Chương 145: Hôn

Tang lễ của Thịnh Nhàn diễn ra rất thuận lợi, Ngư Kinh Đào đích thân quản lý, phía truyền thông đều đã được dặn dò, thế nhưng tin này vẫn gây sóng to gió lớn trong toàn xã hội, nhà họ Ngư cố hết sức ngăn chặn, song hiệu quả cũng không lớn.

Dù sao, đây cũng là Thịnh Nhàn.

Dùng nỗ lực của chính mình đưa Toàn Cầu trở thành đầu rồng huyền thoại trong ngành tài chính nước Z, chỉ riêng sự tích của bà đã đủ để người khác thảo luận mấy ngày không hết, hơn nữa bà còn là mẹ của Ngư Hi, vậy nên một tuần sau tang lễ, tên của bà và Ngư Hi vẫn xuất hiện khắp các ngóc ngách trêи mạng, tất nhiên, không chỉ có an ủi, mà còn có cả những lời ác độc.

--- Lần này Ngư Hi hết vốn để kiêu ngạo rồi nhỉ? Phải rồi! Bản thân là đồng tính còn khắc chết mẹ mình!

--- Phân tích đơn giản, liệu có phải mẹ Ngư Hi bị tức đến chết không?

--- Tai nạn giao thông? Không đơn giản vậy chứ? Nhất định là cãi nhau với Ngư Hi.

--- Đời này Ngư Hi hết hy vọng quay lại rồi.

--- Mặc dù không tử tế, nhưng vẫn muốn cười ha ha ha.

Đương nhiên những bình luận này đều bị mắng đến máu chó đầy đầu, nhưng bọn chúng cứ như lũ gián đánh không chết, càng bị đập càng hăng, trút đủ những lời chửi rủa cay độc khắp mọi nơi trêи diễn đàn. Ngư Hi đã không để ý động tĩnh trêи mạng nhiều ngày, nhưng những kẻ kia vẫn đưa những lời lẽ tàn độc đến trước mặt cô.

"Nghe gì chưa? Là bị khắc chết đấy."

"Thịnh tổng đáng thương..."

"Con gái không nghe lời, còn có thể..."

Ngư Hi mặc đồ đen ôm hoa trắng ngồi trước bia mộ. Chung Thần đẩy xe lăn giúp cô, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, để lại hoặc lời an ủi hoặc lời ngờ vực vô căn cứ, cô chỉ rũ mi, đón nhận tất cả.

Chung Thần trừng to mắt, hung dữ nhìn những người đang thì thầm bàn luận kia, thế nhưng không có cách nào ngăn chặn lời đồn, cô chỉ có thể cắn răng tức giận.

Giang Tĩnh Bạch đến đón Ngư Hi liền thấy cô đang ngồi trước bia mộ, tất cả mọi người đều đã đi, trợ lý của Thịnh Nhàn đứng một bên khác gọi điện thoại, Chung Thần đứng cùng Ngư Hi, cả hai đều im lặng.

Cô lại gần, gọi: "Ngư Hi."

Ngư Hi ngẩng đầu, khuôn mặt vừa mới dưỡng được tròn ra lại xuất hiện chiếc cằm nhọn, đôi mắt hơi sưng, cô nói khẽ: "Cậu đến rồi."

Chung Thần nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch liền cúi đầu: "Giang tổng, tôi ra xe trước."

Giang Tĩnh Bạch hắng giọng.

Sau khi Chung Thần đi, nơi đây chỉ còn Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch, trợ lý cũng nhanh chóng cúp máy lại gần Ngư Hi, nói: "Cô Ngư, luật sư Bùi muốn hỏi cô khi nào có thời gian, ông ấy muốn nói chuyện với cô về di chúc."

Ngư Hi không đổi sắc mặt, đáp lại: "Mấy ngày nữa đi."

