Chương 30: Trái tim muốn để nàng biết được (1)

Triệu Mặc Tiên có chút đông lạnh nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Hy vọng muội sẽ không tiếp tục làm những chuyện vô nghĩa, thống khổ mấy ngày qua, muội nên nhớ kỹ."
Triệu Tử Nghiễn yên lặng đứng tại chỗ, nhìn một thân cung bào màu tím dần rời đi xa, lúc sau mới nở nụ cười: "Các người cũng chưa từng trải qua thống khổ kia, vì sao như vậy chắc chắn, ta sẽ dễ dàng bị nó khuất phục?"
Nàng cúi đầu sửa lại vạt áo, chậm rãi rời khỏi hoàng cung. Trở lại bên trong phủ, Triệu Tử Nghiễn cũng không nghỉ ngơi, lập tức gọi Nghiêm Văn tới.
"A Văn, đi tới Bích Ngọc Các, đem phong thư này chuyển đến Nhạc Dao chưởng quỹ."
"Vâng, điện hạ." Từ ngày hắn hướng về điện hạ tỏ rõ lập trường, điện hạ liền hoàn toàn tín nhiệm hắn, cho dù là những việc vô cùng cơ mật cũng giao cho hắn đi làm. Chính như vậy hắn càng thêm hiểu được, điện hạ bất kể là ở công phu hay mưu lược, đều trác tuyệt đến mức không thể khiến người không cúi đầu xưng thần. Cũng vì phần tín nhiệm này, càng làm cho hắn không hối hận khi đã quyết định đi theo Triệu Tử Nghiễn.
Bên này Phó Ngôn Khanh đã thương lượng xong với Thịnh Vũ, đem tất cả sổ sách trước sau ghi nhớ kĩ. Nàng xoa xoa mi tâm, chậm rãi thở ra một hơi. Mấy ngày nay nàng đều ở Thịnh gia, cũng hiểu được sản nghiệp Thịnh gia đã lớn mạnh đến mức vượt ngoài dự đoán của nàng, hao tổn không ít tâm tư cùng thời gian, cuối cùng cũng coi như nắm rõ sự vụ trong ngoài.
Thịnh Vũ ở một bên đồng dạng đầy mặt mệt mỏi, nhưng vẫn ngồi thẳng tắp, cẩn thận ghi chú lại từng điều khoản quan trọng, nàng một mực ngồi ngay ngắn như tượng thần, vẻ mặt cũng không một chút biến hóa.
Phó Ngôn khanh phát hiện, Thịnh Vũ kia tuy rằng gương mặt bị tê liệt, nhưng trong miệng xưa nay không tha người, rất là yêu thích trêu đùa người khác. Cũng chỉ có lúc làm việc, nàng ấy mới từ trong ra ngoài đoan chính đường hoàng, nhất quán vẻ mặt đông lạnh. Không biết năm đó, phụ mẫu nàng ấy làm sao đem một nữ nhi nhu thuận nuôi dạy thành như vậy.
Thấy Thịnh Vũ gác bút trong tay xuống, Phó Ngôn Khanh mới nói: "Hôm nay cuối cùng cũng coi như làm xong mọi việc, không còn sớm nữa, ta trước về phủ, ngươi cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi."
Thịnh Vũ nhướng mày: "Vậy mà đã nhanh buổi trưa rồi, quận chúa không ở lại Thịnh gia dùng cơm sao?"
Phó Ngôn Khanh nghe vậy có chút giật mình, nhìn vào đồng hồ nước ở một bên: "Đã là buổi trưa rồi sao?" Muộn thế này, Triệu Tử Nghiễn sợ là đói bụng.
Sau đó vội vàng nói tiếp: "Không cần, sáng hôm nay ta có dặn dò người trong phủ chuẩn bị bữa trưa, ta nên trở về."
Thịnh Vũ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ung dung đứng lên: "Quận chúa tựa hồ có hơi gấp? Mấy hôm nay bận bịu như vậy, người cũng không một lần chịu ở lại Thịnh gia dùng cơm, đúng giờ liền lập tức trở về phủ. Tần bá còn tưởng tay nghề trong bếp của lão không hợp ý nàng, đang lo đến hỏng rồi đây."
Phó Ngôn Khanh lắc đầu: "Không phải, tay nghề Tần bá rất tốt, ngươi cũng biết rõ mà."
