Chương 76: Quỳ xuống nhận sai hay chống cự đến cùng?

Dáng vẻ hùng hổ của nàng khiến cho da đầu phe địch không khỏi tê dại.

Nhưng phe địch nhìn qua sĩ số quân mình, lại nhìn sĩ số quân của Dạ Mị, bọn họ mang đến ba ngàn người, mà đối diện chỉ có một ngàn người, lấy nhân số áp đảo nhất định sẽ không thua!

Với suy nghĩ như vậy, bọn họ có đủ tự tin.

Người hầu của Bắc Thần Tường nhìn về phía Dạ Mị, nội tâm hãi hùng khiếp vía, gã biết giá trị vũ lực của Dạ Mị không thấp, nhưng cũng biết bây giờ gã nhất định không thể rụt rè.

Gã cố ép bản thân bình tĩnh lại: "Tiện nhân, đừng có mà phô trương thanh thế! Ta nói cho ngươi biết..."

"Biết ta không dọa ngươi!" Dạ Mị lạnh giọng nối tiếp.

Tiếp theo, trong lúc mọi người còn chưa phản ứng, Dạ Mị đã thả người nhảy lên. Chiết phiến trong tay nàng lập tức tản ra, bạch ngọc hóa tán giữa không trung.

Môi anh đào khẽ mở, lạnh lùng nói: "Anh, bách xuyên!"

"Vụt!"

"Đùng!"

"Xoẹt!"

Vài tiếng vang lên, thân thể tên người hầu lập tức bị vô số cách hoa từ chiết phiến của Dạ Mị hóa tán ra xuyên thủng. Toàn thân gã bị một chiêu này của Dạ Mị đâm xuyên cả trăm lỗ.

Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy khiến không ít người đàn ông ở đây cảm thấy da đầu tê dại.

Ai cũng nghĩ cô nương này cũng chỉ lợi hại bình thường thôi, không ngờ lại đến mức này. Đáng sợ nhất chính là, nàng gϊếŧ người căn bản không chớp mắt, tay vừa thu lại, chiết phiến liền quay về trong tay nàng, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Mà tên người hầu của Bắc Thần Tường còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cẩm thấy trên cơ thể mình truyền đến từng cơn đau thấu tim, gã mờ mịt cúi đầu nhìn lại thân thể mình, cả người bị đâm thủng lỗ chỗ, thậm chí còn không kịp kêu một tiếng.

Cả người gã ngả ra sau, ngã quỵ trên mặt đất.

Hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt! Mãi cho đến lúc chết, gã cũng không dám tin cô gái này lại có thực lực như vậy.

Mà Dạ Mị thấy vậy cũng chẳng có chút thương hại nào.

Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn về phía mọi người, cực kỳ cuồng ngạo: "Các ngươi có can đảm khoác lác, ta có thực lực dạy dỗ! Ta lại nhấn mạnh một lần nữa, ta cực kì không thích bị mắng là tiện nhân, cũng sẽ không khoan dung với bất cứ ai muốn gϊếŧ ta, các ngươi còn ai muốn thử quạt? Tiếp tục tới!"

Thái độ cuồng ngạo ngạo của nàng khiến mọi người im re.

Nhưng ai cũng hiểu, nàng có vốn liếng để kiêu ngạo!

Dạ Mị thật sự bị đám người này chọc phiền, muốn mắng nàng thì mắng, muốn gϊếŧ nàng thì cho người tới gϊếŧ, nghĩ nàng ăn chay à?

Thật sự muốn đưa bọn họ đến thế kỷ 21 hỏi thăm, thế kỷ 21 có ai dám trêu nàng? Đám người cổ đại này không biết sự lợi hại và tính tình của nàng, vậy nàng đành phải bày ra một chút, ngăn chặn phiền toái về sau, cảnh tỉnh bọn họ không biết nàng là người thế nào!

Tên cầm đầu phe thấy người hầu của Bắc Thần Tường chết tức tưởi ngay trước mặt mình, phát run lên.

Nhớ đến lời Dạ Mị từng nói nói, cực kì không thích bị mắng là tiện nhân. Mà khi gã mở miệng đã từng mắng đối phương là tiện nhân mấy lần, tim lập tức nhảy vọt lên cổ họng, rất sợ thi thể tiếp theo ngã xuống là mình.

Nhưng gã vẫn cố gắng bình tĩnh, nhìn về phía Dạ Mị: "Ngươi gϊếŧ gã rồi? Gã chính là hồng nhân bên cạnh Đại hoàng tử, gã..."

