Chương 62: Liên tục không ngừng

Xa Vân Hề biết nàng cùng Quan Di Tình đi chung trên một con đường, vì thế cũng phải vì Quan Di Tình mà suy xét, trong lòng đấu tranh không ngừng.
Quan Di Tình dường như rất tin vào tình yêu, Xa Vân Hề không biết vì sao người phụ nữ nàng yêu lại tự tin như vậy? Nàng cũng biết, nếu để cho Quan gia phát hiện tình cảm của hai người, nhất định sẽ gây sóng to gió lớn.
Tối về, Xa Vân Hề vẫn cố tỏ vẽ bình thường. Ôn nhu đáng yêu, thỉnh thoảng ngây ngốc, đối với Quan Di Tình càng thêm yêu thương.
Xa Vân Hề trong một đêm bỗng trưởng thành ra, trong lòng Quan Di Tình không khỏi đặt dấu chấm hỏi. Cô vốn là rằng Xa Vân Hề nhất thời như vậy, nhưng cô sai rồi. Hơn nửa tháng, cô cảm nhận được những thay đổi nhỏ trong sinh hoạt của nàng, Xa Vân Hề dường như mang hết thảy những tâm tư của nàng trao cho cô như thể nàng lúc nào cũng có thể sẽ rời đi.
Loại dự cảm này thật không tốt, Quan Di Tình trong lòng thật sợ Xa Vân Hề thật sự sẽ rời đi.
Xa Vân Hề mang tâm tình che giấu rất kỹ, ở công ty vẫn giống như trước đây, chỉ là làm việc càng siêng năng, nàng đem hết thảy sức lực dồn vào công việc. Vốn là việc làm trong một ngày nhưng đến trưa nàng đã làm xong, sau đó ngồi đờ ra nhìn ngoài cửa sổ.
"Vân Hề, cô có chuyện không vui sao?" Âu Dương Tuyết Tự có chút đau lòng, Xa Vân Hề đang thay đổi, thay đổi đến lạ kì.
Trên bàn trà ngon từ lâu đã nguội. Xa Vân Hề hai mắt mê man nhìn bấu trời ngoài cửa sổ.
"Không có a, cô tại sao hỏi như vậy?" Nghiêng đầu qua chỗ khác cười cười, Xa Vân Hề dáng vẻ tao nhã.
"Thật sao? Gần đây cô cứ thơ thẩn và ngẩn người, tôi còn tưởng cô có tâm sự." Xa Vân Hề tuy làm bộ làm tịch không có gì nhưng đáng tiếc người này quá đơn thuần, mọi việc viết ở trên mặt. Âu Dương Tuyết Tự cũng không muốn tiếp tục truy hỏi, bởi vì có hỏi, Xa Vân Hề cũng sẽ không nói.
"Không có chuyện gì, cô làm chuyện của cô đi, không cần phải để ý đến tôi." Nụ cười đáng yêu, thật sự khiến người ta không đành lòng đi đánh vỡ.
"Tôi có bận gì đâu, chúng ta nói chuyện phiếm đi." Âu Dương Tuyết Tự muốn dời đi sự chút ý của Xa Vân Hề, trông Xa Vân Hề bi thương, làm đau lòng người.
"Tán gẫu cái gì?" Âu Dương Tuyết Tự muốn tâm tình gì đây, Xa Vân Hề cũng không tiện cự tuyệt.
"Nói chuyện cuộc sống của cô hay nói chuyện tình yêu cũng được." Âu Dương Tuyết Tự cũng không phải người nhiều chuyện, chỉ là đột nhiên muốn cùng Xa Vân Hề tán gẫu, bản thân nàng cũng không tìm đề tài nào thích hợp. Hai tay Tuyết Tự xoa xoa, dáng vẻ sốt sắng chờ đợi.
Nhìn Âu Dương Tuyết Tự như vậy, Xa Vân Hề cảm thấy người này cũng dễ thương nhỉ. Động tác như cô gái xuân thì nhìn thấy người yêu thẹn thùng mắc cỡ.
"Ân, vậy thì nói xem tại sao cô cũng không đàn piano nữa." .Xa Vân Hề lập tức tìm đề tài để hỏi, nàng không muốn lúng túng a.
