Chương 1

"Uyển Hương, con cứ nghe lời cô khuyên đi, xưởng trưởng Tưởng người ta tuy rằng lớn tuổi một chút.

Nhưng tướng mạo đường đường là nhân tài hiếm có, lại là xưởng trưởng xưởng bột mì.

Nghe nói trong nhà bữa nào cũng ăn mì trắng, tháng nào cũng ăn thịt heo.

Con gả đi còn không phải ngày nào cũng ăn ngon uống say, chỉ chờ hưởng phúc sao?"
……
Lúc ý thức Triệu Uyển Hương khép lại, bên tai truyền đến tiếng lải nhải thao thao bất tuyệt của một người phụ nữ.
Cô nghe ra thanh âm quen thuộc, kiềm chế trái tim đột nhiên đập thình thịch, im lặng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy trong phòng không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ một già một trẻ đang đứng ở bãi đất trống.
Người trẻ tuổi một chút cao gầy, mặc áo sơ mi hoa văn chéo cùng quần đen, chải tóc ngắn ngang cổ, có một đôi mắt xếch, vẻ mặt cay nghiệt sắc bén.
Rõ ràng là mẹ kế Lý Phượng Hoa kiếp trước của cô.
Người lớn tuổi đang nói chuyện, là chị gái của cha cô thường xuyên tới nhà đón gió thu, cũng là cô cả của cô, Triệu Ngọc Lan.
Căn phòng xi măng của cô, bốn phía phết sơn trắng, trên đỉnh treo bóng đèn nối điện.

Đối diện gần cửa đặt một cái bàn Bát Tiên cũ dùng để ăn cơm và bốn cái ghế dài.
Trên tường bên cạnh bàn Bát Tiên dán tranh tuyên truyền "Cổ vũ nhiệt tình, cố gắng tranh thủ thượng nguồn, tranh thủ thắng lợi mới".

Bên kia đặt ba tủ lớn khảm gương và một cái tủ năm đấu.

Trên tủ năm đấu đặt đồng hồ bàn có dấu hiệu đặc thù của thời đại này, đĩa tráng men, chén tráng men, ấm nước.
Triệu Uyển Hương cảm xúc dâng trào.
Hệ thống thật sự đưa cô trở lại thập niên 70.
Cánh cửa ký ức của cô trong nháy mắt mở ra, chuyện cũ chôn dấu sâu trong nội tâm như nước sông cuồn cuộn vọt tới, khiến cô hoảng hốt vài giây.
Cô cả Triệu Ngọc Lan của cô không chú ý tới sự thay đổi của cháu gái ruột, còn ở nơi đó tận tình khuyên bảo: "Từ khi ba con xuống nông thôn cải tạo, nhà con rất khó khăn.

Mẹ con bị người ta đuổi ra khỏi văn phòng, mỗi ngày đến phòng bếp nấu cơm, làm việc nặng.

Hai em gái con ở nhà không có chỗ đi, em trai con lại còn nhỏ như vậy......”
“Trong nhà đã thành ra như vậy, con gả cho xưởng trưởng Tưởng sẽ được sống tốt.

Còn có thể nhờ vả xưởng trưởng Tưởng giải quyết công việc cho hai em gái con.

Còn tìm người chăm sóc ba con nữa, đây không phải là chuyện quá tốt sao?”