Chương 16: 16: Chúng Ta Bị Bán Cho Các Ngươi

Bóng đen co quắp ngồi một chỗ, thoạt nhìn như là một người đang không ngừng run rẩy, giống như đang chịu đựng thống khổ.Dạ Mị nghênh ngang đi qua bóng đen bên cạnh.Dường như nàng căn bản không nhìn thấy.Trái lại người kia cuộn người lại, ngẩng đầu nhìn phương hướng Dạ Mị một chút, Dạ Mị cũng quay đầu cùng hắn đối mặt, trên mặt hắn đều là vết bẩn, nhìn không ra dung mạo, nhưng ánh mắt rất xinh đẹp tựa như vì sao lấp lánh trong đêm tối.Nhưng mà hắn chỉ nhìn Dạ Mị một chút, sau đó rất nhanh mà cúi thấp đầu, không rên một tiếng, tiếp tục co quắp.Thấy vậy Dạ Mị hờ hững thu lại ánh mắt, không chủ động tiến lên, tiếp tục cất bước rời đi.

Mặc dù nàng tự nhận là mình chẳng những có mỹ mạo, hơn nữa còn có tam quan đoan chính, kiếp trước những người nàng giết, đối phương đều nhất định phải là có tội ác tày trời, nàng mới có thể nhận.Nhưng trước khi người khác thỉnh cầu nàng giúp đỡ, nàng bình thường sẽ không chủ động đi giúp người khác.Sắc trời rất đen.Đi ra ngoài mấy chục mét, nàng rời khỏi hẻm nhỏ âm u.Đường đi trước mắt bắt đầu phồn hoa, bốn phía đều là ngựa xe như nước, người đi đường qua lại, có không ít người nhịn không được quay đầu nhìn nàng.Một cô nương xinh đẹp như vậy, có thể xưng là tuyệt sắc nhân gian, nhưng vẻ mặt của nàng lạnh lùng, khiến cho người ta không dám tùy tiện tới gần.

Lại thật giống như một bông hoa cao ngạo, không thể hái được, mọi người cũng chỉ dám nhìn lén, không dám lại gần.Nàng không có tâm tình quan tâm những cái này, lúc rời đi có chỗ phiền phức, nàng có nên đi tìm lão đại hay không? Lão đại cùng với nàng đều rơi vào trong biển, có phải đều rơi xuống thời không này hay không? Nếu quả như thật rơi xuống cùng một thời không, nàng nên đi nơi nào tìm?Đang nghĩ ngợi, bụng "ục ục" kêu một tiếng.Nàng ăn xong cơm tối không bao lâu, nhưng trước đó nàng giáo huấn Quận chúa, sau là lẩn trốn khỏi đám binh sỹ bao vây , phí hết không ít thể lực, nàng cảm thấy mình có chút đói bụng.Bình hoa cổ nàng không có mang đi nên không có tiền để mua thức ăn.Mà lúc này, trên đường cái, một cái đầu củ cải xuất hiện ở bên người nàng, là một tiểu cô nương cao đến eo của nàng.

