Chương 64: Ngọt ngào sau kết hôn (xuân)

Editor: M. Nyoko

Lúc thanh minh, hai ngày trước một cơn mưa nhỏ, mà nay sau cơn mưa trời lại sáng, thừa dịp đất xốp, chính là thời điểm tốt trồng hoa.

Tiêu Lang sớm một chút đã thức dậy, trước kéo xe trâu xong, đem lưỡi cày, đậu phộng dời đến trên xe, sau đó cắt cỏ dại cho con trâu mới nuôi hôm qua, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.

Một ít cháo, chút thức ăn hai món mặn, tất cả đều chuẩn bị xong, rửa tay, đi vào nhà gọi Thư Lan rời giường.

"A Lan, dậy." Hắn cúi người đứng ở trước mép giường, bàn tay đưa vào quần áo trong của nàng rộng thùng thình, chuẩn xác đặt lên tại một bên anh đào, vừa nhẹ nhàng vân vê, vừa nhìn mặt của Thư Lan. Đây là biện pháp hắn suy nghĩ ra trong ba năm để gọi nàng rời giường, vừa thú vị, lại có tác dùng.

Tầng tầng tê dại theo nhau mà đến, Thư Lan bất đắc dĩ mở mắt ra, bĩu môi đẩy móng vuốt sói của hắn, nửa chống ngồi dậy, đầu đầy tóc đen từ trên vai nàng xõa xuống, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của nàng, có loại lười biếng quyến rũ.

Tiêu Lang nuốt một ngụm nước bọt, bởi vì hôm nay muốn xuống đất, tối hôm qua hắn chịu đựng không có cần nàng, không muốn chỉ là một tư thế rời giường cũng có thể quyến rũ hắn rục rịch ngóc đầu dậy. Không được, không thể nhìn tiếp nữa, hắn sợ hắn không nhịn được.

Từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ áo hơi cũ màu đỏ vàng đưa cho nàng, chính mắt nhìn chằm chằm nàng mặc, Tiêu Lang thở phào nhẹ nhõm, khom lưng thay giày dáy mềm cho nàng.

Cơm nước xong, Tiêu Lang đeo mũ sa to lớn lên nàng, "Bên ngoài mặt trời lớn, cẩn thận chớ để nắng ăn đen."

Thư Lan ngáp một cái, vung lên lụa mỏng màu trắng nhìn hắn: "Vậy trước kia ngươi ở bên ngoài chạy loạn làm sao không sợ rám đen?" Hiện tại đen thùi lùi, khẳng định không sợ, bởi vì phơi hay không phơi đều rất đen.

Tiêu Lang lôi kéo nàng đi ra phòng bếp, vừa khóa cửa vừa nói: "Nam càng đen càng tốt, nữ sẽ phải trắng mới dễ nhìn." Nói tới chỗ này, lại nghĩ tới thân thể nàng trắng mịn mềm mại bị hắn đè ở phía dưới thì hai người màu da đối lập, cái loại trùng kích mãnh liệt đó mỗi lần để cho sóng lòng hắn sôi sục, khó kìm lòng nổi, nhưng nếu nàng biến thành đen, chẳng phải mất rất nhiều niềm vui thú?

Thư Lan cũng không biết hắn suy nghĩ trong đầu đều là loại chuyện đó, dù thế nào đi nữa hắn nói cái gì chính là cái đó thôi.

Đóng cửa lại, Tiêu Lang ngồi ở vị trí đánh xe, để Thư Lan ngồi ở phía sau hắn, lúc này mới vội vàng đánh trâu đi tới đất đai Thư gia. Săn thú đủ kiếm tiền trong nhà chi tiêu, hắn liền không tiếp tục đặt mua đất đai, chỉ là Tần thị vợ chồng giao đất đai cho hắn xử lý, hắn chỉ nghe mệnh, chừng cũng liền ba mẫu đất, thu thập cũng nhẹ nhàng linh hoạt, một mình hắn hoàn toàn có thể giải quyết.

Đi ngang qua trước cửa nhà Lý chính, vừa vặn một oa tử trắng trẻo mập mạp chạy ra, nhìn thấy bọn họ, ngẩn người, sau đó khiếp tiếng hô"Đại cữu, Đại cữu mẫu, các ngươi đi tới à?"

Đó là con trai Văn Lang của Thúy Hà, hôm nay đã bảy tuổi rồi, chỉ so với Cẩn Lang lớn hơn một tuổi.