Biết những ngày này tâm trạng của cô không tốt, trợ lý cũng không nhiều lời, đáp ứng: "Được rồi, vậy bất cứ lúc nào cô cũng có thể liên hệ với tôi, hoặc với luật sư Bùi."

Ngư Hi gật đầu: "Cảm ơn."

Trợ lý im lặng, nhìn Giang Tĩnh Bạch, quay đầu rời đi.

Giang Tĩnh Bạch khuỵu gối xuống: "Muốn về nhà chưa?"

Cô không nói nhà họ Ngư, sau khi trở về, Ngư Hi cũng không quay lại nhà họ Ngư, ông lão đã sai người đến đón mấy lần nhưng đều bị cô cự tuyệt, thậm chí Ngư Kinh Đào còn cãi nhau với cô một trận, hỏi cô đã mất mẹ, còn muốn mất luôn bố sao?

Ngư Hi cười lạnh phản bác, cô đã sớm không còn quan hệ gì với nhà họ Ngư, cũng đã sớm không còn bố.

Ngư Kinh Đào bị cô làm giận đến tổn thương, sáng sớm hôm nay liền rời khỏi nước Z. Ngư Hi nghe tin ông lên máy bay cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn cười: "Tùy ông ấy đi."

Đến đây, không còn ai khuyên cô quay lại nhà họ Ngư nữa.

Hai ngày nay cô đều ở nhà của mình, Giang Tĩnh Bạch ở cùng cô, nếu không phải lo lắng sự hiện diện mọi lúc của mình sẽ ảnh hưởng không tốt đến Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch cũng không muốn rời khỏi cô nửa bước.

Chỉ là lúc này không phải thời điểm, cô vẫn biết nên tránh nghi ngờ.

Xung quanh không có ai, Ngư Hi nghe lời Giang Tĩnh Bạch nói liền cúi đầu: "Mình muốn ở đây thêm một lúc."

Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống nắm chặt tay cô: "Mình ở lại cùng cậu."

Ngư Hi nhìn cô, đưa tay chạm vào gò má cô, hé môi: "Tĩnh Bạch, lúc chia tay, là bà ấy ở cùng mình."

"Khi đó bà ấy bận rộn như vậy, lại dành ra mấy ngày để ở cùng mình, bà ấy nói với mình, trêи đời này mỗi người đều có con đường riêng, có trở ngại phải vượt qua, chỉ cần mình đủ kiên cường, không ai có thể lay chuyển mình được."

"Bà ấy luôn muốn làm mình kiên cường hơn."

Giang Tĩnh Bạch nắm tay cô, cảm nhận sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay cô truyền vào trong da thịt, là cơn đau chằng chịt trói buộc cùng trái tim.

"Nhưng mình không phải bà ấy, mình không đủ kiên cường."

"Ngư Hi." Giang Tĩnh Bạch đỡ vai cô, ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn đỉnh đầu cô: "Cậu rất kiên cường."

"Ngày bố mình qua đời, mình đã ngồi trêи sân thượng rất lâu, lúc đó trong đầu mình đều là ý nghĩ, nhảy xuống đi."

Ngư Hi nhìn cô, Giang Tĩnh Bạch cười khổ: "Đừng nhìn mình như vậy, Hi Hi, mỗi người đều có thời điểm hoang mang và yếu đuối muốn trốn tránh, đây không phải lỗi của chúng ta."

Vì đây chính là bản chất của con người.

Nào có ai thật sự là tường đồng vách sắt, đao thương bất nhập. Là người, đều có điểm yếu của chính mình.

Cô có, Ngư Hi có, Thịnh Nhàn cũng có.

Nghe giọng nói của cô, Ngư Hi hoảng hốt trong chốc lát, rồi cúi đầu nói: "Mình muốn quyên góp tài sản bà ấy để lại."

Giang Tĩnh Bạch vẫn ôm cô: "Được."

