Chương 141: 141: Kẻ Sắp Chết

“Này, có phải mày dẫn sai đường không? Đường gì không thấy, thấy toàn đèo dốc nguy hiểm bỏ mẹ ra.”
Vừa đánh xe đi trên đường đèo gập ghềnh, Ma Tùng Quân vừa mắng Phiền Bỏ Mẹ.

Cái cung đường này khó đi bỏ xừ ra được, đường chỉ lớn bằng một cái xe tải của hắn.

Đi không dám đi nhanh, chậm cũng không dám đi chậm sợ xe bị tụt dốc.

Đã vậy cây cối rậm rạp, hắn đi trong này hai ngày rồi.

Mỗi lần xe hết điện phải dừng lại để sạc pin hết cả một ngày.

Tối thì càng không dám đi do không thấy đường.

Cứ mỗi lần hết điện là Ma Tùng Quân phải cho Huyết Phong đem mấy tấm năng lượng mặt trời lên ngọn cây để lấy nắng.

Hắn đi trong cái dãy núi này phải một tuần rồi, tính ra thời gian chỉ mất 3 ngày thôi, nhưng thời gian sạc pin mỗi ngày một lần lại mất thời gian, không thể vừa đi vừa sạc như ở khu đồng bằng được.

Ban đầu nhìn bản đồ, Ma Tùng Quân muốn đi vòng qua khỏi dãy núi để đi, nhưng không biết Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nghe thông tin ở đâu, nói là trên núi có tuyết.
Cả đời hai cô bé chưa được nhìn thấy tuyết nên muốn đền thành Phù Sương xem thử.

Vì chiều theo ý chúng nên Ma Tùng Quân mới đánh xe đi đến dãy núi này, mà không chỉ hai đứa nhóc đó, cả Huyết Phong và Lưu Béo cũng đòi đi, do hai thằng ôn này cũng chưa bao giờ thấy tuyết.
Bất quá bản thân Ma Tùng Quân cũng muốn ngắm tuyết một lần, thế giới cũ của hắn, hắn sống ở đất nước ngay vùng xích đạo.

Cũng có bốn mùa như người ta, đó là mùa nắng, mùa mưa, mùa nắng thấy mẹ và mùa nắng bỏ mẹ.

Đấy, rõ là bốn mùa oái ăm như thế.

Nhà lại nghèo, tiền đâu du lịch nước ngoài.
Cuối cùng là cũng tự mình hành mình.

Có những cung đường không thể nào đi được bằng xe, hắn cho cả đám cuốc bộ, Huyết Phong thì khỏe nhất nên phải kéo cái xe heo gà kia.

Núi này càng lên cao càng lạnh và khó thở, sương mù cũng xuất hiện nhiều hơn.
Ma Tùng Quân phải nghỉ lại đêm để ăn uống này nọ, rồi tiếp tục dạy cho Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đan len, hắn dạy chúng đan len đã mấy ngày nay, cũng đan xong vài cái rồi.

Sẵn kiếm một chút lá khô và củi để che chắn lại cho mấy con gia súc.
Ngày hôm sau, Ma Tùng Quân thấy gà heo được khoác trên mình những cái áo len đủ màu sắc.

Trông đáng yêu phết đấy chứ? Bất quá, nhìn Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết cứ líu lo hỏi mấy con heo có ấm không, Ma Tùng Quân lại nghĩ đến viễn cảnh sau này làm thịt chúng thì lại thở dài một tiếng.

Chả lẽ khỏi thịt?
Con Meo và Gâu cũng được đan cho hai cái áo, con Meo thì mặc áo hồng, con Gâu thì mặc áo tím, trông cực kì sặc sỡ.

Ban đầu con Meo còn phản đối dữ dội, bởi vì nó là một con mèo đực, thế quái nào lại bắt nó mặc đồ màu hồng? Nhưng nó vừa cởi ra thì Yên Nhược Đan lại khóc rống lên, đến cả con Meo cũng phải chịu thua Yên Nhược Đan, cuối cùng phải ngậm đắng nuốt cay để mặc cái áo hồng kia, chủ yếu là muốn cái lỗ tai mèo của nó được yên tĩnh.
Ngày hôm sau Ma Tùng Quân ra khỏi được dãy núi này, gặp được một vùng đồng bằng rộng lớn.

Đi thêm vài tiếng nữa, hắn bắt gặp một thị trấn tên là Lạc Sơn.

