Chương 94: Một Khúc Tái Ngoại Kiêu Hùng

: Một khúc tái ngoại kiêu hùng
Người Hán sùng văn, dân du mục ở vùng biên giới lại thượng võ, ngay cả dáng múa của nữ tử cũng ít đi vài phần mềm mại, nhiều hơn vài phần hiên ngang.

Giữa sảnh tiệc của phủ Tây Bình Vương tất cả vũ nữ đồng loạt lui ra, một nữ tử đeo khăn che mặt dáng người thướt tha bước vào.

Không biết là ai vỗ tay, chỉ thấy âm thanh vừa dứt mấy tên hộ vệ đeo loan đao nâng sáu chiếc trống to vào, đặt vòng quanh sân khấu tạo thành một vòng tròn.

Đợi trống da xếp xong, tiếng nhạc đệm cũng ngừng lại.

Lúc này chỉ còn lại tiếng động của cầm huyền và nhạc khí.

Nghe giai điệu, không giống Đường luật, cũng không giống Tống âm, ngược lại mang theo phong tình dị vực nồng đậm.

Ống tay áo của nữ tử dài bằng hai người, giống như quần áo của con hát trong vườn Lê Viên, nhưng nhìn kỹ lại khác nhau một trời một vực.

Bên dưới bàn chân để trần, mắt cá chân trắng nõn cùng cốt cách xương mảnh mai nhẹ nhàng dán lên bề mặt thảm thêu, không khỏi khiến các lão thần đọc sách mấy chục năm tư lịch thâm hậu xấu hổ sôi nổi cúi đầu.

Mấy quan viên mặc Công phục đỏ ngồi sau khẽ kề tai nói nhỏ: "Nữ tử sao có thể tùy tiện bại lộ như thế, huống hồ nàng còn phải nhập Đại Tống ta làm con dâu hoàng thất!"
Vài ly rượu xuống bụng, nữ tử trước mắt bắt đầu sải bước, tà áo dài phất lên, tiếng trống cũng theo đó vang lên, chặt chẽ mà không loạn, nhanh mà không mất nhịp.

Không chỉ cảnh đẹp ý vui mà âm thanh linh động còn lọt vào tai chạm đến lòng người.

Điệu múa này, cực kỳ khí khái, phô bày rõ ràng nhu, cương, cùng ngạo khí của nữ tử.

Lý Thiếu Hoài buông ly rượu, nghiêng đầu lạnh nhạt nói: "Chư vị từng nghe, nhập gia tùy tục?"
"Tự xưng là người của ban lễ nghi mà ngay cả hai chữ tôn trọng cũng bắt người khác phải dạy sao!"
Nghe nàng nói, hai vị đại thần xấu hổ đỏ mặt, giơ tay cúi đầu nói: "Tư sự dạy đúng, chúng ta hổ thẹn không bằng."
Người tộc Đảng Hạng ngồi đối diện thấy bọn quan viên triều Tống khinh thường thậm chí có thái độ dè bỉu, nén giận nói: "Bọn người Tống này thật ngu ngốc, uống ly rượu cũng phải câu thúc như vậy."
Tay áo dài đánh vang mặt trống cuối cùng, dư âm còn văng vẳng bên tai, người đầu tiên vỗ tay chính là sứ thần Đại Tống.

Ban đầu chỉ có một người, lát sau tất cả quan viên Đại Tống đồng loạt nối gót theo sau.

Thân tín bưng rượu đã được chuẩn bị sẵn tới, nữ tử rót đầy một ly.

Rượu đỏ chảy vào chén bạc, nàng cầm chén đi chân trần đến gần Lý Thiếu Hoài.

Mới vừa đến gần còn chưa đứng yên đã bị võ tướng bên cạnh Lý Thiếu Hoài ngăn lại: "Đứng lại!" Điện tiền quân Đô Ngu Hầu là người do Đinh Thiệu Văn phái đến bảo vệ Lý Thiếu Hoài.

"Đây chính là công chúa của Đảng Hạng chúng ta, Tống sự cũng muốn đề phòng sao?" Một người Đảng Hạng ngồi đối diện mất kiên nhẫn quát.

"Quản an tư sự là con rể của Đại Tống ta, thân là hậu duệ quý tộc, há có thể có nửa điểm sai lầm!"
Lời này của Đô Ngu Hầu làm người Đảng Hạng đối diện không dám nói tiếp.

Ý là, Lý Thiếu Hoài là con rể của Hoàng đế mẫu quốc, thân phận cao quý, nếu có sai lầm gì, chỉ sợ sau này Tây Hạ sẽ không còn ngày tháng yên bình.

Lý Thiếu Hoài đứng dậy, ôn hoà nói: "Tướng quân đừng quá khẩn trương, xin mời lui ra, ta tự biết đúng mực."
"Rượu này..." Ý của Đô Ngu Hầu là muốn thử rượu, đảm bảo an toàn.

Không đợi hắn nói xong, nữ tử liếc mắt phượng nâng chén nuốt rượu vào, làm mấy người trước mặt sửng sốt ngây người.

Thì ra là một người Đảng Hạng hiểu được tiếng Trung Nguyên.

Lý Thiếu Hoài liền chắp tay hổ thẹn nói: "Hôm nay may mắn được xem màn biểu diễn của quận chúa, quả thật là vinh hạnh của hạ quan."
"Người Hán các ngươi vẫn luôn xoắn xuýt như vậy, thật không thú vị, đáng tiếc ly rượu nho này, ngươi không còn cơ hội uống!"
"Đúng vậy, quận chúa là người hào sảng, tự nhiên khác với người Trung Nguyên câu nệ như chúng ta."
"Người Hán các ngươi quy củ thật nhiều, nữ tử cũng không được cưỡi ngựa có phải không?"
Không có quy định nào không cho nữ tử cưỡi ngựa, nhưng nữ nhi của các gia đình khá giả bình thường ra khỏi cửa còn khó, mà dù có ra cửa cũng có kiệu to đưa rước.

Cưỡi ngựa vẫn có thể, nhưng nữ tử vốn phải giữ đức, nếu phóng ngựa rong ruổi như nam nhân ngoài thảo nguyên chỉ sợ là chưa đến hôm sau đã có lời đồn truyền khắp Đông Kinh.

