Chương 91: Dáng vẻ chân thực

Thích Tự cau mày nói: "Chuyện xảy ra từ khi nào?"

Phí tổng nói: "Khoảng một tháng rồi, sau khi cửa hàng đạo nhái kia bị đưa ra ánh sáng hồi tháng 8, MeiWei Hải Thành có tổng cộng tám lãnh đạo cấp cao bị điều tra, giám đốc Tần là một trong số đó. Tạm thời các quản lí mới nhậm chức đều được điều về từ New York, mà suốt cả tháng này, bọn tôi cũng đã tiến hành điều tra và chỉnh đốn lại cơ cấu công việc nội bộ theo yêu cầu của chủ tịch Thích."

Thích Tự thầm giật mình, tám lãnh đạo cao cấp, rồi lập tức tái cơ cấu bộ phận dưới quyền những người này... thì ra trong lúc mình không biết, ba đã tiến hành thay máu cho tầng quản lí của MeiWei Hải Thành.

Phí tổng mang lên một tập tài liệu đã sắp xếp chỉn chu: "Đây, đây là nhân sự tạm thời của chi nhánh Hải Thành, sau này muốn tìm hiểu kĩ hơn về thực trạng kinh doanh hay báo cáo tài chính theo quý của công ti thì Thích tổng cứ liên lạc với tôi."

Thích Tự nhận lấy tài liệu lật qua xem, hỏi: "Anh biết giám đốc Tần nhận của Khâu Như Tùng bao nhiêu tiền không?"

Phí tổng: "Nghe nói là một trăm ngàn."

Thích Tự nhíu chặt mày: "Có chứng cứ xác thực chứ?"

Phí tổng: "Chuyện này thì tôi không rõ lắm, nhưng giám đốc Tần bị bắt một tháng rồi vẫn chưa được thả, thì chắc là xác thực."

Thích Tự cất tài liệu đi rồi nói: "Tôi hiểu rồi."

Sau đó, Phí tổng lại dẫn hắn đi quanh công ti một vòng. Thích Tự có trông thấy một vài người cũ quen mắt, nhưng khi thấy hắn, thái độ của bọn họ đều khác hẳn với hồi hè.

Hồi đó thấy Thích Tự, bọn họ còn thản nhiên dò xét vì tò mò hơn cả, nhưng hiện tại thấy hắn, ai nấy đều tự giác nhìn xuống, bày tỏ lòng tôn kính tuyệt đối.

Ngay cả người thường chủ động chào hỏi Thích Tự là Quách Xảo, giờ gặp hắn cũng rụt cổ ngoan ngoãn yên vị sau bàn tiếp tân, không còn dám lỗ mãng.

Tối đến, Thích Tự từ chối lời mời ăn tối của Phí tổng, quay về khách sạn một mình.

Lúc chiều ở MeiWei, Phó Diên Thăng nhận được điện thoại của Diệp Khâm Như nói có chuyện về Công nghệ Hồng Trang muốn bàn, nên đành phải rời đi giữa chừng, đến 7 rưỡi mới quay lại.

Hắn vào thẳng nhà hàng khách sạn tìm Thích Tự theo tin nhắn Wechat của đối phương.

Đến nơi chỉ thấy Thích Tự ngồi một chỗ gần cửa sổ, một tay đút túi quần, chân dài duỗi thẳng, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, giữa hai mày phảng phất vẻ phiền muộn.

Phó Diên Thăng không khỏi khựng lại, tính từ lần đầu tiên trông thấy đối phương ở Skyline đến giờ, thế mà đã một năm bảy tháng trôi qua. Từ hai người xa lạ, bọn họ trở thành bạn mạng, rồi lại chuyển thành mối quan hệ như hiện nay... Nhìn thì rõ ràng từng bước vẫn đi theo kế hoạch, nhưng tiếp xúc với Thích Tự nhiều hơn, Phó Diên Thăng lại cảm thấy người kia giống như một hành tinh nhỏ không ngừng thu hút các sa thạch vũ trụ, ngày càng lóa mắt, ngày càng lôi cuốn.

Mà một "hắn" vốn ở trong bóng tối, bất giác cũng vì lực hút ấy mà thay đổi quỹ đạo...