"Ơ? Nếu không phải đồ ăn Thịnh gia không hợp ý, quận chúa vội vã trở về làm gì? Có phải đồ ăn trong Tô phủ rất ngon miệng không, hoặc là, người đang đợi dùng bữa cùng quận chúa, rất ngon miệng?"
"...." Phó Ngôn Khanh nghẹn lời nhìn Thịnh Vũ, trên người khí tức có chút nguy hiểm.
Thịnh Vũ hơi lùi về sau một bước, đưa tay thủ thế: "Quận chúa còn muốn cùng ta so chiêu hay sao? Không mau quay lại, tiểu điện hạ của người...sợ là đói chết." Nàng hết sức kéo dài mấy chữ "tiểu điện hạ của người", nghe lên còn đặc biệt muốn ăn đòn.
Phó Ngôn Khanh cũng không có thời gian quản nàng kia nói bậy, nàng gần đây phát hiện, Triệu Tử Nghiễn thoạt nhìn khỏe mạnh, nhưng lúc còn nhỏ thường bị người hành hạ, thân thể lại không được chăm sóc tốt nên tựa hồ đang mắc phải bệnh tình không rõ. Mặc dù nàng ấy ăn uống rất tốt, nhưng nếu không dùng bữa đúng giờ, nàng ấy sẽ nhanh không được khỏe. Mấy ngày nay nàng đặc biệt lưu ý từng biểu hiện của nàng ấy, thân thể hư nhược như vậy, cần hết sức bồi dưỡng, cũng không thể làm cho nàng ấy bị đói.
Nhìn Phó Ngôn Khanh vội vã rời đi, Thịnh Vũ nhẹ nhàng câu môi cười, quả nhiên câu nói "tiểu điện hạ của người" không phải câu nói đùa rồi.
Phó Ngôn Khanh tiến vào cửa lớn, một đường đi thẳng ra sau sân viện, Lạc Âm vừa vặn bưng bình trà tới, thấy quận chúa trở về, con mắt sáng ngời: "Quận chúa, người trở về?"
Phó Ngôn Khanh thoáng dừng bước, gật đầu: "Ừ, cửu điện hạ đã tới chưa?"
Lạc Âm bĩu môi, có chút không vui nói: "Điện hạ đã tới, bữa trưa đều chuẩn bị tốt rồi, điện hạ đang ngồi ở bên kia. Quận chúa, người mau tới dùng bữa, cửu điện hạ ăn nhiều như vậy, người đến chậm sẽ không còn phần."
Phó Ngôn Khanh nghe được không nhịn được cười, nhưng là nghiêm mặt nói: "Không được nói bậy, điện hạ thích dùng bao nhiêu cũng được, nàng cũng rất ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ đợi ta." Dứt lời, khá là vui vẻ bước nhanh vào tiểu viện.
Mới vào trong sân, Phó Ngôn Khanh liền nhìn thấy một nữ tử mặc y sam trắng thuần đưa lưng về phía mình, nghiêng người tựa ở dưới táng cây hòe, tay phải chống đầu, tay trái cầm quyển sách, yên tĩnh mà nhìn. Hôm nay Triệu Tử Nghiễn đổi một thân lụa mỏng màu trắng, bên hông cũng là buộc lấy thắt lưng gấm, bóng lưng mềm mại thanh nhã. Mái tóc dài mượt mà buông xuống eo thon, được một dây cột tóc màu trắng đơn giản buộc lại, hai đầu dây màu trắng buông xuống dọc theo mái tóc đen như mực, trắng đen rõ ràng.
Đây cơ hồ là lần đầu tiên Phó Ngôn Khanh nhìn thấy dáng vẻ nàng tĩnh lặng đến thế, nhìn xem bóng lưng nàng có chút lành lạnh, chưa từng giống với ngày xưa, không nhìn thấy được nét cười ấm áp trên gương mặt nàng, cũng nghe không thấy lời trêu đùa tinh nghịch của nàng, giờ khắc này nàng yên tĩnh tựa như một bức tranh. Tuy là màu sắc đạm nhạt nhưng lại đẹp đến không gì diễn tả được, làm cho Phó Ngôn Khanh ánh mắt không làm sao rời khỏi nàng, dưới chân bước đi bất giác rối loạn.