"Đại khái là như vậy, nhưng hạ quan cho rằng, lễ giáo trói buộc ngược lại sẽ khiến con người đánh mất thiên tính."
Nữ tử đặt ly rượu xuống, quét mắt một vòng các quan viên Đại Tống, lại quay sang nhìn chằm chằm Lý Thiếu Hoài hồi lâu: "Quả nhiên, trong đám người này ta chỉ thấy ngươi tương đối thuận mắt."
"..."
Đại Tống, thành Đông Kinh.

Đứng ở hành lang Đông Bắc Phong Nhạc Lâu nhìn xuống có thể thấy sông Biện Hà vắt ngang Khai Phong phủ.

Biện Hà chảy vào ngõ Điềm Thủy, người ngựa thường xuyên ra vào ngõ nhỏ, dừng lại, rồi đi.

"A, ta còn nói khi nào ở thành Đông Kinh này lại xuất hiện một vị Triệu Quân đại nhân mà ta không biết!" Cố Tam Nương hờ hững nhìn thiếu niên mảnh mai bên cạnh: "Hoá ra Quân, thật đúng là quân!"
Triệu Uyển Như không dao động, bình tĩnh hỏi: "Ta nên gọi ngươi là gì?" Cố Tam Nương lớn tuổi hơn nàng: "A tỷ?"
Cố thị xanh mặt cười lạnh đáp: "Đường đường Huệ Quốc công chủ, lại muốn gọi một ca kĩ lầu xanh là A tỷ sao?"
"Ca kĩ?" Triệu Uyển Như cười nhạt: "Ta đã hỏi chưởng quầy Phong Nhạc Lâu, thân tịch của ngươi trước giờ đều không ở Phong Nhạc Lâu!"
Cố thị khẽ nhíu mày liếc Triệu Uyển Như.

Nghi ngờ đều viết lên hàng mi, lại không mở miệng, hẳn là đã có đáp án trong lòng.

Triệu Uyển Như lại tiếp tục nói: "Nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, có lẽ A tỷ cũng sẽ trở thành công chúa được bá tánh Đại Tống tôn sùng."
Cố thị cười đến đáng thương: "Nếu là như thế, e rằng trên đời này sẽ không còn ta nữa." Nàng rũ mắt, ảm đạm nói: "Nếu là như thế, thì tốt biết bao!"
"Mặc kệ nói thế nào, Sở Vương và cha ta cũng là huynh đệ ruột cùng một mẹ sinh ra.

Ngươi là con của Sở Vương, cũng là..."
Con ngươi ảm đạm hiện lên vẻ sâu kín, tịch mịch và ảm đạm: "Đủ rồi, ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người họ Triệu các ngươi!"
Theo tin từ thám tử gửi về, cộng thêm hiện giờ nói chuyện với nhau Triệu Uyển Như phát hiện Cố thị này không phải kẻ đầu đường xó chợ, khác với những nữ tử bình thường.

Nàng không thể nói rõ là cảm giác này là gì, rõ ràng đáng thương, lại làm người ta không thể sinh ra nửa phần thương tiếc.

Từ trước đến nay nàng không thích bị người cự tuyệt, liền sửa thái độ kẻ bề trên lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn cuốn vào chuyện của Triệu gia, vậy còn chuyện của hắn thì sao?"
Triệu Uyển Như lại cầm lấy cây trâm kia: "Tứ Lang Đinh gia, Tam phò mã Đại Tống, Đinh Thiệu Đức."
"Ngươi dám?" Hoa đào khắc trên cây trâm như đâm vào mắt nàng, Cố thị hoảng sợ.

"Có gì không dám?" Triệu Uyển Như lạnh lùng nói: "Hắn dám vào triều đình, chính là vào trong túi ta.

Cho dù hắn là phò mã, ta cũng có biện pháp khống chế.

Muốn hắn từ đây biến mất khỏi Đại Tống, chỉ cần ta nói một tiếng, cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!"
Lời đe doạ sắc bén này không khỏi làm Cố thị suy nghĩ sâu xa cùng lo sợ trong lòng.

Nỗi sợ này đến từ tình yêu chôn sâu dưới đáy lòng, cùng với trải nghiệm của nàng trước đây.

Hoá ra quyền lực, thật sự có thể khống chế mọi thứ!
"Ngươi muốn ta làm gì?"
Linh Châu, phủ Tây Bình.

Nữ tử cởi khăn che mặt trước mặt Lý Thiếu Hoài, khiến một đám quan viên Tống triều phía sau nhìn đến sững sờ, chỉ Lý Thiếu Hoài dường như vẫn bình thường.

Những nữ tử "diễm như đào lý" vốn đã thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng từ nhỏ.

Cô nương này chỉ là có gương mặt đặc biệt một chút, đại khái cũng giống như những nữ nhân Tây Hạ ngoài kia, ít nhất trong mắt Lý Thiếu Hoài là vậy.

Nữ nhân dị vực, mặt mày luôn mang theo vài phần quyến rũ câu người, cũng như những nữ nhân nùng trang diễm mạt ở Phàn Lâu.

"Đệ nhất mỹ nhân Đảng Hạng, quả nhiên danh bất hư truyền."
Khiến các quan đại thần giật mình còn ở phía sau, năm rồi các nước biên cảnh phái sứ thần đến bái phỏng Đại Tống đa phần đều là nam sử, cho dù có nữ tử, phần lớn cũng là hiến cho quân vương hưởng dụng.

Ở phủ Bình Tây mấy ngày nay, bọn họ xem như được mở rộng tầm mắt.

Ngoại thành phủ Bình Tây là vùng thảo nguyên rộng lớn, có thể thường xuyên bắt gặp dê bò tuấn mã.

Dưới bầu trời xanh khoáng đạt, vô số nam nữ phóng ngựa phi như bay.

Đã đến Tây Bắc, nam tử thảo nguyên vốn thiện cưỡi ngựa bắn cung, tự nhiên không thể thiếu tiết mục săn bắn.

Tất nhiên Lý Đức Minh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội phô trương vũ lực của người Đảng Hạng này, nên đã tỉ mỉ sắp xếp một cuộc đi săn.

Các loại thú săn đã được chọn mua ở chợ từ trước, chọn ra mấy công tử thế gia võ công tốt nhất tham gia săn bắn.

Rèm che được dựng trên một đồng cỏ bằng phẳng, gió quát tới từ phương Bắc tàn sát bừa bãi, thổi loạn đầu tóc những đứa con thảo nguyên.

Cờ to viết hai loại chữ tung bay trên nền trời xanh.

Trên đài chủ toạ Lý Đức Minh đang dùng tiếng Tiên Ti nói chuyện.

