Chương 18: Đừng náo loạn nữa

Trời hôm nay đầy mây, ánh sáng trong phòng không tốt.

Vương Nguyệt Mai nửa nằm:“Sáng sớm,bên ngoài đã ồn ào như vậy, đã xảy ra chuyện gì, Thúy Linh con nói đi.”

Bà ta dường như không biết rõ tình hình, nhưng hình như là có chủ ý khác.

Ngô Thúy Linh nói:“ Buổi sáng Hà Vĩ đã chết.”

Vương Nguyệt Mai hỏi“Chết như thế nào?”

Ngô Thúy Linh lắc đầu.

Vương Nguyệt Mai nhìn cô:“Không biết,hay là không muốn nói?”

Ngô Thúy Linh nói:“Không biết.”

“Phải không?” Vương Nguyệt Mai còn đang nhìn cô:“Sao tôi lại nghe bác cả của cô nhắc đến Đại Quý?Việc Hà Vĩ chết, có quan hệ gì đến cái chết của Đại Quý.

Ngô Thúy Linh nói:“ Tối hôm qua có người đi qua nhà Hà Vĩ nhìn thấy một bóng dáng.”

Cô mím môi, giọng nói có chút phát run:“Bọn họ ở trong vườn trúc phía sau phòng của nhà Hà Vĩ phát hiện …… Phát hiện ……”

Vương Nguyệt Mai không kiên nhẫn nói:“Người con lớn như vậy rồi, nói cũng không nói rõ được sao?”

“Áo khoác ngắn, áo khoác ngắn màu đỏ của Đại Quý.”

Ngô Thúy Linh nắm chặt hai tay, run run môi:“Mọi người đều nói Đại Quý về lấy mạng anh ta.”

Vương Nguyệt Mai nói“Mẹ nhớ rõ, quần áo lúc còn sống của Đại Quý đều đã bị đốt đi hết rồi, con nói cho mẹ biết, áo choàng ngắn là sao như thế?”

Ngô Thúy Linh nói:“Không hiểu được.”

Mắt lạnh Vương Nguyệt Mai đảo qua:“Thúy Linh, nửa người dưới mẹ bị liệt chứ đầu không bị liệt.”

Ngô Thúy Linh cảm xúc có chút kích động:“Mẹ, lúc trước thu xếp đồ đạc cho Đại Quý mẹ cũng ở đó, con thật sự không biết gì cả.

“Buổi sáng con đến bờ ao gánh nước,lúc nghe nói việc này, cũng rất hoảng sợ, nhanh chóng trở về nhà.”

Vương Nguyệt Mai cầm kim ngân trên đầu ấn vào trong tóc:“Vậy con chột dạ cái gì?”

Ngô Thúy Linh giải thích nói,“Mẹ,con không có chột dạ, con chỉ là nghĩ không ra.”

Vương Nguyệt Mai lại hỏi,“Tối hôm qua sau khi Kim Hoa đi, mẹ kêu con, tại sao con không vào?”

Ngô Thúy Linh nói:“Ban ngày trong ruộng cấy mạ, eo con bị trật, nên đi ngủ sớm.”

Vương Nguyệt Mai còn muốn nói chuyện vẫn chưa mở miệng thì Lý Căn lên tiếng:“Thúy Linh, em đi làm điểm tâm đi, nhìn xem dưới bếp còn lửa không.”

Ngô Thúy Linh xoay người.

Vương Nguyệt Mai liền phát giận:“Ăn cái gì mà ăn, còn chưa rõ nguồn gốc chuyện này, con đi đến phòng cô ta xem đi.”

Lý Căn nhíu mày:“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?”

Sắc mặt Vương Nguyệt Mai không tốt:“Em trai con đã ở dưới lòng đất hai năm, bây giờ còn bị người ta lợi dụng, việc này làm sao mà không quan tâm được?”

Lý Căn nói:“Chuyện này còn chưa làm rõ……”

Vương Nguyệt Mai đánh gãy lời con trai:’’Cho nên mẹ mới kêu con đi xem’’

Ngô Thúy Linh nhẹ giọng nói,“Anh cả,anh xem đi,em không sao đâu.”

Lý Căn phiền muộn đá một cước vào cửa, đi cùng Ngô Thúy Linh đến phòng của cô.

Ngô Thúy Linh đi theo phía sau, thò tay vén tóc ra sau tai:“Anh cả, anh đừng tức giận với mẹ, trong lòng mẹ cũng không thoải mái.”

