Chương 7: 7: Cô Đùa Dai Thật Đấy

Phục Thăng cau mày:
-Cô đùa đúng không?
-Tôi nói sự thật.

- Ngọc Phương nghiêm nghị trả lời, nhưng nhìn gương mặt cau có của Phục Thăng, bất giác nhịn cười không nổi, cô ôm bụng cười ngặt nghẽo.
-Cô đùa dai thật.

- Phục Thăng lắc đầu cười theo.
Ngọc Phương cố nhịn cười, cô nói:
-Nói tóm lại tôi không biết thứ chữ Quốc Ngữ đó, anh có thể dạy tôi không?
-Nếu cô không biết thật thì tôi sẽ dạy.
Ngọc Phương cúi đầu:
-Tôi không biết thật.

Xin anh dạy cho tôi.
Giọng điệu không phải như đùa, mặc dù có bối rối, Phục Thăng vẫn nhận lời:
-Ừ, vậy để tôi dạy cho cô.
Anh tra trên Internet ra sách giáo khoa lớp một.

Nhìn hình ảnh của quyển sách hiện ra trên điện thoại, Ngọc Phương cảm thán:
-Thứ này hay thật, hình ảnh cũng rất đẹp, bấm bấm vài cái là có ngay quyển sách.
Phục Thăng nhìn cô, không muốn nói thêm lời nào, anh chỉ tay vào bảng ký tự ABC trên sách rồi nói:
-Đây là chữ A, đọc là "a"....
Cứ thế hai người chụm đầu vào nhau một người dạy, một người học từ bảng chữ cái, dấu câu cho đến ráp vần.

Ánh sáng tắt dần, trời đã về chiều tối, Phục Thăng ngẩn người, đã bốn tiếng trôi qua.

Cô bé này quả thật không biết chút gì về chữ Quốc Ngữ chứ không phải nói dối.

Nhưng lại rất thông minh, chỉ bốn tiếng đồng hồ, cô đã có thể đọc thông viết thạo.

Trời sụp tối, khiến cô không thể nhìn rõ chữ nữa, Ngọc Phương tập trung viết, không ngẩng đầu lên, cô nói:
-Anh chong đèn giùm tôi với.
-Chong đèn?
Hỏi kháy thế thôi, chứ Phục Thăng vẫn đứng lên mở đèn trong nhà.

Căn phòng sáng bừng lên, Ngọc Phương há hốc miệng nhìn lên:
-Đèn sáng thật, suýt chút nữa tôi tưởng trời đã sáng.
Phục Thăng lắc đầu, chép miệng mấy cái.

Anh lấy áo khoác, chùm chìa khóa xe, đi ra cửa rồi quay lại nói với Ngọc Phương:
-Tôi ra ngoài mua đồ ăn tối, cô cứ học đi nhé.
Ngọc Phương ngước mắt nhìn anh, khẽ khàng đáp:
-Dạ.
-Ngoan dữ ta.

- Phục Thăng cười.
Ngọc Phương vừa cắm cúi viết tiếp vừa trả lời:
-Nhất tự vi sư, bán tự vi sư mà, có chi lạ lùng.
Phục Thăng nhún vai rồi mở cửa ra ngoài.

Hơn một tiếng sau, anh trở về, tay xách một bịch đồ to tướng và một chiếc hộp nhỏ màu trắng.

Thấy Ngọc Phương vẫn đang học, anh đặt thức ăn ra bàn bếp rồi ngó nghiêng xem cô viết gì.

Thánh thần ơi, cô bé đang viết hẳn một đoạn văn mô tả lại ngôi nhà của anh.

Phục Thăng ngạc nhiên hết sức:
-Tô chưa từng gặp ai thông minh như cô.
-Giờ đã gặp rồi đó.

- Ngọc Phương buông bút hít hít ngửi ngửi rồi nói tiếp:
-Mùi thơm quá.
Phục Thăng cười:
-Thấy học trò học giỏi nên thầy mua cơm gà xối mỡ thưởng cho.
-Cảm ơn anh.
-Ăn cơm trước đi rồi học tiếp.

- Phục Thăng dọn cơm ra bàn.
Cuối cùng cũng gặp được món mình quen thuộc, Ngọc Phương dọn dẹp tập và viết đặt xuống đất.

Hai người im lặng dùng bữa, kết thúc hai đĩa cơm gà, Phục Thăng hỏi:
-Cô thấy ngon miệng không?
-Ngon, có vài gia vị lạ, nhưng cơ bản thì món này tôi đã từng ăn rồi.
-Cô có nhớ thêm điều gì không?

