Chương 97: Đối thoại bí ẩn

Đoàn người vừa nói chuyện vừa tiến phòng của mình.

Cả khu có tổng cộng tám phòng, chia đều hai bên hành lang, phía Tây nhìn ra vườn, phía Đông nhìn ra núi, những phòng hướng núi thì có suối nước nóng riêng.

Hai căn hướng núi hàng đầu hiển nhiên thuộc về Tư Trạch và Thích Tự, còn cạnh mỗi bên lần lượt dành cho nhân viên thân cận của mỗi người là Tống Phổ Tâm và Phó Diên Thăng.

Do nhà trong khu đều bật sưởi, Thích Tự cởi vest ngay khi vừa vào, rồi ra thẳng cửa sổ chạm sàn thưởng thức cảnh đẹp một hồi.

Không bao lâu sau đã có người gõ cửa, là Phó Diên Thăng và Diệp Khâm Như. Hai người bước vào, trở tay đóng cửa phòng xong, Diệp Khâm Như nói với Thích Tự: "Du tổng mời chúng ta lát nữa đi uống trà, hẳn là sẽ tranh thủ cơ hội đàm phán lần thứ hai luôn, Thích tổng thấy sao?"

Thích Tự hỏi ngược lại bọn họ: "Các anh nghĩ thế nào?"

Diệp Khâm Như: "Báo giá sơ bộ của các cô ấy quả thật quá cao, chúng ta muốn sở hữu quyền khống chế tuyệt đối thì 53% hiển nhiên là chưa đủ, không bớt được của hai người này thì đừng nói gì đến Đầu tư Phương Chu."

Đầu tư Phương Chu là cổ đông lớn thứ ba ở Liên Tú, nắm giữ khoảng 20% cổ phần, từ trước khi công ti lên sàn đã bắt đầu can thiệp vào hướng đi của công ti, cho nên mới dẫn đến mâu thuẫn về quyết sách như hiện tại.

Diệp Khâm Như nói: "Lát đàm phán, tôi sẽ kéo định giá xuống một chút để đánh đòn tâm lí với bên đó."

Thích Tự: "Thế có khiến người ta có khó chịu không? Tôi thấy vừa rồi nghe Tư Trạch nói xong, phản ứng bên Liên Tú có vẻ không tốt cho lắm."

Diệp Khâm Như: "Với địa vị đặc biệt như thế, Tư tổng có làm cao một chút cũng không sao, đây cũng là một chiến thuật đàm phán."

Thích Tự lại nhìn về phía Phó Diên Thăng, thấy đối phương nói: "Tôi không có ý kiến gì, trước đây chúng ta đã nhất trí với định giá nào thì cứ cố gắng bám sát nó đi."

Diệp Khâm Như vuốt cằm nói: "Ok, vậy lát nữa tôi sẽ làm người phát ngôn cho Thích tổng, tiếp tục mặc cả thêm với bọn họ."

Thống nhất xong, bọn họ ra ngoài chuẩn bị đi tới phòng trà, Hoàng Tuấn Văn và một quản lí khác của phía Tư Trạch đã chờ sẵn ở cuối hành lang, nhưng không thấy Tư Trạch và Tống Phổ Tâm đâu.

Thích Tự hỏi: "Tư Trạch đâu?"

Hoàng Tuấn Văn cười cười: "Tư tổng với trợ lí Tống có một số việc riêng cần giải quyết trước."

Diệp Khâm Như cũng không để ý lắm: "Vậy chúng ta đi thôi."

Đến phòng trà, bọn họ trông thấy Du Liên cũng đã dẫn theo ba người chờ sẵn bên trong. Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Du Liên mới nói Nghiêm Tú có thói quen nghỉ trưa sau bữa ăn, đến tối sẽ gặp lại bọn họ sau.

Trà lên, bọn họ cũng vào thẳng vấn đề chính.

