Chương 175: Triều đình tranh luận

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Cái đó. . . . . ." Chàng vẫn nên thả ta xuống trước.

Nhưng Lăng Kỳ Tuyết phát hiện lời nàng nói ra đều rất dịu dàng, chứa mùi vị thẹn thùng, nên không dám nói nữa.

Sao lại có ý vị mời mọc vậy!

Tư tưởng của nàng có chút bảo thủ, câu nói kia nói như thế nào nhỉ, trên thế giới này tuyệt đối không thể tin nam nhân, không muốn bị thương thì quản dây lưng quần của mình cho thật tốt!

Cho nên, đời trước tám năm nói chuyện yêu đương với Mục Tề, bọn họ cũng không có gì kia.

Nhưng ở thế kỷ hai mốt cởi mở chục năm, Lăng Kỳ Tuyết chưa từng một lần trải qua, nhưng cũng đã nghe nói qua gì kia là như thế nào, dù sao phim người lớn bay múa đầy trời, không muốn biết cũng khó!

Đông Phương Linh Thiên nhẹ giọng nỉ non tên của nàng, lần đầu tiên cảm thấy, một người có tên tuổi lại êm tai dễ nghe như vậy, nghe hoài không chán, trăm gọi không phiền.

Nàng lạnh lùng, nàng nóng bỏng, nàng hung ác, nàng thiện lương, sự quan tâm của nàng, bộ dáng miễn cưỡng của nàng.

Tất cả của nàng, đều làm hắn bị mê hoặc!

Lăng Kỳ Tuyết đã sớm mất hơi sức giãy giụa. . . . . .

Đông Phương Linh Thiên rủa thầm mình không có động lực tự điều khiển, chợt đẩy Lăng Kỳ Tuyết ra chạy ra ngoài.

Lăng Kỳ Tuyết bị đẩy ra có chút mờ mịt, con hàng này sao vậy.

Ngoài cửa phòng là giọng nói không hiểu của Lục Sa: "Chủ tử sao mặt của ngài đỏ như vậy, có phải là bị bệnh hay không!"

Lăng Kỳ Tuyết: ". . . . . ."

Cái này gọi là không làm không chết!

. . . . . .

Chuyện Nam Cung Ngọc tiếp nhận quân đội Lăng Gia rất nhanh truyền khắp Giáo La Thành.

Phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều có tin tức về sự thay đổi của triều chính, tất cả mọi người suy đoán có phải nội bộ hoàng thất xuất hiện vấn đề hay không.

Đầu tiên là thái tử bị phế, tiếp theo tất cả mọi người lại nhận được tin thái tử và nhị hoàng tử mai danh ẩn tích, tự nhiên giết ra một Nam Cung Anh.

Đang lúc mọi người đều cho rằng Nam Cung Anh sẽ trở thành quốc chủ kế nhiệm, là vị nữ quốc chủ thứ hai trong lịch sử Nam Lăng quốc, thì Nam Cung Ngọc đột nhiên tiếp nhận tướng quân lệnh Lăng gia, cũng tiếp nhận tất cả quân đội Lăng gia.

Lăng Gia Quân chính là một trong ba đại quân của Nam Lăng quốc, mặc kệ là vị hoàng tử nào lấy được Lăng Gia Quân, cũng không khác với đạo lý giành ngôi vị ngoài mặt, nếu như có thể đoạt được vị trí quốc chủ, thì đồng nghĩa với việc nắm trong tay hai phần ba quốc gia.

Thậm chí muốn thu lại quân đội của Bùi gia, cũng không phải là không thể nào.

Trong lúc nhất thời, mọi người rối rít suy đoán, quốc gia đây là thế nào.

Là quốc chủ quyết định, hay là Nam Cung Ngọc có lòng tranh quyền đoạt thế.

Nếu là vế sau, sau lưng Nam Cung Anh có Lưu Vân Tông, cũng không phải là ngồi không.

Quốc chủ kế nhiệm sẽ rơi vào nhà nào, mọi người vừa mong đợi, vừa kinh sợ.

Mong đợi ứng cử viên quốc chủ kế nhiệm sớm ngày sinh ra, cũng tránh cho bọn họ luôn đoán tới đoán lui.

Chỉ sợ hai người này vì tranh ngôi vị, mà kéo tài lực vật lực của Nam Lăng quốc vào, ba quốc láng giềng đột nhiên đột kích, Nam Lăng quốc lại tràn ngập nguy cơ!