Nhận ra tiếng bước chân người đến mang theo một trận gió nhẹ, Triệu Tử Nghiễn buông sách xuống, quay đầu nhìn lại. Trên gương mặt lãnh đạm lập tức hiện ra một nụ cười xinh đẹp động lòng người, đôi con ngươi như lấp lánh ánh tinh quang.
Trong phút chốc, cảnh tĩnh lặng trước mắt như tràn ngập sức sống, khiến cho Phó Ngôn Khanh vốn đang đứng ngây người, nhất thời có chút hoảng hốt, Triệu Tử Nghiễn...đứa trẻ này lớn lên thật sự quá mức yêu nghiệt rồi.
Triệu Tử Nghiễn thấy Phó Ngôn Khanh tựa hồ đang mất hồn, liền đi tới trước mặt nàng, ôn nhu nói: "Nàng trở về rồi? Mệt sao?"
Ngữ khí này thật giống như người yêu ở trong nhà đợi mình trở về, tự nhiên thân mật, lộ ra nồng đậm ấm áp cùng dịu dàng.
Phó Ngôn Khanh lấy lại bình tĩnh, khẽ cười nói: "Ta không mệt, hôm nay cuối cùng xem như đem toàn bộ sổ sách Thịnh gia nhớ kĩ, để cho nàng ở nhà đợi lâu, có phải rất đói bụng rồi? Lần sau nếu ta về muộn, nàng nên tự mình dùng bữa trước."
"Ta không đói lắm, hơn nữa, nàng không trở lại dùng bữa cùng ta, ta ăn một mình cũng không có mùi vị gì." Triệu Tử Nghiễn múc một chén canh đưa đến cho Phó Ngôn Khanh, giống như thuận miệng đáp.
Phó Ngôn khanh nắm chặt đũa, ngước mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn, môi khẽ động nhưng vẫn không mở miệng nói gì. Nàng như vậy nhìn chằm chằm người kia, trong mắt tâm tình phức tạp, đêm đó đã quyết định rằng sẽ giữ kín trái tim mình, nhất định là muốn cùng đứa trẻ này duy trì trạng thái như hiện nay, hai người tín nhiệm lẫn nhau, hiệp trợ cùng nhau, thậm chí có thể cùng sinh cùng tử, nhưng quyết không chạm đến phần tình cảm kia.
Nhưng nàng tựa hồ đã đánh giá cao sự tự chủ của chính mình, mỗi ngày nhìn Triệu Tử Nghiễn ngồi ở trước mặt nàng, nhìn thấy nàng ấy mỉm cười ấm áp, nghe nàng ấy mềm mại gọi tên nàng, thậm chí trong lúc tình cờ để nàng nhìn thấy được dáng vẻ mê người ấy, hỏi nàng làm sao chịu đựng nổi. Lúc trước không cảm thấy, từ khi biết mình đã động tâm tư, nàng càng cố ngăn chặn, tình cảm này sinh sôi càng nhanh.
Bị đôi mắt cuồn cuộn cảm xúc của Phó Ngôn Khanh nhìn như vậy, trong lòng Triệu Tử Nghiễn khẽ động, nàng mặc dù đến tuổi này vẫn chưa từng lĩnh hội qua tình ái, nhưng hiện tại được Nhạc Dao đả thông tư tưởng, cũng không còn ngây thơ vô tri như lúc trước. Tình cảm nàng dành cho Phó Ngôn Khanh, nàng tự mình cũng đã hiểu rõ, bây giờ phát hiện được ánh nhìn tràn đầy nhu tình của người kia, nàng làm sao có thể không nhận ra. Trái tim nàng đập càng lúc càng dồn dập, đôi mắt cũng thẳng tắp nhìn sâu vào mắt Phó Ngôn Khanh.
Phó Ngôn Khanh vốn đang nhìn Triễu Tử Nghiễn đến xuất thần, chợt phát giác được đối phương đang nhìn đáp lại mình, ánh mắt nàng ấy sáng trong thuần khiết lại đong đầy cảm xúc, mang theo kinh ngạc cùng vui mừng. Đối diện với đôi mắt thẳng tắp đó, khiến cho Phó Ngôn Khanh nhất thời trấn tĩnh lại.
"Nàng mau ăn đi, thức ăn đều nhanh nguội." Nàng nói xong liền vùi đầu ăn cơm.
