Chương 12: Ta Biết Quân Ưu Quân Không Biết

: Ta biết quân ưu, quân không biết
Giang Nam
"Con nhất định phải đem khăn về cho ta đó."
"A tỷ đang nghĩ gì đó, nhập tâm như vậy!" Thiếu niên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Yến Cảnh thở dài một hơi, lắc đầu nhìn hai thiếu niên ngồi đối diện mình.

"Hôm nay đệ đã nghe cha và A tỷ nói chuyện." Thiếu niên nháy đôi mắt phiếm hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Những lời này Thù Nhi nghe rồi thì quên đi, không nên coi là thật, A cha lớn tuổi thân thể cũng không tốt."
"Là đệ và A Dĩnh liên lụy tỷ."
"Đứa nhỏ ngốc, hai người các đệ đều là kiêu ngạo của Yến gia ta, là đệ đệ tốt của tỷ."
Yến gia ở Lâm Xuyên Phủ Châu cũng không phải gia đình giàu có, bởi vì hai đứa con trai thần đồng mới được người biết đến.

Yến Thù năm tuổi có thể làm thơ, năm nay mười bốn tuổi được Án phủ Giang Nam lấy thân phận thần đồng đề cử đi thi.

Đệ đệ Yến Dĩnh nhỏ hơn ca ca bốn tuổi, ba tuổi làm văn, năm tuổi làm thơ, bảy tám tuổi đã có thể thông kinh văn.

"Lần này được Trương Trấn An tiến cử, đệ nhất định cố gắng cầu lấy công danh, không cô phụ kỳ vọng của tỷ tỷ."
Yến Dĩnh tuy nhỏ tuổi, nhưng đã sớm hiểu chuyện, chỉ là tính tình nội liễm, không thích nói nhiều.

Ca ca đang nói chuyện với tỷ tỷ, hắn liền ngồi ở bên cạnh lắng nghe, chờ bọn họ nói xong mới nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"A Dĩnh đứa nhỏ này..." Yến Cảnh nhìn Tam đệ.

Nàng xưa nay đau nhất chính là ấu đệ này, cũng lo lắng nhất cho hắn.

Yến Dĩnh thân mình gầy yếu, thắng ở dung mạo đoan trang, so với hài tử cùng tuổi trừ bỏ tài hoa, xuất chúng nhất chính là dung mạo.

Yến Cảnh lo lắng lẩm bẩm trong lòng: "Tỷ thật không rõ, lúc trước vì sao nương lại làm vậy."
"Trong mắt cha, chẳng lẽ nữ nhi đáng khinh thường đến vậy sao, đưa ta đi xuất gia còn chưa đủ."
Yến phụ trọng nam khinh nữ là chuyện hàng xóm láng giềng đều biết, nhưng ở trong xã hội nam tôn nữ ti này, tư tưởng đó cũng không hiếm thấy, chỉ là Yến phụ quá mức cực đoan.

Đưa Yến Cảnh vào Trường Xuân quan chỉ là vì không muốn lãng phí tiền nuôi một đứa con hắn cho là vô dụng, nhưng quay đầu lại còn muốn cướp đoạt từ đứa con hắn chưa nuôi được ngày nào này.

Hiện giờ Yến Cảnh vừa mới hai mươi, trổ mã đến hào phóng đoan trang, hắn đã nghĩ đến chuyện đánh chủ ý lên hôn sự của nàng.

Ngoại thành Lâm Xuyên có một viên ngoại, trong nhà giàu có, mấy năm trước mất vợ.

Lúc Yến Cảnh xuống núi thăm người thân bị hắn liếc mắt nhìn trúng, đồng ý ra lễ vật phong phú cưới nàng về nhà.

Không phải làm thiếp, mà là vợ kế.

Yến phụ liền muốn Yến Cảnh hoàn tục về gả chồng, lấy một khoảng tiền cưới hậu hĩnh chuẩn bị tích góp cho con đường làm quan sau này của hai đệ đệ.

Việc này trùng hợp bị Yến Thù nghe được, vì thế hắn cực kỳ tức giận, đem đệ đệ mang đi, nói là đưa tới Đông Kinh đọc sách.

Hắn mang theo đệ đệ tới nhà Trương Trấn An ở Giang Nam làm khách, bình thường Yến phụ cực kỳ sủng ái trưởng tử này, cho nên cũng chiều theo ý hắn.

"Cho dù là A tỷ, hay là A Dĩnh, chờ sau này đệ lấy được công danh, làm quan trong triều, có tiền, các ngươi muốn gả ai thì gả, Thù sẽ vì tỷ tỷ và A Dĩnh chuẩn bị mười dặm hồng trang, long trọng đưa các ngươi xuất giá."
Luận hiểu chuyện, nhị đệ nàng là hiểu chuyện nhất, nhưng đồng thời cũng là người chính trực tính tình nôn nóng.

Yến Cảnh biết loại tính tình này ngày sau trong quan trường không tránh khỏi có hại: "A tỷ chỉ hy vọng hai đệ bình an trôi chảy cả đời, không cầu gì hơn."
Yến Dĩnh lại nghe nhắc đến mình, quay đầu lại, đáp: "Nhị ca muốn vào triều làm quan, A Dĩnh cũng muốn."
"Nói bậy!" Yến Thù đặt tay lên vai Yến Dĩnh, nói: "Xưa nay không có nữ tử nhập sĩ làm quan, nếu ngươi đi, đó là khi quân phạm thượng, phải bị chém đầu."
"Nhưng hiện giờ ta không phải nam nhi sao!" Yến Dĩnh cúi đầu, chu miệng nói.

