Chương 55: Vụ án thứ sáu: Tiểu nhân bằng rơm

Nghiêm Vân Khải suy nghĩ một lát: “Hoàng mệnh khó cãi, nếu mọi người đã tới đây thì phải nghĩ biện pháp sống sót. Nếu cãi lại hoàng mệnh cũng chỉ có đường chết. Nhà này lớn như vậy, cho dù hung thủ trốn tránh nhưng có thể trốn đến đâu? Mọi người cần bình tĩnh không nóng nảy, hết sức phối hợp ta phá án.”

Những lời này vừa có tình vừa có lý.

Ý định ban đầu của Nghiêm Vân Trạch là trực tiếp giết hết những người này cho xong việc, trừ hậu hoạn. Hoàn cảnh bây giờ, mục đích chủ yếu của hắn là đảm bảo an toàn cho Niệm Chi, những người này phải tự dựa vào khả năng của mình để sống sót.

Thiếu Ngôn và Mặc Ngôn đều từng thấy bản lĩnh của Nghiêm Vân Khải, lập tức cúi đầu im lặng không lên tiếng. Bọn họ đã nghe rõ ý trong lời của Nghiêm Vân Khải, tức khắc cảm thấy tình hình bây giờ vô cùng nghiêm trọng.

Lâm Văn Kính lại không kiên nhẫn mắng: “Tuy là hoàng mệnh, nhưng chúng ta là do vương gia mang đến ngôi miếu đổ nát kia, bây giờ xảy ra chuyện này, không biết vương gia muốn giao phó thế nào với phụ thân ta?”

Thứ tử của Nam Lỗ tướng quân là Vạn Chính nói: “Lâm hiền đệ đừng nói bừa. Vương gia là đoạn ngục thần thể, tấm thân quý báu, cũng phụng hoàng mệnh để làm việc, tất nhiên có nỗi khổ không nói được. Chúng ta nên phối hợp.”

Nghiêm Vân Trì cũng nói: “Việc đã đến lúc này, mọi người hãy đồng tâm hiệp lực.”

Bản thân thân cô thế cô, Lâm Văn Kính hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Nghiêm Vân Khải nhìn sắc trời một cái: “Trễ thế này rồi, ta thấy trong sân nhỏ có rất nhiều gian phòng, không bằng giờ mỗi người một phòng ở tạm.”

Trong lá thư trong ngực hắn có an bài phòng ở của Tứ Nhận, sân phía Đông có bảy phòng, sân phía tây có bảy phòng. Bây giờ bọn họ có tổng cộng mười ba người, còn thừa ra một gian.

Hắn biết Tứ Nhận nằm trong mười hai người này, huống chi Niệm Chi còn không biết đang ở nơi nào. Trước khi xác nhận được Tứ Nhận là ai, cứu được Ninh Vô Tâm ra, hắn không dám không nghe theo an bài của Tứ Nhận.

Vì vậy, Nghiêm Vân Khải sắp xếp đơn giản. Sắp xếp này khá hợp lý. Sân phía đông sắp xếp ba quan văn, bốn võ tướng. Sân phía tây thì sắp xếp ba quan văn, ba võ tướng.

Mọi người nghe sắp xếp, đều không có ý kiến khác.

(Xin mọi người xem bản đồ phân phối phòng trong “Độc giả có lời muốn nói”.

Ngay lúc mọi người sắp chia nhau ra tìm phòng của mình để thu dọn, Lý Thiếu Ngôn nói: “Mọi người đã đói bụng một ngày, đều chưa ăn cơm, không bằng trước nấu một bữa cơm, chúng ta cũng phải sinh hoạt.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Đại đa số người ở đây đều là con em thế gia, ở nhà có người hầu hạ, ai biết nấu cơm?

Lưu Hội vội nói: “Ty chứ biết nấu cơm, không bằng để ty chức làm đi.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu đáp ứng, “Nửa giờ sau mọi người đến thiên thính ăn cơm.” Sau đó hắn nhìn về phía Lưu Hội, nói: “Ngươi có cần ai giúp nấu cơm không?”