Ngư Hi vòng hai tay ôm eo Giang Tĩnh Bạch: "Đời này bà ấy luôn bị tiền tài trói buộc, mình không biết bà ấy có vui không, nhưng mình không muốn giống như bà ấy."

"Không sao, đây là lựa chọn của cậu."

"Tĩnh Bạch." Ngư Hi ngẩng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, khàn giọng nói: "Cậu nói bà ấy có hận mình không?"

Giang Tĩnh Bạch ôm mặt cô, lắc đầu rất nhẹ, cất giọng trầm ổn trả lời: "Ngư Hi, bà ấy yêu cậu."

Sống mũi Ngư Hi bỗng nhiên đau xót, đôi mắt nhanh chóng nóng lên, ánh mắt nhòe đi, cô nuốt nghẹn ngào xuống, bạt mạng gật đầu. Giang Tĩnh Bạch đau lòng ôm cô, hận không thể nhập vào cô, thay cô chịu hết đau đớn.

"Bà ấy yêu mình?" Ngư Hi đổi giọng: "Vậy vì sao bà ấy không cho mình biết sự thật?"

Vòng tay của Giang Tĩnh Bạch cứng đờ: "Ngư Hi."

"Có một năm bà ấy gặp va chạm xe, từ lúc đó, bà ấy chưa từng lái xe, bà ấy ghét phải tự lái xe."

"Bà ấy đã lập di chúc rất rõ ràng."

Rõ ràng như biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra, bà ấy vốn là như vậy, sắp xếp mọi thứ từ sớm, nhưng nếu là tai nạn ngoài ý muốn, vậy sao bà ấy có thể sắp xếp kịp thời?

"Họ không cho mình gặp bà ấy."

Một sự kiện là trùng hợp, hai sự kiện là trùng hợp, nhưng không thể dùng trùng hợp để giải thích cho tất cả mọi chuyện. Tuy rằng Ngư Hi không đoán được sự thật rốt cuộc là gì, nhưng tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ là tai nạn giao thông. Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Cậu có biết tại sao không?"

Nhìn ánh mắt không cam lòng kia, Giang Tĩnh Bạch mím môi, một lúc sau mới gật đầu: "Mình biết."

Ngư Hi nín thở.

Giang Tĩnh Bạch đặt hai tay lên vai cô: "Nhưng cậu phải chuẩn bị sẵn sàng, được không?"

Chung Thần ở bên xe đợi hai tiếng, hai người trước mộ đã đổi tư thế, cô ngẩng đầu, thỉnh thoảng nhìn thấy có lá khô đung đưa rơi xuống từ trêи cây, lượn lờ trêи cơ thể cùng mái tóc hai người. Cô không dám bước lên, cũng không dám thúc giục.

Không biết bao lâu sau, Giang Tĩnh Bạch đẩy Ngư Hi đi tới, cô lập tức đón: "Hi Hi."

"Giang tổng."

Giang Tĩnh Bạch thoáng gật đầu, đẩy Ngư Hi đến cạnh xe, thành thục khom lưng ôm Ngư Hi, đặt cô ngồi vào hàng ghế sau, rồi xếp xe lăn vào sau cốp, cuối cùng nói với Chung Thần: "Cô lái xe đi."

Chung Thần không dám phản đối, nhận lấy chìa khóa xe từ trêи tay cô.

Từ lúc lên xe, Ngư Hi luôn im lặng, Giang Tĩnh Bạch để cô nằm thẳng xuống ghế sau, gối đầu lên hai đùi mình. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương khẽ đẩy thời gian trôi về phía trước.

Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Cậu ngủ đi."

Ngư Hi trở mình, kề mặt vào bụng cô ấy, áp lại gần, trong mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc, cô nhắm mắt lại.

Dùng sức ôm chặt.

Bụng áo của Giang Tĩnh Bạch đã ướt một mảng lớn, cô ngồi ngay ngắn không hề cử động, một tay đặt trêи vai Ngư Hi, nhẹ nhàng vỗ về. Khi về đến nhà, Ngư Hi đã khóc thϊế͙p͙ đi. Chung Thần xuống xe muốn giúp Giang Tĩnh Bạch lại bị cô phất tay: "Tôi tự làm."