Thị trấn này có tên trong bản đồ của Phiền Bỏ Mẹ lâu rồi, đây là thị trấn nhỏ, nhân khẩu khoảng ba bốn ngàn người, coi như cũng đông so với một vùng đất khó sống thế này.
“Tuyết kìa!” – Yên Nhược Đan chỉ tay về một bãi tuyết bên đường hét lên.
Nhưng nó chỉ có một bãi tuyết nhỏ, còn đường thì đa phần toàn là nước và bùn đất.

Yên Nhược Đan vừa bốc lên thì chẳng khác nào đá bào, con bé bĩu môi vứt xuống rồi phủi đít quay đi.

“Phiền Bỏ Mẹ, chỗ này có tuyết thật không vậy?” – Ma Tùng Quân hỏi Phiền Bỏ Mẹ.
[Túc chủ nhìn lên dãy núi kia đi, từ đây có thể thấy được mà.]
Nghe thế Ma Tùng Quân nhìn lên, quả thật cả dãy núi trước mắt đều bao bọc bởi tuyết, nhưng chỉ có nửa phía trên là có tuyết dày đặc, càng xuống dưới tuyết càng ít.

Hắn vỗ vỗ vai Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, chỉ lên dãy núi trước mắt.
Lập tức mắt hai đứa sáng lên long lanh, nhảy tưng tưng định chạy đến đó thì bị Ma Tùng Quân xách cổ lôi lại.
“Trễ rồi, để mai lên đó.

Nghe nói có tòa thành tên là Phù Sương, nghỉ ở trấn này một đêm đi, xem coi có gì hay ho không.”
“Dạ thúc thúc.” – Yên Nhược Đan cười hi hi nói.
“Ngày mai...!đi thật không thúc thúc?” – Yên Nhược Tuyết e thẹn hỏi.
“Thật, ngày mai rồi đi.

Giờ trễ rồi, đường núi nguy hiểm lắm.”
...
Quay lại với Đại Cathay, lúc này hắn đã vào đến thị trấn, thuê một phòng trọ để ở.

Sau đó ngủ một mạch đến tận chiều, vừa thức dậy, hắn xuống dưới phòng trọ để gọi món ăn.

Kết quả vừa mới ăn được một miếng thì phun sạch ra.
“Món này có vấn đề gì ư?”
Lúc này một cô nàng phục vụ đi ngang qua hỏi Đại Cathay.
“Thứ này các ngươi nấu cho người ăn ư? Khó ăn như vậy cũng đem bán được?” – Đại Cathay nhăn mặt nói.
“Xin lỗi khách quan, để ta...”
“Ngươi vừa nói cái gì? Ý nói bọn ta không phải người ư?”

“Ta không nói các ngươi, ta nói món ăn này.”
“Thức ăn không phải cho người, thì là cho chó ăn.

Chúng ta đang ăn mà ngươi dám nói câu đó?”
“Đánh chết mẹ nó!!”
...
Ma Tùng Quân đánh xe đến trấn Lạc Sơn thì gặp cảnh người người đông đúc, bọn họ đứng kín cả lối đi khiến cho Ma Tùng Quân tò mò.

Hắn xuống xe, dẫn theo mấy đứa nhỏ đi hóng chuyện.
“Có lễ hội ở đây hả?” – Ma Tùng Quân hỏi một người gần đó.
“Cái trấn này thì có lễ hội gì được? Có đánh nhau, là mấy tên Mạo Hiểm Giả đánh nhau.” – Gã đó nói.
“À...”
Cứ tưởng lễ hội gì hay ho, thì ra là đánh nhau.

Thế thì Ma Tùng Quân không quan tâm cho lắm, hắn đành phải đánh xe vòng qua hẻm nhỏ, đường lớn không đi được, chỉ có thể đi ở mấy đường nhỏ.
Phiền Bỏ Mẹ vừa tìm được một khu trọ có đất trống, bình thường hắn sẽ không thuê trọ, nhưng vẫn phải tìm một chỗ để xe.

Thế thì bắt buộc phải đến một khu trọ nào đó để đỗ xe, nếu đậu bậy bạ có khi bị chửi mất.

Mặc dù thế giới này không có khái niệm đỗ xa bậy bạ là bị tạt sơn hay vẽ bậy.
Làm xong thu tục thuê phòng, Ma Tùng Quân chỉ thuê một căn phòng trong hôm nay đến sáng mai thì trả phòng.

Sau đó hỏi thuê mảnh sân trống dưới sân, thường thì chỗ đó để chăn dắt ngựa cho khách, nhưng Ma Tùng Quân thuê luôn.

Hắn tính tối nay sẽ bán hủ tiếu cho trấn này, rồi ngày mai lên thành Phù Sương sau.
Không phải là Ma Tùng Quân siêng năng gì đâu, mà là hắn muốn kiếm tích điểm tích cực để mua đồ linh tinh trong cửa hàng tạp hóa.