Nước mất rồi, nhà tan còn xa sao!

Bọn họ không muốn trôi giạt khắp nơi, bọn họ chỉ muốn yên ổn trông coi gia đình nhỏ của mình, yên ổn qua cuộc sống, thê nhi đều vui vẻ.

Triều đường Nam Lăng quốc, văn võ bá quan có chút câm như hến, chẳng dám thở mạnh, trong lòng lại bày một bộ dáng xem kịch vui, muốn nhìn một chút thế cục tiếp theo sẽ phát triển thành dạng gì.

Quốc chủ một thân long bào màu vàng, vương miện trên đầu tinh mỹ phát ra ánh sáng xinh đẹp, theo đôi tay tức giận đến phát run giận phát ra tiếng leng keng.

Ông vỗ một chưởng ở trên tay vị long y, ai đến nói cho ông biết, vì sao tướng quân Lệnh mất tích lại rơi vào trong tay Nam Cung Ngọc.

Phải biết, tướng lĩnh quân đội chỉ nhận binh phù, ngay cả ông quốc chủ này đều không nhận biết.

Nếu không cũng sẽ không tạo thành cục diện ba phần lực lượng Nam Lăng quốc.

Theo lý thuyết, Lăng Nhạc dẫn dắt Lăng Gia Quân nhiều năm, tướng lĩnh phía dưới cũng sẽ không nhận Nam Cung Ngọc làm chủ, nhưng sự thực là, Nam Cung Ngọc quả thật lấy được tán thành của Lăng Gia Quân, quyết định theo hắn.

Nếu như tâm trạng của quốc chủ bình thường, sẽ cảm thấy nhi tử của mình có năng lực, ngắn ngủn mấy ngày đã thu phục được một quân đội.

Nhưng quốc chủ lo lắng chính là, trước kia ông không xem trọng Nam Cung Ngọc, chấp nhận người nhà hoàng hậu hại Nam Cung Ngọc, Nam Cung Ngọc có hận ông ta, về sau sẽ dùng Lăng Gia Quân đi đối phó với ông.

Thậm chí ông cảm thấy Nam Cung Ngọc là một phế vật, khi nào lại có loại sức quyến rũ thu phục được một quân đội này, nhất định là cấu kết địch ngoài, thông qua thủ đoạn không đứng đắn nào đó, mới đạt được ủng hộ của Lăng Gia Quân.

Lại thêm Bùi Văn Thanh ở một bên quạt gió thổi lửa, quốc chủ chỉ tin tưởng nhất định Nam Cung Ngọc cấu kết với người Đông Tấn quốc, muốn mưu sát ông đoạt được ngôi vị quốc chủ.

Theo lý thuyết quốc chủ nên kiêng kỵ quân lực của Bùi gia, không nên tin tưởng lời nói của Bùi Văn Thanh như vậy, nhưng kể từ khi chung kẻ địch là Lăng Kỳ Tuyết này, quốc chủ lại càng thêm tin tưởng lời nói của Bùi Văn Thanh.

Cũng cho là Lăng Kỳ Tuyết vì trả thù hoàng thất, cấu kết với Nam Cung Ngọc, muốn lật đổ chính quyền của ông.

Với Nam Cung Ngọc, sắc mặt càng thêm không tốt.

Vỗ một chưởng ở trên tay vịn còn không hết giận, suy nghĩ một chút, nhịn không được mở miệng mắng to.

Lần trước ở trên triều đình nhịn không được mắng Nam Cung Ngọc bị lão tổ Nam Cung biết, cũng chửi mắng ông một trận. Mấy trăm năm nay lão tổ Nam Cung mặc kệ chuyện triều đình, lại vì một Nam Cung Ngọc mà mắng ông, điều này để cho mặt mũi của ông ở chỗ nào!

Oán khí trong lòng cũng càng ngày càng nặng với Nam Cung Ngọc.

Nếu không phải là hắn, ông cũng sẽ không bị người ta nói nuôi một nhi tử phế vật, nếu không phải là hắn, ông cũng sẽ không bị lão tổ Nam Cung mắng.

Cuối cùng, quốc chủ hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Ngọc một cái, nói: "Mấy ngày gần đây, lời đồn đãi trong thành nói Ngọc nhi ngươi đoạt binh quyền Lăng gia, trẫm không tin, ngươi thấy chuyện này thế nào."