Thấy Phó Ngôn Khanh đột nhiên biểu hiện mất tự nhiên như vậy, Triệu Tử Nghiễn thu lại vui sướng trong khóe mắt, trong lòng bỗng dưng thêm mấy phần đắng chát.
Hai người miễn cưỡng dùng xong bữa cơm, lúc này Phó Dương liền đi vào, quay về Triệu Tử Nghiễn thi lễ một cái, sau đó nói: "Chủ tử, Tiết công tử đến rồi, nói là muốn gặp gỡ người."
Triệu Tử Nghiễn vốn đang cúi đầu lau miệng, nhất thời động tác dừng lại, khẽ liếc nhìn Phó Ngôn Khanh, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà xoa ngón tay.
Phó Ngôn Khanh vẻ mặt thản nhiên, nhưng cũng lén nhìn xem biểu hiện của Triệu Tử Nghiễn.
Phó Dương đứng ở một bên, cảm thấy bầu không khí lúc này có chút quái lạ. Tiết Kỳ từ sau khi quận chúa chuyển tới Tô phủ, dĩ nhiên đến bái phỏng mấy lần, chỉ là quận chúa cũng không mặn không nhạt nói vài câu khách sáo, thế nhưng Tiết công tử không hề nhụt chí, thường xuyên đưa đến đây những đồ vật hiếm lạ. Mấy ngày nay quận chúa bận bịu, Tiết công tử đến đều không gặp được.
"Chủ nhân nếu không muốn gặp, thuộc hạ liền đi ra tiễn khách." Phó Dương nhìn hai vị chủ nhân trước mắt im lặng đến đáng sợ, liền thức thời nói một câu.
Phó Ngôn Khanh thấy Triệu Tử Nghiễn vẻ mặt bình tĩnh, lại nghĩ đến Tiết Kỳ là chất tử của Tiết Hằng, quan hệ trong triều không nhỏ, hơn nữa quả thật mình không tiện tránh mặt hắn nhiều lần, cho nên lần này thôi thì cứ ra nói mấy câu đáp lễ.
"Không cần, mời Tiết công tử vào phòng khách, ta lập tức đi ra."
Phó Dương đáp một tiếng liền lui người rời đi.
Thấy Triệu Tử Nghiễn ở bên nhíu máy, Phó Ngôn Khanh nhẹ giọng nói: "Nàng trước tiên chờ tại đây, ta đi một chút liền trở lại."
Triệu Tử Nghiễn đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt nói: "Hắn nếu là chất tử của Tiết thống lĩnh, cũng coi như ngày sau là người của mình, ta cùng nàng đi ra tiếp."
Phó Ngôn Khanh sững sờ, nàng vốn không định mang theo Triệu Tử Nghiễn, Tiết Kỳ không thể so với Tiết Hằng, lúc này vẫn chưa thể tin tưởng hắn được, Triệu Tử Nghiễn bây giờ không tiện bại lộ chính mình, vẫn không thích hợp để ra ngoài.
Triệu Tử Nghiễn tự nhiên hiểu được nàng lo lắng điều gì: "Nàng yên tâm, ta cũng không muốn giấu giếm bản thân nữa, đi thôi, sợ rằng Tiết công tử đợi lâu sẽ sốt ruột."
Giọng điệu này như thế nào có chút kỳ quái, mang theo mấy phần hờn dỗi. Phó Ngôn Khanh đi theo sau nàng, khóe miệng nhịn không được khẽ cong.
Hai người tiến vào đại sảnh, Tiết Kỳ đang ngồi đợi ở trên ghế, thấy Phó Ngôn Khanh hiển nhiên rất vui vẻ, bận rộn đứng lên hữu lễ: "Tô tiểu thư."
Hắn chỉ lo dán mắt nhìn vào Phó Ngôn Khanh, nói xong mới phát hiện còn có Triệu Tử Nghiễn đứng bên người nàng, nhất thời kinh ngạc: "Cửu điện hạ.... ngài...ngài tại sao sẽ ở nơi này?"
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Trung thừa đại nhân cũng thật nhàn nhã, không xử lý quân vụ, lại đi đến nơi này."