"Đó là bởi vì mẹ bảo vệ ngươi, bất đắc dĩ." So với Yên phụ, Yến mẫu tốt hơn rất nhiều, dù sao cũng là miếng thịt từ trên người rớt xuống.

Sau khi Yến Cảnh bị đưa đi bà ngày đêm sám hối, lúc mang thai Yến Thù cũng cầu phúc mỗi ngày.

Mà bốn năm sau bà hạ sinh Yến Dĩnh, lúc đó trùng hợp Yến phụ đang ở bên ngoài, không đành lòng lần nữa cốt nhục chia lìa, vì thế liền nghĩ cách giấu diếm.

Tuy ít gặp nhau, nhưng may mắn tỷ đệ ba người vẫn liền tâm, việc này cũng chỉ có tỷ đệ ba người cùng mẫu thân biết.

Yến Thù nhích lại gần Yến Dĩnh, kéo tay Yến Dĩnh ôn nhu nói: "Hảo A Dĩnh, hảo muội muội, ngươi không nên bận tâm những việc này, những nơi lòng người hiểm ác như vậy cũng không thích hợp ngươi.

Sau này ngươi có thể tiếp tục đọc sách, đợi đến khi trưởng thành ca ca sẽ vì ngươi chuẩn bị một mối hôn sự thật vừa lòng."
Nữ tử Đại Tống mười bốn tuổi phải gả, nếu qua mười bốn còn chưa gả phải nộp tiền phạt, cho nên rất nhiều nữ tử ở gia đình bình thường đến mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu nghị thân, gia đình giàu có còn tốt, gia đình nghèo khó thường vì không nộp nổi số tiền này, mà thường nghĩ cách gả con gái ra ngoài trước khi mười bốn, dù phải cho không.

Loại chuyện này, Yến Dĩnh cũng thường nghe bà mối bên cạnh nhà nhắc mãi, cô nương nhà ai ở thành nam bị cha mẹ bán cho một nông phu ở thành bắc đổi một con trâu, tiểu nương tử chưa xuất giá ở thành tây bị viên ngoại ở thành đông nhìn trúng dùng kiệu nhỏ nâng từ cửa sau về nhà làm thiếp.

Mà bà mối kia còn thường xuyên nhìn chằm chằm Yến Dĩnh, thường khen Yến Dĩnh lớn lên không chỉ thông tuệ mà còn thủy linh, đáng tiếc không phải nữ nhi, nếu không còn có thể gả cho hầu môn công phủ gì đó.

Yến Dĩnh vốn nội liễm, nghe hiểu được bà ta nói gì lại không dám trách bà ta không biết xấu hổ, chỉ ở trong lòng nói bà lão mấy chục tuổi này thiển cận mà thôi.

Sau đó bà ta nói càng lúc càng nhiều, hắn mới mở miệng hờn dỗi một câu: "Bà hy vọng ta là nữ nhi như vậy, nhưng nữ nhi thì có gì tốt, vào hầu môn làm thiếp, cả đời bị người sai sử sao?"
Lời này nói đến bà ta á khẩu không trả lời được.

"Bà là người nông cạn, cũng chỉ biết thay người làm mối, Dĩnh tương lai là muốn khảo tiến sĩ, trở thành môn sinh thiên tử làm đại quan."
Từ đó về sau bà ta gặp được Yến Dĩnh đều chỉ dám mỉm cười không dám nhiều lời.

Nghĩ đến những lời trước đây của bà mối, lại nghe ca ca nói, vì thế Yến Dĩnh căng da đầu nói: "Dĩnh không cần gả chồng, Dĩnh phải làm đại quan.

Dĩnh trước khi rời Lâm Xuyên đã đáp ứng nữ nhi lão sư tư thục Tiểu Châu, chờ ngày sau giống ca ca trúng cử nhân, tham gia thi đình vào triều làm quan, sẽ trở về cưới nàng."
Bánh xe vấp phải cục đá nhô lên bên đường, thùng xe chấn động một chút, Yến Thù thiếu chút nữa ngã quỵ, Yến Cảnh căng thân mình mở to hai mắt, bởi vì lời Yến Dĩnh, hoàn toàn bất ngờ.

Chuyện ở Đường Châu chưa giải quyết, mà công chúa lại không triệu kiến Chu Thông.

Nàng đến Đường Châu chưa tới ba ngày đã vội vàng rời khỏi.

Chu Thông ngồi ở trong phủ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, quan trường khắp nơi lừa người gạt ta, lúc sắp chết chưa chắc có người chịu giúp ngươi, huống hồ người hắn chọc là đế cơ được sủng ái nhất đại nội.

Chu Thông gấp đến ăn không ngon ngủ không yên, biết được tin đoàn người công chúa buổi trưa đã ra khỏi thành, liền chạy đến từ đường Chu gia khóc to một trận.

Tháng tám gió thu quát vào mặt, tóc mai thật dài quấn quanh đầu vai, cùng với dây cột tóc màu xanh lá tung bay trong gió.

"Còn vọng tưởng đi Quốc công phủ cái gì!" Gió bên tai gào thét, Lý Thiếu Hoài lẩm bẩm trong miệng, tay không ngừng vung roi: "Quốc công phủ lại như thế nào..."
Thanh Chuy có lẽ cảm giác được chủ nhân nôn nóng, tự giác gia tăng tốc độ.

Khai Phong phủ Đông Kinh nằm ở phía bắc Đường Châu, nói xa không xa, nói gần không gần, cho dù khoái mã chạy không ngừng nghỉ cũng phải bôn ba một ngày một đêm.

Lý Thiếu Hoài cố ý chọn đường nhỏ, đường nhỏ quanh co, chẳng những khó đi, ngay cả trạm dịch nghỉ chân cũng không có.

