Edit: Mèo Mạnh Mẽ
"Cha, đây là tư tưởng phong kiến, để khi cha chết có người đốt vàng mã, mà cha phải ép chết con gái ruột ư?" Diêu Tam Tam cơ hồ là hét lên.
Tư tưởng phong kiến mấy ngàn năm, vốn đã mất đi từng chút một, nhưng vào đầu người như Diêu Liên Phát, lại tro tàn bùng cháy, còn vô cùng mạnh mẽ. Tiếc là, người như ông ấy, vẫn luôn không thiếu.
Diêu Liên Phát ngồi trên ghế đẩu, cực kỳ tức giận vỗ đầu gối, nói: "Thôi thôi thôi, không cần thứ đồ bất hiếu, cả lũ đều không thể trông cậy, cút đi thật xa cho tao! Chuyện này tạm thời gác lại, phải nhanh chóng sinh con trai mới đúng."
Sinh con? Ý tưởng này, dù sao cũng tốt hơn ông ép buộc chị hai, cứng rắn xử lý chuyện hôn nhân của chị ấy. Chờ ông ấy tự làm khổ mấy năm, chắc chị hai cũng có đối tượng, kết hôn luôn rồi.
Về phần chị ba, chị ấy có cách tự bảo vệ mình. Chị ba khôn khéo, trong lòng Diêu Tam Tam vẫn luôn biết.
Diêu Tam Tam nghĩ như vậy, liền bắt đầu vui vẻ trở lại. Ghét cái người thím ba kia nhất, miệng đường đỏ, lòng dạ hồ tiêu, ngoài miệng nói ngọt như mật, trong lòng thì chẳng biết tính toán cái gì. Từ điểm đó mà nói, Diêu Tam Tam thà rằng tiếp xúc với thím hai, thím hai là một người đàn bà nông thôn chanh chua, không hiểu đạo lý, nhưng mà bà ấy ngu xuẩn một cách dứt khoát và thẳng thắn, lòng dạ không có ngoằn ngoèo, tâm địa không có thối nát như thím ba.
Một buổi tối hai ngày sau, Diêu Liên Phát gọi ba chị em tới, nói:
"Bây giờ lúa mì đã cắt hết, gieo lứa giống khác cũng gần xong, tao với mẹ bây phải trốn ra ngoài, mấy đứa bây ở nhà, phải cuốc đất, tỉa cây, nuôi heo cho tốt, trông nom hoa màu cho kỹ."
Diêu Liên Phát hờn giận mấy ngày, giờ bắt đầu sắp xếp chuyện trong nhà rồi. Phải biết ông ấy chưa bao giờ buông bỏ ý nghĩ sinh con trai, gần một tháng nay, ông và Trương Hồng Cúc đều ở nhà, cán bộ trong thôn đã tới tìm hai chuyến rồi, kêu ông đi thắt ống (đình sản), thắt ống thì làm sao ông ta sinh con? Diêu Liên Phát như vầy là lại tính toán chạy trốn, đi làm đội du kích siêu sinh của ông ấy.
(*)Siêu sinh: Sinh đẻ nhiều, vượt kế hoạch.
Trương Hồng Cúc cẩn thận thử thăm dò: "Nếu trong số mệnh của chúng ta không có, thì cũng đừng nghĩ đến nữa, nhìn mấy đứa con gái này đi, trốn ra ngoài nữa, cũng không chắc có thể mang thai con trai. . . . . ."
"Đừng có mà nói như vậy, xúi quẩy! Tôi nghe nói có nhà Khố Bắc Hương ở thôn Tiểu Trại, sáu đứa con gái rồi, chờ bao nhiêu năm? Vừa rồi đã sinh được một đứa con trai trắng trẻo mập mạp, chờ bốn mươi tám mùa dưa đó, tôi bây giờ còn chưa quá bốn mươi, sao lại không thể có con trai?"
Diêu Liên Phát dốc xong bầu ngôn luận, quở trách Trương Hồng Cúc, còn nói: "Bây giờ mình phải đi xa một chút, đánh nhanh rút gọn, tôi nghe nói trong thôn có không ít người sống trà trộn ở Thiên Tân không tệ lắm, có nhặt ve chai, có làm nhà máy đá, mấy chuyện lặt vặt đó tôi cũng làm được, tôi dẫn bà đi trà trộn vài năm, kiếm chút tiền, an ổn sinh con trai xong rồi về.