Lưu Hội nói: “Vừa rồi ta đã đến phòng bếp nhìn một chút, cái gì cần dùng đều có. Tạm thời không cần hỗ trợ.”

Lý Mặc Ngôn nói: “Chờ ta một chút, ta qua giúp ngươi.”

Mọi chuyện sắp xếp gần xong, sắc trời cũng đen quánh, mọi người vội vàng về phòng mà mình được sắp xếp để nghỉ ngơi một chút. Lưu Hội thì ở phòng bếp ở sân giữa chuẩn bị cơm nước: “Ty chức nấu một chút nước để các vị đại nhân giải khát trước đã.”

Nghiêm Vân Khải nhìn mọi người giải tán, không về phòng mình mà đi về phòng chính.

Trong phòng hơi mờ tối, Nghiêm Vân Khải đốt nến, sau đó cầm lên tiểu nhân thứ tư tính từ bên trái. Căn cứ vào thơ của Tứ Nhận gửi lại, vụ án kế tiếp, gã đã để lại thông tin trên người tiểu nhân thứ tư tính từ bên trái sang.

Hắn cầm tiểu nhân lêm, trong lòng đã hơi hơi bất an,

Người thứ tư kia là Lưu Hội.

Hắn để tiểu nhân lại gần ánh nến để nhìn kỹ, liền thấy trên vai trái có một miếng vải nhỏ lộ ra. Hắn kéo miếng vải nhỏ, nhưng một đầu của miếng vải này đã gắn chặt vào người tiểu nhân, phía trên viết tám chữ rất nhỏ.

Do ánh sáng quá tối, Nghiêm Vân Khải không còn cách nào, đành phải đốt thêm một cây nến, độ sáng lập tức tăng lên.

Hắn đưa tiểu nhân lại gần hai giá cắm nến, rốt cuộc thấy được tám chữ mờ mờ kia.

“Thiên kiền vật táo, tiểu tâm hỏa chúc” (trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa).

Sau đó, tiểu nhân trong tay hắn bốc cháy.

Nghiêm Vân Khải thầm kinh hãi, vội vàng ném tiểu nhân xuống đất, tay hắn cũng bị bỏng rộp mấy mảng liền.

Tiểu nhân không chạm vào lửa, tại sao lại đột nhiên bốc cháy?

Hắn không kịp nghĩ sâu hơn về chuyện này, trong lòng luôn thấy hốt hoảng.

Hắn đã biết Lưu Hội sẽ xảy ra chuyện gì.

Hắn nhịn đau, mở toang cửa ra, ngay sau đó, phòng bếp đột nhiên phát sinh một tiếng vang rất lớn, toàn bộ phòng bếp đều bị bao phủ bởi ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Lý Mặc Ngôn đang đi về phía phòng bếp, nhìn thấy cảnh này thì ngơ ngác, y hoàn toàn không ngờ được sẽ xảy ra tình huống này. Y liếc nhìn về phía Nghiêm Vân Khải, biểu tình của người kia đã vô cùng nghiêm trọng.

Những người khác cũng nghe thấy tiếng vang, lần lượt chạy tới trước sân, vẻ mặt khiếp sợ.

Lửa cháy cao ngất trong đêm, chiếu lên khuôn mặt từng người, khiến người ta đột nhiên cảm thấy khủng bố.

Nghiêm Vân Khải híp mắt, trong lòng không nhịn được cảm thấy tức giận. Kế hoạch của Tứ Nhận lại thành công thêm một lần, còn hắn thì không có một chút đầu mối nào.

Lưu Hội nhất định đã bị đốt chết.

Mười ba người, giờ còn lại mười một.

===

Sắp xếp lại một chút.

