Chương 29: Ngươi cảm thấy ta sẽ chịu uy hiếp của ngươi

Edit: ༄༂Mun༉

Lăng Phong chỉ có thể nói: “Dạ.”

Đáy mắt Mục Thanh Ca không lộ dấu vết hiện lên một tia kɧօáϊ ý, sau đó theo Mục Chỉ Lan cùng nhau ra phủ.

Trêи xe ngựa.

Mục Chỉ Lan nhìn Mục Thanh Ca giữa cổ còn có miệng vết thương, đáy mắt hiện lên một tia oán hận, sao không đâm sâu một chút, “Ta nghe nói thời điểm tỷ tỷ mấy ngày trước dâng hương cho mẫu thân bị thương, tỷ tỷ có trở ngại gì không?”

Mục Thanh Ca nói: “Bị thương ngoài da mà thôi, không có gì trở ngại.”

“Tỷ tỷ có biết là người phương nào làm không, nếu biết thì nói, tỷ tỷ có thể nói cho cha vậy cha liền có thể báo thù cho tỷ tỷ.”

Mục Thanh Ca chỉ cười không nói, Mục Chỉ Lan xấu hổ cười cười, trong lòng nghĩ làm sao thoát khỏi Mục Thanh Ca, nàng nhìn về phía Linh nhi ngồi bên cạnh, Linh nhi gật gật đầu với Mục Chỉ Lan, Mục Chỉ Lan đột nhiên ôm bụng kêu thảm lên, Linh nhi hoang mang rối loạn hỏi: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Tiểu thư.”

Mục Thanh Ca liếc mắt một cái liền nhìn ra Mục Chỉ Lan diễn, nhưng nàng không cần phải vạch trần, “Chỉ Lan muội muội, ngươi làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”

“Tỷ tỷ, bụng ta chỉ là có chút không thoải mái, không có việc gì…ta còn có thể kiên trì cùng tỷ tỷ chọn trang sức, không có gì đáng ngại.” Nói cái trán mồ hôi đều chảy xuống, thoạt nhìn qua như là một người bệnh chính xác rõ ràng.

“Tiểu thư, Linh nhi đã sớm nói không cho ngài ra rồi.” Nói lưu lại hai hàng thanh lệ, sau đó nói với Mục Thanh Ca: “Đại tiểu thư, tiểu thư từ tối hôm qua liền có chút không thoải mái, nhưng lại cố gắng phải vì ngài chọn trang sức, ngài xem xem hiện giờ đều thành cái dạng này…”

“Linh nhi, không được nói bậy…tỷ tỷ, ta không có việc gì…ta chỉ cần nghỉ một lát là được.” Nói suy yếu dựa vào trêи vách xe, sắc mặt trắng bệch, hai mắt rưng rưng muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Đáy mắt Mục Thanh Ca hiện lên một tia cười nhạo, lại vẫn là lộ ra biểu tình lo lắng nói: “Chỉ Lan muội muội, như vậy không được, bằng không ta trước bồi ngươi đi xem đại phu.”

Mục Chỉ Lan thấp hèn đi đầu nháy mắt giơ lên một tia ý cười, Linh nhi nói: “Đại tiểu thư, nếu không thì như vầy ta bồi tiểu thư về phủ trước để đại phu xem, ngài đi trước Di Hiên các nhìn xem.”

“Sao lại được, vẫn là chúng ta cùng nhau trở về đi, Chỉ Lan muội muội như vậy ta cũng không yên tâm.” Mục Thanh Ca nhíu nhíu mày, nhìn Mục Chỉ Lan sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng, đôi môi còn kinh đau ra tiếng, kỹ thuật diễn này để ở hiện đại nhất định chính là ảnh hậu Oscar.