Tiết Kỳ không phải lần đầu tiên thấy Triệu Tử Nghiễn, trong ấn tượng của hắn, vị công chúa điện hạ này xưa nay vốn là một mỹ nhân băng sơn lãnh đạm, trong triều cũng không có thực quyền gì, tuy rằng biểu hiện của nàng gần đây được thánh thượng cùng quần thần xem trọng, nhưng hắn cũng chưa gặp qua nàng phát ra uy thế đến vậy.
Lấy lại tinh thần, hắn liền cúi đầu thi lễ: "Hạ quan Tiết Kỳ, bái kiến Cửu điện hạ, không biết điện hạ ở đây, hạ quan mạo phạm. Hôm nay vừa đúng ngày nghỉ phép, mà thúc phụ của hạ quan rất có giao tình với Tô tiểu thư, lúc này thúc phụ mới phân phó hạ quan đến xem một chút, cũng không biết cửu điện hạ vậy mà quen biết Tô tiểu thư."
Triệu Tử Nghiễn mỉm cười: "Đây cũng không phải lúc thượng triều, trung thừa đại nhân không cần gò bó. Việc bổn cung quen biết Cẩn nhi, bất quá là duyên phận, lúc nàng mới đến kinh thành, ta vừa vặn có dịp gặp nàng, thấy rất là hợp ý, sau đó phủ đệ chúng ta ngẫu nhiên ở sát bên nhau, cũng liền thân thiết."
Tiết Kỳ không hiểu sao bị một loại khí thế nào đó áp chế, vẫn không dám ngồi xuống, thấp giọng nói: "Thì ra là như vậy."
Phó Ngôn Khanh cũng không muốn người nào đó ở đây giả vờ đàng hoàng trịnh trọng mà nói hươu nói vượn, liền tỏ ý mời Tiết Kỳ ngồi, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Trước Tiết công tử cũng đến mấy lần rồi, chỉ là Tô Cẩn bận rộn một ít việc vặt, mới không kịp đón tiếp. Không biết lần này Tiết công tử đến có việc gì?"
Tiết Kỳ thấy công chúa điện hạ mặt không chút cảm xúc ngồi bên kia, không khỏi lúng túng mà ngồi xuống: "Kỳ thực cũng không có đại sự gì, chỉ là thúc phụ căn dặn ta, rãnh rỗi liền tới xem Tô tiểu thư có hay không mạnh khỏe. Hơn nữa tiểu thư cũng vừa đến kinh thành, sợ là còn chưa quá quen thuộc, ta nghĩ có thời gian dẫn tiểu thư đi dạo một phen."
Phó Ngôn Khanh ánh mắt liếc nhìn Triệu Tử Nghiễn, nghe xong Tiết Kỳ nói, chân thành đáp: "Tiết công tử như vậy tri kỷ, Tô Cẩn vô cùng cảm kích. Chỉ là mấy ngày nay, ta bận rộn công việc ở Thịnh Ký, sợ là không rời đi được, vừa mới đến nên có rất nhiều việc phải xử lý. Trước ta nói rồi, đợi sắp xếp thỏa đáng ta liền sẽ đến Tiết phủ, cùng Tiết thúc thúc nói lời cảm ơn."
Tiết Kỳ nghe xong không khỏi có chút thất vọng, nhưng là ngữ khí của Phó Ngôn Khanh rất chân thành, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa. Đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn đưa lên một kiện túi được bao bọc kĩ lưỡng, nhẹ giọng nói: "Đây là bánh hạt sen của Thái Hòa Lâu, vốn từ trăm năm nay được người ưa chuộng, danh tiếng lan xa, rất hiếm khi mua được, ta may mắn đạt được một phần, liền mang cho Tô tiểu thư nếm thử."
Phó Ngôn Khanh cũng không tiện từ chối, khẽ gật đầu: "Tiết công tử có tâm rồi."
Tiễn Tiết Kỳ rời khỏi phủ, Lạc Âm nhìn đến bánh hạt sen, không nhịn được hiếu kỳ nói: "Tiết công tử cũng thật có lòng, dĩ nhiên hiểu được chủ nhân thích bánh ngọt, bánh hạt sen này thuộc hạ cũng nghe người ta nói qua, danh tiếng quả thật không sai."
Triệu Tử Nghiễn quét mắt nhìn xem bánh ngọt, giống như vô ý nói: "Không sai, liền ngay cả ta cũng không có lộc thưởng thức."
