Chương 160: C160: Chương 160

Việc này đúng là thay đổi phong cách đột ngột, A Cẩn không thể ngờ tới rằng, Hoàng Thượng không phạt Hứa U U, ngược lại vu oan chuyện này cho phụ thân bà ta.

Hứa gia bị tước tước vị Vương gia, biếm làm thứ dân, nhưng thật ra mọi người vẫn ổn. A Cẩn không biết chính xác Hứa U U có tâm trạng thế nào nhưng nàng nghĩ chắc hẳn Hứa U U hoàn toàn không ngờ tới nhỉ?

Nhưng hậu quả của chuyện này, trừ việc Hoàng Thượng tước tước vị của một Vương gia khác họ, ông cũng đã khiến Tứ Vương gia hoàn toàn vô duyên với ngôi vua.

Tuy Tứ Vương gia không quá giỏi tâm kế nhưng cũng không phải kẻ ngốc, chờ khi trở về Vương phủ, ông ta mạnh tay đánh Hứa U U, nhất thời trong Vương phủ gà bay chó sủa.

Lúc này Minh Ngọc có vẻ không còn quan trọng nữa, mọi người cũng đã quên mất, quên thông báo cái chết của Minh Ngọc cho mẫu thân nàng ta.

Ngày Minh Ngọc hạ táng, A Cẩn không đến, tuy nàng là đường muội của Minh Ngọc, nhưng dựa theo thông lệ của triều đại, nàng không thích hợp để lộ mặt. Đợi Cẩn Ngôn trở về kể lại, đúng là vô cùng thổn thức, tính ra, không hề có một người thật sự đau lòng vì nàng ta.

A Cẩn cũng không thấy lạ, vốn dĩ Minh Ngọc không được yêu thương, như thế mới là bình thường, nếu nàng ta được người khác thích mới kì lạ.

Chờ Minh Y gấp gáp trở về cũng đã khóc tỉ tê trước mộ Minh Ngọc một lúc, nhưng lúc đó đã là thất đầu của Minh Ngọc. Cũng đúng vào lúc này, mẫu thân Minh Ngọc mới biết được cái chết của Minh Ngọc, nghe nói, bà ấy khóc lóc bất tỉnh rất nhiều lần.

Lục Vương phi dẫn A Cẩn đến Nhị Vương phủ làm khách, Nhị Vương phi nói đến chuyện này rất là thổn thức.

A Cẩn nhìn dáng vẻ thùy mị của Thi Lam, mỉm cười hỏi: “Sức khỏe Thi Lam thế nào rồi?”

Thẩm Thi Lam giả vờ giận dỗi: “Muội nên gọi ta là đường tẩu chứ, không thì cũng nên gọi một tiếng biểu tỷ, sao lại gọi thẳng tên như vậy, ta sẽ không vui đâu.”

Nhị Vương phi thấy vậy, mỉm cười nói: “Ta thấy qua một thời gian nữa, gọi Thi Lam chỉ là chuyện nhỏ, con còn phải gọi nó là biểu tẩu kìa.” Bà ấy có ám chỉ, mọi người nghĩ đến hôn sự của Thời Hàn và A Cẩn, đều nở nụ cười.

Hiện giờ, không còn ai nhắc tới Minh Ngọc nữa. Minh Ngọc như một làn khói, trừ người của Tứ Vương phủ, không bao giờ có thêm người nhớ tới nàng ta.

“Thật ra, ta cảm thấy nếu biểu tỷ bằng lòng, hiện giờ tỷ cũng có thể luyện tập gọi ta là biểu tẩu, ta không ngại chút nào đâu.” A Cẩn mặt dày vô cùng, mặt không đổi sắc mà nói, Nhị Vương phi thấy vậy cười ha ha.

Lục Vương phi xấu hổ che mặt: “Con bé này, sao có thể không đàng hoàng như vậy, ta thấy khi còn nhỏ lẽ ra nên quản con nhiều hơn chút, cho dù chỉ thêm một chút thôi, có lẽ con cũng không đến mức làm bậy như ngày hôm nay.”