Tay Mục Chỉ Lan hung hăng bóp thịt cánh tay mình, làm cho mình thoạt nhìn càng thêm chân thật, nghe được Mục Thanh Ca nói, Mục Chỉ Lan hai mắt rưng rưng lắc đầu thanh âm hơi khàn khàn: “Không, tỷ tỷ, ta thật sự không có việc gì… tỷ tỷ vẫn là đi trước, như vậy trong lòng muội muội sẽ dễ chịu một chút, còn thỉnh tỷ tỷ thông cảm.”

Mục Thanh Ca không đành lòng gật gật đầu thở dài: “Cũng chỉ có thể như vậy, Chỉ Lan muội muội nhớ rõ thời điểm trở về liền chạy nhanh thỉnh đại phu.”

“Ân, tỷ tỷ thích cái gì liền ghi lên giấy tính tiền của ta.” Mục Chỉ Lan rốt cuộc cũng đuổi được tòa ôn thần này, đáy mắt hiện lên một tia quang mang, lại không có thấy đáy mắt Mục Thanh Ca trào phúng.

Mục Thanh Ca đứng ở cửa Di Hiên các, mục đích nàng tất nhiên không ở nơi này, bất quá Mục Thanh Ca vẫn là nghiêng đầu nhìn Di Hiên các, nếu trang sứa ghi trêи giấy tính tiền Mục Chỉ Lan, như vậy không mua một chút đồ liền rất xin lỗi mình.

Thế cho nên thời điểm sau khi Mục Chỉ Lan thu được giấy tờ Di Hiên các, thiếu chút nữa hộc máu, cơ hồ đem toàn bộ gia sản nàng đều bỏ vào.

Vạn Hoa Lâu.

Mục Thanh Ca ngồi ở vị trí lô ghế bên trong thuộc về mình, dì Mân đẩy cửa ra nhìn thấy Mục Thanh Ca vui mừng ra mặt đóng cửa cho kỹ lập tức đi tới: “Công tử, ngài rốt cuộc cũng tới, ta còn tưởng rằng ngươi không tới.” Dì Mân trong giọng nói mang theo ba phần nhẹ nhàng, lâu như vậy công tử không có tới, nàng còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, dì Mân đổ một ly trà cho Mục Thanh Ca nói: “Công tử đã từng phân phó qua không đến lúc vạn bất đắc dĩ không thể quấy rầy ngài, nhưng  lúc này không phải là mua bán bình thường, đối phương rất có địa vị, không cho tiết lộ thân phận, hơn nữa ra giá cực cao.”

Mục Thanh Ca nhấp một ngụm trà, nàng nhìn trúng tất nhiên chính là giá, bất quá ở nơi nào có tiền chung quy là việc dễ làm, cho nên thời điểm nàng cho dì Mân địa chỉ của mình liền nói qua không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được quấy rầy, dì Mân tuy rằng biết nàng thân ở phủ Thừa tướng, nhưng tuyệt đối đoán không được thân phận thật sự của nàng, chỉ sợ dì Mân cho rằng hắn ở Tướng phủ.

“Là ai?”

Dì Mân tiến đến bên tai Mục Thanh Ca nói cái tên, hai mắt Mục Thanh Ca hơi hơi trợn to, nguyên bản lúc đầu thấp mắt nháy mắt nâng lên, dì Mân tiếp tục nói: “Người hiện tại ở trong phòng Uẩn Cơ.”

Mục Thanh Ca nhăn mày lại, không có nói chuyện, dì Mân cho rằng Mục Thanh Ca là không nghĩ tiếp người như vậy, giữa mày mang theo một tia nôn nóng, lại vẫn là cái gì cũng không nói, Mục Thanh Ca chậm rãi đứng lên đưa lưng về phía dì Mân, ở nơi dì Mân nhìn không tới sắc mặt Mục Thanh Ca có một tia động dung, hai mắt chậm rãi nhắm lại, có lẽ đây là trời cao an bài.

“Dì Mân, dì Mân.” Một nha đầu đột nhiên đẩy cửa vọt vào.

