Chương 107: Chân đau tâm tàn

Nước mắt cô tràn mi, nhìn anh nghẹn ngào hỏi:

- Đây không phải là sự thật, anh gạt em đúng không?

Phi Ưng có phần ảo não quay lưng đi, cuối cùng vẫn xoay người, nhìn cô, nhếch khóe miệng nói:

- Là thật, anh ta bị cách ly, về phần chân của em, còn phải tiếp nhận phẫu thuật!

- Làm sao có thể, một chữ em cũng không tin, em muốn đi lên núi. Phi Ưng đưa em lên núi, em muốn tận mắt thấy anh ấy, nếu không một chữ em cũng sẽ không tin! – Cô khóc hai tay ra sức đấm vào giường, càng không ngừng giãy giụa chân bị thương, không cẩn thận khẽ động đến nơi bị thương, cô đau đến ngã trở lại giường, lại không có sức ngồi dậy.

- Em nhất định phải làm cho bản thân trở nên nửa chết nửa sống như vậy sao? Không có anh ta, em không thể sống phải không? Nếu như em không chữa trị chân của mình cho tốt, rất có thể em sẽ biến thành người tàn tật, người tàn tật hiểu không? Sao em cứ như thế mà không thương tiếc thân thể của mình! - Phi Ưng tuyệt không dịu dàng mà ấn cô trở lại giường, sau đó ra lệnh y tá chích thuốc an thần cho cô. Hai tay hai chân của cô bị Phi Ưng đè lại, y tá được gọi vào chích một mũi thuốc an thần, cô nhắm mắt hôn mê.

Tỉnh lại lần nữa thì Diệc Tâm Đồng phát hiện đã là buổi tối, cô ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện Phi Ưng đang ngồi ở đối diện cô trên ghế sa lon, không chớp mắt nhìn cô. Đầu cô lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, nhớ tới tình hình ban ngày anh ra lệnh người ta chích thuốc an thần cho cô, cô buồn bã nhìn anh, môi run rẫy một cái.

- Tỉnh rồi, đói bụng đúng không? - Anh không để ý tới ánh mắt ai oán của cô, đưa một lồng đựng cơm đến trước mặt cô, kêu lên - Ăn đi! Đừng cứ nhìn chằm chằm anh mãi, vậy sẽ chỉ làm chính hai mắt của em chịu thiệt, ăn mới có hơi sức đi lên núi. . . . . .

Bởi vì hai chữ ‘lên núi’, hai mắt cô lập tức sáng lên, anh sẽ đưa cô lên núi?

Cô nghe lời nhận lấy lồng cơm, sau đó gắng sức múc cơm, về phần ăn cái gì vào trong dạ dày, cô hoàn toàn không thấy rõ ràng. Bởi vì chỉ có ăn no mới có hơi sức, có hơi sức mới có thể nhìn thấy anh ấy.

- Chẳng qua anh phải nhắc nhở em một câu, chân của em hiện tại không thích hợp đi lại, tốt nhất em nghỉ ngơi mấy ngày nữa, tránh cho tàn phế đứng trước mặt anh ta lùn đi một khúc!

Động tác múc cơm của Diệc Tâm Đồng ngừng lại, thức ăn trong miệng nghẹn lại trong cổ họng, ngẩng đầu đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, toàn bộ thức ăn trong cái miệng nhỏ nhắn rơi trên mặt đất.

Phi Ưng có chút tức giận nói:

- Miệng anh ti tiện, anh sẽ không nói gì, em ăn cơm cho tốt!

Diệc Tâm Đồng vì lời của anh mà mất khẩu vị, để đũa xuống, u oán nói:

- Vậy thì nghỉ ngơi mấy ngày lại lên núi!

Cô không muốn để cho anh nhìn thấy vẻ không hoàn mỹ của mình, khập khiễng một chân đứng trước mặt anh, nhất định sẽ bị anh ghét bỏ. Cô không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng tồi tệ này của mình, cô không muốn. . . . . .

Diệc Tâm Đồng nghỉ ngơi ở bệnh viện hai ngày, mà Mạc Duy Dương bên này, vì Mạc Vi Phẩm lợi dụng quan hệ, để Mạc Duy Dương vào phòng cách ly riêng biệt, mặt khác ông cầu xin tiến hành kiểm tra đo lần nữa đối với thân thể Mạc Duy Dương, mà báo cáo xét nghiệm lại có sau đó ba ngày.