Dạ Mị không đợi gã nói xong đã lạnh lùng nói: "Ta không chỉ muốn gϊếŧ gã, ta còn muốn tính sổ với Đại hoàng tử nhà các người nữa đấy. Chiêu hạ độc hắn lúc trước chỉ là cảnh cáo. Nhưng hắn không hiểu ta đã khoan dung thế nào, do gần đây ta có vẻ ôn hòa quá sao?"
Dạ Mị nói vậy, tay phải nắm chiết phiến, tay trái nhẹ nhàng gõ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm mỗi một động tác của phe đối địch, không cho bọn họ chút cơ hội vọng động nào.

Nàng vừa nói dứt lời, ngay cả Lư Tương Hoa cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Thật ra gã rất muốn nói, Dạ Mị cô nương, mấy ngày nay, bất luận là thời điểm nào nhìn thấy ngài, ngài cũng chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh, cũng không biết có phải ngài thật sự thiên tính lạnh nhạt không... Nhưng ý của ta là, chưa thấy ngài ôn hòa bao giờ cả.

Cho nên câu vừa rồi của ngài... Là ngài gần đây có vẻ quá ôn hòa... Ôn hòa? Không tồn tại...

Thủ lĩnh phe địch lập tức câm nín, vốn thấy Dạ Mị cả người đầy sát khí, định lấy hoàng tử ra hù dọa đối phương, không ngờ người ta lại chẳng coi Đại hoàng tử ra gì.
Gã cố gắng tự trấn an mình, quay đầu lại nhìn về phía đám binh lính đứng đằng sau: "Lên!"

Không ngờ gã vừa nói dứt lời, đám binh lính đứng sau gã lập tức nhìn về phía thi thể của người hầu Bắc Thần Tường, lại nhìn dáng vẻ bất thiện của Dạ Mị, nhân số bên phe bọn họ nhiều gấp ba phe Dạ Mị, vậy mà không ai dám xông lên trước.

Vẻ mặt mọi người đều đầy vẻ sợ hãi, thủ pháp gϊếŧ người này quá lợi hại nhưng lại quá tanh tưởi, thật đáng sợ!

Vẻ mặt của bọn họ lúc này chính là vẻ mặt khiếp sợ chỉ xuất hiện mỗi lần bá tánh Bắc Thần hoàng triều nhìn thấy Bắc Thần Tà Diễm.

Dạ Mị liếc mắt nhìn quân mã phe địch một cái, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn chằm chằm tên cầm đầu phe đối diện, nói: "Ta thấy bọn chúng không dám lên đâu! Ngươi định tự lên sao? Thuận tiện tính xem, ngươi đã mắng ta là tiện nhân bao nhiêu lần rồi?"
"Ta..." Sắc mặt thủ lĩnh phe địch trắng bệch.

Gã quay đầu giận dữ trừng mắt lườm binh lính đứng sau mình, lạnh lùng nói: "Các ngươi mau lên đi! Các ngươi cãi lại mệnh lệnh, không muốn sống nữa sao? Các ngươi..."

Hiển nhiên lời này của gã vẫn còn chút tác dụng với những người phía sau.

Mặc dù trên mặt bọn chúng viết đầy sợ hãi, nhưng bây giờ vẫn phải căng da đầu, chuẩn bị xông lên, hết cách rồi, trước mệnh lệnh, biết rõ xông lên là chết, bọn chúng cũng không thể không lên.

Lư Tương Hoa cũng lập tức vung tay lên, ý bảo binh lính chuẩn bị đối phó với địch.

Dạ Mị lại liếc mắt nhìn phe địch một cái, vẫn ung dung lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng là người của quân đội?"

Nàng vừa nói dứt lời, quân mã vốn đã lấy hết can đảm, định liều chết không sợ hi sinh xông đến gϊếŧ Dạ Mị lập tức dừng lại.
Lư Tương Hoa cũng không dám tin quay đầu lại, nhìn về phía Dạ Mị.

Phe đối diện là người của quân đội? Bọn họ đều mặc thường phục, Dạ Mị cô nương nhận ra kiểu gì?

Sau đó, Dạ Mị nhanh chóng giải thích.