Sau nhiều lần kiểm nghiệm, hắn biết được, chỉ cần là người chưa từng ăn hủ tiếu của hắn, một khi ăn rồi sẽ rất hạnh phúc và cho rất nhiều tích điểm tích cực.

Càng ăn nhiều thì tích điểm càng giảm, trên đường đi hắn gặp vài trấn, chỗ nào cũng bán đúng một ngày rồi lặn đi mất.

Kết quả hắn còn được thêm cả tích điểm tiêu cực, hỏi Phiền Bỏ Mẹ mới biết là do mấy người ăn hủ tiếu của hắn rồi thì khó mà ăn mấy món khác được, thành ra oán giận hắn vì không ở lại bán thêm vài ngày.
Đến tối Ma Tùng Quân mở bán hủ tiếu, hắn chẳng cần chạy đi quảng cáo làm gì.

Chỉ cần cho Lưu Béo ngồi xuống, ăn một tô là đủ kéo khách.

Cái gì thằng mập này cũng không được, ngoài việc ăn và rèn ra thì số một.

Nhìn cách Lưu Béo húp sùn sụt từng cọng hủ tiếu, khiến người đi ngang qua cũng phải đứng lại nhìn, chưa kể còn có mùi hương thơm phức của nồi nước lèo bốc lên.

Cả làn khói trắng dày đặc từ nồi nước lèo, do cái trời giá lạnh này khiến cho khói dày đặc như sương mù, cảnh tượng đó mới hấp dẫn người ta làm sao.

Thế là vài người vì sự hấp dẫn kể cả hương lẫn mắt kia, vài người bắt đầu ngồi xuống ăn thử, và khi có một người ăn rồi, càng ngày càng có nhiều người ăn.

Tiếng khen của bọn họ vang khắp cả trấn, càng ăn càng không dừng được.
Chẳng mấy chốc người bu đông nghịt, Ma Tùng Quân chừa lại vài tô để lát ăn tối luôn.

Hắn thông báo đã bán hết khiến cho vài người không ăn được, bọn họ tiếc nuối rời đi, không quên hỏi hắn ngày mai có bán không.

Ma Tùng Quân bảo có, nhưng là bán ở thành Phù Sương.
Trong thời gian đợi mấy đứa nhỏ dọn quán, thì Ma Tùng Quân đã làm sẵn ba tô hủ tiếu, hai tô nui.

Định gọi mấy đứa nhỏ bê ra thì đột nhiên hắn thấy có một người khập khiễng đi tới rồi té đập mặt xuống ngay trước mặt Huyết Phong.
“Vị huynh đệ này...!làm sao thế?” – Huyết Phong vội lay người đàn ông dưới đất, thấy hắn ta đã bất tỉnh từ khi nào, với toàn thân đầy máu và các vết thương chết người.
Xương sườn lòi ra bên ngoài, tay bị gãy làm đôi, đầu thì bị đánh đến mức móp vào.

Nhìn kiểu gì cũng thấy hắn chỉ còn nửa cái mạng, có thể chết bất cứ lúc nào.

Thấy thế Ma Tùng Quân cũng chạy đến xem thử.

Thấy khắp người hắn ta toàn là vết thương chằng chịt, trên thanh hiển thị của hệ thống cũng cho thấy máu của tên này đã gần như về con số 0..