Hắn không biết kết cục sẽ là vờn quanh hay vỡ vụn.

Chỉ biết là giờ phút này, bản thân vẫn đang rất vui vẻ chấp nhận vui theo người ta, buồn cùng người ta.

Phó Diên Thăng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, rồi sải bước đến chỗ Thích Tự.

"Một mình ngồi ngây ra đây làm gì? Gọi đồ ăn cũng không gọi." Người kia ngồi xuống trước mặt Thích Tự.

Thích Tự thu lại tầm mắt, chỉ cười nói: "Thì đang chờ anh đến mà."

Phó Diên Thăng mở menu: "Muốn ăn gì?"

Thích Tự: "Tùy, anh chọn đi."

Phó Diên Thăng chọn vài món xào đơn giản, gọi thêm hai chén rượu rồi giương mắt nhìn Thích Tự: "Chiều ở MeiWei làm những gì?"

Thích Tự: "Phí tổng giới thiệu cho tôi vài thay đổi về nhân sự, nhóm quản lí hiện tai cũng đều được điều từ NY về. Lần trước tôi nghe ba nói chuyện phiếm với bác Tư, bảo định đưa trọng tâm sự nghiệp về nước, có khi cũng là cái điềm."

Phó Diên Thăng gật đầu: "Thật ra ông ấy còn đang mượn việc thay đổi cơ cấu quyền cổ đông để công khai về cậu với bên ngoài, chắc chỉ mấy ngày nữa là người trong giới đều sẽ biết chuyện, suy đoán liên hệ cậu với sự kiện rúng động xảy ra với MeiWei hồi tháng 8 cũng sẽ nhiều hơn."

Thích Tự chỉ ừ một tiếng, lại không nói gì.

Phó Diên Thăng: "Sao vậy, áp lực lắm à?"

Thích Tự lắc đầu: "Không phải."

Phó Diên Thăng nói: "Bị chú ý sẽ dẫn đến một chút phiền toái, nhưng như vậy thì việc cậu tham gia vào việc phát triển bộ công nghệ của tập đoàn hay nhúng tay quản lí MeiWei sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận."

Thích Tự: "Tôi hiểu rồi..."

Thịt rượu ra, Phó Diên Thăng vừa ăn vừa dò xét hắn, đồng thời còn kể cho Thích Tự về chuyện khiến Diệp Khâm Như tìm gặp mình hồi chiều.

Ăn xong về phòng, Thích Tự gọi phục vụ khách sạn ngâm giúp ít trà tiêu thực. Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, Phó Diên Thăng nhìn hắn nói: "Đang không vui vì chuyện gì?"

Thích Tự mỉm cười: "Anh biết đọc suy nghĩ đấy à? Sao lần nào cũng nhìn ra tôi không vui?...Đừng nói cái gì mà tâm trạng viết đầy mặt, tôi không tin."

Phó Diên Thăng bật cười rút bao thuốc lá ra gõ gõ lên mặt bàn trà: "Chút kĩ năng ấy của cậu chỉ đủ lừa người khác thôi, không giấu được tôi đâu."

Thích Tự giật lấy bao thuốc từ tay hắn gõ nhẹ lên bàn, ra lệnh: "Nói mau."

Phó Diên Thăng: "Bởi vì tôi đã nhìn thấy dáng vẻ chân thực của cậu."

Thích Tự: "Ý là sao?"

Phó Diên Thăng: "Tôi đã thấy trạng thái vui tự nhiên, buồn tự nhiên của cậu ra sao, lấy đó để tham chiếu, đồng thời quan sát cả cách cậu đối đãi với người khác, không khó để nhận ra lúc nào cậu đang đeo mặt nạ... Ví dụ như khi tiếp xúc với Diệp Khâm Như hay Tư Trạch, cậu luôn rất nho nhã lễ độ, nhưng cứ thử hỏi mình xem, cậu có như thế khi ở với tôi không?"

Thích Tự hơi giật mình, ngẫm thấy, hình như cũng đúng.

Phó Diên Thăng nói tiếp: "Đã không giống, mà giờ ở trước mặt tôi cậu còn định che giấu cảm xúc của mình, nghĩ tôi sẽ không nhận ra sao?"