Lý Căn nói:“Anh biết.”

Ngô Thúy Linh mặt tái nhợt, muốn nói lại thôi“Anh cả, anh nói, áo khoác ngắn của Đại Quý sao lại……”

Lý Căn chỉ nói:“Người đáng sợ hơn quỷ nhiều.”

Một lát sau, Lý Căn đi báo cáo kết quả,“Mẹ, con xem trong phòng không có đồ vật của Đại Quý.”

Vương Nguyệt Mai nói,“Đương nhiên không có, bởi vì tất cả đều đem đốt rồi”

Lý Căn không thể hiểu,“Vậy mẹ kêu con đi xem làm gì?”

Vương Nguyệt Mai chưa nói nguyên nhân:“Lại đây xoa bóp chân cho mẹ đi’’

Lý Căn ngồi vào bên giường, xoa hai cái đùi không có cảm giác của mẹ mình.

Vương Nguyệt Mai nói:“ Hà Vĩ là bị báo ứng.”

Ánh mắt Lý Căn hỏi thăm.

Vương Nguyệt Mai nhớ lại,nói là trước kia Hà Vĩ và Lý Đại Quý đi thu lông ngỗng khắp nơi để bán cho đoàn làm phim, ở bên ngoài làm cho một cô gái điên có bầu, sau này cô gái điên kia khó sinh, một lớn một nhỏ đều chết.

“Việc này chẳng mấy người biết được.”

Lý Căn thổn thức.

Vương Nguyệt Mai nói,“Con coi nhà họ Hà đi, nhà họ sẽ không tự mình tìm lên cửa đâu.”

“Bên ngoài dù có nói thế nào, thì để bọn họ nói đi, con không cần phải phản ứng.”

Quả nhiên như Vương Nguyệt Mai đoán,nhà họ Hà cũng không lộ ra.

Một là,bọn họ giải thích không được, nguyên nhân con trai mình chết trong phòng, hai là bọn  họ không rõ ràng áo khoác ngắn đó là ai đem đến.

Ba là, bọn họ đã làm việc trái với lương tâm.

Nhiệm vụ Hoàng Đan là tra ra hung thủ sát hại Lý Đại Quý, về phần Hà Vĩ là bệnh chết hay bị hù chết,với cậu không có liên quan.

Chẳng qua cái chết Hà Vĩ lại kéo theo Lý Đại Quý, Hoàng Đan muốn lần theo cọng dây này mà kiểm tra một cái.

Hoàng Đan tìm Trương Anh Hùng, nói chuyện phiếm với cậu ta.

Trương Anh Hùng đang quấn hai ống tay áo*lên cặp chân của mình:,“Tuy rằng em không biết Hà Vĩ chết như thế nào, nhưng khẳng định không phải là hồn anh Đại Quý đòi mạng.”

*Ống tay áo:ống tay dùng để đeo lên cánh tay để bảo vệ khi lao động.

Hoàng Đan ngồi xổm xuống,“Sao cậu lại khẳng định như vậy?’’

Trương Anh Hùng nói,“Theo em được biết, Hà Vĩ rất biết nịnh nọt vỗ mông ngựa anh Đại Quý,hai người không có gì đụng chạm cả.”

Hoàng Đan nói,“Phải không? Nhưng anh  nghe nói, Hà Vĩ có suy nghĩ kia với chị Thúy Linh đó.”

Trương Anh Hùng đầy mặt khiếp sợ:“Không thể nào?”

Hoàng Đan:”……”

Trương Anh Hùng chậc chậc:”Anh không phải  ở bên ngoài làm công sao, sao còn biết nhiều hơn em nữa?”

Tâm Hoàng Đan nói, đó là bởi vì mắt cậu bị mù.

Trương Anh Hùng cúi đầu kéo kéo bao tay,“Nhưng mà,coi như Hà Vĩ thích chị Thúy Linh, với dáng vẻ sợ sệt thế kia thì có làm được gì đâu’’

“Mọi người nói cái chết của anh Đại Quý có liên quan đến Hà Vĩ, thật sự giống đến như vậy, vãi cả trứng luôn đấy.”

Cậu ta chậc lưỡi:”Ngày anh Đại Quý chết, Hà Vĩ và chị Thúy Linh ở đỉnh núi Bò Sài, cho nên anh ta không khả năng giết anh Đại Quý.”

Hoàng Đan nâng mí mắt,“Cậu xác định?”

Trương Anh Hùng nói,“Xác định chứ, em ở phía sau bọn họ mà.”

