Chương 68: Dạ Mị cô nương có cần Diễm thị tẩm không?

Nếu Bắc Thần Tà Diễm đã đoán được sẽ có người động tay chân sau lưng, còn tự tin bảo mình không cần ngăn mấy tên hắc y nhân đó lại, như vậy có nghĩa là hắn đã đoán được thủ phạm sau lưng rồi.

Bắc Thần Tà Diễm nhìn vẻ mặt đứng đắn của nàng, dáng vẻ đáng thương lập tức biến mất tăm, chậm rãi nói: "Dạ Mị cô nương đoán xem?"

Trong mắt hắn chứa ý cười, nhìn Dạ Mị, hiển nhiên cho rằng nàng cũng có thể đoán được.

Dạ Mị dừng một chút, hộc ra ba chữ: "Bắc Thần Tường!"

Không đợi Bắc Thần Tà Diễm kịp nói gì, Dạ Mị tiếp tục nói: "Ở Bắc Thần hoàng triều không mấy ai dám trêu ngươi, các tướng sĩ đó thấy ngươi sợ tới độ đứng không vững, càng không nói đến chủ động trêu chọc ngươi. Cho nên kẻ duy nhất khả nghi chỉ có Bắc Thần Tường, hắn ngứa mắt ngươi từ lâu, chỉ thiếu điều vết lên mặt. Hơn nữa giữa các ngươi còn cả vấn đề hoàng vị!"

Dạ Mị nhanh chóng phân tích lý do.

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, trong mắt có ý cười: "Dạ Mị cô nương phân tích không sai, đại hoàng huynh là điển hình của loại người thực lực không đủ, ngu xuẩn có thừa. Tâm tư ác độc, chỉ giỏi tự cho mình là thông minh. Cho nên Diễm đề nghị Dạ Mị cô nương sau này không nên có qua lại gì với hắn, chỉ với tính tình độc ác của hắn đã không xứng cùng Dạ Mị cô nương cao quý nói một lời nào!"

Đề nghị nàng tránh xa trai đẹp khác, hắn cũng không quên một câu vuốt mông ngựa.

Làm vừa mới đi trở về tới Ngọc Vĩ, vẻ mặt không lời gì để nói, hơn nữa nhịn không được lại trợn trắng mắt.

Ngọc Vĩ yên lặng cho rằng, gần đây điện hạ đã khiến hắn không nhịn được khinh bỉ quá nhiều, nếu chuyện như vậy xảy ra càng thường xuyên hơn, một ngày nào đó không cẩn thận bị điện hạ ghi thù, một đi không trở lại, điều này khiến hắn thật ưu sầu...

Dạ Mị lại đối Bắc Thần Tà Diễm nói, rất là hưởng thụ, tán đồng gật gật đầu: "Ngươi nói không sai, hắn quả thật không xứng nói chuyện với ta! Nhưng dù sao tên đó cũng là đại hoàng huynh của ngươi, ngươi định xử lí hắn thế nào?"

Bắc Thần Tà Diễm suy tư một lát, môi mỏng nhếch lên nụ cười u ám, ưu nhã nói: "Vậy đưa chỗ gạo độc này đến phòng bếp đi, không cho người phòng bếp để lộ ra, sau này lấy chúng nấu thành cơm cho đại hoàng huynh, Dạ Mị cô nương thấy thế nào?"

—————

Ngoài cửa thành.

Tư Mã Nhụy kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt: "Sao ngươi cũng tới?"

Người đến đúng là Hân Duyệt Nhạn.

Trên mặt Hân Duyệt Nhạn lộ ra vài phần vui mừng: "Ngươi tới ta không thể tới sao? Ngươi cũng tới vì nghĩa huynh ngươi?"

"Không sai!" Tư Mã Nhụy gật đầu, "Ta đang đợi có người cùng ta đến Đại Mạc tìm hiểu tin tức, ta vốn cho rằng người đến sẽ là Chung Nhược Băng, không ngờ lại là ngươi, dù sao ta cũng nhận ra rằng ngươi không thích nghĩa huynh ta."

Trên mặt Hân Duyệt Nhạn hiện ra tia xấu hổ, sờ mũi: "Chính là bởi vì không thích nên khi hắn không rõ sống chết mới quyết phải tìm được hắn, sau đó từ hôn, để cho người đời khỏi gièm pha chúng ta còn chưa kết hôn mà hắn đã bị ta khắc chết!"

