Chương 3: Lan công tử không thích nói chuyện phiếm?

Thượng thư đại nhân, biến!

Lúc chính thức bắt đầu vẽ tranh là giờ ngọ ba ngày sau.

Đông đi xuân tới, giờ cũng là lúc tuyết đọng tan hết, cây cối đâm chồi.

Nhưng mà đầu mùa xuân năm nay lại ấm áp hơn bình thường. Mấy trận mưa phùn thưa thớt lẻ tẻ rơi xuống mấy lần, lại không khiến người ta thoải mái. Mây đen chằng chịt phía chân trời, âm u như đè nén.

Phương Uyển Chi không biết vị Lan công tử này làm gì mà chọn giờ này để vẽ tranh, nàng nghĩ trộm, có khi đây là cá tính khác người thường của mấy họa sĩ, đương nhiên cũng có thể là do đầu óc có bệnh.

Nàng nghĩ khuynh hướng sau có vẻ đúng hơn.

Lúc trước khi vẽ tranh, Lan công tử đã nói, ngày thường hắn có trăm công nghìn việc, thời gian vẽ tranh do hắn ấn định.

Phương đại cô nương có phần bất mãn.

Chẳng lẽ, giờ hắn muốn vẽ tranh buổi chiều, nàng cũng phải đến buổi chiều hay sao?

Chuyện này thực sự sẽ gây tổn hại đến khuê dự tiểu thư khuê các của nàng, mặc dù thứ này đã bị nàng tự tay phá thành cặn bã.

Lúc nha hoàn Thanh Liễu cùng nàng đi vào sân, Bì Bì đang hăng hái chiến đấu với đám hành phía trước nhà, cánh tay tráng kiện ngăm đen cuồn cuộn nổi lên hơn phân nửa ống tay áo, vô cùng mạnh mẽ.

Trong đống hành chất lên xe, hai ba cây có buộc một tấm ván gỗ vô cùng chói mắt.

Phương Uyển Chi nhìn chữ viết phía trên, Lan Khanh.

Bên song cửa sổ khép hờ không nhìn thấy bóng dáng người kia, chỉ nghe tiếng hắn truyền ra.

“Hôm nay tăng lên năm lượng đi, thời tiết bên ngoài không tốt, hạ nhân nào dễ nói chuyện thì giảm thêm chút bạc cũng được, về sớm còn có việc”.

Bộ hành này là vàng sao? Năm lượng bạc một cây hành, muốn giết người à?

Phương đại cô nương rất đồng tình nhìn Bì Bì mang ý cầu phúc, vô cùng bình tĩnh đi vào nhà trong, vén áo thi lễ, khẽ nói:

“Công tử bình an.”

Lan công tử cũng không nói gì. Phía sau bình phong vang lên tiếng lật giấy Tuyên Thành, có lẽ là đang chuẩn bị vẽ.

Phương Uyển Chi cũng không thấy mình đến trễ, trên thực tế, nàng đến trước thời gian ước định một phút đồng hồ nữa kìa.

Nàng lắng nghe động tĩnh bên trong, ý bảo Thanh Liễu đưa giấy và bút mực đã chuẩn bị sẵn ra, nhẹ giọng nói:

“Công tử hôm đó đã thảo luận với cha ta, sẽ giới thiệu con trai một vị quan tam phẩm cho ta. Nhưng mà ta không rõ, vị công tử này là người nhà nào, bao nhiêu tuổi, nhân phẩm ra sao?”

Lần trước, nàng lo đến mức một câu cũng không dám hỏi. Hôm nay đến đương nhiên là muốn được giải đáp rõ ràng.

Nữ tử ai cũng muốn lập gia đình, Phương Uyển Chi nhiều năm chưa gặp được tình đầu ý hợp. Chỉ cần không phải tiến cung ‘chờ chết’, gả cho con cái nhà quan từ từ bồi dưỡng, tạm thời cũng xem như cả đời đi.

Về phần học thoại bản bỏ nhà trốn đi, dạo vài vòng trên đường cũng có thể gặp được công tử tốt giữa thời loạn lạc? Từ khi mười sáu tuổi nàng đã quên mấy giấc mộng hoang đường đó rồi.

Người sống thực tế một chút mới được.

Lan Khanh nghe vậy thì tay cũng dừng bút, dường như quên mất người nàng nói là con nhà ai. Hồi lâu mới nói: “Ba điền sản ở ngoại ô kinh thành, có một cửa hàng đồ sứ, không tồi.”

Trong nhận thức của hắn, trước kia nữ tử xin tranh đều muốn biết những thứ này, cũng chỉ cần mấy điều này thôi.

Về phần nhân phẩm đức hạnh, chẳng có gì quan trọng.

Lan Khanh không thích nói mấy chuyện không có ý nghĩa, đặt giấy Tuyên Thành lên rồi nhân tiện nói câu.