Thật vất vả nhịn năm ngày, Diệc Tâm Đồng nói lên núi, Phi Ưng tỏ vẻ nghe cô.

Kết quả xét nghiệm vừa ra tới, chứng tỏ cơ thể Mạc Duy Dương rất bình thường, chỉ vì triệu chứng cảm tương tự với cúm gia cầm, cho nên anh đã được thả ra ngoài.

Đoàn người Mạc Vi Phẩm canh ngoài cửa đợi anh rất lâu, rốt cuộc chờ đến khi anh ra ngoài.

Mạc Duy Dương vừa ra khu cách ly, đầu tiên là dò hỏi điện thoại của mình, nhân viên cảnh vệ đưa điện thoại di động và đồ dùng riêng tư trả lại cho anh, anh vui mừng nhận lấy điện thoại, sau đó nhấn liên tiếp xuống dãy số quen thuộc.

Nhưng bên kia điện thoại truyền đến:

- Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không nằm trong khu vực phục vụ!

Anh mặt xám mày tối cúp điện thoại, sau đó không giải thích với mọi người nói:

- Trở về đại lục!

Mặc dù mọi người cảm thấy khó hiểu đối với hành động của anh, nhưng nếu anh muốn trở về, bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý. Hơn nữa nơi này cũng không an toàn, lúc nào cũng có thể dính vào cúm gia cầm, cho nên đoàn người xuống núi.

Diệc Tâm Đồng và Phi Ưng thật vất vả lên núi một chuyến, lại bị báo không được phép tiệp cận đến gần khu cách ly, cho nên cô chỉ có thể hỏi nhân viên cảnh vệ có một người bệnh tên là Mạc Duy Dương hay không.

Nhân viên cảnh vệ nhìn cô một cái, nói:

- Đi rồi!

- Đi? – Hai mắt Diệc Tâm Đồng trợn to, khó có thể tin lắc đầu một cái - Sẽ không, hẳn là không phải cùng một người, có phải ở đây có người trùng tên không?

- Không có! - Anh ta không nhịn được nói.

- Vậy làm phiền để chúng tôi thấy mặt người bệnh, nói chuyện cách kính thủy tinh hoặc điện thoại cũng được! - Phi Ưng vội lên tiếng cầu xin giúp.

- Người bệnh đã đi rồi! – Anh ta không nhịn được lặp lại lần nữa.

Giọng Diệc Tâm Đồng nghẹn lại, thiếu chút nữa thở không nổi:

- Đi? Vậy thi thể anh ấy ở đâu?

Nhân viên cảnh vệ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô. Cô gái và chàng trai này đoán chừng là người điên từ viện ra ngoài, đã nói đi rồi, còn hỏi thi thể ở đâu?

- Bãi tha ma! - Nhân viên cảnh vệ chỉ muốn đuổi đôi nam nữ này đi nhanh lên một chút, thế nên tùy tiện nói một địa điểm.

Diệc Tâm Đồng mắt trừng đến không thể lớn hơn nữa, bãi tha ma? Đó chính là thật đã chết rồi?

Nhân viên cảnh vệ nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó đi vào trong nhà, bỏ lại cô đứng ở ngoài cửa.

- Phi Ưng. . . . . . có phải tin tức sai sót không, Mạc thiếu gia sao lại chết? Không phải còn có Mộ Dung Tuyết sao? Cô ấy cũng đã chết rồi sao? - Cô cầm lấy cánh tay anh, có phần khó nhọc nói.

- Đi về trước, anh sẽ phái người hỏi thăm rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chân của em không thích hợp đứng quá lâu! Đi thôi! - Anh cưỡng chế kéo cô đi.

Diệc Tâm Đồng bị anh lôi ra khỏi khu cách ly.

Mạc Duy Dương chạy về thành phố J, vừa xuống máy bay lập tức chạy đến khu Linh Lung. Trong lòng Mộ Dung Tuyết cũng đoán được anh trở về gấp như vậy là vì cái gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút chua xót. Cô cố ý tách rời cha mẹ, đi cùng một chiếc xe với anh. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô bình tĩnh nói:

- Anh cứ nhớ thương cô ấy như vậy sao?

