Chương 99: Hẹn hò ba người

Thích Tự vẫn thấy lăn tăn trong lòng, do vậy không nói thêm gì về chuyện này với Phó Diên Thăng trên xe.

Bọn họ xuất phát từ nhà vườn tương đối trễ, khi về đến Hải Thành đã là hai rưỡi chiều. Diệp Khâm Như còn việc ở công ti, thả Thích Tự và Phó Diên Thăng về khách sạn rồi cũng rời đi luôn cùng những người khác.

Phó Diên Thăng hỏi Thích Tự: "Đói không, muốn ăn chút gì chứ?"

Dọc đường về không có trạm nghỉ, bọn họ cũng chưa ăn bữa trưa.

Thích Tự lên tiếng đồng ý, vào thẳng nhà ăn của khách sạn gọi ít đồ.

Tối nay là đêm Giáng Sinh, khách sạn đã sớm trang trí đèn màu và cây thông Noel đầy không khí, phục vụ còn tặng thêm hai quả táo lúc mang đồ ăn lên.

Thích Tự thoáng nhìn quả táo kia, hỏi Phó Diên Thăng: "Tôi nhớ anh còn một em trai phải không?"

Phó Diên Thăng ừ một tiếng.

Thích Tự hỏi: "Em anh lớn ngần nào?"

Phó Diên Thăng khua tay cao hơn mặt bàn một chút, nói: "Năm nay lên lớp 6 tiểu học, mới cao ngần này thôi."

Thích Tự bất ngờ: "Lớp 6? Cách xa anh vậy?"

Phó Diên Thăng cười cười giải thích: "Ừm, từ nhỏ tôi đã đi học xa, suốt ngày vắng nhà hết vì trường lớp lại đến công việc, chắc ba mẹ thấy tịch mịch nên mới lén sinh thêm sau lưng tôi."

Thích Tự hỏi: "Anh ít về nhà lắm à?"

Phó Diên Thăng gật đầu: "Rất ít, quanh năm suốt tháng chẳng về được mấy lần."

Thích Tự nhớ tới vấn đề mình từng hỏi khi tới chung cư của Phó Diên Thăng hồi tháng 8, nói: "Tôi nhớ gia đình anh cũng ở Hải Thành phải không?"

Phó Diên Thăng trêu hắn: "Sao thế, muốn ra mắt nhà tôi à?"

Thích Tự hơi giật mình, vội giải thích: "Không phải, chẳng qua thấy anh theo tôi mấy tháng rồi cũng chưa có ngày nghỉ, hiếm khi mới về thế này, hay là tranh thủ về thăm họ đi."

Bấy giờ Phó Diên Thăng mới hiểu ý hắn, nói đầy ẩn ý: "À, thì ra là muốn cho tôi nghỉ..."

Thích Tự rũ mắt ăn của mình: "Tôi cũng muốn về nhà một chuyến."

Hắn chưa biết rõ chân tướng, chỉ là thấy lòng hơi khó chịu, nhưng lại không muốn Phó Diên Thăng nhận ra mình đang cố xa cách, cho nên mới phải vòng vo như vậy.

Cũng không biết Phó Diên Thăng đã phát giác được tâm tình của hắn hay chưa, nhưng Thích Tự có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình chằm chằm, vài giây sau mới nói: "Cũng được."

Ăn xong không bao lâu, Phó Diên Thăng cũng rời đi luôn.

Thích Tự bần thần ngồi trong phòng khách sạn một hồi, đến khi ngoài trời dần tối mới lấy điện thoại bấm số gọi mẹ.

"Con định về nhà sao?" Khương Oánh nhận điện thoại của hắn, ngữ khí lại có vẻ bối rối.

Thích Tự sững sờ nói: "Sao vậy? Tối nay mẹ bận gì à?"

Khương Oánh nói: "Tối nay mẹ có hẹn với bạn, không ở nhà rồi..."