Diệp Khâm Như tiết lộ giá nền mà Tư Nguyên đã xác định, bớt một nửa của 250 triệu và đề nghị mức giá 125 triệu. Du Liên nghe xong lập tức nhíu mày lắc đầu, chỉ nói quá thấp để chấp thuận.

Người đẹp cau mày ai oán khiến người thương tiếc là thế, nhưng Diệp Khâm Như lại chẳng mảy may để tâm: "Du tổng, không phải tôi đang cố ý ép giá, qua hai lần gặp mặt còn rất có cảm tình với cô, nhưng cái gì ra cái đấy, giá trị của quý công ti quả thực không được đánh giá cao, nếu vẫn còn nghi ngờ thì bên tôi sẵn sàng phân tích lại các tiêu chuẩn đã dùng để định giá Liên Tú."

Du Liên nghe vậy quả nhiên đuối lí, dù sao bọn họ cũng chỉ là một công ti nhỏ, không thể nào sánh với tập đoàn Tư Nguyên về đẳng cấp định giá tài sản, cho nên ngay từ đầu đã ở vào thế yếu hơn trong cuộc đàm phán.

Cô nói: "Việc này quả thật không do mình tôi định đoạt, lát nữa sẽ phải thương lượng lại với Nghiêm Tú và người trong công ti."

Diệp Khâm Như đưa tay rót trà cho cô, ung dung nói: "Không sao, chúng ta cứ thảo luận từ từ cũng được, nếu thật sự không thể nhất trí thì coi như lần này tới đây du ngoạn với tư cách bạn bè, bao giờ về tôi lại mời Du tổng bữa cơm."

Kết thúc bữa tiệc trà hai tiếng, người muốn dạo vườn thì dạo, muốn về nghỉ thì về, ai hứng thú còn có thể theo người của khu ra sau núi đào măng.

Sau buổi đàm phán, mọi người cũng tin chắc rằng Liên Tú sẽ chấp thuận mức giá được đề nghị, nghe nói dãy núi phía sau có măng để đào thì thấy rất mới lạ, hồ hởi đi góp vui.

Thích Tự thấy hơi mệt nên không tham gia, quay về phòng với Phó Diên Thăng.

Vào đến phòng, Thích Tự nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Diệp Khâm Như mà cười nói: "Diệp Khâm Như ép giá cũng ác thật, không thương hoa tiếc ngọc chút nào."

Phó Diên Thăng: "Lần đầu tiên anh ta ra trận thay cậu kể từ khi đến Tư Nguyên mà, chẳng lẽ lại không cố hết sức."

Thích Tự nhìn nhìn Phó Diên Thăng, thắc mắc: "Thế còn anh, sao hôm nay im ắng vậy?"

Biết Phó Diên Thăng cũng theo vụ Liên Tú từ đầu, Thích Tự đã tưởng hôm nay sẽ được học hỏi phong thái trên bàn đàm phán của đối phương một lần nữa, thế mà người kia lại chẳng xen lời lần nào từ lúc ăn trưa cho đến buổi trà chiều vừa rồi."

Phó Diên Thăng: "Nhân vật chính trong vụ thu mua Liên Tú là Diệp Khâm Như, cố vấn thương vụ như tôi mà nói nhiều thì quá bằng khách át giọng chủ à?"

Thích Tự sửng sốt hiểu ra.

Do trong phòng khá nóng, Thích Tự nới lỏng cà vạt một chút rồi hướng ra ban công, mở cửa kính cho hơi lạnh tràn vào, mới cảm giác khoan khoái hơn không ít.

Hồ tắm nước nóng nằm trong sân vườn ngoài phòng, được xây bằng đá, xung quanh trải cỏ, mang lại cảm giác rất hoang sơ nguyên thủy.

Có điều hiện tại là cuối tháng 12, nhiệt độ trên núi còn thấp, trong hồ không chứa nước. Thích Tự tò mò không biết ngâm thế nào, định ra ngoài xem thử thì đột nhiên nghe thấy một loạt thanh âm kì quái từ phòng bên cạnh.