Mười một người còn lại xếp theo thứ tự quan chức từ thấp đến cao:

  • Hữu thập di Phùng Xán (xuất thân khoa cử, quan văn).
  • Tả thập di Tôn Nghị (con em thế gia, quan văn).
  • Thượng phủ biệt tương Bành Triệu (xuất thân từ chiến công, quan võ).
  • Hôn huân dực Vệ giáo úy Lâm Văn Kính (con em thế gia, quan võ).
  • Thái sử thiếu giam Vạn Chính (con trai thứ của Nam Lỗ tướng quân, quan văn).
  • Thượng kỵ Đô úy Dương Nho (danh tướng đời hai, quan võ).
  • Bát vương gia Nghiêm Vân Trì (quan văn).

Hai người đã chết (chức quan từ thấp đến cao):

  • Trung trấn tướng Lưu Hội (xuất thân chiến công, quan võ).
  • Kính Đức hầu Triệu Cảnh (cha truyền con nối, quan văn).
  • ===

    Phòng bếp bị nổ, mọi người lấy nước từ hồ để dập lửa, mất nửa giờ mới dập tắt được. Mọi người nhặt được chân tay gãy còn lại của Lưu Hội, những phần còn lại đã bị đốt trụi, không còn nhận ra hình dáng ban đầu.

    Sau khi đặt thi thể của Lưu Hội vào trong quan tài gỗ, tất cả đều rơi vào cảm giác kiềm nén.

    Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp cũng bị cháy hết, may mà trong sân phía tây còn có một phòng bếp nhỏ, bên trong cũng có một ít nguyên liệu nấu ăn. Lần này mọi người không dám chủ quan, sau khi kiểm tra tỉ mỉ, chắc chắn không có vấn đề gì mới để vài người ở trong bàn bạc làm một bữa cơm.

    Nguyên liệu nấu ăn có rất nhiều, có rau và thịt. Sau cả một ngày đói bụng và lo lắng sợ hãi, mặc dù thức ăn không ngon lắm nhưng tất cả gần như là cướp giật thức ăn có trên bàn.

    Cuối cùng ăn uống no đủ xong, mọi người bắt đầu sôi nổi phát biểu ý kiến.

    Lâm Văn Kính là người đầu tiên chất vấn: “Vừa rồi ty chức thấy vương gia giấu một phong thư trong ngực, ty chức muốn biết bên trong viết cái gì. Từng người từng người bị giết, tính mạng của bọn ta cũng bị nguy hại trong sớm tối, ty chức có quyền biết!”

    Lần này, người phản bác lại gã ít hơn rất nhiều, Dương Nho cũng nói: “Không bằng vương gia cho bọn ta biết toàn bộ mọi nguyện. Hoàng thượng bảo chúng ta tới đây, rốt cuộc có ý gì?”

    Phùng Bách nói: “Tính mạng của chúng ta đều là của hoàng thượng, dù có chết cũng không tiếc. Nhưng tình hình hiện tại lại giống như muốn hành hạ người khác, không biết rốt cuộc là có mục đích gì?”

    Nghiêm Vân Khải ngậm miệng không đáp. Lá thư kia, hắn xem qua một lần rồi ném luôn vào trong lửa, bây giờ không còn chứng cớ. Nếu những người này biết mục đích chân chính của hắn, sớm muộn sẽ cùng nhau giết chết hắn.

    Nếu như hắn chết, vậy cũng tính là thua cuộc. Mà nếu như hắn chết, mười mấy người nơi này cũng tuyệt đối không sống được. Tứ Nhận sẽ toàn thắng. Hơn nữa, trước khi chết, chỉ sợ Tứ Nhận sẽ giết Ninh Vô Tâm ngay trước mắt hắn.

    Hắn không thể liều lĩnh đánh cuộc với nguy hiểm kia được. Cho dù thế nào, hắn nhất định phải bắt được Tứ Nhận.

    Nghiêm Vân Khải nói: “Bổn vương cũng không biết dụng ý của hoàng thượng. Lá thư đó là một phong thư mà hung thủ gửi cho ta. hắn nói muốn chơi một trò chơi giết người với chúng ta. Mọi người cũng thấy hai vụ án vừa rồi rồi, có nhận ra gì không?”