Dì Mân đột nhiên xoay người cả giận nói: “Xảy ra chuyện gì, ta không phải đã nói với các ngươi không được ta cho phép bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào gian phòng này!?” Dì Mân luôn luôn ôn nhu có lễ với mọi người, liền tính là đối đãi với đồ đệ vô lại cũng chưa từng lạnh giọng tàn khốc, nha đầu kia lần đầu tiên thấy dì Mân phát hỏa cả người đều sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

Mục Thanh Ca hơi hơi nghiêng đầu nhìn nha đầu trêи mặt đất bị dọa hư, nha đầu kia lắp bắp còn chưa nói chuyện, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nôn nóng, chỉ thấy một thanh niên mặc quần áo màu xanh lá đi đến nôn nóng hỏi: “Ta nghe nói trích tiên Bán Hạ tới rồi.” Nói, hắn nhìn về phía một bên dì Mân bất mãn, thấy nam tử khoanh tay đưa lưng về phía mình, “Vị này chính là Bán Hạ công tử đi, còn thỉnh trị liệu cho công tử chúng ta, về tiền khám bệnh Bán Hạ công tử không cần lo lắng, nếu trị liệu tốt công tử chúng ta, chúng ta thề tất sẽ không bạc đãi Bán Hạ công tử.”

“Ta thoạt nhìn rất nghèo sao?” Mục Thanh Ca hơi hơi nghiêng người nhìn về phía thanh niên.

Người thanh niên kia sắc mặt biến đổi, song quyền nắm chặt, trầm giọng nói: “Bán Hạ công tử, ta chỉ là muốn nói cho ngươi, mặc kệ ngươi yêu cầu bao nhiêu tiền khám bệnh, chỉ cần ngươi chữa khỏi cho công tử chúng ta, chúng ta tất nhiên dâng lên, nếu Bán Hạ công tử tỏ vẻ bất lực…ta tin tưởng Bán Hạ công tử cũng không muốn lưng đeo mạng người đi.” Một câu cuối cùng nhìn dì Mân cùng nha đầu quỳ trêи mặt đất hiện lên một tia sát ý.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ chịu uy hϊế͙p͙ của ngươi?” Mục Thanh Ca hỏi lại.

Người thanh niên nhíu mày, thời điểm tất cả mọi người không có phản ứng một cây đao đã tới giữa cổ Mục Thanh Ca, chỉ cần hắn dùng một chút lực cổ Mục Thanh Ca liền sẽ bị hắn chặt bỏ, “Bán Hạ công tử, tin tưởng ngươi cũng không muốn bỏ mạng tại đây.”

Thời điểm dì Mân đang xem thấy động tác hắn sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Vị công tử này, Vạn Hoa Lâu chúng ta tuy rằng là kỹ viện, nhưng cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể khinh tể, công tử làm như vậy cần phải suy nghĩ sẽ mang đến cái hậu quả gì cho chủ tử các ngươi.”

Người thanh niên tay nắm chuôi đao hơi hơi cứng đờ, mà một lúc sau một nam tử trung niên nho nhã đi đến: “Thanh Hoa, buông đao.” Người thanh niên nghe được nam tử trung niên nói không cam lòng buông đao, lại vẫn là dùng ánh mắt uy hϊế͙p͙ Mục Thanh Ca.

