Chương 127: C127: Chương 127

Tề Vương gia mỉm cười: “A Cẩn hà tất gì phải nói như vậy. Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, con không thể cho Hoàng thúc chút thể diện được à?”

Nói như vậy ý tứ rõ ràng là vẫn còn muốn giữ Tô Nhu. Tô Nhu nghe thấy thế trong lòng vô cùng vui vẻ, ả ta có chút đắc ý, âm thầm liếc A Cẩn một cái, sự vui vẻ trong ánh mắt đó gần như không chút che giấu, A Cẩn cười lạnh lười để ý đến dáng vẻ tự đắc của ả ta: “Chỗ này nhiều người như vậy, mọi người rõ ràng đều nhìn thấy Tô Nhu cố ý đụng vào, nàng ta có ý đồ gì tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu như con tránh chậm một chút thôi, có phải đã ngã vào chậu lửa rồi không? Cũng có thể Hoàng thúc cảm thấy mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, nhưng đối với con, chuyện này thực sự không thể nào nhịn được.”

A Cẩn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Hoàng thúc cứ muốn bảo vệ Tô Nhu, là vì điều gì chứ? Chẳng lẽ thúc thích nàng ta?”

Tề Vương gia cứ nghĩ rằng, mình nói mấy câu là có thể khiến cho sự tình chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng rõ ràng là A cẩn không muốn như vậy, biểu hiện của nàng quá rõ ràng, chuyện này nếu như hắn ta rút lui thì sẽ hại chết Tô Nhu, khiến cho hắn ta không dám phán đoán vội vàng. Tô Nhu có chút mưu mô, nhưng nữ tử nào mà không có chút mưu mô chứ?

Nói ra thì trước khi lâm chung Thanh Mi đã giao phó cho hắn ta, hơn nữa nghĩ đến trên thế gian khó có thể tìm được người thứ hai giống Thanh Mi.

“A Cẩn còn nhớ đến lần đi du thuyền đó chứ? Hoàng thúc đồng ý sẽ nạp Tô Nhu. Tuy rằng sau này trải qua nhiều chuyện khiến cho chuyện này bị hoãn lại, nhưng suy cho cùng ta cũng từng nói đến. Nếu ta đã từng nói thì không thể không giữ lời được. Nam tử thì phải nhất ngôn cửu đỉnh.”

A Cẩn: “Thế ý của Hoàng thúc là, người có thể mở mắt nhìn Tô Nhu muốn hại con mà vẫn còn muốn lấy nàng ta sao?”

Triệu Mộc lắc đầu: “Không phải lấy. Là nạp, A Cẩn không thể nể mặt Hoàng thúc một chút được sao?”

A Cẩn cẩn thận đánh giá Triệu Mộc, lúc đầu nàng vẫn còn lo lắng Hoàng thúc này, rốt cuộc người kiếp trước lên ngôi Hoàng Đế thì nên là người như thế nào, nhưng bây giờ xem ra, người này thực sự không có gì đáng sợ. Nếu thực sự lợi hại giống như bọn họ nghĩ thì sao lại xử lý theo cảm tính giống như lúc này?

Nàng biết ý đồ của Triệu Mộc, cũng chỉ là muội muội của Tô Thanh Mi mà thôi.

Nghĩ đến điều này, A Cẩn bật cười: “Ngại quá, Hoàng thúc, con không thể nể mặt thúc được. Nếu như hôm nay thúc nói người muốn nạp nàng ta vào phủ của người, con sẽ bỏ qua cho nàng ta không đi báo quan. Nhưng Hoàng thúc, chỉ là từ hôm nay về sau, đừng trách con không khách khí, mà Hoàng thúc… Hoàng thúc, A Cẩn không biết vì sao thúc lại có hứng thú với người có ý đồ muốn hãm hại A Cẩn như vậy, chỉ có điều con tạm thời cho rằng, giữa chúng ta không có quan hệ tốt như vậy, sống chết của con không liên quan gì đến thúc, nếu như đã không liên quan đến thúc, về sau chúng ta đừng tiếp tục duy trì vẻ hòa thuận ngoài mặt gì nữa.”

Lời này là muốn vạch rõ ranh giới với Tề Vương gia. Tề Vương gia hơi nhíu mày, A Cẩn vốn là một cô nương tùy hứng, hôm nay được gặp quả nhiên rất không nói lý. Lúc này nói như vậy vô cùng không thích hợp.

Bây giờ hắn ta đã cưỡi lên lưng hổ khó xuống, lời nói đều đã nói ra rồi, làm sao có thể rút lại đây! Không có người khác thì cũng thôi nhưng vẫn còn công tử thế gia khác ở đây, để mọi người nói hắn vì bị cháu gái nhỏ uy hiếp mà không quan tâm Tô Nhu, truyền ra ngoài cũng khó nghe. Hơn nữa, A Cẩn cũng không xảy ra chuyện gì.

“A Cẩn, con nói với trưởng bối như vậy mà được sao?”

Phó Thời Hàn đột nhiên lạnh mặt, nếu như nói lúc đầu vẫn còn mặt không cảm xúc, đến bây giờ chính là sắc mặt vô cùng khó coi, hắn nhìn chằm chằm Tề Vương gia, lạnh nhạt nói: “Ta thấy Tề Vương gia cũng đã lựa chọn xong rồi. A Cẩn, chúng ta xuống núi thôi.”