Tiêu Lang"Ừ" một tiếng, liền thu hồi tầm mắt, không nhìn hắn nữa.

Văn Lang thụ sủng nhược kinh, Đại cữu luôn luôn lạnh lẽo, thế nhưng hôm nay đáp lại hắn?

Hắn mừng rỡ chạy về phòng, nói tin tức tốt cho mẫu thân nghe.

Thúy Hà sờ sờ con trai đầu, trong lòng cảm khái vô hạn.

Năm ngoái muội muội Liên Hoa được như nguyện gả vào nhà Tôn địa chủ trấn trên, cũng là cho làm tiểu thiếp Tôn Nhị thiếu gia háo sắc, mở đầu hai tháng rất là được sủng ái, sau Tôn Nhị thiếu gia lại có niềm vui mới, một tháng cũng đi nàng ấy trong hai ba lần, chủ mẫu diện từ tâm ngoan liền bắt đầu cho nàng "mang giầy chật". Liên Hoa ăn mấy lần thua thiệt, cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, thế nhưng thừa dịp Tôn Nhị thiếu gia đi đến chỗ của mình lúc nhắc tới Thư Lan, khen Thư Lan thành tiên nữ trên trời, Tôn Nhị thiếu gia ngứa ngáy trong lòng , đặc biệt bồi Liên Hoa trở lại Thanh Sơn thôn ở mấy ngày, chỉ vì tận mắt nhìn bộ dáng Thư Lan.

Thư Lan bình thường căn bản không ra khỏi cửa , thỉnh thoảng ra ngoài cũng là có Tiêu Lang hầu ở bên cạnh, theo lý thuyết, Tôn Nhị thiếu gia căn bản đụng không tới nàng, nhưng cũng không biết Tôn Nhị thiếu gia là vận khí tốt hay là không tốt, thật sự để cho hắn một lần gặp gỡ tình cảnh hai người ra cửa. Xa xa nhìn dáng vẻ Thư Lan yểu điệu là lướt, lại có nũng nịu ngọt nhu phong tình, lập tức để cho hắn thân thể mềm nửa bên, ỷ vào mình cũng coi như có chút quan hệ, bắt đầu tìm kiếm vụng trộm.

Biết Tiêu Lang cứ vài ngày sẽ phải vào núi săn thú, lại có Liên Hoa nói cho hắn biết Thư Lan cơ hồ cả ngày đều ngủ ở đây, Tôn Nhị thiếu gia liền kiên nhẫn chờ, chỉ chờ ngày nào đó Tiêu Lang vào núi, hắn liền leo tường mà vào, đến lúc đó đối phó một tiểu nương tử ngủ say, còn không phải là bắt vào tay? Làm cho tốt lắm, thần không biết quỷ không hay đấy.

Hắn suy nghĩ thật không tệ, đáng tiếc có chỗ sai, về nhà bị Thúy Hà tình cờ nghe được hắn cùng với Liên Hoa nói nhỏ. Thúy Hà lúc này lặng lẽ chạy tới nhà Tiêu Lang, nói chuyện cùng Tiêu Lang một lần. Cho tới hôm nay, nàng đều nhớ đến lúc ấy trên người Tiêu Lang tản mát ra khí tức lạnh lẽo.

Ngày kế Tiêu Lang liền xách theo mũi tên lên đường, quay đầu lại liền từ hậu viện về đến nhà, xui xẻo Tôn Nhị thiếu gia mới vừa leo tường đi vào, liền bị Tiêu Lang hung hăng cắt đứt một chân, kêu thảm bị khiêng trở về nhà.

Chỉ như vậy, nên hắn cũng không coi là xui xẻo.

Sau khi về nhà, chân Tôn Nhị thiếu gia được Lang trung nối lại, ở nhà dưỡng bệnh hơn một tháng, hoàn toàn không có tâm tư quyến rũ Thư Lan, lần nữa tại chỗ khác trêu hoa ghẹo nguyệt, dần dần, chuyện này cũng liền bị người đời quên lãng rồi.

Có một lần Tôn Nhị thiếu gia từ kỹ viện trở lại, đột nhiên bị một bóng đen kéo vào ngõ, chỉ nghe nhất thanh không động tĩnh cái gì. Chờ gã sai vặt xách theo đèn lồng chạy tới, chỉ thấy Tôn Nhị thiếu gia nằm trên mặt đất, cái ót máu tươi chảy ròng, lại bị người một kích trí mạng.