Tiểu nha đầu kia giật giật tay áo của nàng, mềm giọng nói: "Tỷ tỷ, ngươi có phải đang đói bụng hay không?"Dạ Mị kinh ngạc cúi đầu xuống.Nàng thấy trong mắt tiểu cô nương có nước mắt trong suốt , đôi mắt sưng đỏ, giống như là vừa mới khóc.Nàng còn chưa trả lời, tiểu cô nương liền đem bánh nướng trong tay đưa cho Dạ Mị: "Tỷ tỷ, cho ngươi!"Nhìn chằm chằm cái bánh nướng kia, Dạ Mị không có đưa tay ra nhận, nàng luôn luôn lạnh lùng, người biết nàng khi nhìn thấy nàng liền sợ hãi, người không quen biết cũng không dám tùy tiện tới gần nàng, người nàng mới gặp lần đầu trước mắt này lại sẵn lòng bày tỏ thiện ý, nàng không biết nên nhận hay không nên nhận, có chút không biết làm thế nào.Nàng dường như đã quen lạnh lùng, bỗng nhiên nhận được ấm áp của người khác giống như cuối thu se lạnh nhưng lại ấm áp như mùa xuân tháng ba."Tỷ tỷ, ngươi không thích ăn bánh nướng sao?" Tiểu cô nương nhìn nàng.Dạ Mị lấy lại tinh thần, cảm thấy mình quá cảm tính, vì đang đói, nhìn tiểu cô nương nhiệt tình như vậy, nhận lấy ngửi một cái, liền biết cái này bánh nướng không có vấn đề, nhanh chóng cắn một cái, cũng không thấy ăn ngon, nhưng mà cũng không khó ăn.Nàng đảo mắt xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng.Hỏi tiểu cô nương một câu: "Tiểu cô nương, cha mẹ ngươi đâu?""Ô oa..." Tiểu cô nương lúc này bổ nhào vào trong ngực nàng khóc thành tiếng, "Cha mẹ mang ta ra xem hội đèn lồng, ta bị lạc bọn họ!"Dạ Mị nhất thời liền ngẩn ngơ, nàng ở thế kỷ hai mươi mốt người người e ngại nàng biến thái, lần đầu tiên gặp phải loại tình cảnh này, nàng cảm giác như mình đang ở trong mộng: "Đừng khóc, hay là ta giúp ngươi tìm xem?"Tuy là mới gặp, nhưng cũng biết đứa nhỏ này thật thiện lương, bị lạc cha mẹ, trạng thái ốc còn không mang nổi mình ốc, nghe thấy bụng nàng kêu, vậy mà lại đem bánh nướng cho nàng ăn, nàng cũng nên tìm cha mẹ của nàng.Lại không nghĩ rằng, vừa mới dứt lời.Liền có một nam một nữ, sốt ruột chạy tới, phụ nhân tiến lên, liền ôm lấy tiểu cô : "Ngươi, đứa nhỏ này, ai bảo ngươi chạy khắp nơi, ngươi hù chết mẫu thân rồi!""Mẫu thân!" Hai mẫu tử ôm nhau khóc.Dạ Mị cầm bánh nướng trong tay cắn một cái, nhìn chằm chằm mẫu nữ, có chút đần độn, nhưng cũng thở dài một hơi.Phụ nhân kia quay đầu nhìn về phía Dạ Mị, thiên ân vạn tạ: "Cô nương, đa tạ ngươi đã giúp chiếu cố nàng, thật sự là cám ơn ngươi!"Dạ Mị lập tức xấu hổ, nàng dù sao khó mà nói, kỳ thật mình là một người lớn, căn bản chưa kịp giúp đỡ chiếu cố đứa trẻ này, ngược lại là tiểu cô nương lại chiếu cố cho mình một cái bánh nướng?Tuy lúng túng nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng nói: "Không có...!Ta không có giúp đỡ được gì!"Phụ thân tiểu cô nương cũng cảm kích nhìn Dạ Mị nói: "Thật sự là đa tạ cô nương, một nhà chúng ta đều rất cảm kích cô nương!"Thậm chí còn muốn quỳ xuống.Dạ Mị tranh thủ thời gian ngăn hắn lại: "Ta thật không có giúp, ngược lại là nàng cho ta ăn một cái bánh nướng..."Nhưng mà người một nhà kia, nghe Dạ Mị nói toàn bộ quá trình, nhưng vẫn là thiên ân vạn tạ, nói rất nhiều lời cảm kích, mới nắm tay tiểu cô nương rời đi.Lần đầu tiên trong đời Dạ Mị gặp phải chuyện này, thấy bọn họ rời đi, đầu tiên là cảm thấy thở dài một hơi, sau đó lại có chút buồn cười, người một nhà này, nhìn đều là thường dân, nhưng đều vô cùng thiện lương, còn có tiểu cô nương kia, ân tình cái bánh nướng này, cũng không biết về sau có cơ hội được báo đáp hay không.Nghĩ đến đây, nàng lại cắm một ngụm bánh nướng.Mà ngay lúc nàyPhía tây có tiếng hò hét ầm ĩ, nàng nhìn lại, liền thấy một đám người chạy tới, người phía trước đang chạy trối chết.