Thích Tự thảng hốt, nói như vậy, chẳng phải ngay từ đầu hắn đã thua trò chơi này rồi à?—Phó Diên Thăng đã nhìn thấu mọi sướng vui giận buồn của hắn trong suốt một năm rưỡi qua rồi còn đâu.

Thừa dịp hắn thất thần, Phó Diên Thăng lặng lẽ trộm lại bao thuốc lá, rút một điếu ra châm, nói: "Giờ thì kể cho tôi chuyện gì làm cậu không vui được chưa?"

Thích Tự trầm mặc hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng: "Hồi chiều tôi nghe Phí tổng nói, giám đốc điều hành cũ của MeiWei Hải Thành là Tần Hán Nghiêu cũng bị bắt, vì tội nhận hối lộ của Khâu Như Tùng."

Phó Diên Thăng: "Tần Hán Nghiêu làm giám đốc điều hành mà không phát giác ra Khâu Như Tùng mở shop hàng nhái suốt ba năm trời, không phải thất trách thì rất có thể đã được mua chuộc. Biết hắn bị tra ra tội nhận hối lộ, tôi cũng không quá ngạc nhiên."

Thích Tự: "Anh có nhớ khoảng giữa tháng 8, giám đốc Tần có mời tôi qua nhà ăn một bữa không?"

Phó Diên Thăng: "Ừm, thì sao?"

Thích Tự: "Phu nhân giám đốc Tần là nội trợ toàn thời gian, bọn họ có một đứa con trai đang học phổ thông, giám đốc Tần là nguồn thu nhập duy nhất trong gia đình. Hôm đó tới chơi, vợ ông ấy còn tự tay nấu cả mâm cơm mời tôi, không khí giữa bọn họ rất tốt, giám đốc Tần còn dặn con mình phải noi gương học tập theo tôi..."

Phó Diên Thăng nhả ra một ngụm khói, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Thích Tự: "Nếu tra ra giám đốc Tần nhận hối lộ đến tiền triệu, thì bị bắt cũng đúng. Nhưng hôm nay Phí tổng kể cho tôi, Khâu Như Tùng chỉ đút lót Tần Hán Nghiêu một trăm ngàn."

Phó Diên Thăng: "Chỉ một trăm ngàn?"

"Ừ, đây là con số Khâu Như Tùng đã khai, hẳn không sai." Thích Tự nhíu mày, "Nếu chỉ vì một trăm ngàn ấy mà Tần Hán Nghiêu đi tù, thành tiền án, thì gia đình họ nhất định sẽ xuống dốc..."

Phó Diên Thăng ngắt lời hắn: "Thích Tự, quan trọng là ông ta đã nhận, một trăm ngàn này có thể không là gì với lãnh đạo cấp cao của một công ti đã niêm yết, nhưng cũng có thể là thu nhập cả năm của rất nhiều hộ gia đình bình thường. Bất kể nhiều hay ít, nhận hối lộ vẫn là phạm pháp. Huống hồ, làm sao cậu biết giám đốc Tần không được lợi gì khác nữa? Nhỡ như ông ấy ngồi được vào ghế đó là nhờ cha con họ Khâu thì sao?"

Bầu không khí trầm lại, Thích Tự thấp giọng nói: "Tôi cũng đã dặn lòng mình rằng, Tần Hán Nghiêu là người có tội. Thế nhưng trên đường về ban nãy, tôi lục lại điện thoại mới thấy rất nhiều tin nhắn của con trai Tần Hán Nghiêu từ một tháng trước, cầu xin tôi hãy giúp bố nó—Trước add Wechat xong, hồi đầu thằng bé hay nhắn hỏi mấy vấn về học tập, tôi bận không trả lời được nên mới tắt chế độ thông báo, về sau còn bận hơn nên cũng quên đi mất, mãi đến hôm nay mới trông thấy..."

Thích Tự nhìn lên, nói: "Từ lúc về tôi vẫn nghĩ, chắc giám đốc Tần cũng đoán được mình sẽ gặp chuyện nên mới mời tôi qua ăn cơm. Nhưng nếu tôi nói mình đã mềm lòng khi đọc những tin nhắn của con trai ông ta, anh sẽ thấy tôi thật vô dụng, đúng không?"

