Chương 37: 37: Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương

Ngọc Phương mỉm cười:
-Sát thủ thì là sát thủ, hà cớ gì thêm chữ "chuyên nghiệp" vào làm chi cho em khó hiểu.
Phục Thăng đanh giọng:
-Sát thủ chuyên nghiệp là những kẻ nhận tiền để giết người và họ không biết làm gì khác ngoài việc giết người.
Ngọc Phương cười lớn:
-Theo như cách anh nói thì em không phải sát thủ chuyên nghiệp đâu.
-Thật sao? - Gương mặt của Phục Thăng giãn ra.
Ngọc Phương gật đầu:
-Thật mà, ngoài chém giết ra em nấu ăn cũng khá giỏi, vả lại em giết người theo mệnh lệnh, chứ chưa bao giờ vì tiền.
Phục Thăng sa sầm nét mặt, tia hi vọng cuối cùng tan biến mất theo cái gật đầu của cô.

Anh lặng thinh, lấy thìa đưa cho cô rồi hỏi:
-Ai đã sai khiến em?
-Nghĩa phụ của em, Trương Phúc Loan, người muốn em giết ai thì em sẽ hạ sát kẻ đó.
Phục Thăng bối rối:
-Trương Phúc Loan, cái tên này nghe quen lắm.
-Ngày nay người ta gọi ông là quyền thần Trương Phúc Loan, kẻ đã phá hoại gần như toàn bộ rường cột của Đàng Trong.

Người khiến cho Đàng Trong bị Chúa Trịnh thâu tóm.

- Ngọc Phương mỉm cười.
-Vô lý, chuyện đó đã hơn 400 năm trước....!- Phục Thăng nhăn mày nhíu mặt.
Ngọc Phương khẽ đáp:
-Khi nãy anh mới nói dù phản khoa học gì đó, nhưng xâu chuỗi mọi chuyện lại rất hợp lý mà.

Sao bây giờ lại nói vô lý?
Phục Thăng bần thần cả người, anh im lặng một lúc rồi cất tiếng:
-Ăn kem đi, coi chừng chảy hết đó.
Ngọc Phương nhẹ nhàng cầm thìa xúc từng miếng kem cho vào miệng.

Vị kem lành lạnh, tan chảy nơi đầu lưỡi của cô.

Mỗi cục kem, mỗi màu là một vị khác nhau.

Như màu vàng có mùi sầu riêng, màu cam có vị của trái mít, màu tím mang hương vị của khoai môn.

Lần đầu được ăn món kem trong truyền thuyết, thứ mà chỉ có các hoàng đế Trung Hoa hoặc giới quý tộc của Phú Lang Sa mới được nếm.

Ngọc Phương cảm thấy trên trần đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Như chuyện cô từ quá khứ trôi dạt đến hiện đại chẳng hạn...
-Em đến được đây bằng cách nào ?
Tiếng của Phục Thăng cất lên, cắt đôi dòng suy nghĩ của cô.
-Khi nãy anh có nói thấy bóng em giữa ánh chớp của sấm sét.

Tối hôm đó em bị một tia sét đánh trúng lúc ngoi đầu lên thở ở giữa sông.
-Em bị người ta truy đuổi, khi nhảy xuống sông để tẩu thoát thì bị sét đánh, đúng không? - Phục Thăng hỏi.
Ngọc Phương bắt chước anh, giơ ngón tay cái lên:
-Anh thông minh ghê, chính xác là vậy.
Nhìn nụ cười và nét mặt ngây thơ của cô, đúng là không liên quan gì đến chuyện giết người và chạy trốn này.

Phục Thăng thở khì một tiếng rồi nói:
-Chuyện rõ mồn một, đâu ai ban đêm lại nhảy xuống sông cùng với một mũi tên trên người chứ.

Mà em giết được người đó hay chưa?
Ngọc Phương cụp mắt, giọng buồn bã:
-Anh biết không, em là một trong mười người đứng đầu của tổ chức Âm Binh do nghĩa phụ tạo ra.

Một khi em ra tay, chưa có ai toàn mạng bao giờ.
-Em giết người đó rồi?
Ngọc Phương buông chiếc thìa kem xuống, khẽ gật đầu, đôi mắt ngấn lệ.

Phục Thăng hỏi dò:
-Em hối hận vì đã giết người sao?
Cô bé mỉm cười, nhìn anh đáp:
-Em bắt đầu giết người từ năm mới lên sáu, anh nghĩ em hối hận vì giết một người nào đó à?
-Sáu tuổi, sao có thể như thế được, ở tuổi đó em chỉ là một đứa trẻ....
Ngọc Phương lắc đầu:
-Khi nào muốn, em sẽ kể cho anh nghe.