Người kia nhìn về phía Dạ Mị, cặp mắt kia rất quen thuộc, chính là lúc vừa rồi nàng đi qua con hẻm kia, ở ven đường nhìn thấy bóng đen kia.Hắn chạy lảo đảo, liền ngã sấp xuống ngay trước mặt Dạ Mị.Vươn tay, giống như muốn bắt lấy mắt cá chân nàng, nhưng cách có chút xa, chưa bắt được.Hơi thở của hắn mong manh, phun ra mấy chữ: "Cứu...!Cứu ta."Hắn nhìn nàng.Trong mắt nhưng lại không có mục đích muốn sống, có chỉ là tuyệt vọng, dường như cho dù hắn mở miệng cầu cứu, cũng không có trông cậy vào mình thật sự có thể được cứu, chẳng qua là trước khi chết giãy dụa chút thôi.Đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại vô cùng tang thương, giống như sớm đã nhìn thấu thế gian lạnh lùng, ngột ngạt khiến lòng của nàng nhói một cái, nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.Tiếp theo trong chớp mắt, hắn té xỉu ở bên chân Dạ Mị.Dạ Mị ngẩng đầu, nhìn về phía những người đang đuổi theo kia.

Đám người kia hung thần ác sát, nhìn người đang té xỉu xuống đấ, cao giọng nói: "Đem hắn mang đi!"Dạ Mị thấy thế, thở dài một hơi.Trước mắt nàng cưỡng ép rời khỏi biên thành, bây giờ còn có rất nhiều binh sĩ đang muốn bắt nàng, thời điểm này nàng hẳn là nên khiêm tốn, không nên gây chuyện làm người khác chú ý, miễn cho lại gây phiền toái lên người.Nhưng người khác cầu cứu trước mặt nàng...!Nhất là một đôi mắt tang thương như thế, có thể làm tâm tình của nàng xúc động...Nàng nhìn về phía những người kia, sắc mặt lãnh đạm, nhìn không ra vui buồn, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi bắt hắn làm gì?"Người dẫn đầu nhìn Dạ Mị, hai mắt tỏa sáng, trong lòng lập tức nảy lên ý đồ xấu, cô nương xinh đẹp như vậy, nếu có thể bắt về, nhất định có thể kiếm không ít tiền!Nghĩ đến đây, hắn nhất thời vung tay lên, cũng cao giọng nói: "Đem hai người bọn họ bắt đi! Hai người các ngươi đều bị bán cho Mị Hương Các chúng ta, lại còn dám chạy, thật sự là muốn chết!""Hai chúng ta bị bán cho các ngươi? Ở trong đó còn bao gồm ta? Ngươi xác định?" Dạ Mị nhìn về phía hắn, trong mắt hiện ra lạnh lẽo.Người kia nhìn vẻ mặt Dạ Mị, lập tức có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến đối phương bất quá chỉ là một tiểu cô nương chưa đến hai mươi tuổi , có gì mà sợ.Hắn nhanh chóng liền lấy hết dũng khí: "Đúng, đương nhiên bao gồm cả ngươi! Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về, nếu không...".

