Chương 4

9

Thẩm Thanh Thu đang nằm ngất xỉu, bỗng dưng tự động đứng dậy. Bà ấy đi loanh quanh trong phòng ngủ một cách đờ người giống như hồn ma hơn là một con người. Đến khi giơ tay định mở cửa đi ra ngoài, toàn thân bà ấy run lên mấy cái như bị điện giật, cuối cùng bà ấy đành quay người lại phía tôi

Cư dân mạng đều trở thành Sherlock Holmes, quyết điều tra cho được vụ này:

[Hồng Chu vừa nói gói hàng của Thẩm Thanh Thu ở địa ngục không tìm được người nhận, chẳng phải cô ấy chưa chết sao?]

[Bà ấy chắc chắn chưa chết, nếu đã chết, làm sao bà ấy vẫn có thể phát sóng cùng Hồng Chu? Với lại tôi đã xem phát sóng được mấy ngày rồi.]

[Vì bà ấy chưa chết, nên hành động lúc nảy của bà ấy chắc chắn là do bị mất kiểm soát. Theo góc độ khoa học, bà ấy vì không thể chấp nhận cái chết của người thân, nên bà ấy đã cố gắng quên hết những ký ức liên quan đến họ, dần dần tâm lý bà ấy sẽ không ổn định.]

[Không thể nào! Nếu đã như vậy, tại sao gia đình bà ấy không phát hiện ra rồi đưa bà ấy đi bệnh viện, để như vậy rất nguy hiểm.]

[Đúng! Không phải là bà ấy còn ba mẹ sao? Không thể nào ba mẹ ruột của bà ấy lại không biết bà ấy còn sống hay đã chết?]

Dù họ có tranh cãi thế nào cũng không có kết quả, những cư dân mạng lại bắt đầu quay sang tra hỏi tôi:

[Người giao hàng của địa phủ chuyên đi gạt người như thế này sao? Chẳng lẽ cái cô Hồng Chu này không biết gì thật?]

[Cô cố tình không nói gì, chỉ để kích thích sự thêm sự tò mò của mọi người! Để câu người xem hay muốn lừa tiền khách hàng?]

[Để tôi nói cho mọi người biết, cô ấy chắc chắn không thể sống vừa kết nối với địa phủ và nhân gian được! Chỉ là một kẻ mang tâm linh ra để lừa người kiếm tiền.]

Nhìn thấy những bình luận không hay này, tôi rất muốn cười lớn, nhưng phải cố gắng kiềm chế: “Tôi, Hồng Chu, không có năng lực, nhưng tôi thù hận rất rất lâu. Sau khi các người chết, nếu các người nhìn thấy tôi ở địa ngục, hãy nhớ đi đường vòng, nếu không thì im lặng mà đi là được. Nếu gây sự thì phải lạy tôi ba lần."

[Mày nghĩ mày là ai? Cho dù tao có chết, tao cũng không thèm sợ mày?]

[Wow lạy cô? Cô là con gái của Diêm Vương chắc, thật nực cười!]

Tôi cười thật tươi, búng tay với mọi người: “Thật trùng hợp, là sự thật.”

Khu vực bình luận đột nhiên im lặng một lúc, sau đó tràn ngập biểu tượng phẫn nộ. Phẫn nộ gì chứ tôi nói thạt mà! Tôi nhìn thời gian, nếu quá muộn sẽ khiến buổi phát sóng trực tiếp của tôi bị trì hoãn, doanh thu giảm đi sẽ ảnh hưởng đến việc tôi trả nợ.

"Được rồi, chúng ta quay lại công việc thôi. Tôi có thể nói cho mọi người biết, Thẩm Thanh Thu... thực sự đã chết."

Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Thu đột nhiên chạy về phía màn hình đang phát sóng trực tiếp: "Bác sĩ nói tôi không thể sống quá một tháng nữa! Tôi muốn mua trước thứ gì, trước khi tôi phải xuống dưới đó!"

Vừa chạm vào ánh mắt tôi, bà ấy liền nói không ngừng: "Hồng Chu, lấy sổ ghi ra: Tôi tên là Thẩm Thanh Thu, địa chỉ chi tiết và ngày sinh của tôi là…"

Sau khi thông báo địa chỉ nhà, cô khoe việc đặt hàng:

"Trước hết, hãy cho tôi ba căn biệt thự, mỗi chiếc một chiếc Maserati và một chiếc Lamborghini. Sau đó cho tôi tôm hùm và cua trong suốt ba năm. Nhân tiện, tôi có thể trồng trọt ở địa phủ được không? Nếu vậy, cô có thể cho tôi một ngàn mẫu đất!”