Hoàng Đan nói:“Lúc trước anh hỏi cậu, sao cậu không nói mấy chuyện này’’

Trương Anh Hùng khụ một tiếng,“Mẹ em không cho em nói ra ngoài’’

Hoàng Đan hỏi cậu ta:“Vậy sao giờ cậu lại nói ra?”

Trương Anh Hùng bĩu môi,“Em đây không phải là đang bộc lộ cảm xúc sao.”

Hoàng Đan nói,“Vậy cậu cảm giác Hà Vĩ là chết thế nào?”

Trương Anh Hùng nói:“Làm sao em biết được, em cũng không có thiên nhãn.’’

Cậu ta đứng lên,“Đừng nghĩ nữa, Hà Vĩ cũng không phải người tốt gì, mặc kệ đi,em đi ra ruộng bận việc đây.”

Hoàng Đan như có đăm chiêu.

Lúc chạng vạng,loa phát thanh trong thôn vang lên:“Các hương thân, hiện tại mời đến chỗ tôi để họp.”

Nửa giờ sau, toàn thôn nam nữ già trẻ đều đến sân lúa tập họp.

Thôn trưởng hơn bốn mươi tuổi, người lớn gầy gò, có hai nhúm râu, giống một con dê già.

Nếu chồng Vương Nguyệt Mai không chết, cũng không tới phiên ông ta.

Thôn trưởng lần này họp, chủ yếu chính là khiến người trong thôn tin tưởng khoa học, không nên nghe tin đồn vô căn cứ.

Ông ta nâng tay, nghiêm túc nói,“Lời đồn ngừng ở trí tuệ,tôi tin tưởng, mọi người đều là người có trí tuệ!”

Sàn lúa vang tiếng vỗ tay thưa thớt.

Hoàng Đan bôi nước miếng lên vết muỗi cắn, ánh mắt liếc nhìn Lý Căn.

Lý Căn cũng liếc qua.

Hai người cách hơn mười người, ánh mắt giao hội, lại xê dịch ra.

Thôn trưởng thao thao bất tuyệt rốt cuộc cũng nói xong:“Đều trở về nấu cơm đi!”

Mọi người nhao nhao tản ra.

Mệt một ngày,sức lực nói bậy cũng không có, đối với việc quỷ hồn Lý Đại Quý trở lại, cũng không còn kinh khủng như buổi sáng.

Hoàng Đan ăn cơm xong, chào hỏi Trần Kim Hoa, rồi đi tìm Lý Căn, muốn ngủ cùng hắn.

Lý Căn cầu mà không được, cửa vừa đóng, liền đẩy người lên giường.

Hoàng Đan gối lên cánh tay người đàn ông, không đề cập chuyện Hà Vĩ:“Mẹ em bảo ngày mai đến giúp anh cấy mạ.”

Tay Lý Căn để trong áo khoác ngắn của cậu:“Không cần.”

Hoàng Đan nói:“Lần trước anh giúp em cắt lúa, mẹ em cảm thấy phải trả lại.”

“Được, sáng mai em đến, anh nhìn em càng có tinh thần.”

Lý Căn gặm môi thanh niên vài cái:“Hôm nay anh mệt, không đùa với em, ngủ đi.”

Hoàng Đan bị người đàn ông ôm eo, có mùi khói nhàn nhạt trôi vào trong chóp mũi cậu.

Cậu nói muốn đi nhà xí, liền đứng dậy đi ra ngoài, qua một hồi rồi lại đi tiếp.

Lý Căn đem thanh niên vòng lại bên trong khuỷu tay:“Em bị tiêu chảy hả?’’

Hoàng Đan gật đầu,“Ừ.”

Lý Căn vén áo thanh niên lên, lòng bàn tay vỗ vỗ da bụng cậu:”Cáo nhân huynh, đừng chạy loạn nữa, vợ tôi buồn ngủ rồi.”

Lòng bàn tay người đàn ông có một tầng vết chai, lúc sờ lên, có chút ngứa, còn có chút đau, Hoàng Đan nói:“Anh, anh đừng sờ,em chịu không nổi.”

Lý Căn nói,“Được, anh không sờ.”

Hoàng Đan còn nghi hoặc, đêm nay sao người đàn ông biết điều thế, thì nghe đối phương nói:”Anh dùng miệng hôn.”

Cậu bị nhột lui ra phía sau:“Nhột chết.”

Lý Căn nắm bả vai thanh niên, bậm môi hôn không ngừng.