Chapter
1 Chương 1: 1: Cởi Đồ Ngay Lần Gặp Đầu Tiên
2 Chương 2: 2: Ngươi Cởi Hay Không Cởi Nếu Không Cởi Thì Ta Đi !
3 Chương 3: 3: Cô Nương Mời Ngươi Dừng Bước Tàn Nhẫn Lại!
4 Chương 4: 4: Có Phải Ngươi Vừa Gặp Ta Là Đã Yêu Rồi Không
5 Chương 5: 5: Ta Sẽ Dạy Ngươi Cách Truy Ta!
6 Chương 6: 6: Trong Lòng Diễm Chỉ Có Một Mình Nàng!
7 Chương 7: 7: Không Cần Phải Sợ Hãi Như Vậy Ta Đã Rất Dịu Dàng Rồi!
8 Chương 8: 8: Xem Ra Là Số Mệnh Định Nàng Ta Phải Chết!
9 Chương 9: 9: Điện Hạ Người Không Đói Sao
10 Chương 10: 10: Cầu Xin Ngươi Để Cho Ta Ăn Cơm Đi!
11 Chương 11: 11: Tắm Rửa Thay Y Phục Đi Câu Dẫn Cô Nương Kia!
12 Chương 12: 12: Các Ngươi Là Đến Vui Vẻ Đưa Tiễn Ta Sao
13 Chương 13: 13: Cô Nương Diễm Yêu Thích!
14 Chương 14: 14: Tứ Hoàng Tử Điện Hạ Yêu Mến!
15 Chương 15: 15: Nàng Là Một Nữ Tử Thiện Lương Không Đành Lòng Sát Sinh!
16 Chương 16: 16: Chúng Ta Bị Bán Cho Các Ngươi
17 Chương 17: 17: Các Ngươi Mua Được Ta Sao
18 Chương 18: 18: Muốn Ta Đánh Tới Khi Ngươi Quay Trở Về Sao
19 Chương 19: 19: Ta Giá Trị Liên Thành Rất Là Đắt!
20 Chương 20: 20: Làm Phát Bực Đem Hắn Làm Thịt!
21 Chương 21: 21: Xe Ngựa Của Ngươi Ta Trưng Dụng!
22 Chương 22: 22: Bản Điện Hạ Muốn Nàng!
23 Chương 23: 23: Hắn Muốn Giết Ngươi Nên Chém Hắn Không
24 Chương 24: 24: Ai Cho Phép Ngươi Tự Tiện Sửa Chữa Động Từ Của Ta
25 Chương 25: 25: Nhặt Được Một Thổ Hào Vô Cùng Siêu Cấp!
26 Chương 26: 26: Mang Ta Đi Đừng Để Ta Nói Lần Thứ Ba!
27 Chương 27: 27: Ta Là Người Tới Đây Đưa Các Ngươi Xuống Địa Ngục!
28 Chương 28: 28: Dù Sao Ta Chết Cũng Không Thảm Bằng Với Các Ngươi!
29 Chương 29: 29: Diễm Luôn Luôn Lương Thiện Chính Nghĩa!
30 Chương 30: 30: Phun Nhiều Máu Như Vậy Là Nghĩ Tranh Thủ Đồng Tình Sao
31 Chương 31: 31: Ngươi Bất Quá Cũng Chỉ Là Dân Đen Mà Thôi!
32 Chương 32: 32: Đối Với Bản Điện Hạ Mà Nói Quá Dối Trá!
33 Chương 33: 33: Ai Cũng Không Thể Làm Tổn Thương Nàng!
34 Chương 34: 34: Nữ Ma Đầu Ma Giáo Lọt Lưới!
35 Chương 35: 35: Diễm Không Quen Nhìn Hắn Làm Người Như Vậy!
36 Chương 36: 36: Ngươi Biết Ta Có Bao Nhiêu Ưu Điểm Sao
37 Chương 37: 37: Nàng Là Thê Tử Sắp Qua Cửa Của Diễm!
38 Chương 38: 38: Diễm Chỉ Khinh Người Thôi Chứ Không Có Quá Đáng!
39 Chương 39: 39: Bắt Lấy Nữ Nhân Kia!
40 Chương 40: 40: Cô Nương Ngươi Bị Diễm Mê Hoặc Sao
41 Chương 41: 41: Giúp Hoàn Nhan Hồng Chọc Tổ Ong Vò Vẽ!
42 Chương 42: 42: Diễm Thích Lấy Lòng Dạ Mị Cô Nương!
43 Chương 43: 43: Để Diễm Giúp Nàng Được Không
44 Chương 44: 44: Chỉ Mong Phu Quân Yêu Thương Diễm Thật Tốt!
45 Chương 45: 45: Tin Tưởng Mẫu Hậu Sẽ Không Chọc Giận Nàng Hiếu Thuận Nhi Tử
46 Chương 46: 46: Diễm Luôn Luôn Công Chính Lương Thiện Sẽ Trả Ngươi Công Đạo
47 Chương 47: 47: Dạ Mị Cô Nương Diễm Có Phải Rất Công Bằng Hay Không
48 Chương 48: Diễm và Dạ Mị liên thủ ức hiếp người.
49 Chương 49: Tính mạng Dạ Mị cô nương quan trọng hơn nàng gấp trăm lần.
50 Chương 50: Bắt được hổ phù Bắc Thần hoàng triều.