"Đây là nguyên nhân khiến cậu giấu diếm tôi?" Phó Diên Thăng sửng sốt, hỏi lại hắn, "Cậu rất mong mọi quyết định của mình sẽ được tôi tán thành sao?"

Thích Tự cắn môi dưới, rũ mắt nhìn xuống, không nói gì thêm.

Phó Diên Thăng thở dài, hơi cúi thân trên, chống khuỷu tay lên đầu gối, xích lại nhìn hắn: "Thích Tự, tôi là thầy của cậu, dẫn dắt cậu theo những gì tôi cho là đúng, nhưng sẽ không ép cậu phải nhất nhất làm theo tiêu chuẩn của tôi... Cậu nên nghe theo tiếng lòng mách bảo, trong phạm vi pháp luật cho phép, hãy cứ làm những gì cậu muốn, giống như lần cậu nói muốn giúp Chương Thừa Tuyên ấy, tôi thấy đâu có sao."

Ánh mắt Thích Tự hấp háy: "Kể cả nếu tôi muốn giúp gia đình giám đốc Tần?"

Phó Diên Thăng tỉnh táo nhắc nhở hắn: "Chúng ta có thể đoán được, bữa cơm kia là cái kế mà giám đốc Tần dùng để dụ cậu tha cho vợ con ông ta một đường lui, song không thể phủ nhận là cậu đã thật sự bị không khí gia đình ấy đả động và trở nên thông cảm cho họ. Nếu đã phạm pháp, Tần Hán Nghiêu đáng phải nhận chế tài đích đáng, nhưng điều ấy thì có cản trở gì việc cậu ra tay giúp đỡ gia đình họ đâu—đấy là nếu như cậu muốn làm vậy để lòng thoải mái hơn."

Nghe Phó Diên Thăng nói vậy, Thích Tự cũng chợt thấy tâm trạng không còn nặng nề như trước.

Phải rồi, giúp đỡ họ chỉ là việc nhỏ đối với hắn, xác nhận lòng mình mới là cái nan giải.

Phó Diên Thăng ngồi thẳng dậy, nhìn hắn đầy dịu dàng: "Thích Tự... cũng mong cậu có thể nhớ kĩ, hiện tại tôi không chỉ là thầy, mà còn là bạn trai của cậu. Bất kể ngoài kia có làm cậu mệt mỏi đến đâu, ở trước mặt tôi thì cứ thả lỏng đi, đừng che giấu mình mà làm gì. Hãy kể với tôi mọi rối lòng và phiền muộn, tôi sẽ giúp cậu giải quyết chúng với tất cả sức mình."

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: "Dỗ ngon dỗ ngọt đến thế rồi, lần này thăng cấp được chưa?"

Thích Tự: "Tôi cần nghĩ thêm vài ngày."

Phó Diên Thăng: "..."

