Chương 16: Giáo ‘Tử’ chi đạo

Kể từ khi Vương Thủ Tài nếm qua một bữa cơm nhà nàng, nó liền nhận biết đường, tự chạy tới Phương phủ.

Cũng không phải do món ăn Liên phủ không ngon bằng, mà là vì nha hoàn Thanh Liễu của Phương Uyển Chi cũng có nuôi một con mèo hoa nhỏ, sau khi ăn xong hai con mèo có thể chơi đùa một hồi.

Vương Thủ Tài còn nhỏ tuổi, là lúc thích vui chơi, ban ngày chơi mệt thì tối không muốn nhúc nhích nữa, trơ mặt làm ổ trong lòng Phương Uyển Chi.

Nữ nhân này mặc dù lần đầu gặp đã túm gáy nó rất thô tục, nhưng Vương Thủ Tài thích mùi thơm trên người nàng. Nó cũng khá sợ người lạ, ở Phương phủ nó chỉ biết mỗi mình nàng thôi.

Cứ liên tục như thế, kết quả là lúc Liên Dụ bận rộn không có thời gian chăm sóc Thủ Tài, hắn sẽ nhờ Phương Uyển Chi mang theo. Vương Thủ Tài của Liên Dụ không biết từ lúc nào đã trở thành Vương Thủ Tài của Phương Uyển Chi rồi.

Phương đại cô nương cũng không ngại thêm phần cơm cho một con mèo, chỉ là những lúc nhìn thấy vườn hoa sơn chi rối tung rối mù, khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

Hôm qua Vương Thủ Tài lại lén lút lôi kéo A Hoàng của Thanh Liễu làm đổ một chậu cây nhỏ, nàng ngồi trên cái ghế trong sân đung đưa hai cái, tự nhiên lại thấy điều Lan Khanh nói có vẻ đúng, mèo con chó con giống như những đứa bé vậy, chiều chuộng lâu ngày sẽ không thể quản thúc được. Hắn là cha hiền, nàng cũng không phải từ mẫu đâu, Vương Thủ Tài phá phách như vậy, nàng liền động thủ đánh mèo.

Nàng vì suy nghĩ của mình mà ngẩn ngơ, vừa lắc đầu cảm thấy cách xưng hô từ mẫu này không thỏa đáng, nhưng lại không tìm ra từ nào khác. Mũi hài bước vào trong nhà, ôm Vương Thủ Tài đi ra cửa.

Nàng bảo Thanh Liễu nói với Phương Chính là mình đi Ngọc Trần Phụng Uyển. Rồi cứ thế một đường thênh thang đi tới, không ngờ con đường ngày thường vẫn đi lại xa đến vậy.

Lúc đứng trước cửa nhà, nàng mệt đến mức không chịu nổi, gõ hồi lâu cũng không có người ra đón.

Đây là lần đầu tiên Phương Uyển Chi không mời mà đến, vừa mệt vừa oải, nàng dùng bữa trong thôn xong thì ngủ quên đi mất.

Phương Chính đối với con gái của mình ngoại trừ chuyện kết hôn ra thì không mấy để tâm, Lô nhị nương tuy yêu thích nàng nhưng một khi đã đánh bài với mấy tỷ tỷ thì không biết trắng đen là gì nữa.

Cho nên một đêm này, không có ai biết Phương Uyển Chi không về, chỉ có nha hoàn Thanh Liễu cắn răng xúc động nghĩ, lẽ nào tiểu thư đè Lan Khanh công tử ra rồi? Nàng thực là dũng cảm a.

Mà bây giờ người vừa nằm ngủ vô cùng điềm tĩnh Phương Uyển Chi lại chỉ muốn tìm Liên Dụ mắng chửi.

Bỏi vì hắn không chịu thay đổi cách dạy con, cứ ôm Vương Thủ Tài dụ dỗ, hoàn toàn không cảm thấy mấy chậu sơn chi nhà nàng có gì lớn lao.

Phương Uyển Chi nhíu mày nói:

“Ba tuổi là lớn, bảy tuổi là già, phải đánh mới sinh ra hiếu tử, Vương Thủ Tài sắp làm hư A Hoàng rồi”.

Lan Khanh đang bóp bóp móng vuốt mèo chơi đùa, nghe nàng nói con mình như vậy thì không vui, lông mày nhíu lại trả lời: “A Hoàng nhà cô vốn điên khùng rồi, lần trước tới Ngọc trần phụng uyển không phải cũng cào tường sao?”