Tuyết Tự đáp: "Tôi học dương cầm vì thích, cũng không có dự định theo đuổi. Tôi cũng không thiên phú, nhưng tôi biết cô rất thích." Âu Dương Tuyết Tự cười.
Bản thân cô cũng không biết tại sao cùng Xa Vân Hề tán gẫu mà cũng căng thẳng. Chính mình trãi qua không ít va chạm xã hội, trên thương trường cũng sáng lập sự nghiệp vẻ vang, nhưng về mặt tình cảm lại không tự tin.
"Tôi rất yêu piano, cũng muốn tiếp tục, chỉ là hiện tại bắt đầu không định hướng được?" Xa Vân Hề bất đắc dĩ nhìn ngoài cửa sổ. Nếu như nàng bước lên đỉnh vinh quang âm nhạc mà không mang đến cho Di Tình hạnh phúc, vậy nàng đi cố gắng còn có tác dụng gì?
Âu Dương Tuyết Tự không biết Xa Vân Hề trong chớp mắt nghĩ như vậy, không phải cánh tay xảy ra vấn đề sao, tại sao bây giờ vì piano mà phân vân? Lẽ nào cánh tay khỏe lại rồi?
"Tay của cô khỏi rồi sao?" Âu Dương Tuyết Tự nhỏ giọng hỏi, cô ngại chạm vào vấn đề kiêng kỵ của Xa Vân Hề nên rất cẩn thận.
Âu Dương Tuyết Tự nhắc đến cánh tay, Xa Vân Hề quay đầu lại nhìn, cánh tay của chính mình không có mấy người biết, Âu Dương Tuyết Tự làm sao mà biết?
Nếu như là Quan Di Tình thì không có khả năng, Quan Di Tình không phải loại người huyên thuyên, cho dù người nhà, Di Tình cũng sẽ không nói ra. Âu Dương Tuyết Tự vì sao biết, mà dường như còn biết nhiều chuyện về mình.
Xa Vân Hề bắt đầu tò mò về Âu Dương Tuyết Tự, người này khí chất không đơn giản, nhưng sao chịu ủy khuất làm ở đây, này càng khiến người ta nhìn không thấu.
"Không có." Xa Vân Hề trong lòng nghi vấn quá nhiều, thế nhưng nàng không hỏi, nàng không thích xoi mói vào đời tư người khác cũng không thích dính vào lắm chuyện.
Tuy không biết mục đích của Âu Dương Tuyết, nhưng nàng biết cô ấy là người tốt, sẽ không làm hại mình, còn về phần cô ấy biết bao nhiêu chuyện của mình, bản thân nàng cũng không quan tâm làm gì.
Xa Vân Hề đồng ý trả lời, Âu Dương Tuyết Tự thở phì. Cô sợ Xa Vân Hề sẽ hỏi ngược lại cô vì sao mà biết.
"Tay bị như thế trong lòng cô chắc rất buồn. Tôi thích nghe cô đàn, thích xem dáng vẻ lúc cô đàn." Âu Dương Tuyết Tự nói, lời nói trở nên nhu hòa, yêu mến.
Xa Vân Hề đưa mắt nhìn Tuyết Tự, người này đối mình không bình thường. Trong đôi mắt chan chứa thâm tình, đây không phải tình bạn.
Thời khắc này, Xa Vân Hề sợ hết hồn. Chính mình vẫn nghĩ Âu Dương TuyếtTự chỉ là bạn học của mình, chưa từng có nghĩ cô ấy sẽ có tình ý với mình, lần này mình đúng là quên.
Xoay mặt sang nhìn Âu Dương tuyết tự, Xa Vân Hề trong lòng không dễ chịu gì.
"Ân, không sao rồi, đã qua. Tôi có việc ra ngoài một chút" Xa Vân Hề hầu như là chạy trối chết, trong lòng nàng thấp thỏm. Âu Dương Tuyết Tự thích mình, như vậy Quan Di Tình chắc chắn biết, nếu còn tiếp tục như vậy, ba người đều sẽ bị thương tổn.