Dối trá!

Thật là dối trá!

Rõ ràng là muốn mắng, còn giả mù sa mưa trẫm không tin!

Nam Cung Ngọc thầm nói: Mặc kệ ta làm cái gì, ngươi đều không hài lòng, còn giả bộ cái gì chứ!

Từ lần trước quốc chủ chấp nhận đản phái của hoàng hậu ám hại hắn, với người phụ thân này, hắn cũng rất thất vọng.

Phụ thân có thể không coi trọng hắn, không thương hắn, dù sao tử nữ hoàng thất cũng nhiều, thiên phú của hắn không tốt, về tình cũng có thể tha thứ.

Nhưng quốc chủ lại muốn hắn chết, hắn không thể bình thường trở lại, một phụ thân nhẫn tâm như thế nào, mới có thể hại nhi tử của mình đi tìm chết!

Vì bảo vệ người nhà hắn mến yêu, một nhà Lưu thị, hắn chính là muốn có được vị trí quốc chủ này!

Hạ quyết tâm Nam Cung Ngọc cũng không phải thiện nam tín nữ, nếu quốc chủ bất nhân với hắn, cũng đừng trách hắn bất nghĩa với quốc chủ!

Giữa phụ tử, nếu phụ thân không giống phụ thân, đối xử không tốt với nhi tử, hắn người làm nhi tử đều chỉ là vì tự vệ, không muốn ở nơi chính quyền này tranh đoạt đến nước chảy bèo trôi, với người phụ thân này, cũng chỉ có thể độc ác thôi!

"Hồi quốc chủ, quốc chủ chính là một đời minh quân, trong lòng tự có định đoạt." Nam Cung Ngọc không lạnh không nóng nói.

Quốc chủ giận đến râu ria cũng méo lệch, đây là lời của một nhi tử nên nói sao? Đây là thái độ của một nhi tử nên có sao?

Ông đang tức giận lại quên mất, ở lúc Nam Cung Ngọc cam chịu bị hoàng hậu hại gia tộc, ông có từng nghĩ đến Nam Cung Ngọc là nhi tử của ông, hay ông chỉ nghĩ đến, sau khi Nam Cung Ngọc chết, ông cũng sẽ không bị tam quốc chủ khác cười nhạo vì đã nuôi một nhi tử phế vật.

"Trẫm muốn nghe ngươi tự nói." Quốc chủ nhấn mạnh.