Chapter
1 Chương 1: 1: Hệ Thống Phiền Bỏ Mẹ
2 Chương 2: 2: Cô Gái Kì Lạ
3 Chương 3: 3: Đời Đen Như Chó Cắn
4 Chương 4: 4: Xuyên Không Bà Nó Rồi
5 Chương 5: 5: Thái Tử
6 Chương 6: 6: Hai Con Vật
7 Chương 7: 7: Đến Trấn Phúc Lộc
8 Chương 8: 8: Phúc Lộc Trấn
9 Chương 9: 9: Lại Gặp Lâm Chấn Hưng
10 Chương 10: 10: Ngồi Hút Thuốc Uống Cà Phê
11 Chương 11: 11: Là Con Người Lại Không Có Dục Vọng
12 Chương 12: 12: Hỏi Thăm Thông Tin
13 Chương 13: 13: Lịch Sử Hình Thành Đế Quốc Và Phép Thuật
14 Chương 14: 14: Đề Xuất Thứ Hai
15 Chương 15: 15: Nhiệm Vụ Đầu Tiên Hoàn Thành
16 Chương 16: 16: Ma Tùng Quân Khởi Hành
17 Chương 17: 17: Nhận Nhiệm Vụ
18 Chương 18: 18: Thế Giới Này Trông Chẳng Yên Bình Chút Nào
19 Chương 19: 19: Làng Yên Việt
20 Chương 20: 20: Ma Tinh Thạch
21 Chương 21: 21: Nghi Lễ
22 Chương 22: 22: Hắc Y Nương Tử Xuất Hiện
23 Chương 23: 23: Mèo Thần Tài Của Ta
24 Chương 24: 24: Ngươi Không Biết Sao
25 Chương 25: 25: Lời Nguyền Từ Người Đã Khuất
26 Chương 26: 26: Không Bị Ảnh Hưởng Một Chút Gì
27 Chương 27: 27: Chôn Cất
28 Chương 28: 28: Không Cảm Thấy Ngươi Phiền Nữa
29 Chương 29: 29: Bí Kíp
30 Chương 30: 30: Tích Điểm Cảm Xúc
31 Chương 31: 31: Lỗi Hệ Thống
32 Chương 32: 32: Chẳng Trông Mong Gì Được
33 Chương 33: 33: Chỉ Số Bất Thường
34 Chương 34: 34: Nhiệm Vụ Theo Yêu Cầu
35 Chương 35: 35: Nguy Hiểm
36 Chương 36: 36: Quà Đền Bù
37 Chương 37: 37: Khởi Động Lại Chức Năng
38 Chương 38: 38: Lao Động Khổ Sai
39 Chương 39: 39: Kho Báu Ngay Bên Cạnh
40 Chương 40: 40: Trọng Kiếm
41 Chương 41: 41: Thuộc Tính Bộ Trọng Kiếm
42 Chương 42: 42: Khởi Hành
43 Chương 43: 43: Tai Ương Đến Từ Đế Quốc!!!
44 Chương 44: 44: Những Người Bị Đế Quốc Ruồng Bỏ
45 Chương 45: 45: Kẻ Cứu Mạng Kỳ Lạ
46 Chương 46: 46: Sonic
47 Chương 47: 47: Tất Cả Đều Đã Chết …
48 Chương 48: 48: Có Người Còn Sống
49 Chương 49: 49: Hai Đứa Trẻ
50 Chương 50: 50: Dụ Dỗ Trẻ Nhỏ
51 Chương 51: 51: Bọn Muội Đến Từ Làng Yên Việt
52 Chương 52: 52: Có Người Đã Chôn Bọn Họ
53 Chương 53: 53: Lừa Đảo
54 Chương 54: 54: Nhiệm Vụ Mới
55 Chương 55: 55: Thế Này Mà Lành Tính
56 Chương 56: 56: Thảm Rồi
57 Chương 57: 57: Chật Vật Hoàn Thành Nhiệm Vụ
58 Chương 58: 58: Hai Con Tê Tê
59 Chương 59: 59: Là Nàng Ấy
60 Chương 60: 60: Quà Tết Từ Phiền Bỏ Mẹ
61 Chương 61: 61: Tên Này Có Đẹp Không
62 Chương 62: 62: Giáp Phẩm Chất Hoàng Kim
63 Chương 63: 63: Nghỉ Ngơi
64 Chương 64: 64: Tai Bay Vạ Gió
65 Chương 65: 65: Gặp Cướp
66 Chương 66: 66: Bị Tưởng Là Cướp
67 Chương 67: 67: Lần Đầu Giết Người
68 Chương 68: 68: Khóc Lớn
69 Chương 69: 69: Thêm Một Kẻ Chết
70 Chương 70: 70: Điền Hải
71 Chương 71: 71: Toàn Lũ Điên
72 Chương 72: 72: Huyết Phong Xuất Hiện
73 Chương 73: 73: Ma Thuật Trj Thương
74 Chương 74: 74: Long Nguyên Giáp
75 Chương 75: 75: Đều Mang Thù Với Đế Quốc
76 Chương 76: 76: Ông Chú Già Già Bán Hủ Tiếu
77 Chương 77: 77: Nếu Muốn Ai Lại Chọn Cái Nghề Nguy Hiểm Này
78 Chương 78: 78: Đào Góc Tường
79 Chương 79: 79: Cử Hàng Trang Bị
80 Chương 80: 80: Đơn Hàng Của Lưu Béo
81 Chương 81: 81: Tộc Elf
82 Chương 82: 82: Lưu Béo Đòi Giảm Béo
83 Chương 83: 83: Làm Giáo Sư
84 Chương 84: 84: Hai Cô Nàng Khó Ưa
85 Chương 85: 85: Âm Mưu Của Lão Giám Thị
86 Chương 86: 86: Phần Thưởng Gấp 20 Lần
87 Chương 87: 87: Con Chó Này Ăn Không Ngon Con Gấu Mập Mập Ăn Ngon Hơn
88 Chương 88: 88: Long Nguyên Giáp Xuất Hiện
89 Chương 89: 89: Từng Là Mạo Hiểm Giả Cấp Astas
90 Chương 90: 90: Mua Sắm Quá Tay
91 Chương 91: 91: Cách Nấu Ma Thú
