Chương 35: Ngươi chính là nữ nhân của bổn vương

Edit: ༄༂Mun༉

Ngay cả gia gia thân cận nhất cũng không biết, bởi vì nàng biết không thể để bất luận người nào biết nàng có cái lỗ hổng trí mạng này, nếu không…

Nhưng mà Mục Thanh Ca nhắm mắt lại càng sợ hãi, nàng phảng phất có thể cảm giác được nước dũng mãnh hướng về mình, cảm giác hít thở không thông, hoảng sợ, nhiều năm qua như vậy nàng còn có thể cảm giác được lúc ấy tuyệt vọng cùng sợ hãi gặp phải tử vong, Mục Thanh Ca ôm đầu mình vùi vào đầu gối, “Không không không…”

Bởi vì Mục Thanh Ca cả người đều súc ở bên nhau, làm cho thuyền có chút chênh lệch, thân thể nàng còn kịch liệt run rẩy, toàn bộ thuyền đều bắt đầu không xong, bởi vì như thế Mục Thanh Ca càng sợ hãi, “A…” Mục Thanh Ca đột nhiên kêu to sau đó toàn bộ thuyền đều nghiêng, Mục Thanh Ca trực tiếp rơi vào trong nước.

Phong Ngâm nguyên bản đứng ở trêи bờ nghe được thanh âm thét chói tai run lên, chẳng lẽ…Phong Ngâm đang muốn nhảy xuống lại đột nhiên nghĩ đến nơi này là nơi Vương gia yêu nhất, không cho phép người khác bước vào, dù cho là hắn cũng như thế, Phong Ngâm nhìn bên kia, hắn có thể nghe được, Vương gia cũng có thể nghe được, có Vương gia ở đây, hắn cần gì phải lo lắng.

Mục Thanh Ca trong khoảnh khắc ngã xuống nước, “Cứu mạng, cứu…cứu mạng…” Nước toàn bộ chạy vào miệng mũi nàng, nàng đã không biết uống bao nhiêu nước, toàn bộ thân thể đều vô lực chìm xuống, cái loại tuyệt vọng vô lực này làm nàng cả người cơ hồ muốn tan vỡ.

Sau đó cả người đều chìm xuống, nàng vô lực giãy giụa, ngực khó chịu tàn nhẫn…

Đột nhiên có một cái tay giữ chặt nàng, một cái tay khác chế trụ vòng eo nàng, sau đó liền cảm giác cả người đều bị kéo lên, cảm giác đôi môi dán lên một thứ, hơi thở cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong môi nàng, làm ngực nàng cơ hồ muốn nổ mạnh dần dần khôi phục, Mục Thanh Ca tham lam hấp thu nơi phát ra sinh mệnh bên hông cái tay kia ôm thân thể ấm áp làm thân hình nàng lạnh băng dần dần có độ ấm.

Mục Thanh Ca chậm rãi mở to mắt nhìn người trước mặt…

Phượng Tuyệt Trần.

Phượng Tuyệt Trần chế trụ vòng eo nàng sau đó phi thân ra dừng ở một chỗ bên trong đình tứ giác hóng gió, cả người Mục Thanh Ca đều vô lực ngồi quỳ trêи mặt đất, từng ngụm từng ngụm hô hấp, toàn thân ướt dầm dề chật vật đến cực điểm, mà đầu tóc cột lên cũng đều ướt lộc cộc khoác ở trêи người.

Phượng Tuyệt Trần mặc kệ mình toàn thân ướt đẫm, nhìn Mục Thanh Ca ngã vào chân, Phượng Tuyệt Trần đột nhiên ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi sao…” Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy nữ tử bên cạnh toàn thân run lên…

“Oa…” Mục Thanh Ca ức chế không được toàn thân run rẩy, mở miệng muốn nói chuyện ai biết tiếng khóc liền chạy ra ngoài, Mục Thanh Ca không khống chế được tiếng khóc, chỉ nghe được tiếng khóc thê thảm vô cùng vang lên, mắt ngập nước tràn ra nước mắt.