Huyện nha phái người lùng bắt hung thủ, đều vặn hỏi một phen người có thù oán cùng Tôn Nhị thiếu gia, trong đó bao gồm Tiêu Lang, đáng tiếc Tôn Nhị thiếu gia đắc tội với người quá nhiều, hoặc là nữ nhi tá điền, hoặc là trộm phụ nữ có chồng nhà người ta, về điểm này Tiêu Lang không được coi là thù oán ở trong một đám người, huyện nha vừa không có chứng cớ, đề ra nghi vấn sau cũng thả người ta, đến nay cũng không có bắt được hung thủ giết người.

Người khác cảm thấy nghi vấn nặng nề, Thúy Hà lại nhận định chuyện này là Tiêu Lang gây nên, chỉ là nàng cũng chỉ là suy đoán. Dĩ nhiên, cho dù có chứng cớ, nàng cũng sẽ không ngu đến mức tố giác Tiêu Lang, dù sao bởi vì chuyện này, mặc dù Tiêu Lang đối với nàng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng ít nhiều gì đã giúp mấy lần.

A, đúng rồi, sau khi Tôn Nhị thiếu gia chết, Liên Hoa về nhà, không biết thế nào bị người đàn ông trung niên lúc trước hướng nàng cầu ở trong rừng tư tình, không có mấy ngày nữa liền gả. Nghe nói người đàn ông xấu xí cả ngày nhìn đăm đăm vào nàng, chỉ sợ nàng chạy, hôm nay Liên Hoa lớn bụng, muốn chạy cũng không chạy khỏi.

Không biết sự kiện có quan hệ cùng Tiêu Lang hay không, có lẽ là có đi, Thúy Hà lặng lẽ nghĩ.

Người mệnh chính là không giống nhau, đồng dạng là bị trượng phu nhìn chằm chằm, Tiêu Lang người ta là sợ Thư Lan bị người khi dễ, Liên Hoa đâu rồi, a, ai bảo nàng tự làm tự chịu. . . . . .

*

Bên này Tiêu lang cùng Thư Lan đến trồng đậu , Tiêu Lang dắt trâu đi ở trước mặt cày, Thư Lan gieo giống ở phía sau.

Công việc gieo giống rất nhẹ nhàng, lấy hai hạt đậu từ trong giỏ ném vào luống, hai chân - lần lượt thay đổi đi về phía trước, ép vào trong đất. Nàng dâu có kinh nghiệm ném mầm móng vừa nhanh vừa chuẩn, bảo đảm khiến nơi hai mầm móng rơi cách nhau đúng khoảng cách.

Thư Lan làm còn không thuần thục, Tiêu Lang cố ý thả chậm tốc độ đuổi trâu, khiến Thư Lan có thể theo được kịp hắn. Hai người cứ như vậy bên trồng trọt vừa nói chuyện, mệt mỏi cùng nhau nghỉ ngơi, bất tri bất giác cũng gieo xong ba mẫu đất.

Kết thúc, hai người ngồi ở trên xe trâu ăn lương khô mang tới, sau đó Tiêu Lang để Thư Lan nằm xuống nghỉ ngơi, hắn từ từ lấp ruộng, xong còn sau muốn kéo cối xay, cũng may hắn khí lực lớn, một hơi làm xong cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Mặt trời lặn về hướng tây, hai người trở về nhà.

Sau khi ăn xong tắm xong, Tiêu Lang chỉ mặc một cái quần cụt nằm ở bên cạnh Thư Lan, nghiêng đầu nói với nàng: "A Lan, hôm nay ta mệt quá, nàng giúp ta xoa xoa bả vai!"

Thư Lan nghe giọng hắn đáng thương, cũng biết hắn thật sự là mệt mỏi, liền từ trong chăn chui ra, quỳ gối bên cạnh hắn thay hắn vuốt ve.

Tiêu Lang thõa mãn hừ một tiếng, lại nói: " nàng vậy dùng lực không tốt, cho nên ngồi ở trên người ta thôi."

Thư Lan liền ngoan ngoãn ngồi ở ngang hông hẹp gầy gò của hắn, một lát vuốt ve đầu vai cho hắn, một lát thay hắn đánh sau lưng, chỉ là trong khắc, nàng lại ra một thân mồ hôi rịn. Nếu là biết người khác đang nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm tiểu mông nàng khi mè nheo bên hông hắn, nàng nhất định sẽ hung hăng cho hắn một quyền.