-

vtrans by xiandzg

Chapter
1 Chương 1: Hôn tôi cái đi
2 Chương 2: Tôi là Thích Phong
3 Chương 3: Vòng hạt xanh ngọc
4 Chương 4: Cưỡi lừa kiếm ngựa
5 Chương 5: Thích Phong thật-giả
6 Chương 6: Xác định mục tiêu
7 Chương 8: Tư Hàng đến Mĩ
8 Chương 9: Thư kí toàn năng
9 Chương 11: Phân tích sơ bộ
10 Chương 20: Mưa nguồn sau dông
11 Chương 24: Tôi là Số Phức
12 Chương 28: Thăm dò chút đỉnh
13 Chương 29: Tổng tài bá đạo
14 Chương 30: Ngồi cùng sao mạng
15 Chương 31: Hay thích làm nũng
16 Chương 32: Không chút sơ hở
17 Chương 33: Mang theo bạn trai
18 Chương 34: Một pha yểm trợ
19 Chương 35: Thương chiến mô phỏng
20 Chương 37: Tiếp xúc thân mật
21 Chương 38: Thăm dò thành công
22 Chương 39: Nó tên Thích Phong
23 Chương 40: Thứ bug trí mạng
24 Chương 41: Cứ chờ đó đi
25 Chương 43: Tôi muốn gặp cậu
26 Chương 44: Cậu học hư rồi
27 Chương 45: Làm vợ của tôi
28 Chương 47: Tráo thật thành giả
29 Chương 48: Giữ lấy cho chắc
30 Chương 49: Không đáng yêu bằng
31 Chương 50: Tình mê ý loạn
32 Chương 51: Dần đám súc sinh
33 Chương 52: Vô cùng thoải mái
34 Chương 53: Hắn đúng là ngu
35 Chương 54: Chung cư Lâm Uyên
36 Chương 55: Kích thích thái quá
37 Chương 56: Ghê gớm rồi đấy
38 Chương 57: Lỗ là chuyện nhỏ
39 Chương 58: Tổng tài thế thân
40 Chương 60: Anh thoát rồi đấy
41 Chương 61: Một hợp đồng mới
42 Chương 62: Hạng mục sau này
43 Chương 64: Kí luôn tại chỗ
44 Chương 65: Ông xã ngủ ngon
45 Chương 66: Tuân thủ nguyên tắc
46 Chương 67: Càng thế càng tốt
47 Chương 69: Bê bối ngoại tình
48 Chương 70: Hôn thêm lát đã
49 Chương 71: Sao mạng Đào Đào
50 Chương 72: Phải có chừng mực
51 Chương 73: Tốc độ sinh tử
52 Chương 74: Âm mưu ẩn sâu
53 Chương 75: Không sao là may
54 Chương 76: Nhân cách phân liệt
55 Chương 78: Yêu rồi đúng không
56 Chương 79: Lạt mềm buộc chặt
57 Chương 80: Lẩu than ễnh ương
58 Chương 81: Có hơi nhớ cậu
59 Chương 82: Băng qua đại dương
60 Chương 83: Đạo cụ dạy học
61 Chương 84: Cổ đông phân tranh
62 Chương 85: Gia sư full-time
63 Chương 86: Có qua có lại
64 Chương 87: Gián điệp ngược lại
65 Chương 89: Công nghệ Hồng Trang
66 Chương 90: Hệ thống thăng cấp
67 Chương 91: Dáng vẻ chân thực
68 Chương 92: Tự mình tiêu hoá
69 Chương 93: Cậu phát sốt rồi
70 Chương 94: Thời gian ba ngày
71 Chương 95: Đúng là tuyệt tình
72 Chương 96: Đàm phán giá cả
73 Chương 97: Đối thoại bí ẩn
74 Chương 98: Nghe cậu sắp xếp
75 Chương 99: Hẹn hò ba người
76 Chương 100: Có tôi ở bên
77 Chương 101: Gián điệp thương nghiệp
78 Chương 102: Con người thẳng thắn
79 Chương 103: Không khí ảo diệu
80 Chương 104: Ăn nhiều nhím biển
81 Chương 105: Tam quan khác biệt
82 Chương 106: Về rồi chịu phạt
83 Chương 108: Phần mềm giám sát
84 Chương 109: Toàn là nói nhảm
85 Chương 110: Lên giời luôn đi
86 Chương 111: Ai bảo anh đi
87 Chương 113: Giá trị tiềm ẩn
88 Chương 114: Cứ để cậu ấy
89 Chương 115: Tôi muốn hút thuốc
90 Chương 116: Làm chơi chơi thôi
91 Chương 117: Cậu có tin không
92 Chương 118: Đại cục quan trọng
93 Chương 119: Thời gian tiếp nhận
94 Chương 120: Bảo vệ người nhà
95 Chương 121: Bạn trai tầng ngầm