Anh chàng mà em hạ sát khi đó là một người rất đặc biệt.
Kỳ lạ thay, khi nghe cô nói về anh chàng bị giết kia, Phục Thăng cảm thấy hình như ....!mình có chút ghen tuông.

Anh ra vẻ hờ hững hỏi:
-Anh ta đặc biệt như thế nào mà lại làm tâm trạng em phức tạp như vậy, đẹp trai lắm hả?
Ngọc Phương nghe hỏi không nhịn được cười, cô che miệng cười khúc khích:
-Hóa ra là anh ghen?
-Không hề, ghen tuông cái gì với một người đã bị em giết chứ.

- Phục Thăng gân cổ cãi.
-Có ai đời đi giết người mà còn để ý mục tiêu đẹp xấu ra sao đâu.
-Vậy em nói anh ta đặc biệt như thế nào?

Ngọc Phương thở dài đáp:
-Anh ta có khí chất của một đại trượng phu, xem cái chết nhẹ tợ lông hồng.

Em chưa từng thấy ai không sợ chết như anh ta.
Phục Thăng nghe cô nói thì lặng thinh, lấy thìa múc kem ăn.

Gió thổi lồng lộng từ mặt sông vào, cộng với cái lạnh của kem làm Phục Thăng rùng mình ớn lạnh.

Ngọc Phương mỉm cười:
-Anh có sợ em không?
-Một chút cũng không.

- Phục Thăng nhìn thẳng vào mắt cô trả lời.
-Người đó cũng không sợ em một chút nào, ai gặp Âm Binh Đệ Nhất Quỷ - Diêm Vương Thủ - Trương Ngọc Phương này đều rúm ró cả chân tay.

Duy nhất chắc có người đó và anh là không hề sợ em.
-Em là bạn gái của anh, dù em có là cô hồn dã quỷ anh cũng không sợ hãi chút nào.

- Phục Thăng nghiêm túc nói - Mà khoan, em đứng hàng đầu trong cái tổ chức đó sao?
Ngọc Phương cười lớn:
-Ừ, đệ nhất sát thủ của nghĩa phụ mà.

-Vậy còn cái tên "Diêm Vương Thủ" là sao?
-Diêm Vương bắt ai thì người đó phải chết, không cách nào thoát được.

Mà bắt thì phải dùng tay, em chính là cánh tay của Diêm Vương.

Cho nên mọi người trong Âm Binh gọi em là Diêm Vương Thủ.
Phục Thăng hỏi:
-Cái tên đó anh chưa hề nghe trong sử sách nhắc đến?
-Nếu để người ngoài biết được thì còn gì gọi là tổ chức bí mật chứ? - Ngọc Phương vừa ăn kem vừa đáp.
-Từ lúc đến đây, em có giết ai nữa không?
-Lại tra khảo.

- Ngọc Phương lườm Phục Thăng rồi nói tiếp - Em khai thật, em chưa giết ai kể từ lúc được anh cứu cho đến nay.

Hài lòng chưa anh cảnh sát Đặng Phục Thăng.

Phục Thăng đặt thìa kem xuống, xoa xoa tay đáp:
-Án mưu sát kia đã 400 năm trước, quá thời hạn truy tố nên anh không tính.

Nhưng nếu em phạm pháp ở hiện tại này, để anh biết được, anh sẽ bắt em.
Ngọc Phương thản nhiên vừa mút những miếng kem còn sót lại trên thìa vừa nói:
-Vậy thì em sẽ không để cho anh biết là được.
-Em ...em...!nếu đã đến đây thì xem như ông trời cho em một cơ hội để làm người tốt.

Em phải trân trọng cơ hội này, sống hạnh phúc như một người bình thường.

Đừng tính đến mấy chuyện kinh khủng đó nữa.

- Phục Thăng tức giận nói.
-Rồi, biết rồi, bổn cô nương sẽ hoàn lương.

Cảnh sát đại nhân nói nhiều nghe nhức đầu quá.

Ngọc Phương khẽ cười, vét hết kem trên đĩa ăn sạch.

Xong xuôi, cô nàng lấy khăn lau miệng rồi nói:
-Mình về thôi, em thấy anh mệt và buồn ngủ rồi.
Phục Thăng gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài thanh toán tiền.Đi được vài bước, anh nghe Ngọc Phương nói:
-Đẹp trai lắm.
-Anh không hiểu, ý em đang nói ai? - Phục Thăng đứng lại, quay đầu lại nhìn cô.
-Em trả lời câu hỏi của anh khi nãy đó.
Phục Thăng gật đầu bước tiếp, tiếng của Ngọc Phương lại cất lên từ phía sau:
-Anh và anh ta giống nhau như hai giọt nước, nhưng anh có nụ cười dễ thương hơn nhiều.
Phục Thăng mỉm cười, bước nhanh ra quầy tính tiền.