Cô nói xong quay đầu: "Cô về trước đi."

Chung Thần lo lắng: "Hi Hi không sao chứ ạ?"

Cô nói xong liền gãi đầu cười gượng, nếu ở bên Giang Tĩnh Bạch còn làm sao, vậy không biết phải như thế nào mới không sao. Biết mình vừa hỏi ngớ ngẩn, cô lập tức sửa lại: "Vậy tôi về trước, Hi Hi liền phiền Giang tổng."

Giang Tĩnh Bạch gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra.

Cửa sổ đóng lại, trong xe yên tĩnh, âm nhạc và điều hòa đều không bị tắt đi, có cơn gió lành lạnh thổi qua, Giang Tĩnh Bạch lấy tấm chăn từ ghế phụ đắp lên người Ngư Hi. Điện thoại đổ chuông, là Carl gọi.

Cuối cùng cô vẫn chấp nhận để anh ta dùng danh nghĩa Ngư Hi đổ thêm vốn cho mình. Carl thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cứ thế đi, tôi đợi cô gửi hợp đồng chi tiết."

Giang Tĩnh Bạch cúp điện thoại, nhìn Ngư Hi.

Ngư Hi ngủ rất say, có lẽ đã mấy ngày không thể nghỉ ngơi, khi vừa biết được sự thật lại khóc thảm thiết, "bệnh cũ đau mới" đến cùng một lúc, cô ấy mới mệt đến mức thϊế͙p͙ đi. Giang Tĩnh Bạch đỡ đầu Ngư Hi để cô ấy nằm thẳng trêи ghế, cẩn thận nhìn.

Khoảng thời gian này cô ấy đã gầy đi rất nhiều, mấy cân thịt tăng lên khi ở viện điều dưỡng đã hoàn toàn hao đi, cằm nhọn hơn so với trước, hai gò má hơi nhô lên, đôi mắt sưng đỏ nhắm chặt, khóe mắt vẫn còn một viên pha lê trong suốt, hàng mi vừa dài vừa dày, khi ngủ cũng không an ổn, khẽ run nhè nhẹ.

Cô cứ vậy lặng lẽ ngắm nhìn, đến khi chân trời ửng đỏ rồi đen đi, trong xe hoàn toàn tối om.

Ngư Hi mở mắt trong bóng tối, lập tức tỉnh lại, cô muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay lại vô lực rồi nặng nề ngã xuống bên cạnh Giang Tĩnh Bạch, mặt vùi vào bụng Giang Tĩnh Bạch, trong mũi là mùi hương quen thuộc, cô mới thở phào đôi chút.

Nhưng xung quanh vẫn chỉ có một màu đen như mực.

Ngư Hi mò mẫm tìm được điện thoại, mở đèn, nhìn thấy mình vẫn ở trong xe, cô nhanh tay bật đèn trong xe, ánh đèn mờ nhạt sáng lên, xua tan nỗi sợ đột ngột dâng lên trong lòng Ngư Hi.

Cô nhin xung quanh, hẳn là đã đến nhà của Giang Tĩnh Bạch, nhưng không biết vì sao không có đèn đường, nên vừa rồi trong xe mới không có một chút ánh sáng.

Sau khi thấy rõ, Ngư Hi thở phào nhẹ nhõm, nhìn người bên cạnh, Giang Tĩnh Bạch đã thϊế͙p͙ đi, máy tính bảng rơi bên cạnh, gần đây cậu ấy rất mệt đi, không chỉ xử lý chuyện công ty, mà còn phải phân tâm chăm sóc mình. Ánh mắt Ngư Hi dần dịu dàng, bên tai vọng lại lời người kia nói với bia mộ.

