Chương 139: 139: Ai Cho Tao Lương Thiện!!

Cái số của con người nó lạ lắm.

Giống như Chí Phèo có cái câu nói kinh điển: “Ai cho tao lương thiện?”.

Cái cuộc đời khốn nạn này cũng vậy, Đại Cathay muốn làm người lương thiện, nhưng cuộc đời đen nhưng cái cuộc đời đen như mõm chó lại không cho hắn làm người lương thiện.
Ngày đầu tiên muốn rời khỏi ngọn núi thì hắn phát hiện ra có một đống Ma Pháp Sư đang tuy đuổi hắn.

Cùng đường hắn liều mạng nhảy sang một cái vực, kết quả té gãy cổ ở dưới đó.

Nhưng hắn lại không chết, bằng cách nào đó cơ thể hắn tự hồi phục trở lại, nhưng cái cổ bị gãy thì phải tự bẻ lại.

Từ đây hắn phát hiện ra bản thân có khả năng tự phục hồi, hay nói đúng hơn là bất tử.

Bất quá hắn chả vui một chút nào, thà cú nhảy đó khiến hắn chết bà đi cho xong, lúc đó đầu thai thành một đứa con nít cho rảnh nợ.

Vì có ký ức của Chu Tước, nên hắn biết tại sao mấy người kia lại đang săn lùng hắn.

Chắc chắn là cái bọn Mạo Hiểm Giả gì đó hiểu lầm hắn là thằng Chu Tước nên mới đuổi đánh, có giải thích cũng không biết giải thích kiểu gì.
Dù còn sống đi chăng nữa, thì việc tự bẻ lại cái cổ đã gãy đúng là cực hình với hắn.

Chỉ tầm nửa tiếng, hắn đã hoàn toàn hồi phục như bình thường, lúc này hắn phát hiện ra đám người kia đang xuống khe núi tìm hắn.

Thế là hắn phải chạy trốn, trên đường chạy trốn thì lại bị bắt gặp đuổi đánh.
Hắn chạy đến một cái thác nước nhảy xuống dưới, rồi bị cuốn trôi không biết bao xa.

Vừa lạnh vừa đói, cũng may hắn bắt được một con cá.

Vừa mới nướng lên thì đã bị đuổi đánh tiếp.
Sang đến ngày thứ hai, hắn bắt được một con heo rừng, cứ thế nướng sống cả con heo bằng ngọn lửa tạo ra từ bàn tay.

Ăn xong thì hắn lại bị đám người kia đuổi đánh thêm một ngày nữa.

Cảm thấy chạy trốn không phải là cách, hắn bắt đầu núp lùm phản kích.
Hắn trốn trong một bụi cỏ rậm rạp, bọn Mạo Hiểm Giả kia dù cử rất nhiều người tìm hắn, nhưng có rất nhiều tên đi lẻ.

Vì ngọn núi quá lớn nên chúng phải chia người ra để tìm kiếm, có đông cách mấy cũng thế thôi.
Ôm cây...!à không, ôm bụi đợi thỏ.

Tuy nhiên kế hoạch của Đại Cathay không được như mong muốn, bởi cho có tách ra thì cũng đi thành nhóm 3 đến 5 người.

Làm khỉ gì có thằng nào đánh lẻ để bắt đâu.
Nhưng ông trời không phụ lòng người có tâm, ai đó đã nói ‘Có công mài sắt có ngày nên kim.’ Ôm bụi đợi thỏ thể nào cũng bắt được một con.
“Đợi ta một tí, ta đi giải quyết cái.”
Có một tiếng nói vang lên từ xa, Đại Cathay vểnh tai lên nghe.

Vừa hay tên đó đang đi về phía này, càng tốt hơn nữa là hắn quấn cái khăn choàng cổ khá lớn, gần như che hết nửa gương mặt của hắn.

Thế này thì càng tốt, chỉ cần giết hắn là Đại Cathay có thể giả dạng thành.
“Soạt soạt.”
Có điều gì đó hơi sai sai, tên kia kéo quần xuống làm cái gì? Bao nhiêu chỗ không giải quyết, lại chọn đúng ngay bụi cỏ của hắn?
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Đại Cathay điên tiết, nhưng hắn vẫn phải nhịn, đợi cho đến khi đối phương ‘xả’ ra một cái thì mới ra tay.
“Xì~~!!”
“Con bà mày!!”
“Bụi biết nói?”
“Là ông ngoại mày biết nói!!!”
Đúng lúc này Đại Cathay lao từ trong bụi ra, hắn vươn tay đến đấm thẳng vào sống mũi đối phương.

Ngay sau đó hắn quật ngã thằng đái bậy rồi đấm liên tiếp vào bụng hắn khiến cho đau đớn cũng không thể hét được thành tiếng.
Đồng thời hắn kéo phăng cái khăn choàng cổ đối phương, sau đó nhấc người gã ta lên, rồi ôm đối phương từ phía sau để siết cổ.