    Lý Thiếu Ngôn nói: “Tử trạng của tiểu nhân bằng rơm giống với tử trạng của thi thể.”

    “Không sai.” Nghiêm Vân Khải nói, “Hung thủ cực kỳ phách lối, trước khi giết người còn phải thông báo trước. Mọi người nhất định phải chú ý đến tình huống của tiểu nhân bằng rơm.”

    Nghiêm Vân Trì nói: “Hung thủ là ai? Chẳng lẽ chính là vị “Chủ nhân hiếu khách thần bí” kia? Hắn trốn ở chỗ nào?”

    Nghiêm Vân Khải nói: “Khó nói. Hung thủ…. Cũng có thể nằm trong số chúng ta.”

    Hắn không muốn nói tất cả. Nếu như muốn giả dạng là mình không biết, hắn hẳn sẽ không biết trước chuyện hung thủ nằm trong mười một người.

    Mọi người cùng im lặng.

    Lý Thiếu Ngôn nói: “Nếu vậy thì không thể tin tưởng ai.”

    Tôn Nghị nhìn mọi người, nhỏ giọng nói: “Mọi người đã nhìn thấy cửa của phòng mình chưa?”

    Mọi người đều nhìn về phía y: “?”

    “Không thấy?” Tôn Nghị run run nói, “Cửa không có khóa. Không thể khóa cửa lại từ bên trong mà chỉ có thể khóa lại từ bên ngoài.”

    Mấy người giống như bị bỏng, bật dậy.

    Vừa rồi bọn họ ở trong phòng không lâu liền nghe được tiếng nổ, sau đó là đi cứu hỏa, không cẩn thận xem xét kỹ phòng ở của mình.

    Lâm Văn Kính giận giữ nói: “Không khóa? Vậy chẳng phải buổi tối sẽ mặc cho người khác đến làm thịt sao?”

    Nghiêm Vân Khải vội nói: “Trước đừng hoảng hốt, mọi người hãy về phòng của mình xem một cái xem có thể khóa lại từ bên trong không, sau đó quyết định sau.” Sau đó dặn thêm: “Mấy người cùng đi với nhau, đừng đi một mình.”

    Tất cả đáp ứng, vội vàng chạy về phòng mình để kiểm tra.

    Nghiêm Vân Khải cũng đi theo mọi người đến phòng của mình. Hắn vừa đi vào đã cảm giác cả phòng vô cùng quái dị. Phòng không quá lớn, trừ một cái giường ra thì không hề có một đồ dùng trong nhà nào. Cửa sổ quay về phía hồ, không lớn lắm, có mấy cái gậy sắt được xem như song cửa, cảm giác không khác mấy phòng giam.

    Hơn nữa, cửa chính không thể khóa lại từ bên trong. Ngược lại bên ngoài có một cái khóa, trên khóa còn cắm chìa khóa.

    Nghiêm Vân Khải nhíu mày, tiếp tục như vậy, chẳng lẽ mọi người phải thay phiên gác đêm? Vậy thì làm sao đảm bảo được người tuần đêm sẽ không giết người?

    Mọi người cùng đến phòng chính ở sân giữa, bầu không khí càng ngày càng ngột ngạt, dường như có mùi khói dày đặc.

    Ngụy Thanh Trì nói: “Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Nếu tối ngủ không thể khóa cửa, chuyện này không thể nào khiến người khác yên tâm được.”

    Bành Triệu nói: “Trong phòng trừ giường ra thì không còn gì cả, ngay cả khóa cửa cũng không được. Rốt cuộc nên làm thế nào?”

    Lý Thiếu Ngôn nói: “Quả thực không ổn, chỉ có thể sắp xếp mọi người thay phiên nhau tuần đêm.”

    Lâm Văn Kính nói: “Ai đảm bảo được người gác đêm an toàn? Hơn nữa, vạn nhất hung thủ chính là người đang gác đêm thì làm thế nào?”

    Phùng Xán nói: “Nếu mọi người ngủ cùng nhau?”