Người phiên dịch đứng bên cạnh Lý Thiếu Hoài giúp nàng chuyển ngữ từng câu từng chữ: "Gió Bắc nổi, người Đảng Hạng chúng ta..." Đột nhiên không biết từ chỗ nào nhảy ra một đứa bé ba bốn tuổi, đầu trọc lốc chỉ chừa hai bím tóc hai bên.

Đứa bé mặc áo gấm, hai mắt tròn xoe đen lúng liếng nhìn chằm chằm chiếc mũ trên đầu Lý Thiếu Hoài, vẻ mặt thập phần tò mò.

Lý Thiếu Hoài bị đứa bé mặt tròn tròn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ngạc nhiên hỏi: "Đứa bé này..."
"Hạo Nhi!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đứa bé theo tiếng gọi quay đầu lại, có chút rụt rè, dùng giọng trẻ con non nớt gọi: "Cữu."
Lúc này Lý Thiếu Hoài mới chú ý tới một thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng trước mặt mình.

Không lâu sau, một đám người hầu thị vệ vội vàng đuổi tới dồn dập quỳ xuống xin tha.

Ngôn ngữ của bọn họ Lý Thiếu Hoài nghe không hiểu, liền hỏi thuộc hạ: "Bọn họ có quan hệ gì?"
"Bẩm Tư Sự, đứa nhỏ này là Lý Nguyên Hạo, con vợ cả của Bình Tây Vương, người vừa rồi là cậu của nó."
Trong tư liệu thu thập về Lý Đức Minh mà Nguyên Trinh đưa cho nàng có viết vương phi hiện giờ của hắn là Mộ thị, người thuộc tộc Khương Vệ, một đại tộc Đảng Hạng thuộc vùng Bạc Hạ.

Trong đó còn nhắc đến người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi hiện giờ chính là đệ đệ của vương phi - Vệ Mộ Sơn Hỉ.

"Hãy tận hưởng món quà thảo nguyên ban cho người Đảng Hạng chúng ta."
Vệ Mộ Sơn Hỉ sai người đưa Lý Nguyên Hạo đi sau đó trừng Lý Thiếu Hoài một cái tung người lên ngựa, nắm dây cương rời đi.

Ánh mắt kia giống như gặp mặt kẻ thù, hoặc như là căm thù tình địch!
Người hầu dắt một con ngựa tới, trên lưng đã chuẩn bị cung tiễn, Lý Đức Minh nhìn Lý Thiếu Hoài nói: "Tư sự văn võ song toàn, nói vậy hẳn là..."
"Đa tạ lời mời thịnh tình của Tây Bình Vương." Lý Thiếu Hoài đứng dậy chắp tay hành lễ: "Trước khi nhập sĩ hạ quan từng ở Đạo quan thanh tu mười năm, tuy đã hoàn tục, nhưng vẫn một lòng thành tâm hướng Đạo, không muốn sát sinh."
Lý Đức Minh vốn muốn nhìn xem công phu Lý Thiếu Hoài thế nào.

Theo hắn biết, sau khi cưới công chúa Lý Thiếu Hoài từ quan văn chuyển làm võ tướng, tiến vào bộ máy trung tâm của triều đình nhà Tống, là người vô cùng có khả năng trở thành tướng cầm binh sau này, cho nên hắn mới cố tình sắp xếp trận săn bắn này.

Hiện giờ lại bị nàng lấy lý do này miễn cưỡng từ chối, trong lòng liền không thể đắn đo.

"Như vậy, không khỏi có chút đáng tiếc."
Lý Thiếu Hoài hơi nghiêng đầu: "Tướng quân."
Đô Ngu Hầu nghe Lý Thiếu Hoài kêu một tiếng liền tiến đến bên cạnh khom người đáp: "Có mạt tướng."
"Làm phiền!"
Vì thế trên lưng tuấn mã chuẩn bị cho Lý Thiếu Hoài ban đầu, hiện giờ đổi thành Đô Ngu Hầu, thủ lĩnh đội cấm quân, cộng thêm vài vị phó tướng cùng nhau tạo thành một đội đại diện cho Đại Tống tham gia trận săn thú lần này.

Tây Bình Vương ra lệnh một tiếng, thị vệ truyền tin cưỡi khoái mã chạy đi, chỉ nghe một tiếng huýt sáo vang lên giữa thảo nguyên.

Lồng sắt đặt trong bụi cây trong rừng được mở ra, các loài chim thú bị đuổi ra chạy tán loạn khắp nơi.

Lý Cẩn Nguyệt mặc một bộ nhung phục, phóng ngựa tới.

Bình Tây Vương không giận trái lại vui mừng nói: "A Tứ đến rất đúng lúc, nếu muội có thể thắng được Hỉ Sơn, bổn vương sẽ tặng cây cung yêu thích này cho muội!"
Sau đó lại nói với mọi người bên dưới: "Hôm nay ai giành được giải nhất, bổn vương sẽ tặng cây cung này cho người đó!"
Hai thị vệ nâng một cánh cung to gấp đôi cánh cung bình thường tới.

Hình dáng bên ngoài giống cung nước Liêu, nhưng hoa văn điêu khắc bên trên lại là Đại Tống.

Sơn son giữa bụng đã phai màu, hẳn là được sử dụng rất nhiều năm.

Quan viên nhà Tống ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn cây cung già kia, không chút hứng thú, trái lại các thanh niên Đảng Hạng bên cạnh lại nhiệt huyết sôi trào, đều muốn giành được giải nhất.

Lý Cẩn Nguyệt cưỡi ngựa đi đến trước mặt Lý Thiếu Hoài: "Bọn họ nói ngươi là người đọc sách, tay trói gà không chặt, ngay cả mấy con chim kia cũng không dám giết."
"..." Công chúa Tây Hạ nói cũng không thể chọc giận Lý Thiếu Hoài, nàng chỉ ôn nhu cười nói: "Mỗ là người đọc sách là thật, bọn họ nói ta tay trói gà không chặt, vậy thì ta tay trói gà không chặt cũng được, chỉ cần tay có thể viết, miệng có thể nói là được rồi."
"Đàn ông Trung Nguyên các ngươi đều là thế này sao?" Con ngựa lắc lư, Lý Cẩn Nguyệt nắm dây cương kéo đầu ngựa điều chỉnh phương hướng, giục nó đi dạo một vòng quanh người nàng, đánh giá từ trên xuống dưới: "Ngươi chỉ là dung mạo đẹp hơn bọn họ một chút thôi."
Công chúa nói thẳng không cố kỵ cũng không khiến Lý Thiếu Hoài tức giận: "Trời cao có đức hiếu sinh, ban cho con người thiên nhiên vô tận.