Hoàng Đan bị nước miếng người đàn ông nhấn chìm rồi:’’Anh, ngoài cửa sổ có người.”

Đầu Lý Căn không nâng,“Đêm hôm khuya khoắt, có thể có người nào?”

Hoàng Đan nói,“Thực sự có, em thấy được.”

Lồng ngực Lý Căn chấn động, môi hắn mút vào một dấu:“Vậy em là nói nam hay nữ?”

Hoàng Đan đau nhăn mi tâm lại:“Nữ, tóc tai bù xù.”

Lý Căn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn một chỗ trong phòng, không nói gì.

Hoàng Đan cũng xem qua, chỗ đó không có cái gì, cậu nuốt nước miếng:’’Anh.”

Lý Căn cười ha ha, cười ghé vào trên người Hoàng Đan.

Hoàng Đan bị áp xuống mắt đầy sao, bên ngoài cửa sổ thật sự trông thấy một bóng người.

Chapter
1 Chương 1: Thế giới đầu tiên : tình yêu nông thôn
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 10: Yếu ớt
10 Chương 11: Ngoan,đừng sợ
11 Chương 12: Theo anh được rồi
12 Chương 13: Tối về sẽ phạt em
13 Chương 14: Hôn một cái
14 Chương 15: Thầy tướng số
15 Chương 16: Người yêu
16 Chương 17: Em sợ đau lắm
17 Chương 18: Đừng náo loạn nữa
18 Chương 19: Đều nghe em
19 Chương 20: Ruộng ngô
20 Chương 21: Chết
21 Chương 22: Khó chịu
22 Chương 23: Diễn trò
23 Chương 24: Anh!!hẹn gặp lại
24 Chương 25: Xấu xa
25 Chương 26: Chết người
26 Chương 27: Yêu quái
27 Chương 28: Thật tệ
28 Chương 29: Điên rồ!!
29 Chương 30: Đánh rắm
30 Chương 31: Đừng tìm chết
31 Chương 32: Chụt…chụt
32 Chương 33: Đau thì cứ khóc
33 Chương 34: Dẫn em về nhà
34 Chương 35: Thích em
35 Chương 36: Sẽ sống tốt hơn
36 Chương 37: Hắc hắc hắc
37 Chương 38: Tạm biệt,lưu bộ đầu
38 Chương 39: Cậu theo dõi tôi
39 Chương 40: Kẻ nhìn lén
40 Chương 41: Đau đến khóc
41 Chương 42: Nói dối
42 Chương 43: Yếu ớt
43 Chương 44: Có người nhìn trộm tôi
44 Chương 45: Tôi thích em
45 Chương 46: Bé ngoan
46 Chương 47: Chụt chụt
47 Chương 48: Bé ngoan
48 Chương 49: Ngoan ngoan
49 Chương 50: Đã tìm được kẻ nhìn lén?
50 Chương 51: Vô pháp vô thiên
51 Chương 52: Em thật sự muốn mạng của anh
52 Chương 53: Chết cũng không buông
53 Chương 54: Tạm biệt!!giang ca
54 Chương 55: Tên lưu manh
55 Chương 56: Không dễ chọc
56 Chương 57: Vật nhỏ
57 Chương 58: Tôi không phải đồng tính
58 Chương 59: Khóc tê liệt
59 Chương 60: Có người chết
60 Chương 61: Cậu lợi dụng tôi
61 Chương 62: Thôi xong rồi!!!
62 Chương 63: Chú thích em
63 Chương 64: Đừng khóc
64 Chương 65: Thích ức hiếp em
65 Chương 66: Chết không được yên
66 Chương 67: Dù xảy ra chuyện gì cũng chỉ yêu em