Cư dân mạng cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn:

[Những gì bà ấy nói vẫn giống hệt như ban nảy!]

[Bà ấy đang lặp lại! Có lẽ nào tôi bị mắc kẹt trong thời gian đang lặp lại?]

[Hay là bà ấy đã chết, nhưng lại bị mắc kẹt trong căn phòng này? Khó trách trong địa phủ không có người như vậy!]

10

Đúng lúc này, mọi người đều nghe thấy tiếng cửa phòng lại cọt kẹt mở ra, Thẩm Thanh Thu bị tiếng động lớn làm cho giật mình, vô thức nhìn về phía cửa. Tôi nhìn thấy ba người đang đứng ở cửa từ từ đi vào, một người trong số họ là bà già có mái tóc hoa râm trên thái dương. Bà ta vừa đảo mắt lập tức phát hiện ra phát sóng trực tiếp trên điện thoại của con gái mình trong phòng đang phát, bà đi thẳng qua Thẩm Thanh Thu và tiến đến chỗ tôi, nhưng bà lại thốt lên đầy vẻ khiếp sợ:

"Chuyện gì thế này? Con gái tôi đã chết sáu năm rồi! Tại sao điện thoại vẫn còn bật!"

Lúc này, bà lão run rẩy lấy điện thoại di động ra, dường như đang lướt qua thứ gì đó, sắc mặt bà lão thay đổi từ bối rối, ngạc nhiên rồi đến cuối cùng rơi nước mắt: “Là con gái tôi, nó về thăm tôi!"

Bà cụ gần như ngất đi vì khóc, bên cạnh có một người đàn ông cao tầm 1mét9 đang đỡ bà, giọng người bên cạnh nghe như cư dân mạng Ăn Dưa Hấu: "Dì ơi, đừng buồn, sức khỏe của dì rất quan trọng."

Cư dân mạng Ăn Dưa Hấu vừa nói xong, lại có một giọng nói sắc bén, châm chọc từ phía sau bà lão ban nảy vang lên: “Đọc xong chưa, đồ ngốc! Đây là nhà của con trai tôi! Nếu không vì nể tình tiểu Trương, tôi đã không thèm liên quan gì đến gia đình họ Thẩm của bà."

Lồng ngực của mẹ Thẩm như bị co thắt dữ dội, bà khó khăn ôm ngực, nhìn về phía bà lão kia: "Bà… Con trai bà chết rồi, con gái tôi không phải cũng đã chết sao? Đêm đó Nhiên Nhiên nói muốn đưa tôi về, nhưng tôi đã nói sau khi uống rượu không được lái xe, nên cuối cùng chính Tiểu Trương đã đưa tôi về mà!"

Bà Lý chỉ vào bà Thẩm bà hét lên: "Ý bà là gì? Con trai tôi bị cướp giết khi đưa bà về nhà, bây giờ bà lại không thừa nhận phải không? Tôi nói cho bà biết! Con gái bà đáng chết! Nó là đồ Sao Chổi, vì nó mà con tôi mới chết."

Phần bình luận của phòng phát sóng trực tiếp gần như tê liệt, tất cả mọi người đều đang thảo luận về người đàn ông tiểu Trương.

[Tiểu Trương đây không phải là cư dân mạng Ăn Dưa Hấu sao? Ông ta dường như có mối quan hệ rất thân thiết với cả hai gia đình!]

[Mọi người! Nếu là người đàn ông có thể cùng cô dâu đến gặp mẹ cô ấy trong đêm tân hôn, chắc phải có gì đó mờ ám!]

[Đây là sao chứ? Không phải chú nói, mấy người chỉ là hàng xóm sao?]

[Hàng xóm của mọi người có thể làm được điều này không? Đầu tiên là giúp chồng cô dâu gặp mẹ vợ, sau đó chồng cô dâu qua đời, thì thỉnh thoảng lại đến thăm?]

[Vậy đứa trẻ trong bụng bà ấy có phải là của chú không?]

[Để tôi nói cho mọi người biết, căn bản là tên họ Trương này chính là kẻ trộm! Chính ông ta là kẻ đã giết chồng cô dâu!] 

Chapter