Từ Đường Châu đến Đông Kinh có quan đạo đi thẳng, cho nên bình thường sẽ không có người chọn đi đường nhỏ.

Tuy rằng không có trạm dịch, nhưng là có một tiểu tửu quán, trong vòng phạm vi mấy chục dặm chỉ có duy nhất tửu quán này, bởi vì ở nơi hẻo lánh, sinh ý cũng quạnh quẽ.

Vợ chồng chủ quán cũng có ý lánh đời trải qua ngày tháng thanh nhàn, cho nên mới mở một tửu quán trên đường nhỏ này.

Lý Thiếu Hoài thúc ngựa chạy không ngừng, mà người phía sau lại càng đuổi theo không bỏ.

Dần dần tiến về hướng núi cao rừng sâu, thác nước trên khe suối trút xuống như vẩy mực.

"Huyền Hư chân nhân thiện thơ từ, Nguyên Trinh cầu hỏi Phóng Đới Thiên sơn đạo sĩ bất ngộ của Lý Thái Bạch."
(*Phóng đới Thiên Sơn đạo sĩ bất ngộ: là bài thơ Thăm đạo sĩ ở núi Đới Thiên không gặp của nhà thơ Lý Thái Bạch.)
Phía sau vang lên tiếng người khiến Lý Thiếu Hoài một lòng bất an trở nên gợn sóng, cũng làm nàng rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan, phóng ngựa hỏi chính mình, dừng lại trả lời hay chạy tiếp? Cho dù dưới thân Triệu Uyển Như là thiên lý mã, Lý Thiếu Hoài cũng tự tin, lấy thuật cưỡi ngựa của nàng lại thêm tốc độ của Thanh Chuy có thể trong vòng mười lăm phút biến mất trước mặt nàng.

"Phóng Đới Thiên sơn đạo sĩ bất ngộ của Lý Thái Bạch." Lý Thiếu Hoài lẩm bẩm hơi dừng lại, siết chặt cây roi trong tay, kéo mạnh dây cương, Thanh Chuy giơ cao hai chân trước xoay người, Lý Thiếu Hoài nói: "Tiếng chó chen tiếng suối, hoa đào thắm dưới mưa..."
Phía sau mấy con tuấn mã đang lao nhanh thấy cánh tay mảnh khảnh giơ lên lập tức dừng lại.

Tiếng vó ngựa cùng âm thanh hí vang làm con nai đang uốn nước bên bờ suối giật mình, bỏ chạy vào rừng sâu.

Triệu Uyển Như nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, tiếp lời Lý Thiếu Hoài, thở gấp nói: "Bóng hưu trong rừng rậm, chuông bặt giữa khe trưa."
Lý Thiếu Hoài thẳng thân mình ngồi trên lưng ngựa, khẽ chớp mắt: "Trời xanh tre chen sắc, núi biếc thác treo dòng."
Triệu Uyển Như cưỡi con ngựa trắng chậm rãi tới gần nàng, cho đến bên sườn, bốn mắt nhìn nhau: "Người đi đâu chẳng biết, sầu tựa gốc thông già."
Một cơn gió thổi qua cuốn bay lá thu trên cây, tiếng người cùng tiếng ngựa hoàn toàn im bặt giữa rừng trúc, rừng trúc bị gió thổi sàn sạt rung động.

Phía dưới trâm cài tóc dài tản ra như mực, gió thổi loạn tóc đen, cũng thổi loạn lòng người.

Từ ban ngày đến đêm tối, từ rừng thưa đến rừng rậm.

Từ nơi không hoa không chim đến khi tiếng vó ngựa kinh động chim muông.

Lại đến khi mặt trời lặn, ánh chiều tà tắt hẳn trăng non lặng yên treo lên đầu cành.

Lá cờ viết chữ "Tửu" treo trên cọc gỗ, dưới ánh trăng lá cờ nương theo gió Đông Bắc phần phật tung bay, chuồng ngựa vốn trống trải đột nhiên nhiều hơn vài con tuấn mã.

Trong sân trống vắng cô tịch liên tiếp truyền ra tiếng ngựa thở phì phò, nóc nhà sau bếp phả lên khói nhẹ, bị gió đêm thổi tan giữa núi rừng tịch mịch.

Mây mù vờn quanh, bầu trời lác đác mưa phùn.

"Nàng cứ như vậy không thích ta, muốn đi, ngay cả một lời từ biệt cũng không để lại?" Nàng cũng là vội vàng cưỡi ngựa tới đây, không mang theo bao nhiêu người, chỉ có Trương Khánh cùng vài cao thủ đại nội.

Dọc theo đường đi cả Trương Khánh cũng ngạc nhiên, khi nào thuật cưỡi ngựa của công chúa lại tiến bộ như vậy.

Trong gian phòng tốt nhất tửu quán, Lý Thiếu Hoài ngồi ngay ngắn, cúi đầu không dám nhìn người đang nổi nóng trước mặt: "Ta không phải không muốn từ biệt nàng, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Triệu Uyển Như đi đến trước mặt nàng: "Nàng nói đi!"

Lý Thiếu Hoài lại xoay đầu về phía khác, nếu giáp mặt từ biệt, còn có thể đi được sao.

"Ta muốn đi thì đi, nàng đuổi theo, là vì cái gì?" Cắn răng, ngẩng đầu đối diện nàng.

"Vì nàng, nàng cớ gì muốn lưu lại câu từ kia! Cớ gì muốn tặng trâm vàng cho ta."
Lý Thiếu Hoài xoay người lại đưa lưng về phía nàng: "Chí Trùng nói nàng cũng thích cây trâm kia, ta vừa lúc cứu nên cô ấy trả lại, còn về bài từ kia..." Lý Thiếu Hoài dừng lại: "Là câu thứ hai sau câu đố, ta thuận tay viết."
"Chỉ thế?”
Lý Thiếu Hoài con ngươi ảm đạm, nhỏ giọng nói: "Chỉ vậy...!mà thôi."
"A Hoài, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, nàng còn chưa đủ minh bạch sao.