Chapter
1 Chương 1-1: Phản bội
2 Chương 1-2: Phản bội 2
3 Chương 2: Xuyên qua
4 Chương 3: Kiếm chút lợi tức
5 Chương 4: Cho ngươi giả bộ
6 Chương 5: Ăn vụng
7 Chương 6: Hiện thực
8 Chương 7: Ta không có tiền!
9 Chương 8: Nhân cơ hội ăp cướp
10 Chương 9: Thiếu lò luyện đan
11 Chương 10: Tụ khí thành công
12 Chương 11: Năm loại thuộc tính
13 Chương 12: Nói trước trả trước
14 Chương 13: Một chưởng đánh bay
15 Chương 14: Phụ thân cặn bã thiên vị
16 Chương 15: Chế tạo độc phấn
17 Chương 16: Đêm khuya trộm bảo vật
18 Chương 17: Mạo hiểm kích thích
19 Chương 18: Tinh thần bị phân liệt
20 Chương 19: Ăn cơm chùa
21 Chương 20: Ăn không nói
22 Chương 21: Tự móc hai mắt
23 Chương 22: Không có quan hệ
24 Chương 23: Thăng cấp
25 Chương 24: Thẳng thắn
26 Chương 25: Xao trá lặc tác (dọa dẫm vơ vét)
27 Chương 26: Hỏa lực không đủ
28 Chương 27: Tẩy Tủy Đan hoàn thành
29 Chương 28: Chết đi sống lại
30 Chương 29: Vội vàng rời đi
31 Chương 30: Giết ngay lập tức!
32 Chương 31: Cấp bậc không đủ
33 Chương 32: Một hai ba ngã
34 Chương 33: Trao đổi điều kiện
35 Chương 34: Cái gọi là bảo vật
36 Chương 35: Thuần Nguyên Đan
37 Chương 36: Thái tử vô sỉ
38 Chương 37: Thái tử nổi giận
39 Chương 38: Nguyên Vương đối chiến
40 Chương 39: Ảnh vệ đấu trí
41 Chương 40: Việc nguy hiểm
42 Chương 41: Chém giết Nguyên Vương
43 Chương 42: Rèn luyện bắt đầu
44 Chương 43: Tâm trạng bất an
45 Chương 44: Né tránh bầy tấn công
46 Chương 45: Ma Linh Giác Trư
47 Chương 46: Đồng tộc tương tàn
48 Chương 47: Nhặt được tiện nghi
49 Chương 48: Không nên quá đáng
50 Chương 49: Trư siêu cấp lớn
51 Chương 50: Hy vọng duy nhất
52 Chương 51: Trong họa có phúc
53 Chương 52: Thu hoạch rất phong phú
54 Chương 53: Yên tĩnh rèn luyện
55 Chương 54: Tia tham lam
56 Chương 55: Phụ tử trở thành kẻ thù
57 Chương 56: Chết đi sống lại
58 Chương 57: Có phúc cùng hưởng
59 Chương 58: không phải thứ gì
60 Chương 59: Đàn gảy tai trâu
61 Chương 60: Hoàng hậu
62 Chương 61: Tâm kế của hoàng hậu
63 Chương 62: Giết Đặng Ngọc Lan
64 Chương 63: Lòng dạ độc ác
65 Chương 64: Số mạng đã hết
66 Chương 65: Mạng là của ta
67 Chương 66: Muốn chạy lần nữa
68 Chương 67: Đại hôn
69 Chương 68: Đào hôn
70 Chương 69: Liên lụy
71 Chương 70: Bất đắc dĩ
72 Chương 71: Tự chui đầu vào lưới
73 Chương 72: Nghìn cân treo sợi tóc
74 Chương 73: Hổ dữ không ăn thịt con
75 Chương 74: Khó hiểu
76 Chương 75: Nguyên Tướng hậu kỳ
77 Chương 76: Hồng Môn Yến
78 Chương 77: Thái tử
79 Chương 78: Rất sợ chết
80 Chương 79: Gặp phải sát thủ
81 Chương 80: Nhận thức
82 Chương 81: Cùng nhau đối mặt
83 Chương 82: Hết rồi
84 Chương 83: Tham gia quốc yến
85 Chương 84: Thực lực chưa đủ
86 Chương 85: Nhốt vào đại lao
87 Chương 86: Thiết kế tỉ mỉ
88 Chương 87: Toàn thắng
89 Chương 88: Không chiến mà thắng
90 Chương 89: Nàng chạy
91 Chương 90: Liên hoàn kế
92 Chương 91: Nhìn kìa, có máy bay!
93 Chương 92: Hỗ trợ lẫn nhau
94 Chương 93: Tiến lùi đều khó
95 Chương 94: Tùy cơ ứng biến
96 Chương 95: Tính kế lẫn nhau
97 Chương 96: Ra giá
98 Chương 97: Bí cảnh hoàng thất
99 Chương 98: Nhớ mẫu thân
100 Chương 99: Tiến vào bí cảnh
101 Chương 100: Một đường bên trái
