Chương 90

Editor: Ni

Beta: Tian

Sở An Nhan rất biết cách nói chuyện với người khác, đặc biệt là bản thân có ngoại hình đáng yêu, rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

Lúc nàng nghe được những lời đó, nàng mới biết được hóa ra đây là một ngôi làng, ban đầu dựa vào việc nuôi gà để sống, nhưng dù như vậy vẫn không có bạc, thôn dân nghèo khó.

Khi Đại Hổ tới, mọi người đều coi hắn là tiểu hài tử, cho nên không ai tin hắn, nhưng hắn lại có thể khiến thôn dân kiếm được rất nhiều bạc, còn dạy bọn họ cách làm giàu.

Có người đoán hắn là con cháu nhà giàu chạy ra ngoài chơi, nhưng chờ lâu như vậy vẫn không có ai tới đón hắn. Sau đó hắn tự mình xưng vương, giúp đỡ thôn dân, thôn dân cũng tín tưởng hắn.

Hắn cũng chưa làm chuyện xấu, hơn nữa thôn dân quả thật giàu lên rất nhiều, chẳng qua gần đây có một vị tiểu thiếu gia tới chơi, ăn đếm cái thôn này nghèo lại luôn.

Hài tử thì vẫn là hài tử, nếu thôn dân làm ra chuyện gì sai thì sẽ nhốt họ lại mấy ngày.

Nghiêm trọng nhất là sẽ dùng lông gà tùy thân cù lét bọn họ.

Nghe xong, Sở An Nhan cảm thấy tiểu tử này cũng không giống người xấu, nhưng vì sao hắn lại bắt cóc thương nhân qua đường, hắn bắt cóc bằng cách nào?

Đối với mấy vấn đề này, người trong thôn cũng không biết.

Sở An Nhan đem những câu trọng điểm nói lại cho Bất Ngữ thúc.

Nàng cảm thấy nó không có ích, còn không bằng nàng nghĩ cách gọi người giữ chìa khóa tới, sau đó để Bất Ngữ thúc làm họ hôn mê bất tỉnh, còn bọn họ thì nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Advertisement

Bất Ngữ thúc phí công sức như vậy, xem ra chuyện cũng không đơn giản.

“ Tiểu cô nương đừng vội, trên người tên đại đương gia kia khéo khi lại có thứ có thể cứu được người trong lòng ngươi, chờ một chút đi, chờ đến buổi tối ”

Chạng vạng tối là lúc Đại Hoa đưa cơm tới, ai cũng đều có, trừ Sở An Nhan.

Không chỉ như thế, trong bát của Lăng Giang còn nhiều hơn một quả trứng.

Đãi ngộ này cũng quá khác biệt rồi, thậm chí Sở An Nhan còn không biết mình đắc tội nàng ta lúc nào, chẳng lẽ ban ngày nàng khen người khác một câu nên bị nàng ta ghi hận?

“ An An, nàng ăn đi, ta không đói bụng ”

Lăng Giang đem bát đưa tới trước mặt Sở An Nhan, hắn kỳ thật cũng không quá đói.

Ngược lại là Sở An Nhan, cả ngày hôm nay khéo khi vẫn chưa được ăn gì.

Bất Ngữ thúc và vài phát liền ăn xong chén cháo, ánh mắt nhìn hai người đang giằng co nhau, lại chú ý tới bát cháo, hứng thú mở miệng:

“ Tiểu tử, cơ thể ngươi yếu, cần phải bồi bổ bổ ”

“ Công chúa, ta còn chưa ăn nên ngài ăn đi, lúc giữa trưa ta đã ăn rồi nên hiện tại không thấy đói bụng ”

“ Ấy, Hồng Tô ngươi thật tốt ”. Sở An Nhan duỗi tay nhận lấy chén cháo của Hồng Tô, nàng đang rất là đói bụng.

“ Kỳ thật vốn dĩ trên người ta còn có chút thịt khô, nhưng đã bị bọn họ lấy đi rồi, bằng không cũng sẽ không để công chúa phải ăn loại cháo loãng này đâu ”

Bất Ngữ thúc có chút chột dạ nhìn vào bên hông, bên trong có một túi thịt khô.

Sở An Nhan chia đều cháo cho Hồng Tô. Lăng Giang nhìn hai người mãi mà không chịu uống cháo.

Hắn có một loại cảm giác, Sở An Nhan hình như không được vui.