Chapter
1 Chương 1: 1: Món Nợ Tiền Kiếp
2 Chương 2: 2: Phục Thăng Anh Chưa Chết Sao
3 Chương 3: 3: Con Ngựa Sắt
4 Chương 4: 4: Tại Đồn Cảnh Sát
5 Chương 5: 5: Tia Sét Đã Đưa Em Đến Đây
6 Chương 6: 6: Cô Gái Đến Từ 400 Năm Trước
7 Chương 7: 7: Cô Đùa Dai Thật Đấy
8 Chương 8: 8: Anh Muốn Tôi Rời Khỏi Nơi Đây Sao
9 Chương 9: 9: Tôi Không Có Thời Gian
10 Chương 10: 10: Nguyệt Kinh Bố
11 Chương 11: 11: Xóm Mả
12 Chương 12: 12: Chị Đại Xóm Mả
13 Chương 13: 13: Văn Kinh Võ Khủng
14 Chương 14: 14: Hổ Trướng Khu Cơ Phần Thứ Tư
15 Chương 15: 15: Anh Hai Là Chèo
16 Chương 16: 16: Ăn Gì Cũng Được
17 Chương 17: 17: Gia Định Thất Gia
18 Chương 18: 18: Gia Định Đặng Gia
19 Chương 19: 19: Món Gà Cái Bang
20 Chương 20: 20: Cô Lao Công Ngọc Phương
21 Chương 21: 21: Không Được Lớn Tiếng Với Em
22 Chương 22: 22: Anh Buông Ra Em Đi Giết Nó
23 Chương 23: 23: Kim Đồng
24 Chương 24: 24: Em Có Phải Kẻ Giết Người Hàng Loạt Không
25 Chương 25: 25: Phở Là Món Gì
26 Chương 26: 26: Nghiệt Duyên Bắt Đầu Từ Vinh Lộc Đại Phu
27 Chương 27: 27: Anh Xem Em Là Tội Phạm Hay Sao
28 Chương 28: 28: Tuấn Bá Dòng
29 Chương 29: 29: Ngày Làm Việc Đầu Tiên
30 Chương 30: 30: Gặp Băng Tám Keo
31 Chương 31: 31: Sấm Động Giữa Trời Quang
32 Chương 32: 32: Tốt Nhất Đừng Hỏi
33 Chương 33: 33: Mãi Yêu Tuyết Trinh
34 Chương 34: 34: Chậu Đã Cắm Hoa
35 Chương 35: 35: Kem Ngọc Phương
36 Chương 36: 36: Em Là Gì Anh Nói Đi
37 Chương 37: 37: Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương
38 Chương 38: 38: Làm Bạn Gái Của Anh Nhé
39 Chương 39: 39: Nước Chảy Sắt Đá Cũng Phải Mòn
40 Chương 40: 40: Mợ Phương
41 Chương 41: 41: Môn Đăng Hộ Đối
42 Chương 42: 42: May Mắn Và Lời Nguyền
43 Chương 43: 43: Gánh Nặng Được Giải Tỏa
44 Chương 44: 44: Anh Hùng Khó Vượt Ải Mỹ Nhân
45 Chương 45: 45: Thế Cân Bằng Mong Manh 500 Năm
46 Chương 46: 46: Đồ Bẩn Thỉu
47 Chương 47: 47: Đoạt Mạng Con Sói Già
48 Chương 48: 48: Sát Thủ Ăn Gì Sau Khi Hành Sự
49 Chương 49: 49: Đại Tỷ
50 Chương 50: 50: Âm Binh Đệ Ngũ Quỷ
51 Chương 51: 51: Không Có Kẻ Phản Bội
52 Chương 52: 52: Cô Gái Bí Ẩn Đến Từ Trương Gia
53 Chương 53: 53: Heo Ăn Thịt Người
54 Chương 54: 54: Thương Trường Là Chiến Trường
55 Chương 55: 55: Tội Lỗi Nào Cũng Có Thể Tha Thứ
56 Chương 56: 56: Không Phải Ác Mộng
57 Chương 57: 57: Về Nhà
58 Chương 58: 58: Sẽ Sớm Quay Về
59 Chương 59: 59: Đặng Gia Gia Đấu
60 Chương 60: 60: Bạch Liên Nhục
61 Chương 61: 61: Ngươi Còn Ăn Thịt Người Không
62 Chương 62: 62: Tái Ngộ Nhị Quỷ
63 Chương 63: 63: Chỉ Là Chào Hỏi
Chapter

