Chương 11: Diệt Thế Chi Nhãn

Một vòng xoáy lửa từ thân thể ông như được thổi bùng lên, nhanh chóng hình thành long quyển phong khổng lồ kéo dài đến tận mây, xua tan hết mây mù. Long quyển phong mang theo nhiệt độ của lửa, cùng với sức mạnh của gió hất văng lang vương ra xa. Cốc chủ đứng tại trung tâm của long quyển phong, thân hình từ từ được gió nâng lên, lơ lửng giữa trời.

“Hỏa Thần Lâm Thế.” Cốc chủ khẽ ngân nga.

Long quyển phong lập tức biến mất như chưa từng hiện thế, thay vào đó là một thân ảnh vĩ đại hiện ra. Thân hình đó tắm trong lửa đỏ, tay cầm chiến kiếm, toàn thân bao phủ bởi chiến giáp. Đầu có hai sừng cong về phía sau, trên lưng là ba cặp cánh khổng lồ, đuôi dài đầy gai nhọn đang quấy động không gian.

“Tái sinh”

Toàn thân cốc chủ tắm trong lửa đỏ, sau đó cánh tay bị xé rách được tái sinh từ trong lửa một cách thần kỳ.

“Ta là hỏa thần, hỏa thần là ta.”

Sau tiếng ngâm, cốc chủ và thân ảnh vĩ đại kia liền hợp lại làm một.

Nói thì lâu, nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong phút chốc. Khi lang vương định thần lại, thì thân ảnh khổng lồ kia đã đứng trước mặt nó, tay chống chiến kiếm, khí thế ngút trời. Từ thân ảnh khổng lồ đó, tỏa ra một áp lực kinh khủng, từ khi ra đời đến nay, chỉ có hai lần nó cảm thấy sợ hãi. Lần đầu là khi gia đình nó bị sát hại. Và lần này, thân ảnh kia cho nó cảm giác nguy hiểm, khiến nó muốn quay đầu bỏ chạy.

Lang vương đã e ngại, lần đầu tiên trong trận chiến này.

***

Cốc chủ quay đầu nhìn về Ẩn Dạ cốc, mở miệng nói.

“Đào lão, ta chưa thể khống chế chiêu này. Xin ngài xuất thủ bảo vệ cốc.”

“Ha ha, cốc chủ cứ tận hứng. Sẽ không cành cây ngọn cỏ nào bị hủy hoại.” Đào lão cam đoan.

“Ha ha, xin đa tạ Đào lão.”

“Các anh em, chờ ta tiêu diệt lang vương. Sẽ mở tiệc khánh công cho mọi người.” Hướng về Ẩn Dạ chiến bộ, và các binh sĩ. Cốc chủ hứa hẹn. Sau đó, ông quay lại nhìn lang vương.

“Ngươi quả thật là sủng nhi của trời. Nhưng rất tiếc, ngươi vẫn chưa trưởng thành.” Cốc chủ nói.

Thân ảnh khổng lồ bay vọt lên trời, chiến kiếm cũng bốc cháy ngùn ngụt, đỏ rực như mặt trời, tỏa ra nhiệt độ đốt trời nấu đất. Hai tay cầm chặt chuôi kiếm, như một viên thiên thạch lao xuống, cắm chiến kiếm vào lang vương.

“Chết đi cho ta.” Lang vương như bị định trụ, không thể di chuyển, nứt mắt nhìn chiến kiếm khổng lồ xuyên qua thân thể mình cắm sâu vào lòng đất. Mặt đất hứng chịu lực xung kích khổng lồ, lấy chiến kiếm làm trung tâm lan tỏa ra như từng đợt sóng, mặt đất như sóng biển cuồn cuộn tản ra bốn phương tám hướng.

Thân ảnh lần nữa ấn mạnh chuôi kiếm, trong sự gào thét của lang vương, từng đợt sóng khổng lồ lần nữa lan tỏa. Và lần này là sóng lửa, sóng lửa vô cùng mãnh liệt tỏa ra khắp nơi, san bằng mọi thứ nó đi qua, bất kể đất đá hay sinh vật, tất cả đều hóa thành tro bụi.

Từ trong cốc nhìn ra, mọi người chỉ nhìn thấy từng cơn sóng thần cao hàng trăm mét đang ập tới. Ban đầu là đất đá, sau là lửa đỏ vô cùng vô tận dang cuốn tới.

“A a a, mau chạy đi. Tận thế tới rồi.” Mọi người hoảng loạn như ong vỡ tổ.

“Ông nội…” Dã Y đổ mồ hôi nhìn Đào lão nói.

“Xem ta.” Xoa đầu Dã Y, ông búng tay một cái.