Khóe miệng Tư Mã Nhụy co giật, nhất thời không biết phải nói gì.

Hân Duyệt Nhạn lại tòa thành phía sau nàng: "Mà sao ngươi lại ở đây? Theo lý thuyết nếu ngươi đã tới trước thì nên đến Đại Mạc thăm hỏi tin tức rồi chứ?"

Nàng vừa nói dứt lời, Tư Mã Nhụy tinh tế giải thích nguyên do.

Hân Duyệt Nhạn lập tức khắc đại kinh thất sắc: "Ý ngươi là Tông Chính Hi?"

Hân Duyệt Nhạn này một tiếng ra tới, lập tức im tiếng, Tông Chính hoàng triều đã huỷ diệt, người Bắc Thần hoàng triều ít ai muốn nghe đến cái tên này.

Cũng may các nàng ở khá xa, đám thị vệ không nghe thấy.
Hân Duyệt Nhạn hướng nơi xa nhìn thoáng qua, Tư Mã Nhụy hiểu ý, hai người đều đi đến chỗ xa hơn, tránh khỏi tai mắt đám binh sĩ.

Tư Mã Nhụy xụ mặt: "Ta vốn cảm thấy A Hi vẫn còn chưa chết! Nếu nàng thật sự là A Hi..."

Hân Duyệt Nhạn bỗng nhiên cũng trầm mặt, thấp giọng nói: "Có lẽ nàng muốn báo thù!"

Không ai quên được huyết chú mà nàng công chúa lương thiện được ca ngợi là "món quà trân quý trời ban" đã lập trước khi chết.

Dù là đương kim hoàng đế Bắc Thần hoàng triều đi nữa thì khi mơ vẫn thương bị mấy câu nói căm hận của nàng làm cho bừng tỉnh.

Cũng từng có một đoạn thời gian, không ít thuật sĩ đều nói, người lật đổ Bắc Thần hoàng triều nhất định là Tông Chính Hi, khiến cho lòng dân cả kinh thành đều hoảng sợ, cho đến khi tìm được thi thể nàng giữa sông, hoàng đế đã gán cho những thuật sĩ đó tội mê hoặc lòng dân, hạ lệnh xử tử.
Sắc mặt Tư Mã Nhụy trở nên hung ác: "Nếu thật sự là nàng, nàng muốn báo thù, ta nhất định liều chết đi theo, đây là Bắc Thần hoàng triều nợ Tông Chính gia!"

Hân Duyệt Nhạn từ trước đến nay vốn không đứng đắn lúc này cũng nghiêm túc: "Nếu nàng thật sự là Tông Chính Hi, ngươi không thể nhận nàng! Nếu không người Bắc Thần hoàng triều nhất định sẽ không buông tha nàng. Hoàng đế chính là loại thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót!"

Tư Mã Nhụy sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, nắm chặt tay lại: "Ngươi nói đúng!"

Hân Duyệt Nhạn sờ cằm: "Điều này quả thật khiên ta không khỏi tò mò, rốt cuộc cô nương kia trông như thế nào mà có thể khiến ngươi không màng tất cả như thế! Bây giờ ta rất cần một cô nương thật là ưu tú..."

"Ngươi muốn làm gì?" Tư Mã Nhụy phòng bị nhìn chằm chằm Hân Duyệt Nhạn, "Chẳng lẽ ngươi không thích nghĩa huynh ta là bởi vì ngươi thích con gái?"
Hân Duyệt Nhạn suýt nữa ngã quỵ: "Ngươi nghĩ gì vậy! Nghĩa đệ ta Cô Nguyệt Vô Ngân, ngươi biết đấy, hắn tính tình cao ngạo, không coi ai ra gì. Ta phải giúp hắn tìm một cô nương ưu tú, giải quyết hôn nhân đại sự! Không được, mặc kệ cô nương này có phải A Hi của ngươi không, ta cũng nhất định phải gặp!"

Hân Duyệt Nhạn nói, liền hấp tấp muốn vào thành.

Tư Mã Nhụy vội vàng vươn tay kéo nàng: "Được mà! Đã giờ nào rồi, muốn gặp cũng để ngày mai hẵng nói!"