Chapter
1 Chương 1: Tướng phủ ngốc nữ
2 Chương 2: Hẻm nhỏ tương ngộ
3 Chương 3: Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần
4 Chương 4: Tiểu nha đầu, lại đây
5 Chương 5: Trích tiên bán hạ
6 Chương 6: Bổn vương muốn ngươi
7 Chương 7: Mục Thanh Ca, ngươi chớ có quá phận
8 Chương 8: Thất hoàng tử
9 Chương 9: Tao ngộ đùa giỡn
10 Chương 10: Chỉ trích
11 Chương 11: Cung yến
12 Chương 12: Cung yến nguy cảnh
13 Chương 13: Mũi nhọn vừa lộ ra
14 Chương 14: Phế hôn
15 Chương 15: Ban danh Quận chúa
16 Chương 16: Thụy Dương quận chúa
17 Chương 17: Không chiếm được liền hủy
18 Chương 18: Vi sư rất muốn nhìn xem
19 Chương 19: Bổn hoàng tử kêu ngươi xin lỗi
20 Chương 20: Trừ bổn vương, không ai có thể khi dễ ngươi
21 Chương 21: Nhất định không hối hận
22 Chương 22: Tương tự cố nhân
23 Chương 23: Ta không thích ngươi
24 Chương 24: Chưa từng để tâm nói gì đến hy vọng
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Cửu vương gia cách ta xa một chút
27 Chương 27: Ám vệ Lăng Phong
28 Chương 28: Ngươi có thể không đi theo ta không?
29 Chương 29: Ngươi cảm thấy ta sẽ chịu uy hiếp của ngươi
30 Chương 30: Chẩn trị Hạo Hiên
31 Chương 31: Hẹn hò
32 Chương 32: Nguyên lai Vương gia vẫn là thích nữ nhân
33 Chương 33: Thay máu
34 Chương 34: Uy hiếp
35 Chương 35: Ngươi chính là nữ nhân của bổn vương
36 Chương 36: Bổn vương dựa vào cái gì phải giúp ngươi
37 Chương 37: Chỉ cần ta có thể làm được
38 Chương 38: Ta càng vui khi còn tồn tại nói cho ngươi
39 Chương 39: Bởi vì là ngươi
40 Chương 40: Âm mưu
41 Chương 41: Tuyệt không phản bội
42 Chương 42: Đau triệt nội tâm
43 Chương 43: Điền hồ
44 Chương 44: Thanh Hà quận chúa
45 Chương 45: Mệnh ta là của ta
46 Chương 46: Ta không thích bị người phản bội
47 Chương 47: Ta chính là Bán Hạ
48 Chương 48: Phượng Tuyệt Trần giận
49 Chương 49: Dì Vân chết
50 Chương 50: Khổ hình
51 Chương 51: Tê tâm liệt phế
52 Chương 52: Không phải sợ, khóc đi
53 Chương 53: Lăng trì
54 Chương 54: Giả điên
55 Chương 55: Nàng còn có đệ đệ
56 Chương 56: Thiếu niên
57 Chương 57: Nháo sự
58 Chương 58: Cha con gặp nhau
59 Chương 59: Không mất mặt
60 Chương 60: Kinh mã
61 Chương 61: Bỏ xe tốt
62 Chương 62: Loạn côn đánh chết
63 Chương 63: Hủy dung
64 Chương 64: Bàn tay
65 Chương 65: Trúng độc
66 Chương 66: Ta biết ngươi cũng hận bà ta
67 Chương 67: Uyên ương tắm
68 Chương 68: Một cái bàn tay mà thôi, đáng giá
69 Chương 69: Ta muốn bất quá chỉ là một Mục Thanh Ca
70 Chương 70: Ghen ghét
71 Chương 71: Túi tiền uyên ương
72 Chương 72: Vu oan
73 Chương 73: Giá họa
74 Chương 74: Ngày sinh Mục tướng
75 Chương 75: Nạp tế
76 Chương 76: Nhằm vào
77 Chương 77: Một màn múa động lòng người
78 Chương 78: Việc nhỏ mà thôi
79 Chương 79: Hạ dược
80 Chương 80: Bắt gian trên giường
81 Chương 81: Câu dẫn
82 Chương 82: Một tờ hưu thư
83 Chương 83: Báo thù
84 Chương 84: Hoa hồng Tây Tạng năm đó
85 Chương 85: Đi theo
86 Chương 86: Đồn đãi vớ vẩn
87 Chương 87: Trị mặt
88 Chương 88: Thay da
89 Chương 89: Cố ý
90 Chương 90: Phạt quỳ
91 Chương 91: Ban rượu độc
92 Chương 92: Trừ ngươi ra, sẽ không có người khác
93 Chương 93: Hôn sự Mộ Dung Thanh
94 Chương 94: Tự phụ
95 Chương 95: Giá lớn của mỹ mạo
96 Chương 96: Ước hẹn ở Kính Hồ
97 Chương 97: Pháo hoa
98 Chương 98: Trù tính
99 Chương 99: Săn thu
100 Chương 100: Trò chơi
101 Chương 101: Đánh người
102 Chương 102: Ám sát
103 Chương 103: Nữ nhân yêu duy nhất
104 Chương 104: Nói hết
105 Chương 105: Thánh chỉ tứ hôn
106 Chương 106: Đương trường cự hôn
107 Chương 107: Kỳ hạn một năm
108 Chương 108: Vì ngươi che mưa chắn gió
109 Chương 109: Hoàng kim mê mắt người
110 Chương 110: Ngươi rốt cuộc là ai
111 Chương 111: Phượng hoàng bàn niết, chỉ đợi ngày về
112 Chương 112: Tình thương của cha, hồ Lô ngào đường
113 Chương 113: Đoạn tụ
114 Chương 114: Ta sẽ không buông tay
115 Chương 115: Sính lễ
116 Chương 116: Yết kiến Thái Hậu
117 Chương 117: Ban vòng
118 Chương 118: Phượng Tuyệt Trần mất khống chế
119 Chương 119: Nguyên nhân chết
120 Chương 120: Gặp mặt
121 Chương 121: Điệu hổ ly sơn
122 Chương 122: Vũ nhục đòn hiểm
123 Chương 123: Nữ nhân bổn vương
124 Chương 124: Bị phạt
Chapter