    Phùng Bách lập tức nói: “Bây giờ không thể tin ai, ngươi dám ngủ chung với bọn họ?!”

    Mọi người ồn ào thảo luận, nhưng vẫn chưa ra được kết quả.

    Vạn Chính hỏi Nghiêm Vân Khải: “Vương gia nói xem?”

    Nghiêm Vân Khải đang cầm giá cắm nến cẩn thận quan sát kết cấu phòng chính, trong lòng nặng trĩu. Hắn đã có biện pháp, nhưng cảm thấy nếu không dùng được thì để mình dùng, cái này vừa lúc hợp ý hắn.

    Trong viện tử của Tứ Nhận này, phòng ngủ của tất cả mọi người không thể khóa cửa, chính là để Nghiêm Vân Khải nghĩ đến biện pháp hiện tại.

    Hiện tại hắn cảm thấy Tứ Nhận đã tạo ra một cái lưới chụp quanh mình, không thể trốn thoát. Nhưng, nếu hắn không dùng biện pháp này, chỉ sợ những người này sẽ chết nhanh hơn.

    Trong lúc mọi người yên lặng, hắn trở về ngồi cạnh bàn tròn, ngón tay nhẹ nhàng gảy tiểu nhân bằng rơm xếp cuối, cúi đầu nói: “Có một biện pháp có thể để mọi người yên tâm ngủ một lúc.”

    Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, chờ hắn nói tiếp.

    Nghiêm Vân Khải nói: “Trong phòng chính này có một phòng nhỏ, một người ở bên trong không thành vấn đề. Phòng nhỏ này có thể khóa lại từ bên trong.”