92 Chương 92: 92: Cách Nấu Ma Thú 2
93 Chương 93: 93: Dong Binh Đoàn Nhâm Dần Xảy Ra Chuyện
94 Chương 94: 94: Nghi Phạm
95 Chương 95: 95: Huy Hiệu Mạo Hiểm Giả Cấp Zewg
96 Chương 96: 96: Nhiệm Vụ Mạo Hiểm Giả
97 Chương 97: 97: Quyết Định Hợp Tác
98 Chương 98: 98: Trả Ơn
99 Chương 99: 99: Đánh Đi
100 Chương 100: 100: Phát Tiền
101 Chương 101: 101: Kế Hoạch
102 Chương 102: 102: Đột Nhập Phủ Thành Chủ
103 Chương 103-104: Con Rể Thành Chủ - Vụ Nổ
104 Chương 105: 105: Kẻ Rác Rưởi
105 Chương 106: 106: Thuốc Chữa Thương
106 Chương 107: 107: Tên Công Tử Thảm Hại
107 Chương 108: 108: Chuẩn Bị Hành Động
108 Chương 109: 109: Nhiệm Vụ Cấp Cam
109 Chương 110: 110: Cần Phải Hiểu Rõ Đối Phương
110 Chương 111: 111: Điều Tra
111 Chương 112: 112: Cuối Cùng Là Kẻ Nào
112 Chương 113: 113: Bùm
113 Chương 114: 114: Kẻ Dị Hợm
114 Chương 115: 115: Súng
115 Chương 116: 116: Âm Mưu Chính Của Hội Huyết Nhẫn
116 Chương 117: 117: Túc Chủ Có Quên Gì Không
117 Chương 118-119: Chọc Chó - Vậy Là Xong Rồi?
118 Chương 120: 120: Khống Ngục Thần Thuật
119 Chương 121: 121: Luyện Tập Hít Thở
120 Chương 122: 122: Tối Nay Có Kịch Hay
121 Chương 123: 123: Nó Thật Lắm
122 Chương 124: 124: Nghiêm Tiêu Hoa
123 Chương 125: 125: Nỗi Khổ Của Nghiêm Tiêu Hoa
124 Chương 126: 126: Hội Huyết Nhẫn Tập Kích
125 Chương 127: 127: Phải Tin Hắn
126 Chương 128: 128: Đại Thắng Trở Về
127 Chương 129: 129: Cái Giá
128 Chương 130: 130: Đây Không Phải Là Tác Phẩm Của Con Người
129 Chương 131: 131: Có Một Ngày Ta Sẽ Lấy Lại Công Bằng
130 Chương 132: 132: Trả Nhiệm Vụ Mạo Hiểm Giả
131 Chương 133: 133: Chặn Đường Tiếp Theo
132 Chương 134: 134: Đại Cathay
133 Chương 135: 135: Bị Chém Chết
134 Chương 136: 136: Bà Thần Tùy Tiện
135 Chương 137: 137: Tên Điên
136 Chương 138: 138: Ông Đây Sẽ Làm Người Bình Thường
137 Chương 139: 139: Ai Cho Tao Lương Thiện!!
138 Chương 140: 140: Trả Thù
139 Chương 141: 141: Kẻ Sắp Chết
140 Chương 142: 142: Bản Thân Quá Kém Cỏi
141 Chương 143: 143: Tâm Sự
142 Chương 144: 144: Nhiệm Vụ Cấp Mafuie
143 Chương 145: 145: Hái Sen
144 Chương 146: 146: Đen Vẫn Hoàn Đen
145 Chương 147: 147: Nhẹ Nhàng Với Tao Được Không
146 Chương 148: 148: Xong
147 Chương 149: 149: Rút
148 Chương 150: 150: Công Dụng Của Cửa Hàng Ngoại Trang
149 Chương 151: 151: Giật Điện
150 Chương 152: 152: Gấu Mẹ Gấu Con
151 Chương 153: 153: Coi Như Đây Là Một Trận Chiến Rèn Kỹ Năng
152 Chương 154: 154: Đánh Boom Liều Chết
153 Chương 155: 155: Chật Vật
154 Chương 156: 156: Ta Xem Kẻ Nào Dám
155 Chương 157: 157: Thử Nghiệm Súng Mới
156 Chương 158: 158: Uy Nghiêm Của Meo
157 Chương 159: 159: Long Hân Nghiên
158 Chương 160: 160: Ta Là Huynh Đệ Của Long Nguyên Giáp
159 Chương 161: 161: Nỗi Khổ Tâm Của Trương Nguyên
160 Chương 162: 162: Suy Cho Cùng Cũng Chẳng Ai Có Lỗi Hoàn Toàn
161 Chương 163: 163: Cho Gấu Ăn
162 Chương 164: 164: Về Thành Gặp Người Quen
163 Chương 165: 165: Giết Nhầm Còn Hơn Bỏ Sót
164 Chương 166: 166: Thông Tin Này Đủ Chứ
165 Chương 167: 167: Phản Cảm Lắm
166 Chương 168: 168: Hôm Nay Nhìn Vậy Là Đủ Rồi
167 Chương 169: 169: Cuối Cùng Ai Là Người Bình Thường
168 Chương 170: 170: Lời To
169 Chương 171: 171: Chủ Nhân Của Áo Giáp
170 Chương 172: 172: Đấu Trường Mạo Hiểm Giả
171 Chương 173: 173: Đẹp Mà Bị Khùng
172 Chương 174: 174: Sắp Chết Vẫn Còn Cười
173 Chương 175: 175: Chiến Đấu Tổ Một Kết Thúc
174 Chương 176: 176: Dark Elf
175 Chương 177: 177: Ngây Thơ
176 Chương 178: 178: Vòng Loại Thứ 2
Chapter