Lấy có độ, dùng có chừng, muôn ngàn chúng sinh, vạn vật đều có sinh mệnh, lúc ăn không no, lại săn giết lẫn nhau."
"Quả nhiên!" Người Trung Nguyên nói chuyện luôn quanh co lòng vòng như vậy.

Nàng có thể nói tiếng Hán, nghe hiểu tiếng Hán, nhưng ghét thứ ngôn ngữ nhai văn tước tự* này nhất.

(*Thành ngữ Nhai văn tước tự.

Tạm dịch: đọc làu làu những câu trong sách, mà người khác không hiểu ý nghĩa ra sao.)
"Giá!" Một tiếng vang lên, đàn ngựa lao ra bốn phía, nhanh chóng biến mất trên thảo nguyên bao la.

Lý Cẩn Nguyệt tiến vào một cánh rừng, theo sát sau lưng là Vệ Mộ Sơn Hỉ.

"Công chúa!"
"Hiện giờ huynh trưởng đã là Bình Tây Vương, ngươi không cần gọi ta công chúa, hơn nữa ta sẽ sớm phải đến Đại Tống." Lý Cẩn Nguyệt cưỡi ngựa đáp.

Vệ Mộ Sơn Hỉ giương cung bắn ra một mũi tên, trúng một con thỏ xám.

Người hầu liền cưỡi ngựa theo hướng mũi tên đi tìm xác con mồi.

"A Tứ..."
"Sơn Hỉ ca ca có việc gì sao?"
Vệ Mộ Sơn Hỉ nắm thật chặt cánh cung: "Tại sao ngươi không nhận lời cầu hôn của ta, như vậy ngươi sẽ không cần đến Tống."
—— vèo ——

Mũi tên đuôi lông vũ rời cung, nhưng không trúng, trái lại làm con gà rừng đang đậu trên ngọn cây giật mình đập cánh bay đi.

Vệ Mộ Sơn Hỉ thấy vậy, lắp tên vào cung.

Một tiếng vút vang lên, con gà rừng đang đập cánh liền rơi xuống chạc cây, thị vệ tiến lên nhặt về.

"Ngươi...!thất thần.

Bằng không với tiễn pháp của ngươi sẽ không bắn trượt."
"Muôn ngàn chúng sinh, vạn vật đều có sinh mệnh!" Đột nhiên Lý Cẩn Nguyệt nhớ tới lời phò mã nhà Tống nói trước khi xuất phát, bất giác nói ra.

"Ân?"
"Mộ Sơn ca ca cưới ta, không sợ Dã Lợi Vượng Vinh ghi hận sao? Dã Lợi thị có giao tình với Tác Lợi thị, ngươi dám dùng an nguy của người trong tộc làm tiền đặt cược sao?" Rất sớm trước đây lúc Lý Cẩn Nguyệt vừa tròn mười lăm tuổi, Dã Lợi Vượng Vinh đã làm cha hắn đến cầu hôn cùng thủ lĩnh Đảng Hạng Lý Kế Thiên, nhưng Lý Kế Thiên lấy lý do nữ nhi còn nhỏ không đồng ý.

Mọi người đều biết, Lý Cẩn Nguyệt thiên sinh lệ chất*, được vô số công tử đại tộc ở Hà Tây khuynh mộ.

Mấy năm qua người đến cầu hôn nối liền không dứt, nhưng Lý Kế Thiên thương con sốt ruột, học người Hán khai mang tuổi tác cũng không muốn gả con gái đi xa.

Mãi đến khi bị thương qua đời, Lý Đức Minh kế vị mới sắp xếp hôn sự cho muội muội mình.

Tác thị cũng là một đại tộc ở Hà Tây, thực lực tương đương Vệ Mộ thị.

"Ta dám!"
"Ta không dám." Lý Cẩn Nguyệt thúc ngựa đi về phía trước: "Tộc Đảng Hạng cát cứ Hà Tây, mượn sức các nước nhỏ xung quanh duy trì mấy năm nay đã là không dễ, ta không thể lấy tính mạng con dân ta ra làm tiền đặt cược." Lại nói: "Nhiều năm qua, ta và Sơn Hỉ ca ca chỉ có tình huynh muội, không có ý gì khác, đây là chuyện ta đã nói với ngươi từ trước."
Thiếu niên trợn tròn hai mắt, kéo dây cung căng ra hết sức, chỉ thấy dây cung run lên bần bật một con nai cách đó mấy trăm bước đột nhiên ngã xuống.

"Tri Xu Mật Viện Sự cáo lão, Quan gia và thừa tướng đang bàn bạc tìm người bổ sung chỗ trống."
"Xu Mật Sự là một trong tam tể, kết quả thế nào?"
"Ý của Quan gia là chọn Tào Lợi Dụng."
"Không ổn, người này tuy có năng lực, nhưng chức Xu Mật Sử quá mức quan trọng, hiện giờ quyền lực của Đinh Vị chưa tước, không thể lại tiếp tay cho Tào!"
"Đúng vậy, cho nên Vương tướng công nhờ ta đến hỏi ý cô nương ngài."
Trong danh sách trăm quan, chỉ có mấy cái tên quen thuộc: "Trần Nghiêu Tẩu!"
Trương Khánh còn tưởng Triệu Uyển Như sẽ xếp người của mình vào: "Trần Nghiêu Tẩu...!Người này quá mức chính trực, e rằng không thể cho cô nương điều động."
"Sợ cái gì, mẫu thân Trần Nghiêu Tẩu, Yến Quốc phu nhân rất thích phò mã.

Trần Nghiêu Tẩu hiếu thảo, tất nhiên sẽ có lợi trong đó."
Lúc này Trương Khánh mới bừng tỉnh đại ngộ: "Là thần đã quên, phò mã là ân nhân của Trần gia."
"Còn có một chuyện." Nữ quyến không được tham gia triều chính, vì thế tin tức trong triều đều là do Trương Khánh truyền lại cho nàng: "Hôm nay đột nhiên Điện tiền Đô chỉ huy sứ dâng sớ xin truy phong Lý Chính Ngôn con trai của Thanh Nguyên quận công Lý Trọng Ngụ."
"Lý Chính Ngôn mất sớm không con, không biết từ đâu nhảy ra một đứa con gái.