67 Chương 68: Chú ơi!!!tạm biệt
68 Chương 69: Công chúa điện hạ của tôi
69 Chương 70: Gặp mặt
70 Chương 71: Đừng chạm vào tôi
71 Chương 72: Không cần mặt mũi
72 Chương 73: Thích một người
73 Chương 74: Trò xem có phải mặt của trò không?
74 Chương 75: Ai đã gọi tôi?
75 Chương 76: Anh thích em à!!!
76 Chương 77: Ba điều luật
77 Chương 78: Ôm một cái
78 Chương 79: Em là mối tình đầu của anh
79 Chương 80: Thật muốn đánh em
80 Chương 81: Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu
81 Chương 82: Cậu đến thăm tôi à!!
82 Chương 83: Cùng nhau lớn lên
83 Chương 84: Em trưởng thành rồi!!!
84 Chương 85: Tạm biệt, bạn học trần
85 Chương 86: Tôi có một người tôi thích
86 Chương 87: Không ngoan
87 Chương 88: Yếu ớt
88 Chương 89: Tay cậu rất thô ráp
89 Chương 90: Đứa trẻ ngoan
90 Chương 91: Con sai rồi!!!
91 Chương 92: Thằng bé sợ đau
92 Chương 93: Con rất vui
93 Chương 94: Ông già cô độc
94 Chương 95: Bị thương
95 Chương 96: Thổ lộ
96 Chương 97: Em làm cho anh nha?
97 Chương 98: Lòng người đổi thay
98 Chương 99: Chết!!!
99 Chương 100: Mất tích
100 Chương 101: Mượn dao giết người
101 Chương 102: Tạm biệt, chủ nhiệm
102 Chương 103: Người chết
103 Chương 104: Hải quy*
104 Chương 105: Đừng nên nói chuyện với người lạ
105 Chương 106: Yếu ớt
106 Chương 107: Muốn chết à!!!
107 Chương 108: Em thích anh
108 Chương 109: Công chúa của tôi
109 Chương 110: Anh dỗ em đi!!
110 Chương 111: Em vốn rất đáng ghét!
111 Chương 112: Đau khóc
112 Chương 113: Con dâu
113 Chương 114: Gặp phụ huynh
114 Chương 115: Rối loạn nhân cách
115 Chương 116: “cậu ấy không cảm thấy đau!!”
116 Chương 117: Tâm thần phân liệt
117 Chương 118: Gặp mẹ chồng
118 Chương 119: Tạm biệt, lục tiên sinh
119 Chương 120: Đồng thoại
120 Chương 121: Trở lại năm lớp 10
121 Chương 123: Bức thư tình hình trái tim
122 Chương 124: Tâm tương ấn
123 Chương 125: Thầm mến một người
124 Chương 126: Công chúa điện hạ của tôi
125 Chương 127: Sắp chết rồi!!!
126 Chương 128: Hoa khôi lớp
127 Chương 129: Té ở nhà vệ sinh
128 Chương 130: Mua một tòa lâu đài
129 Chương 131: Mật ngọt ngào
130 Chương 132: My princess
131 Chương 133: Cám ơn cậu đã thích tôi
132 Chương 134: Lời tỏ tình bị từ chối
133 Chương 135: Nếu như không gặp được cậu
134 Chương 136: Kết thúc là hạnh phúc và vui vẻ
135 Chương 137: Cùng anh đến lâu đài của chúng ta
136 Chương 138: Phiên ngoại: Chân tướng
137 Chương 139: Phiên ngoại: Người tôi yêu nhất
Chapter