A Cẩn buồn bực nhìn Lục Vương phi, khó hiểu mà nói: “Con làm bậy cái gì chứ? Lời con nói đều là thật mà! Con là người có thánh chỉ, không có ai danh chính ngôn thuận hơn con đâu.” Lại nói tiếp, chuyện đó thật ra cũng có lý. Tuy hôn thư vô cùng quan trọng, nhưng có thánh chỉ của Hoàng Thượng còn mạnh hơn vạn lần.

“Muội lại mặt dày như vậy.” Thi Lam tỏ vẻ nàng ấy đã xem đủ, lại nhìn Oánh Nguyệt đang dịu dàng đứng ở kia, mắt nhìn thẳng, nói: “Muội xem biểu tỷ vô cùng dịu dàng kìa.”

A Cẩn xì một tiếng bật cười, nhìn A Cẩn cười như vậy, Thi Lam hơi khó hiểu. Oánh Nguyệt liếc A Cẩn một cái, nói với Thi Lam: “Ta là đang bồi dưỡng khí chất thục nữ của mình, ta nghe nói Cảnh phu nhân thích thục nữ.”

Nhị Vương phi “ồ” một tiếng, tỏ vẻ khó hiểu, bà ấy lại không biết chị dâu thích thục nữ đấy, nhìn bộ dạng ngồi như sắp chết của Oánh Nguyệt, bà ấy mỉm cười hỏi: “Mọi người đều lấy lòng phu quân tương lai, con thì hay rồi, lại định lấy lòng mẹ chồng tương lai. Thật là lạ đấy! Nói tiếp, ai nói với con là Cảnh phu nhân thích thục nữ?”

Oánh Nguyệt buồn bực: “Chẳng lẽ không thích thục nữ sao ạ? Mọi người chắc đều thích thục nữ có lễ nghi lại khéo léo chứ? A Cẩn nói, tướng công mới là người không quan trọng, trong tình huống còn mẹ chồng thì phải đi theo con đường của mẹ chồng. Kiên định đứng bên cạnh mẹ chồng không thả lỏng, như vậy cả nhà mới có thể hòa thuận.”

Phụt!

Nhị Vương phi lập tức phì một cái, bà chọc đầu A Cẩn nói: “Con cũng đâu có mẹ chồng, sao lại dám dạy tỷ tỷ con như vậy. Oánh Nguyệt, sao con như đứa ngốc vậy? Con bé nói gì cũng nghe hết, muội muội con tinh quái bao nhiêu con không biết sao?”

Oánh Nguyệt mở to mắt nhìn, chần chừ.

A Cẩn bị gọi tên, lập tức phản bác: “Lời con nói đều rất chí lý mà, hơn nữa, sao con lại không có mẹ chồng, nhị bá mẫu đúng là quý nhân hay quên, người chính là mẹ chồng con mà!”

A Cẩn nói vô cùng tự nhiên, còn Nhị Vương phi lại sững người một lát, sau đó lập tức phản ứng lại. Thời Hàn đã là cháu ngoại còn là con nuôi của bà, bà còn không phải mẹ chồng của A Cẩn sao?

Nghĩ tới đó, Nhị Vương phi càng nhìn A Cẩn càng vui: “Nếu để Nhị bá phụ con biết con không làm được con gái của ông ấy mà thành con dâu của ông ấy, chắc ông ấy sẽ vui đến chết.”

A Cẩn nghiêm túc: “Nhị bá mẫu, con nói với người này, Nhị bá phụ của con là người đàn ông quyến rũ đẹp nhất Kinh thành đấy.”

Lục Vương phi không hiểu vì sao A Cẩn lại cho rằng Nhị Vương gia tốt như vậy, từ lúc nhỏ nàng đã rất thích Nhị Vương gia rồi!