Lan Khanh không nói là may, vừa nhắc tới chuyện đó lại khiến Phương Uyển Chi tức giận:

“Ngài còn không biết xấu hổ, rõ ràng là Vương Thủ Tài nhà ngài cào trước”.

Hơn nữa A Hoàng rất ngại ngùng, thường hay ngồi một mình ngoan ngoãn trong góc, Vương Thủ Tài nổi điên cào xé, quay lại thấy A Hoàng ngồi đó nên lôi kéo nó đến khiến nó cào theo.

Không khuất phục cũng không được, không phục sẽ bị đánh. Lẽ nào đây không phải thói quen à?

Từ trước đến nay Lan Khanh vẫn bao che cho người nhà, bất kể là thuộc hạ hay mèo đều che chở hết. Trong nhà cũng có hộp gỗ chuyên dụng cho Vương Thủ Tài luyện móng, nhưng hắn vẫn không quên mạnh miệng: “Vương Thủ Tài cào nó cũng cào theo à? Mấy lúc Vương Thủ Tài trêu chó sao không thấy nó tiến tới?”

Phương Uyển Chi hận không thế nhéo hắn một cái.

Vương Thủ Tài trêu chó mà hắn còn lấy làm kiêu ngạo kìa? Nhìn khắp Vạn Lại thôn xem, chó nhà ai mà không muốn cắn chết Vương Thủ Tài?

Con này đúng là thiếu dạy dỗ, thấy chó nào nằm ngủ thì bay vào cào cấu, vì chuyện này mà Phương Uyển Chi bị mấy người nuôi chó phàn nàn bao lần.

Mắt liếc hai cha con nhà đó một cái, theo thói quen đến bên giường giúp hắn xếp chăn, miệng vẫn còn tức giận nói: “Lần sau hàng xóm đến tìm ngài tự giải thích với người ta đi, đừng bắt ta ra ngoài xã giao cho ngài”.

Hai lần trước Vương Thủ Tài cào mắt chó người ta, rồi lại xun xoe chạy về thật nhanh như mình cao cường lắm. Lan Khanh thì tốt rồi, nghe tiếng Vương Thủ Tài thì vội vàng ôm lấy, mang vào nhà khóa cửa lại, còn đẩy Phương Uyển Chi ra ngoài cười nói với người ta: “Đại tỷ à, ngại quá, mèo nhà chúng ta hơi điên. Lúc nhặt được đầu óc đã không còn dùng được nữa, nhà ta sẽ nghiêm túc dạy dỗ lại, thật không phải quá”.

Tự dưng nợ cũ bị lật ra, Lan Khanh lại không có nửa phần áy náy, hắn nằm gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn lỗ tai nhỏ của mèo nhà mình.

“Đó là vì ta không thèm chấp nhặt với bọn họ.”

Phụ nhân, mụ tử gì đó, rõ ràng Phương Uyển Chi biết cách trao đổi hơn hắn.

“Sao ngài không ra nói đạo lý ấy?”

“Cô thấy có nam nhân nào ngốc đến mức đi phân rõ phải trái với nữ nhân không?”

Phương Uyển Chi vỗ chăn bùm bụp.

“Ngài đang không nói đạo lý với ta đấy”.

“Ai biết nói ai.”

Bì Bì cầm bánh bột ngô nóng và sữa đậu nành bước vào, thấy Liên Dụ và Phương Uyển Chi đang quay lưng lại cãi nhau, Ai cũng không muốn nhìn thấy mặt đối phương, người thì giận đùng đùng cằn nhà cằn nhằn, người thì vỗ lên chăn hùng hùng hổ hổ. Giống như vợ chồng son những nhà bình thường vẫn giận dỗi nhau, rất có tư vị.

Hắn ho khan một tiếng rồi mang bánh vào, khẽ cười nói: “Phương đại cô nương xếp chăn à?”

Liên Dụ không biết vì sao lại ngừng nói, mặt vụt cái ửng hồng. Giật mình ngồi dậy nhìn mèo vô cùng quy củ.

Phương Uyển Chi lại rất thản nhiên, chào hỏi Bì Bì: “Về rồi à? Mấy hôm nay trời đẹp, nên mang chăn mền ra ngoài phơi nắng, không thì đầu óc chủ nhân nó cũng mốc meo lên cả thôi”.

Sau đó xoa tay với Liên Dụ, nhận được hai lượng bạc nhét vào túi.