Updated 124 Episodes

1
Chương 1: Tướng phủ ngốc nữ
2
Chương 2: Hẻm nhỏ tương ngộ
3
Chương 3: Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần
4
Chương 4: Tiểu nha đầu, lại đây
5
Chương 5: Trích tiên bán hạ
6
Chương 6: Bổn vương muốn ngươi
7
Chương 7: Mục Thanh Ca, ngươi chớ có quá phận
8
Chương 8: Thất hoàng tử
9
Chương 9: Tao ngộ đùa giỡn
10
Chương 10: Chỉ trích
11
Chương 11: Cung yến
12
Chương 12: Cung yến nguy cảnh
13
Chương 13: Mũi nhọn vừa lộ ra
14
Chương 14: Phế hôn
15
Chương 15: Ban danh Quận chúa
16
Chương 16: Thụy Dương quận chúa
17
Chương 17: Không chiếm được liền hủy
18
Chương 18: Vi sư rất muốn nhìn xem
19
Chương 19: Bổn hoàng tử kêu ngươi xin lỗi
20
Chương 20: Trừ bổn vương, không ai có thể khi dễ ngươi
21
Chương 21: Nhất định không hối hận
22
Chương 22: Tương tự cố nhân
23
Chương 23: Ta không thích ngươi
24
Chương 24: Chưa từng để tâm nói gì đến hy vọng
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Cửu vương gia cách ta xa một chút
27
Chương 27: Ám vệ Lăng Phong
28
Chương 28: Ngươi có thể không đi theo ta không?
29
Chương 29: Ngươi cảm thấy ta sẽ chịu uy hiếp của ngươi
30
Chương 30: Chẩn trị Hạo Hiên
31
Chương 31: Hẹn hò
32
Chương 32: Nguyên lai Vương gia vẫn là thích nữ nhân
33
Chương 33: Thay máu
34
Chương 34: Uy hiếp
35
Chương 35: Ngươi chính là nữ nhân của bổn vương
36
Chương 36: Bổn vương dựa vào cái gì phải giúp ngươi
37
Chương 37: Chỉ cần ta có thể làm được
38
Chương 38: Ta càng vui khi còn tồn tại nói cho ngươi
39
Chương 39: Bởi vì là ngươi
40
Chương 40: Âm mưu
41
Chương 41: Tuyệt không phản bội
42
Chương 42: Đau triệt nội tâm
43
Chương 43: Điền hồ
44
Chương 44: Thanh Hà quận chúa
45
Chương 45: Mệnh ta là của ta
46
Chương 46: Ta không thích bị người phản bội
47
Chương 47: Ta chính là Bán Hạ
48
Chương 48: Phượng Tuyệt Trần giận
49
Chương 49: Dì Vân chết
50
Chương 50: Khổ hình
51
Chương 51: Tê tâm liệt phế
52
Chương 52: Không phải sợ, khóc đi
53
Chương 53: Lăng trì
54
Chương 54: Giả điên
55
Chương 55: Nàng còn có đệ đệ
56
Chương 56: Thiếu niên
57
Chương 57: Nháo sự
58