"Ngực ta miệng ta cũng khó chịu, nàng thay ta xoa xoa." Tiêu Lang để cho nàng đi xuống trước, lật người, sử dụng ánh mắt ý bảo nàng lần nữa đi lên.

Thư Lan vừa định đi lên, chợt liếc thấy hắn hạ thân nhô lên thật cao, không khỏi nhíu mày mà hỏi: "Sẽ không lại muốn đi vào?" Mỗi lần đều muốn bị hắn giày vò đến nửa đêm, mặc dù rất thoải mái, nhưng nàng thật là có chút kinh sợ rồi, đặc biệt là bây giờ nàng chỉ muốn ngủ sớm một chút.

Tiêu Lang kéo tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, đáng thương mà nhìn nàng: "A Lan, ta không muốn đi vào, nàng cũng biết, nơi đó của ta không phải là có thể khống chế, ta bảo đảm không úp sấp trên người nàng đi! Ngoan, nhanh ngồi đến trên bụng ta, ngực ta miệng ta đau. . . . . ."

"Vậy ngươi nói lời giữ lời, không cho gạt ta nữa!" Thư Lan đầy bụng hoài nghi nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn gật đầu, tựa như hắn mong muốn ngồi ở trên bụng hắn, thay hắn vuốt ve ngực.

Tay nhỏ bé trắng mịn khi án trên ngực hắn, đụng phải nơi nào cũng có thể đốt một đám lửa tình, ánh mắt Tiêu Lang sáng quắc nhìn Thư Lan hồng phác phác nụ cười, nghe nàng bởi vì nghiêm túc vuốt ve phát ra thở khẽ, tầm mắt từ từ rơi vào trước ngực nàng nhẹ nhàng lắc lư đầy đặn, nơi nào đó càng phát ra cứng rắn, bàn tay không nhịn được lặng lẽ lau eo nhỏ nhắn Thư Lan, lấy lòng nói: "Ừ, thật thoải mái a, A Lan, ta cũng vậy thay nàng xoa xoa đi!" Mặc kệ Thư Lan có đồng ý hay không, một tay kia đưa vào áo cầm một khỏa rất tròn nắn bóp.

"Không cần ngươi thay ta xoa!" nếu Thư Lan không hiểu lòng dạ nhỏ mọn của hắn, ba năm nay không cùng hắn ngủ một chăn rồi, uốn éo người sẽ phải chuyển đi xuống, nhưng Tiêu Lang như thế nào để cho nàng được như ý, đột nhiên ngồi dậy, ôm chặt nàng vừa hôn vừa sờ, giở trò, còn ghé vào bên tai nàng nói lời tâm tình.

Chỉ chốc lát sau, Thư Lan sẽ không có hơi sức, thở hồng hộc nằm ở đầu vai hắn.

Tiêu Lang hả hê cười, hai ba lần lột quần áo hai người, nâng tiểu mông nàng lên, nhắm ngay vị trí liền rất nhanh đi vào, trong miệng phát ra một tiếng thỏa mãn thở dốc.

"Ngươi lại gạt ta, ngươi nói không tiến vào đấy!" Thư Lan bị hắn mang cái mông không bị khống chế trên dưới lên xuống, thở hổn hển tố cáo nói.

Con ngươi Tiêu Lang đen nhánh mỉm cười nhìn nàng, " nhưng ta chỉ bảo đảm không úp sấp trên người nàng đi, chưa bao giờ nói không đi vào a! A Lan, như vậy nang thật không thích sao? Thật không thích?" nâng nàng lên thật cao, lại chợt rơi xuống, đỉnh càng sâu càng chặt.

"Không. . . . . . A, thích, thích, ngươi nhẹ một chút. . . . . . Quá sâu. . . . . ." Thư Lan ôm thật chặt đầu của hắn, không ngăn được kêu lên.

"Kêu đi!" Nóng rực ở môi nàng lưu luyến nơi cổ tinh tế như đồ sưa, hạ xuống dấu vết thuộc về hắn, hẹp eo lại nặng nề đi lên, đổi lấy nàng mềm yếu hừ gọi.

"Lang ca ca, đừng. . . . . . A. . . . . ."

Không biết đã trải qua bao lâu, Tiêu Lang chậm lại tiết tấu, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn nàng nóng lên: "A Lan, còn mệt không?"

Thư Lan theo hắn động nhẹ nhàng phập phồng, trong mắt hạnh một mảnh thủy quang mờ mịt, nàng ôm lấy cổ của hắn, kiều kiều mà đáp: "Ngủ. . . . . . Còn chưa có đủ chưa. . . . . ."