“ Sao vậy tiểu tử? Còn không uống đi rỗi, đây là ý tốt của cô nương người ta, với lại cơ thể ngươi bị thương nghiêm trọng, cơ thể dưỡng không tốt, ta thật sự không dám bảo đảm có thể chữa khỏi hoàn toàn cho ngươi, đến lúc đó nha đầu này lại đến tìm ta làm ầm làm ĩ ”

Sau khi nghe Bất Ngữ thúc nói xong, Lăng Giang vẫn uống chén cháo kia, chỉ là trứng trong chén không hề động vào.

Lăng Giang muốn nói chuyênh với Sở An Nhan, lại phát hiện nàng vẫn luôn nhìn về phía Hồng Tô, căn bản không phản ứng lại hắn.

Hồng Tô thoáng nhìn Lăng Giang, sau đó nói muốn đi nghỉ ngơi. Hiện tại chẳng lẽ còn nhìn không ra, công chúa nhà nàng đang ghen tị đấy, đang giận dỗi với Lăng công tử.

“ An An? ”

“ Gì? ”

“ Nàng không vui sao? ” Lăng Giang không có kinh nghiệm dỗ dành nữ tử, cho nên hỏi thẳng luôn.

“ Không hề, ta chỉ là cảm thấy Lăng công tử thật sự rất được người ta yêu thích ”

Giọng Sở An Nhan mang theo sự ghen tị, lúc trước Lăng Giang còn nói nàng, giờ lại tới lượt hắn, đồ họa thủy.

Đúng lúc này Đại Hoa đi tới, hình như đã trang điểm qua, trên mặt không biết bôi bao nhiêu lớp phấn, mặt trắng như quỷ.

“ Vị công tử này, đại đương gia có việc tìm ngươi ~”

Từ góc độ của Sở An Nhan, thậm chí còn có thể thấy nàng ta đang liếc mắt đưa tình.

Chỗ nào giống đại đương gia tìm Lăng Giang, nàng thấy rõ ràng là nàng ta muốn tìm Lăng Giang để nói chuyện yêu đương.

Sở An Nhan thiếu chút nữa đem cái bát trong tay ném vào mặt nàng ta.

Sở An Nhan vừa định mở miệng từ chối, lại bị Bất Ngữ thúc đoạt trước: “ Đi đi, nói không chừng thật sự là đại đương gia tìm, đợi chút nữa chúng ta lại nói tiếp ”

Thấy ông ấy mở miệng, Lăng Giang vốn có chút do dự cũng quyết tâm hơn, vừa vặn hắn cũng có thể nhân cơ hội này đi thăm dò tình huống, có vị tiền bối này mở miệng, chỗ Sở An Nhan hẳn là sẽ không có việc gì.

Bất Ngữ thúc đều đã mở miệng, Sở An Nhan cũng không tiện từ chối, Lăng Giang đứng lên, nữ nhân này còn dám dùng ánh mắt khiêu khích nàng.

Máu xông lên não, hận không thể lao ra.

“ Tiểu cô nương, gặp chuyện không cần hoảng. Vừa khéo nhân cơ hội này có thể giúp ngươi hiểu rõ về tiểu tử kia ”

“ Thúc thì biết gì! ”

Đại Hoa đi vào thu chén bát, cũng dẫn theo Lăng Giang đi rồi, lúc này Sở An Nhan mới phát hiện ra có chút không thích hợp.

Chén cháo vừa rồi, vì sao Bất Ngữ thúc lại chủ động mở miệng khuyên Lăng Giang uống?

Thúc ấy rõ ràng không thích Lăng Giang, nói cái gì mà lại khuyên rằng sẽ tốt cho cơ thể hắn, đây rõ ràng là nói dối. Lúc ấy nàng chỉ lo giận dỗi nên không chú ý, hiện tại càng nghĩ càng lạ.

Với lại ánh mắt vừa rồi của người nọ nhìn Lăng Giang, rõ ràng là ánh mắt của gã thợ săn đang nhìn con mồi.

“ Thúc cố ý!? Chén cháo kia có vấn đề phải không? ”

“ Ấy ấy, đã nói không được gấp gáp, chủ yếu là thuốc ở trong quả trứng gà kia. Người trong lòng ngươi cũng không ăn, nên sẽ không có chuyện gì lớn. Với lại, tên tiểu tử kia định lực không tồi, cũng không biết có vì cô nương khác mà bạc tình bạc nghĩa với ngươi không ”

“ Thúc! ”. Sở An Nhan tức giận đứng dậy chạy tới nắm chặt lấy cây cột, “ Người đâu, mau thả ta ra ngoài! Ta có việc gấp! ”

“ Quay lại đi. Sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, còn gào nữa thì chưa biết khi nào chúng ta mới có thể ra được bên ngoài ”

Sở An Nhan hung dữ trừng mắt liếc ông một cái, biết được bản thân cũng không làm được chuyện gì, chỉ có thể đặt mông xuống đất mà nuốt cơn tức giận.