102 Chương 101: Gặp Nam Cung Ngộ
103 Chương 102: Moi được tin tức
104 Chương 103: Đào hầm chôn mình
105 Chương 104: Tính sót
106 Chương 105: Đồng tâm hiệp lực
107 Chương 106: Tâm ý tương thông
108 Chương 107: Thuộc tính Kim
109 Chương 108: Ghen tỵ vẻ anh tuấn
110 Chương 109: Sống hay chết
111 Chương 110: Lời hứa đáng giá nghìn vàng
112 Chương 111: Cẩu huyết ngàn năm
113 Chương 112: Bí cảnh sụp đổ
114 Chương 113: Lão tổ nghi ngờ
115 Chương 114: Đối mặt
116 Chương 115: Chợ nô lệ
117 Chương 116: Công chúa điêu ngoa
118 Chương 117: Một chiêu đánh bay
119 Chương 118: Bình Nhạc
120 Chương 119: Một chưởng vỗ chết
121 Chương 120: Nữ tử áo trắng
122 Chương 121: Lời đồn
123 Chương 122: Nghĩ thông suốt
124 Chương 123: Sợ đến mức tiểu ra quần
125 Chương 124: Chính là chỗ này
126 Chương 125: Lăng Nhạc chết!
127 Chương 126: Ma thú thức tỉnh
128 Chương 127: Tiểu Chuồn Chuồn?
129 Chương 128: Con hàng phá sản
130 Chương 129: Nuôi hài tử không dễ
131 Chương 130: Kẻ thù chung của dân chúng
132 Chương 131: Xâm nhập vào Lăng gia
133 Chương 132: Ngôn Vô Bất Tẫn
134 Chương 133: Tiểu Tỏa làm nũng
135 Chương 134: Mưa gió sắp đến
136 Chương 135: Gây chuyện ở Thiên Hoa Cung
137 Chương 136: Rất vui vẻ
138 Chương 137: Nam Cung Ngộ viếng thăm
139 Chương 138: Bố trí độc trận
140 Chương 139: Đan Tôn
141 Chương 140: Quả bom nặng ký
142 Chương 141: Hội đấu giá
143 Chương 142: Người người kêu đánh
144 Chương 143: Quá tuyệt quá tuyệt
145 Chương 144: Đầy bồn đầy bát
146 Chương 145: Cảnh giới vô sỉ tối cao
147 Chương 146: Mười dặm hoa đào
148 Chương 147: Vô sỉ không giới hạn
149 Chương 148: Hối hận cũng vô dụng
150 Chương 149: Thần Nhà
151 Chương 150: Như nước chảy
152 Chương 151: Tất cả đã có ta
153 Chương 152: Đẹp quá tuyệt quá
154 Chương 153: Đá bình thường
155 Chương 154: Trí nhớ cuồn cuộn
156 Chương 155: Treo đầu dê bán thịt chó
157 Chương 156: Cao thủ dùng độc
158 Chương 157: Nam tử kỳ dị
159 Chương 158: Đại khai sát giới
160 Chương 159: Triều đình tranh luận
161 Chương 160: Thủ đoạn của quân thần
162 Chương 161: Thiếu một thứ cũng không được
163 Chương 162: Chờ đấy cho ta
164 Chương 163: Lo lắng của hắn
165 Chương 164: Buồn bực
166 Chương 165: Cút xa chứng nào tốt chứng ấy
167 Chương 166: Một nắm độc phấn
168 Chương 167: Hối hận đan xen
169 Chương 168: Địa Độn
170 Chương 169: Tuyết Nhi mất tích
171 Chương 170: Gặp lại
172 Chương 171: Ngả bài
173 Chương 172: Biết
174 Chương 173: Tính sổ
175 Chương 174: Giết nấu canh
176 Chương 175: Triều đình tranh luận
177 Chương 176: Quốc chủ vô sỉ
178 Chương 177: Vạch mặt
179 Chương 178: Bức vua thoái vị
180 Chương 179: Nghĩ lại mà kinh
181 Chương 180: Bỏ lỡ
182 Chương 181: Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp
183 Chương 182: Một bãi nước loạn
184 Chương 183: Vô lực
185 Chương 184: Nói hay lắm
186 Chương 185: Hòa đàm
187 Chương 186: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
188 Chương 187: Lên cấp
189 Chương 188: Hoàn toàn không biết gì cả
190 Chương 189: Tranh phong
191 Chương 190: Lão tổ ra mặt
192 Chương 191: Cường thế tuyên bố kết quả
193 Chương 192: Thiếu
194 Chương 193: Kích động lòng người
Chapter