Đứng trên tầng thượng nhìn khoảng trời mênh mông vô bờ bến. Gió lạnh thấu xương thổi tới rát mặt người. Xa Vân Hề ăn mặc phong phanh, mỏng manh, nếu như Quan Di Tình biết, khẳng định nàng lại bị cô mắng. Xa Vân Hề thích yên tĩnh, nơi này là tòa nhà bốn mươi tầng yên tĩnh nhất mà nàng từng thấy.
Nghĩ đến Âu Dương Tuyết Tự, Xa Vân Hề cảm thấy loạn tung tùng phèo. Mới vừa giải quyết xong chuyện Phạm An Nguyên không bao lâu, lần này lại xuất hiện Âu Dương Tuyết Tự, haizzz ông trời không muốn nàng hẹn hò yêu đương gì sao.
Nghĩ đến Quan Di Tình, Xa Vân Hề trong lòng là đau đớn, mối quan hệ này tiếp tục đến bao giờ? Tình cảm của hai người không phải đơn giản nói một câu là có thể kết thúc. Nàng không muốn làm ai tổn thương nhưng nếu lựa chọn sẽ tổn thương một người.
Bỗng nhiên trong chán ghét mùa đông, làm cho vạn vật héo tàn, làm cho tinh thần người ta suy sụp. Hai mắt u buồn nhìn lên trời, cảm giác mình nhỏ bé đến đáng thương.
"Một mình em ở đây làm gì?" Âm thanh lạnh lùng, tựa hồ rất khó chịu.
Nghe được giọng nói, Xa Vân Hề nhanh chóng xoay mặt sang nhìn.
"Di Tình, sao Tình đến đây?" Người này cũng thích lên tầng thượng sao?
"Nhìn thấy em đi lên mãi vẫn chưa đi xuống nên tôi lên." Thấy Xa Vân Hề vào thang máy đi lên, hồi lâu không có xuống, Quan Di Tình lo lắng muốn đi xem một chút.
"Em muốn hóng gió một chút." Vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang nụ cười ôn nhu. Tốc độ so với trở mặt còn nhanh hơn.
"Nơi này dưới 0 độ, em cảm thấy hít thở cái gì? Trên người em mặc quần áo ít như vậy coi chừng cảm mạo. Chúng ta nên đi xuống." Quan Di Tình ngôn từ nghiêm khắc, không tỏ vẻ nhân nhượng.
Quan Di Tình lấy khí thế nữ vương ra nói, Xa Vân Hề không thể làm gì khác hơn là nghe theo. Cùng Quan Di Tình nói lý lẽ tuyệt đối không thể thắng, thôi quên đi.
"Được" Quan Di Tình chân trước bước đi, Xa Vân Hề chân sau bước theo.
Hai người đến văn phòng Quan Di Tình, Quan Di Tình phái người rót cho Xa Vân Hề ly sữa ấm. Ngồi ở trên ghế salông, Xa Vân Hề như trẻ con phạm lỗi, không dám nhìn thẳng Quan Di Tình đối diện đang tức giận.
"Nói đi, Em đây có tâm sự gì?" Nhịn lâu như vậy, Quan Di Tình thực sự đoán không ra, liền hỏi thẳng.
"Em không có chuyện gì a. Ha ha." Xa Vân Hề vẫn là như trước cười haha qua loa, nàng biểu hiện rất rõ ràng sao?
"Em đừng nói dối." Quan Di Tình nghĩ nếu như mình không phát hỏa, Xa Vân Hề phỏng chừng sẽ không nói lời thật.
Quan Di Tình đem quyển sách vứt tại trên bàn, mặt không hề cảm xúc nhìn Xa Vân Hề.
Thấy Quan Di Tình nổi giận, Xa Vân Hề sợ rồi.
"Em... Di Tình, Tuyết Tự thích em, Tình biết không?" Nhớ tới Âu Dương Tuyết Tự, Xa Vân Hề muốn biết chuyện này nên như thế nào giải quyết.
"Em biết rồi sao? Tôi còn tưởng rằng đầu óc của em đời này đều sẽ không sáng suốt. Em ấy thích em, tôi gần đây mới biết." Nhắc đến biểu muội, Quan Di Tình trong lòng cũng xót.