"Cũng đúng!" Hân Duyệt Nhạn đồng ý, lại đắc ý, "Trong tay ta có một quyển bí tịch trộm đến từ chỗ sư bá, nếu nàng phù hợp với tiêu chuẩn chọn em dâu của ta, ta sẽ đưa bí tịch đó cho nàng, giúp nàng trở thành võ lâm cao thủ, vừa lúc lấy lòng nàng, giúp Vô Ngân lấy hảo cảm!"

Tư Mã Nhụy cả kinh: "Sư bá của ngươi, chẳng lẽ là..."
Hân Duyệt Nhạn đắc ý chớp chớp mắt: "Đúng vậy!"

Tư Mã Nhụy hít sâu một hơi, bội phục nhìn nàng một cái: "Đồ của ông ta mà ngươi cũng dám trộm, nhưng nếu Dạ Mị cô nương thật sự có thể luyện thành bí tịch của ông ta, nhất định có thể trở thành cao thủ tuyệt thế!"

"Tên nàng là Dạ Mị?" Hân Duyệt Nhạn nhìn nàng một cái.

Tư Mã Nhụy gật đầu: "Không sai! Ít nhất là bây giờ. Ngày mai nàng phải đến Đại Mạc giao dịch với Tả Dực Vương!"

Hân Duyệt Nhạn vẻ mặt tính kế: "Ngươi thử thuyết phục nàng đưa ta đi cùng với. Ta muốn xem xem nàng có bao nhiêu năng lực, có xứng với quyển bí tịch này của ta không!"

"Được!" Tư Mã Nhụy dứt khoát gật đầu.

—————

Một bên khác.

Dạ Mị nghe xong ý kiến của Bắc Thần Tà Diễm để đáp lễ Bắc Thần Tường, quyết đoán gật đầu, lạnh giọng tán đồng: "Được!"
Dù sao cũng là ca ca ruột, đến hắn còn không sợ độc chết Bắc Thần Tường thì người ngoài như nàng càng không phải nhọc lòng.

Xử lý xong hết thảy, Dạ Mị đã quên mất chuyện Bắc Thần Tà Diễm thả rắn độc trên giường nàng.

Ngày mai còn có chính sự, nàng ngáp một cái, xoay người chuẩn bị trở về: "Ta đi về ngủ trước, ngày mai bảo Lư Tương Hoa mang gạo đế tìm ta."

Không ngờ nàng vừa mới đi được hai bước.

Giọng nói ưu nhã của hắn truyền đến từ sau lưng nàng, mang theo mê hoặc trí mạng: "Người muốn ngủ? Dạ Mị cô nương, tối nay có cần Diễm thị tẩm không?"