Giọng điệu này như thế nào nghe có chút chua? Phó Ngôn Khanh cũng không nói gì, ở một bên cố nén cười.
Triệu Tử Nghiễn ở kia đã khui hộp bánh ngọt ra, bánh hạt sen quả thật tinh xảo, vừa mở ra liền có thể ngửi được một cỗ hương vị thơm ngọt hấp dẫn. Triệu Tử Nghiễn cầm một khối nếm thử, nhưng là ho một tiếng: "Hương vị cũng tạm được, nhưng vị ngọt quá nồng, làm sao có thể sánh với bánh uyên ương, ngọt thanh không gây ngán chứ."
Sau đó nàng liên tục ăn thêm mấy khối, vẻ mặt rất là miễn cưỡng, hộp bánh trong chốc lát đã vơi đi một nửa.
Lạc Âm trợn mắt ngoác mồm nhìn xem công chúa điện hạ ở kia tự nhiên xơi hết hộp bánh ngọt của quận chúa, tỏ vẻ bất mãn mà lên án nàng.
Phó Ngôn Khanh nơi nào nhịn được nữa, bật cười thành tiếng, ôn nhu nắm tay Triệu Tử Nghiễn lại: "Ngoan, nàng vừa mới ăn cơm no, không nên ăn bánh ngọt quá nhiều, đầy bụng sẽ không thoải mái." Nói xong nàng liếc nhìn bánh ngọt: "Ta không thích bánh này, sẽ không ăn."
Nghe nàng nói như vậy, Triệu Tử Nghiễn thoáng chốc đỏ bừng mặt, nhưng vẫn tỏ ra đứng đắn nói: "Ừ, nàng đừng ăn, bánh này không ngon đâu, làm sao bằng bánh uyên ương của ta."
------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quận chúa biểu thị, bình dấm chua nhỏ tiểu điện hạ quá đáng yêu rồi, nàng nơi nào nhịn được nữa!
Tiểu điện hạ (đàng hoàng trịnh trọng nói hươu nói vượn, ghen tuông tứ tán, nói một đằng làm một nẻo): bánh này sao sánh được với ta (bị bánh hạt sen làm cho nghẹn nên nói mất ba chữ "bánh uyên ương").
Quận chúa: ...