Thích Tự: "..."

Đi chơi với bạn đêm Giáng Sinh? Thích Tự không khỏi ngờ vực, chẳng lẽ bạn hẹn của mẹ chính là "mùa xuân thứ hai" bí ẩn kia?

Song Khương Oánh đã không chủ động nói, hắn cũng không định tọc mạch, chỉ hỏi: "Tiểu Phong thì sao, mai thứ bảy mà nay nó cũng không về nhà à mẹ?"

Khương Oánh nói: "Lần trước mẹ chả bảo rồi là gì, nó với Lăng Khả dọn ra ngoài rồi, dạo này ít về lắm... Hay là con gọi nó xem."

*

Tiếng rưỡi sau, tại một nhà hàng tình nhân nổi tiếng gần đại học F.

Thích Phong trừng mắt nhìn anh trai mình từ đâu rớt xuống, quả thực hoài nghi nhân sinh: "Giáng Sinh sao anh không ở Mĩ đi mà chạy đến đây làm gì!?"

Nay là đêm Giáng Sinh, hắn đã định ăn tối với Lăng Khả ở đây rồi cùng về tổ ấm tình yêu của hai người ngọt ngào qua đêm.

Cho đến một tiếng trước, hắn bỗng nhận được điện thoại của Thích Tự nói muốn tìm mình đi ăn, bảo đã ở gần trường học bọn họ rồi, buộc Thích Phong hoảng hồn chạy đi đón người cấp tốc, còn phải nhờ phục vụ nhà hàng kê thêm một ghế vào bàn tình nhân cho cái bóng đèn 100W bự tổ chảng này!

Không ít người ở xung quanh phải chấn kinh với cảnh tượng này, nhao nhao nhìn sang, xì xào bàn tán—vốn là hotboy của đại học F, riêng việc Thích Phong và Lăng Khả đi ăn với nhau ở nhà ăn tình nhân đã quá đủ bắt mắt, thế mà giờ đây còn xuất hiện thêm một soái ca giống Thích Phong y như đúc ngồi đối diện!

Hai Thích Phong... với một Lăng Khả?

Thần linh ơi, đây nhất định là chủ đề bàn tán hot nhất Giáng Sinh này ở đại học F rồi!!!

"Giờ anh còn làm việc cho ba, nên sẽ thường xuyên về nước." Thích Tự uống thử một ngụm Mojito của Thích Phong gọi, rồi lại đẩy cốc ra đầy ghét bỏ.

Nhà hàng này chuyên cơm Tây, ba bọn họ gọi mỗi người một phần bò bít tết, thức ăn được mang lên rất nhanh, nhưng khẩu vị lại khiến Thích Tự quen ăn đồ cao cấp liên tục nhíu mày.

Chẳng bao lâu sau hắn đã buông bộ dao dĩa có vẻ đã cũ xuống, lơ đãng nhìn xung quanh: "Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất quanh trường hai đứa đấy à? Sao cảm giác không đẳng cấp lắm nhỉ?"

Thích Phong chưa gì đã rít lên: "Đây là nhà hàng xịn nhất trong vòng trăm dặm quanh đây rồi!"

Thích Tự: "Ăn một bữa ở đây hết bao nhiêu?"

Thích Phong: "Hơn 100 một người."

Thích Tự: "Rẻ vậy?"

Thích Phong cau mày nói: "Ở đây toàn là sinh viên với sinh hoạt phí 2000-3000/tháng, anh còn muốn đắt cỡ nào nữa?"

"Khụ..." Lăng Khả không nhịn được mà thấp giọng nhắc nhở Thích Phong, "Cũng được mấy người có 2000-3000 đâu, sinh hoạt phí của Tạ Kì Bảo có 1000, còn Cao Tuấn Phi hình như chỉ 800 thôi."

Thích Phong & Thích Tự: "..."

Bầu không khí có chút lạnh đi, Thích Tự uyển chuyển nói: "Nhưng mà đúng là chỗ này đông khách thật."