“Bắt đầu đi.”

Ba điền sản ở ngoại ô kinh thành, mỗi ngày đều ăn thịt kho tàu cũng không có vấn đề gì nhỉ.

Phương Uyển Chi ý bảo Thanh Liễu nhớ kỹ, tâm tư cũng không đặt lên bức tranh nữa. Cho nên không nghe thấy Lan Khanh nói ba chữ kia, tiếp tục hỏi tiếp:

“Vị gia kia là văn thần hay võ tướng vậy? Ngày thường có ăn kiêng gì đó không? Thích ăn thịt kho tàu không? Ta không thích ăn gừng, hắn có ý kiến gì không?”

Từ xưa tương kính như tân, không có sở thích hợp nhau, đừng có cho rằng chuyện ăn gừng hay không này là nhỏ, ngay cả bánh bao cũng có thể dẫn đến huyết án đấy, huống chi là gừng?

Nữ nhân này sao lại càm ràm nhiều thế?

Lan Khanh nhíu mày, cũng không thích phản ứng của nàng, tiếp tục chăm chú làm việc.

Trước mặt hai người cách tấm bình phong, Phương Uyển Chi cũng thấy không rõ tình huống đối diện, đứng nguyên tại chỗ một lát, rồi thử thăm dò.

“Lan công tử hình như không thích nói chuyện phiếm à?”

Nói hai câu cũng đâu có nghẹt thở được, tích chữ như vàng thế?

Lan Khanh quơ quơ cán bút.

“Lúc kiếm tiền, ta sẽ thích tán gẫu.”

Cả khuôn mặt Phương Uyển Chi đều sa xầm xuống.

Bởi vì hôm nay phải vẽ tranh, để hình ảnh đẹp, Phương Chính cố ý bắt Phương Uyển Chi cài một trâm ngọc hoa lan trên búi tóc.

Nàng ghét cây trâm này vì nó nhiều tua quá, nặng đầu, cho nên liền cầm trong tay.

Bây giờ bắt đầu vẽ tranh, không thể không cài nó lên, Phương Uyển Chi khó khăn lắm mới vén được đống tua qua một bên, thần sắc mệt mỏi, lại điểm thêm vài phần lười biếng.

Cặp mắt phía sau bình phong lúc đầu chỉ nhìn lướt qua, sau đó dừng lại, nhìn một lát rồi đặt bút xuống.

Phương Uyển Chi cảm thấy vẻ trầm mặc như thế vẽ tranh sẽ không đẹp, cho nên đành miễn cưỡng cười tươi dịu dàng.

Nhưng mà miệng nàng nhanh chóng cứng đơ, người đối diện vẫn không có động tác gì, đôi mắt bên cái lỗ thủng vẫn nhìn nàng chằm chặp.

Nàng vỗ quai hàm hai cái, hít sâu một hơi, vừa định hỏi đây là ý gì, thì thấy Bì Bì đi tới.

“Phương cô nương, cô có thể tháo cây trâm trên đầu xuống để cho công tử của ta nhìn chút được không.”

Người này, hóa ra là vừa ý cây trâm của nàng?

Sắc mặt của Bì Bì lạnh nhạt thành quen, kể từ khi đi theo vị này, hắn đã không còn để ý đến mặt mũi nữa, tiết tháo như nước chảy về biển khơi, hắn không thể không nhận mệnh, thấy chết không sờn.

Thanh Liễu nói: “Thứ trên đầu nữ nhi gia sao có thể lấy xuống cho nam tử xem được?”

Phương Uyển Chi không nói hai lời, nhanh chóng đưa cây trâm cho Bì Bì.

“Mẫu thân của vị kia như thế nào? Có cư xử khéo léo không?”

Quả nhiên là không bỏ qua cơ hội nào để moi tin tức.

Lan Khanh lúc này mới nghiêm túc nhìn Phương Uyển Chi một cái.

“Mẹ hắn mất năm ngoái.”

Không có bà bà a? Thế thì rất tốt.

Phương đại cô nương xoa xoa tay, hài lòng với tin tức vừa nhận được.

*

Để vẽ một bức tranh hoàn mỹ, không gì khác ngoài dung mạo của cô gái trong tranh, quan trọng là phải có một vài động tác làm cảnh đẹp ý vui.

Không chờ Lan công tử nói, Phương Uyển Chi tự bày ra vài tư thế thử xem.

Hằng năm tiếp nhận phương thức giáo dục của nhị nương, bây giờ việc này với nàng chỉ đơn giản như hạ bút thành văn mà thôi. Vì thế nàng còn cố ý mang theo quạt tỳ bà, đưa lên che nửa mặt.