Phượng Tuyệt Trần cứng đờ, hắn nhìn Mục Thanh Ca bộ dáng hoa lê chảy nước mắt, khuôn mặt như thơ như họa viết sợ hãi, nàng khóc rống lên bộ dáng khó coi, thực xấu, nhưng lại làm Phượng Tuyệt Trần tâm bắt đầu run rẩy, hắn chưa từng chuyên tâm xem một nữ nhân khóc như vậy, giống như việc trong thiên hạ đều không thắng nổi nước mắt nàng.

Phượng Tuyệt Trần duỗi tay chà lau nước mắt nàng, “Được rồi, không khóc, đừng khóc.” Ánh mắt ôn nhu như thế cùng động tác nếu bị người khác nhìn thấy phỏng chừng tròng mắt đều rơi xuống.

Mục Thanh Ca mang theo đôi mắt thủy nhuận nhìn Phượng Tuyệt Trần, thẳng tới đáy lòng hắn, Mục Thanh Ca mở ra hai tay đột nhiên ôm lấy Phượng Tuyệt Trần, đầu dựa vào trêи vai hắn lớn tiếng khóc lên, tựa như một đứa trẻ, Mục Thanh Ca không dám nghĩ mình vừa rồi bất lực, nàng biết giờ khắc này nàng vô cùng sợ nước, rất sợ, so với trước kia càng sợ, nàng chưa từng bại lộ ra bản thân mềm yếu, hiện giờ lại còn trước một người không thân, còn là nam nhân mang theo nguy hiểm trêи người toàn bộ bại lộ ra.

Phượng Tuyệt Trần thấy Mục Thanh Ca đột nhiên thân mật cảm thấy kinh ngạc, thiếu nữ trong lòng ngực này toàn thân đều ức chế không được run rẩy, thân hình nho nhỏ lạnh lẽo, bất lực đáng thương như vậy, Phượng Tuyệt Trần trong mắt hiện lên một tia động lòng, đôi tay ôn nhu ôm Mục Thanh Ca, một chút có một chút không vuốt ve thân thể nàng run rẩy, “Đừng sợ, ta ở bên cạnh ngươi, nha đầu ngốc, đừng sợ.”

Mục Thanh Ca không nghĩ tới mình cư nhiên ở trong lòng ngực hắn dần dần an ổn lại, nội tâm run rẩy cũng đi theo lơi lỏng, chỉ là cái mũi vẫn hút hít, hai con mắt hồng toàn bộ, thoạt nhìn đặc biệt nhận người trìu mến, Phượng Tuyệt Trần xoa nước mắt nàng, nhìn hai con mắt nàng hồng toàn bộ bất đắc dĩ cười cười, “Thì ra nha đầu không sợ trời không sợ đất lại sợ nước a.” Phượng Tuyệt Trần khó được sủng nịnh quát một chút cái mũi nàng nhỏ nhỏ đáng yêu.

Mục Thanh Ca trừng mắt nhìn Phượng Tuyệt Trần, lần này là nàng thất sách cư nhiên để hắn nhìn thấy nhược điểm của mình.

Phượng Tuyệt Trần duỗi tay muốn hong khô quần áo nàng, lại phát hiện vạt áo nàng mở rộng lộ ra yếm bên trong còn có tảng lớn da thịt như nộn phấn, cổ cùng ngực trắng như tuyết không tì vết làm Phượng Tuyệt Trần cảm thấy nhiệt lượng toàn thân đều đi xuống dưới, hắn không dám tin mình cư nhiên động ɖu͙ƈ niệm với một nha đầu mới vừa cập kê.

Mục Thanh Ca theo tầm mắt Phượng Tuyệt Trần nhìn lại trêи người mình, vạt áo mở rộng ra, này khẳng định là thời điểm nàng ở trong nước giãy giụa mở ra, này đối với nàng tân nhân loại thế kỷ 21 mà nói căn bản không tính là cái gì, nhưng thân ở thời đại này, rất nhiều chuyện vẫn là phải giữ kín, Mục Thanh Ca bắt lấy quần áo của mình chuẩn bị cho tốt, “Sắc lang.”