Thích Phong: "Còn phải nói à, học sinh trường F có hơn cả vạn, em phải đặt trước nửa tháng mới có chỗ đấy!"

Thích Tự: "Sao phải sớm thế?"

Thích Phong: "Thì nay là đêm Giáng Sinh mà."

"Mấy đứa cũng lãng mạn thật..." Thích Tự cười hỏi, "Thế bình thường thì sao?"

Thích Phong: "Cũng đông lắm, phải đặt trước nửa ngày mới có bàn, không thì phải xếp hàng chờ chỗ."

Thích Tự quan sát nói: "Tổng cộng 30 bàn, tốc độ quay vòng bình thường là 1 tiếng, vào giờ cao điểm thì 3 tiếng, mỗi ngày thu nhập 40,000, tổng thu hàng tháng 1.2 triệu, kiếm cũng ác thật..."

Thích Phong kì quái hỏi: "Anh tính mấy cái này làm gì?"

Thích Tự: "Nếu em thích, anh có thể đầu tư cho em một nhà hàng gần đây, đảm bảo cao cấp hơn."

Thích Phong suýt nữa thì phụt cả đồ uống ra ngoài: "Có cái gì mà thích!"

Thích Tự: "Ầy..."

Bầu không khí lần nữa lạnh đi... Trong khi Lăng Khả nghe hai anh em nói chuyện sượng đến nỗi khóe miệng giật liên hồi, thì các bạn học xung quanh lại theo dõi đầy phấn khích, thậm chí có người còn lén giơ điện thoại về phía này chụp hình, dám chắc chưa đầy một ngày nữa là diễn đàn trường lại bùng nổ rồi!

Lăng Khả khẽ thở dài, chỉ muốn chui ngay xuống lỗ nẻ, nhường lại sân chơi cho hai anh em chói chang mà chẳng hề biết mình lóa mắt này ngồi tính toán tiếp.

Đang hẹn hò tình cảm thì bị quấy rối, Thích Phong cũng cay cú không thôi: "Anh về nước sao không về nhà tìm mẹ, mà lại đến đây làm kì đà?"

Thích Tự: "Mẹ không có nhà, cũng đi hẹn hò rồi."

Thích Phong nghe mà giật mình: "Hẹn hò!?"

Thích Tự liếc mắt: "Lâu lắm rồi chưa vác mặt về nhà chứ gì, gần đây mẹ thế nào cũng không hay."

Thích Phong hơi xấu hổ, nhưng nghe vậy không khỏi phấn chấn: "Cuối cùng thì mẹ cũng tìm được bạn trai rồi à!"

Thích Tự hỏi hắn: "Mà này, em muốn bạn trai của mẹ sẽ là người thế nào?"

Thích Phong vừa cắt bít tết vừa nói: "Chỉ cần yêu mẹ, có thể chăm sóc tốt cho mẹ là được rồi... Haiz, mẹ cũng 46 rồi, từ khi li hôn với ba xong cứ thui thủi một mình, bao nhiêu thời gian đẹp đẽ thì dành hết cho công việc. Đôi khi em thấy mẹ mệt mỏi như thế mà cũng chạnh lòng."

Thích Tự nghe vậy trầm mặc, thật ra những gì em trai nghĩ cho mẹ, cũng chính là những gì hắn mong cho ba.

Hắn ngập ngừng giây lát, nói: "Nếu ba với mẹ mà tái hợp, em có chịu không?"

Nắm đó ba mẹ giấu Thích Phong li hôn, khiến thằng nhỏ sau khi biết được đã bị tổn tương tâm lí nghiêm trọng.

Tổn thương như vậy, nhưng Thích Phong không hề khóc nháo, mà lại mất ngủ—một đứa nhóc 10 tuổi, đêm nào cũng thức trắng.