Nàng đến cùng là đang sợ hãi cái gì?"
A Hoài! Tiếng gọi thân thiết này, như gõ vào lòng Lý Thiếu Hoài.

Đúng vậy, Lý Thiếu Hoài, ngươi còn không rõ sao.

Nàng ở trong lòng tự hỏi chính mình, run run nói: "Ta sợ, cái gì ta cũng sợ, sợ đau, sợ mất đi, sợ chết."
"Ta sẽ không để nàng có việc, càng sẽ không để nàng chết, tại sao nàng lại sợ chứ?"
Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu nhìn Triệu Uyển Như: "Nàng không hiểu...!Nàng không hiểu ta, nàng không biết ta, nàng không biết ta, ta có..." Lý Thiếu Hoài nghẹn lời, trong lúc nhất thời suy nghĩ muôn vàn lại không biết nên nói thế nào cho phải.

Chuyện mà Lý Thiếu Hoài sợ có rất nhiều, nhưng chân chính làm nàng sợ hãi, vẫn là nữ tử trước mắt này, bởi vì để ý, lời nói liền trở nên khó khăn.

Bởi vì sợ hãi một khi nói ra, tất cả hảo cảm Triệu Uyển Như dành cho nàng đều sẽ tan thành mây khói.

Chỉ là Lý Thiếu Hoài không biết, đêm qua trong mộng Triệu Uyển Như mơ thấy kiếp trước, kiếp trước của các nàng.

Dòng hồi tưởng đó liên tục hiện lên trong đầu Triệu Uyển Như.

Cung điện sơn son thiếp vàng, thiếu niên trẻ tuổi mặc Công phục màu đỏ nôn nóng nhìn Triệu Uyển Như: "Công chúa rốt cuộc muốn thế nào mới có thể tin tưởng Thiếu Hoài đây?"
"Tin ngươi, ta muốn thế nào mới tin ngươi?" Nữ tử nắm chặt vạt áo trước ngực giận dữ hét lên.

"Hết thảy những này, không phải đều là vì công chúa mà ra sao?" Lý Thiếu Hoài xoè tay ra, nhìn mình một thân màu đỏ, phương tâm khúc lĩnh (làm bằng lụa, cổ tròn gắn với tâm vuông đeo trước ngực), chân mang ủng đen, đỉnh đầu đội mũ Phốc Đầu (mũ cánh chuồng), hảo một bộ dáng quan nhân.

"Vậy thì sao!" Triệu Uyển Như thẳng thân mình, chất vấn nàng: "Lý Thiếu Hoài, ngươi lừa ta lừa đến vất vả a.

Ngươi tiếp cận ta, rốt cuộc là có mục đích gì?"
Đối mặt đôi mắt sắc lạnh của người đối diện, Lý Thiếu Hoài thất vọng, đau lòng nhắm mắt lại, nặng nề hồi lâu, lần nữa mở mắt ra, bên trong đã phiếm hồng: "Thiếu Hoài làm hết thảy, đơn giản chỉ là vì...!thích công chúa mà thôi."
Triệu Uyển Như chấn động: "Hừ, ai biết ngươi có âm mưu gì, ai biết ngươi, có phải đã sớm biết ta là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất!" Vẫn tự cao ngẩng đầu nói.

Lý Thiếu Hoài ảm đạm thất thần, cười lạnh: "Nếu công chúa đã nghĩ Thiếu Hoài như vậy, vậy thì, Thiếu Hoài nói cho công chúa một bí mật đi."
- Hết chương 12 -.