Mạc Duy Dương mím khóe môi, bàn tay đặt trên đùi, ánh mắt nhìn đèn xanh đèn đỏ trước mặt, ý định có chút mơ hồ. Quả thật anh rất nhớ thương cô, đặc biệt điện thoại di động của cô không gọi được, điểm này khiến cho anh rất lo lắng.

- Mạc Duy Dương! Anh không thể nhìn em sao? Dầu gì diện mạo em cũng không xấu xí! Tại sao không thể yêu thích em? – Bàn tay cô xoay mặt anh lại, không để ý phía trước còn có tài xế ở đây, cô chỉ quyết tâm bộc phát hết tức giận trong người.

Mạc Duy Dương lật từng ngón tay của cô, thản nhiên mở miệng nói:

- Không phải diện mạo em xấu xí, mà là trong lòng có một người, không chứa được những người khác.

Mộ Dung Tuyết trợn to mắt, trên mặt là vẻ khiếp sợ và kinh ngạc.

Mặc dù đã sớm biết cô gái anh thích là Diệc Tâm Đồng, nhưng chính từ trong miệng anh nói ra, thật đúng là khiến cô bị đả kích.

Tài xế dừng xe ở khu Linh Lung, Mạc Duy Dương nhanh chóng xuống xe. Mộ Dung Tuyết mất mác ngồi ở chỗ ngồi trước, cũng không xuống xe, mà phân phó tài xế lái xe đến quán ba thành phố J.

Mạc Duy Dương gần như là chạy một đường như điên lên lầu, ấn chuông ngoài cửa dữ dội, nhưng hông có người ra ngoài mở cửa cho anh. Anh lại đập đập cửa hàng xóm bên cạnh, hàng xóm mở cửa, vừa nhìn thấy anh, cười hỏi:

- Lại tới tìm vị tiểu thư này sao? Hình như cô ấy không có ở. . . . . .

- Vậy cô biết cô ấy đi đâu không? - Mạc Duy Dương bộc phát, cuống cuồng hỏi.

- Không rõ lắm, hình như rời đi cùng với một người đàn ông! Đã là chuyện mấy ngày trước - Hàng xóm cười híp mắt nói. Đối trước mắt anh chàng đẹp trai trước mắt, ấn tượng của bà lại rất sâu, người khác bà không thể nhớ được, nhưng anh chàng siêu đẹp trai này bà đã gặp là không quên được.

Mạc Duy Dương lập tức nghĩ đến Phi Ưng, nhất định là Phi Ưng đưa cô đi, anh ta đưa cô đi đâu? Đáng chết! Anh phải đến Mị Ảnh một chuyến.

Chạy đến Mị Ảnh, được chính thuộc hạ của Phi Ưng thông báo, Phi Ưng cũng không ở Mị Ảnh.

- Vậy anh ta đi đâu? - Thiếu chút nữa Mạc Duy Dương hét to lên.

- Cái này không rõ ràng lắm! Mời mấy ngày nữa trở lại, đại ca có dặn dò, có chuyện mấy ngày! – Thái độ thuộc hạ một vẻ cung kính, làm Mạc Duy Dương tức giận không thể phát, chỉ có thể xoay người đi mất.

Diệc Tâm Đồng trở lại bệnh viện, chân vì vận động quá độ mà xuất hiện hiện tượng sinh mủ, Phi Ưng yêu cầu cô lập tức làm phẫu thuật, nhưng cô lại cự tuyệt.

- Không cần. . . . . . tìm được thi thể Mạc thiếu gia trước rồi làm phẫu thuật! - Cô cũng rất kiên trì.

- Rốt cuộc em thấy không phù hợp ở chỗ nào! Chân của mình cũng sắp tật rồi, em còn lo lắng người đàn ông kia. Một người chết rồi, còn có gì tốt đáng nhớ! Ây. . . . . . - Phi Ưng vừa nổi giận một trận, Diệc Tâm Đồng lại vô cùng đau lòng mà khóc lên.

- Em biết rõ em vô dụng, cho anh thêm phiền toái rồi, em không làm phiền anh nữa, tự anh đi tìm, tự em cũng có thể đi! – Cô không lưu loát xuống giường, sau đó nhặt giầy trên đất đi vào, nhưng vì chân bất tiện té ngã ra đất.

Phi Ưng khẽ nguyền rủa một tiếng, kéo cô từ dưới mặt đất lên, ôm trở lại trên giường.