Đến tận bây giờ, Thích Tự vẫn nhớ như in khi mẹ gọi sang cho hắn năm đó, nghẹn ngào kể về tình trạng của em trai...

Sau này hắn về nước mua con Samoyed, Thích Phong mới dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng rồi cứ thế đổ hết oán giận lên một mình ba, cứ nhắc đến ông là nổi khùng, chưa bao giờ liên lạc với đối phương suốt mười năm nay.

Cho nên Thích Tự không chắc, nếu biết ba mẹ có khả năng tái hợp thì em trai hắn có phản đối mãnh liệt lắm không.

Thích Phong cau mày nói: "Sao được? Ba bận như thế, hai người có về với nhau thì cũng như không thôi mà?"

Thích Tự cũng không biết đáp lại lời châm chọc này thế nào, chỉ là nhớ tới loại bình trà cả ba và mẹ cùng sở hữu, hắn vẫn không khỏi nghi ngờ.

Thấy nét mặt anh trai có vẻ nghiêm túc, Thích Phòng trợn mắt nhìn đối phương chằm chằm: "Chẳng lẽ là ba thật?"

"Anh không chắc..." Thích Tự hỏi lại, "Nếu thật thì sao?"

Thích Phong rũ mắt, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nói: "Nếu như đấy là mong muốn của mẹ thì em sẽ chúc phúc, nhưng với một yêu cầu—Ông ấy không được phản đối chuyện của em và Lăng Khả."

Thích Tự ngẩn người, không ngờ lại nghe được câu trả lời này.

Hắn liếc sang Lăng Khả, thấy đối phương cũng căng thẳng, thậm chí là lúng túng không thôi.

Thích Tự không nói gì thêm, ăn xong Thích Phong gọi tính tiền, phục vụ đi tới áy náy nói: "Ngại quá, hệ thống POS của nhà hàng hôm nay có vấn đề, không quét được mã Alipay nên chỉ có thể nhận tiền mặt."

Thích Phong nhìn về phía anh hai: "Em không mang tiền mặt, anh có không?"

Thích Tự móc ví ra: "Đô Mĩ được không?"

Thích Phong: "...Anh nghĩ sao."

Phục vụ đỏ mặt nhìn bọn họ: "Các vị cũng có thể ra quầy báo chuyển khoản trực tiếp vào tài khoản Alipay cá nhân của quản lí, chỉ là hơi đông nên chắc sẽ phải xếp hàng mất một lát."

Thích Phong đành đứng dậy nói: "Hai người cứ ngồi đi, em ra tí rồi về."

Thích Phong rời đi rồi, trên bàn chỉ còn lại hai người, trông Lăng Khả lại càng căng thẳng hơn.

Thích Tự cười như không cười nhìn hắn, hỏi: "Chuyện của cậu với Thích Phong, cậu đã nói với ba mẹ mình chưa?"

Lăng Khả: "..."

"Chưa sao?" Thích Tự nhíu mày nói, "Về phía Thích Phong hẳn sẽ không gặp nhiều trở ngại lắm, nhưng nhà cậu thì sao? Phải ba mẹ truyền thống thì sẽ khó mà chấp nhận được chuyện của hai đứa đấy."

Lăng Khả túm lấy khăn ăn trên bàn: "Tôi sẽ tìm cơ hội để nói, nhưng bây giờ chưa phải lúc."

Thích Tự hơi ngả người ra ghế, hai tay đút túi nói: "Thật ra tôi cũng có chút tò mò, hai người chỉ mới lên đại học, sao đã chắc chắn mình sẽ bên nhau cả đời? Ở chung rồi kiểu gì chẳng phát hiện ra khuyết điểm của đối phương, không sợ tình cảm sẽ phai nhạt sao?"

...

Thích Phong thanh toán về, thấy Lăng Khả vẫn đang tán gẫu với Thích Tự, trên mặt anh mình còn có ý cười nhàn nhạt, tới nơi bèn hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì đấy?"