Chương 58: Cha con gặp nhau
59
Chương 59: Không mất mặt
60
Chương 60: Kinh mã
61
Chương 61: Bỏ xe tốt
62
Chương 62: Loạn côn đánh chết
63
Chương 63: Hủy dung
64
Chương 64: Bàn tay
65
Chương 65: Trúng độc
66
Chương 66: Ta biết ngươi cũng hận bà ta
67
Chương 67: Uyên ương tắm
68
Chương 68: Một cái bàn tay mà thôi, đáng giá
69
Chương 69: Ta muốn bất quá chỉ là một Mục Thanh Ca
70
Chương 70: Ghen ghét
71
Chương 71: Túi tiền uyên ương
72
Chương 72: Vu oan
73
Chương 73: Giá họa
74
Chương 74: Ngày sinh Mục tướng
75
Chương 75: Nạp tế
76
Chương 76: Nhằm vào
77
Chương 77: Một màn múa động lòng người
78
Chương 78: Việc nhỏ mà thôi
79
Chương 79: Hạ dược
80
Chương 80: Bắt gian trên giường
81
Chương 81: Câu dẫn
82
Chương 82: Một tờ hưu thư
83
Chương 83: Báo thù
84
Chương 84: Hoa hồng Tây Tạng năm đó
85
Chương 85: Đi theo
86
Chương 86: Đồn đãi vớ vẩn
87
Chương 87: Trị mặt
88
Chương 88: Thay da
89
Chương 89: Cố ý
90
Chương 90: Phạt quỳ
91
Chương 91: Ban rượu độc
92
Chương 92: Trừ ngươi ra, sẽ không có người khác
93
Chương 93: Hôn sự Mộ Dung Thanh
94
Chương 94: Tự phụ
95
Chương 95: Giá lớn của mỹ mạo
96
Chương 96: Ước hẹn ở Kính Hồ
97
Chương 97: Pháo hoa
98
Chương 98: Trù tính
99
Chương 99: Săn thu
100
Chương 100: Trò chơi
101
Chương 101: Đánh người
102
Chương 102: Ám sát
103
Chương 103: Nữ nhân yêu duy nhất
104
Chương 104: Nói hết
105
Chương 105: Thánh chỉ tứ hôn
106
Chương 106: Đương trường cự hôn
107
Chương 107: Kỳ hạn một năm
108
Chương 108: Vì ngươi che mưa chắn gió
109
Chương 109: Hoàng kim mê mắt người
110
Chương 110: Ngươi rốt cuộc là ai
111
Chương 111: Phượng hoàng bàn niết, chỉ đợi ngày về
112
Chương 112: Tình thương của cha, hồ Lô ngào đường
113
Chương 113: Đoạn tụ
114
Chương 114: Ta sẽ không buông tay
115
Chương 115: Sính lễ
116
Chương 116: Yết kiến Thái Hậu
117
Chương 117: Ban vòng
118
Chương 118: Phượng Tuyệt Trần mất khống chế
119
Chương 119: Nguyên nhân chết
120
Chương 120: Gặp mặt
121
Chương 121: Điệu hổ ly sơn
122
Chương 122: Vũ nhục đòn hiểm
123
Chương 123: Nữ nhân bổn vương
124
Chương 124: Bị phạt