Trong lòng Diêu Tam Tam dâng lên một cơn chua xót, Diêu Liên Phát mở miệng là mấy năm, cũng không thèm nghĩ, bỏ lại ba đứa con gái trong nhà, lớn nhất cũng mới mười sáu! Nhưng mà ——
Cũng tốt thôi, dù sao ba chị em cũng đã sớm học được cách tự chăm sóc chính mình. Diêu Liên Phát không ở nhà, ngược lại ba chị em tạm thời có thể sống một cuộc sống yên ổn.
Diêu Liên Phát quay qua căn dặn ba chị em: "Tao với mẹ bây ra ngoài, có người hỏi, tụi mày cứ nói đã ra ngoài làm công, có việc gì thì nghe theo bà nội bây."
"Dạ, đã nhớ." Diêu Tam Tam đáp lời.
* * Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn * *
Không thể không nói, Diêu Liên Phát đi rồi, ba chị em ở nhà làm ruộng nuôi heo, làm nội trợ, mấy việc này họ đều đã quen, mặc dù rất vất vả, nhưng không còn thứ cảm giác đè nén, cuộc sống gia đình tạm ổn, cũng thong thả thoải mái.
Thế nhưng, Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc đi xa, trong nhà chỉ còn lại ba đứa con gái như ba đóa hoa, tuổi lại nhỏ, rất nhanh đã mang tới mầm tai họa.
Diêu Liên Phát mới đi mấy ngày, một buổi tối nọ, ba chị em từ sớm đã làm xong việc nhà, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải ngồi may đệm giày dưới ánh đèn, Diêu Tam Tam làm bài tập của cô, trong phòng là một khung cảnh yên tĩnh an nhàn.
Diêu Tam Tam làm bài tập xong, ba chị em đang tính đi ngủ, tiếng đập cửa chợt vang lên
Nhà họ Diêu không có tường rào, chỉ có hai cánh cửa gỗ đang đóng ở gian ngoài, ba chị em thường ở nhà một mình, cũng quen cẩn thận, đêm khuya có người đập cửa, Diêu Tiểu Đông đứng lên, không vội vàng mở cửa, mà chỉ hỏi một câu:
"Ai đó?"
"Là anh!"
Tiếng nói này không quen thuộc, là giọng của một người đàn ông, Diêu Tiểu Đông sao có thể mở cửa? Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam nghe thấy, cũng ngừng tay, đều nhìn về phía cửa gỗ, Diêu Tiểu Đông lại hỏi:
"Là ai?"
"Anh đây mà em nghe không biết sao? Tiểu Đông, em mau mở cửa, anh tìm em có chuyện."
Diêu Tam Tam nghe cái kiểu nói năng tùy tiện này liền ngẩn người, đứng lên bước tới cạnh Diêu Tiểu Đông, giọng nói này, hình như đã nghe qua ở đâu đó, Diêu Tam Tam quát hỏi một tiếng:
"Rốt cuộc là ai? Có chuyện gì?"
"Anh là anh chứ ai, Tiểu Đông, em mở cửa trước đi, mở cửa ra mình dễ nói chuyện."
"Ông rốt cuộc là ai? Khuya khoắt ông muốn làm gì?"
"Xem em kìa, Tiểu Đông, anh là đối tượng của em đây, em không muốn anh… nhưng anh còn muốn em, mình đã nói đến phiên chợ sẽ mua áo đính hôn, sao đột nhiên em lại trở quẻ? Không sợ làm tổn thương trái tim anh sao. Không được, đêm nay anh tới là để hỏi em, tìm em để nói rõ, trong lòng anh không thể quên em!"
Vương Tiểu Mãng! Diêu Tiểu Đông sợ đến nỗi lui một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch.
Diêu Tam Tam vừa nghe, quả nhiên là hắn! Ánh mắt của cô đảo vòng quanh phòng, tiện tay chụp lấy cây dao phay trên bàn cơm, nắm chặt trong tay, liếc mắt nhìn then cửa, cửa gỗ xuyên kiểu cũ, rất bền chắc, nhưng vẫn là có mấy phần không yên lòng, vội vàng khiêng băng ghế lớn nhất trong nhà, chặn trước cửa, dùng chân đạp lên.
"Vương Tiểu Mãng, ông tới đây làm cái gì? Ông cút nhanh lên, nếu không tôi lấy dao chém chết ông."