Một tay vừa siết, một tay vừa bịt miệng gã Mạo Hiểm Giả.

Nhưng tên đó cũng không phải là ngựa ốm sắp chết, hắn liên tục vùng vẫy hòng thoát ra khỏi đòn siết của Đại Cathay.
Bấy giờ chỉ thấy cơ thể hắn đang dần dần cứng lên, trong đầu Đại Cathay hiện ra một số ký ức.

Tên này chắc chắn là Ma Pháp Sư hệ Kim, nghĩ thế, cánh tay của Đại Cathay được bao bọc bởi lửa.

Tên Mạo Hiểm Giả càng vì thế mà đau đớn, càng vùng vẫy mạnh hơn.
“Bụp bụp bụp...”

Đại Cathay bồi liên tiếp ba cú đấm vào mạn sườn đối phương, khiến cho xương sườn của hắn gãy nát.

Nhưng tay của Đại Cathay cũng tê rần cả lên.

Tiếp đó lại dùng tay vịnh lấy ót, tay kia vẫn tiếp tục siết cổ.

Cùng lúc hắn dùng gót chân không ngừng nện vào hạ bộ của tên Mạo Hiểm Giả.
Sức vùng vẫy ngày một yếu đi, cuối cùng là ngưng hẳn.

Đại Cathay đẩy người của gã Mạo Hiểm Giả sang một bên, hắn nằm vật ra đống tuyết thở hồng hộc.

Cái thân thể này quá yếu rồi, chỉ hoạt động mạnh có một chút mà đã không thở nổi.
Nằm dưỡng sức chừng nửa phút, thì Đại Cathay nghe thấy tiếng người gọi.

Hắn lập tức bật dậy lột đồ tên Mạo Hiểm Giả kia ra rồi mặc vào người.

Trong nháy mắt tên Mạo Hiểm Giả trần chuồng, còn hắn thì khoác trên mình bộ đồ mới.
Lúc này hắn kéo cái xác xuống cái hố đã đào sẵn từ trước rồi lấp tuyết lên trên đó, cả bộ đồ rách nát cháy xém cũng vất xuống dưới.

Đại Cathay dùng tuyết xóa đi vết tích chiến đấu ở mặt đất, kiểm tra lại một lần thấy không còn gì đáng ngại thì mới rời đi.
Chừng một phút sau, Đại Cathay quần áo luộm thuộm chạy ra.

Hắn vừa kịp kéo cái khăn choàng lên che mặt thì có người tới nhăn mặt hỏi:
“Làm cái gì mà lâu thế?”
“Ta đi đại tiện, thông cảm thông cảm...!ha ha.” – Đại Cathay gãi đầu cười ha hả.
“Nhanh đi, tìm không thấy hắn, tối nay chúng ta lại phải ngủ trong rừng.” – Gã đồng bọn nhìn Đại Cathay nói.

Hắn không có một chút nghi ngờ nào.
Có thể hiểu được chuyện này, dù gì đây cũng là nhiệm vụ của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, các Mạo Hiểm Giả không có đội thường được xếp đội với các thành viên đồng cấp khác.

Dù sao đây chỉ là nhiệm vụ tìm kiếm, cũng không phải chiến đấu.
Thành công trở thành một trong số chúng, Đại Cathay khẽ nở một nụ cười dưới lớp khăn choàng.

Cứ thế hắn cùng bọn họ tìm kiếm đến tận đêm, thậm chí trong quá trình hắn là kẻ tìm kiếm nhiệt tình nhất.
Đến đêm cả bọn bắt đầu lấy lương khô ra ăn thì Đại Cathay lại chuẩn bị đi nhóm lửa, thấy hắn thu gom củi lửa thì đám người Mạo Hiểm Giả kia nhìn hắn nói:
“Ngươi tính làm cái gì vậy?”
“Nhóm lửa nướng thịt.” – Đại Cathay thản nhiên trả lời.
“Có bị điên không? Nhóm lửa để cho tên kia biết vị trí chúng ta để chạy trốn hay sao?” – Gã ta quát Đại Cathay một tiếng.
Từng là một thằng đại ca xã hội đen, bị một thằng ất ơ quát khiến cho Đại Cathay suýt chút nữa nhịn không được lao lên đấm hắn.

Bất quá hắn cũng từng là một thằng nhóc đi lên, nên chỉ gãi đầu cười hề hề đáp:
“Ờ ha, cám ơn ngươi.

Ta sai rồi.”
“Hừ, may cho ngươi là hôm nay ta thấy ngươi quá nhiệt tình nên không tính toán.

Lần sau cẩn trọng một chút.

Tính cách bất cẩn như ngươi bảo sao không có kẻ nào thèm nhập đội chung.”
Nói rồi hắn ta ném cho Đại Cathay một miếng thịt bò khô, Đại Cathay nhà ta bản lĩnh thì có, nhưng đói thì không chịu được.