Thấy gương mặt của Phục Thăng tỏ vẻ vẫn không tin điều mình nói, Ngọc Phương phì cười:
-Tôi có quên gì đâu mà phải nhớ.
-Cô đùa dai quá đó, không nói với cô nữa, tôi đi rửa chén đây.
Phục Thăng định đứng dậy dọn dẹp, nhưng cô bé còn nhanh hơn anh:
-Anh ngồi xuống, tôi đã nói sẽ làm việc này cho đến hết cuộc đời.
Không kịp để anh phản ứng, Ngọc Phương đem hết muỗng đĩa ra bồn rửa chén.

Nhìn cô bé xinh như mộng kia đang rửa chén giúp mình.

Phục Thăng có cảm giác như mình và cô ta là một đôi vợ chồng trẻ trong nhà này, vô thức nở một nụ cười ngây ngốc.

Ngọc Phương đang dở tay rửa chén, vô tình thấy anh chàng kia đang cười, cô hỏi luôn:
-Anh cười gì? Chưa từng thấy phụ nữ rửa chén à.
-Cô ăn miếng trả miếng ghê thật.- Phục Thăng cười xòa.
Ngọc Phương đáp:
-Ân đền oán trả.
Cô sắp hết đĩa muỗng lên kệ, lau tay rồi quay trở lại bàn.

Phục Thăng lấy từ trong cái túi to kia mấy bộ váy và hai chiếc đầm ngủ cùng một cái bọc màu đen nhỏ, anh nói:
-Sẵn tiện tôi mua cho cô thêm một ít váy, đồ ngủ và ...
Anh chỉ vào chiếc bịch nhỏ màu đen:
-...!đồ lót.
Ngọc Phương cầm lấy đống đồ, đặt qua một bên rồi nói:
-Cảm ơn, sau này tôi sẽ trả lại tiền cho anh.
Phục Thăng lắc đầu:
-Không cần đâu, chuyện này nhỏ lắm.
-Nhỏ hay lớn gì thì cũng phải trả cho anh, tôi mắc nợ đủ rồi.

- Ngọc Phương đáp.
Phục Thăng ngạc nhiên:
-Cô nợ nần nhiều lắm à?
Ngọc Phương nhìn anh, đôi mắt lộ nét buồn bã, đoạn gật đầu:
-Tôi mắc nợ anh một cái mạng thì có gọi là nhiều hay không.
Phục Thăng hiểu nhầm ý cô nói đến việc mình đã cứu giúp, anh xua tay:

-Không, cô không nợ nần gì tôi cả, ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ cứu cô mà.
Ngọc Phương mỉm cười, nghĩ thầm:
-" Đồ ngốc, là em đã giết anh ở kiếp trước, nên kiếp này em sẽ trả nợ lại cho anh."
Cô cầm giấy viết lên định học tiếp, Phục Thăng vội ngăn lại:
-Khoan, tôi có mua cho cô một chiếc điện thoại, cô còn nhớ cách sử dụng không?
Ngọc Phương thở dài:
-Đã nói với anh rồi, tôi có quên đâu mà nhớ, tôi không biết cách sử dụng thứ này, anh chỉ đi.
Vẫn nghĩ cô bé đùa, Phục Thăng thật thà lắp sim, vào chiếc điện thoại, anh đưa đến trước mặt Ngọc Phương:
-Tôi đã đăng ký cho cô một số điện thoại, tôi cũng đã cài số của mình vào.

Ngày mai khi tôi đi làm, nếu cô muốn liên hệ với tôi thì cứ nhấn vào đây...
Anh hướng dẫn cô cách gọi cho mình, quẹt qua vài cái rồi nói tiếp:
-Nếu cô muốn tra cứu thông tin gì thì cứ nhấn vào biểu tượng trình duyệt này, gõ vào thông tin cô muốn tìm kiếm, khi đó sẽ có thông tin hồi đáp, dù sao cô cũng đã có thể đọc viết rành rẽ, tôi tin cô có thể sử dụng thứ này dễ dàng.
Ngọc Phương chăm chú quan sát, cô quẹt quẹt chiếc điện thoại, chỉ vào biểu tượng bản đồ trên màn hình:
-Bản đồ này là sao?
-À, dựa trên hệ thống định vị toàn cầu GPS, bản đồ này nếu cô nhấn vào sẽ hiện ra toàn bộ đường đi ở Sài Gòn.

Cô nhìn nè...
Phục Thăng chỉ tay vào vị trí chấm tròn giữa bản đồ, nói tiếp:
-Đây là vị trí nơi cô đang đứng, khi cô di chuyển, nó cũng sẽ di chuyển theo.
-Hay ghê, tiện lợi thật.