Nhị Vương gia được A Cẩn khen, Nhị Vương phi che mặt mỉm cười, khen chồng bà còn làm bà vui hơn khen bà, bà nói: “Hai người bá phụ chất nữ các người đó, cứ luôn khen nhau. Người không rõ còn tưởng hai người là đồ mặt dày đấy. Chẳng biết có phải đây là truyền thống gia đình không nữa.”

A Cẩn suy nghĩ, rung đùi đắc ý mà nói: “Nghe không hay nhưng đúng là như vậy thật, người nhìn cha con đi, cũng có cái kiểu như thế đó!”

Tuy Lục Vương gia đang ở đây nhưng vẫn hắt xì một cái, không có cách nào, ai bảo ông nằm không cũng trúng đạn chứ!

“Nhị bá mẫu, Nhị bá phụ của con có sức hút như vậy, người phải coi trọng.” A Cẩn lén lút tới gần Nhị Vương phi, cười tủm tỉm nói, âm lượng không lớn nhưng cũng cho người cả phòng nghe thấy.

Nhị Vương phi nghe xong, lập tức hỏi: “Con đã biết cái gì rồi?”

A Cẩn vội lắc đầu, Nhị Vương phi nghi ngờ nhìn nàng: “Nếu không biết gì, sao con lại đột ngột đề cập đến chuyện này? Nếu có chuyện gì, nhất định con phải nói cho ta trước, biết chưa?”

A Cẩn vội gật đầu không ngừng: “Tất nhiên là con biết, con thích Nhị bá mẫu nhất. Thật ra cũng không có gì, con cảm thấy Cảnh phu nhân rất tốt thôi! Người xem, Cảnh đại nhân không có một tiểu thiếp nào, không có tiểu thiếp, chuyện cũng ít đi.”

Nhị Vương phi mỉm cười: “Trên đời này có được mấy người như ca ca đây? Hay là nói, trên đời này có mấy người phụ nữ may mắn như tẩu tử đây? Cho nên ta nói này, Oánh Nguyệt cứ làm chính mình là ổn, đừng làm phức tạp quá, có lẽ con lộ bản tính của mình ra, tẩu tử sẽ thích con hơn đó! Năm đó, tẩu tử và muội muội…” Tạm dừng một chút, Nhị Vương phi thương cảm nói: “Năm đó tẩu tử và muội muội là bạn tâm giao. Ca ca ta là người tốt, tẩu tử gả đúng người, muội muội lại gả sai rồi.”

A Cẩn nhìn về phía Oánh Nguyệt, hơi gật đầu cười, Oánh Nguyệt lập tức gật đầu: “Con biết rồi.”

“Cảnh phu nhân và mẫu thân Phó Thời Hàn là bạn tâm giao sao? Con chưa từng nghe thấy Phó Thời Hàn đề cập qua, tên vô lại này, có chuyện gì cũng không nói cho con. Hừ hừ!” A Cẩn nghịch ngợm nói lời hờn dỗi.

Nhị Vương phi đáp: “Đương nhiên, tuổi của con tất nhiên không biết, ta nghĩ Thời Hàn cũng không biết rõ chuyện năm đó lắm. Năm đó sở dĩ tẩu tử gặp được ca ca, chính là vì quan hệ bạn thân với Lê Tịch.”

A Cẩn “Ấy ấy”, “Chẳng lẽ chỉ đơn giản vì là bạn thân của mẫu thân Phó Thời Hàn nên gả cho ca ca bà ấy sao. Có lý gì?”

Nhị Vương phi liếc nhìn nàng một cái: “Lời này của con lạ quá. Nói chính xác ra là, quan hệ của tẩu tử và Lê Tịch cực kỳ tốt, do đó mới quen biết với ca ca, cảm thấy ca ca vô cùng đáng để phó thác cả đời. Năm đó ta đã nghĩ, hai người họ muốn một đời một kiếp một đôi, rốt cuộc chuyện này có thể trở thành hiện thực hay không. Sự thật chứng minh, muội muội không làm được, tẩu tử lại làm được, từ đó có thể thấy, vẫn phải xem mình tìm được dạng đàn ông gì.”