"Thịnh tổng, cháu thất hứa rồi, cháu không thể hứa với cô sẽ không nói sự thật cho Ngư Hi, cũng không có cách nào giúp Ngư Hi trở nên kiên cường."

"Nhưng cháu sẽ làm cậu ấy vui vẻ và hạnh phúc."

"Bằng hết khả năng của cháu."

Ngư Hi lắng nghe hơi thở đều đặn của cô ấy, nhìn đường nét rõ ràng đã thay đổi vì gầy đi, những mảnh vụn ngọt ngào và đau đớn hòa lại cùng nhau, giống như dung nham nóng rực lấp đầy những vết nứt đếm không hết trong lòng cô, những góc nhỏ vắng lặng đã khô cạn từ lâu được tưới vào, một lần nữa hồi sinh.

Cô dồn hơi ấm vào đầu ngón tay, chạm vào gương mặt Giang Tĩnh Bạch, vào sống mũi, vào đôi môi.

Ngư Hi chống một tay nâng người, từ từ ghé vào, hơi thở dần dần tiến lại gần nhau, hòa làm một thể.

Cô nhắm mắt, hôn Giang Tĩnh Bạch.

Giống như nhiều năm trước, cô đẩy Giang Tĩnh Bạch vào tường, hành động nhìn như táo bạo càn rỡ, nhưng thái độ lại thật cẩn thận và thành kính.