    Chapter
    1 Chương 1: Án kiện thứ nhất - Tiết tử
    2 Chương 2: Án kiện thứ nhất: Sách của thần y
    3 Chương 3: Án kiện thứ nhất: Tiểu Hạnh chi tử
    4 Chương 4: Án kiện thứ nhất: Khác biệt rõ ràng
    5 Chương 5: Án kiện thứ nhất: Kế hoạch tác chiến
    6 Chương 6: Án kiện thứ nhất: Hòa vương đường đột
    7 Chương 7: Án kiện thứ nhất: Lần tấn công thứ nhất
    8 Chương 8: Án kiện thứ nhất: Cưới vợ đương thú
    9 Chương 9: Án kiện thứ nhất: Tự Niệm Chi
    10 Chương 10: Án kiện thứ nhất: Phủ nha khám nghiệm tử thi
    11 Chương 11: Án kiện thứ nhất: Địa điểm phát án
    12 Chương 12: Án kiện thứ nhất: Bất cứ giá nào
    13 Chương 13: Án kiện thứ nhất: Sự tình khó coi
    14 Chương 14: Án kiện thứ nhất: Đồng sàng cộng chẩm
    15 Chương 15: Án kiện thứ nhất: Câu chuyện nói về một cái gì đó chào cờ vào buổi sáng
    16 Chương 16: Án kiện thứ nhất: Chân tướng rõ ràng
    17 Chương 17: Án kiện thứ nhất: Sau khi say rượu
    18 Chương 18: Án kiện thứ hai: Nữ thi báo thù
    19 Chương 19: Án kiện thứ hai: Nửa đêm kinh hồn
    20 Chương 20: Án kiện thứ hai: Hung án mật thất
    21 Chương 21: Án kiện thứ hai: Yết kiến hoàng đế
    22 Chương 22: Án kiện thứ hai: Ngượng ngùng thần y
    23 Chương 23: Án kiện thứ hai: Phu phụ Tiền thị
    24 Chương 24: Án kiện thứ hai: Chân tướng rõ ràng
    25 Chương 25: Án kiện thứ hai: Sau khi say rượu
    26 Chương 26
    27 Chương 27: Án kiện thứ ba: Tiêu phi nương nương
    28 Chương 28: Không coi ai ra gì
    29 Chương 29: Dương đông kích tây
    30 Chương 30: Vụ án thứ ba: Tin tức tử vong
    31 Chương 31: Vụ án thứ ba: Vương gia cầu hôn
    32 Chương 32: Vụ án thứ ba: Hạ độc như thế nào
    33 Chương 33: Vụ án thứ ba: Bình ngọc thần bí
    34 Chương 34: Vụ án thứ ba: Khôi phục ánh sáng
    35 Chương 35: Vụ án thứ ba: Cái chết của Lý Chiêu nghi
    36 Chương 36: Vụ án thứ ba: Chân tướng rõ ràng
    37 Chương 37: Dẫn hắn mắc câu
    38 Chương 38: Vụ án thứ ba: Chính là hôm nay
    39 Chương 39: Vụ án thứ ba: Khanh khanh ta ta
    40 Chương 40: Vụ án thứ tư: Một đường “ý dâm”
    41 Chương 41: Vụ án thứ tư: Nhất trù mạc triển (vô kế khả thi)
    42 Chương 42: Vụ án thứ tư: Bóng đen lúc nửa đêm
    43 Chương 43: Vụ án thứ tư: Khó bề tự kiềm chế
    44 Chương 44: Vụ án thứ tư: Gặp lại lần nữa
    45 Chương 45: Vụ án thứ tư: Khó bỏ khó phân
    46 Chương 46: Vụ án thứ tư: Nỗi lòng
    47 Chương 47: Lập quân lệnh trạng
    48 Chương 48: Vụ án thứ 5: Vô cớ mất tích
    49 Chương 49: Vụ án thứ năm: Biến mất lần nữa
    50 Chương 50: Vụ án thứ sáu: Đồng dao ngoài biên ải
    51 Chương 51: Án kiện thức sáu: Chuẩn bị công việc
    52 Chương 52: Lời mời tử vong
    53 Chương 53: Vụ án thứ sáu: Một thoáng kinh hồng
    54 Chương 54: Vụ án thứ sáu: Viện tử kỳ lạ
    55 Chương 55: Vụ án thứ sáu: Tiểu nhân bằng rơm
    56 Chương 56: Vụ án thứ sáu: Giải đố đi
    57 Chương 57: Vụ án thứ sáu: Trong vòng một đêm
    58 Chương 58: Vụ án thứ sáu: Gặp nạn dưới đáy giếng
    59 Chương 59: Vụ án thứ sáu: Gặp lại nhau lần nữa
    60 Chương 60: Vụ án thứ sáu: Tỏ tình
    61 Chương 61: Vụ án thứ sáu: Ngàn cân treo sợi tóc
    62 Chương 62: Vụ án thứ sáu: Rõ ràng chân tướng
    63 Chương 63: Á đù cuối cùng cũng viết xong rồi!!
    Chapter