Vừa rồi nữ nhân kia khẳng định là đã hạ thuốc Lăng Giang, mà Bất Ngữ thúc biết rõ cũng không nhắc nhở bọn họ, thậm chí còn xúi giục Lăng Giang nhanh chóng uống nó.

Có người như vậy sao?

Sở An Nhan nghiến răng ken két, trong lòng tức giận lại không chỗ để trút.

“ Ấy, đừng nóng giận, tức giận sẽ trở lên xấu. Lại đây, mời ngươi ăn khô bò ”

“ Hừ ”. Sở An Nhan quay đầu đi chỗ khác, nhớ tới cái gì đó rồi lại quay đầu lại, muốn nhìn xem trong tay áo Bất Ngữ thúc giấu đồ gì mà khiến ông hoảng loạn giấu đi như vậy.

“ Thúc lấy khô bò ở đâu? ”

Chapter
1 Chương 1: 1: Cô Sống Không Được Bao Lâu Nữa
2 Chương 2: 2: Cô Không Cần Giúp Đỡ
3 Chương 3: 3: Cô Có Thể
4 Chương 4: 4: Đặt Trong Đầu Quả Tim
5 Chương 5: 5: Ca Ca Nàng Ta Thật Tốt
6 Chương 6: 6: Tên Nam Nhân Này Quá Tệ
7 Chương 7: 7: Không Nên Quay Lại
8 Chương 8: 8: Ăn Dưa Ăn Tới Trên Người Mình
9 Chương 9: 9: Đoạt Sinh Ý
10 Chương 10: 10: Lăng Giang Tìm Nàng
11 Chương 11: 11: Cạnh Tranh Công Bằng
12 Chương 12: 12: Hắn Vậy Mà Cũng Có Quầng Thâm Ở Mắt
13 Chương 13: 13: Sở An Nhan Yêu Hắn
14 Chương 14: 14: Lăng Giang Bỏ Chạy
15 Chương 15-16
16 Chương 17: 17: Muốn Khiến Nàng Ấy Khóc
17 Chương 18: 18: Nếu Lăng Giang Cũng Ngoan Như Vậy Thì Tốt Rồi
18 Chương 19: 19: Tìm Lăng Giang
19 Chương 20: 20: Chuyện Quỷ Quái
20 Chương 21-22
21 Chương 24: 24: Không Cho Nàng Như Ý Nguyện
22 Chương 25: 25: Có Đau Hay Không
23 Chương 26: 26: Ai Để Ngài Đi
24 Chương 27: 27: Cọ Tay Hắn
25 Chương 28: 28: Hồ Bưu Gây Sự
26 Chương 29: 29: Có Qua Có Lại
27 Chương 30: 30: Nôn Tiền Ra
28 Chương 31: 31: Ngươi Tính Làm Gì
29 Chương 32: 32: Sư Phụ Của Hắn
30 Chương 33: 33: Xong Đời
31 Chương 34: 34: Vô Liêm Sỉ
32 Chương 35: 35: Không Muốn Đi Hòa Thân
33 Chương 36: 36: Sở An Nhan Mua Y Phục Cho Hắn
34 Chương 37: 37: Cầu Thú
35 Chương 38: 38: Gặp Mặt
36 Chương 39: 39: Mang Nữ Chủ Trở Về
37 Chương 40: 40: Nữ Nhân Này Sao Có Thể Sống Được Đến Bây Giờ
38 Chương 41: 41: Cùng Nhau Tản Bộ
39 Chương 42: 42: Đại Nạn Không Chết
40 Chương 43: 43: Tham Kiến Thiếu Chủ
41 Chương 44: 44: Đút Thuốc
42 Chương 45: 45: Quả Bom Hẹn Giờ
43 Chương 46: 46: Lấy Thân Báo Đáp