- Ngọc Phương tấm tắc khen ngợi.
Nhìn cô bé vọc bản đồ chán, Phục Thăng nói:
-Cô cứ từ từ tìm hiểu, tôi đi tắm trước.
Ngọc Phương ừ hử cho có lệ rồi tiếp tục cắm mặt vào chiếc điện thoại.

Chapter
1 Chương 1: 1: Món Nợ Tiền Kiếp
2 Chương 2: 2: Phục Thăng Anh Chưa Chết Sao
3 Chương 3: 3: Con Ngựa Sắt
4 Chương 4: 4: Tại Đồn Cảnh Sát
5 Chương 5: 5: Tia Sét Đã Đưa Em Đến Đây
6 Chương 6: 6: Cô Gái Đến Từ 400 Năm Trước
7 Chương 7: 7: Cô Đùa Dai Thật Đấy
8 Chương 8: 8: Anh Muốn Tôi Rời Khỏi Nơi Đây Sao
9 Chương 9: 9: Tôi Không Có Thời Gian
10 Chương 10: 10: Nguyệt Kinh Bố
11 Chương 11: 11: Xóm Mả
12 Chương 12: 12: Chị Đại Xóm Mả
13 Chương 13: 13: Văn Kinh Võ Khủng
14 Chương 14: 14: Hổ Trướng Khu Cơ Phần Thứ Tư
15 Chương 15: 15: Anh Hai Là Chèo
16 Chương 16: 16: Ăn Gì Cũng Được
17 Chương 17: 17: Gia Định Thất Gia
18 Chương 18: 18: Gia Định Đặng Gia
19 Chương 19: 19: Món Gà Cái Bang
20 Chương 20: 20: Cô Lao Công Ngọc Phương
21 Chương 21: 21: Không Được Lớn Tiếng Với Em
22 Chương 22: 22: Anh Buông Ra Em Đi Giết Nó
23 Chương 23: 23: Kim Đồng
24 Chương 24: 24: Em Có Phải Kẻ Giết Người Hàng Loạt Không
25 Chương 25: 25: Phở Là Món Gì
26 Chương 26: 26: Nghiệt Duyên Bắt Đầu Từ Vinh Lộc Đại Phu
27 Chương 27: 27: Anh Xem Em Là Tội Phạm Hay Sao
28 Chương 28: 28: Tuấn Bá Dòng
29 Chương 29: 29: Ngày Làm Việc Đầu Tiên
30 Chương 30: 30: Gặp Băng Tám Keo
31 Chương 31: 31: Sấm Động Giữa Trời Quang
32 Chương 32: 32: Tốt Nhất Đừng Hỏi
33 Chương 33: 33: Mãi Yêu Tuyết Trinh
34 Chương 34: 34: Chậu Đã Cắm Hoa
35 Chương 35: 35: Kem Ngọc Phương
36 Chương 36: 36: Em Là Gì Anh Nói Đi
37 Chương 37: 37: Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương
38 Chương 38: 38: Làm Bạn Gái Của Anh Nhé
39 Chương 39: 39: Nước Chảy Sắt Đá Cũng Phải Mòn
40 Chương 40: 40: Mợ Phương
41 Chương 41: 41: Môn Đăng Hộ Đối
42 Chương 42: 42: May Mắn Và Lời Nguyền
43 Chương 43: 43: Gánh Nặng Được Giải Tỏa
44 Chương 44: 44: Anh Hùng Khó Vượt Ải Mỹ Nhân
45 Chương 45: 45: Thế Cân Bằng Mong Manh 500 Năm
46 Chương 46: 46: Đồ Bẩn Thỉu
47 Chương 47: 47: Đoạt Mạng Con Sói Già
48 Chương 48: 48: Sát Thủ Ăn Gì Sau Khi Hành Sự
49 Chương 49: 49: Đại Tỷ
50 Chương 50: 50: Âm Binh Đệ Ngũ Quỷ
51 Chương 51: 51: Không Có Kẻ Phản Bội
52 Chương 52: 52: Cô Gái Bí Ẩn Đến Từ Trương Gia
53 Chương 53: 53: Heo Ăn Thịt Người
54 Chương 54: 54: Thương Trường Là Chiến Trường
55 Chương 55: 55: Tội Lỗi Nào Cũng Có Thể Tha Thứ
56 Chương 56: 56: Không Phải Ác Mộng
57 Chương 57: 57: Về Nhà
58 Chương 58: 58: Sẽ Sớm Quay Về
59 Chương 59: 59: Đặng Gia Gia Đấu
60 Chương 60: 60: Bạch Liên Nhục
61 Chương 61: 61: Ngươi Còn Ăn Thịt Người Không
62 Chương 62: 62: Tái Ngộ Nhị Quỷ
63 Chương 63: 63: Chỉ Là Chào Hỏi
Chapter