Updated 194 Episodes

1
Chương 1-1: Phản bội
2
Chương 1-2: Phản bội 2
3
Chương 2: Xuyên qua
4
Chương 3: Kiếm chút lợi tức
5
Chương 4: Cho ngươi giả bộ
6
Chương 5: Ăn vụng
7
Chương 6: Hiện thực
8
Chương 7: Ta không có tiền!
9
Chương 8: Nhân cơ hội ăp cướp
10
Chương 9: Thiếu lò luyện đan
11
Chương 10: Tụ khí thành công
12
Chương 11: Năm loại thuộc tính
13
Chương 12: Nói trước trả trước
14
Chương 13: Một chưởng đánh bay
15
Chương 14: Phụ thân cặn bã thiên vị
16
Chương 15: Chế tạo độc phấn
17
Chương 16: Đêm khuya trộm bảo vật
18
Chương 17: Mạo hiểm kích thích
19
Chương 18: Tinh thần bị phân liệt
20
Chương 19: Ăn cơm chùa
21
Chương 20: Ăn không nói
22
Chương 21: Tự móc hai mắt
23
Chương 22: Không có quan hệ
24
Chương 23: Thăng cấp
25
Chương 24: Thẳng thắn
26
Chương 25: Xao trá lặc tác (dọa dẫm vơ vét)
27
Chương 26: Hỏa lực không đủ
28
Chương 27: Tẩy Tủy Đan hoàn thành
29
Chương 28: Chết đi sống lại
30
Chương 29: Vội vàng rời đi
31
Chương 30: Giết ngay lập tức!
32
Chương 31: Cấp bậc không đủ
33
Chương 32: Một hai ba ngã
34
Chương 33: Trao đổi điều kiện
35
Chương 34: Cái gọi là bảo vật
36
Chương 35: Thuần Nguyên Đan
37
Chương 36: Thái tử vô sỉ
38
Chương 37: Thái tử nổi giận
39
Chương 38: Nguyên Vương đối chiến
40
Chương 39: Ảnh vệ đấu trí
41
Chương 40: Việc nguy hiểm
42
Chương 41: Chém giết Nguyên Vương
43
Chương 42: Rèn luyện bắt đầu
44
Chương 43: Tâm trạng bất an
45
Chương 44: Né tránh bầy tấn công
46
Chương 45: Ma Linh Giác Trư
47
Chương 46: Đồng tộc tương tàn
48
Chương 47: Nhặt được tiện nghi
49
Chương 48: Không nên quá đáng
50
Chương 49: Trư siêu cấp lớn
51
Chương 50: Hy vọng duy nhất
52
Chương 51: Trong họa có phúc
53
Chương 52: Thu hoạch rất phong phú
54
Chương 53: Yên tĩnh rèn luyện
55
Chương 54: Tia tham lam
56
Chương 55: Phụ tử trở thành kẻ thù
57
Chương 56: Chết đi sống lại
58
Chương 57: Có phúc cùng hưởng
59
Chương 58: không phải thứ gì
60
Chương 59: Đàn gảy tai trâu
61
Chương 60: Hoàng hậu
62
Chương 61: Tâm kế của hoàng hậu
63
Chương 62: Giết Đặng Ngọc Lan
64
Chương 63: Lòng dạ độc ác
65
Chương 64: Số mạng đã hết
66
Chương 65: Mạng là của ta
67
Chương 66: Muốn chạy lần nữa
68
Chương 67: Đại hôn
69
Chương 68: Đào hôn
70
Chương 69: Liên lụy
71
Chương 70: Bất đắc dĩ
72
Chương 71: Tự chui đầu vào lưới
73
Chương 72: Nghìn cân treo sợi tóc
74
Chương 73: Hổ dữ không ăn thịt con
75
Chương 74: Khó hiểu
76
Chương 75: Nguyên Tướng hậu kỳ
77
Chương 76: Hồng Môn Yến
78
Chương 77: Thái tử
79
Chương 78: Rất sợ chết
80
Chương 79: Gặp phải sát thủ
81
Chương 80: Nhận thức
82
Chương 81: Cùng nhau đối mặt
83
Chương 82: Hết rồi
84
Chương 83: Tham gia quốc yến
85
Chương 84: Thực lực chưa đủ
86
Chương 85: Nhốt vào đại lao
87
Chương 86: Thiết kế tỉ mỉ
88
Chương 87: Toàn thắng
89
Chương 88: Không chiến mà thắng
90
Chương 89: Nàng chạy
91
Chương 90: Liên hoàn kế
92
Chương 91: Nhìn kìa, có máy bay!
93
Chương 92: Hỗ trợ lẫn nhau
94
Chương 93: Tiến lùi đều khó
95
Chương 94: Tùy cơ ứng biến
96
Chương 95: Tính kế lẫn nhau
97
Chương 96: Ra giá
98
Chương 97: Bí cảnh hoàng thất
99
Chương 98: Nhớ mẫu thân
100
Chương 99: Tiến vào bí cảnh
101
Chương 100: Một đường bên trái