"Vậy em nên làm gì, có phải là nên cùng Tuyết Tự nói chuyện, sau đó nói cho nàng biết chuyện chúng ta có được không?" Mình rốt cuộc mị lực lớn cỡ nào mà có nhiều người thích như vậy, thật kì quái.
Nâng ly uống, Xa Vân Hề không nghĩ chuyện được nhiều người yêu thích là vinh dự. Đối với nàng đó chính là phiền phức.
"Em muốn nói cho nàng vậy cứ nói. Nếu như kéo dài càng tổn thương. Cần tôi giúp gì không?" Quan Di Tình biết rõ Xa Vân Hề cố ý dùng chuyện Tuyết Tự để nói qua chuyện nhằm ngăn mình hỏi chuyện khác. Nhưng chuyện gì đến thì nhất nhất cần phải giải quyết.
"Không cần, em tự mình nói." Nàng ực một cái ly sữa liền thấy đáy. Xa Vân Hề nhìn cái ly rỗng tuếch cảm thấy mắc cỡ gì đâu.
"Em không sao, em làm việc đây." Đặt ly xuống định đứng dậy, Quan Di Tình nhanh một bước chặn trước mặt nàng.
"Hề Hề, em còn có chuyện gì khác muốn nói với tôi không?" Nếu muốn giải quyết sự tình, vậy cứ gom hết về một chổ sẽ tiện giải quyết hơn.
Nhìn nữ nhân yêu nghiệt đứng trước mặt mình, Xa Vân Hề trong lòng hồi hộp, lần này mình chết chắc rồi.
"Em đâu có gì, còn nhiều việc chưa làm, em đi trước đã." Xa Vân Hề muốn vòng qua Quan Di Tình. Chân trước mới vừa bước ra, Quan Di Tình liền một cái cánh tay đem nàng đẩy ngã trên ghế salông.
"Hề Hề, giữa chúng ta không cần có nhiều bí mật, em gần đây không được tự nhiên, mau nói ra đi, nếu không tôi đành phải ở chổ này làm chút chuyện xấu"
Nhìn người trên thân mình, lần này mình thật sự trốn không thoát. Hai người có thể ngồi xuống nói chuyện cũng không tồi.