Hắn lập tức khựng lại, tập trung lắng nghe, bởi dù giữa ban công hai phòng có tường ngăn thì trên không vẫn thông nhau—hàng loạt tiếng rên đứt quãng, tiếng thở dốc nam tính và va chạm thành nhịp cứ thế lọt vào tai, khiến Thích Tự không khỏi nóng mặt, vô thức bước lùi về phía sau.

Người đã có trải nghiệm làm tình như hắn dĩ nhiên có thể nhận ra âm thanh này, chỉ là nhớ đến chủ nhân căn phòng bên cạnh thì Thích Tự chỉ biết đưa tay bụm miệng đầy khó tin.

Hắn bối rối nghĩ, chẳng lẽ Tư Trạch với Tống Phổ Tâm cũng là tình nhân?

Nhưng giữa ban ngày ban mặt, Tư Trạch từ chối tham gia đàm phán thương vụ đứng đắn chỉ để làm chuyện này với trợ lí trong phòng thì có phải thái quá rồi không?

...

"Sao vậy?" Phó Diên Thăng đi tới phía sau.

Thích Tự vội vàng lùi vào, trở tay đóng cửa kính để ngăn lại những tiếng động kia bên ngoài.

"Không có gì..." Hắn quay lại nói, "Ra ngoài đi dạo không?"

"Cậu nói mệt mà, không nghỉ một lát đi à?" Phó Diên Thăng nói.

"Giờ nghỉ thì có khi đêm lại mất ngủ, cố một chút còn hơn." Thích Tự nói.

Phó Diên Thăng cũng không phản đối. Dọc tường hành lang trưng đầy tranh thủy mặc núi non cây cảnh, mỗi góc đều là những tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh xảo, rất đáng thưởng thức.

Hai người dạo quanh vườn một vòng, vừa ngắm vừa trò chuyện, ra đến cửa sau của khu thì đúng lúc gặp Hoàng Tuấn Văn và Diệp Khâm Như đi đào măng về. Cả hội vây xem măng đào được, người của nhà vườn chọn ra một ít ăn được rồi mang thẳng ra bếp.

Đến bữa tối, Tư Trạch xuất hiện, Tống Phổ Tâm thì không, nhưng cũng chẳng ai bên phía Tư Trạch quan tâm về sự vắng mặt của người trợ lí sinh hoạt này.

Trông bộ dạng sảng khoái của Tư Trạch, Thích Tự lại như nghe thấy âm giọng cam chịu đầy kiềm chế kia trong đầu—rõ ràng là không phải của Tư Trạch phát ra.

Hắn không nhịn được mà hỏi: "Trợ lí Tống đâu rồi?"

Tư Trạch nói: "Cậu ta thấy không khỏe, nên không tới ăn cơm."

Diệp Khâm Như nghe vậy cũng sững sợ: "Sức khỏe của trợ lí Tống kém lắm à? Lần trước đi công tác Yến Thành với bọn tôi, cậu ấy cũng ở lại khách sạn suốt."

Thích Tự: "Đi Yến Thành?"

Diệp Khâm Như: "Tháng trước tôi với Tư tổng có đến Yến Thành để gặp Tô Cánh."

Tư Trạch cười cười, nói: "Cậu ta có tới cũng không ăn mấy, không cần để ý đâu."

Bữa tối còn vắng mặt cả Nghiêm Tú, Du Liên lúng túng giải thích rằng đối phương cũng thấy không khỏe trong người, cho nên không thể tới tiếp khách.

Trong tiệc trà hồi chiều, Du Liên đã nói sẽ thảo luận thêm vấn đề giá cả với người kia, tối đến Nghiêm Tú lại không tới ăn cơm, mọi người mới không thể không nghi bọn họ đã xảy ra lục đục nội bộ.