Bàn tay Tiêu Lang vuốt ve lưng ngọc nàng có chút dừng lại, sau đó từ từ dời bên trên, bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, con ngươi sâu thẳm xẹt qua ánh sáng nguy hiểm, âm thanh khàn khàn: "Nàng lại vẫn cảm thấy buồn ngủ? Xem ra là ca ca còn chưa dùng đủ sức a. . . . . ."

"Hả?" Thư Lan không hiểu ý tứ của hắn, vô tội ngước mắt nhìn hắn, môi nhỏ hồng nộn không ý thức phát ra lời mời.

Tiêu Lang cực kỳ yêu bộ dáng nàng bây giờ, si ngốc nói: "A Lan, cứ như vậy nhìn ta, chớ nhắm mắt lại!"

Bàn tay cường tráng có lực nắm thật chặt eo nhỏ đỡ nàng, lần nữa ngang hông phát lực, cấp tốc vào sâu càng mạnh , ánh mắt lại khóa nàng thật chặt, nhìn nơi đó hồn nhiên dần dần hóa thành không người nào có thể ngăn cản quyến rũ phong tình, càng xem lại càng khát vọng, càng khát vọng lại càng nghĩ muốn nàng thật sâu!

Thoáng qua, trong phòng yên tĩnh cũng chỉ còn lại có hai người vong tình thở gấp yêu kiều.