Hắn lập tức cám ơn rồi ngồi ăn ấy ăn để, đang ăn thì mắc nghẹn, hắn lục lọi cả cơ thể thì lấy ra được một viên ma tinh thạch hệ Thủy.
Hắn vốn định sử dụng ma lực để kích hoạt, nhưng nghĩ lại bản thân không thể kiểm soát sức mạnh nên quay đi chỗ khác gõ ba cái lên ma tinh thạch để lấy nước uống.
Cứ thế hắn cùng bọn họ tìm kiếm suốt hai tuần trời, lương thực thì có người cung cấp, nước uống thì có ma tinh thạch hệ Thủy.

Hết nửa tháng, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả ra lệnh rút về, tuyên bố đã phát hiện được thi thể của Chu Tước.
Nghe tin tức này, Đại Cathay bỗng dưng chột dạ.

Nhưng như thế thì có làm sao, dù gì nhiệm vụ cũng hoàn thành.

Hắn nhận được vài đồng bạc lẻ rồi bị đuổi đi.

Thế là đi theo mấy tên Mạo Hiểm Giả kia đến một tòa thành tên là Phù Sương tọa lạc tại đỉnh của một ngọn núi bằng phẳng.

Phù có nghĩa là nổi, Sương tức nghĩa là sương mù.

Sương mù trôi nổi ở tòa thành này quanh năm suốt tháng nên được gọi là thành Phù Sương.
Vốn Đại Cathay muốn vào trong thành để kiếm chác chút gì đó ngon ngon để ăn, nhưng hắn vừa lục lọi trong ký ức thì phát hiện ra.

Muốn vào tòa thành ban đêm phải trình ra một thứ giống như thẻ công dân, đối với Mạo Hiểm Giả thì cần huy hiệu Mạo Hiểm Giả.
Vừa lấy ra huy hiệu Mạo Hiểm Giả, hắn thấy huy hiệu này đen như cứt chó.

Điều đó đồng nghĩa với việc huy hiệu đã trở thành đồ phế phẩm, không thể dùng nó để vào thành được, nếu không hắn sẽ bị phát hiện ra mất.

Nhưng quay lại núi thì cũng không được, chắc chắn sẽ gặp cái bọn Mạo Hiểm Giả khác hỏi vì sao không vào thành.

Quanh đi quẩn lại cũng không còn cách nào khác, đành liều đi hỏi thử gã Mạo Hiểm Giả chung đội xem sao.
Chỉ là hắn chưa kịp hỏi thì đột nhiên có người vỗ vai hắn nói:
“Thành Phong, huy hiệu của ngươi hết hạn rồi không vào được ư?”
“Hả?” – Đại Cathay quay đầu lại thì bắt gặp một gương mặt lạ hoắc, hắn ta ăn mặc luộm thuộm, râu ria mọc lởm chởm, lúc cười còn lộ ra cái răng sún trông rất mắc cười.
“Cứ vào đi, ở ngay cổng thành có người của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả mà.

Người ta đã xác nhận rồi, gia hạn huy hiệu cho ngươi ngay thôi.

Đưa đây để ta làm cho.”
“À ừ, cảm ơn.” – Đại Cathay như vớ được cọng cỏ cứu sinh, hắn cười nói.
Nhưng tên kia vừa nhận được huy hiệu của hắn thì đột ngột chạy thẳng đến cổng thành.

Hắn đưa huy hiệu cho người đứng gần cổng, bộ dáng rất là gấp gáp.
Thấy có chuyện không đúng, Đại Cathay lập tức chạy tới hòng tóm hắn lại.

Nhưng cái người của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả kia đưa lại huy hiệu cho hắn thì hắn đã chạy tọt vào trong thành.

Đại Cathay đuổi theo nhưng bị ngăn lại hỏi:
“Huy hiệu ngươi đâu?”
“Ta...!là tên kia lấy của ta.

Hắn nói đem gia hạn giúp ta, thế nào lại cầm đi mất.

Ta vừa bị cướp đó, ta bị cướp.” – Đại Cathay uất ức kêu lên.
Kiếp trước làm đầu đường xó chợ chưa từng cướp của ai bao giờ, kiếp này lại bị cướp một cách trắng trợn như thế.
“Cái gì? Kẻ vừa rồi không phải Mạo Hiểm Giả? Ngươi tên gì, để ta điều tra.” – Người của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả lập tức nói.
Xong rồi, lần này xong thật rồi.

Đại Cathay biết tên của gã hắn giết là gì chết liền.

Đúng rồi, hình như là Thành Phong.

Hắn lập tức nói ra cái tên đó.
“Họ gì?” – Người kia lại hỏi.
Câu này Đại Cathay chịu, hắn không trả lời được, càng không thể trả lời là có họ.