51 Chương 51: Bản thân có hèn nhát hay không, tự ngươi phải biết chứ?
52 Chương 52: Chỉ số thông minh không đủ, còn múa rìu qua mắt thợ.
53 Chương 53: Miệng nhỏ thật ngọt.
54 Chương 54: Cửu Hồn trở lại!
55 Chương 55: Trù tính.
56 Chương 56: Cửu Hồn tìm đến
57 Chương 57: Tình địch đụng độ, xé mặt giải quyết!
58 Chương 58: Diễm nịnh nọt.
59 Chương 59: Có người phục chế được mỹ mạo của ta?
60 Chương 60: Cô Nguyệt Vô Ngân.
61 Chương 61: Điện hạ, có phải ngài quá đặc biệt rồi không?
62 Chương 63: Điện hạ, xin đừng giả vờ ưu thương.
63 Chương 65: Dạ Mị cô nương, môi nàng thật ngọt.
64 Chương 66: Diễm nguyện đón nhận sủng ái như mưa rền gió dữ của Dạ Mị cô nương.
65 Chương 67: Dạ Mị cô nương, chúng ta tâm hữu linh tê*.
66 Chương 68: Dạ Mị cô nương có cần Diễm thị tẩm không?
67 Chương 69: Đổi bằng sinh mạng cũng xứng đáng.
68 Chương 70: Ngươi thích ta hay thích vua nịnh bợ hơn?
69 Chương 71: Cô gái ngông cuồng.
70 Chương 75: Hôm nay ta dạy các ngươi làm người!
71 Chương 76: Quỳ xuống nhận sai hay chống cự đến cùng?
72 Chương 77: Thăm hỏi Đại hoàng tử nhà các ngươi một chút.
73 Chương 78: Diễm chỉ giả vờ đáng thương với Dạ Mị cô nương.
74 Chương 79: Đừng bắt nạt Diễm yếu đuối!
75 Chương 80: Điện hạ, lương tâm ngài không đau sao?
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: 1: Cởi Đồ Ngay Lần Gặp Đầu Tiên
2
Chương 2: 2: Ngươi Cởi Hay Không Cởi Nếu Không Cởi Thì Ta Đi !
3
Chương 3: 3: Cô Nương Mời Ngươi Dừng Bước Tàn Nhẫn Lại!
4
Chương 4: 4: Có Phải Ngươi Vừa Gặp Ta Là Đã Yêu Rồi Không
5
Chương 5: 5: Ta Sẽ Dạy Ngươi Cách Truy Ta!
6
Chương 6: 6: Trong Lòng Diễm Chỉ Có Một Mình Nàng!
7
Chương 7: 7: Không Cần Phải Sợ Hãi Như Vậy Ta Đã Rất Dịu Dàng Rồi!
8
Chương 8: 8: Xem Ra Là Số Mệnh Định Nàng Ta Phải Chết!
9
Chương 9: 9: Điện Hạ Người Không Đói Sao
10
Chương 10: 10: Cầu Xin Ngươi Để Cho Ta Ăn Cơm Đi!
11
Chương 11: 11: Tắm Rửa Thay Y Phục Đi Câu Dẫn Cô Nương Kia!
12
Chương 12: 12: Các Ngươi Là Đến Vui Vẻ Đưa Tiễn Ta Sao
13
Chương 13: 13: Cô Nương Diễm Yêu Thích!
14
Chương 14: 14: Tứ Hoàng Tử Điện Hạ Yêu Mến!
15
Chương 15: 15: Nàng Là Một Nữ Tử Thiện Lương Không Đành Lòng Sát Sinh!
16
Chương 16: 16: Chúng Ta Bị Bán Cho Các Ngươi
17
Chương 17: 17: Các Ngươi Mua Được Ta Sao
18
Chương 18: 18: Muốn Ta Đánh Tới Khi Ngươi Quay Trở Về Sao
19
Chương 19: 19: Ta Giá Trị Liên Thành Rất Là Đắt!
20
Chương 20: 20: Làm Phát Bực Đem Hắn Làm Thịt!
21
Chương 21: 21: Xe Ngựa Của Ngươi Ta Trưng Dụng!
22
Chương 22: 22: Bản Điện Hạ Muốn Nàng!
23
Chương 23: 23: Hắn Muốn Giết Ngươi Nên Chém Hắn Không
24
Chương 24: 24: Ai Cho Phép Ngươi Tự Tiện Sửa Chữa Động Từ Của Ta
25
Chương 25: 25: Nhặt Được Một Thổ Hào Vô Cùng Siêu Cấp!
26
Chương 26: 26: Mang Ta Đi Đừng Để Ta Nói Lần Thứ Ba!
27
Chương 27: 27: Ta Là Người Tới Đây Đưa Các Ngươi Xuống Địa Ngục!
28
Chương 28: 28: Dù Sao Ta Chết Cũng Không Thảm Bằng Với Các Ngươi!