A Cẩn nghe xong, như suy tư gì đó mà gật đầu.

“Thì ra là như thế, nhưng tỷ tỷ có thể yên tâm, Cảnh đại nhân tốt như vậy, tất nhiên Cảnh Diễn ca ca cũng là người đáng tin cậy. Sau này tỷ tỷ không cần lo lắng chút nào đâu, nhưng còn muội, tuy muội và Phó Thời Hàn lớn lên cùng nhau, nhưng cứ cảm thấy oắt con này không đáng tin chút nào!”

A Cẩn nghiêm túc suy nghĩ.

“Nếu ta là mẹ chồng của con, ta sẽ không nhìn con nói bậy về Thời Hàn đâu nhé!” Nhị Vương phi mỉm cười: “Tất nhiên Thời Hàn cũng tốt, Thời Hàn, Cảnh Diễn, Cẩn Thư, Cẩn Ninh, đám chúng nó đều là những đứa trẻ ngoan.” Lại suy nghĩ, Nhị Vương phi bổ sung: “Như vậy thoạt nhìn chúng ta là thân thích lồ ng thân thích. Sau này cũng không biết gọi thế nào mới thỏa đáng.”

A Cẩn cười tủm tỉm: “Dù sao hiện giờ người là Nhị bá mẫu của con, ha ha.”

Tạm ngừng một chút, A Cẩn lại nói: “Không đúng, tỷ tỷ của con gả qua sẽ thật sự không bị bắt nạt chứ? Cảnh phu nhân giỏi giang như vậy, chuyện làm ăn đều có thể làm rất tốt, nhưng tỷ tỷ của con là kẻ ngốc… Trừ xem bói, tỷ ấy chẳng biết gì hết, trời ơi, vậy phải làm sao bây giờ, con làm tỷ tỷ tốt của con lo lắng rồi.”

Lục Vương phi cảm thấy kĩ thuật diễn của A Cẩn cực kỳ khoa trương, nhưng Nhị Vương phi lại tin, cũng chấp nhận, thật là… Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nước muối làm nên đậu hủ*.

*Nước muối là thành phần quan trọng tạo ra đậu hủ, không có thì đậu hủ không thể thành hình

Nhị Vương phi: “Con sợ cái gì, cả ngày cứ lo lắng không đâu, chỗ tỷ tỷ con cần gì phải nhọc lòng. Tẩu tử là người rộng rãi, tẩu ấy không phải người gò bó ở hậu viện, không phải ai cũng có thiên phú làm ăn. Năm đó tẩu ấy và Lê Tịch đều như vậy, có thể kinh doanh thành công, ta lại không làm được. Nhưng tẩu ấy có bao giờ ghét bỏ ta đâu. Lúc ta gả chồng, tẩu ấy còn thêm của hồi môn cho ta đấy! Các con không biết những chuyện cũ đó. Tóm lại tẩu tử là mày liễu không kém mày râu, các con yên tâm đi. Các con thấy ta thế nào?”

A Cẩn lập tức giơ ngón tay cái: “Số một! So với mẹ con, còn xinh đẹp hiên ngang hơn!”

Lục Vương phi im lặng hiện đường kẻ đen…

Nhị Vương phi cười khanh khách: “Con nói bậy gì đó! Cho dù… Cho dù là nói thật cũng không thể nói tùy tiện!”

Mọi người: “…”

“Rồi rồi, không nói đùa nữa, thật ra con thấy ta hiên ngang vậy thôi, chứ ta lại không bằng một phần mười của tẩu tử ta. Tuy là nữ tử thương hộ, nhưng nhà chúng ta không để ý đến mấy chuyện đó, cả nhà đều rất thích tẩu ấy, ngay cả cha ta cũng nói, tẩu tử ta có sự thông minh tài trí của muội muội, còn có sự rộng rãi mà muội muội không có, làm việc khéo léo vòng vo. Vô cùng đáng cho người ta kính nể.” Ngừng một chút, Nhị Vương phi nói: “Cái này, các con yên tâm chưa?”