102
Chương 101: Gặp Nam Cung Ngộ
103
Chương 102: Moi được tin tức
104
Chương 103: Đào hầm chôn mình
105
Chương 104: Tính sót
106
Chương 105: Đồng tâm hiệp lực
107
Chương 106: Tâm ý tương thông
108
Chương 107: Thuộc tính Kim
109
Chương 108: Ghen tỵ vẻ anh tuấn
110
Chương 109: Sống hay chết
111
Chương 110: Lời hứa đáng giá nghìn vàng
112
Chương 111: Cẩu huyết ngàn năm
113
Chương 112: Bí cảnh sụp đổ
114
Chương 113: Lão tổ nghi ngờ
115
Chương 114: Đối mặt
116
Chương 115: Chợ nô lệ
117
Chương 116: Công chúa điêu ngoa
118
Chương 117: Một chiêu đánh bay
119
Chương 118: Bình Nhạc
120
Chương 119: Một chưởng vỗ chết
121
Chương 120: Nữ tử áo trắng
122
Chương 121: Lời đồn
123
Chương 122: Nghĩ thông suốt
124
Chương 123: Sợ đến mức tiểu ra quần
125
Chương 124: Chính là chỗ này
126
Chương 125: Lăng Nhạc chết!
127
Chương 126: Ma thú thức tỉnh
128
Chương 127: Tiểu Chuồn Chuồn?
129
Chương 128: Con hàng phá sản
130
Chương 129: Nuôi hài tử không dễ
131
Chương 130: Kẻ thù chung của dân chúng
132
Chương 131: Xâm nhập vào Lăng gia
133
Chương 132: Ngôn Vô Bất Tẫn
134
Chương 133: Tiểu Tỏa làm nũng
135
Chương 134: Mưa gió sắp đến
136
Chương 135: Gây chuyện ở Thiên Hoa Cung
137
Chương 136: Rất vui vẻ
138
Chương 137: Nam Cung Ngộ viếng thăm
139
Chương 138: Bố trí độc trận
140
Chương 139: Đan Tôn
141
Chương 140: Quả bom nặng ký
142
Chương 141: Hội đấu giá
143
Chương 142: Người người kêu đánh
144
Chương 143: Quá tuyệt quá tuyệt
145
Chương 144: Đầy bồn đầy bát
146
Chương 145: Cảnh giới vô sỉ tối cao
147
Chương 146: Mười dặm hoa đào
148
Chương 147: Vô sỉ không giới hạn
149
Chương 148: Hối hận cũng vô dụng
150
Chương 149: Thần Nhà
151
Chương 150: Như nước chảy
152
Chương 151: Tất cả đã có ta
153
Chương 152: Đẹp quá tuyệt quá
154
Chương 153: Đá bình thường
155
Chương 154: Trí nhớ cuồn cuộn
156
Chương 155: Treo đầu dê bán thịt chó
157
Chương 156: Cao thủ dùng độc
158
Chương 157: Nam tử kỳ dị
159
Chương 158: Đại khai sát giới
160
Chương 159: Triều đình tranh luận
161
Chương 160: Thủ đoạn của quân thần
162
Chương 161: Thiếu một thứ cũng không được
163
Chương 162: Chờ đấy cho ta
164
Chương 163: Lo lắng của hắn
165
Chương 164: Buồn bực
166
Chương 165: Cút xa chứng nào tốt chứng ấy
167
Chương 166: Một nắm độc phấn
168
Chương 167: Hối hận đan xen
169
Chương 168: Địa Độn
170
Chương 169: Tuyết Nhi mất tích
171
Chương 170: Gặp lại
172
Chương 171: Ngả bài
173
Chương 172: Biết
174
Chương 173: Tính sổ
175
Chương 174: Giết nấu canh
176
Chương 175: Triều đình tranh luận
177
Chương 176: Quốc chủ vô sỉ
178
Chương 177: Vạch mặt
179
Chương 178: Bức vua thoái vị
180
Chương 179: Nghĩ lại mà kinh
181
Chương 180: Bỏ lỡ
182
Chương 181: Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp
183
Chương 182: Một bãi nước loạn
184
Chương 183: Vô lực
185
Chương 184: Nói hay lắm
186
Chương 185: Hòa đàm
187
Chương 186: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
188
Chương 187: Lên cấp
189
Chương 188: Hoàn toàn không biết gì cả
190
Chương 189: Tranh phong
191
Chương 190: Lão tổ ra mặt
192
Chương 191: Cường thế tuyên bố kết quả
193
Chương 192: Thiếu
194
Chương 193: Kích động lòng người