Chapter
1 Chương 1: Nổ tung
2 Chương 2: Lên men
3 Chương 3: Gặp mặt
4 Chương 4: Nổi giận
5 Chương 5: Chuyển nhà
6 Chương 6: Gặp lại
7 Chương 7: Nói chuyện
8 Chương 8: Lúng túng
9 Chương 9: Bữa tiệc
10 Chương 10: Tặng quà
11 Chương 11: Châm chọc
12 Chương 12: Bẩn rồi
13 Chương 13: Từ chối
14 Chương 14: Ôm
15 Chương 15: Thử vai
16 Chương 16: Ăn trưa
17 Chương 17: Vòng cổ
18 Chương 18: Giải thích
19 Chương 19: Chụp ảnh
20 Chương 20: Scandal
21 Chương 21: Quy tắc ngầm
22 Chương 22: Đáp trả
23 Chương 23: Hiểu lầm
24 Chương 24: Đi ăn
25 Chương 25: Liên hoan
26 Chương 26: Về nhà
27 Chương 27: Lăng xê
28 Chương 28: Chuyển lời
29 Chương 29: Mất điện
30 Chương 30: Ngủ ngon
31 Chương 31: Thẳng thắn
32 Chương 32: Quan hệ
33 Chương 33: Chạm mặt
34 Chương 34: Mời rượu
35 Chương 35: Liên lạc
36 Chương 36: Nói chuyện
37 Chương 37: Đàm phán
38 Chương 38: Khẩu vị
39 Chương 39: Ở chung
40 Chương 40: Tin
41 Chương 41: Thanh toán xong
42 Chương 42: Đi làm
43 Chương 43: Bôi thuốc
44 Chương 44: Nằm mơ
45 Chương 45: Hợp tác
46 Chương 46: Tâm sự
47 Chương 47: Phạm sai lầm
48 Chương 48: Tiện
49 Chương 49: Quyết định
50 Chương 50: Tin tức
51 Chương 51: Phương án
52 Chương 52: Tương tác
53 Chương 53: Đợi người
54 Chương 54: Cơ hội
55 Chương 55: Ở chung
56 Chương 56: Quan sát đoàn phim
57 Chương 57: Quan hệ
58 Chương 58: Tranh chấp
59 Chương 59: Theo đuổi
60 Chương 60: Tai nghe
61 Chương 61: Biết
62 Chương 62: Hẹn
63 Chương 63: Trả lời
64 Chương 64: Say
65 Chương 65: Thanh minh
66 Chương 66: Thu tay
67 Chương 67: Ngủ ngon
68 Chương 68: Làm rõ
69 Chương 69: Mượn nước
70 Chương 70: Nói dối
71 Chương 71: Có việc
72 Chương 72: Hoạt động
73 Chương 73: Biết
74 Chương 74: Đã qua
75 Chương 75: Đáp lại
76 Chương 76: Xác nhận
77 Chương 77: Nắm tay
78 Chương 78: Bạn gái
79 Chương 79: Hôn
80 Chương 80: Buồn bực
81 Chương 81: Giằng co
82 Chương 82: Tâm Sự
83 Chương 83: Chương Trình
84 Chương 84: Ghi Hình
85 Chương 85: Phá Vỡ
86 Chương 86: Tỉnh Táo
87 Chương 87: Suốt Đêm
88 Chương 88: Lót Dạ
89 Chương 89: Bác Bỏ Tin Đồn
90 Chương 90: Mất Nước
91 Chương 91: Món quà
92 Chương 92: Ăn kẹo
93 Chương 93: Tình thâm
94 Chương 94: Chương trình
95 Chương 95: Gấp đôi
96 Chương 96: Thay đổi
97 Chương 97: Chia sẻ
98 Chương 98: Gặp mặt
99 Chương 99: Đau lòng
100 Chương 100: Trở mình
101 Chương 101: Mưa
102 Chương 102: Không vui
103 Chương 103: Tiện đường
104 Chương 104: Hoa bông
105 Chương 105: Bạn thân
106 Chương 106: Pháo hoa
107 Chương 107: Quảng cáo
108 Chương 108: Khiêu khích
109 Chương 109: Ghen
110 Chương 110: Cảm ơn
111 Chương 111: Chương trình
112 Chương 112
113 Chương 113: Nghe lén
114 Chương 114: Ăn nhẹ
115 Chương 115: Có chuyện
116 Chương 116: Giải thích
117 Chương 117: Làm rõ
118 Chương 118: Quan hệ
119 Chương 119: Cấm nói chuyện
120 Chương 120: Được
121 Chương 121: Nói chuyện
122 Chương 122: Phim điện ảnh
123 Chương 123: Vấn đề chính
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Thay người
126 Chương 126: Ngã xuống
127 Chương 127: Phòng bệnh
128 Chương 128: Không xứng
129 Chương 129: Phòng bệnh
130 Chương 130: Mảnh giấy
131 Chương 131: Quyết định
132 Chương 132: Lễ mừng
133 Chương 133: Quyết định
134 Chương 134: Gặp
135 Chương 135: Nghe lén
136 Chương 136
137 Chương 137: Đuổi theo
138 Chương 138: Nhớ nhung
139 Chương 139: Tiếp nhận
140 Chương 140: Rời đi
141 Chương 141: Phản ứng
142 Chương 142: Nhớ nhung
143 Chương 143: Trở lại
144 Chương 144: Gặp nhau
145 Chương 145: Hôn
146 Chương 146: Tương tụ
147 Chương 147: Yêu xa
148 Chương 148: Làm gì đấy!
149 Chương 149: Nữ thứ
150 Chương 150: Quay phim
151 Chương 151: Kỹ thuật
152 Chương 152: Thổ lộ
153 Chương 153: Đóng Thế
154 Chương 154: Hoa Hồng
155 Chương 155: Tìm Hiểu
156 Chương 156: Quan Trọng
157 Chương 157: Đánh Cờ
158 Chương 158: Công Bằng
159 Chương 159: Món Quà
160 Chương 160: Gặp Mặt
161 Chương 161: Hôn Hôn
162 Chương 162: Chủ Đề Nóng
163 Chương 163: Tắm
164 Chương 164: Nghe Lời
165 Chương 169: Câu Cá
166 Chương 170: Thổ Lộ
167 Chương 171: Cầu Hôn
168 Chương 172: Hợp Pháp
169 Chương 173: Phúc Lợi
170 Chương 174: Tin Đồn
171 Chương 175: Tập Kích Ngực
172 Chương 176: Vả Mặt
173 Chương 177: Tắm
174 Chương 178: Bóc Phốt
175 Chương 179: Kết
176 Chương 180: Phiên Ngoại
177 Chương 181: Ngoại Truyện Trường Học
178 Chương 182: Ngoại Truyện Trường Học
179 Chương 183: Ngoại Truyện Trường Học
180 Chương 184: Ngoại Truyện Trường Học
181 Chương 185: Ngoại Truyện Trường Học
182 Chương 186: Ngoại Truyện Trường Học
183 Chương 187: Ngoại Truyện Trường Học
Chapter