Chapter
1 Chương 1: Quận chúa sống lại
2 Chương 2: Bánh ngọt uyên ương
3 Chương 3: Bổn quận chúa là để các ngươi khi dễ sao?
4 Chương 4: Tiểu quận chúa vừa gặp đã cởi sạch tiểu điện hạ
5 Chương 5: Nàng chính là cửu điện hạ
6 Chương 6: Gọi ta là An nhi
7 Chương 7: Quả thật là nữ nhi của Tây Nam Vương, tuổi nhỏ anh tài
8 Chương 8: Tâm tư của hoàng đế
9 Chương 9: Ta rơi vào tranh đoạt chốn hậu cung, chỉ vì muốn bảo hộ cho nàng
10 Chương 10: Trốn thoát
11 Chương 11: Vừa tương phùng liền được tắm chung
12 Chương 12: Ai nói cô nương gia không thể chiếm tiện nghi, tổn hại trong sạch?
13 Chương 13: Nàng không lên giường ngủ, ta ôm nàng lên
14 Chương 14: Ước hẹn một lời đã định
15 Chương 15: Đánh cuộc (1)
16 Chương 16: Đánh cuộc (2)
17 Chương 17: Lòng ta duy nhất chọn nàng (1)
18 Chương 18: Lòng ta duy nhất chọn nàng (2)
19 Chương 19: Người thương ở bên kia vách tường (1)
20 Chương 20: Người thương ở bên kia vách tường (2)
21 Chương 21: Hương vị
22 Chương 22: Say hồng trần
23 Chương 23: Các ngươi tránh ra, để ta chăm sóc thê tử ta
24 Chương 24: Ngôi vị đế vương, đương nhiên thuộc về cửu điện hạ
25 Chương 25: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (1)
26 Chương 26: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (2)
27 Chương 27: Động tâm (1)
28 Chương 28: Động tâm (2)
29 Chương 29: Động tâm (3)
30 Chương 30: Trái tim muốn để nàng biết được (1)
31 Chương 31: Trái tim muốn để nàng biết được (2)
32 Chương 32: Trái tim muốn để nàng biết được (3)
33 Chương 33: Hứa hẹn cả đời
34 Chương 34: Hoàng thương (1)
35 Chương 35: Hoàng thương (2)
36 Chương 36: Trên đời này ta chỉ tin nàng
37 Chương 37: Ta chính là không thể rời mắt khỏi nàng
38 Chương 38: Quận chúa đây là muốn chiêu cửu điện hạ làm quận mã?
39 Chương 39: Đời này ta chỉ nhận định nàng là thê tử
40 Chương 40: Phu nhân của lâu chủ (1)
41 Chương 41: Phu nhân của lâu chủ (2)
42 Chương 42: Không thể rời xa (1)
43 Chương 43: Không thể rời xa (2)
44 Chương 44: Không thể rời xa (3)
45 Chương 45: Ngọt ngào và đắng chát
46 Chương 46: Nhạc Thịnh (1)
47 Chương 47: Nhạc Thịnh (2)
48 Chương 48: Nhạc Thịnh (3)
49 Chương 49: Không thể kiềm chế
50 Chương 50: Biết trước thiên cơ
51 Chương 51: Nhạc Thịnh (4)
52 Chương 52: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (1)
53 Chương 53: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (2)
54 Chương 54: Nàng đây là muốn hái hoa sao?
55 Chương 55: Nàng thật sự xem ta là đứa trẻ?
56 Chương 56: Rơi vào bẫy
57 Chương 57: Cùng nhau rơi xuống
58 Chương 58: Người thương
59 Chương 59: Tâm tư tỷ muội Triệu gia
60 Chương 60: Bên trong cửa thanh đồng
61 Chương 61: Tương kế tựu kế (1)
62 Chương 62: Tương kế tựu kế (2)
63 Chương 63: Đừng rời bỏ ta
64 Chương 64: Lấy độc trị độc
65 Chương 65: Tín vật đính ước (1)
66 Chương 66: Tín vật đính ước (2)
67 Chương 67: Đáng giá
68 Chương 68: Ta chính là "phạt" nàng
69 Chương 69: Ta là người của nàng (1)
70 Chương 70: Ta là người của nàng (2)
71 Chương 71: Ta là người của nàng (3)
72 Chương 72: Nàng đi quá chậm, ta trực tiếp ôm nàng trở về
73 Chương 73: Hoàng đế nếu không phải là nàng, còn ai có thể xứng đáng
74 Chương 74: Giết gian phi, trừ nghịch thần!
75 Chương 75: Chân tướng
76 Chương 76: Tân đế sẽ là ai?
77 Chương 77: Bổn vương đời này tuyệt không lập vương phu!
78 Chương 78: Tây Nam Vương xuất binh
79 Chương 79: Nhạc chưởng quỹ lấy thân gán nợ
80 Chương 80: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (1)
81 Chương 81: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (2)
82 Chương 82: Về sau không cho phép nàng rời khỏi ta
83 Chương 83: Tiểu vương gia đến
84 Chương 84: Nên gọi quân thượng là tỷ phu hay A tẩu?
85 Chương 85: Quận chúa tại thượng (H)
86 Chương 86: Phản gián kế (1)
87 Chương 87: Phản gián kế (2)
88 Chương 88: Nàng chỉ có thể lưu lại bên cạnh ta
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Quận chúa sống lại
2
Chương 2: Bánh ngọt uyên ương
3
Chương 3: Bổn quận chúa là để các ngươi khi dễ sao?
4
Chương 4: Tiểu quận chúa vừa gặp đã cởi sạch tiểu điện hạ
5
Chương 5: Nàng chính là cửu điện hạ
6
Chương 6: Gọi ta là An nhi
7
Chương 7: Quả thật là nữ nhi của Tây Nam Vương, tuổi nhỏ anh tài
8
Chương 8: Tâm tư của hoàng đế
9
Chương 9: Ta rơi vào tranh đoạt chốn hậu cung, chỉ vì muốn bảo hộ cho nàng
10
Chương 10: Trốn thoát
11
Chương 11: Vừa tương phùng liền được tắm chung
12
Chương 12: Ai nói cô nương gia không thể chiếm tiện nghi, tổn hại trong sạch?