Chapter
1 Chương 1: Sắc đảm bao thiên
2 Chương 2: Công ty liên hoan
3 Chương 3: Sách Lược Quyến rũ
4 Chương 4: Tôi là thẳng
5 Chương 5: Phu nhân giá lâm
6 Chương 6: Phu nhân phát hỏa
7 Chương 7: Phu nhân mời khách
8 Chương 8: Trông mặt mà bắt hình dong
9 Chương 9: Mỹ thực mê hoặc
10 Chương 10: Chính sách dụ địch
11 Chương 11: Người ta là thành thật
12 Chương 12: Mụ mụ giá lâm
13 Chương 13: Xa mụ mụ thật đáng yêu
14 Chương 14: Về nhà hay ở lại
15 Chương 15: Muốn lưu lại
16 Chương 16: Tôi thích cô
17 Chương 17: Cân nhắc chuyện chúng ta
18 Chương 18: Đêm không ngủ
19 Chương 19: Thích tôi sao
20 Chương 20: Không giống nhau
21 Chương 21: Tổng giám đốc của bồ là...
22 Chương 22: Tình nghĩa bạn bè
23 Chương 23: Không hẹn mà gặp
24 Chương 24: Đưa về nhà
25 Chương 25: Thích hợp yêu
26 Chương 26: Phiên ngoại Cơ Huyền Ngọc - Tiểu Hoàng (1)
27 Chương 27: Phiên ngoại Huyền Ngọc - Tiểu Hoàng (2)
28 Chương 28: Phiên ngoại Du Nhiên - Tử Kỳ (1)
29 Chương 29: Phiên ngoại Du Nhiên - Tử Kỳ (2)
30 Chương 30: Tình yêu bắt đầu
31 Chương 31: Tỷ tỷ đại nhân
32 Chương 32: Hoàng Tử dương cầm
33 Chương 33: Cảnh cáo uy hiếp
34 Chương 34: Yêu tinh chiến tranh lạnh
35 Chương 35: Đi hay không đi
36 Chương 36: Thổ lộ
37 Chương 37: Sinh vật đơn bào
38 Chương 38: Họp Lớp
39 Chương 39: Đã lâu không gặp
40 Chương 40: Âu Dương Tuyết Tự
41 Chương 41: Tình yêu đã hết
42 Chương 42: Buồn bực mất tập trung
43 Chương 43: Lớn mật truy yêu
44 Chương 44: Làm bạn gái
45 Chương 45: Tình đơn phương
46 Chương 46: Là cô sao
47 Chương 47: Hảo tâm hảo ý
48 Chương 48: Bí mật quá khứ
49 Chương 49: Vẫn luôn trong tim
50 Chương 50: Xa mụ mụ chỉ kế
51 Chương 51: Một đêm không chợp mắt
52 Chương 52: Bó hoa hồng
53 Chương 53: Không thể trở lại
54 Chương 54: Suýt chút nữa bị áp
55 Chương 55: Đầu đề bảng tin giải trí
56 Chương 56: Ngờ vực
57 Chương 57: Không thể tin
58 Chương 58: Tình yêu đã ra đi
59 Chương 59: Tình Yêu
60 Chương 60: Đẩy ngã thất bại
61 Chương 61: Anh trai đáng mến
62 Chương 62: Liên tục không ngừng
63 Chương 63: Lặng yên đau lòng
64 Chương 64: Hạnh phúc là tốt rồi
65 Chương 65: Nỗ lực vì yêu
66 Chương 66: Chân tướng là gì
67 Chương 67: Chân tướng đáng sợ
68 Chương 68: Chỉ muốn chở che
69 Chương 69: Trong lòng có nhau
70 Chương 70: Ôn nhu
71 Chương 71: Bảo vệ tình yêu
72 Chương 72: Gia quy hai nhà
73 Chương 73: Yêu một đời
74 Chương 74: Chết cũng không buông tay
75 Chương 75: Người yêu biến mất
76 Chương 76: Hôn mê bất tỉnh
77 Chương 77: Chia ly
78 Chương 78: Tình yêu trở lại
79 Chương 79: Tình là của em
80 Chương 80: Người yêu tới
81 Chương 81: Em là người đáng thương
82 Chương 82: Cô giúp việc
83 Chương 83: Đâu là tình yêu
84 Chương 84: Tổng giám đốc Đường thị
85 Chương 85: Tự tin yêu
86 Chương 86: Bá đạo và ôn nhu
87 Chương 87: Ai nhân từ
88 Chương 88: Ai quyến rũ ai
89 Chương 89: Thiết bị định vị
90 Chương 90: Có kết hôn không
91 Chương 91: Thật dễ thương
92 Chương 92: Gió nổi lên rồi
93 Chương 93: Kiêu ngạo ái tình
94 Chương 94: Lấy thân mình mạo hiểm
95 Chương 95: Nguy hiểm đến gần
96 Chương 96: Ngàn cân treo sợi tóc
97 Chương 97: Sau khi lành bệnh
98 Chương 98: Hương vị của hạnh phúc
99 Chương 99: Phiên ngoại một
100 Chương 100: Phiên ngoại hai
101 Chương 101: Phiên ngoại ba
Chapter

Updated 101 Episodes

1
Chương 1: Sắc đảm bao thiên
2
Chương 2: Công ty liên hoan
3
Chương 3: Sách Lược Quyến rũ
4
Chương 4: Tôi là thẳng
5
Chương 5: Phu nhân giá lâm
6
Chương 6: Phu nhân phát hỏa
7
Chương 7: Phu nhân mời khách
8
Chương 8: Trông mặt mà bắt hình dong
9
Chương 9: Mỹ thực mê hoặc
10
Chương 10: Chính sách dụ địch
11
Chương 11: Người ta là thành thật
12
Chương 12: Mụ mụ giá lâm
13
Chương 13: Xa mụ mụ thật đáng yêu
14
Chương 14: Về nhà hay ở lại
15
Chương 15: Muốn lưu lại
16
Chương 16: Tôi thích cô
17
Chương 17: Cân nhắc chuyện chúng ta
18
Chương 18: Đêm không ngủ
19
Chương 19: Thích tôi sao
20
Chương 20: Không giống nhau
21
Chương 21: Tổng giám đốc của bồ là...