Sắc mặt Dạ Mị lạnh lùng nhìn về phía phe đối địch, lạnh lùng nói: "Động tác thống nhất, tư thế nghiêm chỉnh, bước đi thống nhất. Đây là dáng vẻ chỉ có người từng được quân đội huấn luyện mới có. Dù các ngươi đều mặc thường phục, ta cũng vẫn có thể nhìn ra!"

Thủ lĩnh phe địch lập tức trở nên luống cuống, ánh mắt né tránh: "Ngươi nói gì cơ? Chúng ta không phải..."

"Không phải?" Dạ Mị nhướn mày, lạnh lùng nói, " Trên đường đến biên thành, ta có tình cờ gặp được Đại hoàng tử nhà các ngươi, hắn không mang theo nhiều tùy tùng vậy đâu, lời giải thích duy nhất chính là quân đội. Ngươi nói xem, các ngươi là quân nhân đóng giữ ở đâu? Biên thành? Hổ phù biên thành trong tay ta, ai cho phép các ngươi tới?"
Vừa chuyển chủ đề, Dạ Mị lại lạnh lùng nói: "Hay các ngươi là quân nhân từ nơi khác đến? Ai cho phép các ngươi tự tiện rời vị trí, đến mưu hại chủ soái biên thành? Không muốn mạng của già trẻ trong nhà nữa ư?"

Nàng vừa nói dứt lời, sắc mặt nhân mã phe địch lập tức trắng bệch.

Dù bọn họ đến vì quân lệnh, nhưng ai cũng biết, quân lệnh này chỉ đem lại lợi ích cho cá nhân Đại hoàng tử điện hạ, nếu thân phận của bọn họ bị vạch trần, Đại hoàng tử ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi là bọn họ.

Dạ Mị liếc mắt về phía bọn họ, ngữ khí có phần hòa hoãn đi, thanh tuyến vẫn lạnh nhạt như cũ: "Ta thấy bước chân của các ngươi, có vẻ đã bị ta dọa sợ không nhẹ nhỉ. Bình thường khi thấy thực lực của ta cũng không dám đánh với ta, bây giờ còn bị vạch trần thân phận, các ngươi thử nghĩ xem, bây giờ các ngươi nên đầu hàng, hay nên..."
Lời này đã chọc trúng nỗi lòng của bọn họ, với thân thủ của Dạ Mị, bọn họ căn bản không dám chọc được không? Nếu không vì phục tùng quân lệnh, bọn họ đã sớm bỏ chạy.

Phe địch lập tức "Phịch", "Phịch" quỳ đầy đất: "Chúng ta sai rồi! Chúng ta đầu hàng!"

Thấy nàng điềm tĩnh nói mấy câu, không tốn một binh một tốt, đã khiến một toán quân cùng quỳ xuống đầu hàng, đám người Lư Tương Hoa sửng sốt trong lòng, cảm giác sùng bái và kính nể Dạ Mị lập tức trào dâng.

Sau đó, ánh mắt của Dạ Mị quét về phía quân địch thủ lĩnh, lạnh lùng nói: "Ngươi thì sao? Định quỳ xuống xin tha, thành khẩn nhận sai, hay là chống cự đến cùng?"