96 Chương 122: Tâm lí chống đối
97 Chương 123: Náu mình chờ thời
98 Chương 124: Phòng hờ trước đi
99 Chương 125: Mới chạy hai vòng
100 Chương 127: Cậu hết giận rồi
101 Chương 128: Không thấy người đâu
102 Chương 129: Tiểu Phó đang tra
103 Chương 130: Sùng kính trong lòng
104 Chương 131: Ba hứa với con
105 Chương 132: Con cảm ơn mẹ
106 Chương 133: Làm hết khả năng
107 Chương 134: Thỏa thuận chia phần
108 Chương 135: Hai đứa em trai
109 Chương 136: Thần giao cách cảm
110 Chương 137: Mỗi người một chí
111 Chương 138: Công ti lên sàn
112 Chương 139: Thật sự rất nhớ
113 Chương 140: Thế vẫn chưa đủ
114 Chương 141: Nói thêm chút đi
115 Chương 142: Đồng lòng ủng hộ
116 Chương 143: Gãi cho tôi với
117 Chương 144: Ai nấy hoảng loạn
118 Chương 145: Đi tránh sóng gió
119 Chương 146: Cực tuệ tất thương
120 Chương 147: Thành toàn cho nhau
121 Chương 148: Hạc bắc đến nam
122 Chương 149: Tôi quyết đồng ý
123 Chương 150: Khóc lên rưng rức
124 Chương 151: Đúng là chi li
125 Chương 152: Chiến đội Dã Thảo
126 Chương 153: Không phải việc cậu
127 Chương 154: Có dịp thì vui
128 Chương 155: Mở màn chiến tranh
129 Chương 156: Gieo gió gặt bão
130 Chương 158: Mờ mờ ảo ảo
131 Chương 159: Liên lạc hàng ngày
132 Chương 160: Chỉ yêu mình cậu
133 Chương 161: Chỉ biết Hứa Kính
134 Chương 162: Tư bản Lâm Hoà
135 Chương 163: Nửa kín nửa hở
136 Chương 166: Như được khai sáng
137 Chương 167: Với một điều kiện
138 Chương 169: Hành xử cảm tính
139 Chương 171: Tập đoàn Thiên Bảo
140 Chương 172: Muốn ăn cậu đã
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Hôn tôi cái đi
2
Chương 2: Tôi là Thích Phong
3
Chương 3: Vòng hạt xanh ngọc
4
Chương 4: Cưỡi lừa kiếm ngựa
5
Chương 5: Thích Phong thật-giả
6
Chương 6: Xác định mục tiêu
7
Chương 8: Tư Hàng đến Mĩ
8
Chương 9: Thư kí toàn năng
9
Chương 11: Phân tích sơ bộ
10
Chương 20: Mưa nguồn sau dông
11
Chương 24: Tôi là Số Phức
12
Chương 28: Thăm dò chút đỉnh
13
Chương 29: Tổng tài bá đạo
14
Chương 30: Ngồi cùng sao mạng
15
Chương 31: Hay thích làm nũng
16
Chương 32: Không chút sơ hở
17
Chương 33: Mang theo bạn trai
18
Chương 34: Một pha yểm trợ
19
Chương 35: Thương chiến mô phỏng
20
Chương 37: Tiếp xúc thân mật
21
Chương 38: Thăm dò thành công
22
Chương 39: Nó tên Thích Phong
23
Chương 40: Thứ bug trí mạng
24
Chương 41: Cứ chờ đó đi
25
Chương 43: Tôi muốn gặp cậu
26
Chương 44: Cậu học hư rồi
27
Chương 45: Làm vợ của tôi
28
Chương 47: Tráo thật thành giả
29
Chương 48: Giữ lấy cho chắc
30
Chương 49: Không đáng yêu bằng
31
Chương 50: Tình mê ý loạn
32
Chương 51: Dần đám súc sinh
33
Chương 52: Vô cùng thoải mái
34
Chương 53: Hắn đúng là ngu
35
Chương 54: Chung cư Lâm Uyên
36
Chương 55: Kích thích thái quá
37
Chương 56: Ghê gớm rồi đấy
38
Chương 57: Lỗ là chuyện nhỏ
39
Chương 58: Tổng tài thế thân
40
Chương 60: Anh thoát rồi đấy
41
Chương 61: Một hợp đồng mới
42
Chương 62: Hạng mục sau này
43
Chương 64: Kí luôn tại chỗ
44
Chương 65: Ông xã ngủ ngon
45
Chương 66: Tuân thủ nguyên tắc
46
Chương 67: Càng thế càng tốt
47
Chương 69: Bê bối ngoại tình
48