Quả nhiên trong bữa tối, Du Liên không hề nhắc đến việc nâng giá lần nào, chỉ tập trung hàn huyên chuyện phiếm với bọn họ.

Ăn xong có người mở sòng bài, Tư Trạch dường như rất hào hứng, hỏi Thích Tự có muốn tham gia cùng hay không. Thích Tự không ham hố, bèn lấy cớ còn jetlag để từ chối, bảo muốn về ngâm nước nóng rồi nghỉ sớm. Tư Trạch nghe vậy cũng không lôi kéo nữa, nhưng Phó Diên Thăng lại bị Hoàng Tuấn Văn kiên quyết giữ chân.

Mình Thích Tự về trước, đến nơi lại trông thấy một phục vụ bưng khay đứng trước cửa phòng Tư Trạch, tay còn cầm thẻ phòng, nhìn có vẻ do dự.

Hắn hỏi: "Anh có việc gì ở đây à?"

Phục vụ kia lập tức giải thích: "Tư tổng bảo phòng bếp làm ít cháo thịt măng sợi mang lên phòng này, nhưng hình như bên trong không có ai."

Thích Tự nhíu mày, chỉ một ngón sang phòng bên cạnh: "Anh thử gọi phòng kia xem."

Thấy bọn họ ở cùng một khu, phục vụ cũng không nghi ngờ gì, cất thẻ đi sang phòng bên cạnh gõ cửa, quả nhiên một lát sau cửa mở.

Phục vụ lại nói y những lời vừa rồi, đứng từ chỗ Thích Tự không nhìn thấy người sau cánh cửa, mấy giây sau chỉ nghe thấy một âm giọng yếu ớt cảm ơn người phục vụ.

Thích Tự thở phào một hơi, khẽ khàng đi vào phòng mình. Điện thoại trong túi rung lên, hắn mở ra xem, là tin nhắn của Phó Diên Thăng.

F1S: "Tối nay cậu ngâm nước nóng rồi nghỉ sớm đi, đánh bài với bọn họ xong tôi sẽ về phòng mình, không qua tìm cậu nữa."

Thích Tự đọc xong đáp lại một tin OK. Hắn báo với nhân viên mình muốn tắm nước nóng từ lúc ăn cơm, vừa rồi đã có người đến bơm nước vào hồ, hơi bốc mù mịt ngoài cửa kính.

Nhưng không biết có phải do hồi chiều nghe thấy tiếng Tư Trạch với Tống Phổ Tâm làm chuyện đó hay không, mà đến lúc vào ngâm, Thích Tự cứ toàn nghĩ đến những thứ không nên, rốt cục khiến mình nổi lên phản ứng...

Thích Tự lắc lắc đầu, mắng mình mờ mắt vì sắc rồi vội vàng bài trừ tạp niệm trong đầu, cố gắng tỉnh táo lại.

Sau hai mươi phút ngâm nước nóng, Thích Tự thư thái toàn thân, lau người xong nằm vật ra giường thiếp đi, có điều vì lệch múi giờ, đến đêm bỗng dưng lại tỉnh như sáo.

Nhìn giờ thấy đã thấy gần rạng sáng, Thích Tự cũng không ngủ nữa. Nhớ mang máng là dọc hành lang có một thư viện, hắn dậy khoác áo ngủ, định ra tìm ít sách về đọc. Không ngờ, vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng trò chuyện truyền đến từ cuối hành lang.

"...Anh với hắn ta như thế bao lâu rồi?"

Thích Tự giật mình, thiếu điều tưởng mình nghe nhầm—đây là giọng của Phó Diên Thăng.

"Một năm rưỡi..."

Còn người này... Tống Phổ Tâm?

"Hắn cưỡng bức anh?" Phó Diên Thăng hỏi.

Mấy giây sau, một tiếng "ừ" gần như không thể nghe thấy mới vang lên.