Updated 183 Episodes

1
Chương 1: Nổ tung
2
Chương 2: Lên men
3
Chương 3: Gặp mặt
4
Chương 4: Nổi giận
5
Chương 5: Chuyển nhà
6
Chương 6: Gặp lại
7
Chương 7: Nói chuyện
8
Chương 8: Lúng túng
9
Chương 9: Bữa tiệc
10
Chương 10: Tặng quà
11
Chương 11: Châm chọc
12
Chương 12: Bẩn rồi
13
Chương 13: Từ chối
14
Chương 14: Ôm
15
Chương 15: Thử vai
16
Chương 16: Ăn trưa
17
Chương 17: Vòng cổ
18
Chương 18: Giải thích
19
Chương 19: Chụp ảnh
20
Chương 20: Scandal
21
Chương 21: Quy tắc ngầm
22
Chương 22: Đáp trả
23
Chương 23: Hiểu lầm
24
Chương 24: Đi ăn
25
Chương 25: Liên hoan
26
Chương 26: Về nhà
27
Chương 27: Lăng xê
28
Chương 28: Chuyển lời
29
Chương 29: Mất điện
30
Chương 30: Ngủ ngon
31
Chương 31: Thẳng thắn
32
Chương 32: Quan hệ
33
Chương 33: Chạm mặt
34
Chương 34: Mời rượu
35
Chương 35: Liên lạc
36
Chương 36: Nói chuyện
37
Chương 37: Đàm phán
38
Chương 38: Khẩu vị
39
Chương 39: Ở chung
40
Chương 40: Tin
41
Chương 41: Thanh toán xong
42
Chương 42: Đi làm
43
Chương 43: Bôi thuốc
44
Chương 44: Nằm mơ
45
Chương 45: Hợp tác
46
Chương 46: Tâm sự
47
Chương 47: Phạm sai lầm
48
Chương 48: Tiện
49
Chương 49: Quyết định
50
Chương 50: Tin tức
51
Chương 51: Phương án
52
Chương 52: Tương tác
53
Chương 53: Đợi người
54
Chương 54: Cơ hội
55
Chương 55: Ở chung
56
Chương 56: Quan sát đoàn phim
57
Chương 57: Quan hệ
58
Chương 58: Tranh chấp
59
Chương 59: Theo đuổi
60
Chương 60: Tai nghe
61
Chương 61: Biết
62
Chương 62: Hẹn
63
Chương 63: Trả lời
64
Chương 64: Say
65
Chương 65: Thanh minh
66
Chương 66: Thu tay
67
Chương 67: Ngủ ngon
68
Chương 68: Làm rõ
69
Chương 69: Mượn nước
70
Chương 70: Nói dối
71
Chương 71: Có việc
72
Chương 72: Hoạt động
73
Chương 73: Biết
74
Chương 74: Đã qua
75
Chương 75: Đáp lại
76
Chương 76: Xác nhận
77
Chương 77: Nắm tay
78
Chương 78: Bạn gái
79
Chương 79: Hôn
80
Chương 80: Buồn bực
81
Chương 81: Giằng co
82
Chương 82: Tâm Sự
83
Chương 83: Chương Trình
84
Chương 84: Ghi Hình
85
Chương 85: Phá Vỡ
86
Chương 86: Tỉnh Táo
87
Chương 87: Suốt Đêm
88
Chương 88: Lót Dạ
89
Chương 89: Bác Bỏ Tin Đồn
90
Chương 90: Mất Nước
91
Chương 91: Món quà
92
Chương 92: Ăn kẹo
93
Chương 93: Tình thâm
94
Chương 94: Chương trình
95
Chương 95: Gấp đôi
96
Chương 96: Thay đổi
97
Chương 97: Chia sẻ
98
Chương 98: Gặp mặt