Chapter
1 Chương 1: 1: Cởi Đồ Ngay Lần Gặp Đầu Tiên
2 Chương 2: 2: Ngươi Cởi Hay Không Cởi Nếu Không Cởi Thì Ta Đi !
3 Chương 3: 3: Cô Nương Mời Ngươi Dừng Bước Tàn Nhẫn Lại!
4 Chương 4: 4: Có Phải Ngươi Vừa Gặp Ta Là Đã Yêu Rồi Không
5 Chương 5: 5: Ta Sẽ Dạy Ngươi Cách Truy Ta!
6 Chương 6: 6: Trong Lòng Diễm Chỉ Có Một Mình Nàng!
7 Chương 7: 7: Không Cần Phải Sợ Hãi Như Vậy Ta Đã Rất Dịu Dàng Rồi!
8 Chương 8: 8: Xem Ra Là Số Mệnh Định Nàng Ta Phải Chết!
9 Chương 9: 9: Điện Hạ Người Không Đói Sao
10 Chương 10: 10: Cầu Xin Ngươi Để Cho Ta Ăn Cơm Đi!
11 Chương 11: 11: Tắm Rửa Thay Y Phục Đi Câu Dẫn Cô Nương Kia!
12 Chương 12: 12: Các Ngươi Là Đến Vui Vẻ Đưa Tiễn Ta Sao
13 Chương 13: 13: Cô Nương Diễm Yêu Thích!
14 Chương 14: 14: Tứ Hoàng Tử Điện Hạ Yêu Mến!
15 Chương 15: 15: Nàng Là Một Nữ Tử Thiện Lương Không Đành Lòng Sát Sinh!
16 Chương 16: 16: Chúng Ta Bị Bán Cho Các Ngươi
17 Chương 17: 17: Các Ngươi Mua Được Ta Sao
18 Chương 18: 18: Muốn Ta Đánh Tới Khi Ngươi Quay Trở Về Sao
19 Chương 19: 19: Ta Giá Trị Liên Thành Rất Là Đắt!
20 Chương 20: 20: Làm Phát Bực Đem Hắn Làm Thịt!
21 Chương 21: 21: Xe Ngựa Của Ngươi Ta Trưng Dụng!
22 Chương 22: 22: Bản Điện Hạ Muốn Nàng!
23 Chương 23: 23: Hắn Muốn Giết Ngươi Nên Chém Hắn Không
24 Chương 24: 24: Ai Cho Phép Ngươi Tự Tiện Sửa Chữa Động Từ Của Ta
25 Chương 25: 25: Nhặt Được Một Thổ Hào Vô Cùng Siêu Cấp!
26 Chương 26: 26: Mang Ta Đi Đừng Để Ta Nói Lần Thứ Ba!
27 Chương 27: 27: Ta Là Người Tới Đây Đưa Các Ngươi Xuống Địa Ngục!
28 Chương 28: 28: Dù Sao Ta Chết Cũng Không Thảm Bằng Với Các Ngươi!
29 Chương 29: 29: Diễm Luôn Luôn Lương Thiện Chính Nghĩa!
30 Chương 30: 30: Phun Nhiều Máu Như Vậy Là Nghĩ Tranh Thủ Đồng Tình Sao
31 Chương 31: 31: Ngươi Bất Quá Cũng Chỉ Là Dân Đen Mà Thôi!
32 Chương 32: 32: Đối Với Bản Điện Hạ Mà Nói Quá Dối Trá!
33 Chương 33: 33: Ai Cũng Không Thể Làm Tổn Thương Nàng!
34 Chương 34: 34: Nữ Ma Đầu Ma Giáo Lọt Lưới!
35 Chương 35: 35: Diễm Không Quen Nhìn Hắn Làm Người Như Vậy!
36 Chương 36: 36: Ngươi Biết Ta Có Bao Nhiêu Ưu Điểm Sao
37 Chương 37: 37: Nàng Là Thê Tử Sắp Qua Cửa Của Diễm!
38 Chương 38: 38: Diễm Chỉ Khinh Người Thôi Chứ Không Có Quá Đáng!
39 Chương 39: 39: Bắt Lấy Nữ Nhân Kia!
40 Chương 40: 40: Cô Nương Ngươi Bị Diễm Mê Hoặc Sao
41 Chương 41: 41: Giúp Hoàn Nhan Hồng Chọc Tổ Ong Vò Vẽ!
42 Chương 42: 42: Diễm Thích Lấy Lòng Dạ Mị Cô Nương!
43 Chương 43: 43: Để Diễm Giúp Nàng Được Không
44 Chương 44: 44: Chỉ Mong Phu Quân Yêu Thương Diễm Thật Tốt!
45 Chương 45: 45: Tin Tưởng Mẫu Hậu Sẽ Không Chọc Giận Nàng Hiếu Thuận Nhi Tử
46 Chương 46: 46: Diễm Luôn Luôn Công Chính Lương Thiện Sẽ Trả Ngươi Công Đạo
47 Chương 47: 47: Dạ Mị Cô Nương Diễm Có Phải Rất Công Bằng Hay Không
48 Chương 48: Diễm và Dạ Mị liên thủ ức hiếp người.