Thích Tự nhíu mày, bọn họ đang nói chuyện gì vậy?

"Lí do cá nhân khiến anh xin chuyển công tác đợt trước, là đây?"

"..."

"Tại sao không nói sớm?" Giọng Phó Diên Thăng nghe rõ sốt ruột, "Anh hoàn toàn có thể báo cho cấp trên là mình bị uy hiếp... Chuyện này đã vượt khỏi phạm vi công việc, anh không việc gì phải chịu đựng như vậy."

"Hắn có ghi hình..."

Cả hai lại rơi vào trầm mặc, Phó Diên Thăng rốt cục thở dài nói: "Tôi sẽ tìm Lão Nhâm để nói về chuyện này, tình huống của anh quá sai rồi..."

"Không cần đâu..." Tống Phổ Tâm ngừng lại một chút, mệt mỏi mà bất lực, "Hắn đã thay đổi nhiều rồi, dù gì cũng sớm kết thúc thôi, cứ vậy đi."

****

<Epilogue>

Ban ngày nghe thấy Tư Trạch với Tống Phổ Tâm abcxyz.

Thích Tự: "..."

Ban đêm nghe thấy Phó Diên Thăng với Tống Phổ Tâm bí mật nói chuyện.

Thích Tự: "..."

Thích Tự: "Ngày hôm nay tui đã biết quá nhiều!"