Chapter
1 Chương 1: Quyển 1 Cắt Không Đứt Gỡ Rối Hơn
2 Chương 2: Nương Tử Bị Thương Ở Chỗ Xấu Hổ
3 Chương 3: Đây Có Được Xem Là Khinh Bạc
4 Chương 4: Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri
5 Chương 5: Rèm Châu Cuốn Lầu Ngọc Trống
6 Chương 6: Ta Vốn Đem Lòng Hướng Trăng Sáng
7 Chương 7: Đình Không Khách Tán Người Về Tẫn
8 Chương 8: Một Máy Chèo Xuân Một Chiếc Thuyền
9 Chương 9: Trong Mộng Không Biết Thân Là Khách
10 Chương 10: Đêm Nay Thích Thú Đến Gặp Nàng
11 Chương 11: Đầu Quả Tim Là Người Loạn Tâm Ta
12 Chương 12: Ta Biết Quân Ưu Quân Không Biết
13 Chương 13: Lâm Phong Yếm Yếm Dạ Tiệm Tiệm
14 Chương 14: Thiếu Niên Bạch Kiểm Lý Nhược Quân
15 Chương 15: Quyển 2 Mộng Hoa Đông Kinh Trời Xuân Vì Ai
16 Chương 16: Xưa Nay Không Phải Trưởng Không Lập
17 Chương 17: Con Vợ Lẽ Không Tránh Khỏi Dị Tâm
18 Chương 18: Nguyễn Lang Hà Cớ Gì Không Về
19 Chương 19: Thanh Sơn Tú Thủy Cũng Như Quân
20 Chương 20: Kim Ốc Tu Thành Trữ A Kiều
21 Chương 21: Hoa Kiến Kỳ Tổng Giác Phong Lưu
22 Chương 22: Gặp Lại Người Nụ Cười Doanh Doanh
23 Chương 23: Tam Công Chúa Dung Mạo Đẹp Nhất
24 Chương 24: Người Ngọc Đã Vội Rời Đi
25 Chương 25: Xưa Nay Y Thuật Tẫn Thông Thiên
26 Chương 26: Từ Biệt Một Ngày Như Cách Ba Thu
27 Chương 27: Vì Ai Mà Đến Vì Ai Mà Về
28 Chương 28: Tương Tư Tương Kiến Tri Hà Nhật
29 Chương 29: Hoa Gần Lầu Cao Thương Tâm Khách
30 Chương 30: Người Người Đều Nói Nàng Ăn Chơi
31 Chương 31: Chúng Mạc Tri Hề Dư Sở Vi
32 Chương 32: Ta Chỉ Vì Nàng Mà Dừng Lại
33 Chương 33: Tứ Lang Và Tam Nương Cố Thị
34 Chương 34: Vô Tình Nhất Là Nhà Đế Vương
35 Chương 35: Vì Ai Mà Xuất Kiếm
36 Chương 36: Cao Sơn Lưu Thủy Ngộ Tri Âm Khoá
37 Chương 37: Ưng Chiếu Ly Nhân Trang Kính Đài
38 Chương 38: Từ Xưa Hồng Nhan Đều Bạc Mệnh
39 Chương 39: Chỉ Nguyện Vì Nàng Xuống Cửu Tuyền
40 Chương 40: Thiên Ngoại Hữu Thiên Tự Hữu Nhân
41 Chương 41: Đa Tình Tự Cổ Nan Di Hận
42 Chương 42: Kỳ Thiện Yên Tri Kỳ Nhân Ác
43 Chương 43: Nhãn Ba Tề Động Bị Nhân Sai
44 Chương 44: Nhu Tình Một Tất Hoá Vạn Đau Thương
45 Chương 45: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
46 Chương 46: Tam Nương Có Phong Phạm Của Thái Tông
47 Chương 47: Muốn Dạy Người Khác Trước Phải Xem Lại Mình
48 Chương 48: Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng
49 Chương 49: Tất Cả Quân Thần Cùng Hiến Tế
50 Chương 50: Trường Hận Nhân Tâm Bất Như Thuỷ
51 Chương 51: Thế Gian Chỉ Có Nhân Tâm Ác
52 Chương 52: Hoa Chỉ Nở Khi Gặp Đúng Người
53 Chương 53: Ngọc Không Mài Không Thành Đồ Vật
54 Chương 54: Không Biết Lư Sơn Chân Diện Mục
55 Chương 55: Nhất Mộng Ngàn Năm Tỉnh Thời Không
56 Chương 56: Núi Sông Đồ Một Sợi Quang
57 Chương 57: Tình Này Chẳng Thể Khuây Nguôi
58 Chương 58: Chu Công Di Huấn Tứ Hải Triều
59 Chương 59: Quyển 3 Minh Đại Tạm Di Hiền Bạch Y Khanh Tương
60 Chương 60: Tỉnh Nguyên Tài Mạo Song Toàn
61 Chương 61: Bảng Vàng Kỳ Vọng
62 Chương 62: Ngấn Lệ Hỏi Hoa Hoa Không Đáp
63 Chương 63: Loạn Hồng Trần Phi Quá Thu Thiên Khứ
64 Chương 64: Tình Nàng Ý Thiếp Có Cùng Thế Chăng
65 Chương 65: Lạ Là Gió Xuân Bị Người Đoán
66 Chương 66: Một Tấc Tương Tư Muôn Vạn Sầu
67 Chương 67: Mà Đôi Lứa Hẹn Thề Sống Chết Có Nhau
68 Chương 68: Nguyện Phàn Cô Phong Tranh Siêu Quần Xuất Chúng
69 Chương 69: Phò Mã Của Huệ Ninh Công Chúa
70 Chương 70: Việc Vui Không Ngại Nhiều
71 Chương 71: Hôn Sự Của Đinh Phủ Và Tiền Phủ
72 Chương 72: Đại Ẩn Kim Môn Là Trích Tiên
73 Chương 73: Tôn Ti Trưởng Ấu Chỉ Kém Trưởng Thứ
74 Chương 74: Tứ Cô Nương Và Lý Thiếu Hoài
75 Chương 75: Vì Ai Nên Nỗi Thân Tiều Tụy
76 Chương 76: Phù Dung Tịnh Đế Đến Ngày Khai Hoa
77 Chương 77: Toán Lai Nhất Mộng Phù Sinh
78 Chương 78: Thánh Chỉ Hạ Liền Thành Phu Thê
79 Chương 79: Khả Yếu Kim Phong Ngọc Lộ Thì