Chương 70: Hôn thêm lát đã
49
Chương 71: Sao mạng Đào Đào
50
Chương 72: Phải có chừng mực
51
Chương 73: Tốc độ sinh tử
52
Chương 74: Âm mưu ẩn sâu
53
Chương 75: Không sao là may
54
Chương 76: Nhân cách phân liệt
55
Chương 78: Yêu rồi đúng không
56
Chương 79: Lạt mềm buộc chặt
57
Chương 80: Lẩu than ễnh ương
58
Chương 81: Có hơi nhớ cậu
59
Chương 82: Băng qua đại dương
60
Chương 83: Đạo cụ dạy học
61
Chương 84: Cổ đông phân tranh
62
Chương 85: Gia sư full-time
63
Chương 86: Có qua có lại
64
Chương 87: Gián điệp ngược lại
65
Chương 89: Công nghệ Hồng Trang
66
Chương 90: Hệ thống thăng cấp
67
Chương 91: Dáng vẻ chân thực
68
Chương 92: Tự mình tiêu hoá
69
Chương 93: Cậu phát sốt rồi
70
Chương 94: Thời gian ba ngày
71
Chương 95: Đúng là tuyệt tình
72
Chương 96: Đàm phán giá cả
73
Chương 97: Đối thoại bí ẩn
74
Chương 98: Nghe cậu sắp xếp
75
Chương 99: Hẹn hò ba người
76
Chương 100: Có tôi ở bên
77
Chương 101: Gián điệp thương nghiệp
78
Chương 102: Con người thẳng thắn
79
Chương 103: Không khí ảo diệu
80
Chương 104: Ăn nhiều nhím biển
81
Chương 105: Tam quan khác biệt
82
Chương 106: Về rồi chịu phạt
83
Chương 108: Phần mềm giám sát
84
Chương 109: Toàn là nói nhảm
85
Chương 110: Lên giời luôn đi
86
Chương 111: Ai bảo anh đi
87
Chương 113: Giá trị tiềm ẩn
88
Chương 114: Cứ để cậu ấy
89
Chương 115: Tôi muốn hút thuốc
90
Chương 116: Làm chơi chơi thôi
91
Chương 117: Cậu có tin không
92
Chương 118: Đại cục quan trọng
93
Chương 119: Thời gian tiếp nhận
94
Chương 120: Bảo vệ người nhà
95
Chương 121: Bạn trai tầng ngầm
96
Chương 122: Tâm lí chống đối
97
Chương 123: Náu mình chờ thời
98
Chương 124: Phòng hờ trước đi
99
Chương 125: Mới chạy hai vòng
100
Chương 127: Cậu hết giận rồi
101
Chương 128: Không thấy người đâu
102
Chương 129: Tiểu Phó đang tra
103
Chương 130: Sùng kính trong lòng
104
Chương 131: Ba hứa với con
105
Chương 132: Con cảm ơn mẹ
106
Chương 133: Làm hết khả năng
107
Chương 134: Thỏa thuận chia phần
108
Chương 135: Hai đứa em trai
109
Chương 136: Thần giao cách cảm
110
Chương 137: Mỗi người một chí
111
Chương 138: Công ti lên sàn
112
Chương 139: Thật sự rất nhớ
113
Chương 140: Thế vẫn chưa đủ
114
Chương 141: Nói thêm chút đi
115
Chương 142: Đồng lòng ủng hộ
116
Chương 143: Gãi cho tôi với
117
Chương 144: Ai nấy hoảng loạn
118
Chương 145: Đi tránh sóng gió
119
Chương 146: Cực tuệ tất thương
120
Chương 147: Thành toàn cho nhau
121
Chương 148: Hạc bắc đến nam
122
Chương 149: Tôi quyết đồng ý
123
Chương 150: Khóc lên rưng rức
124
Chương 151: Đúng là chi li
125
Chương 152: Chiến đội Dã Thảo
126
Chương 153: Không phải việc cậu
127
Chương 154: Có dịp thì vui
128
Chương 155: Mở màn chiến tranh
129
Chương 156: Gieo gió gặt bão
130
Chương 158: Mờ mờ ảo ảo
131
Chương 159: Liên lạc hàng ngày
132
Chương 160: Chỉ yêu mình cậu
133
Chương 161: Chỉ biết Hứa Kính
134
Chương 162: Tư bản Lâm Hoà
135
Chương 163: Nửa kín nửa hở
136
Chương 166: Như được khai sáng
137
Chương 167: Với một điều kiện
138
Chương 169: Hành xử cảm tính
139
Chương 171: Tập đoàn Thiên Bảo
140
Chương 172: Muốn ăn cậu đã