Không nói thêm gì nữa, Thời Hàn đỡ A Cẩn đi luôn.

Tề Vương gia âm thầm kêu một tiếng không tốt, mở miệng: “Thời Hàn, A Cẩn tuổi nhỏ không hiểu chuyện. Sao ngươi cũng như vậy chứ? Đừng nói là Tô cô nương đã nói bản thân vô tội rồi, cho dù không phải ngoài ý muốn, hà cớ gì phải nói lời cay nghiệt như thế chứ! Người Hoàng thúc này là ta đã mở miệng rồi. Còn không thể khiến con bé bình tĩnh lại sao?”

Phó Thời Hàn dừng bước chân, nhìn chằm chằm Tề Vương gia, gằn từng chữ một: “Đừng chọc đến ta.”

Tề Vương gia lập tức nghẹn lời.

“Nếu như các người đã cho là ta có vấn đề, thế thì báo quan đi, các người không cần phải oán trách Vương gia, cũng đừng như thế với Vương gia, Vương gia… A!” Tô Nhu đang làm bộ làm tịch thì nhìn thấy A Cẩn sải bước tiến về phía trước, tát một cái thật mạnh, cái tát này của A Cẩn đánh không chút nể mặt, Tô Nhu trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, A Cẩn lấy dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống ả ta: “Ta là thân phận gì, còn ngươi là thân phận gì? Chỗ này có chỗ để cho người nói sao? Tô Nhu, ngươi tốt nhất là nên cầu phúc đi, cầu cho ngươi cả đời này trốn ở trong phủ Tề Vương gia, nếu không ta gặp ngươi một lần liền đánh ngươi một lần. Thời Hàn ca ca, chúng ta đi.”

Lần này A Cẩn không chút dây dưa gì nữa, trực tiếp kéo Thời Hàn rời đi, không muốn nói bất kỳ điều gì với Tề Vương gia nữa.

Thời Hàn và A Cẩn xuống núi, Thời Hàn nắm lấy tay đang ẩn trong ống tay áo của A Cẩn: “Đánh người có đau không?”

A Cẩn tủi thân gật đầu: “Rất đau, nhưng muội phải giữ khí thế của mình!”

Phó Thời Hàn kéo tay nhỏ của nàng để lên bên môi thổi, cảm thán: “Sao muội không để A Bích đi qua giáo huấn nàng ta? Sao phải tự mình ra tay? Cô bé đáng thương này, tay cũng đỏ ửng rồi.”

A Cẩn bĩu môi: “Tất nhiên là A Bích có thể đi qua, nhưng nếu như muội gọi A Bích qua đó, huynh cảm thấy Tề Vương gia sẽ không ngăn lại à? Nếu như không đánh được, cái gì cũng đều là uổng phí. Muội tự mình ra tay, cho dù thúc ấy nhìn thấy, cũng không thể ngăn lại. Hơn nữa, hừ hừ, thúc ấy cho rằng muội không biết thúc ấy nghĩ gì sao? Muội nhìn là hiểu ngay, muội chính là muốn làm sự việc ầm ĩ càng lớn, làm to chuyện, thúc ấy mới không có mặt mũi cầu thân với Thôi Mẫn.”

Thời Hàn đột nhiên bật cười: “A Cẩn của ta thực sự là cô bé thông minh.”

A Cẩn đắc ý ngẩng đầu: “Huynh cho rằng muội là đồ ngốc à? Tất nhiên là muội nhìn ra, từ lúc đến đình nghỉ Hoàng thúc nhìn Thôi Mẫn ba lần, mỗi lần đều có thâm ý khác. Muội thấy thúc ấy rõ ràng là còn muốn lấy Thôi Mẫn. Muội sẽ không để cho kế hoạch của thúc ấy thành công! Tô Nhu đúng thực là đến vừa khéo, nàng ta càng ầm ĩ, sự tình càng khiến cho muội vui vẻ.”

Thời Hàn mỉm cười: “Đúng, thực ra Thôi Mẫn là ứng cử viên xuất sắc nhất, có gia thế tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, quan trọng nhất là có vẻ như cũng thích hắn ta, nếu như huynh là Tề Vương gia, cũng sẽ đánh chủ ý vào Thôi Mẫn. Chỉ là Tô Nhu này lại phá hủy hết. Nhưng như vậy cũng hay, muội gây náo loạn như vậy, ai ai cũng biết, Thôi Mẫn lại vì thế mà bị thương, sợ là Tề Vương gia muốn mở miệng cũng không dễ dàng gì.”

A Cẩn bĩu môi: “Muội thấy, có thể Hoàng thúc còn thuận thế đưa ra đề xuất muốn cưới Thôi Mẫn đó, huynh xem, Thôi Mẫn chẳng phải vì thế mà bị thương à? Nếu như thúc ấy nói thúc ấy muốn bù đắp cho Thôi Mẫn thì phải làm sao?”

Thời Hàn nhướng mày: “Muội muốn làm cái gì?”

A Cẩn cười xấu xa: “Hì hì, muội muốn dập tất cả từ trong trứng nước, tuy rằng muội không muốn Thôi Mẫn gả cho ca ca của muội, nhưng muội cũng không muốn Thôi Mẫn gả cho Tề Vương gia. Tề Vương gia thích Tô Thanh Mi như thế, đến mức là muội muội của Tô Thanh Mi cũng có thể nhận được, muội không thể nào để cho bằng hữu của muội đến cái nơi như vậy được.”