Bọn họ nói là con rơi của ông ấy, Quan gia rũ lòng thương, hạ lệnh truy phong chức quan, lại ban trăm cây lụa trắng, 200 vạn tiền, chuẩn bị làm của hồi môn sau này."
"Đinh Thiệu Văn dâng sớ việc của Nam Đường Hậu Chủ?" Triệu Uyển Như nhíu mày.

Trương Khánh cũng không hiểu ra sao: "Đúng vậy, cũng không biết vì sao.

Phía Điện Tiền có người đồn đãi nói mẹ đẻ của Đinh Thiệu Văn vốn là người trong tộc cũ của Nam Đường."
"Tổ tiên của Đinh Vị vốn là người Nam Đường, ngươi điều tra mẹ đẻ của Đinh Thiệu Văn xem."
"Vâng."
"Còn đứa nhỏ kia là chuyện thế nào?"
Trương Khánh lắc đầu: "Lúc Lý Trọng Ngụ chết kinh động toàn bộ kinh thành, nhưng sau đó lại không có bất kỳ tin tức gì về Lý thị, đừng nói là tung tích của con ông ấy.

Có điều phu nhân Lý Trọng Ngụ chết khi nào thì không ai biết, hiện giờ truyền ra tin có đứa con..."
Nhiều năm trước đã truyền ra tin Hậu Chủ tuyệt hậu, chỉ là triều đình Đông Kinh bận bình ổn chiến tranh nên mới sơ sót những việc này.

"Đứa bé kia đâu?"
"Được ban toà nhà, hiện giờ đang nghỉ tạm ở Khai Phong phủ."
"Ta muốn gặp đứa bé kia!"
- - Hết chương 94 --.