Updated 176 Episodes

1
Chương 1: 1: Hệ Thống Phiền Bỏ Mẹ
2
Chương 2: 2: Cô Gái Kì Lạ
3
Chương 3: 3: Đời Đen Như Chó Cắn
4
Chương 4: 4: Xuyên Không Bà Nó Rồi
5
Chương 5: 5: Thái Tử
6
Chương 6: 6: Hai Con Vật
7
Chương 7: 7: Đến Trấn Phúc Lộc
8
Chương 8: 8: Phúc Lộc Trấn
9
Chương 9: 9: Lại Gặp Lâm Chấn Hưng
10
Chương 10: 10: Ngồi Hút Thuốc Uống Cà Phê
11
Chương 11: 11: Là Con Người Lại Không Có Dục Vọng
12
Chương 12: 12: Hỏi Thăm Thông Tin
13
Chương 13: 13: Lịch Sử Hình Thành Đế Quốc Và Phép Thuật
14
Chương 14: 14: Đề Xuất Thứ Hai
15
Chương 15: 15: Nhiệm Vụ Đầu Tiên Hoàn Thành
16
Chương 16: 16: Ma Tùng Quân Khởi Hành
17
Chương 17: 17: Nhận Nhiệm Vụ
18
Chương 18: 18: Thế Giới Này Trông Chẳng Yên Bình Chút Nào
19
Chương 19: 19: Làng Yên Việt
20
Chương 20: 20: Ma Tinh Thạch
21
Chương 21: 21: Nghi Lễ
22
Chương 22: 22: Hắc Y Nương Tử Xuất Hiện
23
Chương 23: 23: Mèo Thần Tài Của Ta
24
Chương 24: 24: Ngươi Không Biết Sao
25
Chương 25: 25: Lời Nguyền Từ Người Đã Khuất
26
Chương 26: 26: Không Bị Ảnh Hưởng Một Chút Gì
27
Chương 27: 27: Chôn Cất
28
Chương 28: 28: Không Cảm Thấy Ngươi Phiền Nữa
29
Chương 29: 29: Bí Kíp
30
Chương 30: 30: Tích Điểm Cảm Xúc
31
Chương 31: 31: Lỗi Hệ Thống
32
Chương 32: 32: Chẳng Trông Mong Gì Được
33
Chương 33: 33: Chỉ Số Bất Thường
34
Chương 34: 34: Nhiệm Vụ Theo Yêu Cầu
35
Chương 35: 35: Nguy Hiểm
36
Chương 36: 36: Quà Đền Bù
37
Chương 37: 37: Khởi Động Lại Chức Năng
38
Chương 38: 38: Lao Động Khổ Sai
39
Chương 39: 39: Kho Báu Ngay Bên Cạnh
40
Chương 40: 40: Trọng Kiếm
41
Chương 41: 41: Thuộc Tính Bộ Trọng Kiếm
42
Chương 42: 42: Khởi Hành
43
Chương 43: 43: Tai Ương Đến Từ Đế Quốc!!!
44
Chương 44: 44: Những Người Bị Đế Quốc Ruồng Bỏ
45
Chương 45: 45: Kẻ Cứu Mạng Kỳ Lạ
46
Chương 46: 46: Sonic
47
Chương 47: 47: Tất Cả Đều Đã Chết …
48
Chương 48: 48: Có Người Còn Sống
49
Chương 49: 49: Hai Đứa Trẻ
50
Chương 50: 50: Dụ Dỗ Trẻ Nhỏ
51
Chương 51: 51: Bọn Muội Đến Từ Làng Yên Việt
52
Chương 52: 52: Có Người Đã Chôn Bọn Họ
53
Chương 53: 53: Lừa Đảo
54
Chương 54: 54: Nhiệm Vụ Mới
55
Chương 55: 55: Thế Này Mà Lành Tính
56
Chương 56: 56: Thảm Rồi
57
Chương 57: 57: Chật Vật Hoàn Thành Nhiệm Vụ
58
Chương 58: 58: Hai Con Tê Tê
59
Chương 59: 59: Là Nàng Ấy
60
Chương 60: 60: Quà Tết Từ Phiền Bỏ Mẹ
61
Chương 61: 61: Tên Này Có Đẹp Không