44 Chương 47: 47: Nàng Ngầm Đồng Ý
45 Chương 48: 48: Liều Mạng Với Ngươi
46 Chương 49: 49: Trước Kia Sở An Nhan Cũng Không Tồi
47 Chương 50: 50: Đồ Nướng Bbq
48 Chương 51: 51: Đồ Trẻ Trâu
49 Chương 52: 52: Nàng Ghét Bỏ
50 Chương 53: 53: Đau Bụng
51 Chương 54: 54: Gặp Phiền Toái
52 Chương 55: 55: Không Phải Của Nàng
53 Chương 56: 56: Nàng Đủ Nhàn
54 Chương 57: 57: Môi Nhìn Thật Đẹp
55 Chương 58: 58: Chỉ Hai Chúng Ta
56 Chương 59: 59: Nàng Không Chạy Thoát Được Đâu
57 Chương 60: 60: Thắng Bại Đã Rõ
58 Chương 62: 62: Muốn Ôm Cháu Trai
59 Chương 63: 63: Gặp Phải Thích Khách
60 Chương 64: 64: Công Chúa Sao Không Dùng Sức Chút
61 Chương 65: 65: Chấp Niệm Của Nguyên Chủ
62 Chương 66: 66: Gặp Lại Nguyên Doanh Doanh
63 Chương 67: Âm mưu thâm độc
64 Chương 68: Lăng Giang kiêu ngạo
65 Chương 69: Đánh nhau
66 Chương 70: Hắn bị sao vậy?
67 Chương 71: Bôi thuốc
68 Chương 72: Được lắm đồ nam nhân độc ác
69 Chương 73: Trúng bẫy
70 Chương 74: Thử
71 Chương 75: Nguyện ý thử một lần vì hắn
72 Chương 76: Ta ôm ngươi đi lên
73 Chương 77: Lễ Thất Tịch
74 Chương 78: Sở An Nhan gặp nguy hiểm
75 Chương 79: Môi lướt qua mặt nàng
76 Chương 80: Bảo vệ Lăng Giang
77 Chương 81: Ngươi là của ta
78 Chương 82: Lăng Giang hôn nàng
79 Chương 83: Ngoan, tin ta
80 Chương 84: Chỉ vì lấy lòng huynh
81 Chương 85: Lại đây hầu hạ
82 Chương 86: Cù lét
83 Chương 87: Đệ nợ tỷ trả
84 Chương 88: Bất Ngữ thúc
85 Chương 89
86 Chương 90
87 Chương 91: Nhiều nhất mười lăm phút
88 Chương 92: Công chúa sợ ?
89 Chương 93: Nàng còn sợ cái gì
90 Chương 94
91 Chương 95
92 Chương 96
93 Chương 97
94 Chương 98
95 Chương 99
96 Chương 100
97 Chương 101
98 Chương 102
99 Chương 103
100 Chương 104
101 Chương 105
102 Chương 106
103 Chương 107
104 Chương 108
105 Chương 109
106 Chương 110
107 Chương 111
108 Chương 112
109 Chương 113
110 Chương 114
111 Chương 115
112 Chương 116
113 Chương 117
114 Chương 118
115 Chương 119
116 Chương 120
117 Chương 121
118 Chương 122
119 Chương 123
120 Chương 124
121 Chương 125: Ngoại truyện 1: Nguyên Doanh Doanh x Đường Trạch
122 Chương 126: Ngoại truyện 2: Nguyên Doanh Doanh x Đường Trạch, Diệp Hoạ X Sở Thần
Chapter