Chỉ vài động tác lên xuống, tư thế thay đổi không ít, nhưng Lan Khanh lại có vẻ không vừa lòng. Lui tới cứ mấy chữ đơn “xấu”, “đổi đi”, “khó coi”.

Hắn nói thích cây trâm khảm ngọc này, xem niên đại thì có thể là thời Ngụy Tấn gì đó. Mặc dù không đáng bao nhiêu bạc nhưng hắn khá thưởng thức tay nghề của Vương Ngạn Cương, chỉ tiếc là sau khi người này mất, không có nhiều đồ được lưu lại.

Món đồ cổ này quả thực rất khó có được.

Phương Uyển Chi yên lặng nhìn công tử đang loay hoay sau tấm bình phong, rất muốn hỏi một câu: Con mẹ nó ngươi có thể không nhìn mà vẽ được à?

Thời tiết hôm nay vốn nóng bức, Phương đại cô nương lại mang áo khoác lớn ngoài xiêm ý, mồ hôi cứ thế rịn ra sau gáy.

Nhưng nàng là một nữ tử có tu dưỡng, nhịn một lát mới nhếch khóe miệng bày tỏ: “Tốt xấu gì ngài cũng phải nhìn ta một cái chứ? Hoặc là nói xem thử, tư thế nào mới vẽ tranh đẹp được? ”

Vẫn không dám chọc giận hắn.

Quan trọng là, bạc bỏ ra rồi không vẽ cũng không thể về.

Lan Khanh dường như không thích người ngoài làm cụt hứng của hắn, miễn cưỡng nói: “Ta chưa nghĩ kĩ”.

Phương Uyển Chi thật sự cảm thấy, quá lâu rồi nàng chưa gặp ai tùy hứng đến mức cây ngay không sợ chết đứng như vậy.

Nàng hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong lòng thì không hỏi:

“Vậy khi nào ngài mới nghĩ kĩ được?”

Ngày mai? Ngày sau? Hay là ngày kia?

Nàng đổi sang ngày đó rồi lại đến.

Lan công tử “Ồ” một tiếng, cúi đầu vuốt hai cái lên phần chạm trổ trên cây trâm, da mặt vô cùng dày nói:

“Cô có muốn đưa cây trâm cho ta không?”