Chapter
1 Chương 1: Quyển 1 Cắt Không Đứt Gỡ Rối Hơn
2 Chương 2: Nương Tử Bị Thương Ở Chỗ Xấu Hổ
3 Chương 3: Đây Có Được Xem Là Khinh Bạc
4 Chương 4: Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri
5 Chương 5: Rèm Châu Cuốn Lầu Ngọc Trống
6 Chương 6: Ta Vốn Đem Lòng Hướng Trăng Sáng
7 Chương 7: Đình Không Khách Tán Người Về Tẫn
8 Chương 8: Một Máy Chèo Xuân Một Chiếc Thuyền
9 Chương 9: Trong Mộng Không Biết Thân Là Khách
10 Chương 10: Đêm Nay Thích Thú Đến Gặp Nàng
11 Chương 11: Đầu Quả Tim Là Người Loạn Tâm Ta
12 Chương 12: Ta Biết Quân Ưu Quân Không Biết
13 Chương 13: Lâm Phong Yếm Yếm Dạ Tiệm Tiệm
14 Chương 14: Thiếu Niên Bạch Kiểm Lý Nhược Quân
15 Chương 15: Quyển 2 Mộng Hoa Đông Kinh Trời Xuân Vì Ai
16 Chương 16: Xưa Nay Không Phải Trưởng Không Lập
17 Chương 17: Con Vợ Lẽ Không Tránh Khỏi Dị Tâm
18 Chương 18: Nguyễn Lang Hà Cớ Gì Không Về
19 Chương 19: Thanh Sơn Tú Thủy Cũng Như Quân
20 Chương 20: Kim Ốc Tu Thành Trữ A Kiều
21 Chương 21: Hoa Kiến Kỳ Tổng Giác Phong Lưu
22 Chương 22: Gặp Lại Người Nụ Cười Doanh Doanh
23 Chương 23: Tam Công Chúa Dung Mạo Đẹp Nhất
24 Chương 24: Người Ngọc Đã Vội Rời Đi
25 Chương 25: Xưa Nay Y Thuật Tẫn Thông Thiên
26 Chương 26: Từ Biệt Một Ngày Như Cách Ba Thu
27 Chương 27: Vì Ai Mà Đến Vì Ai Mà Về
28 Chương 28: Tương Tư Tương Kiến Tri Hà Nhật
29 Chương 29: Hoa Gần Lầu Cao Thương Tâm Khách
30 Chương 30: Người Người Đều Nói Nàng Ăn Chơi
31 Chương 31: Chúng Mạc Tri Hề Dư Sở Vi
32 Chương 32: Ta Chỉ Vì Nàng Mà Dừng Lại
33 Chương 33: Tứ Lang Và Tam Nương Cố Thị
34 Chương 34: Vô Tình Nhất Là Nhà Đế Vương
35 Chương 35: Vì Ai Mà Xuất Kiếm
36 Chương 36: Cao Sơn Lưu Thủy Ngộ Tri Âm Khoá
37 Chương 37: Ưng Chiếu Ly Nhân Trang Kính Đài
38 Chương 38: Từ Xưa Hồng Nhan Đều Bạc Mệnh
39 Chương 39: Chỉ Nguyện Vì Nàng Xuống Cửu Tuyền
40 Chương 40: Thiên Ngoại Hữu Thiên Tự Hữu Nhân
41 Chương 41: Đa Tình Tự Cổ Nan Di Hận
42 Chương 42: Kỳ Thiện Yên Tri Kỳ Nhân Ác
43 Chương 43: Nhãn Ba Tề Động Bị Nhân Sai
44 Chương 44: Nhu Tình Một Tất Hoá Vạn Đau Thương
45 Chương 45: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
46 Chương 46: Tam Nương Có Phong Phạm Của Thái Tông
47 Chương 47: Muốn Dạy Người Khác Trước Phải Xem Lại Mình
48 Chương 48: Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng
49 Chương 49: Tất Cả Quân Thần Cùng Hiến Tế
50 Chương 50: Trường Hận Nhân Tâm Bất Như Thuỷ
51 Chương 51: Thế Gian Chỉ Có Nhân Tâm Ác
52 Chương 52: Hoa Chỉ Nở Khi Gặp Đúng Người
53 Chương 53: Ngọc Không Mài Không Thành Đồ Vật
54 Chương 54: Không Biết Lư Sơn Chân Diện Mục
55 Chương 55: Nhất Mộng Ngàn Năm Tỉnh Thời Không
56 Chương 56: Núi Sông Đồ Một Sợi Quang
57 Chương 57: Tình Này Chẳng Thể Khuây Nguôi
58 Chương 58: Chu Công Di Huấn Tứ Hải Triều
59 Chương 59: Quyển 3 Minh Đại Tạm Di Hiền Bạch Y Khanh Tương
60 Chương 60: Tỉnh Nguyên Tài Mạo Song Toàn
61 Chương 61: Bảng Vàng Kỳ Vọng
62 Chương 62: Ngấn Lệ Hỏi Hoa Hoa Không Đáp
63 Chương 63: Loạn Hồng Trần Phi Quá Thu Thiên Khứ
64 Chương 64: Tình Nàng Ý Thiếp Có Cùng Thế Chăng
65 Chương 65: Lạ Là Gió Xuân Bị Người Đoán
66 Chương 66: Một Tấc Tương Tư Muôn Vạn Sầu
67 Chương 67: Mà Đôi Lứa Hẹn Thề Sống Chết Có Nhau
68 Chương 68: Nguyện Phàn Cô Phong Tranh Siêu Quần Xuất Chúng
69 Chương 69: Phò Mã Của Huệ Ninh Công Chúa
70 Chương 70: Việc Vui Không Ngại Nhiều
71 Chương 71: Hôn Sự Của Đinh Phủ Và Tiền Phủ
72 Chương 72: Đại Ẩn Kim Môn Là Trích Tiên
73 Chương 73: Tôn Ti Trưởng Ấu Chỉ Kém Trưởng Thứ
74 Chương 74: Tứ Cô Nương Và Lý Thiếu Hoài
75 Chương 75: Vì Ai Nên Nỗi Thân Tiều Tụy
76 Chương 76: Phù Dung Tịnh Đế Đến Ngày Khai Hoa
77 Chương 77: Toán Lai Nhất Mộng Phù Sinh
78 Chương 78: Thánh Chỉ Hạ Liền Thành Phu Thê
79 Chương 79: Khả Yếu Kim Phong Ngọc Lộ Thì
80 Chương 80: Hôn Ước Còn Gọi Là Khế Ước
81 Chương 81: Nắm Tay Nhau Cả Đời Không Rời
82 Chương 82: Mới Đến Nơi Lòng Người Hiểm Ác
83 Chương 83: Tuyệt Nghệ Như Quân Thiên Hạ Thiếu
84 Chương 84: Tình Yêu Sâu Đậm Nhất Là Niềm Tin
85 Chương 85: Cảnh Còn Người Mất Chớ Nhắc Chuyện Xưa
86 Chương 86: Sau Kết Hôn Hoà Thuận Mà Sinh Tình
87 Chương 87: Sinh Con Như Dạo Một Vòng Quỷ Môn Quan
88 Chương 88: Một Sớm Mai Đi Về Hướng Tây
89 Chương 89: Thế Gia Chỉ Cầu Gia Đạo Bình An
90 Chương 90: Nàng Chỉ Là Phu Quân Của Ta
91 Chương 91: Diệp Diệp Thanh Thanh Là Biệt Ly
92 Chương 92: Lý Lang Y Thuật Đắc Nhân Tâm
93 Chương 93: Hồi Đáp Cho Câu Từ Biệt Thê Lương
94 Chương 94: Một Khúc Tái Ngoại Kiêu Hùng
95 Chương 95: Kim Lăng Cố Quốc Bất Kham Hồi
96 Chương 96: Xưa Nay Hiển Đạt Đều Tịch Mịch
97 Chương 97: Đông Song Phát Bạch Sơ Tuyết Lai
98 Chương 98: Bão Tuyết Đến Từ Phía Đông
99 Chương 99: Nước Sông Hoàng Hà Đến Từ Trời Cao
100 Chương 100: Tiếng Trống Vang Là Tiếng Sấm Cuối Trời
101 Chương 101: Một Dòng Xuân Thủy Chảy Về Đông
102 Chương 102: Đêm Về Lạnh Lẽo Không Có Nàng
103 Chương 103: Khó Gặp Mà Cũng Khó Xa
104 Chương 104: Ngộ Nhập Phong Trần Tình Quy Xử
105 Chương 105: Nến Đỏ Thắp Lên Lại Là Nến Trắng
106 Chương 106: Dân Gian Kị Tin Đồn Người Chết
107 Chương 107: Lão Đạo Sĩ Lại Là Phò Mã
108 Chương 108: Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi
109 Chương 109: Chỉ Nói Chuyện Nhà Như Bá Tánh Bình Thường
110 Chương 110: Chỉ Nguyện Một Đời Bình An
111 Chương 111: Tướng Môn Tào Gia Và Phò Mã
112 Chương 112: Phò Mã Cũng Là Y Giả
113 Chương 113: Thoa Đầu Phượng Gia Khanh Hữu Lệ
114 Chương 114: Sinh Ra Đã Là Giai Nhân Như Ngọc
115 Chương 115: Ba Người Đối Diện Không Phải Diễn
116 Chương 116: Kính Lí Giai Nhân Phó Phấn Mang
117 Chương 117: Công Mã Mạc Tẩu Tu Sát Tặc
118 Chương 118: Mỗi Cuộc Xuất Chinh Đều Cực Khổ
119 Chương 119: Tâm Chi Chí Giai Vi Sở Ái
120 Chương 120: Tìm Được Đường Sống Từ Chỗ Chết
121 Chương 121: Là Gió Động Hay Là Tình Động
122 Chương 122: Công Danh Tuổi 30 Bụi Và Đất
123 Chương 123: Kẻ Đa Tình Mới Là Kẻ Vô Tình
124 Chương 124: Chỉ Là Một Giấc Mộng Kinh Hoàng
125 Chương 125: Da Ngựa Bọc Thây Người Chưa Về
126 Chương 126: Nhân Gian Tất Có Người Si Tình
127 Chương 127: Chồng Có Thể Bỏ Vợ Tái Hôn
128 Chương 128: Thiên Nam Địa Bắc Song Phi Khách
129 Chương 129: Xuân Triều Đới Vũ Vãn Lai Cấp
130 Chương 130: Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân
131 Chương 131: C131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi
132 Chương 132: C132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy
133 Chương 133: C133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa
134 Chương 134: C134: Quyển 4 tri ngã ý cảm quân liên
135 Chương 135: C135: Ta chỉ cần hai tâm vui vẻ
136 Chương 136: C136: Nàng và ta đã là tốt nhất
137 Chương 137: C137: Tường phù thiên tử cựu minh đường
138 Chương 138: C138: Vị trí tả thừa tướng bị bỏ trống
139 Chương 139: C139: Ngươi lại vì một nữ nhân
140 Chương 140: C140: Vốn là cam tâm tình nguyện
141 Chương 141: C141: Sự lung lay của đế vương
142 Chương 142: C142: Bình yên trước bão táp
143 Chương 143: C143: Vưu khủng kinh hồn nhập mộng lai
144 Chương 144: C144: Tu mười năm mới ngồi cùng thuyền
145 Chương 145: C145: Điệu múa thác chi tết thượng nguyên
146 Chương 146: C146: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà thiên gia
147 Chương 147: C147: Đích nữ nhà yến quốc công
148 Chương 148: C148: Phiên ngoại 1 nhớ chuyện cũ tích lưu danh
149 Chương 149: C149: Phiên ngoại 2 lưỡng ngạn uyên ương lưỡng xứ phi tương phùng tri kỷ thì
150 Chương 150: C150: Phiên ngoại 3 dục tiếu hoàn tần toái đoạn nhân trường
151 Chương 151: C151: Phiên ngoại 4 tịch mịch không đình xuân dục vãn
Chapter