Hắn muốn làm người lương thiện thôi mà? Có cần làm khó nhau vậy không? Ai cho ta lương thiện??!!!.

Chapter
1 Chương 1: 1: Hệ Thống Phiền Bỏ Mẹ
2 Chương 2: 2: Cô Gái Kì Lạ
3 Chương 3: 3: Đời Đen Như Chó Cắn
4 Chương 4: 4: Xuyên Không Bà Nó Rồi
5 Chương 5: 5: Thái Tử
6 Chương 6: 6: Hai Con Vật
7 Chương 7: 7: Đến Trấn Phúc Lộc
8 Chương 8: 8: Phúc Lộc Trấn
9 Chương 9: 9: Lại Gặp Lâm Chấn Hưng
10 Chương 10: 10: Ngồi Hút Thuốc Uống Cà Phê
11 Chương 11: 11: Là Con Người Lại Không Có Dục Vọng
12 Chương 12: 12: Hỏi Thăm Thông Tin
13 Chương 13: 13: Lịch Sử Hình Thành Đế Quốc Và Phép Thuật
14 Chương 14: 14: Đề Xuất Thứ Hai
15 Chương 15: 15: Nhiệm Vụ Đầu Tiên Hoàn Thành
16 Chương 16: 16: Ma Tùng Quân Khởi Hành
17 Chương 17: 17: Nhận Nhiệm Vụ
18 Chương 18: 18: Thế Giới Này Trông Chẳng Yên Bình Chút Nào
19 Chương 19: 19: Làng Yên Việt
20 Chương 20: 20: Ma Tinh Thạch
21 Chương 21: 21: Nghi Lễ
22 Chương 22: 22: Hắc Y Nương Tử Xuất Hiện
23 Chương 23: 23: Mèo Thần Tài Của Ta
24 Chương 24: 24: Ngươi Không Biết Sao
25 Chương 25: 25: Lời Nguyền Từ Người Đã Khuất
26 Chương 26: 26: Không Bị Ảnh Hưởng Một Chút Gì
27 Chương 27: 27: Chôn Cất
28 Chương 28: 28: Không Cảm Thấy Ngươi Phiền Nữa
29 Chương 29: 29: Bí Kíp
30 Chương 30: 30: Tích Điểm Cảm Xúc
31 Chương 31: 31: Lỗi Hệ Thống
32 Chương 32: 32: Chẳng Trông Mong Gì Được
33 Chương 33: 33: Chỉ Số Bất Thường
34 Chương 34: 34: Nhiệm Vụ Theo Yêu Cầu
35 Chương 35: 35: Nguy Hiểm
36 Chương 36: 36: Quà Đền Bù
37 Chương 37: 37: Khởi Động Lại Chức Năng
38 Chương 38: 38: Lao Động Khổ Sai
39 Chương 39: 39: Kho Báu Ngay Bên Cạnh
40 Chương 40: 40: Trọng Kiếm
41 Chương 41: 41: Thuộc Tính Bộ Trọng Kiếm
42 Chương 42: 42: Khởi Hành
43 Chương 43: 43: Tai Ương Đến Từ Đế Quốc!!!
44 Chương 44: 44: Những Người Bị Đế Quốc Ruồng Bỏ
45 Chương 45: 45: Kẻ Cứu Mạng Kỳ Lạ
46 Chương 46: 46: Sonic
47 Chương 47: 47: Tất Cả Đều Đã Chết …
48 Chương 48: 48: Có Người Còn Sống
49 Chương 49: 49: Hai Đứa Trẻ
50 Chương 50: 50: Dụ Dỗ Trẻ Nhỏ
51 Chương 51: 51: Bọn Muội Đến Từ Làng Yên Việt
52 Chương 52: 52: Có Người Đã Chôn Bọn Họ
53 Chương 53: 53: Lừa Đảo
54 Chương 54: 54: Nhiệm Vụ Mới
55 Chương 55: 55: Thế Này Mà Lành Tính
56 Chương 56: 56: Thảm Rồi
57 Chương 57: 57: Chật Vật Hoàn Thành Nhiệm Vụ
58 Chương 58: 58: Hai Con Tê Tê
59 Chương 59: 59: Là Nàng Ấy