80 Chương 80: Hôn Ước Còn Gọi Là Khế Ước
81 Chương 81: Nắm Tay Nhau Cả Đời Không Rời
82 Chương 82: Mới Đến Nơi Lòng Người Hiểm Ác
83 Chương 83: Tuyệt Nghệ Như Quân Thiên Hạ Thiếu
84 Chương 84: Tình Yêu Sâu Đậm Nhất Là Niềm Tin
85 Chương 85: Cảnh Còn Người Mất Chớ Nhắc Chuyện Xưa
86 Chương 86: Sau Kết Hôn Hoà Thuận Mà Sinh Tình
87 Chương 87: Sinh Con Như Dạo Một Vòng Quỷ Môn Quan
88 Chương 88: Một Sớm Mai Đi Về Hướng Tây
89 Chương 89: Thế Gia Chỉ Cầu Gia Đạo Bình An
90 Chương 90: Nàng Chỉ Là Phu Quân Của Ta
91 Chương 91: Diệp Diệp Thanh Thanh Là Biệt Ly
92 Chương 92: Lý Lang Y Thuật Đắc Nhân Tâm
93 Chương 93: Hồi Đáp Cho Câu Từ Biệt Thê Lương
94 Chương 94: Một Khúc Tái Ngoại Kiêu Hùng
95 Chương 95: Kim Lăng Cố Quốc Bất Kham Hồi
96 Chương 96: Xưa Nay Hiển Đạt Đều Tịch Mịch
97 Chương 97: Đông Song Phát Bạch Sơ Tuyết Lai
98 Chương 98: Bão Tuyết Đến Từ Phía Đông
99 Chương 99: Nước Sông Hoàng Hà Đến Từ Trời Cao
100 Chương 100: Tiếng Trống Vang Là Tiếng Sấm Cuối Trời
101 Chương 101: Một Dòng Xuân Thủy Chảy Về Đông
102 Chương 102: Đêm Về Lạnh Lẽo Không Có Nàng
103 Chương 103: Khó Gặp Mà Cũng Khó Xa
104 Chương 104: Ngộ Nhập Phong Trần Tình Quy Xử
105 Chương 105: Nến Đỏ Thắp Lên Lại Là Nến Trắng
106 Chương 106: Dân Gian Kị Tin Đồn Người Chết
107 Chương 107: Lão Đạo Sĩ Lại Là Phò Mã
108 Chương 108: Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi
109 Chương 109: Chỉ Nói Chuyện Nhà Như Bá Tánh Bình Thường
110 Chương 110: Chỉ Nguyện Một Đời Bình An
111 Chương 111: Tướng Môn Tào Gia Và Phò Mã
112 Chương 112: Phò Mã Cũng Là Y Giả
113 Chương 113: Thoa Đầu Phượng Gia Khanh Hữu Lệ
114 Chương 114: Sinh Ra Đã Là Giai Nhân Như Ngọc
115 Chương 115: Ba Người Đối Diện Không Phải Diễn
116 Chương 116: Kính Lí Giai Nhân Phó Phấn Mang
117 Chương 117: Công Mã Mạc Tẩu Tu Sát Tặc
118 Chương 118: Mỗi Cuộc Xuất Chinh Đều Cực Khổ
119 Chương 119: Tâm Chi Chí Giai Vi Sở Ái
120 Chương 120: Tìm Được Đường Sống Từ Chỗ Chết
121 Chương 121: Là Gió Động Hay Là Tình Động
122 Chương 122: Công Danh Tuổi 30 Bụi Và Đất
123 Chương 123: Kẻ Đa Tình Mới Là Kẻ Vô Tình
124 Chương 124: Chỉ Là Một Giấc Mộng Kinh Hoàng
125 Chương 125: Da Ngựa Bọc Thây Người Chưa Về
126 Chương 126: Nhân Gian Tất Có Người Si Tình
127 Chương 127: Chồng Có Thể Bỏ Vợ Tái Hôn
128 Chương 128: Thiên Nam Địa Bắc Song Phi Khách
129 Chương 129: Xuân Triều Đới Vũ Vãn Lai Cấp
130 Chương 130: Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân
131 Chương 131: C131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi
132 Chương 132: C132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy
133 Chương 133: C133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa
134 Chương 134: C134: Quyển 4 tri ngã ý cảm quân liên
135 Chương 135: C135: Ta chỉ cần hai tâm vui vẻ
136 Chương 136: C136: Nàng và ta đã là tốt nhất
137 Chương 137: C137: Tường phù thiên tử cựu minh đường
138 Chương 138: C138: Vị trí tả thừa tướng bị bỏ trống
139 Chương 139: C139: Ngươi lại vì một nữ nhân
140 Chương 140: C140: Vốn là cam tâm tình nguyện
141 Chương 141: C141: Sự lung lay của đế vương
142 Chương 142: C142: Bình yên trước bão táp
143 Chương 143: C143: Vưu khủng kinh hồn nhập mộng lai
144 Chương 144: C144: Tu mười năm mới ngồi cùng thuyền
145 Chương 145: C145: Điệu múa thác chi tết thượng nguyên
146 Chương 146: C146: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà thiên gia
147 Chương 147: C147: Đích nữ nhà yến quốc công
148 Chương 148: C148: Phiên ngoại 1 nhớ chuyện cũ tích lưu danh
149 Chương 149: C149: Phiên ngoại 2 lưỡng ngạn uyên ương lưỡng xứ phi tương phùng tri kỷ thì
150 Chương 150: C150: Phiên ngoại 3 dục tiếu hoàn tần toái đoạn nhân trường
151 Chương 151: C151: Phiên ngoại 4 tịch mịch không đình xuân dục vãn
Chapter