Liên các lão nhìn hà bào nhỏ nhỏ đáng yêu của nàng, đột nhiên lại thấy thảnh thơi. Đúng rồi, quan hệ của họ là thuê và được thuê, là tốn bạc, cần gì phải thẹn thùng. Hắn ngẩng đầu nhìn Bì Bì một cái, hiếm khi đại ân đại xá bảo Phương Uyển Chi ăn sáng cùng.

Bì Bì trước nay vẫn ăn cơm cùng Liên Dụ trên một bàn ăn, cho nên hắn cũng ngồi xuống. Ánh mắt liên tục đảo quanh hai người, thấy đại nhân nhà mình làm bộ như cây ngay không sợ chết uống sữa đậu nành, hắn không nhịn được nói: “Phương đại cô nương ngủ say thật đấy, gia nhà chúng ta…”

Âm cuối kéo dài ra, Liên Dụ vừa uống được một ngụm sữa đã ho sặc sụa.

“… đẩy mấy lần cũng không gọi cô tỉnh được”.

Phương Uyển Chi kì quái nhìn Liên Dụ một cái.

“Lan đại nhân uống sữa đậu nành mà cũng bị nóng à”. Sau đó lại cười với Bì Bì: “Ta ngủ say lắm, phải sáng hôm sau mới tự tỉnh được”.

Bì Bì thật thà gật đầu một cái, đưa tay cầm thêm miếng bánh, Liên Dụ bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt đưa tay đoạt lấy, vừa lắc đầu vừa nói: “Ngươi khỏi ăn”.