Chapter
1 Chương 1: 1: Cởi Đồ Ngay Lần Gặp Đầu Tiên
2 Chương 2: 2: Ngươi Cởi Hay Không Cởi Nếu Không Cởi Thì Ta Đi !
3 Chương 3: 3: Cô Nương Mời Ngươi Dừng Bước Tàn Nhẫn Lại!
4 Chương 4: 4: Có Phải Ngươi Vừa Gặp Ta Là Đã Yêu Rồi Không
5 Chương 5: 5: Ta Sẽ Dạy Ngươi Cách Truy Ta!
6 Chương 6: 6: Trong Lòng Diễm Chỉ Có Một Mình Nàng!
7 Chương 7: 7: Không Cần Phải Sợ Hãi Như Vậy Ta Đã Rất Dịu Dàng Rồi!
8 Chương 8: 8: Xem Ra Là Số Mệnh Định Nàng Ta Phải Chết!
9 Chương 9: 9: Điện Hạ Người Không Đói Sao
10 Chương 10: 10: Cầu Xin Ngươi Để Cho Ta Ăn Cơm Đi!
11 Chương 11: 11: Tắm Rửa Thay Y Phục Đi Câu Dẫn Cô Nương Kia!
12 Chương 12: 12: Các Ngươi Là Đến Vui Vẻ Đưa Tiễn Ta Sao
13 Chương 13: 13: Cô Nương Diễm Yêu Thích!
14 Chương 14: 14: Tứ Hoàng Tử Điện Hạ Yêu Mến!
15 Chương 15: 15: Nàng Là Một Nữ Tử Thiện Lương Không Đành Lòng Sát Sinh!
16 Chương 16: 16: Chúng Ta Bị Bán Cho Các Ngươi
17 Chương 17: 17: Các Ngươi Mua Được Ta Sao
18 Chương 18: 18: Muốn Ta Đánh Tới Khi Ngươi Quay Trở Về Sao
19 Chương 19: 19: Ta Giá Trị Liên Thành Rất Là Đắt!
20 Chương 20: 20: Làm Phát Bực Đem Hắn Làm Thịt!
21 Chương 21: 21: Xe Ngựa Của Ngươi Ta Trưng Dụng!
22 Chương 22: 22: Bản Điện Hạ Muốn Nàng!
23 Chương 23: 23: Hắn Muốn Giết Ngươi Nên Chém Hắn Không
24 Chương 24: 24: Ai Cho Phép Ngươi Tự Tiện Sửa Chữa Động Từ Của Ta
25 Chương 25: 25: Nhặt Được Một Thổ Hào Vô Cùng Siêu Cấp!
26 Chương 26: 26: Mang Ta Đi Đừng Để Ta Nói Lần Thứ Ba!
27 Chương 27: 27: Ta Là Người Tới Đây Đưa Các Ngươi Xuống Địa Ngục!
28 Chương 28: 28: Dù Sao Ta Chết Cũng Không Thảm Bằng Với Các Ngươi!
29 Chương 29: 29: Diễm Luôn Luôn Lương Thiện Chính Nghĩa!
30 Chương 30: 30: Phun Nhiều Máu Như Vậy Là Nghĩ Tranh Thủ Đồng Tình Sao
31 Chương 31: 31: Ngươi Bất Quá Cũng Chỉ Là Dân Đen Mà Thôi!
32 Chương 32: 32: Đối Với Bản Điện Hạ Mà Nói Quá Dối Trá!
33 Chương 33: 33: Ai Cũng Không Thể Làm Tổn Thương Nàng!
34 Chương 34: 34: Nữ Ma Đầu Ma Giáo Lọt Lưới!
35 Chương 35: 35: Diễm Không Quen Nhìn Hắn Làm Người Như Vậy!
36 Chương 36: 36: Ngươi Biết Ta Có Bao Nhiêu Ưu Điểm Sao
37 Chương 37: 37: Nàng Là Thê Tử Sắp Qua Cửa Của Diễm!
38 Chương 38: 38: Diễm Chỉ Khinh Người Thôi Chứ Không Có Quá Đáng!
39 Chương 39: 39: Bắt Lấy Nữ Nhân Kia!
40 Chương 40: 40: Cô Nương Ngươi Bị Diễm Mê Hoặc Sao
41 Chương 41: 41: Giúp Hoàn Nhan Hồng Chọc Tổ Ong Vò Vẽ!
42 Chương 42: 42: Diễm Thích Lấy Lòng Dạ Mị Cô Nương!
43 Chương 43: 43: Để Diễm Giúp Nàng Được Không
44 Chương 44: 44: Chỉ Mong Phu Quân Yêu Thương Diễm Thật Tốt!
45 Chương 45: 45: Tin Tưởng Mẫu Hậu Sẽ Không Chọc Giận Nàng Hiếu Thuận Nhi Tử
46 Chương 46: 46: Diễm Luôn Luôn Công Chính Lương Thiện Sẽ Trả Ngươi Công Đạo
47 Chương 47: 47: Dạ Mị Cô Nương Diễm Có Phải Rất Công Bằng Hay Không
48 Chương 48: Diễm và Dạ Mị liên thủ ức hiếp người.