Chapter
1 Chương 1: Mở đầu sói trắng và con lười
2 Chương 2: Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm
3 Chương 3: Kẻ lười biếng vô cùng phiền toái
4 Chương 4: Nguy hiểm trong khi tắm
5 Chương 5: Một chuyện hiểu lầm
6 Chương 6: Không thể trêu vào (1)
7 Chương 7: Không thể trêu vào (2)
8 Chương 8: Bị đánh
9 Chương 9: Liếm có thể chữa thương
10 Chương 10: Uyên ương dưới tàng cây
11 Chương 11: Bỏ nhà ra đi
12 Chương 12: Nam nhân trong xe ngựa
13 Chương 13: Ghen tỵ
14 Chương 14: Cho ngươi một gậy
15 Chương 15: Vừa đấm vừa xoa
16 Chương 16: Mộng xuân có vết
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19: Tam biểu ca
20 Chương 20-1: Tiểu béo ụ cách vách
21 Chương 20-2: Bắt gặp
22 Chương 20-3: Cánh cứng cáp rồi
23 Chương 21: Triệu Đại Lang bị đánh
24 Chương 22: Bị thương
25 Chương 23: Lửa giận
26 Chương 24: Tin dữ
27 Chương 25: Cự tuyệt
28 Chương 26: Tang sự
29 Chương 27: Đề nghị
30 Chương 28: Thương hại
31 Chương 29: Thu hoạch lúa mạch (một)
32 Chương 30: Ngoại truyện nhỏ
33 Chương 31: Thu hoạc lúa mạch (hai)
34 Chương 32: Vấn đề nuôi dưỡng
35 Chương 33: Chuyển nhà (bắt côn trùng)
36 Chương 34: Gặp riêng bên bờ sông
37 Chương 35: Ngọt ngào
38 Chương 36: Giày vò (1)
39 Chương 37: Giày vò (hai)
40 Chương 38: Kế hoạch cải tạo
41 Chương 39: Khách không mời mà đến
42 Chương 40: Mưa rơi xuống người ở lại
43 Chương 41: Hắn muốn cưới
44 Chương 42: Bà mai tới cửa
45 Chương 43: Thất lạc
46 Chương 44: Không thấy Thư Uyển
47 Chương 45: Tiếp xúc thân mật (canh hai)
48 Chương 46: Đính hôn tỏ tình
49 Chương 47: Tỷ tỷ động phòng hoa chúc
50 Chương 48: Sờ sờ hôn nhẹ, cưng chiều
51 Chương 49: Nước mắt của sói
52 Chương 50: Con sói nhổ hàng rào
53 Chương 51: Bò lên chăn
54 Chương 52: Hôn môi gián tiếp
55 Chương 53-1: A Lan quá mê người (1)
56 Chương 53-2: A Lan quá mê người (2)
57 Chương 54: A Lan tức giận
58 Chương 55: Đại phát lang tính
59 Chương 56: Hậu quả của liếm ngón chân (canh hai)
60 Chương 57: Nói dối
61 Chương 58: Ngăn cách
62 Chương 59: Sói con muốn nàng dâu
63 Chương 60: Ước hẹn dưới ánh trăng
64 Chương 61: A Lan, giúp ta. . . . .
65 Chương 62: Tâm ý A Lan
66 Chương 63: Sói con cưới vợ
67 Chương 64: Ngọt ngào sau kết hôn (xuân)
68 Chương 65: Ngọt ngào sau cưới (hạ)
69 Chương 66: Ngọt ngào sau kết hôn (thu)
70 Chương 67: Ngọt ngào sau kết hôn (đông)
71 Chương 68: Ngoại truyện Chu Nguyên Bảo
72 Chương 69: Ngoại truyện về bánh bao
73 Chương 70: Ngoại truyện nhà tỷ tỷ
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Mở đầu sói trắng và con lười
2
Chương 2: Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm
3
Chương 3: Kẻ lười biếng vô cùng phiền toái
4
Chương 4: Nguy hiểm trong khi tắm
5
Chương 5: Một chuyện hiểu lầm
6
Chương 6: Không thể trêu vào (1)
7
Chương 7: Không thể trêu vào (2)
8
Chương 8: Bị đánh
9
Chương 9: Liếm có thể chữa thương
10
Chương 10: Uyên ương dưới tàng cây
11
Chương 11: Bỏ nhà ra đi
12
Chương 12: Nam nhân trong xe ngựa
13
Chương 13: Ghen tỵ
14
Chương 14: Cho ngươi một gậy
15
Chương 15: Vừa đấm vừa xoa
16
Chương 16: Mộng xuân có vết
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19: Tam biểu ca
20
Chương 20-1: Tiểu béo ụ cách vách
21
Chương 20-2: Bắt gặp
22
Chương 20-3: Cánh cứng cáp rồi
23
Chương 21: Triệu Đại Lang bị đánh
24
Chương 22: Bị thương
25
Chương 23: Lửa giận
26
Chương 24: Tin dữ
27
Chương 25: Cự tuyệt
28
Chương 26: Tang sự
29
Chương 27: Đề nghị
30
Chương 28: Thương hại
31
Chương 29: Thu hoạch lúa mạch (một)
32
Chương 30: Ngoại truyện nhỏ
33
Chương 31: Thu hoạc lúa mạch (hai)
34
Chương 32: Vấn đề nuôi dưỡng
35
Chương 33: Chuyển nhà (bắt côn trùng)
36
Chương 34: Gặp riêng bên bờ sông
37
Chương 35: Ngọt ngào
38
Chương 36: Giày vò (1)
39
Chương 37: Giày vò (hai)
40
Chương 38: Kế hoạch cải tạo
41
Chương 39: Khách không mời mà đến
42
Chương 40: Mưa rơi xuống người ở lại
43
Chương 41: Hắn muốn cưới
44
Chương 42: Bà mai tới cửa
45
Chương 43: Thất lạc
46
Chương 44: Không thấy Thư Uyển
47
Chương 45: Tiếp xúc thân mật (canh hai)
48
Chương 46: Đính hôn tỏ tình
49
Chương 47: Tỷ tỷ động phòng hoa chúc
50
Chương 48: Sờ sờ hôn nhẹ, cưng chiều
51
Chương 49: Nước mắt của sói
52
Chương 50: Con sói nhổ hàng rào
53
Chương 51: Bò lên chăn
54
Chương 52: Hôn môi gián tiếp
55
Chương 53-1: A Lan quá mê người (1)
56
Chương 53-2: A Lan quá mê người (2)
57
Chương 54: A Lan tức giận
58
Chương 55: Đại phát lang tính
59
Chương 56: Hậu quả của liếm ngón chân (canh hai)
60
Chương 57: Nói dối
61
Chương 58: Ngăn cách
62
Chương 59: Sói con muốn nàng dâu
63
Chương 60: Ước hẹn dưới ánh trăng
64
Chương 61: A Lan, giúp ta. . . . .
65
Chương 62: Tâm ý A Lan
66
Chương 63: Sói con cưới vợ
67
Chương 64: Ngọt ngào sau kết hôn (xuân)
68
Chương 65: Ngọt ngào sau cưới (hạ)
69
Chương 66: Ngọt ngào sau kết hôn (thu)
70
Chương 67: Ngọt ngào sau kết hôn (đông)
71
Chương 68: Ngoại truyện Chu Nguyên Bảo
72
Chương 69: Ngoại truyện về bánh bao
73
Chương 70: Ngoại truyện nhà tỷ tỷ