Diêu Tam Tam mắng một tiếng, Diêu Tiểu Cải cũng quơ lấy cái chày cán bột, đứng bên cạnh Diêu Tam Tam, Diêu Tiểu Đông thấy hai cô như vậy, cũng mò mẫm bưng băng ghế gỗ dài trong tay, dán mắt vào cánh cửa gỗ.
Thôn nhỏ không lớn, thôn dân đều rất thân quen, bình thường cũng coi như thân thuộc, gặp phải lưu manh vô lại gõ cửa vào đêm hôm khuya khoắt như vậy? Trong nhà lại chỉ có ba cô gái nhỏ, sao có thể không sợ!
"Ôi ôi, thật là lợi hại! Tiểu Đông, anh đối với em là thật lòng, sao em có thể làm vậy! Mau mở cửa cho anh vào đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng! Anh thích em muốn chết, Tiểu Đông Tiểu Đông, gọi tên này quả không sai, liếc mắt một cái liền dụ người ta thương em, anh chính là thích em, muốn cưới em, anh nào có ý xấu!"
(*)Đông: thương.
Vương Tiểu Mãng cũng không biết ai đang ở trong nhà nói chuyện với gã, miệng cứ gọi Tiểu Đông Tiểu Đông, nói chuyện tục tằng, Diêu Tiểu Đông giận đến nỗi nện băng ghế trong tay vào ván cửa, nước mắt trào ra.
Diêu Tam Tam thật hận không thể chặt gã kia một dao, giơ dao trong tay lên mắng: "Đồ chó, mau cút cho tôi, nếu ông không đi, tôi kêu người đến đánh chết ông!"
"Em kêu đi, kêu đi, anh cũng muốn kêu đây, nhà họ Diêu em muốn mời anh làm con rể, anh chạy mấy dặm đường tới xem mắt, xem trúng rồi, em có tình anh có ý, hôm nay em nhốt con rể ngoài cửa, còn ra thể thống gì?"
Vương Tiểu Mãng bỉ ối nói, đập cửa bình bịch, sau đó dùng chân đá.
"Mở cửa, có nghe thấy không! Rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt à, không mở cửa là anh đây cho một cây đuốc đốt sạch cái nhà hai gian rách nát này của em!"
"Chó má, mày là đồ thối tha. . . . . ." Diêu Tam Tam tức đến run rẩy, khó trách người thôn Yên Đôn đều nói Vương Tiểu Mãng là tên côn đồ nanh nọc, không thể dây vào, giờ Diêu Tam Tam đã có thể hiểu, vì sao cô gái trước kia bị gã đeo bám lại buộc phải gả đi xa. Chồn vàng không đánh sẽ rước lấy mùi khai, thực ra ồn ào như vậy cả thôn đều đã biết, miệng người có hai tầng da, sợ rằng ảnh hưởng không tốt tới Diêu Tiểu Đông.
(*)Chồn vàng là loài động vật mà người TQ tin tưởng là có linh tính, hay ghi thù, có thể tiết mùi hương mê hoặc thần trí người. Người ta rất sợ nó, nhưng cũng hay bàn tán cách chống lại nó.
Diêu Tam Tam đánh giá con dao trong tay, thầm nghĩ, nếu mà mở cửa, ba chị em cô có thể đánh được Vương Tiểu Mãng hay không? Cũng không thể để gã ở đây chận cửa miệng đầy phân người.
Diêu Tiểu Đông lau nước mắt, xoay người vào phòng, lưỡi hái trong nhà, là do cô tự tay đặt dưới gầm giường, Diêu Tiểu Đông rút ra ba cây, dùng ngón cái thử thử độ bén, mùa gặt mới vừa kết thúc, bình thường cũng cắt cỏ heo nên lưỡi hái này vô cùng sắc bén.
Diêu Tiểu Đông cầm lưỡi hái, căm hận bước ra, phát cho hai đứa em mỗi đứa một cây, nghiến răng nói: "Đồ thối tha, mày chờ đó, tao sẽ mở cửa cho mày, mở cửa rồi không chém chết mày là không được. Tiểu Cải, Tam Tam, hai em chém lên cổ nó cho chị, chém chết, cảnh sát tới đây chị đền mạng."
"Chị hai, có chém chết nó cũng là tự vệ chính đáng, cảnh sát không thể bắt mình." Diêu Tam Tam cố ý nói lớn tiếng, "Cây lưỡi hái này, em mới mài hôm qua, mở cửa ra, ba chúng ta cùng nhau chém chết nó, em không tin ba chúng ta không thể chém được nó!"