Thích Tự: "Không có gì, xuống thôi..."

Ba người đứng dậy xuống nhà, ra đến cổng, Thích Tự nói: "Anh về đây, không quấy rầy thế giới hai người nữa."

Thích Phong: "Anh về đâu?"

Thích Tự: "Khách sạn."

Thích Phong lầm bầm: "Anh đúng là, ngoài công việc thì không có nổi người bạn nào để ở cùng dịp lễ à? Anh Phó dạo trước đâu? Em tưởng quan hệ hai người tốt lắm mà?"

Thích Tự: "..."

****

<Epilogue>

Một—

Vương Mãnh: "Tôi muốn lên đó!"

Phục vụ nhà hàng tình nhân: "Hôm nay nhà hàng đã kín chỗ rồi, xin hỏi ngài có đặt trước không?"

Vương Mãnh: "Không có! Nhưng sếp của tôi trên đó! Tôi phải lên bảo vệ sếp!"

Phục vụ nhà hàng tình nhân: "Ngại quá thưa ngài, đây là khu vực văn vườn trường, không cần đến vệ sĩ."

Vương Mãnh: "...???"

Hai—

Thích Phong: "Anh Phó dạo trước đâu rồi?"

Thích Tự: "Bị anh phạt rồi." (~cắt thời lượng lên sóng)

-

A/N:

Chương sau sẽ tiết lộ Lăng Khả và Thích Tự đã nói gì với nhau!