Updated 151 Episodes

1
Chương 1: Quyển 1 Cắt Không Đứt Gỡ Rối Hơn
2
Chương 2: Nương Tử Bị Thương Ở Chỗ Xấu Hổ
3
Chương 3: Đây Có Được Xem Là Khinh Bạc
4
Chương 4: Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri
5
Chương 5: Rèm Châu Cuốn Lầu Ngọc Trống
6
Chương 6: Ta Vốn Đem Lòng Hướng Trăng Sáng
7
Chương 7: Đình Không Khách Tán Người Về Tẫn
8
Chương 8: Một Máy Chèo Xuân Một Chiếc Thuyền
9
Chương 9: Trong Mộng Không Biết Thân Là Khách
10
Chương 10: Đêm Nay Thích Thú Đến Gặp Nàng
11
Chương 11: Đầu Quả Tim Là Người Loạn Tâm Ta
12
Chương 12: Ta Biết Quân Ưu Quân Không Biết
13
Chương 13: Lâm Phong Yếm Yếm Dạ Tiệm Tiệm
14
Chương 14: Thiếu Niên Bạch Kiểm Lý Nhược Quân
15
Chương 15: Quyển 2 Mộng Hoa Đông Kinh Trời Xuân Vì Ai
16
Chương 16: Xưa Nay Không Phải Trưởng Không Lập
17
Chương 17: Con Vợ Lẽ Không Tránh Khỏi Dị Tâm
18
Chương 18: Nguyễn Lang Hà Cớ Gì Không Về
19
Chương 19: Thanh Sơn Tú Thủy Cũng Như Quân
20
Chương 20: Kim Ốc Tu Thành Trữ A Kiều
21
Chương 21: Hoa Kiến Kỳ Tổng Giác Phong Lưu
22
Chương 22: Gặp Lại Người Nụ Cười Doanh Doanh
23
Chương 23: Tam Công Chúa Dung Mạo Đẹp Nhất
24
Chương 24: Người Ngọc Đã Vội Rời Đi
25
Chương 25: Xưa Nay Y Thuật Tẫn Thông Thiên
26
Chương 26: Từ Biệt Một Ngày Như Cách Ba Thu
27
Chương 27: Vì Ai Mà Đến Vì Ai Mà Về
28
Chương 28: Tương Tư Tương Kiến Tri Hà Nhật
29
Chương 29: Hoa Gần Lầu Cao Thương Tâm Khách
30
Chương 30: Người Người Đều Nói Nàng Ăn Chơi
31
Chương 31: Chúng Mạc Tri Hề Dư Sở Vi
32
Chương 32: Ta Chỉ Vì Nàng Mà Dừng Lại
33
Chương 33: Tứ Lang Và Tam Nương Cố Thị
34
Chương 34: Vô Tình Nhất Là Nhà Đế Vương
35
Chương 35: Vì Ai Mà Xuất Kiếm
36
Chương 36: Cao Sơn Lưu Thủy Ngộ Tri Âm Khoá
37
Chương 37: Ưng Chiếu Ly Nhân Trang Kính Đài
38
Chương 38: Từ Xưa Hồng Nhan Đều Bạc Mệnh
39
Chương 39: Chỉ Nguyện Vì Nàng Xuống Cửu Tuyền
40
Chương 40: Thiên Ngoại Hữu Thiên Tự Hữu Nhân
41
Chương 41: Đa Tình Tự Cổ Nan Di Hận
42
Chương 42: Kỳ Thiện Yên Tri Kỳ Nhân Ác
43
Chương 43: Nhãn Ba Tề Động Bị Nhân Sai
44
Chương 44: Nhu Tình Một Tất Hoá Vạn Đau Thương
45
Chương 45: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
46
Chương 46: Tam Nương Có Phong Phạm Của Thái Tông
47
Chương 47: Muốn Dạy Người Khác Trước Phải Xem Lại Mình
48
Chương 48: Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng
49
Chương 49: Tất Cả Quân Thần Cùng Hiến Tế
50
Chương 50: Trường Hận Nhân Tâm Bất Như Thuỷ
51
Chương 51: Thế Gian Chỉ Có Nhân Tâm Ác
52
Chương 52: Hoa Chỉ Nở Khi Gặp Đúng Người
53
Chương 53: Ngọc Không Mài Không Thành Đồ Vật
54
Chương 54: Không Biết Lư Sơn Chân Diện Mục
55
Chương 55: Nhất Mộng Ngàn Năm Tỉnh Thời Không
56
Chương 56: Núi Sông Đồ Một Sợi Quang
57
Chương 57: Tình Này Chẳng Thể Khuây Nguôi
58
Chương 58: Chu Công Di Huấn Tứ Hải Triều
59
Chương 59: Quyển 3 Minh Đại Tạm Di Hiền Bạch Y Khanh Tương
60
Chương 60: Tỉnh Nguyên Tài Mạo Song Toàn
61
Chương 61: Bảng Vàng Kỳ Vọng
62
Chương 62: Ngấn Lệ Hỏi Hoa Hoa Không Đáp
63
Chương 63: Loạn Hồng Trần Phi Quá Thu Thiên Khứ
64
Chương 64: Tình Nàng Ý Thiếp Có Cùng Thế Chăng
65
Chương 65: Lạ Là Gió Xuân Bị Người Đoán
66
Chương 66: Một Tấc Tương Tư Muôn Vạn Sầu
67
Chương 67: Mà Đôi Lứa Hẹn Thề Sống Chết Có Nhau
68
Chương 68: Nguyện Phàn Cô Phong Tranh Siêu Quần Xuất Chúng
69
Chương 69: Phò Mã Của Huệ Ninh Công Chúa
70
Chương 70: Việc Vui Không Ngại Nhiều
71
Chương 71: Hôn Sự Của Đinh Phủ Và Tiền Phủ
72
Chương 72: Đại Ẩn Kim Môn Là Trích Tiên
73
Chương 73: Tôn Ti Trưởng Ấu Chỉ Kém Trưởng Thứ
74
Chương 74: Tứ Cô Nương Và Lý Thiếu Hoài
75
Chương 75: Vì Ai Nên Nỗi Thân Tiều Tụy
76
Chương 76: Phù Dung Tịnh Đế Đến Ngày Khai Hoa
77
Chương 77: Toán Lai Nhất Mộng Phù Sinh
78
Chương 78: Thánh Chỉ Hạ Liền Thành Phu Thê
79
Chương 79: Khả Yếu Kim Phong Ngọc Lộ Thì