Thời Hàn cảm thán nói: “Muội lại thực sự coi Thôi Mẫn trở thành bằng hữu của mình. Huynh nhớ là không có nhiều nữ tử kết giao bằng hữu với muội ở trong Kinh, vì sao lại coi trọng Thôi Mẫn?” Điều này cũng là điều mà Thời Hàn vô cùng khó hiểu, A Cẩn giật giật khóe miệng định nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì cả, nàng hơi ngẩng đầu, tùy hứng nói: “Muội thích!”

Nàng sẽ không nói là do lúc nhỏ nàng mang nội tâm người lớn, sao có thể chơi đùa với bé gái được? Đến cả Oánh Nguyệt nàng cũng không thể nào chơi cùng được. Mối quan hệ của bọn họ vừa thân thiết vừa tốt như vậy hoàn toàn là bởi vì máu mủ ruột thịt. Thi Lam cũng như vậy, nhưng Thôi Mẫn thì không giống. Thôi Mẫn là người sống lại lần nữa, nội tâm của nàng ấy vô cùng trưởng thành, hơn nữa nó cũng khá thăng trầm, cũng có thể bởi vì trước khi A Cẩn xuyên đến từng xem qua mấy tiểu thuyết sống lại nên nàng rất đồng cảm với nội tâm đau khổ của người sống lại lần nữa, bởi vậy nàng mới có thể chơi thân với Thôi Mẫn.

“Có một chuyện, ta vẫn chưa nói cho muội.” Thời Hàn nghĩ đến Cẩn Ninh mở miệng.

A Cẩn ừm một tiếng ngẩng đầu, có chút không hiểu: “Chuyện gì thế? Nôn ra mau!”

Thời Hàn đột nhiên cười: “Nôn ra, nôn ra cái gì? Ta cảm thấy, bản thân chẳng có gì để nôn ra.”

A Cẩn nói luôn: “Nói mau, huynh muốn nói cái gì, chẳng phải huynh có chuyện chưa nói cho muội sao? Phó Thời Hàn, muội phát hiện khoảng thời gian này huynh có hành vi rất xấu nhé! Có chuyện gì cũng không chủ động nói ra, lúc nhỏ huynh không như thế này, chúng ta bên nhau rất vui vẻ. Huynh có chuyện gì cũng đều chủ động nói cho muội, hu hu, đây chính là cái giá của sự trưởng thành sao?”

Thời Hàn cười phá lên, hắn gõ gõ lên trán của A Cẩn, thấy tiểu cô nương còn trừng mắt, dường như không vui vẻ, lập tức tiếp tục nói: “Rõ ràng bản thân vẫn là một đứa nhóc, gì mà cái giá của sự trưởng thành! Muội hiểu thế nào là trưởng thành không?” Nói rồi, hắn liếc qua bộ ng.ực của A Cẩn, A Cẩn lập tức phát hiện ra, nàng đưa hai tay ôm ngực, kinh hãi hô: “Cái đồ biế.n thái chết tiệt nhà huynh, huynh nhìn đi đâu thế!”

Thời Hàn vô tội nhướng mày, huýt sáo một tiếng, hắn lại huyên thuyên nói: “Muội… Đoán xem! Ta cũng chỉ là dùng ánh mắt nói cho muội, cái gì mới là trưởng thành chân chính mà thôi.”

A Cẩn cạn lời, ra sức đập hắn!

Nam thần mà cũng có một mặt dung tục như thế, A Cẩn cảm thấy, nàng đúng là đánh giá cao loại sinh vật là nam nhân rồi, hừ!

“Muội phát điên lên là sẽ cắn người đó.” Nàng vô cùng nghiêm túc “Muội thực sự sẽ cắn người đó.”

Thời Hàn: “Ồ!” Một tiếng, ngay sau đó cười híp mắt: “Muội sẽ cắn như thế nào? Đến đây, bắp tay của ta rất cứng đó.”

A Cẩn hừm một tiếng nói: “Thịt gà trên thân gà.”

Phụt!

Thời Hàn phụt cười.

A Bích ngồi ở bên ngoài kiệu, nhưng cũng gần sát ngay mành kiệu, nghe thấy hai người nói đủ chuyện vớ va vớ vẩn, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng! Làm sao xua tan được cái cảm giác này đây? Hơn nữa, Phó công tử, con đường lạnh lùng ngài đã nói đâu rồi?

A Bình, tỷ muội tốt của A Bích ngồi ở bên cạnh, thấp giọng nói với nàng ấy: “Chúng ta sẽ không bị Phó công tử diệt khẩu đó chứ?”

A Bích ngó quanh, nhanh chóng tìm được miếng vải bịt tai, nàng ấy không nghe thấy gì hết.

“Cái gì? Cẩn Ninh ca ca thực sự thích Thôi Mẫn!” Hai người một đường ầm ĩ, đến khi quay trở lại Lục Vương phủ, Thời Hàn mới nói một vài chuyện ra, A Cẩn cảm thán: “Không ngờ lại là như vậy.”

Thời Hàn nhíu mày: “Thực ra cũng có thể dự đoán được, không phải sao?”