Updated 63 Episodes

1
Chương 1: 1: Món Nợ Tiền Kiếp
2
Chương 2: 2: Phục Thăng Anh Chưa Chết Sao
3
Chương 3: 3: Con Ngựa Sắt
4
Chương 4: 4: Tại Đồn Cảnh Sát
5
Chương 5: 5: Tia Sét Đã Đưa Em Đến Đây
6
Chương 6: 6: Cô Gái Đến Từ 400 Năm Trước
7
Chương 7: 7: Cô Đùa Dai Thật Đấy
8
Chương 8: 8: Anh Muốn Tôi Rời Khỏi Nơi Đây Sao
9
Chương 9: 9: Tôi Không Có Thời Gian
10
Chương 10: 10: Nguyệt Kinh Bố
11
Chương 11: 11: Xóm Mả
12
Chương 12: 12: Chị Đại Xóm Mả
13
Chương 13: 13: Văn Kinh Võ Khủng
14
Chương 14: 14: Hổ Trướng Khu Cơ Phần Thứ Tư
15
Chương 15: 15: Anh Hai Là Chèo
16
Chương 16: 16: Ăn Gì Cũng Được
17
Chương 17: 17: Gia Định Thất Gia
18
Chương 18: 18: Gia Định Đặng Gia
19
Chương 19: 19: Món Gà Cái Bang
20
Chương 20: 20: Cô Lao Công Ngọc Phương
21
Chương 21: 21: Không Được Lớn Tiếng Với Em
22
Chương 22: 22: Anh Buông Ra Em Đi Giết Nó
23
Chương 23: 23: Kim Đồng
24
Chương 24: 24: Em Có Phải Kẻ Giết Người Hàng Loạt Không
25
Chương 25: 25: Phở Là Món Gì
26
Chương 26: 26: Nghiệt Duyên Bắt Đầu Từ Vinh Lộc Đại Phu
27
Chương 27: 27: Anh Xem Em Là Tội Phạm Hay Sao
28
Chương 28: 28: Tuấn Bá Dòng
29
Chương 29: 29: Ngày Làm Việc Đầu Tiên
30
Chương 30: 30: Gặp Băng Tám Keo
31
Chương 31: 31: Sấm Động Giữa Trời Quang
32
Chương 32: 32: Tốt Nhất Đừng Hỏi
33
Chương 33: 33: Mãi Yêu Tuyết Trinh
34
Chương 34: 34: Chậu Đã Cắm Hoa
35
Chương 35: 35: Kem Ngọc Phương
36
Chương 36: 36: Em Là Gì Anh Nói Đi
37
Chương 37: 37: Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương
38
Chương 38: 38: Làm Bạn Gái Của Anh Nhé
39
Chương 39: 39: Nước Chảy Sắt Đá Cũng Phải Mòn
40
Chương 40: 40: Mợ Phương
41
Chương 41: 41: Môn Đăng Hộ Đối
42
Chương 42: 42: May Mắn Và Lời Nguyền
43
Chương 43: 43: Gánh Nặng Được Giải Tỏa
44
Chương 44: 44: Anh Hùng Khó Vượt Ải Mỹ Nhân
45
Chương 45: 45: Thế Cân Bằng Mong Manh 500 Năm
46
Chương 46: 46: Đồ Bẩn Thỉu
47
Chương 47: 47: Đoạt Mạng Con Sói Già
48
Chương 48: 48: Sát Thủ Ăn Gì Sau Khi Hành Sự
49
Chương 49: 49: Đại Tỷ
50
Chương 50: 50: Âm Binh Đệ Ngũ Quỷ
51
Chương 51: 51: Không Có Kẻ Phản Bội
52
Chương 52: 52: Cô Gái Bí Ẩn Đến Từ Trương Gia
53
Chương 53: 53: Heo Ăn Thịt Người
54
Chương 54: 54: Thương Trường Là Chiến Trường
55
Chương 55: 55: Tội Lỗi Nào Cũng Có Thể Tha Thứ
56
Chương 56: 56: Không Phải Ác Mộng
57
Chương 57: 57: Về Nhà
58
Chương 58: 58: Sẽ Sớm Quay Về
59
Chương 59: 59: Đặng Gia Gia Đấu
60
Chương 60: 60: Bạch Liên Nhục
61
Chương 61: 61: Ngươi Còn Ăn Thịt Người Không
62
Chương 62: 62: Tái Ngộ Nhị Quỷ
63
Chương 63: 63: Chỉ Là Chào Hỏi