80
Chương 80: Hôn Ước Còn Gọi Là Khế Ước
81
Chương 81: Nắm Tay Nhau Cả Đời Không Rời
82
Chương 82: Mới Đến Nơi Lòng Người Hiểm Ác
83
Chương 83: Tuyệt Nghệ Như Quân Thiên Hạ Thiếu
84
Chương 84: Tình Yêu Sâu Đậm Nhất Là Niềm Tin
85
Chương 85: Cảnh Còn Người Mất Chớ Nhắc Chuyện Xưa
86
Chương 86: Sau Kết Hôn Hoà Thuận Mà Sinh Tình
87
Chương 87: Sinh Con Như Dạo Một Vòng Quỷ Môn Quan
88
Chương 88: Một Sớm Mai Đi Về Hướng Tây
89
Chương 89: Thế Gia Chỉ Cầu Gia Đạo Bình An
90
Chương 90: Nàng Chỉ Là Phu Quân Của Ta
91
Chương 91: Diệp Diệp Thanh Thanh Là Biệt Ly
92
Chương 92: Lý Lang Y Thuật Đắc Nhân Tâm
93
Chương 93: Hồi Đáp Cho Câu Từ Biệt Thê Lương
94
Chương 94: Một Khúc Tái Ngoại Kiêu Hùng
95
Chương 95: Kim Lăng Cố Quốc Bất Kham Hồi
96
Chương 96: Xưa Nay Hiển Đạt Đều Tịch Mịch
97
Chương 97: Đông Song Phát Bạch Sơ Tuyết Lai
98
Chương 98: Bão Tuyết Đến Từ Phía Đông
99
Chương 99: Nước Sông Hoàng Hà Đến Từ Trời Cao
100
Chương 100: Tiếng Trống Vang Là Tiếng Sấm Cuối Trời
101
Chương 101: Một Dòng Xuân Thủy Chảy Về Đông
102
Chương 102: Đêm Về Lạnh Lẽo Không Có Nàng
103
Chương 103: Khó Gặp Mà Cũng Khó Xa
104
Chương 104: Ngộ Nhập Phong Trần Tình Quy Xử
105
Chương 105: Nến Đỏ Thắp Lên Lại Là Nến Trắng
106
Chương 106: Dân Gian Kị Tin Đồn Người Chết
107
Chương 107: Lão Đạo Sĩ Lại Là Phò Mã
108
Chương 108: Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi
109
Chương 109: Chỉ Nói Chuyện Nhà Như Bá Tánh Bình Thường
110
Chương 110: Chỉ Nguyện Một Đời Bình An
111
Chương 111: Tướng Môn Tào Gia Và Phò Mã
112
Chương 112: Phò Mã Cũng Là Y Giả
113
Chương 113: Thoa Đầu Phượng Gia Khanh Hữu Lệ
114
Chương 114: Sinh Ra Đã Là Giai Nhân Như Ngọc
115
Chương 115: Ba Người Đối Diện Không Phải Diễn
116
Chương 116: Kính Lí Giai Nhân Phó Phấn Mang
117
Chương 117: Công Mã Mạc Tẩu Tu Sát Tặc
118
Chương 118: Mỗi Cuộc Xuất Chinh Đều Cực Khổ
119
Chương 119: Tâm Chi Chí Giai Vi Sở Ái
120
Chương 120: Tìm Được Đường Sống Từ Chỗ Chết
121
Chương 121: Là Gió Động Hay Là Tình Động
122
Chương 122: Công Danh Tuổi 30 Bụi Và Đất
123
Chương 123: Kẻ Đa Tình Mới Là Kẻ Vô Tình
124
Chương 124: Chỉ Là Một Giấc Mộng Kinh Hoàng
125
Chương 125: Da Ngựa Bọc Thây Người Chưa Về
126
Chương 126: Nhân Gian Tất Có Người Si Tình
127
Chương 127: Chồng Có Thể Bỏ Vợ Tái Hôn
128
Chương 128: Thiên Nam Địa Bắc Song Phi Khách
129
Chương 129: Xuân Triều Đới Vũ Vãn Lai Cấp
130
Chương 130: Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân
131
Chương 131: C131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi
132
Chương 132: C132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy
133
Chương 133: C133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa
134
Chương 134: C134: Quyển 4 tri ngã ý cảm quân liên
135
Chương 135: C135: Ta chỉ cần hai tâm vui vẻ
136
Chương 136: C136: Nàng và ta đã là tốt nhất
137
Chương 137: C137: Tường phù thiên tử cựu minh đường
138
Chương 138: C138: Vị trí tả thừa tướng bị bỏ trống
139
Chương 139: C139: Ngươi lại vì một nữ nhân
140
Chương 140: C140: Vốn là cam tâm tình nguyện
141
Chương 141: C141: Sự lung lay của đế vương
142
Chương 142: C142: Bình yên trước bão táp
143
Chương 143: C143: Vưu khủng kinh hồn nhập mộng lai
144
Chương 144: C144: Tu mười năm mới ngồi cùng thuyền
145
Chương 145: C145: Điệu múa thác chi tết thượng nguyên
146
Chương 146: C146: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà thiên gia
147
Chương 147: C147: Đích nữ nhà yến quốc công
148
Chương 148: C148: Phiên ngoại 1 nhớ chuyện cũ tích lưu danh
149
Chương 149: C149: Phiên ngoại 2 lưỡng ngạn uyên ương lưỡng xứ phi tương phùng tri kỷ thì
150
Chương 150: C150: Phiên ngoại 3 dục tiếu hoàn tần toái đoạn nhân trường
151
Chương 151: C151: Phiên ngoại 4 tịch mịch không đình xuân dục vãn