-

vtrans by xiandzg

Chapter
1 Chương 1: Hôn tôi cái đi
2 Chương 2: Tôi là Thích Phong
3 Chương 3: Vòng hạt xanh ngọc
4 Chương 4: Cưỡi lừa kiếm ngựa
5 Chương 5: Thích Phong thật-giả
6 Chương 6: Xác định mục tiêu
7 Chương 8: Tư Hàng đến Mĩ
8 Chương 9: Thư kí toàn năng
9 Chương 11: Phân tích sơ bộ
10 Chương 20: Mưa nguồn sau dông
11 Chương 24: Tôi là Số Phức
12 Chương 28: Thăm dò chút đỉnh
13 Chương 29: Tổng tài bá đạo
14 Chương 30: Ngồi cùng sao mạng
15 Chương 31: Hay thích làm nũng
16 Chương 32: Không chút sơ hở
17 Chương 33: Mang theo bạn trai
18 Chương 34: Một pha yểm trợ
19 Chương 35: Thương chiến mô phỏng
20 Chương 37: Tiếp xúc thân mật
21 Chương 38: Thăm dò thành công
22 Chương 39: Nó tên Thích Phong
23 Chương 40: Thứ bug trí mạng
24 Chương 41: Cứ chờ đó đi
25 Chương 43: Tôi muốn gặp cậu
26 Chương 44: Cậu học hư rồi
27 Chương 45: Làm vợ của tôi
28 Chương 47: Tráo thật thành giả
29 Chương 48: Giữ lấy cho chắc
30 Chương 49: Không đáng yêu bằng
31 Chương 50: Tình mê ý loạn
32 Chương 51: Dần đám súc sinh
33 Chương 52: Vô cùng thoải mái
34 Chương 53: Hắn đúng là ngu
35 Chương 54: Chung cư Lâm Uyên
36 Chương 55: Kích thích thái quá
37 Chương 56: Ghê gớm rồi đấy
38 Chương 57: Lỗ là chuyện nhỏ
39 Chương 58: Tổng tài thế thân
40 Chương 60: Anh thoát rồi đấy
41 Chương 61: Một hợp đồng mới
42 Chương 62: Hạng mục sau này
43 Chương 64: Kí luôn tại chỗ
44 Chương 65: Ông xã ngủ ngon
45 Chương 66: Tuân thủ nguyên tắc
46 Chương 67: Càng thế càng tốt
47 Chương 69: Bê bối ngoại tình
48 Chương 70: Hôn thêm lát đã
49 Chương 71: Sao mạng Đào Đào
50 Chương 72: Phải có chừng mực
51 Chương 73: Tốc độ sinh tử
52 Chương 74: Âm mưu ẩn sâu
53 Chương 75: Không sao là may
54 Chương 76: Nhân cách phân liệt
55 Chương 78: Yêu rồi đúng không
56 Chương 79: Lạt mềm buộc chặt
57 Chương 80: Lẩu than ễnh ương
58 Chương 81: Có hơi nhớ cậu
59 Chương 82: Băng qua đại dương
60 Chương 83: Đạo cụ dạy học
61 Chương 84: Cổ đông phân tranh
62 Chương 85: Gia sư full-time
63 Chương 86: Có qua có lại
64 Chương 87: Gián điệp ngược lại
65 Chương 89: Công nghệ Hồng Trang
66 Chương 90: Hệ thống thăng cấp
67 Chương 91: Dáng vẻ chân thực
68 Chương 92: Tự mình tiêu hoá
69 Chương 93: Cậu phát sốt rồi
70 Chương 94: Thời gian ba ngày
71 Chương 95: Đúng là tuyệt tình
72 Chương 96: Đàm phán giá cả
73 Chương 97: Đối thoại bí ẩn
74 Chương 98: Nghe cậu sắp xếp
75 Chương 99: Hẹn hò ba người
76 Chương 100: Có tôi ở bên
77 Chương 101: Gián điệp thương nghiệp
78 Chương 102: Con người thẳng thắn
79 Chương 103: Không khí ảo diệu
80 Chương 104: Ăn nhiều nhím biển
81 Chương 105: Tam quan khác biệt
82 Chương 106: Về rồi chịu phạt
83 Chương 108: Phần mềm giám sát
84 Chương 109: Toàn là nói nhảm
85 Chương 110: Lên giời luôn đi
86 Chương 111: Ai bảo anh đi
87 Chương 113: Giá trị tiềm ẩn
88 Chương 114: Cứ để cậu ấy
89 Chương 115: Tôi muốn hút thuốc
90 Chương 116: Làm chơi chơi thôi
91 Chương 117: Cậu có tin không
92 Chương 118: Đại cục quan trọng
93 Chương 119: Thời gian tiếp nhận
94 Chương 120: Bảo vệ người nhà
95 Chương 121: Bạn trai tầng ngầm