Updated 122 Episodes

1
Chương 1: 1: Cô Sống Không Được Bao Lâu Nữa
2
Chương 2: 2: Cô Không Cần Giúp Đỡ
3
Chương 3: 3: Cô Có Thể
4
Chương 4: 4: Đặt Trong Đầu Quả Tim
5
Chương 5: 5: Ca Ca Nàng Ta Thật Tốt
6
Chương 6: 6: Tên Nam Nhân Này Quá Tệ
7
Chương 7: 7: Không Nên Quay Lại
8
Chương 8: 8: Ăn Dưa Ăn Tới Trên Người Mình
9
Chương 9: 9: Đoạt Sinh Ý
10
Chương 10: 10: Lăng Giang Tìm Nàng
11
Chương 11: 11: Cạnh Tranh Công Bằng
12
Chương 12: 12: Hắn Vậy Mà Cũng Có Quầng Thâm Ở Mắt
13
Chương 13: 13: Sở An Nhan Yêu Hắn
14
Chương 14: 14: Lăng Giang Bỏ Chạy
15
Chương 15-16
16
Chương 17: 17: Muốn Khiến Nàng Ấy Khóc
17
Chương 18: 18: Nếu Lăng Giang Cũng Ngoan Như Vậy Thì Tốt Rồi
18
Chương 19: 19: Tìm Lăng Giang
19
Chương 20: 20: Chuyện Quỷ Quái
20
Chương 21-22
21
Chương 24: 24: Không Cho Nàng Như Ý Nguyện
22
Chương 25: 25: Có Đau Hay Không
23
Chương 26: 26: Ai Để Ngài Đi
24
Chương 27: 27: Cọ Tay Hắn
25
Chương 28: 28: Hồ Bưu Gây Sự
26
Chương 29: 29: Có Qua Có Lại
27
Chương 30: 30: Nôn Tiền Ra
28
Chương 31: 31: Ngươi Tính Làm Gì
29
Chương 32: 32: Sư Phụ Của Hắn
30
Chương 33: 33: Xong Đời
31
Chương 34: 34: Vô Liêm Sỉ
32
Chương 35: 35: Không Muốn Đi Hòa Thân
33
Chương 36: 36: Sở An Nhan Mua Y Phục Cho Hắn
34
Chương 37: 37: Cầu Thú
35
Chương 38: 38: Gặp Mặt
36
Chương 39: 39: Mang Nữ Chủ Trở Về
37
Chương 40: 40: Nữ Nhân Này Sao Có Thể Sống Được Đến Bây Giờ
38
Chương 41: 41: Cùng Nhau Tản Bộ
39
Chương 42: 42: Đại Nạn Không Chết
40
Chương 43: 43: Tham Kiến Thiếu Chủ
41
Chương 44: 44: Đút Thuốc
42
Chương 45: 45: Quả Bom Hẹn Giờ
43
Chương 46: 46: Lấy Thân Báo Đáp
44
Chương 47: 47: Nàng Ngầm Đồng Ý
45
Chương 48: 48: Liều Mạng Với Ngươi
46
Chương 49: 49: Trước Kia Sở An Nhan Cũng Không Tồi
47
Chương 50: 50: Đồ Nướng Bbq
48
Chương 51: 51: Đồ Trẻ Trâu
49
Chương 52: 52: Nàng Ghét Bỏ
50
Chương 53: 53: Đau Bụng
51
Chương 54: 54: Gặp Phiền Toái
52
Chương 55: 55: Không Phải Của Nàng
53
Chương 56: 56: Nàng Đủ Nhàn
54
Chương 57: 57: Môi Nhìn Thật Đẹp
55
Chương 58: 58: Chỉ Hai Chúng Ta
56
Chương 59: 59: Nàng Không Chạy Thoát Được Đâu
57
Chương 60: 60: Thắng Bại Đã Rõ
58
Chương 62: 62: Muốn Ôm Cháu Trai
59
Chương 63: 63: Gặp Phải Thích Khách
60
Chương 64: 64: Công Chúa Sao Không Dùng Sức Chút
61
Chương 65: 65: Chấp Niệm Của Nguyên Chủ
62
Chương 66: 66: Gặp Lại Nguyên Doanh Doanh
63
Chương 67: Âm mưu thâm độc
64
Chương 68: Lăng Giang kiêu ngạo
65
Chương 69: Đánh nhau
66
Chương 70: Hắn bị sao vậy?
67
Chương 71: Bôi thuốc
68
Chương 72: Được lắm đồ nam nhân độc ác
69
Chương 73: Trúng bẫy
70
Chương 74: Thử
71
Chương 75: Nguyện ý thử một lần vì hắn
72
Chương 76: Ta ôm ngươi đi lên
73
Chương 77: Lễ Thất Tịch
74
Chương 78: Sở An Nhan gặp nguy hiểm
75
Chương 79: Môi lướt qua mặt nàng
76
Chương 80: Bảo vệ Lăng Giang
77
Chương 81: Ngươi là của ta
78
Chương 82: Lăng Giang hôn nàng
79
Chương 83: Ngoan, tin ta
80
Chương 84: Chỉ vì lấy lòng huynh
81
Chương 85: Lại đây hầu hạ
82
Chương 86: Cù lét
83
Chương 87: Đệ nợ tỷ trả
84
Chương 88: Bất Ngữ thúc
85
Chương 89
86
Chương 90
87
Chương 91: Nhiều nhất mười lăm phút
88
Chương 92: Công chúa sợ ?
89
Chương 93: Nàng còn sợ cái gì
90
Chương 94
91
Chương 95
92
Chương 96
93
Chương 97
94
Chương 98
95
Chương 99
96
Chương 100
97
Chương 101
98
Chương 102
99
Chương 103
100
Chương 104
101
Chương 105
102
Chương 106
103
Chương 107
104
Chương 108
105
Chương 109
106
Chương 110
107
Chương 111
108
Chương 112
109
Chương 113
110
Chương 114
111
Chương 115
112
Chương 116
113
Chương 117
114
Chương 118
115
Chương 119
116
Chương 120
117
Chương 121
118
Chương 122
119
Chương 123
120
Chương 124
121
Chương 125: Ngoại truyện 1: Nguyên Doanh Doanh x Đường Trạch
122
Chương 126: Ngoại truyện 2: Nguyên Doanh Doanh x Đường Trạch, Diệp Hoạ X Sở Thần