62
Chương 62: 62: Giáp Phẩm Chất Hoàng Kim
63
Chương 63: 63: Nghỉ Ngơi
64
Chương 64: 64: Tai Bay Vạ Gió
65
Chương 65: 65: Gặp Cướp
66
Chương 66: 66: Bị Tưởng Là Cướp
67
Chương 67: 67: Lần Đầu Giết Người
68
Chương 68: 68: Khóc Lớn
69
Chương 69: 69: Thêm Một Kẻ Chết
70
Chương 70: 70: Điền Hải
71
Chương 71: 71: Toàn Lũ Điên
72
Chương 72: 72: Huyết Phong Xuất Hiện
73
Chương 73: 73: Ma Thuật Trj Thương
74
Chương 74: 74: Long Nguyên Giáp
75
Chương 75: 75: Đều Mang Thù Với Đế Quốc
76
Chương 76: 76: Ông Chú Già Già Bán Hủ Tiếu
77
Chương 77: 77: Nếu Muốn Ai Lại Chọn Cái Nghề Nguy Hiểm Này
78
Chương 78: 78: Đào Góc Tường
79
Chương 79: 79: Cử Hàng Trang Bị
80
Chương 80: 80: Đơn Hàng Của Lưu Béo
81
Chương 81: 81: Tộc Elf
82
Chương 82: 82: Lưu Béo Đòi Giảm Béo
83
Chương 83: 83: Làm Giáo Sư
84
Chương 84: 84: Hai Cô Nàng Khó Ưa
85
Chương 85: 85: Âm Mưu Của Lão Giám Thị
86
Chương 86: 86: Phần Thưởng Gấp 20 Lần
87
Chương 87: 87: Con Chó Này Ăn Không Ngon Con Gấu Mập Mập Ăn Ngon Hơn
88
Chương 88: 88: Long Nguyên Giáp Xuất Hiện
89
Chương 89: 89: Từng Là Mạo Hiểm Giả Cấp Astas
90
Chương 90: 90: Mua Sắm Quá Tay
91
Chương 91: 91: Cách Nấu Ma Thú
92
Chương 92: 92: Cách Nấu Ma Thú 2
93
Chương 93: 93: Dong Binh Đoàn Nhâm Dần Xảy Ra Chuyện
94
Chương 94: 94: Nghi Phạm
95
Chương 95: 95: Huy Hiệu Mạo Hiểm Giả Cấp Zewg
96
Chương 96: 96: Nhiệm Vụ Mạo Hiểm Giả
97
Chương 97: 97: Quyết Định Hợp Tác
98
Chương 98: 98: Trả Ơn
99
Chương 99: 99: Đánh Đi
100
Chương 100: 100: Phát Tiền
101
Chương 101: 101: Kế Hoạch
102
Chương 102: 102: Đột Nhập Phủ Thành Chủ
103
Chương 103-104: Con Rể Thành Chủ - Vụ Nổ
104
Chương 105: 105: Kẻ Rác Rưởi
105
Chương 106: 106: Thuốc Chữa Thương
106
Chương 107: 107: Tên Công Tử Thảm Hại
107
Chương 108: 108: Chuẩn Bị Hành Động
108
Chương 109: 109: Nhiệm Vụ Cấp Cam
109
Chương 110: 110: Cần Phải Hiểu Rõ Đối Phương
110
Chương 111: 111: Điều Tra
111
Chương 112: 112: Cuối Cùng Là Kẻ Nào
112
Chương 113: 113: Bùm
113
Chương 114: 114: Kẻ Dị Hợm
114
Chương 115: 115: Súng
115
Chương 116: 116: Âm Mưu Chính Của Hội Huyết Nhẫn
116
Chương 117: 117: Túc Chủ Có Quên Gì Không
117
Chương 118-119: Chọc Chó - Vậy Là Xong Rồi?
118
Chương 120: 120: Khống Ngục Thần Thuật
119
Chương 121: 121: Luyện Tập Hít Thở
120
Chương 122: 122: Tối Nay Có Kịch Hay
121