Nghe câu này, đến Bì Bì mà cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Chapter
1 Chương 1: Thả rắm mất lễ nghi
2 Chương 2: Keo kiệt đến tận xương
3 Chương 3: Lan công tử không thích nói chuyện phiếm?
4 Chương 4: Cái ô cũ nát
5 Chương 5
6 Chương 6: Con khỉ vớt trăng
7 Chương 7: Không mở miệng cũng không lên tiếng
8 Chương 8: Tráng sĩ ở đâu ra?
9 Chương 9: Không tắt thở thì đứng dậy đi
10 Chương 10: Nhà có ‘Đố phụ ‘
11 Chương 11: Cô phương sứ kình thưởng
12 Chương 12: Ta có bệnh
13 Chương 13: Đại tráng và Vương Thủ Tài
14 Chương 14: Nữ tử có chồng có thể làm gì?
15 Chương 15: Ta không có
16 Chương 16: Giáo ‘Tử’ chi đạo
17 Chương 17: Ta là người có tiền
18 Chương 18: Ta hẹn Phương Uyển Chi
19 Chương 19: Cái gọi là khí chất
20 Chương 20: Thích náo nhiệt
21 Chương 21: Ta là Liên Dụ
22 Chương 22: Con la, con ngựa, con lừa
23 Chương 23: Thỉnh an Liên đại nhân
24 Chương 24: Phương Uyển Chi làm bằng sắt
25 Chương 25: Ăn cơm đi
26 Chương 26: Có tư vị
27 Chương 27: Cái gì gọi là thận trọng?
28 Chương 28: Tiểu tức phụ Trương Nhị gia làm sao vậy?
29 Chương 29: Đại vương phái ta đến tiêu diệt
30 Chương 30: Đệ nhất ngốc nghếch Đại Yển
31 Chương 31: Tình cảm làm người ta lo lắng
32 Chương 32: Bạch Yến Trầm tri huyện Nhạn Nam
33 Chương 33: Một bộ bát đũa
34 Chương 34: Ta có được hay không?
35 Chương 35
36 Chương 36: Tâm tư của hai tên ngốc
37 Chương 37: Còn nhiều thời gian
38 Chương 38: Đấu khẩu dẫn tới huyết án
39 Chương 39: Hiếm khi hồ đồ
40 Chương 40: Đạo sĩ lên núi
41 Chương 41: Cao nhân giá lâm
42 Chương 42: Cái này gọi là tình thú
43 Chương 43: Hai người một phòng
44 Chương 44: Nữ tử điềm tĩnh
45 Chương 45: Là của ta
46 Chương 46: A Đào và Tiên nữ
47 Chương 47: Muốn gặp quỷ
48 Chương 48: Chàng đi ngủ đi
49 Chương 49: Hàng Đầu ta không trị được
50 Chương 50: Ta không có tâm tư gì xấu
51 Chương 51: Quỷ phơi nắng
52 Chương 52: Lão nương lột da của ngươi ra
53 Chương 53: Con thỏ đáng chết
54 Chương 54: A Đào, ta khát
55 Chương 55: Ngày xấu?
56 Chương 56: Đồng đội như heo toàn gây chuyện
57 Chương 57: A Đào, nàng mang dao tới làm gì ?
58 Chương 58: Bình sinh không hại tương tư
59 Chương 59: 50 vạn lượng lễ hỏi
60 Chương 60: Gọi gia gia của ngươi tới
61 Chương 61: Nhị nương, sớm vậy
62 Chương 62: Cháu dâu của Liên Trình Viễn
63 Chương 63: Đại hôn
64 Chương 64: Đại kết cục
65 Chương 65: Phiên ngoại 1: Thượng lương bất chính
66 Chương 66: Phiên ngoại 2: Tình yêu của Vương Thủ Tài
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Thả rắm mất lễ nghi
2
Chương 2: Keo kiệt đến tận xương
3
Chương 3: Lan công tử không thích nói chuyện phiếm?
4
Chương 4: Cái ô cũ nát
5
Chương 5
6
Chương 6: Con khỉ vớt trăng
7
Chương 7: Không mở miệng cũng không lên tiếng
8
Chương 8: Tráng sĩ ở đâu ra?
9
Chương 9: Không tắt thở thì đứng dậy đi
10
Chương 10: Nhà có ‘Đố phụ ‘
11
Chương 11: Cô phương sứ kình thưởng
12
Chương 12: Ta có bệnh
13
Chương 13: Đại tráng và Vương Thủ Tài
14
Chương 14: Nữ tử có chồng có thể làm gì?
15
Chương 15: Ta không có
16
Chương 16: Giáo ‘Tử’ chi đạo
17
Chương 17: Ta là người có tiền
18
Chương 18: Ta hẹn Phương Uyển Chi
19
Chương 19: Cái gọi là khí chất
20
Chương 20: Thích náo nhiệt
21
Chương 21: Ta là Liên Dụ
22
Chương 22: Con la, con ngựa, con lừa
23
Chương 23: Thỉnh an Liên đại nhân
24
Chương 24: Phương Uyển Chi làm bằng sắt
25
Chương 25: Ăn cơm đi
26
Chương 26: Có tư vị
27
Chương 27: Cái gì gọi là thận trọng?
28
Chương 28: Tiểu tức phụ Trương Nhị gia làm sao vậy?
29
Chương 29: Đại vương phái ta đến tiêu diệt
30
Chương 30: Đệ nhất ngốc nghếch Đại Yển
31
Chương 31: Tình cảm làm người ta lo lắng
32
Chương 32: Bạch Yến Trầm tri huyện Nhạn Nam
33
Chương 33: Một bộ bát đũa
34
Chương 34: Ta có được hay không?
35
Chương 35
36
Chương 36: Tâm tư của hai tên ngốc
37
Chương 37: Còn nhiều thời gian
38
Chương 38: Đấu khẩu dẫn tới huyết án
39
Chương 39: Hiếm khi hồ đồ
40
Chương 40: Đạo sĩ lên núi
41
Chương 41: Cao nhân giá lâm
42
Chương 42: Cái này gọi là tình thú
43
Chương 43: Hai người một phòng
44
Chương 44: Nữ tử điềm tĩnh
45
Chương 45: Là của ta
46
Chương 46: A Đào và Tiên nữ
47
Chương 47: Muốn gặp quỷ
48
Chương 48: Chàng đi ngủ đi
49
Chương 49: Hàng Đầu ta không trị được
50
Chương 50: Ta không có tâm tư gì xấu
51
Chương 51: Quỷ phơi nắng
52
Chương 52: Lão nương lột da của ngươi ra
53
Chương 53: Con thỏ đáng chết
54
Chương 54: A Đào, ta khát
55
Chương 55: Ngày xấu?
56
Chương 56: Đồng đội như heo toàn gây chuyện
57
Chương 57: A Đào, nàng mang dao tới làm gì ?
58
Chương 58: Bình sinh không hại tương tư
59
Chương 59: 50 vạn lượng lễ hỏi
60
Chương 60: Gọi gia gia của ngươi tới
61
Chương 61: Nhị nương, sớm vậy
62
Chương 62: Cháu dâu của Liên Trình Viễn
63
Chương 63: Đại hôn
64
Chương 64: Đại kết cục
65
Chương 65: Phiên ngoại 1: Thượng lương bất chính
66
Chương 66: Phiên ngoại 2: Tình yêu của Vương Thủ Tài