49 Chương 49: Tính mạng Dạ Mị cô nương quan trọng hơn nàng gấp trăm lần.
50 Chương 50: Bắt được hổ phù Bắc Thần hoàng triều.
51 Chương 51: Bản thân có hèn nhát hay không, tự ngươi phải biết chứ?
52 Chương 52: Chỉ số thông minh không đủ, còn múa rìu qua mắt thợ.
53 Chương 53: Miệng nhỏ thật ngọt.
54 Chương 54: Cửu Hồn trở lại!
55 Chương 55: Trù tính.
56 Chương 56: Cửu Hồn tìm đến
57 Chương 57: Tình địch đụng độ, xé mặt giải quyết!
58 Chương 58: Diễm nịnh nọt.
59 Chương 59: Có người phục chế được mỹ mạo của ta?
60 Chương 60: Cô Nguyệt Vô Ngân.
61 Chương 61: Điện hạ, có phải ngài quá đặc biệt rồi không?
62 Chương 63: Điện hạ, xin đừng giả vờ ưu thương.
63 Chương 65: Dạ Mị cô nương, môi nàng thật ngọt.
64 Chương 66: Diễm nguyện đón nhận sủng ái như mưa rền gió dữ của Dạ Mị cô nương.
65 Chương 67: Dạ Mị cô nương, chúng ta tâm hữu linh tê*.
66 Chương 68: Dạ Mị cô nương có cần Diễm thị tẩm không?
67 Chương 69: Đổi bằng sinh mạng cũng xứng đáng.
68 Chương 70: Ngươi thích ta hay thích vua nịnh bợ hơn?
69 Chương 71: Cô gái ngông cuồng.
70 Chương 75: Hôm nay ta dạy các ngươi làm người!
71 Chương 76: Quỳ xuống nhận sai hay chống cự đến cùng?
72 Chương 77: Thăm hỏi Đại hoàng tử nhà các ngươi một chút.
73 Chương 78: Diễm chỉ giả vờ đáng thương với Dạ Mị cô nương.
74 Chương 79: Đừng bắt nạt Diễm yếu đuối!
75 Chương 80: Điện hạ, lương tâm ngài không đau sao?
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: 1: Cởi Đồ Ngay Lần Gặp Đầu Tiên
2
Chương 2: 2: Ngươi Cởi Hay Không Cởi Nếu Không Cởi Thì Ta Đi !
3
Chương 3: 3: Cô Nương Mời Ngươi Dừng Bước Tàn Nhẫn Lại!
4
Chương 4: 4: Có Phải Ngươi Vừa Gặp Ta Là Đã Yêu Rồi Không
5
Chương 5: 5: Ta Sẽ Dạy Ngươi Cách Truy Ta!
6
Chương 6: 6: Trong Lòng Diễm Chỉ Có Một Mình Nàng!
7
Chương 7: 7: Không Cần Phải Sợ Hãi Như Vậy Ta Đã Rất Dịu Dàng Rồi!
8
Chương 8: 8: Xem Ra Là Số Mệnh Định Nàng Ta Phải Chết!
9
Chương 9: 9: Điện Hạ Người Không Đói Sao
10
Chương 10: 10: Cầu Xin Ngươi Để Cho Ta Ăn Cơm Đi!
11
Chương 11: 11: Tắm Rửa Thay Y Phục Đi Câu Dẫn Cô Nương Kia!
12
Chương 12: 12: Các Ngươi Là Đến Vui Vẻ Đưa Tiễn Ta Sao
13
Chương 13: 13: Cô Nương Diễm Yêu Thích!
14
Chương 14: 14: Tứ Hoàng Tử Điện Hạ Yêu Mến!
15
Chương 15: 15: Nàng Là Một Nữ Tử Thiện Lương Không Đành Lòng Sát Sinh!
16
Chương 16: 16: Chúng Ta Bị Bán Cho Các Ngươi
17
Chương 17: 17: Các Ngươi Mua Được Ta Sao
18
Chương 18: 18: Muốn Ta Đánh Tới Khi Ngươi Quay Trở Về Sao
19
Chương 19: 19: Ta Giá Trị Liên Thành Rất Là Đắt!
20
Chương 20: 20: Làm Phát Bực Đem Hắn Làm Thịt!
21
Chương 21: 21: Xe Ngựa Của Ngươi Ta Trưng Dụng!
22
Chương 22: 22: Bản Điện Hạ Muốn Nàng!
23
Chương 23: 23: Hắn Muốn Giết Ngươi Nên Chém Hắn Không
24
Chương 24: 24: Ai Cho Phép Ngươi Tự Tiện Sửa Chữa Động Từ Của Ta
25
Chương 25: 25: Nhặt Được Một Thổ Hào Vô Cùng Siêu Cấp!