Đôi mắt Phượng Tuyệt Trần quang mang chợt lóe, “Thoạt nhìn bổn vương không háo sắc với ngươi liền thực xin lỗi ngươi.” Nói, dưới mắt Mục Thanh Ca lộ ra khϊế͙p͙ sợ, một phen chế trụ quần áo nàng kéo xuống tới lộ ra hơn phân nửa bả vai, sau đó mau chuẩn tàn nhẫn cúi đầu há mồm liền cắn vai nàng.

“Ngươi làm gì? Phượng Tuyệt Trần, buông ta ra, a…buông ta ra.” Mục Thanh Ca cảm giác trêи vai truyền đến đau nhức la lên một tiếng, ở không trung lan tràn một mùi máu tươi ngọt nị.

Phượng Tuyệt Trần buông hàm răng ra, sau đó ɭϊếʍ ɭϊếʍ miệng vết thương chảy máu, rậm rạp hôn dừng ở trêи vai nàng, Mục Thanh Ca toàn thân vì cái này run lên, không phải sợ hãi mà là một loại sởn tóc gáy, Phượng Tuyệt Trần nhìn trêи vai nàng tuyết trắng cái dấu răng kia, lạnh lẽo ngón tay khẽ vuốt: “Mục Thanh Ca, có ẩn ký bổn vương, ngươi chính là nữ nhân của bổn vương.”

Mục Thanh Ca đẩy Phượng Tuyệt Trần ra mặc tốt quần áo của mình, phẫn nộ nhìn Phượng Tuyệt Trần: “Phượng Tuyệt Trần, ngươi không cần nói hươu nói vượn.” Hai con mắt mở lớn, toàn thân đều cảnh giới, tựa hồ chỉ cần Phượng Tuyệt Trần có một động tác nàng liền bỏ chạy.

Khóe miệng Phượng Tuyệt Trần cong lên một tia cười tà, nhanh chóng duỗi tay muốn chế trụ cằm Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca đột nhiên muốn tránh tay hắn, đáy mắt Phượng Tuyệt Trần hiện lên một tia cười né tránh tay Mục Thanh Ca chuẩn xác không có lầm chế trụ cằm nàng, “Mục Thanh Ca, ngươi cảm thấy bổn vương đang nói giỡn sao?”

Mục Thanh Ca vuốt ngân châm bên hông một phen đâm tới, Phượng Tuyệt Trần buông cằm nàng sau đó chế trụ đôi tay nàng trực tiếp đem người đè ở dưới thân, bởi vì hai người quần áo đều ướt dầm dề, nguyên bản dính ở trêи người, hiện giờ hai người càng là da thịt thân cận, Mục Thanh Ca kịch liệt giãy giụa nói: “Phượng Tuyệt Trần, ngươi buông ra cho ta, buông ra có nghe hay không.”