A Cẩn vội gật đầu: “Tất nhiên là yên tâm.”

Lại nói chuyện một lát nữa, cuối cùng A Cẩn cũng không đề cập đến chuyện Cảnh phu nhân, mọi người cũng bắt đầu nói sang đề tài khác, nơi đó càng náo nhiệt hơn. Lúc đầu quan hệ giữa Nhị Vương phi và Lục Vương phi là tốt nhất, trải qua ngần ấy năm, đại để là có Thời Hàn và A Cẩn ở trong đó, quan hệ giữa hai phủ họ lại còn tốt hơn.

Ở cạnh nhau lâu, Nhị Vương phi cũng cảm thấy Lục Vương phi không phải nữ tử đáng thương như bà ấy nghĩ, bà có suy nghĩ và biện pháp của riêng mình, thật ra như vậy cũng không phải không tốt! Dù sao, ai cũng phải có cách xử lý việc của riêng mình, rất khó nói bản thân đúng hay sai. Chỉ cần kết quả là thứ mình muốn thì tốt rồi.

Nhất thời, chủ và khách đều vui vẻ.

Sắp đến giờ cơm chiều, Phó Thời Hàn về phủ đầu tiên. A Cẩn gọi là “Tâm linh tương thông”.

Nhìn nàng mặt dày, hoàn toàn không bận tâm như vậy, Nhị Vương phi và Lục Vương phi đều cảm thấy mình đúng là đã già rồi.

Mà Oánh Nguyệt và Thi Lam lại nghĩ là, có phải bọn họ rụt rè quá rồi không, phải giống A Cẩn mới là nữ hài tử bình thường chứ!

A Cẩn: “…” Ta không biết đã xảy ra chuyện gì? Ta đã làm gì sai sao? Hình như đâu có đâu!

Bữa tối kết thúc, Thời Hàn tiễn đám A Cẩn ra ngoài, A Cẩn cười tủm tỉm: “Hôm nay vui lắm.”

Tuy nói vậy nhưng vẫn giục Thời Hàn đi vào, nàng nhìn ra được Thời Hàn hơi mệt mỏi, gần đây Thời Hàn khá bận rộn, chuyện cần giải quyết rất nhiều. A Cẩn nghiêm túc dặn dò: “Huynh không cần phải tiễn ta, bọn ta cùng trở về mà, sẽ không có việc gì đâu. Huynh làm xong công việc nhanh một chút sẽ được nghỉ ngơi sớm một chút, không ngủ một giấc sẽ rất dễ già đi. Thời gian là con dao mổ heo, trước khi chưa cưới được ta, huynh phải chăm sóc bản thân thật tốt! Tuyệt đối đừng khiến mình tàn phế.”

Thời Hàn mang theo nụ cười, nhìn từ đó ra đúng là một nam tử tuấn lãng ngọc thụ lâm phong, hắn nghiêm túc nói: “Mọi chuyện… đều nghe theo Gia Hòa Quận chúa. Chỉ mong, chỉ mong Quận chúa đừng ghét bỏ ta!”

A Cẩn gia bộ suy nghĩ: “Nếu huynh biểu hiện không tốt, ta sẽ thật sự không cần huynh, huynh phải mãi mãi đẹp như vậy! Chỉ khi huynh mãi luôn như vậy, ta mới không vứt bỏ huynh.”

Thời Hàn hơi nhướng mày, nói: “Một khi như vậy, tại hạ chắc chắn giữ mãi thanh xuân.”