Updated 137 Episodes

1
Chương 1: Thế giới đầu tiên : tình yêu nông thôn
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 10: Yếu ớt
10
Chương 11: Ngoan,đừng sợ
11
Chương 12: Theo anh được rồi
12
Chương 13: Tối về sẽ phạt em
13
Chương 14: Hôn một cái
14
Chương 15: Thầy tướng số
15
Chương 16: Người yêu
16
Chương 17: Em sợ đau lắm
17
Chương 18: Đừng náo loạn nữa
18
Chương 19: Đều nghe em
19
Chương 20: Ruộng ngô
20
Chương 21: Chết
21
Chương 22: Khó chịu
22
Chương 23: Diễn trò
23
Chương 24: Anh!!hẹn gặp lại
24
Chương 25: Xấu xa
25
Chương 26: Chết người
26
Chương 27: Yêu quái
27
Chương 28: Thật tệ
28
Chương 29: Điên rồ!!
29
Chương 30: Đánh rắm
30
Chương 31: Đừng tìm chết
31
Chương 32: Chụt…chụt
32
Chương 33: Đau thì cứ khóc
33
Chương 34: Dẫn em về nhà
34
Chương 35: Thích em
35
Chương 36: Sẽ sống tốt hơn
36
Chương 37: Hắc hắc hắc
37
Chương 38: Tạm biệt,lưu bộ đầu
38
Chương 39: Cậu theo dõi tôi
39
Chương 40: Kẻ nhìn lén
40
Chương 41: Đau đến khóc
41
Chương 42: Nói dối
42
Chương 43: Yếu ớt
43
Chương 44: Có người nhìn trộm tôi
44
Chương 45: Tôi thích em
45
Chương 46: Bé ngoan
46
Chương 47: Chụt chụt
47
Chương 48: Bé ngoan
48
Chương 49: Ngoan ngoan
49
Chương 50: Đã tìm được kẻ nhìn lén?
50
Chương 51: Vô pháp vô thiên
51
Chương 52: Em thật sự muốn mạng của anh
52
Chương 53: Chết cũng không buông
53
Chương 54: Tạm biệt!!giang ca
54
Chương 55: Tên lưu manh
55
Chương 56: Không dễ chọc
56
Chương 57: Vật nhỏ
57
Chương 58: Tôi không phải đồng tính
58
Chương 59: Khóc tê liệt
59
Chương 60: Có người chết
60
Chương 61: Cậu lợi dụng tôi
61
Chương 62: Thôi xong rồi!!!
62
Chương 63: Chú thích em
63
Chương 64: Đừng khóc
64
Chương 65: Thích ức hiếp em
65
Chương 66: Chết không được yên
66
Chương 67: Dù xảy ra chuyện gì cũng chỉ yêu em
67
Chương 68: Chú ơi!!!tạm biệt
68
Chương 69: Công chúa điện hạ của tôi
69
Chương 70: Gặp mặt
70
Chương 71: Đừng chạm vào tôi
71
Chương 72: Không cần mặt mũi
72
Chương 73: Thích một người
73
Chương 74: Trò xem có phải mặt của trò không?
74
Chương 75: Ai đã gọi tôi?
75
Chương 76: Anh thích em à!!!
76
Chương 77: Ba điều luật
77
Chương 78: Ôm một cái
78
Chương 79: Em là mối tình đầu của anh
79
Chương 80: Thật muốn đánh em
80
Chương 81: Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu
81
Chương 82: Cậu đến thăm tôi à!!
82
Chương 83: Cùng nhau lớn lên
83
Chương 84: Em trưởng thành rồi!!!
84
Chương 85: Tạm biệt, bạn học trần
85
Chương 86: Tôi có một người tôi thích
86
Chương 87: Không ngoan
87
Chương 88: Yếu ớt
88
Chương 89: Tay cậu rất thô ráp
89
Chương 90: Đứa trẻ ngoan
90
Chương 91: Con sai rồi!!!
91
Chương 92: Thằng bé sợ đau
92
Chương 93: Con rất vui
93
Chương 94: Ông già cô độc
94
Chương 95: Bị thương
95
Chương 96: Thổ lộ
96
Chương 97: Em làm cho anh nha?
97
Chương 98: Lòng người đổi thay
98
Chương 99: Chết!!!
99
Chương 100: Mất tích
100
Chương 101: Mượn dao giết người
101
Chương 102: Tạm biệt, chủ nhiệm
102
Chương 103: Người chết
103
Chương 104: Hải quy*
104
Chương 105: Đừng nên nói chuyện với người lạ
105
Chương 106: Yếu ớt
106
Chương 107: Muốn chết à!!!
107
Chương 108: Em thích anh
108
Chương 109: Công chúa của tôi
109
Chương 110: Anh dỗ em đi!!
110
Chương 111: Em vốn rất đáng ghét!
111
Chương 112: Đau khóc
112
Chương 113: Con dâu
113
Chương 114: Gặp phụ huynh
114
Chương 115: Rối loạn nhân cách
115
Chương 116: “cậu ấy không cảm thấy đau!!”
116
Chương 117: Tâm thần phân liệt
117
Chương 118: Gặp mẹ chồng
118
Chương 119: Tạm biệt, lục tiên sinh
119
Chương 120: Đồng thoại
120
Chương 121: Trở lại năm lớp 10
121
Chương 123: Bức thư tình hình trái tim
122
Chương 124: Tâm tương ấn
123
Chương 125: Thầm mến một người
124
Chương 126: Công chúa điện hạ của tôi
125
Chương 127: Sắp chết rồi!!!
126
Chương 128: Hoa khôi lớp
127
Chương 129: Té ở nhà vệ sinh
128
Chương 130: Mua một tòa lâu đài
129
Chương 131: Mật ngọt ngào
130
Chương 132: My princess
131
Chương 133: Cám ơn cậu đã thích tôi
132
Chương 134: Lời tỏ tình bị từ chối
133
Chương 135: Nếu như không gặp được cậu
134
Chương 136: Kết thúc là hạnh phúc và vui vẻ
135
Chương 137: Cùng anh đến lâu đài của chúng ta
136
Chương 138: Phiên ngoại: Chân tướng
137
Chương 139: Phiên ngoại: Người tôi yêu nhất