Chapter
1 Chương 1: Tướng phủ ngốc nữ
2 Chương 2: Hẻm nhỏ tương ngộ
3 Chương 3: Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần
4 Chương 4: Tiểu nha đầu, lại đây
5 Chương 5: Trích tiên bán hạ
6 Chương 6: Bổn vương muốn ngươi
7 Chương 7: Mục Thanh Ca, ngươi chớ có quá phận
8 Chương 8: Thất hoàng tử
9 Chương 9: Tao ngộ đùa giỡn
10 Chương 10: Chỉ trích
11 Chương 11: Cung yến
12 Chương 12: Cung yến nguy cảnh
13 Chương 13: Mũi nhọn vừa lộ ra
14 Chương 14: Phế hôn
15 Chương 15: Ban danh Quận chúa
16 Chương 16: Thụy Dương quận chúa
17 Chương 17: Không chiếm được liền hủy
18 Chương 18: Vi sư rất muốn nhìn xem
19 Chương 19: Bổn hoàng tử kêu ngươi xin lỗi
20 Chương 20: Trừ bổn vương, không ai có thể khi dễ ngươi
21 Chương 21: Nhất định không hối hận
22 Chương 22: Tương tự cố nhân
23 Chương 23: Ta không thích ngươi
24 Chương 24: Chưa từng để tâm nói gì đến hy vọng
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Cửu vương gia cách ta xa một chút
27 Chương 27: Ám vệ Lăng Phong
28 Chương 28: Ngươi có thể không đi theo ta không?
29 Chương 29: Ngươi cảm thấy ta sẽ chịu uy hiếp của ngươi
30 Chương 30: Chẩn trị Hạo Hiên
31 Chương 31: Hẹn hò
32 Chương 32: Nguyên lai Vương gia vẫn là thích nữ nhân
33 Chương 33: Thay máu
34 Chương 34: Uy hiếp
35 Chương 35: Ngươi chính là nữ nhân của bổn vương
36 Chương 36: Bổn vương dựa vào cái gì phải giúp ngươi
37 Chương 37: Chỉ cần ta có thể làm được
38 Chương 38: Ta càng vui khi còn tồn tại nói cho ngươi
39 Chương 39: Bởi vì là ngươi
40 Chương 40: Âm mưu
41 Chương 41: Tuyệt không phản bội
42 Chương 42: Đau triệt nội tâm
43 Chương 43: Điền hồ
44 Chương 44: Thanh Hà quận chúa
45 Chương 45: Mệnh ta là của ta
46 Chương 46: Ta không thích bị người phản bội
47 Chương 47: Ta chính là Bán Hạ
48 Chương 48: Phượng Tuyệt Trần giận
49 Chương 49: Dì Vân chết
50 Chương 50: Khổ hình
51 Chương 51: Tê tâm liệt phế
52 Chương 52: Không phải sợ, khóc đi
53 Chương 53: Lăng trì
54 Chương 54: Giả điên
55 Chương 55: Nàng còn có đệ đệ
56 Chương 56: Thiếu niên
57 Chương 57: Nháo sự
58 Chương 58: Cha con gặp nhau
59 Chương 59: Không mất mặt
60 Chương 60: Kinh mã
61 Chương 61: Bỏ xe tốt
62 Chương 62: Loạn côn đánh chết
63 Chương 63: Hủy dung
64 Chương 64: Bàn tay
65 Chương 65: Trúng độc
66 Chương 66: Ta biết ngươi cũng hận bà ta
67 Chương 67: Uyên ương tắm
68 Chương 68: Một cái bàn tay mà thôi, đáng giá
69 Chương 69: Ta muốn bất quá chỉ là một Mục Thanh Ca
70 Chương 70: Ghen ghét
71 Chương 71: Túi tiền uyên ương
72 Chương 72: Vu oan
73 Chương 73: Giá họa
74 Chương 74: Ngày sinh Mục tướng
75 Chương 75: Nạp tế
76 Chương 76: Nhằm vào
77 Chương 77: Một màn múa động lòng người
78 Chương 78: Việc nhỏ mà thôi
79 Chương 79: Hạ dược
80 Chương 80: Bắt gian trên giường
81 Chương 81: Câu dẫn
82 Chương 82: Một tờ hưu thư
83 Chương 83: Báo thù
84 Chương 84: Hoa hồng Tây Tạng năm đó
85 Chương 85: Đi theo
86 Chương 86: Đồn đãi vớ vẩn
87 Chương 87: Trị mặt
88 Chương 88: Thay da
89 Chương 89: Cố ý
90 Chương 90: Phạt quỳ
91 Chương 91: Ban rượu độc
92 Chương 92: Trừ ngươi ra, sẽ không có người khác
93 Chương 93: Hôn sự Mộ Dung Thanh
94 Chương 94: Tự phụ
95 Chương 95: Giá lớn của mỹ mạo
96 Chương 96: Ước hẹn ở Kính Hồ
97 Chương 97: Pháo hoa
98 Chương 98: Trù tính
99 Chương 99: Săn thu
100 Chương 100: Trò chơi
101 Chương 101: Đánh người
102 Chương 102: Ám sát
103 Chương 103: Nữ nhân yêu duy nhất
104 Chương 104: Nói hết
105 Chương 105: Thánh chỉ tứ hôn
106 Chương 106: Đương trường cự hôn
107 Chương 107: Kỳ hạn một năm
108 Chương 108: Vì ngươi che mưa chắn gió
109 Chương 109: Hoàng kim mê mắt người
110 Chương 110: Ngươi rốt cuộc là ai
111 Chương 111: Phượng hoàng bàn niết, chỉ đợi ngày về
112 Chương 112: Tình thương của cha, hồ Lô ngào đường
113 Chương 113: Đoạn tụ
114 Chương 114: Ta sẽ không buông tay
115 Chương 115: Sính lễ
116 Chương 116: Yết kiến Thái Hậu
117 Chương 117: Ban vòng
118 Chương 118: Phượng Tuyệt Trần mất khống chế
119 Chương 119: Nguyên nhân chết
120 Chương 120: Gặp mặt
121 Chương 121: Điệu hổ ly sơn
122 Chương 122: Vũ nhục đòn hiểm
123 Chương 123: Nữ nhân bổn vương
124 Chương 124: Bị phạt
Chapter