A Cẩn gật đầu nói: “Tuy rằng có thể dự đoán được, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này cứ lạ lạ! Tâm tư của thiếu niên, chúng ta không hiểu được!”

Thời Hàn: “A Cẩn, chuyện này ta không nói với bất cứ ai cả, nhưng ta hy vọng muội biết được, ta hy vọng Thôi Mẫn có thể gả cho Cẩn Ninh.”

Còn về A Cẩn, cơ bản là Thời Hàn sẽ không hề giấu giếm, cho dù là lúc nào, hai người đều đứng cùng một chiến tuyến.

A Cẩn nghe thấy lời của Phó Thời Hàn, thế mà lại cảm thấy bản thân không hề bất ngờ, thật sự quá kỳ lạ, hoặc là nói, nàng thực sự hiểu quá rõ Phó Thời Hàn nha! Gào khóc!

“Muội biết tâm tư của huynh. Chỉ là tình hình bây giờ, Hoàng gia gia sẽ không đồng ý, muội nghĩ, Nhị bá phụ và Nhị bá mẫu cũng sẽ không đồng ý.” A Cẩn cảm thán, nàng nói đều là vấn đề của hiện thực.

Thời Hàn mỉm cười: “Thuận theo tự nhiên đi. Cũng có thể, kết quả sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.”

Nói thật lòng, A Cẩn không tin cái tên Phó Thời Hàn này sẽ thuận theo tự nhiên đâu, nếu như thuận theo tự nhiên thì đó không phải là Phó Thời Hàn. Nàng nhìn chằm chằm Thời Hàn, lạnh lùng nói: “Huynh nói đi, có phải huynh có chủ ý xấu xa gì đó đúng không? Muội không tin là huynh sẽ không làm cái gì cả!”

Thời Hàn cười véo khuôn mặt trứng gà của A Cẩn: “Tạm thời ta sẽ không làm gì cả, nhưng vì để khiến cho Hoàng thúc của muội hoàn toàn chết tâm với Thôi Mẫn, cũng để giúp Thôi Mẫn tạo thiện cảm, muội có muốn vào cung một chuyến không?”

A Cẩn nghiêng đầu: “Ôi trời ơi, Thời Hàn ca ca, con người huynh nhiều mưu mô quá, nhiều mưu mô quá!”

Phó Thời Hàn cạn lời, hắn thì thầm nói: “Chẳng phải cái này muội cũng tính toán trước rồi sao? Đừng cho rằng ta không biết.”

A Cẩn tiếp tục ôi trời ơi, vẻ mặt vô tội. Thời Hàn thấy dáng vẻ “ngây thơ vô tội” đó của nàng, cảm thấy trái tim hơi tê dại. Đưa A Cẩn vào cung, Thời Hàn không ở lại lâu mà rời đi luôn.

A Cẩn vui sướng đi gặp Ngu Quý phi trước, sau khi nghe hết những lời thêm mắm dặm muối của A Cẩn, Ngu Quý phi tức giận vô cùng: “Mộc Nhi bị ngốc à? Một nam tử tốt như vậy, lại thích nữ tử như thế.”

A Cẩn dựa vào cánh tay của Ngu Quý phi, tủi thân nức nở: “Chẳng phải sao? Hoàng thúc cũng không thương con nữa, Hoàng thúc bị hồ ly tinh mê hoặc mất rồi. Hu hu hu hu! Con thấy, cha con là tuyệt nhất, lúc này, đối phó với hồ ly tinh thì phải dùng đến thần vật kiểu như máu chó đen ấy!”

Ngu Quý phi thấy nàng đáng thương như vậy, xoa xoa đầu nàng, cho dù hài tử nhà bà nghịch ngợm thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện độc ác hại người như vậy.

“Sau này, con cũng ít ra ngoài thôi, Thôi Mẫn đó cũng thật là, thời tiết lạnh như vậy hẹn con ra ngoài ngắm tuyết cái gì, con xem, chẳng phải suýt nữa thì xảy ra chuyện sao? Nếu như không phải Thời Hàn ở chỗ đó, sợ rằng con sẽ gặp phải phiền phức lớn rồi. Một khuôn mặt trứng gà xinh đẹp như vậy nếu như bị vết bỏng, cho dù có giết Tô Nhu cũng không thể bù đắp lại được.” Trong mắt Ngu Quý phi lóe lên tia nghiêm nghị, A Cẩn liếc thấy, chu cái miệng nhỏ nói: “Thôi Mẫn bị gãy xương rồi, nàng ấy thật xui xẻo.”

Nói rồi, A Cẩn nghiêng đầu: “Ấy ấy, người xem trong từ “xui xẻo” này chẳng phải có chữ “Thôi”* đó sao, con thấy, vẫn là do tên của Thôi Mẫn không tốt!” A Cẩn thề thốt nói.

*Lý do A Cẩn nói vậy là vì từ xui xẻo chữ hán sẽ vết là 霉催 còn chữ Thôi của Thôi Mẫn thì chữ hán viết 崔 nên A Cẩn mới nói là trong từ xui xẻo có từ Thôi.