60 Chương 60: 60: Quà Tết Từ Phiền Bỏ Mẹ
61 Chương 61: 61: Tên Này Có Đẹp Không
62 Chương 62: 62: Giáp Phẩm Chất Hoàng Kim
63 Chương 63: 63: Nghỉ Ngơi
64 Chương 64: 64: Tai Bay Vạ Gió
65 Chương 65: 65: Gặp Cướp
66 Chương 66: 66: Bị Tưởng Là Cướp
67 Chương 67: 67: Lần Đầu Giết Người
68 Chương 68: 68: Khóc Lớn
69 Chương 69: 69: Thêm Một Kẻ Chết
70 Chương 70: 70: Điền Hải
71 Chương 71: 71: Toàn Lũ Điên
72 Chương 72: 72: Huyết Phong Xuất Hiện
73 Chương 73: 73: Ma Thuật Trj Thương
74 Chương 74: 74: Long Nguyên Giáp
75 Chương 75: 75: Đều Mang Thù Với Đế Quốc
76 Chương 76: 76: Ông Chú Già Già Bán Hủ Tiếu
77 Chương 77: 77: Nếu Muốn Ai Lại Chọn Cái Nghề Nguy Hiểm Này
78 Chương 78: 78: Đào Góc Tường
79 Chương 79: 79: Cử Hàng Trang Bị
80 Chương 80: 80: Đơn Hàng Của Lưu Béo
81 Chương 81: 81: Tộc Elf
82 Chương 82: 82: Lưu Béo Đòi Giảm Béo
83 Chương 83: 83: Làm Giáo Sư
84 Chương 84: 84: Hai Cô Nàng Khó Ưa
85 Chương 85: 85: Âm Mưu Của Lão Giám Thị
86 Chương 86: 86: Phần Thưởng Gấp 20 Lần
87 Chương 87: 87: Con Chó Này Ăn Không Ngon Con Gấu Mập Mập Ăn Ngon Hơn
88 Chương 88: 88: Long Nguyên Giáp Xuất Hiện
89 Chương 89: 89: Từng Là Mạo Hiểm Giả Cấp Astas
90 Chương 90: 90: Mua Sắm Quá Tay
91 Chương 91: 91: Cách Nấu Ma Thú
92 Chương 92: 92: Cách Nấu Ma Thú 2
93 Chương 93: 93: Dong Binh Đoàn Nhâm Dần Xảy Ra Chuyện
94 Chương 94: 94: Nghi Phạm
95 Chương 95: 95: Huy Hiệu Mạo Hiểm Giả Cấp Zewg
96 Chương 96: 96: Nhiệm Vụ Mạo Hiểm Giả
97 Chương 97: 97: Quyết Định Hợp Tác
98 Chương 98: 98: Trả Ơn
99 Chương 99: 99: Đánh Đi
100 Chương 100: 100: Phát Tiền
101 Chương 101: 101: Kế Hoạch
102 Chương 102: 102: Đột Nhập Phủ Thành Chủ
103 Chương 103-104: Con Rể Thành Chủ - Vụ Nổ
104 Chương 105: 105: Kẻ Rác Rưởi
105 Chương 106: 106: Thuốc Chữa Thương
106 Chương 107: 107: Tên Công Tử Thảm Hại
107 Chương 108: 108: Chuẩn Bị Hành Động
108 Chương 109: 109: Nhiệm Vụ Cấp Cam
109 Chương 110: 110: Cần Phải Hiểu Rõ Đối Phương
110 Chương 111: 111: Điều Tra
111 Chương 112: 112: Cuối Cùng Là Kẻ Nào
112 Chương 113: 113: Bùm
113 Chương 114: 114: Kẻ Dị Hợm
114 Chương 115: 115: Súng
115 Chương 116: 116: Âm Mưu Chính Của Hội Huyết Nhẫn
116 Chương 117: 117: Túc Chủ Có Quên Gì Không
117 Chương 118-119: Chọc Chó - Vậy Là Xong Rồi?
118 Chương 120: 120: Khống Ngục Thần Thuật
119 Chương 121: 121: Luyện Tập Hít Thở
120 Chương 122: 122: Tối Nay Có Kịch Hay