Một bức tường không khí được hình thành, bao trùm cả Ẩn Dạ cốc. Mặc cho lửa đỏ, đất đá cuốn tới ầm ầm vẫn không hề suy chuyển dù chỉ một li.

“Hoan hô Đào lão, chúng ta được cứu rồi.”

“Đào lão thật lợi hại.”

Ma Duẫn cùng các thành viên chiến bộ căm lặng, tưởng rằng đã chứng kiến thực lực của ông rồi. Nhưng mỗi lần ông ra tay, họ lại cảm thấy ông càng thần bí hơn, mạnh đến thái quá. Mọi người đều nhất trí, nếu ông chịu xuất thủ nghiêm túc, có lẽ chỉ cần một chiêu là có thể bại lang vương.

***

Quay lại trận chiến, lang vương vẫn còn đang giãy dụa một cách dữ dội. Nhưng thân ảnh khổng lồ cứ như một tòa núi lớn không suy chuyển, ghìm chặt lấy nó. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, nhẹ nhàng xoay một vòng, thân thể của lang vương liền bị cắt làm hai nửa. Hắn rút kiếm khỏi mặt đất, rồi trảm thêm một trảm, kết quả là đầu của lang vương rơi xuống đất. Kết thúc trận chiến khốc liệt.

Thân ảnh khổng lồ biến mất, còn cốc chủ thì rơi phịch từ trên cao xuống. Miệng hộc máu dữ dội, sau đó ngất đi. Mọi người giật mình từ trong cốc chạy ra, đi đầu là một cô gái tóc vàng rực, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy cốc chủ.

“Cha không sao chứ? Mau tỉnh lại.” Cô gái cố gắng gọi tỉnh cốc chủ.

“Cha không sao. Chỉ là phản phệ thôi…” Cốc chủ mở mắt thều thào nói.

“Thủy nhi, cha con sẽ không sao. Hãy giao cho ta đi” Một ông lão râu tóc bạc phơ, vóc dáng nhỏ bé lên tiếng.

“Dạ. Lục bá. Xin nhờ người.”

Ông lão là Lục Xuyên, y sư giỏi nhất Ẩn Dạ cốc. Bí truyền châm cứu cực kì lợi hại.

“Mau đưa ông ấy về cốc, ta sẽ tiến hành châm cứu.” Ông nói.

Sau trận chiến khốc liệt, cả thung lũng đã bị san bằng theo nghĩa đen, ngoại trừ Ẩn Dạ cốc được Đào lão bảo vệ, còn lại thì trong bán kính ngàn dặm, mọi vật đều bị thiêu rụi thành bụi đất, Thủy Nguyệt xinh đẹp bây giờ chỉ còn là khoảng trống với mặt đất màu đen kịt phủ đầy tro bụi. Vũ lực dù dùng cho mục đích gì, cũng sẽ gây ra những tổn thương khó thể xóa nhòa. Sau này có lẽ người ta sẽ nhớ về Thủy Nguyệt nhờ trận chiến này, chứ không phải vì sự xinh đẹp của nó.

***

Đã bảy ngày sau trận chiến, Dã Y nằm trên giường ngủ trằn trọc, cậu nhóc không muốn ngủ, vì đã bảy đêm liền cậu mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cậu thấy một con mắt dọc khổng lồ, với cửu sắc lôi điện bao phủ, mang theo khí tức có thể hủy thiên diệt địa, sự tồn tại của nó như có thể trấn áp mọi tồn tại trên thế giới này. Kinh khủng là vậy, nhưng càng kì lạ hơn khi Dã Y có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt, thần nhãn này là của chính mình. Giật mình thức giấc, Dã Y ngồi thẫn thờ. Chứng kiến sự kỳ diệu của tu luyện giới, cậu nhóc lo sợ mình bị ai đó ám hại mà không biết.

“Ông nội, cứu con. Con bị nguyền rủa rồi.” Dã Y la hét.

“Chuyện gì vậy Dã Y?” Đào lão đi vào hỏi.

Dã Y bèn một năm một mười kể hết tất cả sự việc. Đào lão cười mắng:

“Thằng ngốc, ai nguyền rủa đứa nhóc như con. Đến đây, ta có thể giúp con giải quyết.” Sau khi nói xong, ông điểm nhẹ vào trán Dã Y.

“Có thật là làm như vậy con sẽ không mơ nữa không ông?”

“Ha ha, chắc chắn. Con chờ đến sáng mai sẽ biết. Còn bây giờ ra ngoài rửa mặt đi.”

“Dạaaa” Dã Y vui vẻ bước xuống giường.

Nhìn Dã Y nhún nhảy ra ngoài, nụ cười trên môi của Đào lão được thay bằng vẻ đăm chiêu lo lắng.