A Cẩn gật đầu: “Vậy mới đúng, huynh mới lớn có bao nhiêu đâu, nếu không giữ gìn tốt sẽ rất dễ già, nếu huynh già, ta sẽ không thành thân với huynh. Cho nên huynh mau về làm việc đi, sau đó nghỉ ngơi sớm. Đương nhiên, lúc có thể lười biếng thì phải lười biếng, công việc làm thế nào cũng không xong, nhưng cơ thể của huynh chỉ có một.”

Thời Hàn phát hiện sự quan tâm trong lời A Cẩn, tuy nàng không nói dễ nghe, nhưng đây là cách giao tiếp độc đáo của hai người.

“Biết rồi, muội cũng đi đường cẩn thận.”

A Cẩn cười tủm tỉm lên kiệu, vẫy vẫy khăn tay nhỏ, hai người Cẩn Thư, Cẩn Ninh tuy đã thành niên, Cẩn Thư còn có vợ rồi nhưng hai người vẫn trốn sau cửa nhìn lén, thấy cách giao tiếp đó của hai người họ, cảm nhận sâu sắc tiểu đường muội nhà mình không phải người bình thường.

A Cẩn lên kiệu, Lục Vương phi tặc lưỡi nói: “Cái tính hung hãn này của con đúng là khác biệt cả mười hai vạn lần với vẻ ngoài của con.”

Nhìn thì là tiểu cô nương ngoan ngoãn nhu mì đáng yêu, nhưng lại hung hãn như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

A Cẩn giận dỗi: “Sao mẫu thân có thể ghét bỏ con chứ. Phó Thời Hàn ưng cái kiểu này mà. Huynh ấy thích giọng điệu này của con nhất.”

Hai người Lục Vương phi và Oánh Nguyệt liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hình như nghĩ đến gì đó, Oánh Nguyệt nắm tay A Cẩn: “Cảm ơn muội.”

A Cẩn lắc đầu cười, thật ra lần này họ tới Nhị Vương phi làm khách là để dò la tính cách của Cảnh phu nhân, mà nàng và Oánh Nguyệt là kẻ hát người múa, vì thế khiến Nhị Vương phi cũng nhiều lời. Tất nhiên, Thời Hàn cũng biết cách làm người của Cảnh phu nhân, nhưng A Cẩn cảm thấy nam nhân nhìn nữ nhân vẫn khác nữ nhân nhìn nữ nhân. Hơn nữa Cảnh phu nhân mến Thời Hàn như vậy, tất nhiên sẽ đối xử rất tốt với hắn. Chưa chắc hắn đã khách quan. Nhị Vương phi là em chồng của Nhị Vương phi, người như vậy tuy nói cũng chưa hoàn toàn khách quan, nhưng cũng coi như là người gần gũi, có thể có cái nhìn chung tương đối.

“Đột nhiên muội cảm thấy, tỷ tỷ đã gả cho một gia đình tốt nhất Kinh thành đấy!”

Không biết vì sao nghe lời Nhị Vương phi nói xong, A Cẩn lại cảm thấy Cảnh phu nhân căn bản không giống nữ tử bản xứ!

Cảnh phu nhân, tuy rằng không rõ ràng, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc của nữ tử xuyên không!