Bên ngoài tạm thời không còn tiếng động, có lẽ đang cân nhắc lời nói ba chị em, Diêu Tiểu Đông nhìn hai đứa em, đá mạnh băng ghé, kéo then cửa ra, nhắm mắt lại, cầm lưỡi hái bổ mạnh về phía trước.
Dù có phải liều chết, cô cũng không thể núp trong cửa chịu nhục như vậy được.
Lưỡi hái của Diêu Tiểu Đông rơi vào khoảng không, Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải hai sợ cô chịu thiệt, cũng giơ lưỡi hái vọt ra cửa, dưới ánh trăng nhìn kỹ một lượt, tên Vương Tiểu Mãng kia, đã sớm lùi xa mấy bước, quay về phía họ cười hắc hắc.
"Em xem em kìa, gay gắt như vậy làm cái gì, Tiểu Đông, anh thật lòng thích em, tìm em nói mấy câu, làm gì phải cầm đao múa thương, y như quả ớt hiểm vậy."
Diêu Tam Tam thầm nghĩ, Vương Tiểu Mãng lùn tịt, ba chị em cô hợp sức, cầm lưỡi hái cũng không sợ gã, liền nắm chặt lưỡi hái, giơ lên bước về phía gã.
"Đồ lưu manh, có bản lãnh thì đừng đi, tao đây một lưỡi hái chém chết đồ xấu xa như mày!"
"Đừng như vậy chứ. . . . . ." Vương Tiểu Mãng dài giọng nói, Diêu Tam Tam tiến tới, hắn liền lui về phía sau.
Ngay vào lúc này, một tia sáng chiếu tới, rợi thẳng vào mặt Vương Tiểu Mãng, khiến gã mở mắt không lên, theo bản năng giơ tay lên che mặt.
"Người lạ ở đâu ra? Làm cái gì đấy?" Tam gia hàng xóm quát một tiếng.
Vương Tiểu Mãng thấy kinh động đến người khác, cũng không biết đối phương là ai, dù sao tối nay cũng không chiếm được tiện nghi, liền vội vàng chuồn mất. Tam gia không để ý đến Vương Tiểu Mãng bỏ chạy, lấy đèn pin chiếu chiếu lưỡi hái trong tay ba chị em, thở dài nặng nề.
"Làm bậy! Ông đang ngủ, nghe thấy bên này có tiếng ồn, không yên lòng mới dậy xem một chút. Mấy đứa mày, bảo người ta nên nói gì cho phải! Phủi tay bỏ đi, vậy mà nó cũng có thể yên tâm. Ba đứa, về sao nếu có chuyện gì, ra sức gọi một tiếng, bộ xương già của ông Tam đây, vẫn còn đủ để hù dọa mấy thằng tiểu tặc!"
(*)Nó ở đây chỉ Diêu Liên Phát.
"Ông Tam, cảm ơn ông, mấy chị em con đều sợ." Diêu Tiểu Đông vội nói cảm ơn ông Tam. Ông Tam là bề trên bên họ nội của nhà họ Diêu, là hàng xóm láng giềng, đối với ba chị em cũng xem như săn sóc.
"Nói cái gì đó, ông Tam cũng không phải người ngoài, có chuyện thì gọi ông một tiếng." Tam gia nói rồi quay người về nhà, lại căn dặn họ: "Ba đứa, trở về kiếm một khúc cây chắc chắn, chèn lên cửa, chỉ có then cửa là không được”.
Ba chị em vâng lời, Diêu Tiểu Đông đưa lưỡi hái cho Diêu Tiểu Cải, ra sau chuồng heo kiếm một khúc cây to cỡ miệng chén, dùng xây hầm chứa khoai lang lúc trời lạnh, cao vượt đầu người, kéo vào phòng. Diêu Tam Tam suy nghĩ một chút, kéo luôn đòn gánh vào trong nhà, thuận tay chèn thêm vào cửa.
"Chị, mình chỉ đóng kín cửa thôi cũng không được, gã ở bên ngoài nói xằng nói bậy, dù cho gã không vào được, thì vẫn như cóc ghẻ bò lên chân, không cắn người cũng khiến người ghê tởm!"
"Vậy em nói phải làm sao?" Diêu Tiểu Đông cắn môi hỏi.
#Chương sau: 3 chị em dắt nhau đi ăn vạ, ăn vạ ai nhỉ?
Updated 139 Episodes