49 Chương 49: Tính mạng Dạ Mị cô nương quan trọng hơn nàng gấp trăm lần.
50 Chương 50: Bắt được hổ phù Bắc Thần hoàng triều.
51 Chương 51: Bản thân có hèn nhát hay không, tự ngươi phải biết chứ?
52 Chương 52: Chỉ số thông minh không đủ, còn múa rìu qua mắt thợ.
53 Chương 53: Miệng nhỏ thật ngọt.
54 Chương 54: Cửu Hồn trở lại!
55 Chương 55: Trù tính.
56 Chương 56: Cửu Hồn tìm đến
57 Chương 57: Tình địch đụng độ, xé mặt giải quyết!
58 Chương 58: Diễm nịnh nọt.
59 Chương 59: Có người phục chế được mỹ mạo của ta?
60 Chương 60: Cô Nguyệt Vô Ngân.
61 Chương 61: Điện hạ, có phải ngài quá đặc biệt rồi không?
62 Chương 63: Điện hạ, xin đừng giả vờ ưu thương.
63 Chương 65: Dạ Mị cô nương, môi nàng thật ngọt.
64 Chương 66: Diễm nguyện đón nhận sủng ái như mưa rền gió dữ của Dạ Mị cô nương.
65 Chương 67: Dạ Mị cô nương, chúng ta tâm hữu linh tê*.
66 Chương 68: Dạ Mị cô nương có cần Diễm thị tẩm không?
67 Chương 69: Đổi bằng sinh mạng cũng xứng đáng.
68 Chương 70: Ngươi thích ta hay thích vua nịnh bợ hơn?
69 Chương 71: Cô gái ngông cuồng.
70 Chương 75: Hôm nay ta dạy các ngươi làm người!
71 Chương 76: Quỳ xuống nhận sai hay chống cự đến cùng?
72 Chương 77: Thăm hỏi Đại hoàng tử nhà các ngươi một chút.
73 Chương 78: Diễm chỉ giả vờ đáng thương với Dạ Mị cô nương.
74 Chương 79: Đừng bắt nạt Diễm yếu đuối!
75 Chương 80: Điện hạ, lương tâm ngài không đau sao?
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: 1: Cởi Đồ Ngay Lần Gặp Đầu Tiên
2
Chương 2: 2: Ngươi Cởi Hay Không Cởi Nếu Không Cởi Thì Ta Đi !
3
Chương 3: 3: Cô Nương Mời Ngươi Dừng Bước Tàn Nhẫn Lại!
4
Chương 4: 4: Có Phải Ngươi Vừa Gặp Ta Là Đã Yêu Rồi Không
5
Chương 5: 5: Ta Sẽ Dạy Ngươi Cách Truy Ta!
6
Chương 6: 6: Trong Lòng Diễm Chỉ Có Một Mình Nàng!
7
Chương 7: 7: Không Cần Phải Sợ Hãi Như Vậy Ta Đã Rất Dịu Dàng Rồi!
8
Chương 8: 8: Xem Ra Là Số Mệnh Định Nàng Ta Phải Chết!
9
Chương 9: 9: Điện Hạ Người Không Đói Sao
10
Chương 10: 10: Cầu Xin Ngươi Để Cho Ta Ăn Cơm Đi!
11
Chương 11: 11: Tắm Rửa Thay Y Phục Đi Câu Dẫn Cô Nương Kia!
12
Chương 12: 12: Các Ngươi Là Đến Vui Vẻ Đưa Tiễn Ta Sao
13
Chương 13: 13: Cô Nương Diễm Yêu Thích!
14
Chương 14: 14: Tứ Hoàng Tử Điện Hạ Yêu Mến!
15
Chương 15: 15: Nàng Là Một Nữ Tử Thiện Lương Không Đành Lòng Sát Sinh!
16
Chương 16: 16: Chúng Ta Bị Bán Cho Các Ngươi
17
Chương 17: 17: Các Ngươi Mua Được Ta Sao
18
Chương 18: 18: Muốn Ta Đánh Tới Khi Ngươi Quay Trở Về Sao
19
Chương 19: 19: Ta Giá Trị Liên Thành Rất Là Đắt!
20
Chương 20: 20: Làm Phát Bực Đem Hắn Làm Thịt!
21
Chương 21: 21: Xe Ngựa Của Ngươi Ta Trưng Dụng!
22
Chương 22: 22: Bản Điện Hạ Muốn Nàng!
23
Chương 23: 23: Hắn Muốn Giết Ngươi Nên Chém Hắn Không
24
Chương 24: 24: Ai Cho Phép Ngươi Tự Tiện Sửa Chữa Động Từ Của Ta
25
Chương 25: 25: Nhặt Được Một Thổ Hào Vô Cùng Siêu Cấp!