- Anh thật sự là sợ em! Anh cũng không ngăn cản em đi tìm anh ta nữa, trước tiên em ở lại đây, anh đi tìm anh ta, nhưng em phải bảo đảm không cho anh thêm phiền? – Anh chỉ vào cái mũi của cô cảnh cáo.

Diệc Tâm Đồng cười cười:

- Được!

Mạc Duy Dương đi tới cửa nhà của cô lần nữa, tìm thợ mở khóa tới, bảo ông ta mở cửa nhà ra.

Thợ mở khóa trút hết hơi sức mới làm cho cửa mở ra được, Mạc Duy Dương cho ông ta chút tiền, sau đó đi vào trong nhà, đóng cửa lại. Phát hiện bày trí phòng khách rất chỉnh tề, bối cảnh không hề giống cô bỏ đi lâu. Anh lại đi vào phòng ngủ, tìm kiếm điện thoại của cô, phát hiện điện thoại không có trong căn phòng, hẳn là cô mang đi rồi? Bàn tay không cẩn thận đụng phải một hộp âm nhạc trên bàn sách, hộp âm nhạc rơi xuống mặt đất phát ra tiếng ‘bốp’, anh vội vàng nhặt hộp âm nhạc lên, cúi đầu xem xét. Đây không phải hộp âm nhạc anh tặng cho cô sao? Chính là quà tặng đã đưa cho cô vào sinh nhật mười tám tuổi của cô, không ngờ cô còn giữ! Một góc nào đấy trong lòng anh mềm nhũn, đặt hộp âm nhạc về lại chỗ cũ. Khom lưng lướt ngón tay qua giường lớn, sau đó ngẩng đầu quan sát tất cả mọi thứ trong phòng cô, rốt cuộc cô đi đâu? sao không nhận điện thoại.

Thật ra thì điện thoại của Diệc Tâm Đồng ngay từ lúc xe rơi xuống chân núi đã nát bấy rồi, cho nên cô hoàn toàn không có điện thoại, cho nên anh mới không liên lạc được với điện thoại của cô.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ tối rồi, trong phòng lại như cũ không có nửa điểm dịch chuyển, cô đi đâu? Tại sao không liên lạc được với cô, tim anh nâng lên thật cao. . .