Ngu Quý phi nghe thấy lời này, nhíu mày: “Thôi Mẫn bị gãy xương?”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó vô cùng nghiêm trọng, nàng ấy xuống núi trước để đi chữa trị, con định là sau khi xuống núi trực tiếp đi thăm nàng ấy, nhưng nghĩ đến lại thấy sai sai, nếu như con chậm một bước, để Hoàng thúc vào cung đổi trắng thay đen thì phải làm sao? Con bắt buộc phải vào cung trước, thế nên con quay lại Vương phủ đổi y phục rồi vào cung luôn.”

Ngu Quý phi nghe thấy lời này, sắc mặt rõ ràng có hơi là lạ, chỉ là cảm giác đó chợt thoáng qua một chút, sau đó bà đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, Ngu Quý phi hỏi: “Nói như vậy, con vẫn chưa biết thân thể của Thôi Mẫn rốt cuộc như thế nào?”

A Cẩn gật đầu, thành thật nói: “Con không biết, nhưng con đã để A Bích qua đó rồi. Quý phi nương nương, người không biết đâu, Tô Nhu đó vô cùng ác độc, rõ ràng là tự bản thân nàng ta trực tiếp ngã qua định hại chúng con, còn ra sức đổ tội là Thôi Mẫn kéo nàng ta. Con ngồi ở bên cạnh Thôi Mẫn, chẳng lẽ con lại không nhìn rõ tình hình lúc đó hay sao? Con bắt buộc phải nhanh chóng quay về cung, nếu không cái nồi phân to tướng này chắc muốn đổ lên đầu Thôi Mẫn rồi.”

Ngu Quý phi hơi nheo mắt, không biết vì sao, A Cẩn lại cảm thấy, mỗi lần nhắc đến Thôi Mẫn, Ngu Quý phi lại có gì đó là lạ, cái cảm giác đó… Hình như là vô cùng vô cùng căm hận, nhưng trong sự căm hận lại để lộ ra một chút quan tâm, khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ lạ, cái kiểu tâm tình không thể giải thích, rất khói nói ra.

“Chuyện của Tô Nhu này, bản cung cũng đã hiểu rõ, chắc chắn sẽ không để nữ tử yêu tinh như vậy tiếp tục. Con yên tâm chuyện này. Còn về Thôi Mẫn… Nếu như nàng ta đã gặp phải tai họa không đáng có, thế thì bản cung cũng nên thưởng cho vài loại thuốc tốt.”

Cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện, nhưng A Cẩn vẫn cười ngọt ngào: “Quý phi nương nương đối với con thật tốt. Hu hu con biết mà. Quý phi nương nương sẽ tin tưởng con.”

A Cẩn ôm cổ Ngu Quý phi không buông, Ngu Quý phi bị nàng làm cho lúng túng nhưng vẫn vô cùng vui vẻ, bà thích dáng vẻ thân thiết không coi như người ngoài này của A Cẩn.

“Con cái con bé này, con mà như vậy nữa, ta sẽ không thở nổi nữa mất.” Ngu Quý phi cười nói.

A Cẩn cười híp mắt: “Quý phi nương nương con biết mà, người là tốt nhất.”

“Sau đó thì sao?” Ngu Quý phi nhìn nàng dường như còn có gì muốn nói, nên hỏi.

A Cẩn xua xua tay, để người hầu đi ra, cung nữ nhìn về phía Ngu Quý phi, bà gật đầu nhẹ, A Cẩn thấy không có ai rồi, nghiêm túc nói: “Quý phi nương nương, người đừng để Thôi Mẫn gả cho Hoàng thúc có được không?”

Ngu Quý phi nhíu mày: “Hả? Vì sao lại nói như vậy?” Tuy rằng nói như vậy nhưng trong ánh mắt lại có sự vui vẻ thoáng qua. Người bên cạnh rất khó phát hiện ra, nhưng A Cẩn nhận thấy được, nàng tiếp tục nói: “Con cảm thấy, Hoàng thúc không hợp.”

“Con biết chuyện gì rồi?” Ngu Quý phi khẽ hỏi, thu lại ý cười.

Tuy là không cười nhưng lại không hề có vẻ khó khăn gì, dường như đang tán gẫu chuyện gia đình bình thường.

A Cẩn “kinh ngạc” hỏi: “Con nên biết cái gì?” Biểu cảm vô tội.

Ngu Quý phi: “Con nói, Hoàng thúc của con không hợp.”

A Cẩn lập tức nói: “Hoàng thúc tất nhiên là không hợp, Hoàng thúc thích Tô Nhu, cho dù là muốn lấy Thôi Mẫn, theo con thấy cũng không thật lòng, có lẽ là vì địa vị của Thôi Thượng thư. Hơn nữa con nghĩ trải qua mấy chuyện này, Thôi Mẫn cũng sẽ không muốn gả cho Hoàng thúc nữa. Lại có thể thích mặt hàng như Tô Nhu đó thì có phẩm chất gì chứ! Tô Nhu và chúng con chính là có nàng ta thì không có con, có con thì không có nàng ta. Về vấn đề đối xử với Tô Nhu, con và Thôi Mẫn kiên quyết đứng cùng một chiến tuyến.”

A Cẩn tức giận, thấy nàng tức giận như vậy, Ngu Quý phi bật cười: “Con nói riêng với mỗi bản cung thì có tác dụng gì.”

A Cẩn hiểu ra: “Con đi tìm Hoàng gia gia. Hừ hừ (ˉ(∞)ˉ).”