13
Chương 13: Nàng không lên giường ngủ, ta ôm nàng lên
14
Chương 14: Ước hẹn một lời đã định
15
Chương 15: Đánh cuộc (1)
16
Chương 16: Đánh cuộc (2)
17
Chương 17: Lòng ta duy nhất chọn nàng (1)
18
Chương 18: Lòng ta duy nhất chọn nàng (2)
19
Chương 19: Người thương ở bên kia vách tường (1)
20
Chương 20: Người thương ở bên kia vách tường (2)
21
Chương 21: Hương vị
22
Chương 22: Say hồng trần
23
Chương 23: Các ngươi tránh ra, để ta chăm sóc thê tử ta
24
Chương 24: Ngôi vị đế vương, đương nhiên thuộc về cửu điện hạ
25
Chương 25: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (1)
26
Chương 26: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (2)
27
Chương 27: Động tâm (1)
28
Chương 28: Động tâm (2)
29
Chương 29: Động tâm (3)
30
Chương 30: Trái tim muốn để nàng biết được (1)
31
Chương 31: Trái tim muốn để nàng biết được (2)
32
Chương 32: Trái tim muốn để nàng biết được (3)
33
Chương 33: Hứa hẹn cả đời
34
Chương 34: Hoàng thương (1)
35
Chương 35: Hoàng thương (2)
36
Chương 36: Trên đời này ta chỉ tin nàng
37
Chương 37: Ta chính là không thể rời mắt khỏi nàng
38
Chương 38: Quận chúa đây là muốn chiêu cửu điện hạ làm quận mã?
39
Chương 39: Đời này ta chỉ nhận định nàng là thê tử
40
Chương 40: Phu nhân của lâu chủ (1)
41
Chương 41: Phu nhân của lâu chủ (2)
42
Chương 42: Không thể rời xa (1)
43
Chương 43: Không thể rời xa (2)
44
Chương 44: Không thể rời xa (3)
45
Chương 45: Ngọt ngào và đắng chát
46
Chương 46: Nhạc Thịnh (1)
47
Chương 47: Nhạc Thịnh (2)
48
Chương 48: Nhạc Thịnh (3)
49
Chương 49: Không thể kiềm chế
50
Chương 50: Biết trước thiên cơ
51
Chương 51: Nhạc Thịnh (4)
52
Chương 52: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (1)
53
Chương 53: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (2)
54
Chương 54: Nàng đây là muốn hái hoa sao?
55
Chương 55: Nàng thật sự xem ta là đứa trẻ?
56
Chương 56: Rơi vào bẫy
57
Chương 57: Cùng nhau rơi xuống
58
Chương 58: Người thương
59
Chương 59: Tâm tư tỷ muội Triệu gia
60
Chương 60: Bên trong cửa thanh đồng
61
Chương 61: Tương kế tựu kế (1)
62
Chương 62: Tương kế tựu kế (2)
63
Chương 63: Đừng rời bỏ ta
64
Chương 64: Lấy độc trị độc
65
Chương 65: Tín vật đính ước (1)
66
Chương 66: Tín vật đính ước (2)
67
Chương 67: Đáng giá
68
Chương 68: Ta chính là "phạt" nàng
69
Chương 69: Ta là người của nàng (1)
70
Chương 70: Ta là người của nàng (2)
71
Chương 71: Ta là người của nàng (3)
72
Chương 72: Nàng đi quá chậm, ta trực tiếp ôm nàng trở về
73
Chương 73: Hoàng đế nếu không phải là nàng, còn ai có thể xứng đáng
74
Chương 74: Giết gian phi, trừ nghịch thần!
75
Chương 75: Chân tướng
76
Chương 76: Tân đế sẽ là ai?
77
Chương 77: Bổn vương đời này tuyệt không lập vương phu!
78
Chương 78: Tây Nam Vương xuất binh
79
Chương 79: Nhạc chưởng quỹ lấy thân gán nợ
80
Chương 80: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (1)
81
Chương 81: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (2)
82
Chương 82: Về sau không cho phép nàng rời khỏi ta
83
Chương 83: Tiểu vương gia đến
84
Chương 84: Nên gọi quân thượng là tỷ phu hay A tẩu?
85
Chương 85: Quận chúa tại thượng (H)
86
Chương 86: Phản gián kế (1)
87
Chương 87: Phản gián kế (2)
88
Chương 88: Nàng chỉ có thể lưu lại bên cạnh ta