121 Chương 123: 123: Nó Thật Lắm
122 Chương 124: 124: Nghiêm Tiêu Hoa
123 Chương 125: 125: Nỗi Khổ Của Nghiêm Tiêu Hoa
124 Chương 126: 126: Hội Huyết Nhẫn Tập Kích
125 Chương 127: 127: Phải Tin Hắn
126 Chương 128: 128: Đại Thắng Trở Về
127 Chương 129: 129: Cái Giá
128 Chương 130: 130: Đây Không Phải Là Tác Phẩm Của Con Người
129 Chương 131: 131: Có Một Ngày Ta Sẽ Lấy Lại Công Bằng
130 Chương 132: 132: Trả Nhiệm Vụ Mạo Hiểm Giả
131 Chương 133: 133: Chặn Đường Tiếp Theo
132 Chương 134: 134: Đại Cathay
133 Chương 135: 135: Bị Chém Chết
134 Chương 136: 136: Bà Thần Tùy Tiện
135 Chương 137: 137: Tên Điên
136 Chương 138: 138: Ông Đây Sẽ Làm Người Bình Thường
137 Chương 139: 139: Ai Cho Tao Lương Thiện!!
138 Chương 140: 140: Trả Thù
139 Chương 141: 141: Kẻ Sắp Chết
140 Chương 142: 142: Bản Thân Quá Kém Cỏi
141 Chương 143: 143: Tâm Sự
142 Chương 144: 144: Nhiệm Vụ Cấp Mafuie
143 Chương 145: 145: Hái Sen
144 Chương 146: 146: Đen Vẫn Hoàn Đen
145 Chương 147: 147: Nhẹ Nhàng Với Tao Được Không
146 Chương 148: 148: Xong
147 Chương 149: 149: Rút
148 Chương 150: 150: Công Dụng Của Cửa Hàng Ngoại Trang
149 Chương 151: 151: Giật Điện
150 Chương 152: 152: Gấu Mẹ Gấu Con
151 Chương 153: 153: Coi Như Đây Là Một Trận Chiến Rèn Kỹ Năng
152 Chương 154: 154: Đánh Boom Liều Chết
153 Chương 155: 155: Chật Vật
154 Chương 156: 156: Ta Xem Kẻ Nào Dám
155 Chương 157: 157: Thử Nghiệm Súng Mới
156 Chương 158: 158: Uy Nghiêm Của Meo
157 Chương 159: 159: Long Hân Nghiên
158 Chương 160: 160: Ta Là Huynh Đệ Của Long Nguyên Giáp
159 Chương 161: 161: Nỗi Khổ Tâm Của Trương Nguyên
160 Chương 162: 162: Suy Cho Cùng Cũng Chẳng Ai Có Lỗi Hoàn Toàn
161 Chương 163: 163: Cho Gấu Ăn
162 Chương 164: 164: Về Thành Gặp Người Quen
163 Chương 165: 165: Giết Nhầm Còn Hơn Bỏ Sót
164 Chương 166: 166: Thông Tin Này Đủ Chứ
165 Chương 167: 167: Phản Cảm Lắm
166 Chương 168: 168: Hôm Nay Nhìn Vậy Là Đủ Rồi
167 Chương 169: 169: Cuối Cùng Ai Là Người Bình Thường
168 Chương 170: 170: Lời To
169 Chương 171: 171: Chủ Nhân Của Áo Giáp
170 Chương 172: 172: Đấu Trường Mạo Hiểm Giả
171 Chương 173: 173: Đẹp Mà Bị Khùng
172 Chương 174: 174: Sắp Chết Vẫn Còn Cười
173 Chương 175: 175: Chiến Đấu Tổ Một Kết Thúc
174 Chương 176: 176: Dark Elf
175 Chương 177: 177: Ngây Thơ
176 Chương 178: 178: Vòng Loại Thứ 2
Chapter