Chapter
1 Chương 1: Thả rắm mất lễ nghi
2 Chương 2: Keo kiệt đến tận xương
3 Chương 3: Lan công tử không thích nói chuyện phiếm?
4 Chương 4: Cái ô cũ nát
5 Chương 5
6 Chương 6: Con khỉ vớt trăng
7 Chương 7: Không mở miệng cũng không lên tiếng
8 Chương 8: Tráng sĩ ở đâu ra?
9 Chương 9: Không tắt thở thì đứng dậy đi
10 Chương 10: Nhà có ‘Đố phụ ‘
11 Chương 11: Cô phương sứ kình thưởng
12 Chương 12: Ta có bệnh
13 Chương 13: Đại tráng và Vương Thủ Tài
14 Chương 14: Nữ tử có chồng có thể làm gì?
15 Chương 15: Ta không có
16 Chương 16: Giáo ‘Tử’ chi đạo
17 Chương 17: Ta là người có tiền
18 Chương 18: Ta hẹn Phương Uyển Chi
19 Chương 19: Cái gọi là khí chất
20 Chương 20: Thích náo nhiệt
21 Chương 21: Ta là Liên Dụ
22 Chương 22: Con la, con ngựa, con lừa
23 Chương 23: Thỉnh an Liên đại nhân
24 Chương 24: Phương Uyển Chi làm bằng sắt
25 Chương 25: Ăn cơm đi
26 Chương 26: Có tư vị
27 Chương 27: Cái gì gọi là thận trọng?
28 Chương 28: Tiểu tức phụ Trương Nhị gia làm sao vậy?
29 Chương 29: Đại vương phái ta đến tiêu diệt
30 Chương 30: Đệ nhất ngốc nghếch Đại Yển
31 Chương 31: Tình cảm làm người ta lo lắng
32 Chương 32: Bạch Yến Trầm tri huyện Nhạn Nam
33 Chương 33: Một bộ bát đũa
34 Chương 34: Ta có được hay không?
35 Chương 35
36 Chương 36: Tâm tư của hai tên ngốc
37 Chương 37: Còn nhiều thời gian
38 Chương 38: Đấu khẩu dẫn tới huyết án
39 Chương 39: Hiếm khi hồ đồ
40 Chương 40: Đạo sĩ lên núi
41 Chương 41: Cao nhân giá lâm
42 Chương 42: Cái này gọi là tình thú
43 Chương 43: Hai người một phòng
44 Chương 44: Nữ tử điềm tĩnh
45 Chương 45: Là của ta
46 Chương 46: A Đào và Tiên nữ
47 Chương 47: Muốn gặp quỷ
48 Chương 48: Chàng đi ngủ đi
49 Chương 49: Hàng Đầu ta không trị được
50 Chương 50: Ta không có tâm tư gì xấu
51 Chương 51: Quỷ phơi nắng
52 Chương 52: Lão nương lột da của ngươi ra
53 Chương 53: Con thỏ đáng chết
54 Chương 54: A Đào, ta khát
55 Chương 55: Ngày xấu?
56 Chương 56: Đồng đội như heo toàn gây chuyện
57 Chương 57: A Đào, nàng mang dao tới làm gì ?
58 Chương 58: Bình sinh không hại tương tư
59 Chương 59: 50 vạn lượng lễ hỏi
60 Chương 60: Gọi gia gia của ngươi tới
61 Chương 61: Nhị nương, sớm vậy
62 Chương 62: Cháu dâu của Liên Trình Viễn
63 Chương 63: Đại hôn
64 Chương 64: Đại kết cục
65 Chương 65: Phiên ngoại 1: Thượng lương bất chính
66 Chương 66: Phiên ngoại 2: Tình yêu của Vương Thủ Tài
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Thả rắm mất lễ nghi
2
Chương 2: Keo kiệt đến tận xương
3
Chương 3: Lan công tử không thích nói chuyện phiếm?
4
Chương 4: Cái ô cũ nát
5
Chương 5
6
Chương 6: Con khỉ vớt trăng
7
Chương 7: Không mở miệng cũng không lên tiếng
8
Chương 8: Tráng sĩ ở đâu ra?
9
Chương 9: Không tắt thở thì đứng dậy đi
10
Chương 10: Nhà có ‘Đố phụ ‘
11
Chương 11: Cô phương sứ kình thưởng
12
Chương 12: Ta có bệnh
13
Chương 13: Đại tráng và Vương Thủ Tài
14
Chương 14: Nữ tử có chồng có thể làm gì?
15
Chương 15: Ta không có
16
Chương 16: Giáo ‘Tử’ chi đạo
17
Chương 17: Ta là người có tiền
18
Chương 18: Ta hẹn Phương Uyển Chi
19
Chương 19: Cái gọi là khí chất
20
Chương 20: Thích náo nhiệt
21
Chương 21: Ta là Liên Dụ
22
Chương 22: Con la, con ngựa, con lừa
23
Chương 23: Thỉnh an Liên đại nhân
24
Chương 24: Phương Uyển Chi làm bằng sắt
25
Chương 25: Ăn cơm đi
26
Chương 26: Có tư vị
27
Chương 27: Cái gì gọi là thận trọng?
28
Chương 28: Tiểu tức phụ Trương Nhị gia làm sao vậy?
29
Chương 29: Đại vương phái ta đến tiêu diệt
30
Chương 30: Đệ nhất ngốc nghếch Đại Yển
31
Chương 31: Tình cảm làm người ta lo lắng
32
Chương 32: Bạch Yến Trầm tri huyện Nhạn Nam
33
Chương 33: Một bộ bát đũa
34
Chương 34: Ta có được hay không?
35
Chương 35
36
Chương 36: Tâm tư của hai tên ngốc
37
Chương 37: Còn nhiều thời gian
38
Chương 38: Đấu khẩu dẫn tới huyết án
39
Chương 39: Hiếm khi hồ đồ
40
Chương 40: Đạo sĩ lên núi
41
Chương 41: Cao nhân giá lâm
42
Chương 42: Cái này gọi là tình thú
43
Chương 43: Hai người một phòng
44
Chương 44: Nữ tử điềm tĩnh
45
Chương 45: Là của ta
46
Chương 46: A Đào và Tiên nữ
47
Chương 47: Muốn gặp quỷ
48
Chương 48: Chàng đi ngủ đi
49
Chương 49: Hàng Đầu ta không trị được
50
Chương 50: Ta không có tâm tư gì xấu
51
Chương 51: Quỷ phơi nắng
52
Chương 52: Lão nương lột da của ngươi ra
53
Chương 53: Con thỏ đáng chết
54
Chương 54: A Đào, ta khát
55
Chương 55: Ngày xấu?
56
Chương 56: Đồng đội như heo toàn gây chuyện
57
Chương 57: A Đào, nàng mang dao tới làm gì ?
58
Chương 58: Bình sinh không hại tương tư
59
Chương 59: 50 vạn lượng lễ hỏi
60
Chương 60: Gọi gia gia của ngươi tới
61
Chương 61: Nhị nương, sớm vậy
62
Chương 62: Cháu dâu của Liên Trình Viễn
63
Chương 63: Đại hôn
64
Chương 64: Đại kết cục
65
Chương 65: Phiên ngoại 1: Thượng lương bất chính
66
Chương 66: Phiên ngoại 2: Tình yêu của Vương Thủ Tài