Chapter
1 Chương 1: Không đắc tội nổi
2 Chương 2: Không khí mập mờ
3 Chương 3: Cứ như vậy
4 Chương 4: Chủ đề vẫn vậy
5 Chương 5: Đi đón anh
6 Chương 6: Chuyển ra nơi khác
7 Chương 7: Người đàn ông này là người rất tốt
8 Chương 8: Trong mắt cực kỳ bi thương
9 Chương 9: Thói quen đáng sợ
10 Chương 10: Gặp nguy hiểm
11 Chương 11: Đúng hẹn mà đến
12 Chương 12: Chờ người đến
13 Chương 13: Bị thương
14 Chương 14: Em có thể làm dịu cơn đau
15 Chương 15: Một trận đau nhức ngột ngạt
16 Chương 16: Tại sao không đi
17 Chương 17: Đi tắm nước lạnh
18 Chương 18: Gặp nhau trong bữa tiệc
19 Chương 19: Làm anh mất hứng
20 Chương 20: Rời cuộc sớm
21 Chương 21: Có phần vui mừng
22 Chương 22: Vẫn chưa quen
23 Chương 23: Anh làm
24 Chương 24: Cùng xem biểu diễn với anh
25 Chương 25: Nhớ nhung mùi vị
26 Chương 26: Cùng anh đi ra ngoài
27 Chương 27: Trong rượu có bỏ thuốc
28 Chương 28: Tắm vòi hoa sen toàn thân
29 Chương 29: Không được qua đây
30 Chương 30: Hai người đàn ông này tranh đoạt
31 Chương 31: Đi công tác Hawaii
32 Chương 32
33 Chương 33: Cô còn có thể vẽ tranh
34 Chương 34: Có nghĩ tới chuyện lập gia đình không?
35 Chương 35: Bất ngờ ngoài ý muốn
36 Chương 36: Không tới lượt em xen vào
37 Chương 37: Anh thật khốn khiếp
38 Chương 38: Cô có thể quay về rồi
39 Chương 39: Chuyến bay sớm mai
40 Chương 40: Chẳng hay biết gì!
41 Chương 41: Mị Ảnh
42 Chương 42: Tôi sẽ không yêu em
43 Chương 43: Anh có tới hay không?
44 Chương 44: Trừng phạt vì không nghe lời
45 Chương 45: Sợ trừng phạt
46 Chương 46: Trêu chọc số phận của cô
47 Chương 47: Say rượu vì bi thương
48 Chương 48: Ăn năn vì say rượu
49 Chương 49: Sau này sẽ không tùy tiện uống rượu
50 Chương 50: Có thể làm bạn trai của em không?
51 Chương 51: Anh là ai của cô ấy?
52 Chương 52: Phạm vào tối kỵ của anh
53 Chương 53: Không muốn làm hư em
54 Chương 54: Cậu ta trở về
55 Chương 55: Đừng dây dưa với con ta
56 Chương 56: Xin hãy giúp em
57 Chương 57: Cô mất tích
58 Chương 58: Không chiếm được ích lợi
59 Chương 59: Em không sao
60 Chương 60: Người tình nhỏ của anh ấy
61 Chương 61: Lồng nhốt sủng vật
62 Chương 62: Thì ra là có chỗ dựa
63 Chương 63: Nhận thức cô làm con gái nuôi
64 Chương 64: Chuyện của tôi ông đừng nhúng tay vào
65 Chương 65: Cô không phải thiên kim tiểu thư
66 Chương 66: Thả chó cắn người
67 Chương 67: Tôi không cắn hắn
68 Chương 68: Anh sử dụng quan hệ
69 Chương 69: Tâm bị tổn thương
70 Chương 70: Trò đùa kích thích
71 Chương 71: Sống không bằng chết
72 Chương 72: Có phải rất khó chịu không?
73 Chương 73: Trò chơi mạo hiểm
74 Chương 74: Cẩn thận rắn
75 Chương 75: Tổn thương cơ thể
76 Chương 76: Xảy ra chuyện
77 Chương 77: Ít làm phiền tôi
78 Chương 78: Xảy ra chút chuyện
79 Chương 79: Sau khi ngất xỉu
80 Chương 80: Phát sinh biến cố
81 Chương 81: Chơi trò mất tích
82 Chương 82: Rất khó chịu + một số thông tin
83 Chương 83: Chuẩn bị yêu em
84 Chương 84: Quyến rũ đàn ông khác
85 Chương 85: Bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ lại
86 Chương 86: Quỳ xuống lau giày
87 Chương 87: Sinh nhật cũng là ngày kết hôn
88 Chương 88: Lừa gạt cô
89 Chương 89: Mượn phụ nữ của anh vui đùa một chút
90 Chương 90: Câu đố thân thế
91 Chương 91: Cậu ta không xứng với con
92 Chương 92: Anh ghen thật đáng yêu
93 Chương 93: Chọn lễ phục
94 Chương 94: Không gian kín đáo
95 Chương 95: Thứ trong bụng
96 Chương 96: Tiểu Tam trong truyền thuyết