    Updated 63 Episodes

    1
    Chương 1: Án kiện thứ nhất - Tiết tử
    2
    Chương 2: Án kiện thứ nhất: Sách của thần y
    3
    Chương 3: Án kiện thứ nhất: Tiểu Hạnh chi tử
    4
    Chương 4: Án kiện thứ nhất: Khác biệt rõ ràng
    5
    Chương 5: Án kiện thứ nhất: Kế hoạch tác chiến
    6
    Chương 6: Án kiện thứ nhất: Hòa vương đường đột
    7
    Chương 7: Án kiện thứ nhất: Lần tấn công thứ nhất
    8
    Chương 8: Án kiện thứ nhất: Cưới vợ đương thú
    9
    Chương 9: Án kiện thứ nhất: Tự Niệm Chi
    10
    Chương 10: Án kiện thứ nhất: Phủ nha khám nghiệm tử thi
    11
    Chương 11: Án kiện thứ nhất: Địa điểm phát án
    12
    Chương 12: Án kiện thứ nhất: Bất cứ giá nào
    13
    Chương 13: Án kiện thứ nhất: Sự tình khó coi
    14
    Chương 14: Án kiện thứ nhất: Đồng sàng cộng chẩm
    15
    Chương 15: Án kiện thứ nhất: Câu chuyện nói về một cái gì đó chào cờ vào buổi sáng
    16
    Chương 16: Án kiện thứ nhất: Chân tướng rõ ràng
    17
    Chương 17: Án kiện thứ nhất: Sau khi say rượu
    18
    Chương 18: Án kiện thứ hai: Nữ thi báo thù
    19
    Chương 19: Án kiện thứ hai: Nửa đêm kinh hồn
    20
    Chương 20: Án kiện thứ hai: Hung án mật thất
    21
    Chương 21: Án kiện thứ hai: Yết kiến hoàng đế
    22
    Chương 22: Án kiện thứ hai: Ngượng ngùng thần y
    23
    Chương 23: Án kiện thứ hai: Phu phụ Tiền thị
    24
    Chương 24: Án kiện thứ hai: Chân tướng rõ ràng
    25
    Chương 25: Án kiện thứ hai: Sau khi say rượu
    26
    Chương 26
    27
    Chương 27: Án kiện thứ ba: Tiêu phi nương nương
    28
    Chương 28: Không coi ai ra gì
    29
    Chương 29: Dương đông kích tây
    30
    Chương 30: Vụ án thứ ba: Tin tức tử vong
    31
    Chương 31: Vụ án thứ ba: Vương gia cầu hôn
    32
    Chương 32: Vụ án thứ ba: Hạ độc như thế nào
    33
    Chương 33: Vụ án thứ ba: Bình ngọc thần bí
    34
    Chương 34: Vụ án thứ ba: Khôi phục ánh sáng
    35
    Chương 35: Vụ án thứ ba: Cái chết của Lý Chiêu nghi
    36
    Chương 36: Vụ án thứ ba: Chân tướng rõ ràng
    37
    Chương 37: Dẫn hắn mắc câu
    38
    Chương 38: Vụ án thứ ba: Chính là hôm nay
    39
    Chương 39: Vụ án thứ ba: Khanh khanh ta ta
    40
    Chương 40: Vụ án thứ tư: Một đường “ý dâm”
    41
    Chương 41: Vụ án thứ tư: Nhất trù mạc triển (vô kế khả thi)
    42
    Chương 42: Vụ án thứ tư: Bóng đen lúc nửa đêm
    43
    Chương 43: Vụ án thứ tư: Khó bề tự kiềm chế
    44
    Chương 44: Vụ án thứ tư: Gặp lại lần nữa
    45
    Chương 45: Vụ án thứ tư: Khó bỏ khó phân
    46
    Chương 46: Vụ án thứ tư: Nỗi lòng
    47
    Chương 47: Lập quân lệnh trạng
    48
    Chương 48: Vụ án thứ 5: Vô cớ mất tích
    49
    Chương 49: Vụ án thứ năm: Biến mất lần nữa
    50
    Chương 50: Vụ án thứ sáu: Đồng dao ngoài biên ải
    51
    Chương 51: Án kiện thức sáu: Chuẩn bị công việc
    52
    Chương 52: Lời mời tử vong
    53
    Chương 53: Vụ án thứ sáu: Một thoáng kinh hồng
    54
    Chương 54: Vụ án thứ sáu: Viện tử kỳ lạ
    55
    Chương 55: Vụ án thứ sáu: Tiểu nhân bằng rơm
    56
    Chương 56: Vụ án thứ sáu: Giải đố đi
    57
    Chương 57: Vụ án thứ sáu: Trong vòng một đêm
    58
    Chương 58: Vụ án thứ sáu: Gặp nạn dưới đáy giếng
    59
    Chương 59: Vụ án thứ sáu: Gặp lại nhau lần nữa
    60
    Chương 60: Vụ án thứ sáu: Tỏ tình
    61
    Chương 61: Vụ án thứ sáu: Ngàn cân treo sợi tóc
    62
    Chương 62: Vụ án thứ sáu: Rõ ràng chân tướng
    63
    Chương 63: Á đù cuối cùng cũng viết xong rồi!!