-

vtrans by xiandzg

Chapter
1 Chương 1: Hôn tôi cái đi
2 Chương 2: Tôi là Thích Phong
3 Chương 3: Vòng hạt xanh ngọc
4 Chương 4: Cưỡi lừa kiếm ngựa
5 Chương 5: Thích Phong thật-giả
6 Chương 6: Xác định mục tiêu
7 Chương 8: Tư Hàng đến Mĩ
8 Chương 9: Thư kí toàn năng
9 Chương 11: Phân tích sơ bộ
10 Chương 20: Mưa nguồn sau dông
11 Chương 24: Tôi là Số Phức
12 Chương 28: Thăm dò chút đỉnh
13 Chương 29: Tổng tài bá đạo
14 Chương 30: Ngồi cùng sao mạng
15 Chương 31: Hay thích làm nũng
16 Chương 32: Không chút sơ hở
17 Chương 33: Mang theo bạn trai
18 Chương 34: Một pha yểm trợ
19 Chương 35: Thương chiến mô phỏng
20 Chương 37: Tiếp xúc thân mật
21 Chương 38: Thăm dò thành công
22 Chương 39: Nó tên Thích Phong
23 Chương 40: Thứ bug trí mạng
24 Chương 41: Cứ chờ đó đi
25 Chương 43: Tôi muốn gặp cậu
26 Chương 44: Cậu học hư rồi
27 Chương 45: Làm vợ của tôi
28 Chương 47: Tráo thật thành giả
29 Chương 48: Giữ lấy cho chắc
30 Chương 49: Không đáng yêu bằng
31 Chương 50: Tình mê ý loạn
32 Chương 51: Dần đám súc sinh
33 Chương 52: Vô cùng thoải mái
34 Chương 53: Hắn đúng là ngu
35 Chương 54: Chung cư Lâm Uyên
36 Chương 55: Kích thích thái quá
37 Chương 56: Ghê gớm rồi đấy
38 Chương 57: Lỗ là chuyện nhỏ
39 Chương 58: Tổng tài thế thân
40 Chương 60: Anh thoát rồi đấy
41 Chương 61: Một hợp đồng mới
42 Chương 62: Hạng mục sau này
43 Chương 64: Kí luôn tại chỗ
44 Chương 65: Ông xã ngủ ngon
45 Chương 66: Tuân thủ nguyên tắc
46 Chương 67: Càng thế càng tốt
47 Chương 69: Bê bối ngoại tình
48 Chương 70: Hôn thêm lát đã
49 Chương 71: Sao mạng Đào Đào
50 Chương 72: Phải có chừng mực
51 Chương 73: Tốc độ sinh tử
52 Chương 74: Âm mưu ẩn sâu
53 Chương 75: Không sao là may
54 Chương 76: Nhân cách phân liệt
55 Chương 78: Yêu rồi đúng không
56 Chương 79: Lạt mềm buộc chặt
57 Chương 80: Lẩu than ễnh ương
58 Chương 81: Có hơi nhớ cậu
59 Chương 82: Băng qua đại dương
60 Chương 83: Đạo cụ dạy học
61 Chương 84: Cổ đông phân tranh
62 Chương 85: Gia sư full-time
63 Chương 86: Có qua có lại
64 Chương 87: Gián điệp ngược lại
65 Chương 89: Công nghệ Hồng Trang
66 Chương 90: Hệ thống thăng cấp
67 Chương 91: Dáng vẻ chân thực
68 Chương 92: Tự mình tiêu hoá
69 Chương 93: Cậu phát sốt rồi
70 Chương 94: Thời gian ba ngày
71 Chương 95: Đúng là tuyệt tình
72 Chương 96: Đàm phán giá cả
73 Chương 97: Đối thoại bí ẩn
74 Chương 98: Nghe cậu sắp xếp
75 Chương 99: Hẹn hò ba người
76 Chương 100: Có tôi ở bên
77 Chương 101: Gián điệp thương nghiệp
78 Chương 102: Con người thẳng thắn
79 Chương 103: Không khí ảo diệu
80 Chương 104: Ăn nhiều nhím biển
81 Chương 105: Tam quan khác biệt
82 Chương 106: Về rồi chịu phạt
83 Chương 108: Phần mềm giám sát
84 Chương 109: Toàn là nói nhảm
85 Chương 110: Lên giời luôn đi
86 Chương 111: Ai bảo anh đi
87 Chương 113: Giá trị tiềm ẩn
88 Chương 114: Cứ để cậu ấy
89 Chương 115: Tôi muốn hút thuốc
90 Chương 116: Làm chơi chơi thôi
91 Chương 117: Cậu có tin không
92 Chương 118: Đại cục quan trọng
93 Chương 119: Thời gian tiếp nhận
94 Chương 120: Bảo vệ người nhà
95 Chương 121: Bạn trai tầng ngầm