26
Chương 26: 26: Mang Ta Đi Đừng Để Ta Nói Lần Thứ Ba!
27
Chương 27: 27: Ta Là Người Tới Đây Đưa Các Ngươi Xuống Địa Ngục!
28
Chương 28: 28: Dù Sao Ta Chết Cũng Không Thảm Bằng Với Các Ngươi!
29
Chương 29: 29: Diễm Luôn Luôn Lương Thiện Chính Nghĩa!
30
Chương 30: 30: Phun Nhiều Máu Như Vậy Là Nghĩ Tranh Thủ Đồng Tình Sao
31
Chương 31: 31: Ngươi Bất Quá Cũng Chỉ Là Dân Đen Mà Thôi!
32
Chương 32: 32: Đối Với Bản Điện Hạ Mà Nói Quá Dối Trá!
33
Chương 33: 33: Ai Cũng Không Thể Làm Tổn Thương Nàng!
34
Chương 34: 34: Nữ Ma Đầu Ma Giáo Lọt Lưới!
35
Chương 35: 35: Diễm Không Quen Nhìn Hắn Làm Người Như Vậy!
36
Chương 36: 36: Ngươi Biết Ta Có Bao Nhiêu Ưu Điểm Sao
37
Chương 37: 37: Nàng Là Thê Tử Sắp Qua Cửa Của Diễm!
38
Chương 38: 38: Diễm Chỉ Khinh Người Thôi Chứ Không Có Quá Đáng!
39
Chương 39: 39: Bắt Lấy Nữ Nhân Kia!
40
Chương 40: 40: Cô Nương Ngươi Bị Diễm Mê Hoặc Sao
41
Chương 41: 41: Giúp Hoàn Nhan Hồng Chọc Tổ Ong Vò Vẽ!
42
Chương 42: 42: Diễm Thích Lấy Lòng Dạ Mị Cô Nương!
43
Chương 43: 43: Để Diễm Giúp Nàng Được Không
44
Chương 44: 44: Chỉ Mong Phu Quân Yêu Thương Diễm Thật Tốt!
45
Chương 45: 45: Tin Tưởng Mẫu Hậu Sẽ Không Chọc Giận Nàng Hiếu Thuận Nhi Tử
46
Chương 46: 46: Diễm Luôn Luôn Công Chính Lương Thiện Sẽ Trả Ngươi Công Đạo
47
Chương 47: 47: Dạ Mị Cô Nương Diễm Có Phải Rất Công Bằng Hay Không
48
Chương 48: Diễm và Dạ Mị liên thủ ức hiếp người.
49
Chương 49: Tính mạng Dạ Mị cô nương quan trọng hơn nàng gấp trăm lần.
50
Chương 50: Bắt được hổ phù Bắc Thần hoàng triều.
51
Chương 51: Bản thân có hèn nhát hay không, tự ngươi phải biết chứ?
52
Chương 52: Chỉ số thông minh không đủ, còn múa rìu qua mắt thợ.
53
Chương 53: Miệng nhỏ thật ngọt.
54
Chương 54: Cửu Hồn trở lại!
55
Chương 55: Trù tính.
56
Chương 56: Cửu Hồn tìm đến
57
Chương 57: Tình địch đụng độ, xé mặt giải quyết!
58
Chương 58: Diễm nịnh nọt.
59
Chương 59: Có người phục chế được mỹ mạo của ta?
60
Chương 60: Cô Nguyệt Vô Ngân.
61
Chương 61: Điện hạ, có phải ngài quá đặc biệt rồi không?
62
Chương 63: Điện hạ, xin đừng giả vờ ưu thương.
63
Chương 65: Dạ Mị cô nương, môi nàng thật ngọt.
64
Chương 66: Diễm nguyện đón nhận sủng ái như mưa rền gió dữ của Dạ Mị cô nương.
65
Chương 67: Dạ Mị cô nương, chúng ta tâm hữu linh tê*.
66
Chương 68: Dạ Mị cô nương có cần Diễm thị tẩm không?
67
Chương 69: Đổi bằng sinh mạng cũng xứng đáng.
68
Chương 70: Ngươi thích ta hay thích vua nịnh bợ hơn?
69
Chương 71: Cô gái ngông cuồng.
70
Chương 75: Hôm nay ta dạy các ngươi làm người!
71
Chương 76: Quỳ xuống nhận sai hay chống cự đến cùng?
72
Chương 77: Thăm hỏi Đại hoàng tử nhà các ngươi một chút.
73
Chương 78: Diễm chỉ giả vờ đáng thương với Dạ Mị cô nương.
74
Chương 79: Đừng bắt nạt Diễm yếu đuối!
75
Chương 80: Điện hạ, lương tâm ngài không đau sao?