26
Chương 26: 26: Mang Ta Đi Đừng Để Ta Nói Lần Thứ Ba!
27
Chương 27: 27: Ta Là Người Tới Đây Đưa Các Ngươi Xuống Địa Ngục!
28
Chương 28: 28: Dù Sao Ta Chết Cũng Không Thảm Bằng Với Các Ngươi!
29
Chương 29: 29: Diễm Luôn Luôn Lương Thiện Chính Nghĩa!
30
Chương 30: 30: Phun Nhiều Máu Như Vậy Là Nghĩ Tranh Thủ Đồng Tình Sao
31
Chương 31: 31: Ngươi Bất Quá Cũng Chỉ Là Dân Đen Mà Thôi!
32
Chương 32: 32: Đối Với Bản Điện Hạ Mà Nói Quá Dối Trá!
33
Chương 33: 33: Ai Cũng Không Thể Làm Tổn Thương Nàng!
34
Chương 34: 34: Nữ Ma Đầu Ma Giáo Lọt Lưới!
35
Chương 35: 35: Diễm Không Quen Nhìn Hắn Làm Người Như Vậy!
36
Chương 36: 36: Ngươi Biết Ta Có Bao Nhiêu Ưu Điểm Sao
37
Chương 37: 37: Nàng Là Thê Tử Sắp Qua Cửa Của Diễm!
38
Chương 38: 38: Diễm Chỉ Khinh Người Thôi Chứ Không Có Quá Đáng!
39
Chương 39: 39: Bắt Lấy Nữ Nhân Kia!
40
Chương 40: 40: Cô Nương Ngươi Bị Diễm Mê Hoặc Sao
41
Chương 41: 41: Giúp Hoàn Nhan Hồng Chọc Tổ Ong Vò Vẽ!
42
Chương 42: 42: Diễm Thích Lấy Lòng Dạ Mị Cô Nương!
43
Chương 43: 43: Để Diễm Giúp Nàng Được Không
44
Chương 44: 44: Chỉ Mong Phu Quân Yêu Thương Diễm Thật Tốt!
45
Chương 45: 45: Tin Tưởng Mẫu Hậu Sẽ Không Chọc Giận Nàng Hiếu Thuận Nhi Tử
46
Chương 46: 46: Diễm Luôn Luôn Công Chính Lương Thiện Sẽ Trả Ngươi Công Đạo
47
Chương 47: 47: Dạ Mị Cô Nương Diễm Có Phải Rất Công Bằng Hay Không
48
Chương 48: Diễm và Dạ Mị liên thủ ức hiếp người.
49
Chương 49: Tính mạng Dạ Mị cô nương quan trọng hơn nàng gấp trăm lần.
50
Chương 50: Bắt được hổ phù Bắc Thần hoàng triều.
51
Chương 51: Bản thân có hèn nhát hay không, tự ngươi phải biết chứ?
52
Chương 52: Chỉ số thông minh không đủ, còn múa rìu qua mắt thợ.
53
Chương 53: Miệng nhỏ thật ngọt.
54
Chương 54: Cửu Hồn trở lại!
55
Chương 55: Trù tính.
56
Chương 56: Cửu Hồn tìm đến
57
Chương 57: Tình địch đụng độ, xé mặt giải quyết!
58
Chương 58: Diễm nịnh nọt.
59
Chương 59: Có người phục chế được mỹ mạo của ta?
60
Chương 60: Cô Nguyệt Vô Ngân.
61
Chương 61: Điện hạ, có phải ngài quá đặc biệt rồi không?
62
Chương 63: Điện hạ, xin đừng giả vờ ưu thương.
63
Chương 65: Dạ Mị cô nương, môi nàng thật ngọt.
64
Chương 66: Diễm nguyện đón nhận sủng ái như mưa rền gió dữ của Dạ Mị cô nương.
65
Chương 67: Dạ Mị cô nương, chúng ta tâm hữu linh tê*.
66
Chương 68: Dạ Mị cô nương có cần Diễm thị tẩm không?
67
Chương 69: Đổi bằng sinh mạng cũng xứng đáng.
68
Chương 70: Ngươi thích ta hay thích vua nịnh bợ hơn?
69
Chương 71: Cô gái ngông cuồng.
70
Chương 75: Hôm nay ta dạy các ngươi làm người!
71
Chương 76: Quỳ xuống nhận sai hay chống cự đến cùng?
72
Chương 77: Thăm hỏi Đại hoàng tử nhà các ngươi một chút.
73
Chương 78: Diễm chỉ giả vờ đáng thương với Dạ Mị cô nương.
74
Chương 79: Đừng bắt nạt Diễm yếu đuối!
75
Chương 80: Điện hạ, lương tâm ngài không đau sao?