29
Chương 29: 29: Diễm Luôn Luôn Lương Thiện Chính Nghĩa!
30
Chương 30: 30: Phun Nhiều Máu Như Vậy Là Nghĩ Tranh Thủ Đồng Tình Sao
31
Chương 31: 31: Ngươi Bất Quá Cũng Chỉ Là Dân Đen Mà Thôi!
32
Chương 32: 32: Đối Với Bản Điện Hạ Mà Nói Quá Dối Trá!
33
Chương 33: 33: Ai Cũng Không Thể Làm Tổn Thương Nàng!
34
Chương 34: 34: Nữ Ma Đầu Ma Giáo Lọt Lưới!
35
Chương 35: 35: Diễm Không Quen Nhìn Hắn Làm Người Như Vậy!
36
Chương 36: 36: Ngươi Biết Ta Có Bao Nhiêu Ưu Điểm Sao
37
Chương 37: 37: Nàng Là Thê Tử Sắp Qua Cửa Của Diễm!
38
Chương 38: 38: Diễm Chỉ Khinh Người Thôi Chứ Không Có Quá Đáng!
39
Chương 39: 39: Bắt Lấy Nữ Nhân Kia!
40
Chương 40: 40: Cô Nương Ngươi Bị Diễm Mê Hoặc Sao
41
Chương 41: 41: Giúp Hoàn Nhan Hồng Chọc Tổ Ong Vò Vẽ!
42
Chương 42: 42: Diễm Thích Lấy Lòng Dạ Mị Cô Nương!
43
Chương 43: 43: Để Diễm Giúp Nàng Được Không
44
Chương 44: 44: Chỉ Mong Phu Quân Yêu Thương Diễm Thật Tốt!
45
Chương 45: 45: Tin Tưởng Mẫu Hậu Sẽ Không Chọc Giận Nàng Hiếu Thuận Nhi Tử
46
Chương 46: 46: Diễm Luôn Luôn Công Chính Lương Thiện Sẽ Trả Ngươi Công Đạo
47
Chương 47: 47: Dạ Mị Cô Nương Diễm Có Phải Rất Công Bằng Hay Không
48
Chương 48: Diễm và Dạ Mị liên thủ ức hiếp người.
49
Chương 49: Tính mạng Dạ Mị cô nương quan trọng hơn nàng gấp trăm lần.
50
Chương 50: Bắt được hổ phù Bắc Thần hoàng triều.
51
Chương 51: Bản thân có hèn nhát hay không, tự ngươi phải biết chứ?
52
Chương 52: Chỉ số thông minh không đủ, còn múa rìu qua mắt thợ.
53
Chương 53: Miệng nhỏ thật ngọt.
54
Chương 54: Cửu Hồn trở lại!
55
Chương 55: Trù tính.
56
Chương 56: Cửu Hồn tìm đến
57
Chương 57: Tình địch đụng độ, xé mặt giải quyết!
58
Chương 58: Diễm nịnh nọt.
59
Chương 59: Có người phục chế được mỹ mạo của ta?
60
Chương 60: Cô Nguyệt Vô Ngân.
61
Chương 61: Điện hạ, có phải ngài quá đặc biệt rồi không?
62
Chương 63: Điện hạ, xin đừng giả vờ ưu thương.
63
Chương 65: Dạ Mị cô nương, môi nàng thật ngọt.
64
Chương 66: Diễm nguyện đón nhận sủng ái như mưa rền gió dữ của Dạ Mị cô nương.
65
Chương 67: Dạ Mị cô nương, chúng ta tâm hữu linh tê*.
66
Chương 68: Dạ Mị cô nương có cần Diễm thị tẩm không?
67
Chương 69: Đổi bằng sinh mạng cũng xứng đáng.
68
Chương 70: Ngươi thích ta hay thích vua nịnh bợ hơn?
69
Chương 71: Cô gái ngông cuồng.
70
Chương 75: Hôm nay ta dạy các ngươi làm người!
71
Chương 76: Quỳ xuống nhận sai hay chống cự đến cùng?
72
Chương 77: Thăm hỏi Đại hoàng tử nhà các ngươi một chút.
73
Chương 78: Diễm chỉ giả vờ đáng thương với Dạ Mị cô nương.
74
Chương 79: Đừng bắt nạt Diễm yếu đuối!
75
Chương 80: Điện hạ, lương tâm ngài không đau sao?