Chương 123: 123: Nó Thật Lắm
122
Chương 124: 124: Nghiêm Tiêu Hoa
123
Chương 125: 125: Nỗi Khổ Của Nghiêm Tiêu Hoa
124
Chương 126: 126: Hội Huyết Nhẫn Tập Kích
125
Chương 127: 127: Phải Tin Hắn
126
Chương 128: 128: Đại Thắng Trở Về
127
Chương 129: 129: Cái Giá
128
Chương 130: 130: Đây Không Phải Là Tác Phẩm Của Con Người
129
Chương 131: 131: Có Một Ngày Ta Sẽ Lấy Lại Công Bằng
130
Chương 132: 132: Trả Nhiệm Vụ Mạo Hiểm Giả
131
Chương 133: 133: Chặn Đường Tiếp Theo
132
Chương 134: 134: Đại Cathay
133
Chương 135: 135: Bị Chém Chết
134
Chương 136: 136: Bà Thần Tùy Tiện
135
Chương 137: 137: Tên Điên
136
Chương 138: 138: Ông Đây Sẽ Làm Người Bình Thường
137
Chương 139: 139: Ai Cho Tao Lương Thiện!!
138
Chương 140: 140: Trả Thù
139
Chương 141: 141: Kẻ Sắp Chết
140
Chương 142: 142: Bản Thân Quá Kém Cỏi
141
Chương 143: 143: Tâm Sự
142
Chương 144: 144: Nhiệm Vụ Cấp Mafuie
143
Chương 145: 145: Hái Sen
144
Chương 146: 146: Đen Vẫn Hoàn Đen
145
Chương 147: 147: Nhẹ Nhàng Với Tao Được Không
146
Chương 148: 148: Xong
147
Chương 149: 149: Rút
148
Chương 150: 150: Công Dụng Của Cửa Hàng Ngoại Trang
149
Chương 151: 151: Giật Điện
150
Chương 152: 152: Gấu Mẹ Gấu Con
151
Chương 153: 153: Coi Như Đây Là Một Trận Chiến Rèn Kỹ Năng
152
Chương 154: 154: Đánh Boom Liều Chết
153
Chương 155: 155: Chật Vật
154
Chương 156: 156: Ta Xem Kẻ Nào Dám
155
Chương 157: 157: Thử Nghiệm Súng Mới
156
Chương 158: 158: Uy Nghiêm Của Meo
157
Chương 159: 159: Long Hân Nghiên
158
Chương 160: 160: Ta Là Huynh Đệ Của Long Nguyên Giáp
159
Chương 161: 161: Nỗi Khổ Tâm Của Trương Nguyên
160
Chương 162: 162: Suy Cho Cùng Cũng Chẳng Ai Có Lỗi Hoàn Toàn
161
Chương 163: 163: Cho Gấu Ăn
162
Chương 164: 164: Về Thành Gặp Người Quen
163
Chương 165: 165: Giết Nhầm Còn Hơn Bỏ Sót
164
Chương 166: 166: Thông Tin Này Đủ Chứ
165
Chương 167: 167: Phản Cảm Lắm
166
Chương 168: 168: Hôm Nay Nhìn Vậy Là Đủ Rồi
167
Chương 169: 169: Cuối Cùng Ai Là Người Bình Thường
168
Chương 170: 170: Lời To
169
Chương 171: 171: Chủ Nhân Của Áo Giáp
170
Chương 172: 172: Đấu Trường Mạo Hiểm Giả
171
Chương 173: 173: Đẹp Mà Bị Khùng
172
Chương 174: 174: Sắp Chết Vẫn Còn Cười
173
Chương 175: 175: Chiến Đấu Tổ Một Kết Thúc
174
Chương 176: 176: Dark Elf
175
Chương 177: 177: Ngây Thơ
176
Chương 178: 178: Vòng Loại Thứ 2