Ngu Quý phi cười gật đầu: “Tất nhiên là ta sẽ giúp A Cẩn rồi. Con nói chuyện với Hoàng gia gia xong, ta lại giúp con nói đỡ, cho dù Hoàng thúc của con muốn, chuyện này cũng không thể nào thành được.”

A Cẩn: “Tốt quá!”

Ngu Quý phi hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ của A Cẩn, nói: “Chuyện này cho dù Hoàng thúc của con bảo vệ nàng ta cũng không được, cũng không thể bỏ qua như vậy, A Cẩn bé nhỏ của ta suýt nữa thì bị hủy dung rồi. Nàng ta muốn gả vào Vương phủ, bậc cửa cũng đừng mơ.” Ngu Quý phi nhẹ nhàng nói, trong giọng nói không có chút lạnh lùng nào, nhưng A Cẩn lại có thể cảm nhận được ý căm hận phát ra từ trong xương cốt.

A Cẩn lắc đầu: “Quý phi nương nương, người không cần thiết phải giúp bọn con báo thù.” Nàng mỉm cười: “Có lúc, chậm rãi chơi đùa mới càng thú vị.” Nàng xua tay không để ý mà nói: “Có lúc, chết là chết rồi, tan thành mây khói, ngược lại không bằng sống thú vị hơn. Con chỉ thích nhìn thứ mà người ta miệt mài theo đuổi bị tan thành tro bụi.”

Ngu Quý phi nghiêng đầu nhìn A Cẩn, không nói tiếp nữa.

A Cẩn ngại ngùng vặn tay: “Có phải con hơi ác độc rồi không?”

Ngu Quý phi lắc đầu: “Không, ta chỉ đang nghĩ, sau này các con có hài tử rồi, có phải nên đưa vào trong cung nuôi dưỡng không, nếu như để ở bên cạnh Phó Thời Hàn, tám phần là lại bị nó dẫn đi làm chuyện xấu.”

A Cẩn sặc một chút, Quý phi nương nương, ngài dùng dáng vẻ nghiêm chỉnh để nói những lời như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao? Hơn nữa… A Cẩn đỏ mặt: “Cái gì mà hài tử chứ, con còn lâu mới có hài tử với Phó Thời Hàn.”

Ngu Quý phi nói đầy sâu xa: “Con xem, ta còn chưa nói gì đó, ta chỉ nói ngày sau các con có hài tử, con đã lập tức liên tưởng đến Phó Thời Hàn. Ôi ôi, tiểu cô nương lớn rồi, đều có suy nghĩ của riêng mình.”

A Cẩn cảm thấy vẫn là khi còn nhỏ tốt hơn, lúc nhỏ chơi xấu gì đó có thể lăn lộn ở dưới đất, nếu như bây giờ nàng cũng làm như vậy… Ha ha! Tám phần sẽ bị coi thành con điên mất! Ôi!

“Quý phi nương nương bắt nạt con như vậy, thật là không tốt!” A Cẩn nói lời nghiêm chỉnh.

Ngu Quý phi bật cười: “Con đó! Rất biết cách làm loạn!”

A Cẩn kiên quyết không thừa nhận đâu!

“Con làm gì có, con là thanh niên năm tốt. Ôi trời, đúng rồi, Quý phi nương nương, đằng nào thì cũng rảnh rỗi không có việc gì, không bằng con làm mấy món ăn ngon cho người được không? Thời Hàn ca ca nói đồ ăn con làm rất ngon, có mùi vị của mẹ ruột huynh ấy.” A Cẩn lúc nghĩ thế này lúc nghĩ thế khác. Nhưng dáng vẻ lừa gạt này lại cực kỳ có khả năng chui vào trái tim của Ngu Quý phi, bà dịu dàng nhìn A Cẩn cười nói: “Con biết làm sao?”

A Cẩn gật đầu: “Tất nhiên là con biết!”

Nghĩ lại một chút, nàng kéo lấy Ngu Quý phi: “Đi thôi đi thôi, chúng ta cùng đi phòng bếp nhỏ, con làm cho người xem, tây nghề con siêu lắm, con nói thật đấy, không phải nói khoác. Người bình thường không thể nào có tay nghề tốt như con đâu. Cái này là thiên phú, biết cái gì là thiên phú không? Chính là…”

A Cẩn huyên thuyên suốt dọc đường đi, Ngu Quý phi bật cười…

Dạo gần đây xảy ra một vài chuyện lớn, ừm, thực ra cũng có thể nói là một chuyện kéo theo phản ứng liên hoàn. Đầu tiên là Tô Nhu của Tô Phủ đắc tội với Gia Hòa Quận chúa, nghe nói vào một hôm ngắm tuyết nào đó, Tô Nhu suýt nữa thì đẩy Gia Hòa Quận chúa vào trong chậu than, không chỉ có như vậy, còn đè gãy tay của thiên kim tiểu thư phủ Thôi Thượng thư, Thôi Mẫn. Bởi vì chuyện này, Tô Nhu hoàn toàn đắc tội với Hòa Gia Quận chúa, có ta thì không có ngươi, đừng để ta nhìn thấy ngươi, lời như vậy cũng đã nói ra! Thực sự là không chút nể mặt.