97 Chương 97: Trúng đạn rơi xuống biển
98 Chương 98: Lựa chọn khó khăn
99 Chương 99: Còn sống trong hồi ức
100 Chương 100: Không mê luyến nữa
101 Chương 101: Hối hận đã kết hôn
102 Chương 102: Nhịn đã đủ lâu
103 Chương 103: Nghe cho kỹ anh thích em
104 Chương 104: Vết đỏ chói mắt
105 Chương 105: Đừng nhớ anh ta nữa
106 Chương 106: Người mang bệnh
107 Chương 107: Chân đau tâm tàn
108 Chương 108: Mang thai
109 Chương 109: Cánh cửa tự do
110 Chương 110: Giữ lại một chút tôn nghiêm
111 Chương 111: Cha đứa bé là người khác
112 Chương 112: Trò chuyện vài câu
113 Chương 113: Thỏa hiệp
114 Chương 114: Không muốn kết hôn
115 Chương 115: Phỏng mu bàn tay
116 Chương 116: Chứng u buồn trước hôn nhân
117 Chương 117: Thời gian ở cùng nhau
118 Chương 118: Cái hộp nhỏ có chứa lời nguyền
119 Chương 119: Lễ cưới màu trắng
120 Chương 120: Mang theo lòng của cô đi
121 Chương 121: Ôm tiếc nuối vượt qua
122 Chương 122: Hôn lễ thành tang lễ
123 Chương 123: Diện mạo anh và anh ấy rất giống
124 Chương 124: Nhìn xuyên qua mặt anh
125 Chương 125: Có thể tháo mặt nạ xuống không
126 Chương 126: Trúng độc vẫn là như thế nào
127 Chương 127: Thủ lĩnh phía sau màn của Ghost
128 Chương 128: Làm bộ không thèm để ý
129 Chương 129: Có điểm giống bữa tối dưới nến
130 Chương 130: Không khí rất quỷ dị
131 Chương 131: Đây không phải là lấy lòng
132 Chương 132: Nợ quá nhiều
133 Chương 133: Sẽ không thể an phận
134 Chương 134: Rốt cuộc là ai hơn thua với ai
135 Chương 135: Phát hiện bí mật của anh
136 Chương 136: Đây mới thật sự là anh
137 Chương 137: Một tát này anh đáng bị
138 Chương 138: Đại kết cục đầu
139 Chương 139: Đại kết cục giữa
140 Chương 140: Đại kết cục cuối
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Không đắc tội nổi
2
Chương 2: Không khí mập mờ
3
Chương 3: Cứ như vậy
4
Chương 4: Chủ đề vẫn vậy
5
Chương 5: Đi đón anh
6
Chương 6: Chuyển ra nơi khác
7
Chương 7: Người đàn ông này là người rất tốt
8
Chương 8: Trong mắt cực kỳ bi thương
9
Chương 9: Thói quen đáng sợ
10
Chương 10: Gặp nguy hiểm
11
Chương 11: Đúng hẹn mà đến
12
Chương 12: Chờ người đến
13
Chương 13: Bị thương
14
Chương 14: Em có thể làm dịu cơn đau
15
Chương 15: Một trận đau nhức ngột ngạt
16
Chương 16: Tại sao không đi
17
Chương 17: Đi tắm nước lạnh
18
Chương 18: Gặp nhau trong bữa tiệc
19
Chương 19: Làm anh mất hứng
20
Chương 20: Rời cuộc sớm
21
Chương 21: Có phần vui mừng
22
Chương 22: Vẫn chưa quen
23
Chương 23: Anh làm
24
Chương 24: Cùng xem biểu diễn với anh
25
Chương 25: Nhớ nhung mùi vị
26
Chương 26: Cùng anh đi ra ngoài
27
Chương 27: Trong rượu có bỏ thuốc
28
Chương 28: Tắm vòi hoa sen toàn thân
29
Chương 29: Không được qua đây
30
Chương 30: Hai người đàn ông này tranh đoạt
31
Chương 31: Đi công tác Hawaii
32
Chương 32
33
Chương 33: Cô còn có thể vẽ tranh
34
Chương 34: Có nghĩ tới chuyện lập gia đình không?
35
Chương 35: Bất ngờ ngoài ý muốn
36
Chương 36: Không tới lượt em xen vào
37
Chương 37: Anh thật khốn khiếp
38
Chương 38: Cô có thể quay về rồi
39
Chương 39: Chuyến bay sớm mai
40
Chương 40: Chẳng hay biết gì!
41
Chương 41: Mị Ảnh
42
Chương 42: Tôi sẽ không yêu em
43
Chương 43: Anh có tới hay không?
44
Chương 44: Trừng phạt vì không nghe lời
45
Chương 45: Sợ trừng phạt
46
Chương 46: Trêu chọc số phận của cô
47
Chương 47: Say rượu vì bi thương
48
Chương 48: Ăn năn vì say rượu
49
Chương 49: Sau này sẽ không tùy tiện uống rượu
50