Updated 151 Episodes

1
Chương 1: Quyển 1 Cắt Không Đứt Gỡ Rối Hơn
2
Chương 2: Nương Tử Bị Thương Ở Chỗ Xấu Hổ
3
Chương 3: Đây Có Được Xem Là Khinh Bạc
4
Chương 4: Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri
5
Chương 5: Rèm Châu Cuốn Lầu Ngọc Trống
6
Chương 6: Ta Vốn Đem Lòng Hướng Trăng Sáng
7
Chương 7: Đình Không Khách Tán Người Về Tẫn
8
Chương 8: Một Máy Chèo Xuân Một Chiếc Thuyền
9
Chương 9: Trong Mộng Không Biết Thân Là Khách
10
Chương 10: Đêm Nay Thích Thú Đến Gặp Nàng
11
Chương 11: Đầu Quả Tim Là Người Loạn Tâm Ta
12
Chương 12: Ta Biết Quân Ưu Quân Không Biết
13
Chương 13: Lâm Phong Yếm Yếm Dạ Tiệm Tiệm
14
Chương 14: Thiếu Niên Bạch Kiểm Lý Nhược Quân
15
Chương 15: Quyển 2 Mộng Hoa Đông Kinh Trời Xuân Vì Ai
16
Chương 16: Xưa Nay Không Phải Trưởng Không Lập
17
Chương 17: Con Vợ Lẽ Không Tránh Khỏi Dị Tâm
18
Chương 18: Nguyễn Lang Hà Cớ Gì Không Về
19
Chương 19: Thanh Sơn Tú Thủy Cũng Như Quân
20
Chương 20: Kim Ốc Tu Thành Trữ A Kiều
21
Chương 21: Hoa Kiến Kỳ Tổng Giác Phong Lưu
22
Chương 22: Gặp Lại Người Nụ Cười Doanh Doanh
23
Chương 23: Tam Công Chúa Dung Mạo Đẹp Nhất
24
Chương 24: Người Ngọc Đã Vội Rời Đi
25
Chương 25: Xưa Nay Y Thuật Tẫn Thông Thiên
26
Chương 26: Từ Biệt Một Ngày Như Cách Ba Thu
27
Chương 27: Vì Ai Mà Đến Vì Ai Mà Về
28
Chương 28: Tương Tư Tương Kiến Tri Hà Nhật
29
Chương 29: Hoa Gần Lầu Cao Thương Tâm Khách
30
Chương 30: Người Người Đều Nói Nàng Ăn Chơi
31
Chương 31: Chúng Mạc Tri Hề Dư Sở Vi
32
Chương 32: Ta Chỉ Vì Nàng Mà Dừng Lại
33
Chương 33: Tứ Lang Và Tam Nương Cố Thị
34
Chương 34: Vô Tình Nhất Là Nhà Đế Vương
35
Chương 35: Vì Ai Mà Xuất Kiếm
36
Chương 36: Cao Sơn Lưu Thủy Ngộ Tri Âm Khoá
37
Chương 37: Ưng Chiếu Ly Nhân Trang Kính Đài
38
Chương 38: Từ Xưa Hồng Nhan Đều Bạc Mệnh
39
Chương 39: Chỉ Nguyện Vì Nàng Xuống Cửu Tuyền
40
Chương 40: Thiên Ngoại Hữu Thiên Tự Hữu Nhân
41
Chương 41: Đa Tình Tự Cổ Nan Di Hận
42
Chương 42: Kỳ Thiện Yên Tri Kỳ Nhân Ác
43
Chương 43: Nhãn Ba Tề Động Bị Nhân Sai
44
Chương 44: Nhu Tình Một Tất Hoá Vạn Đau Thương
45
Chương 45: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
46
Chương 46: Tam Nương Có Phong Phạm Của Thái Tông
47
Chương 47: Muốn Dạy Người Khác Trước Phải Xem Lại Mình
48
Chương 48: Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng
49
Chương 49: Tất Cả Quân Thần Cùng Hiến Tế
50
Chương 50: Trường Hận Nhân Tâm Bất Như Thuỷ
51
Chương 51: Thế Gian Chỉ Có Nhân Tâm Ác
52
Chương 52: Hoa Chỉ Nở Khi Gặp Đúng Người
53
Chương 53: Ngọc Không Mài Không Thành Đồ Vật
54
Chương 54: Không Biết Lư Sơn Chân Diện Mục
55
Chương 55: Nhất Mộng Ngàn Năm Tỉnh Thời Không
56
Chương 56: Núi Sông Đồ Một Sợi Quang
57
Chương 57: Tình Này Chẳng Thể Khuây Nguôi
58
Chương 58: Chu Công Di Huấn Tứ Hải Triều
59
Chương 59: Quyển 3 Minh Đại Tạm Di Hiền Bạch Y Khanh Tương
60
Chương 60: Tỉnh Nguyên Tài Mạo Song Toàn
61
Chương 61: Bảng Vàng Kỳ Vọng
62
Chương 62: Ngấn Lệ Hỏi Hoa Hoa Không Đáp
63
Chương 63: Loạn Hồng Trần Phi Quá Thu Thiên Khứ
64
Chương 64: Tình Nàng Ý Thiếp Có Cùng Thế Chăng
65
Chương 65: Lạ Là Gió Xuân Bị Người Đoán
66
Chương 66: Một Tấc Tương Tư Muôn Vạn Sầu
67
Chương 67: Mà Đôi Lứa Hẹn Thề Sống Chết Có Nhau
68
Chương 68: Nguyện Phàn Cô Phong Tranh Siêu Quần Xuất Chúng
69
Chương 69: Phò Mã Của Huệ Ninh Công Chúa
70
Chương 70: Việc Vui Không Ngại Nhiều
71
Chương 71: Hôn Sự Của Đinh Phủ Và Tiền Phủ
72
Chương 72: Đại Ẩn Kim Môn Là Trích Tiên
73
Chương 73: Tôn Ti Trưởng Ấu Chỉ Kém Trưởng Thứ
74
Chương 74: Tứ Cô Nương Và Lý Thiếu Hoài
75
Chương 75: Vì Ai Nên Nỗi Thân Tiều Tụy
76
Chương 76: Phù Dung Tịnh Đế Đến Ngày Khai Hoa
77
Chương 77: Toán Lai Nhất Mộng Phù Sinh
78
Chương 78: Thánh Chỉ Hạ Liền Thành Phu Thê