Updated 63 Episodes

1
Chương 1: 1: Món Nợ Tiền Kiếp
2
Chương 2: 2: Phục Thăng Anh Chưa Chết Sao
3
Chương 3: 3: Con Ngựa Sắt
4
Chương 4: 4: Tại Đồn Cảnh Sát
5
Chương 5: 5: Tia Sét Đã Đưa Em Đến Đây
6
Chương 6: 6: Cô Gái Đến Từ 400 Năm Trước
7
Chương 7: 7: Cô Đùa Dai Thật Đấy
8
Chương 8: 8: Anh Muốn Tôi Rời Khỏi Nơi Đây Sao
9
Chương 9: 9: Tôi Không Có Thời Gian
10
Chương 10: 10: Nguyệt Kinh Bố
11
Chương 11: 11: Xóm Mả
12
Chương 12: 12: Chị Đại Xóm Mả
13
Chương 13: 13: Văn Kinh Võ Khủng
14
Chương 14: 14: Hổ Trướng Khu Cơ Phần Thứ Tư
15
Chương 15: 15: Anh Hai Là Chèo
16
Chương 16: 16: Ăn Gì Cũng Được
17
Chương 17: 17: Gia Định Thất Gia
18
Chương 18: 18: Gia Định Đặng Gia
19
Chương 19: 19: Món Gà Cái Bang
20
Chương 20: 20: Cô Lao Công Ngọc Phương
21
Chương 21: 21: Không Được Lớn Tiếng Với Em
22
Chương 22: 22: Anh Buông Ra Em Đi Giết Nó
23
Chương 23: 23: Kim Đồng
24
Chương 24: 24: Em Có Phải Kẻ Giết Người Hàng Loạt Không
25
Chương 25: 25: Phở Là Món Gì
26
Chương 26: 26: Nghiệt Duyên Bắt Đầu Từ Vinh Lộc Đại Phu
27
Chương 27: 27: Anh Xem Em Là Tội Phạm Hay Sao
28
Chương 28: 28: Tuấn Bá Dòng
29
Chương 29: 29: Ngày Làm Việc Đầu Tiên
30
Chương 30: 30: Gặp Băng Tám Keo
31
Chương 31: 31: Sấm Động Giữa Trời Quang
32
Chương 32: 32: Tốt Nhất Đừng Hỏi
33
Chương 33: 33: Mãi Yêu Tuyết Trinh
34
Chương 34: 34: Chậu Đã Cắm Hoa
35
Chương 35: 35: Kem Ngọc Phương
36
Chương 36: 36: Em Là Gì Anh Nói Đi
37
Chương 37: 37: Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương
38
Chương 38: 38: Làm Bạn Gái Của Anh Nhé
39
Chương 39: 39: Nước Chảy Sắt Đá Cũng Phải Mòn
40
Chương 40: 40: Mợ Phương
41
Chương 41: 41: Môn Đăng Hộ Đối
42
Chương 42: 42: May Mắn Và Lời Nguyền
43
Chương 43: 43: Gánh Nặng Được Giải Tỏa
44
Chương 44: 44: Anh Hùng Khó Vượt Ải Mỹ Nhân
45
Chương 45: 45: Thế Cân Bằng Mong Manh 500 Năm
46
Chương 46: 46: Đồ Bẩn Thỉu
47
Chương 47: 47: Đoạt Mạng Con Sói Già
48
Chương 48: 48: Sát Thủ Ăn Gì Sau Khi Hành Sự
49
Chương 49: 49: Đại Tỷ
50
Chương 50: 50: Âm Binh Đệ Ngũ Quỷ
51
Chương 51: 51: Không Có Kẻ Phản Bội
52
Chương 52: 52: Cô Gái Bí Ẩn Đến Từ Trương Gia
53
Chương 53: 53: Heo Ăn Thịt Người
54
Chương 54: 54: Thương Trường Là Chiến Trường
55
Chương 55: 55: Tội Lỗi Nào Cũng Có Thể Tha Thứ
56
Chương 56: 56: Không Phải Ác Mộng
57
Chương 57: 57: Về Nhà
58
Chương 58: 58: Sẽ Sớm Quay Về
59
Chương 59: 59: Đặng Gia Gia Đấu
60
Chương 60: 60: Bạch Liên Nhục
61
Chương 61: 61: Ngươi Còn Ăn Thịt Người Không
62
Chương 62: 62: Tái Ngộ Nhị Quỷ
63
Chương 63: 63: Chỉ Là Chào Hỏi