96 Chương 122: Tâm lí chống đối
97 Chương 123: Náu mình chờ thời
98 Chương 124: Phòng hờ trước đi
99 Chương 125: Mới chạy hai vòng
100 Chương 127: Cậu hết giận rồi
101 Chương 128: Không thấy người đâu
102 Chương 129: Tiểu Phó đang tra
103 Chương 130: Sùng kính trong lòng
104 Chương 131: Ba hứa với con
105 Chương 132: Con cảm ơn mẹ
106 Chương 133: Làm hết khả năng
107 Chương 134: Thỏa thuận chia phần
108 Chương 135: Hai đứa em trai
109 Chương 136: Thần giao cách cảm
110 Chương 137: Mỗi người một chí
111 Chương 138: Công ti lên sàn
112 Chương 139: Thật sự rất nhớ
113 Chương 140: Thế vẫn chưa đủ
114 Chương 141: Nói thêm chút đi
115 Chương 142: Đồng lòng ủng hộ
116 Chương 143: Gãi cho tôi với
117 Chương 144: Ai nấy hoảng loạn
118 Chương 145: Đi tránh sóng gió
119 Chương 146: Cực tuệ tất thương
120 Chương 147: Thành toàn cho nhau
121 Chương 148: Hạc bắc đến nam
122 Chương 149: Tôi quyết đồng ý
123 Chương 150: Khóc lên rưng rức
124 Chương 151: Đúng là chi li
125 Chương 152: Chiến đội Dã Thảo
126 Chương 153: Không phải việc cậu
127 Chương 154: Có dịp thì vui
128 Chương 155: Mở màn chiến tranh
129 Chương 156: Gieo gió gặt bão
130 Chương 158: Mờ mờ ảo ảo
131 Chương 159: Liên lạc hàng ngày
132 Chương 160: Chỉ yêu mình cậu
133 Chương 161: Chỉ biết Hứa Kính
134 Chương 162: Tư bản Lâm Hoà
135 Chương 163: Nửa kín nửa hở
136 Chương 166: Như được khai sáng
137 Chương 167: Với một điều kiện
138 Chương 169: Hành xử cảm tính
139 Chương 171: Tập đoàn Thiên Bảo
140 Chương 172: Muốn ăn cậu đã
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Hôn tôi cái đi
2
Chương 2: Tôi là Thích Phong
3
Chương 3: Vòng hạt xanh ngọc
4
Chương 4: Cưỡi lừa kiếm ngựa
5
Chương 5: Thích Phong thật-giả
6
Chương 6: Xác định mục tiêu
7
Chương 8: Tư Hàng đến Mĩ
8
Chương 9: Thư kí toàn năng
9
Chương 11: Phân tích sơ bộ
10
Chương 20: Mưa nguồn sau dông
11
Chương 24: Tôi là Số Phức
12
Chương 28: Thăm dò chút đỉnh
13
Chương 29: Tổng tài bá đạo
14
Chương 30: Ngồi cùng sao mạng
15
Chương 31: Hay thích làm nũng
16
Chương 32: Không chút sơ hở
17
Chương 33: Mang theo bạn trai
18
Chương 34: Một pha yểm trợ
19
Chương 35: Thương chiến mô phỏng
20
Chương 37: Tiếp xúc thân mật
21
Chương 38: Thăm dò thành công
22
Chương 39: Nó tên Thích Phong
23
Chương 40: Thứ bug trí mạng
24
Chương 41: Cứ chờ đó đi
25
Chương 43: Tôi muốn gặp cậu
26
Chương 44: Cậu học hư rồi
27
Chương 45: Làm vợ của tôi
28
Chương 47: Tráo thật thành giả
29
Chương 48: Giữ lấy cho chắc
30
Chương 49: Không đáng yêu bằng
31
Chương 50: Tình mê ý loạn
32
Chương 51: Dần đám súc sinh
33
Chương 52: Vô cùng thoải mái
34
Chương 53: Hắn đúng là ngu
35
Chương 54: Chung cư Lâm Uyên
36
Chương 55: Kích thích thái quá
37
Chương 56: Ghê gớm rồi đấy
38
Chương 57: Lỗ là chuyện nhỏ
39
Chương 58: Tổng tài thế thân
40
Chương 60: Anh thoát rồi đấy
41
Chương 61: Một hợp đồng mới
42
Chương 62: Hạng mục sau này
43
Chương 64: Kí luôn tại chỗ
44
Chương 65: Ông xã ngủ ngon
45
Chương 66: Tuân thủ nguyên tắc
46
Chương 67: Càng thế càng tốt
47
Chương 69: Bê bối ngoại tình
48