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124: C124: Chương 124
125 Chương 125: C125: Chương 125
126 Chương 126: C126: Chương 126
127 Chương 127: C127: Chương 127
128 Chương 128: C128: Chương 128
129 Chương 129: C129: Chương 129
130 Chương 130: C130: Chương 130
131 Chương 131: C131: Chương 131
132 Chương 132: C132: Chương 132
133 Chương 133: C133: Chương 133
134 Chương 134: C134: Chương 134
135 Chương 135: C135: Chương 135
136 Chương 136: C136: Chương 136
137 Chương 137: C137: Chương 137
138 Chương 138: C138: Chương 138
139 Chương 139: C139: Chương 139
140 Chương 140: C140: Chương 140
141 Chương 141: C141: Chương 141
142 Chương 142: C142: Chương 142
143 Chương 143: C143: Chương 143
144 Chương 144: C144: Chương 144
145 Chương 145: C145: Chương 145
146 Chương 146: C146: Chương 146
147 Chương 147: C147: Chương 147
148 Chương 148: C148: Chương 148
149 Chương 149: C149: Chương 149
150 Chương 150: C150: Chương 150
151 Chương 151: C151: Chương 151
152 Chương 152: C152: Chương 152
153 Chương 153: C153: Chương 153
154 Chương 154: C154: Chương 154
155 Chương 155: C155: Cho dù người ngoài có suy nghĩ thế nào cũng không thể nói nhiều
156 Chương 156: C156: Chương 156
157 Chương 157: C157: Chương 157
158 Chương 158: C158: Chương 158
159 Chương 159: C159: Chương 159
160 Chương 160: C160: Chương 160
161 Chương 161: C161: Chương 161
162 Chương 162: C162: Chương 162
163 Chương 163: C163: Chương 163
164 Chương 164: C164: Chương 164
165 Chương 165: C165: Chương 165
166 Chương 166: C166: Chương 166
167 Chương 167: C167: Chương 167
168 Chương 168: C168: Chương 168
169 Chương 169: C169: Chương 169
170 Chương 170: C170: Chương 170
171 Chương 171: C171: Chương 171
172 Chương 172: C172: Chương 172
173 Chương 173: C173: Chương 173
174 Chương 174: C174: Chương 174
175 Chương 175: C175: Chương 175
176 Chương 176: C176: Chương 176
177 Chương 177: C177: Chương 177
Chapter

Updated 177 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124: C124: Chương 124
125
Chương 125: C125: Chương 125
126
Chương 126: C126: Chương 126
127
Chương 127: C127: Chương 127
128
Chương 128: C128: Chương 128
129
Chương 129: C129: Chương 129
130
Chương 130: C130: Chương 130
131
Chương 131: C131: Chương 131
132
Chương 132: C132: Chương 132
133
Chương 133: C133: Chương 133
134
Chương 134: C134: Chương 134
135
Chương 135: C135: Chương 135
136
Chương 136: C136: Chương 136
137
Chương 137: C137: Chương 137
138
Chương 138: C138: Chương 138
139
Chương 139: C139: Chương 139
140
Chương 140: C140: Chương 140
141
Chương 141: C141: Chương 141
142
Chương 142: C142: Chương 142
143
Chương 143: C143: Chương 143
144
Chương 144: C144: Chương 144
145
Chương 145: C145: Chương 145
146
Chương 146: C146: Chương 146
147
Chương 147: C147: Chương 147
148
Chương 148: C148: Chương 148
149
Chương 149: C149: Chương 149
150
Chương 150: C150: Chương 150
151
Chương 151: C151: Chương 151
152
Chương 152: C152: Chương 152
153
Chương 153: C153: Chương 153
154
Chương 154: C154: Chương 154
155
Chương 155: C155: Cho dù người ngoài có suy nghĩ thế nào cũng không thể nói nhiều
156
Chương 156: C156: Chương 156
157
Chương 157: C157: Chương 157
158
Chương 158: C158: Chương 158
159
Chương 159: C159: Chương 159
160
Chương 160: C160: Chương 160
161
Chương 161: C161: Chương 161
162
Chương 162: C162: Chương 162
163
Chương 163: C163: Chương 163
164
Chương 164: C164: Chương 164
165
Chương 165: C165: Chương 165
166
Chương 166: C166: Chương 166
167
Chương 167: C167: Chương 167
168
Chương 168: C168: Chương 168
169
Chương 169: C169: Chương 169
170
Chương 170: C170: Chương 170
171
Chương 171: C171: Chương 171
172
Chương 172: C172: Chương 172
173
Chương 173: C173: Chương 173
174
Chương 174: C174: Chương 174
175
Chương 175: C175: Chương 175
176
Chương 176: C176: Chương 176
177
Chương 177: C177: Chương 177