Mà phản ứng dây chuyền đầu tiên phải kể đến Tề Vương gia, chẳng ai có thể ngờ rằng, Tề Vương gia lại nhìn trúng Tô Nhu, cố chấp muốn nạp nàng ta làm thiếp, cũng vì điều này mà ầm ĩ với Hòa Gia Quận chúa. Đương nhiên, cái này là Gia Hòa Quận chúa đơn phương quyết định. Tề Vương gia cũng rất bất đắc dĩ.

Phản ứng dây chuyền thứ hai là Thôi Mẫn, ai ai cũng biết, Ngu Quý phi rất không thích Thôi Mẫn, điệu múa mà Thôi Mẫn múa trong Hội Bách Hoa đó quả thực là quá càn rỡ, vì thế mà đến bây giờ Ngu Quý phi vẫn luôn không ưa. Nhưng lần này ngược lại trong cái rủi có cái may, Thôi Mẫn bị đè gãy cánh tay, mà Hòa Gia Quận chúa vừa vào cung đã tranh thủ rất nhiều thiện cảm cho Thôi Mẫn. Đây không những là lần đầu tiên Ngu Quý phi phá lệ thưởng rất nhiều thuốc cho Thôi Mẫn. Đồ không nhiều, quan trọng là tấm lòng, hơn nữa chuyện này mọi người đều nhìn rõ cả.

Có thể thấy nếu như một người tìm đúng bằng hữu, cho dù là có lịch sử đen tối đi nữa thì cũng có thể được tẩy sạch.

Tề Vương gia cũng đã từng vào cung gặp Hoàng Thượng, xin cưới Thôi Mẫn làm thê tử. Cho dù là do sai lầm của Tô Nhu hay là do bản thân Tề Vương gia quá đa tình, mọi người đều nghĩ rằng, Thôi gia nhất định sẽ đồng ý, nhưng chẳng ai ngờ chuyện này lại không thành, Hoàng Thượng không đồng ý, Thôi Mẫn cũng không muốn!

Cũng vì lẽ đó, danh tiếng của Thôi Mẫn ở Kinh thành cũng thay đổi đôi phần, ngươi nói nàng ấy không thích Tề Vương gia, nhưng hình như nàng ấy đã từng thích Tề Vương gia. Nói nàng ấy thích? Nàng ấy lại kiên quyết không chịu gả như vậy. Chính vì vậy mà khiến cho mọi người cảm thấy quái lạ, nhưng có một vài công tử nổi danh lại thay đổi cách nhìn, nữ tử thật lòng không chút giả tạo như vậy, thích thì thể hiện ra, không thích thì không dây dưa, đúng là hiếm thấy.

Những lời chỉ trích nàng ấy bây giờ phần lớn đều vì nàng ấy là con gái của Thượng thư, nếu như là nữ tử phong trần, e rằng lại được mọi người gọi là dám yêu dám hận.

Ngay lúc này, A Cẩn ngồi ở trong Thôi phủ, nàng nhìn thấy cánh tay được băng bó của Thôi Mẫn, nói: “Ngươi yên tâm, Hoàng gia gia sẽ không để cho Hoàng thúc lấy ngươi đâu. Ta đã làm ầm ĩ ở bên đó rồi.”

Thật ra Thôi Mẫn cũng không hiểu nổi đầu óc của Triệu Mộc: “Ta thật sự không hiểu rõ, tình huống lúc đó, có liên quan gì với hắn ta, tại sao hắn ta lại không biết thẹn mà nói là muốn cưới ta, thật là nực cười nhỉ?”

Nếu như không phải vô cùng tức giận, chắn chắn Thôi Mẫn sẽ không nói những lời như vậy.

Nhưng đúng là cái mạch não như vậy khiến cho A Cẩn cũng phải ngại giùm, nhưng mà nàng lại cảm thấy cũng có thể suy nghĩ như vậy. Không hề bất ngờ gì.

“Hoàng gia gia sẽ không đồng ý. Ta đã làm ầm ĩ ở trong cung, Quý phi nương nương ở bên cạnh giúp ta thổi gió, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”

Thôi Mẫn thở phào một hơi, nhưng vẫn tò mò nói: “Ta còn cho rằng, Ngu Quý phi rất không thích ta chứ, không thể nào ngờ rằng, lần này bà ấy lại giúp ta.”

Lại nghĩ một chút, Thôi Mẫn cười: “Quý phi nương nương rất thích Quận chúa.”

Bởi vì thích Gia Hòa Quận chúa, thế nên nàng yêu cầu thì bà ấy sẽ đồng ý.

A Cẩn vô tội lắc đầu: “Thực ra cũng không phải vậy đâu! Không phải Quý phi nương nương không thích ngươi, lúc trước mấy cái đó đều là hiểu nhầm. Vì đó là hiểu nhầm nên một ngày nào đó sẽ được hóa giải thôi.”

Thôi Mẫn mỉm cười, không đưa ra ý kiến.

Ngu Quý phi là người nào, nàng ấy là người nào, đã là sự khác biệt giữa mây và bùn, trước giờ nàng ấy không nghĩ Ngu Quý phi sẽ thích người như nàng ấy. Chuyện này, chung quy vẫn cần phải cảm ơn Gia Hòa Quận chúa.

“Cảm tạ Quận chúa vẫn luôn giúp ta.” Thôi Mẫn dịu giọng nói: “Sau khi sống lại, chuyện may mắn nhất của ta đó là quen biết Quận chúa.”