Updated 124 Episodes

1
Chương 1: Tướng phủ ngốc nữ
2
Chương 2: Hẻm nhỏ tương ngộ
3
Chương 3: Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần
4
Chương 4: Tiểu nha đầu, lại đây
5
Chương 5: Trích tiên bán hạ
6
Chương 6: Bổn vương muốn ngươi
7
Chương 7: Mục Thanh Ca, ngươi chớ có quá phận
8
Chương 8: Thất hoàng tử
9
Chương 9: Tao ngộ đùa giỡn
10
Chương 10: Chỉ trích
11
Chương 11: Cung yến
12
Chương 12: Cung yến nguy cảnh
13
Chương 13: Mũi nhọn vừa lộ ra
14
Chương 14: Phế hôn
15
Chương 15: Ban danh Quận chúa
16
Chương 16: Thụy Dương quận chúa
17
Chương 17: Không chiếm được liền hủy
18
Chương 18: Vi sư rất muốn nhìn xem
19
Chương 19: Bổn hoàng tử kêu ngươi xin lỗi
20
Chương 20: Trừ bổn vương, không ai có thể khi dễ ngươi
21
Chương 21: Nhất định không hối hận
22
Chương 22: Tương tự cố nhân
23
Chương 23: Ta không thích ngươi
24
Chương 24: Chưa từng để tâm nói gì đến hy vọng
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Cửu vương gia cách ta xa một chút
27
Chương 27: Ám vệ Lăng Phong
28
Chương 28: Ngươi có thể không đi theo ta không?
29
Chương 29: Ngươi cảm thấy ta sẽ chịu uy hiếp của ngươi
30
Chương 30: Chẩn trị Hạo Hiên
31
Chương 31: Hẹn hò
32
Chương 32: Nguyên lai Vương gia vẫn là thích nữ nhân
33
Chương 33: Thay máu
34
Chương 34: Uy hiếp
35
Chương 35: Ngươi chính là nữ nhân của bổn vương
36
Chương 36: Bổn vương dựa vào cái gì phải giúp ngươi
37
Chương 37: Chỉ cần ta có thể làm được
38
Chương 38: Ta càng vui khi còn tồn tại nói cho ngươi
39
Chương 39: Bởi vì là ngươi
40
Chương 40: Âm mưu
41
Chương 41: Tuyệt không phản bội
42
Chương 42: Đau triệt nội tâm
43
Chương 43: Điền hồ
44
Chương 44: Thanh Hà quận chúa
45
Chương 45: Mệnh ta là của ta
46
Chương 46: Ta không thích bị người phản bội
47
Chương 47: Ta chính là Bán Hạ
48
Chương 48: Phượng Tuyệt Trần giận
49
Chương 49: Dì Vân chết
50
Chương 50: Khổ hình
51
Chương 51: Tê tâm liệt phế
52
Chương 52: Không phải sợ, khóc đi
53
Chương 53: Lăng trì
54
Chương 54: Giả điên
55
Chương 55: Nàng còn có đệ đệ
56
Chương 56: Thiếu niên
57
Chương 57: Nháo sự
58