Updated 176 Episodes

1
Chương 1: 1: Hệ Thống Phiền Bỏ Mẹ
2
Chương 2: 2: Cô Gái Kì Lạ
3
Chương 3: 3: Đời Đen Như Chó Cắn
4
Chương 4: 4: Xuyên Không Bà Nó Rồi
5
Chương 5: 5: Thái Tử
6
Chương 6: 6: Hai Con Vật
7
Chương 7: 7: Đến Trấn Phúc Lộc
8
Chương 8: 8: Phúc Lộc Trấn
9
Chương 9: 9: Lại Gặp Lâm Chấn Hưng
10
Chương 10: 10: Ngồi Hút Thuốc Uống Cà Phê
11
Chương 11: 11: Là Con Người Lại Không Có Dục Vọng
12
Chương 12: 12: Hỏi Thăm Thông Tin
13
Chương 13: 13: Lịch Sử Hình Thành Đế Quốc Và Phép Thuật
14
Chương 14: 14: Đề Xuất Thứ Hai
15
Chương 15: 15: Nhiệm Vụ Đầu Tiên Hoàn Thành
16
Chương 16: 16: Ma Tùng Quân Khởi Hành
17
Chương 17: 17: Nhận Nhiệm Vụ
18
Chương 18: 18: Thế Giới Này Trông Chẳng Yên Bình Chút Nào
19
Chương 19: 19: Làng Yên Việt
20
Chương 20: 20: Ma Tinh Thạch
21
Chương 21: 21: Nghi Lễ
22
Chương 22: 22: Hắc Y Nương Tử Xuất Hiện
23
Chương 23: 23: Mèo Thần Tài Của Ta
24
Chương 24: 24: Ngươi Không Biết Sao
25
Chương 25: 25: Lời Nguyền Từ Người Đã Khuất
26
Chương 26: 26: Không Bị Ảnh Hưởng Một Chút Gì
27
Chương 27: 27: Chôn Cất
28
Chương 28: 28: Không Cảm Thấy Ngươi Phiền Nữa
29
Chương 29: 29: Bí Kíp
30
Chương 30: 30: Tích Điểm Cảm Xúc
31
Chương 31: 31: Lỗi Hệ Thống
32
Chương 32: 32: Chẳng Trông Mong Gì Được
33
Chương 33: 33: Chỉ Số Bất Thường
34
Chương 34: 34: Nhiệm Vụ Theo Yêu Cầu
35
Chương 35: 35: Nguy Hiểm
36
Chương 36: 36: Quà Đền Bù
37
Chương 37: 37: Khởi Động Lại Chức Năng
38
Chương 38: 38: Lao Động Khổ Sai
39
Chương 39: 39: Kho Báu Ngay Bên Cạnh
40
Chương 40: 40: Trọng Kiếm
41
Chương 41: 41: Thuộc Tính Bộ Trọng Kiếm
42
Chương 42: 42: Khởi Hành
43
Chương 43: 43: Tai Ương Đến Từ Đế Quốc!!!
44
Chương 44: 44: Những Người Bị Đế Quốc Ruồng Bỏ
45
Chương 45: 45: Kẻ Cứu Mạng Kỳ Lạ
46
Chương 46: 46: Sonic
47
Chương 47: 47: Tất Cả Đều Đã Chết …
48
Chương 48: 48: Có Người Còn Sống
49
Chương 49: 49: Hai Đứa Trẻ
50
Chương 50: 50: Dụ Dỗ Trẻ Nhỏ
51
Chương 51: 51: Bọn Muội Đến Từ Làng Yên Việt
52
Chương 52: 52: Có Người Đã Chôn Bọn Họ
53
Chương 53: 53: Lừa Đảo
54
Chương 54: 54: Nhiệm Vụ Mới
55
Chương 55: 55: Thế Này Mà Lành Tính
56
Chương 56: 56: Thảm Rồi
57
Chương 57: 57: Chật Vật Hoàn Thành Nhiệm Vụ
58
Chương 58: 58: Hai Con Tê Tê
59
Chương 59: 59: Là Nàng Ấy
60
Chương 60: 60: Quà Tết Từ Phiền Bỏ Mẹ
61
Chương 61: 61: Tên Này Có Đẹp Không
62
Chương 62: 62: Giáp Phẩm Chất Hoàng Kim
63
Chương 63: 63: Nghỉ Ngơi
64
Chương 64: 64: Tai Bay Vạ Gió
65
Chương 65: 65: Gặp Cướp
66
Chương 66: 66: Bị Tưởng Là Cướp
67
Chương 67: 67: Lần Đầu Giết Người
68
Chương 68: 68: Khóc Lớn
69
Chương 69: 69: Thêm Một Kẻ Chết
70
Chương 70: 70: Điền Hải
71
Chương 71: 71: Toàn Lũ Điên
72
Chương 72: 72: Huyết Phong Xuất Hiện
73
Chương 73: 73: Ma Thuật Trj Thương
74
Chương 74: 74: Long Nguyên Giáp
75
Chương 75: 75: Đều Mang Thù Với Đế Quốc
76
Chương 76: 76: Ông Chú Già Già Bán Hủ Tiếu
77
Chương 77: 77: Nếu Muốn Ai Lại Chọn Cái Nghề Nguy Hiểm Này
78
Chương 78: 78: Đào Góc Tường
79
Chương 79: 79: Cử Hàng Trang Bị
80
Chương 80: 80: Đơn Hàng Của Lưu Béo
81
Chương 81: 81: Tộc Elf
82
Chương 82: 82: Lưu Béo Đòi Giảm Béo
83
Chương 83: 83: Làm Giáo Sư
84
Chương 84: 84: Hai Cô Nàng Khó Ưa
85
Chương 85: 85: Âm Mưu Của Lão Giám Thị
86
Chương 86: 86: Phần Thưởng Gấp 20 Lần
87
Chương 87: 87: Con Chó Này Ăn Không Ngon Con Gấu Mập Mập Ăn Ngon Hơn
88
Chương 88: 88: Long Nguyên Giáp Xuất Hiện
89
Chương 89: 89: Từng Là Mạo Hiểm Giả Cấp Astas
90
Chương 90: 90: Mua Sắm Quá Tay
91