22
Chương 22: Tình nghĩa bạn bè
23
Chương 23: Không hẹn mà gặp
24
Chương 24: Đưa về nhà
25
Chương 25: Thích hợp yêu
26
Chương 26: Phiên ngoại Cơ Huyền Ngọc - Tiểu Hoàng (1)
27
Chương 27: Phiên ngoại Huyền Ngọc - Tiểu Hoàng (2)
28
Chương 28: Phiên ngoại Du Nhiên - Tử Kỳ (1)
29
Chương 29: Phiên ngoại Du Nhiên - Tử Kỳ (2)
30
Chương 30: Tình yêu bắt đầu
31
Chương 31: Tỷ tỷ đại nhân
32
Chương 32: Hoàng Tử dương cầm
33
Chương 33: Cảnh cáo uy hiếp
34
Chương 34: Yêu tinh chiến tranh lạnh
35
Chương 35: Đi hay không đi
36
Chương 36: Thổ lộ
37
Chương 37: Sinh vật đơn bào
38
Chương 38: Họp Lớp
39
Chương 39: Đã lâu không gặp
40
Chương 40: Âu Dương Tuyết Tự
41
Chương 41: Tình yêu đã hết
42
Chương 42: Buồn bực mất tập trung
43
Chương 43: Lớn mật truy yêu
44
Chương 44: Làm bạn gái
45
Chương 45: Tình đơn phương
46
Chương 46: Là cô sao
47
Chương 47: Hảo tâm hảo ý
48
Chương 48: Bí mật quá khứ
49
Chương 49: Vẫn luôn trong tim
50
Chương 50: Xa mụ mụ chỉ kế
51
Chương 51: Một đêm không chợp mắt
52
Chương 52: Bó hoa hồng
53
Chương 53: Không thể trở lại
54
Chương 54: Suýt chút nữa bị áp
55
Chương 55: Đầu đề bảng tin giải trí
56
Chương 56: Ngờ vực
57
Chương 57: Không thể tin
58
Chương 58: Tình yêu đã ra đi
59
Chương 59: Tình Yêu
60
Chương 60: Đẩy ngã thất bại
61
Chương 61: Anh trai đáng mến
62
Chương 62: Liên tục không ngừng
63
Chương 63: Lặng yên đau lòng
64
Chương 64: Hạnh phúc là tốt rồi
65
Chương 65: Nỗ lực vì yêu
66
Chương 66: Chân tướng là gì
67
Chương 67: Chân tướng đáng sợ
68
Chương 68: Chỉ muốn chở che
69
Chương 69: Trong lòng có nhau
70
Chương 70: Ôn nhu
71
Chương 71: Bảo vệ tình yêu
72
Chương 72: Gia quy hai nhà
73
Chương 73: Yêu một đời
74
Chương 74: Chết cũng không buông tay
75
Chương 75: Người yêu biến mất
76
Chương 76: Hôn mê bất tỉnh
77
Chương 77: Chia ly
78
Chương 78: Tình yêu trở lại
79
Chương 79: Tình là của em
80
Chương 80: Người yêu tới
81
Chương 81: Em là người đáng thương
82
Chương 82: Cô giúp việc
83
Chương 83: Đâu là tình yêu
84
Chương 84: Tổng giám đốc Đường thị
85
Chương 85: Tự tin yêu
86
Chương 86: Bá đạo và ôn nhu
87
Chương 87: Ai nhân từ
88
Chương 88: Ai quyến rũ ai
89
Chương 89: Thiết bị định vị
90
Chương 90: Có kết hôn không
91
Chương 91: Thật dễ thương
92
Chương 92: Gió nổi lên rồi
93
Chương 93: Kiêu ngạo ái tình
94
Chương 94: Lấy thân mình mạo hiểm
95
Chương 95: Nguy hiểm đến gần
96
Chương 96: Ngàn cân treo sợi tóc
97
Chương 97: Sau khi lành bệnh
98
Chương 98: Hương vị của hạnh phúc
99
Chương 99: Phiên ngoại một
100
Chương 100: Phiên ngoại hai
101
Chương 101: Phiên ngoại ba