Chương 58: Cha con gặp nhau
59
Chương 59: Không mất mặt
60
Chương 60: Kinh mã
61
Chương 61: Bỏ xe tốt
62
Chương 62: Loạn côn đánh chết
63
Chương 63: Hủy dung
64
Chương 64: Bàn tay
65
Chương 65: Trúng độc
66
Chương 66: Ta biết ngươi cũng hận bà ta
67
Chương 67: Uyên ương tắm
68
Chương 68: Một cái bàn tay mà thôi, đáng giá
69
Chương 69: Ta muốn bất quá chỉ là một Mục Thanh Ca
70
Chương 70: Ghen ghét
71
Chương 71: Túi tiền uyên ương
72
Chương 72: Vu oan
73
Chương 73: Giá họa
74
Chương 74: Ngày sinh Mục tướng
75
Chương 75: Nạp tế
76
Chương 76: Nhằm vào
77
Chương 77: Một màn múa động lòng người
78
Chương 78: Việc nhỏ mà thôi
79
Chương 79: Hạ dược
80
Chương 80: Bắt gian trên giường
81
Chương 81: Câu dẫn
82
Chương 82: Một tờ hưu thư
83
Chương 83: Báo thù
84
Chương 84: Hoa hồng Tây Tạng năm đó
85
Chương 85: Đi theo
86
Chương 86: Đồn đãi vớ vẩn
87
Chương 87: Trị mặt
88
Chương 88: Thay da
89
Chương 89: Cố ý
90
Chương 90: Phạt quỳ
91
Chương 91: Ban rượu độc
92
Chương 92: Trừ ngươi ra, sẽ không có người khác
93
Chương 93: Hôn sự Mộ Dung Thanh
94
Chương 94: Tự phụ
95
Chương 95: Giá lớn của mỹ mạo
96
Chương 96: Ước hẹn ở Kính Hồ
97
Chương 97: Pháo hoa
98
Chương 98: Trù tính
99
Chương 99: Săn thu
100
Chương 100: Trò chơi
101
Chương 101: Đánh người
102
Chương 102: Ám sát
103
Chương 103: Nữ nhân yêu duy nhất
104
Chương 104: Nói hết
105
Chương 105: Thánh chỉ tứ hôn
106
Chương 106: Đương trường cự hôn
107
Chương 107: Kỳ hạn một năm
108
Chương 108: Vì ngươi che mưa chắn gió
109
Chương 109: Hoàng kim mê mắt người
110
Chương 110: Ngươi rốt cuộc là ai
111
Chương 111: Phượng hoàng bàn niết, chỉ đợi ngày về
112
Chương 112: Tình thương của cha, hồ Lô ngào đường
113
Chương 113: Đoạn tụ
114
Chương 114: Ta sẽ không buông tay
115
Chương 115: Sính lễ
116
Chương 116: Yết kiến Thái Hậu
117
Chương 117: Ban vòng
118
Chương 118: Phượng Tuyệt Trần mất khống chế
119
Chương 119: Nguyên nhân chết
120
Chương 120: Gặp mặt
121
Chương 121: Điệu hổ ly sơn
122
Chương 122: Vũ nhục đòn hiểm
123
Chương 123: Nữ nhân bổn vương
124
Chương 124: Bị phạt