Chương 91: 91: Cách Nấu Ma Thú
92
Chương 92: 92: Cách Nấu Ma Thú 2
93
Chương 93: 93: Dong Binh Đoàn Nhâm Dần Xảy Ra Chuyện
94
Chương 94: 94: Nghi Phạm
95
Chương 95: 95: Huy Hiệu Mạo Hiểm Giả Cấp Zewg
96
Chương 96: 96: Nhiệm Vụ Mạo Hiểm Giả
97
Chương 97: 97: Quyết Định Hợp Tác
98
Chương 98: 98: Trả Ơn
99
Chương 99: 99: Đánh Đi
100
Chương 100: 100: Phát Tiền
101
Chương 101: 101: Kế Hoạch
102
Chương 102: 102: Đột Nhập Phủ Thành Chủ
103
Chương 103-104: Con Rể Thành Chủ - Vụ Nổ
104
Chương 105: 105: Kẻ Rác Rưởi
105
Chương 106: 106: Thuốc Chữa Thương
106
Chương 107: 107: Tên Công Tử Thảm Hại
107
Chương 108: 108: Chuẩn Bị Hành Động
108
Chương 109: 109: Nhiệm Vụ Cấp Cam
109
Chương 110: 110: Cần Phải Hiểu Rõ Đối Phương
110
Chương 111: 111: Điều Tra
111
Chương 112: 112: Cuối Cùng Là Kẻ Nào
112
Chương 113: 113: Bùm
113
Chương 114: 114: Kẻ Dị Hợm
114
Chương 115: 115: Súng
115
Chương 116: 116: Âm Mưu Chính Của Hội Huyết Nhẫn
116
Chương 117: 117: Túc Chủ Có Quên Gì Không
117
Chương 118-119: Chọc Chó - Vậy Là Xong Rồi?
118
Chương 120: 120: Khống Ngục Thần Thuật
119
Chương 121: 121: Luyện Tập Hít Thở
120
Chương 122: 122: Tối Nay Có Kịch Hay
121
Chương 123: 123: Nó Thật Lắm
122
Chương 124: 124: Nghiêm Tiêu Hoa
123
Chương 125: 125: Nỗi Khổ Của Nghiêm Tiêu Hoa
124
Chương 126: 126: Hội Huyết Nhẫn Tập Kích
125
Chương 127: 127: Phải Tin Hắn
126
Chương 128: 128: Đại Thắng Trở Về
127
Chương 129: 129: Cái Giá
128
Chương 130: 130: Đây Không Phải Là Tác Phẩm Của Con Người
129
Chương 131: 131: Có Một Ngày Ta Sẽ Lấy Lại Công Bằng
130
Chương 132: 132: Trả Nhiệm Vụ Mạo Hiểm Giả
131
Chương 133: 133: Chặn Đường Tiếp Theo
132
Chương 134: 134: Đại Cathay
133
Chương 135: 135: Bị Chém Chết
134
Chương 136: 136: Bà Thần Tùy Tiện
135
Chương 137: 137: Tên Điên
136
Chương 138: 138: Ông Đây Sẽ Làm Người Bình Thường
137
Chương 139: 139: Ai Cho Tao Lương Thiện!!
138
Chương 140: 140: Trả Thù
139
Chương 141: 141: Kẻ Sắp Chết
140
Chương 142: 142: Bản Thân Quá Kém Cỏi
141
Chương 143: 143: Tâm Sự
142
Chương 144: 144: Nhiệm Vụ Cấp Mafuie
143
Chương 145: 145: Hái Sen
144
Chương 146: 146: Đen Vẫn Hoàn Đen
145
Chương 147: 147: Nhẹ Nhàng Với Tao Được Không
146
Chương 148: 148: Xong
147
Chương 149: 149: Rút
148
Chương 150: 150: Công Dụng Của Cửa Hàng Ngoại Trang
149
Chương 151: 151: Giật Điện
150
Chương 152: 152: Gấu Mẹ Gấu Con
151
Chương 153: 153: Coi Như Đây Là Một Trận Chiến Rèn Kỹ Năng
152
Chương 154: 154: Đánh Boom Liều Chết
153
Chương 155: 155: Chật Vật
154
Chương 156: 156: Ta Xem Kẻ Nào Dám
155
Chương 157: 157: Thử Nghiệm Súng Mới
156
Chương 158: 158: Uy Nghiêm Của Meo
157
Chương 159: 159: Long Hân Nghiên
158
Chương 160: 160: Ta Là Huynh Đệ Của Long Nguyên Giáp
159
Chương 161: 161: Nỗi Khổ Tâm Của Trương Nguyên
160
Chương 162: 162: Suy Cho Cùng Cũng Chẳng Ai Có Lỗi Hoàn Toàn
161
Chương 163: 163: Cho Gấu Ăn
162
Chương 164: 164: Về Thành Gặp Người Quen
163
Chương 165: 165: Giết Nhầm Còn Hơn Bỏ Sót
164
Chương 166: 166: Thông Tin Này Đủ Chứ
165
Chương 167: 167: Phản Cảm Lắm
166
Chương 168: 168: Hôm Nay Nhìn Vậy Là Đủ Rồi
167
Chương 169: 169: Cuối Cùng Ai Là Người Bình Thường
168
Chương 170: 170: Lời To
169
Chương 171: 171: Chủ Nhân Của Áo Giáp
170
Chương 172: 172: Đấu Trường Mạo Hiểm Giả
171
Chương 173: 173: Đẹp Mà Bị Khùng
172
Chương 174: 174: Sắp Chết Vẫn Còn Cười
173
Chương 175: 175: Chiến Đấu Tổ Một Kết Thúc
174
Chương 176: 176: Dark Elf
175
Chương 177: 177: Ngây Thơ
176
Chương 178: 178: Vòng Loại Thứ 2