Chương 70: Hôn thêm lát đã
49
Chương 71: Sao mạng Đào Đào
50
Chương 72: Phải có chừng mực
51
Chương 73: Tốc độ sinh tử
52
Chương 74: Âm mưu ẩn sâu
53
Chương 75: Không sao là may
54
Chương 76: Nhân cách phân liệt
55
Chương 78: Yêu rồi đúng không
56
Chương 79: Lạt mềm buộc chặt
57
Chương 80: Lẩu than ễnh ương
58
Chương 81: Có hơi nhớ cậu
59
Chương 82: Băng qua đại dương
60
Chương 83: Đạo cụ dạy học
61
Chương 84: Cổ đông phân tranh
62
Chương 85: Gia sư full-time
63
Chương 86: Có qua có lại
64
Chương 87: Gián điệp ngược lại
65
Chương 89: Công nghệ Hồng Trang
66
Chương 90: Hệ thống thăng cấp
67
Chương 91: Dáng vẻ chân thực
68
Chương 92: Tự mình tiêu hoá
69
Chương 93: Cậu phát sốt rồi
70
Chương 94: Thời gian ba ngày
71
Chương 95: Đúng là tuyệt tình
72
Chương 96: Đàm phán giá cả
73
Chương 97: Đối thoại bí ẩn
74
Chương 98: Nghe cậu sắp xếp
75
Chương 99: Hẹn hò ba người
76
Chương 100: Có tôi ở bên
77
Chương 101: Gián điệp thương nghiệp
78
Chương 102: Con người thẳng thắn
79
Chương 103: Không khí ảo diệu
80
Chương 104: Ăn nhiều nhím biển
81
Chương 105: Tam quan khác biệt
82
Chương 106: Về rồi chịu phạt
83
Chương 108: Phần mềm giám sát
84
Chương 109: Toàn là nói nhảm
85
Chương 110: Lên giời luôn đi
86
Chương 111: Ai bảo anh đi
87
Chương 113: Giá trị tiềm ẩn
88
Chương 114: Cứ để cậu ấy
89
Chương 115: Tôi muốn hút thuốc
90
Chương 116: Làm chơi chơi thôi
91
Chương 117: Cậu có tin không
92
Chương 118: Đại cục quan trọng
93
Chương 119: Thời gian tiếp nhận
94
Chương 120: Bảo vệ người nhà
95
Chương 121: Bạn trai tầng ngầm
96
Chương 122: Tâm lí chống đối
97
Chương 123: Náu mình chờ thời
98
Chương 124: Phòng hờ trước đi
99
Chương 125: Mới chạy hai vòng
100
Chương 127: Cậu hết giận rồi
101
Chương 128: Không thấy người đâu
102
Chương 129: Tiểu Phó đang tra
103
Chương 130: Sùng kính trong lòng
104
Chương 131: Ba hứa với con
105
Chương 132: Con cảm ơn mẹ
106
Chương 133: Làm hết khả năng
107
Chương 134: Thỏa thuận chia phần
108
Chương 135: Hai đứa em trai
109
Chương 136: Thần giao cách cảm
110
Chương 137: Mỗi người một chí
111
Chương 138: Công ti lên sàn
112
Chương 139: Thật sự rất nhớ
113
Chương 140: Thế vẫn chưa đủ
114
Chương 141: Nói thêm chút đi
115
Chương 142: Đồng lòng ủng hộ
116
Chương 143: Gãi cho tôi với
117
Chương 144: Ai nấy hoảng loạn
118
Chương 145: Đi tránh sóng gió
119
Chương 146: Cực tuệ tất thương
120
Chương 147: Thành toàn cho nhau
121
Chương 148: Hạc bắc đến nam
122
Chương 149: Tôi quyết đồng ý
123
Chương 150: Khóc lên rưng rức
124
Chương 151: Đúng là chi li
125
Chương 152: Chiến đội Dã Thảo
126
Chương 153: Không phải việc cậu
127
Chương 154: Có dịp thì vui
128
Chương 155: Mở màn chiến tranh
129
Chương 156: Gieo gió gặt bão
130
Chương 158: Mờ mờ ảo ảo
131
Chương 159: Liên lạc hàng ngày
132
Chương 160: Chỉ yêu mình cậu
133
Chương 161: Chỉ biết Hứa Kính
134
Chương 162: Tư bản Lâm Hoà
135
Chương 163: Nửa kín nửa hở
136
Chương 166: Như được khai sáng
137
Chương 167: Với một điều kiện
138
Chương 169: Hành xử cảm tính
139
Chương 171: Tập đoàn Thiên Bảo
140
Chương 172: Muốn ăn cậu đã