“Sắp thức tỉnh rồi sao?”

“Sao lại sớm như vậy? Ta có nên thức tỉnh con quái vật đó bây giờ không?”

Ông bước ra ngoài với vẻ trầm ngâm.

***

Thời viễn cổ, Vạn Thú Vực từng xuất hiện một đại bá chủ.

Khi hắn vừa ra đời, đã nắm giữ bạn sinh thần khí “Bá Lôi Thương”, được cửu sắc thần lôi tiếp dẫn, lơ lửng giữa trời tiếp nhận thần lôi tẩy lễ ba ngày ba đêm, đồng thời thức tỉnh tử sắc thần nhãn "Kinh Lôi Sát" có uy lực kinh thiên. Hắn tên là Diệp Thiên Thần Bá, con trai của tộc trưởng Cửu Giác Thiên Thú tộc. Bản tính vũ dũng, hiếu chiến, năm mười lăm tuổi đánh bại đệ nhất cao thủ của bộ tộc. Danh chấn Vạn Thú vực.

Vào thời điểm này, Cửu Giác Thiên Thú bộ tộc vô cùng hùng mạnh, nhưng vẫn chưa đặt chân vào hàng ngũ thống trị của Vạn Thú Vực. Thống trị giả lúc bấy giờ là Kim Thiên Thần Long bộ tộc. Theo như tổ truyền, cường giả bước ra từ cửu thiên thần lôi, tay cầm thần thương, cưỡi tam đầu sư tử, sẽ dẫn thiên quân vạn mã tiêu diệt Kim Thiên Thần Long tộc.

Diệp Thiên Thần Bá đăng tràng quá nghịch thiên, quá giống với mối họa diệt tộc theo lời tổ truyền của Kim Thiên Thần Long tộc. Nên đã dùng sức mạnh buộc Cửu Giác Thiên Thú tộc phải giao ra Diệp Thiên Thần Bá.

Vì tránh cho tộc đàn phải gặp tai ương, Diệp Thiên Thần Bá đã rời khỏi Vạn Thú Vực, lưu lạc khắp các giới vực. Chỉ mất hai mươi năm, hắn đạt tới Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cùng với đạo quân viễn chinh của mình. Hắn quay lại Vạn Thú Vực, lãnh đạo Cửu Giác Thiên Thú bộ tộc khai chiến với Kim Thiên Thần Long bộ tộc.

Diệp Thiên Thần Bá có chiến lực nghịch thiên, cùng với thiên phú cao tuyệt, hợp nhất cửu sắc thần lôi, biến nó thành diệt thế chi lôi, đem trồng vào thần nhãn Kinh Lôi Sát, lột xác thần nhãn thành Diệt Thế Chi Nhãn.

Một mình chống lại bát đại Bất Diệt cao thủ của Kim Thiên Thần Long tộc ba mươi ngày đêm, cuối cùng giết chết sáu, để chạy thoát hai vị. Diệp Thiên Thần Bá đã đánh cho Kim Thiên Thần Long tộc phải rút về tổ địa co cụm phòng thủ. Nhờ tổ địa nội tình mà giằng co với Diệp Thiên Thần Bá mười năm.

Quyết tâm hủy diệt Kim Thiên Thần Long tộc, nên Diệp Thiên Thần Bá đã dùng kinh thiên thần thông, cải biến thần thông của Bạch Mao Tử Nhãn Hầu tộc, nhằm phá hoại từ bên trong. Thần thông này đặc biệt ở chỗ nó có khả năng thao túng tâm trí một cách thụ động, bằng cách từ từ ảnh hưởng quyết định của mục tiêu, vô hình không dấu vết. Người bị trúng chiêu bản thân cũng không thể nhận ra, chỉ cho rằng mình đã làm ra quyết định sai lầm.

Nhờ vậy, Diệp Thiên Thần Bá đã tiêu diệt được Kim Thiên Thần Long tộc. Trở thành thống trị duy nhất của Vạn Thú Vực. Sau đó vì sự biến mất bí ẩn của Diệp Thiên Thần Bá, nên Dạ Ảnh Ma Long và Huyết Sát Thiềm Thừ mới có cơ hội chia ba Vạn Thú vực với Cửu Giác Thiên Thú Tộc.

Hủy Diệt Chi Nhãn cũng được truyền thừa xuống cho các thế hệ sau, nhưng chưa có ai có thể gánh vác được. Vô số thiên tài của Cửu Giác Thiên Thú sau khi thức tỉnh nó, đều bị vạn lôi giết chết. Và không ai có thể cản Diệt Thế Chi Nhãn thức tỉnh, không một ai…