Chương 50: Có thể làm bạn trai của em không?
51
Chương 51: Anh là ai của cô ấy?
52
Chương 52: Phạm vào tối kỵ của anh
53
Chương 53: Không muốn làm hư em
54
Chương 54: Cậu ta trở về
55
Chương 55: Đừng dây dưa với con ta
56
Chương 56: Xin hãy giúp em
57
Chương 57: Cô mất tích
58
Chương 58: Không chiếm được ích lợi
59
Chương 59: Em không sao
60
Chương 60: Người tình nhỏ của anh ấy
61
Chương 61: Lồng nhốt sủng vật
62
Chương 62: Thì ra là có chỗ dựa
63
Chương 63: Nhận thức cô làm con gái nuôi
64
Chương 64: Chuyện của tôi ông đừng nhúng tay vào
65
Chương 65: Cô không phải thiên kim tiểu thư
66
Chương 66: Thả chó cắn người
67
Chương 67: Tôi không cắn hắn
68
Chương 68: Anh sử dụng quan hệ
69
Chương 69: Tâm bị tổn thương
70
Chương 70: Trò đùa kích thích
71
Chương 71: Sống không bằng chết
72
Chương 72: Có phải rất khó chịu không?
73
Chương 73: Trò chơi mạo hiểm
74
Chương 74: Cẩn thận rắn
75
Chương 75: Tổn thương cơ thể
76
Chương 76: Xảy ra chuyện
77
Chương 77: Ít làm phiền tôi
78
Chương 78: Xảy ra chút chuyện
79
Chương 79: Sau khi ngất xỉu
80
Chương 80: Phát sinh biến cố
81
Chương 81: Chơi trò mất tích
82
Chương 82: Rất khó chịu + một số thông tin
83
Chương 83: Chuẩn bị yêu em
84
Chương 84: Quyến rũ đàn ông khác
85
Chương 85: Bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ lại
86
Chương 86: Quỳ xuống lau giày
87
Chương 87: Sinh nhật cũng là ngày kết hôn
88
Chương 88: Lừa gạt cô
89
Chương 89: Mượn phụ nữ của anh vui đùa một chút
90
Chương 90: Câu đố thân thế
91
Chương 91: Cậu ta không xứng với con
92
Chương 92: Anh ghen thật đáng yêu
93
Chương 93: Chọn lễ phục
94
Chương 94: Không gian kín đáo
95
Chương 95: Thứ trong bụng
96
Chương 96: Tiểu Tam trong truyền thuyết
97
Chương 97: Trúng đạn rơi xuống biển
98
Chương 98: Lựa chọn khó khăn
99
Chương 99: Còn sống trong hồi ức
100
Chương 100: Không mê luyến nữa
101
Chương 101: Hối hận đã kết hôn
102
Chương 102: Nhịn đã đủ lâu
103
Chương 103: Nghe cho kỹ anh thích em
104
Chương 104: Vết đỏ chói mắt
105
Chương 105: Đừng nhớ anh ta nữa
106
Chương 106: Người mang bệnh
107
Chương 107: Chân đau tâm tàn
108
Chương 108: Mang thai
109
Chương 109: Cánh cửa tự do
110
Chương 110: Giữ lại một chút tôn nghiêm
111
Chương 111: Cha đứa bé là người khác
112
Chương 112: Trò chuyện vài câu
113
Chương 113: Thỏa hiệp
114
Chương 114: Không muốn kết hôn
115
Chương 115: Phỏng mu bàn tay
116
Chương 116: Chứng u buồn trước hôn nhân
117
Chương 117: Thời gian ở cùng nhau
118
Chương 118: Cái hộp nhỏ có chứa lời nguyền
119
Chương 119: Lễ cưới màu trắng
120
Chương 120: Mang theo lòng của cô đi
121
Chương 121: Ôm tiếc nuối vượt qua
122
Chương 122: Hôn lễ thành tang lễ
123
Chương 123: Diện mạo anh và anh ấy rất giống
124
Chương 124: Nhìn xuyên qua mặt anh
125
Chương 125: Có thể tháo mặt nạ xuống không
126
Chương 126: Trúng độc vẫn là như thế nào
127
Chương 127: Thủ lĩnh phía sau màn của Ghost
128
Chương 128: Làm bộ không thèm để ý
129
Chương 129: Có điểm giống bữa tối dưới nến
130
Chương 130: Không khí rất quỷ dị
131
Chương 131: Đây không phải là lấy lòng
132
Chương 132: Nợ quá nhiều
133
Chương 133: Sẽ không thể an phận
134
Chương 134: Rốt cuộc là ai hơn thua với ai
135
Chương 135: Phát hiện bí mật của anh
136
Chương 136: Đây mới thật sự là anh
137
Chương 137: Một tát này anh đáng bị
138
Chương 138: Đại kết cục đầu
139
Chương 139: Đại kết cục giữa
140
Chương 140: Đại kết cục cuối