A Cẩn nhìn trời: “Bên ngoài đều nói ta ngang ngược!”

Ôi chao, hình tượng ngang ngược của tiểu Quận chúa này, người ta biểu diễn vô cùng tốt nha!

Thôi Mẫn cười: “Nếu như có cơ hội, ai lại không muốn sống tùy theo ý mình chứ!”

A Cẩn: “Nói như thế, sự ngang ngược của ta là bởi vì ta có tư cách để ngang ngược, sau này vẫn có thể tiếp tục hả?”

Thôi Mẫn mỉm cười: “Chính xác!”

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124: C124: Chương 124
125 Chương 125: C125: Chương 125
126 Chương 126: C126: Chương 126
127 Chương 127: C127: Chương 127
128 Chương 128: C128: Chương 128
129 Chương 129: C129: Chương 129
130 Chương 130: C130: Chương 130
131 Chương 131: C131: Chương 131
132 Chương 132: C132: Chương 132
133 Chương 133: C133: Chương 133
134 Chương 134: C134: Chương 134
135 Chương 135: C135: Chương 135
136 Chương 136: C136: Chương 136
137 Chương 137: C137: Chương 137
138 Chương 138: C138: Chương 138
139 Chương 139: C139: Chương 139
140 Chương 140: C140: Chương 140
141 Chương 141: C141: Chương 141
142 Chương 142: C142: Chương 142
143 Chương 143: C143: Chương 143
144 Chương 144: C144: Chương 144
145 Chương 145: C145: Chương 145
146 Chương 146: C146: Chương 146
147 Chương 147: C147: Chương 147
148 Chương 148: C148: Chương 148
149 Chương 149: C149: Chương 149
150 Chương 150: C150: Chương 150
151 Chương 151: C151: Chương 151
152 Chương 152: C152: Chương 152
153 Chương 153: C153: Chương 153
154 Chương 154: C154: Chương 154
155 Chương 155: C155: Cho dù người ngoài có suy nghĩ thế nào cũng không thể nói nhiều
156 Chương 156: C156: Chương 156
157 Chương 157: C157: Chương 157
158 Chương 158: C158: Chương 158
159 Chương 159: C159: Chương 159
160 Chương 160: C160: Chương 160
161 Chương 161: C161: Chương 161
162 Chương 162: C162: Chương 162
163 Chương 163: C163: Chương 163
164 Chương 164: C164: Chương 164
165 Chương 165: C165: Chương 165
166 Chương 166: C166: Chương 166
167 Chương 167: C167: Chương 167
168 Chương 168: C168: Chương 168
169 Chương 169: C169: Chương 169
170 Chương 170: C170: Chương 170
171 Chương 171: C171: Chương 171
172 Chương 172: C172: Chương 172
173 Chương 173: C173: Chương 173
174 Chương 174: C174: Chương 174
175 Chương 175: C175: Chương 175
176 Chương 176: C176: Chương 176
177 Chương 177: C177: Chương 177
Chapter

Updated 177 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124: C124: Chương 124
125
Chương 125: C125: Chương 125
126
Chương 126: C126: Chương 126
127
Chương 127: C127: Chương 127
128
Chương 128: C128: Chương 128
129
Chương 129: C129: Chương 129
130
Chương 130: C130: Chương 130
131
Chương 131: C131: Chương 131
132
Chương 132: C132: Chương 132
133
Chương 133: C133: Chương 133
134
Chương 134: C134: Chương 134
135
Chương 135: C135: Chương 135
136
Chương 136: C136: Chương 136
137
Chương 137: C137: Chương 137
138
Chương 138: C138: Chương 138
139
Chương 139: C139: Chương 139
140
Chương 140: C140: Chương 140
141
Chương 141: C141: Chương 141
142
Chương 142: C142: Chương 142
143
Chương 143: C143: Chương 143
144
Chương 144: C144: Chương 144
145
Chương 145: C145: Chương 145
146
Chương 146: C146: Chương 146
147
Chương 147: C147: Chương 147
148
Chương 148: C148: Chương 148
149
Chương 149: C149: Chương 149
150
Chương 150: C150: Chương 150
151
Chương 151: C151: Chương 151
152
Chương 152: C152: Chương 152
153
Chương 153: C153: Chương 153
154
Chương 154: C154: Chương 154
155
Chương 155: C155: Cho dù người ngoài có suy nghĩ thế nào cũng không thể nói nhiều
156
Chương 156: C156: Chương 156
157
Chương 157: C157: Chương 157
158
Chương 158: C158: Chương 158
159
Chương 159: C159: Chương 159
160
Chương 160: C160: Chương 160
161
Chương 161: C161: Chương 161
162
Chương 162: C162: Chương 162
163
Chương 163: C163: Chương 163
164
Chương 164: C164: Chương 164
165
Chương 165: C165: Chương 165
166
Chương 166: C166: Chương 166
167
Chương 167: C167: Chương 167
168
Chương 168: C168: Chương 168
169
Chương 169: C169: Chương 169
170
Chương 170: C170: Chương 170
171
Chương 171: C171: Chương 171
172
Chương 172: C172: Chương 172
173
Chương 173: C173: Chương 173
174
Chương 174: C174: Chương 174
175
Chương 175: C175: Chương 175
176
Chương 176: C176: Chương 176
177
Chương 177: C177: Chương 177