99
Chương 99: Đau lòng
100
Chương 100: Trở mình
101
Chương 101: Mưa
102
Chương 102: Không vui
103
Chương 103: Tiện đường
104
Chương 104: Hoa bông
105
Chương 105: Bạn thân
106
Chương 106: Pháo hoa
107
Chương 107: Quảng cáo
108
Chương 108: Khiêu khích
109
Chương 109: Ghen
110
Chương 110: Cảm ơn
111
Chương 111: Chương trình
112
Chương 112
113
Chương 113: Nghe lén
114
Chương 114: Ăn nhẹ
115
Chương 115: Có chuyện
116
Chương 116: Giải thích
117
Chương 117: Làm rõ
118
Chương 118: Quan hệ
119
Chương 119: Cấm nói chuyện
120
Chương 120: Được
121
Chương 121: Nói chuyện
122
Chương 122: Phim điện ảnh
123
Chương 123: Vấn đề chính
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Thay người
126
Chương 126: Ngã xuống
127
Chương 127: Phòng bệnh
128
Chương 128: Không xứng
129
Chương 129: Phòng bệnh
130
Chương 130: Mảnh giấy
131
Chương 131: Quyết định
132
Chương 132: Lễ mừng
133
Chương 133: Quyết định
134
Chương 134: Gặp
135
Chương 135: Nghe lén
136
Chương 136
137
Chương 137: Đuổi theo
138
Chương 138: Nhớ nhung
139
Chương 139: Tiếp nhận
140
Chương 140: Rời đi
141
Chương 141: Phản ứng
142
Chương 142: Nhớ nhung
143
Chương 143: Trở lại
144
Chương 144: Gặp nhau
145
Chương 145: Hôn
146
Chương 146: Tương tụ
147
Chương 147: Yêu xa
148
Chương 148: Làm gì đấy!
149
Chương 149: Nữ thứ
150
Chương 150: Quay phim
151
Chương 151: Kỹ thuật
152
Chương 152: Thổ lộ
153
Chương 153: Đóng Thế
154
Chương 154: Hoa Hồng
155
Chương 155: Tìm Hiểu
156
Chương 156: Quan Trọng
157
Chương 157: Đánh Cờ
158
Chương 158: Công Bằng
159
Chương 159: Món Quà
160
Chương 160: Gặp Mặt
161
Chương 161: Hôn Hôn
162
Chương 162: Chủ Đề Nóng
163
Chương 163: Tắm
164
Chương 164: Nghe Lời
165
Chương 169: Câu Cá
166
Chương 170: Thổ Lộ
167
Chương 171: Cầu Hôn
168
Chương 172: Hợp Pháp
169
Chương 173: Phúc Lợi
170
Chương 174: Tin Đồn
171
Chương 175: Tập Kích Ngực
172
Chương 176: Vả Mặt
173
Chương 177: Tắm
174
Chương 178: Bóc Phốt
175
Chương 179: Kết
176
Chương 180: Phiên Ngoại
177
Chương 181: Ngoại Truyện Trường Học
178
Chương 182: Ngoại Truyện Trường Học
179
Chương 183: Ngoại Truyện Trường Học
180
Chương 184: Ngoại Truyện Trường Học
181
Chương 185: Ngoại Truyện Trường Học
182
Chương 186: Ngoại Truyện Trường Học
183
Chương 187: Ngoại Truyện Trường Học