79
Chương 79: Khả Yếu Kim Phong Ngọc Lộ Thì
80
Chương 80: Hôn Ước Còn Gọi Là Khế Ước
81
Chương 81: Nắm Tay Nhau Cả Đời Không Rời
82
Chương 82: Mới Đến Nơi Lòng Người Hiểm Ác
83
Chương 83: Tuyệt Nghệ Như Quân Thiên Hạ Thiếu
84
Chương 84: Tình Yêu Sâu Đậm Nhất Là Niềm Tin
85
Chương 85: Cảnh Còn Người Mất Chớ Nhắc Chuyện Xưa
86
Chương 86: Sau Kết Hôn Hoà Thuận Mà Sinh Tình
87
Chương 87: Sinh Con Như Dạo Một Vòng Quỷ Môn Quan
88
Chương 88: Một Sớm Mai Đi Về Hướng Tây
89
Chương 89: Thế Gia Chỉ Cầu Gia Đạo Bình An
90
Chương 90: Nàng Chỉ Là Phu Quân Của Ta
91
Chương 91: Diệp Diệp Thanh Thanh Là Biệt Ly
92
Chương 92: Lý Lang Y Thuật Đắc Nhân Tâm
93
Chương 93: Hồi Đáp Cho Câu Từ Biệt Thê Lương
94
Chương 94: Một Khúc Tái Ngoại Kiêu Hùng
95
Chương 95: Kim Lăng Cố Quốc Bất Kham Hồi
96
Chương 96: Xưa Nay Hiển Đạt Đều Tịch Mịch
97
Chương 97: Đông Song Phát Bạch Sơ Tuyết Lai
98
Chương 98: Bão Tuyết Đến Từ Phía Đông
99
Chương 99: Nước Sông Hoàng Hà Đến Từ Trời Cao
100
Chương 100: Tiếng Trống Vang Là Tiếng Sấm Cuối Trời
101
Chương 101: Một Dòng Xuân Thủy Chảy Về Đông
102
Chương 102: Đêm Về Lạnh Lẽo Không Có Nàng
103
Chương 103: Khó Gặp Mà Cũng Khó Xa
104
Chương 104: Ngộ Nhập Phong Trần Tình Quy Xử
105
Chương 105: Nến Đỏ Thắp Lên Lại Là Nến Trắng
106
Chương 106: Dân Gian Kị Tin Đồn Người Chết
107
Chương 107: Lão Đạo Sĩ Lại Là Phò Mã
108
Chương 108: Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi
109
Chương 109: Chỉ Nói Chuyện Nhà Như Bá Tánh Bình Thường
110
Chương 110: Chỉ Nguyện Một Đời Bình An
111
Chương 111: Tướng Môn Tào Gia Và Phò Mã
112
Chương 112: Phò Mã Cũng Là Y Giả
113
Chương 113: Thoa Đầu Phượng Gia Khanh Hữu Lệ
114
Chương 114: Sinh Ra Đã Là Giai Nhân Như Ngọc
115
Chương 115: Ba Người Đối Diện Không Phải Diễn
116
Chương 116: Kính Lí Giai Nhân Phó Phấn Mang
117
Chương 117: Công Mã Mạc Tẩu Tu Sát Tặc
118
Chương 118: Mỗi Cuộc Xuất Chinh Đều Cực Khổ
119
Chương 119: Tâm Chi Chí Giai Vi Sở Ái
120
Chương 120: Tìm Được Đường Sống Từ Chỗ Chết
121
Chương 121: Là Gió Động Hay Là Tình Động
122
Chương 122: Công Danh Tuổi 30 Bụi Và Đất
123
Chương 123: Kẻ Đa Tình Mới Là Kẻ Vô Tình
124
Chương 124: Chỉ Là Một Giấc Mộng Kinh Hoàng
125
Chương 125: Da Ngựa Bọc Thây Người Chưa Về
126
Chương 126: Nhân Gian Tất Có Người Si Tình
127
Chương 127: Chồng Có Thể Bỏ Vợ Tái Hôn
128
Chương 128: Thiên Nam Địa Bắc Song Phi Khách
129
Chương 129: Xuân Triều Đới Vũ Vãn Lai Cấp
130
Chương 130: Bán Duyên Tu Đạo Bán Duyên Quân
131
Chương 131: C131: Biết rõ thân còn thì tình còn mãi
132
Chương 132: C132: Chùa núi đào hoa mới nở đầy
133
Chương 133: C133: Ủng mao bội ấn các vinh hoa
134
Chương 134: C134: Quyển 4 tri ngã ý cảm quân liên
135
Chương 135: C135: Ta chỉ cần hai tâm vui vẻ
136
Chương 136: C136: Nàng và ta đã là tốt nhất
137
Chương 137: C137: Tường phù thiên tử cựu minh đường
138
Chương 138: C138: Vị trí tả thừa tướng bị bỏ trống
139
Chương 139: C139: Ngươi lại vì một nữ nhân
140
Chương 140: C140: Vốn là cam tâm tình nguyện
141
Chương 141: C141: Sự lung lay của đế vương
142
Chương 142: C142: Bình yên trước bão táp
143
Chương 143: C143: Vưu khủng kinh hồn nhập mộng lai
144
Chương 144: C144: Tu mười năm mới ngồi cùng thuyền
145
Chương 145: C145: Điệu múa thác chi tết thượng nguyên
146
Chương 146: C146: Nguyện kiếp sau không sinh vào nhà thiên gia
147
Chương 147: C147: Đích nữ nhà yến quốc công
148
Chương 148: C148: Phiên ngoại 1 nhớ chuyện cũ tích lưu danh
149
Chương 149: C149: Phiên ngoại 2 lưỡng ngạn uyên ương lưỡng xứ phi tương phùng tri kỷ thì
150
Chương 150: C150: Phiên ngoại 3 dục tiếu hoàn tần toái đoạn nhân trường
151
Chương 151: C151: Phiên ngoại 4 tịch mịch không đình xuân dục vãn