96 Chương 122: Tâm lí chống đối
97 Chương 123: Náu mình chờ thời
98 Chương 124: Phòng hờ trước đi
99 Chương 125: Mới chạy hai vòng
100 Chương 127: Cậu hết giận rồi
101 Chương 128: Không thấy người đâu
102 Chương 129: Tiểu Phó đang tra
103 Chương 130: Sùng kính trong lòng
104 Chương 131: Ba hứa với con
105 Chương 132: Con cảm ơn mẹ
106 Chương 133: Làm hết khả năng
107 Chương 134: Thỏa thuận chia phần
108 Chương 135: Hai đứa em trai
109 Chương 136: Thần giao cách cảm
110 Chương 137: Mỗi người một chí
111 Chương 138: Công ti lên sàn
112 Chương 139: Thật sự rất nhớ
113 Chương 140: Thế vẫn chưa đủ
114 Chương 141: Nói thêm chút đi
115 Chương 142: Đồng lòng ủng hộ
116 Chương 143: Gãi cho tôi với
117 Chương 144: Ai nấy hoảng loạn
118 Chương 145: Đi tránh sóng gió
119 Chương 146: Cực tuệ tất thương
120 Chương 147: Thành toàn cho nhau
121 Chương 148: Hạc bắc đến nam
122 Chương 149: Tôi quyết đồng ý
123 Chương 150: Khóc lên rưng rức
124 Chương 151: Đúng là chi li
125 Chương 152: Chiến đội Dã Thảo
126 Chương 153: Không phải việc cậu
127 Chương 154: Có dịp thì vui
128 Chương 155: Mở màn chiến tranh
129 Chương 156: Gieo gió gặt bão
130 Chương 158: Mờ mờ ảo ảo
131 Chương 159: Liên lạc hàng ngày
132 Chương 160: Chỉ yêu mình cậu
133 Chương 161: Chỉ biết Hứa Kính
134 Chương 162: Tư bản Lâm Hoà
135 Chương 163: Nửa kín nửa hở
136 Chương 166: Như được khai sáng
137 Chương 167: Với một điều kiện
138 Chương 169: Hành xử cảm tính
139 Chương 171: Tập đoàn Thiên Bảo
140 Chương 172: Muốn ăn cậu đã
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Hôn tôi cái đi
2
Chương 2: Tôi là Thích Phong
3
Chương 3: Vòng hạt xanh ngọc
4
Chương 4: Cưỡi lừa kiếm ngựa
5
Chương 5: Thích Phong thật-giả
6
Chương 6: Xác định mục tiêu
7
Chương 8: Tư Hàng đến Mĩ
8
Chương 9: Thư kí toàn năng
9
Chương 11: Phân tích sơ bộ
10
Chương 20: Mưa nguồn sau dông
11
Chương 24: Tôi là Số Phức
12
Chương 28: Thăm dò chút đỉnh
13
Chương 29: Tổng tài bá đạo
14
Chương 30: Ngồi cùng sao mạng
15
Chương 31: Hay thích làm nũng
16
Chương 32: Không chút sơ hở
17
Chương 33: Mang theo bạn trai
18
Chương 34: Một pha yểm trợ
19
Chương 35: Thương chiến mô phỏng
20
Chương 37: Tiếp xúc thân mật
21
Chương 38: Thăm dò thành công
22
Chương 39: Nó tên Thích Phong
23
Chương 40: Thứ bug trí mạng
24
Chương 41: Cứ chờ đó đi
25
Chương 43: Tôi muốn gặp cậu
26
Chương 44: Cậu học hư rồi
27
Chương 45: Làm vợ của tôi
28
Chương 47: Tráo thật thành giả
29
Chương 48: Giữ lấy cho chắc
30
Chương 49: Không đáng yêu bằng
31
Chương 50: Tình mê ý loạn
32
Chương 51: Dần đám súc sinh
33
Chương 52: Vô cùng thoải mái
34
Chương 53: Hắn đúng là ngu
35
Chương 54: Chung cư Lâm Uyên
36
Chương 55: Kích thích thái quá
37
Chương 56: Ghê gớm rồi đấy
38
Chương 57: Lỗ là chuyện nhỏ
39
Chương 58: Tổng tài thế thân
40
Chương 60: Anh thoát rồi đấy
41
Chương 61: Một hợp đồng mới
42
Chương 62: Hạng mục sau này
43
Chương 64: Kí luôn tại chỗ
44
Chương 65: Ông xã ngủ ngon
45
Chương 66: Tuân thủ nguyên tắc
46
Chương 67: Càng thế càng tốt
47
Chương 69: Bê bối ngoại tình
48
Chương 70: Hôn thêm lát đã
49
Chương 71: Sao mạng Đào Đào
50
Chương 72: Phải có chừng mực
51
Chương 73: Tốc độ sinh tử
52
Chương 74: Âm mưu ẩn sâu
53
Chương 75: Không sao là may
54
Chương 76: Nhân cách phân liệt
55
Chương 78: Yêu rồi đúng không
56
Chương 79: Lạt mềm buộc chặt
57
Chương 80: Lẩu than ễnh ương
58
Chương 81: Có hơi nhớ cậu
59
Chương 82: Băng qua đại dương
60
Chương 83: Đạo cụ dạy học
61
Chương 84: Cổ đông phân tranh
62
Chương 85: Gia sư full-time
63
Chương 86: Có qua có lại
64
Chương 87: Gián điệp ngược lại
65
Chương 89: Công nghệ Hồng Trang
66
Chương 90: Hệ thống thăng cấp
67
Chương 91: Dáng vẻ chân thực
68
Chương 92: Tự mình tiêu hoá
69
Chương 93: Cậu phát sốt rồi
70
Chương 94: Thời gian ba ngày
71
Chương 95: Đúng là tuyệt tình
72
Chương 96: Đàm phán giá cả
73
Chương 97: Đối thoại bí ẩn
74
Chương 98: Nghe cậu sắp xếp
75
Chương 99: Hẹn hò ba người
76
Chương 100: Có tôi ở bên
77
Chương 101: Gián điệp thương nghiệp
78
Chương 102: Con người thẳng thắn
79
Chương 103: Không khí ảo diệu
80
Chương 104: Ăn nhiều nhím biển
81
Chương 105: Tam quan khác biệt
82
Chương 106: Về rồi chịu phạt
83
Chương 108: Phần mềm giám sát
84
Chương 109: Toàn là nói nhảm
85
Chương 110: Lên giời luôn đi
86
Chương 111: Ai bảo anh đi
87
Chương 113: Giá trị tiềm ẩn
88
Chương 114: Cứ để cậu ấy
89
Chương 115: Tôi muốn hút thuốc
90
Chương 116: Làm chơi chơi thôi
91
Chương 117: Cậu có tin không
92
Chương 118: Đại cục quan trọng
93
Chương 119: Thời gian tiếp nhận
94
Chương 120: Bảo vệ người nhà
95
Chương 121: Bạn trai tầng ngầm
96
Chương 122: Tâm lí chống đối
97
Chương 123: Náu mình chờ thời
98
Chương 124: Phòng hờ trước đi
99
Chương 125: Mới chạy hai vòng
100
Chương 127: Cậu hết giận rồi
101
Chương 128: Không thấy người đâu
102
Chương 129: Tiểu Phó đang tra
103
Chương 130: Sùng kính trong lòng
104
Chương 131: Ba hứa với con
105
Chương 132: Con cảm ơn mẹ
106
Chương 133: Làm hết khả năng
107
Chương 134: Thỏa thuận chia phần
108
Chương 135: Hai đứa em trai
109
Chương 136: Thần giao cách cảm
110
Chương 137: Mỗi người một chí
111
Chương 138: Công ti lên sàn
112
Chương 139: Thật sự rất nhớ
113
Chương 140: Thế vẫn chưa đủ
114
Chương 141: Nói thêm chút đi
115
Chương 142: Đồng lòng ủng hộ
116
Chương 143: Gãi cho tôi với
117
Chương 144: Ai nấy hoảng loạn
118
Chương 145: Đi tránh sóng gió
119
Chương 146: Cực tuệ tất thương
120
Chương 147: Thành toàn cho nhau
121
Chương 148: Hạc bắc đến nam
122
Chương 149: Tôi quyết đồng ý
123
Chương 150: Khóc lên rưng rức
124
Chương 151: Đúng là chi li
125
Chương 152: Chiến đội Dã Thảo
126
Chương 153: Không phải việc cậu
127
Chương 154: Có dịp thì vui
128
Chương 155: Mở màn chiến tranh
129
Chương 156: Gieo gió gặt bão
130
Chương 158: Mờ mờ ảo ảo
131
Chương 159: Liên lạc hàng ngày
132
Chương 160: Chỉ yêu mình cậu
133
Chương 161: Chỉ biết Hứa Kính
134
Chương 162: Tư bản Lâm Hoà
135
Chương 163: Nửa kín nửa hở
136
Chương 166: Như được khai sáng
137
Chương 167: Với một điều kiện
138
Chương 169: Hành xử cảm tính
139
Chương 171: Tập đoàn Thiên Bảo
140
Chương 172: Muốn ăn cậu đã