Chương 21: Nhất định không hối hận

Edit: ༄༂Mun༉

Mục Nguyên nhìn Mục Thanh Ca, nàng lớn lên một chút cũng không giống mẫu thân nàng, nhưng cặp mắt kia lại rất tương tự, đặc biệt là bên trong ẩn chứa tựa hồ đối với mọi người mọi vật thế gian đều không để bụng, Mục Nguyên nhớ tới vong thê trong lòng khó tránh khỏi có ba phần tan nát cõi lòng, “Thanh Ca, ngươi cùng Cửu vương rốt cuộc khi nào quen biết? Ngươi sao lại bái hắn làm thầy?”

“Thừa tướng cha, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta cùng Cửu vương gia không có nửa điểm liên quan.”

Mà Mục Nguyên hiển nhiên là không tin, Phượng Tuyệt Trần là người lợi hại cỡ nào, hắn sao có thể vì một tiểu nha đầu ba lần bốn lượt ra tay, nhưng  nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca cái gì cũng không muốn nói, Mục Nguyên cũng không làm khó người khác, “Mặc kệ ngươi nói thật hay giả, cha chỉ hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ, người trong hoàng thất đều không đáng để ngươi phó thác, ngươi chớ nên bởi vì nhất thời tham hoan mà huỷ hoại cả đời, đặc biệt người nọ lại là Cửu vương gia quyền cao chức trọng.”

Mục Nguyên đi rồi, Mục Thanh Ca còn đứng ở trong sân.

Nàng trước nay cũng không nghĩ tới muốn đem mình cả đời phó thác cho người trong hoàng thất, bất luận là Phượng Nguyệt Minh hay là Phượng Tuyệt Trần, nàng có thể trốn rất xa rất xa, nàng chưa từng nghĩ tới muốn trêu chọc những người này, Mục Thanh Ca nhắm mắt lại, nhiều năm như vậy, nàng chung quy vẫn là thói quen một mình một người.

Nửa tháng tới, nàng không hỏi thế sự, vẫn luôn đóng cửa nghiên cứu quyển y thư kia, thời điểm buổi tối cũng làm theo trêи y thư viết đả tọa, đối với y thuật nàng tất nhiên tinh thông, trong vòng thời gian ngắn ngủn liền đã nhìn thấu hơn phân nửa, nhưng đối với nội công tâm pháp, nàng lại cảm giác bất lực, nhưng đến nay vẫn là một chút thành tựu cũng không có, có lẽ mình thật sự không phải chuyên luyện võ.

Mà Hoàng Hậu tuyên tiến cung cũng ở bên trong dự kiến của nàng.

Trong Ngự Hoa Viên, nữ nhân mặc phượng bào ung dung điển nhã ngồi ở trong đình, mà bên cạnh nàng là Tứ hoàng tử đang đứng, Hoàng Hậu nương nương nhấp một ngụm trà nóng, nói với Tứ hoàng tử: “Minh nhi, lần này cũng không thể tùy ý hồ nháo, biết không?”.

“Mẫu hậu, vì sao nhất định là Mục Thanh Ca? Nàng mọi thứ đều kém Lan nhi.”

Hoàng Hậu đem cái ly trong tay đột nhiên đặt ở trêи bàn, phát ra phịch một tiếng, “Mục Chỉ Lan, Mục Chỉ Lan, ngươi trong lòng cũng chỉ có một Mục Chỉ Lan sao? Mẫu hậu nói cho ngươi, Mục Thanh Ca mọi thứ đều hơn Mục Chỉ Lan, trước kia mẫu hậu thật là sai rồi, nhưng lúc này đây mẫu hậu tuyệt đối sẽ không sai, ngươi nhất định phải nghe mẫu hậu, nhất định phải gắt gao bắt lấy Mục Thanh Ca biết không?”

“Mẫu hậu, ta đường đường là hoàng tử, vì sao ta phải đi lấy lòng một nữ nhân, mẫu hậu ngươi chưa thấy Mục Thanh Ca là kiêu ngạo cỡ nào.”

“Bổn cung biết, nhưng dù cho như thế cũng không thay đổi được nàng thân phận tôn quý, hiện giờ còn là Thụy Dương quận chúa, Minh nhi, mẫu hậu làm hết thảy đều là vì tốt cho ngươi, ngươi cũng không thể lại hồ nháo nếu không mẫu hậu liền thật sự tức giận.”

“Nhi thần đã biết.” Tứ hoàng tử miễn miễn cưỡng cưỡng mở miệng.

Hoàng Hậu vừa lòng gật gật đầu, Tứ hoàng tử lại vẫn là không yên tâm liền nói: “Mẫu hậu, ngươi chẳng lẽ chưa nghe những lời đồn sao? Tâm Hoàng thúc đối Mục Thanh Ca thật là rõ như ban ngày, ai biết Mục Thanh Ca có cùng hoàng thúc cẩu thả hay không, nữ nhân như vậy xứng trở thành hoàng tử phi của ta sao?”

Hoàng Hậu nhìn Tứ hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu, “Nghe đồn sao có thể tin? Minh nhi, ngươi phải biết rằng nghe thấy không nhất định là thật, ngươi là hài tử duy nhất của mẫu hậu, ngươi trêи người ký thác toàn bộ hy vọng của mẫu hậu biết không? Mẫu hậu hy vọng ngươi có thể trở thành nơi mẫu hậu dựa vào, Minh nhi, lại lần nữa ngươi liền phải nhận rõ thân phận của ngươi.” Nàng quả nhiên vẫn là quá mức bảo hộ hắn, làm trêи người không có nửa hơi thở quân vương, nghĩ đến đây Hoàng Hậu liền đau đầu.

Tứ hoàng tử biết Hoàng Hậu thất vọng với mình, hắn nắm thật chặt tay, hắn biết thân phận của hắn xấu hổ, tuy rằng là nhi tử Hoàng Hậu hiện giờ lại không được phong làm Thái Tử như cũ, mà hắn lúc trước đồng bào hoàng huynh lại lúc vừa sinh ra đã phong làm Thái Tử, chỉ tiếc hoàng huynh hắn không có cái phúc khí kia, tám tuổi năm ấy liền bệnh chết, tuy rằng hắn hiện tại là nhi tử duy nhất của mẫu hậu, nhưng phụ hoàng lại như cũ không phong hắn làm Thái Tử Đông Cung…

Mục Thanh Ca theo cung nữ tiến vào, “Thanh Ca thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, thỉnh an Tứ hoàng tử.”

Hoàng Hậu cười khanh khách tự mình đi nâng Mục Thanh Ca dậy, “Thanh Ca tới, bổn cung nhớ ngươi đã lâu, hôm nay mới rút ra thời gian, ngươi về sau cần phải thường xuyên tiến cung bồi bổn cung, bổn cung dưới gối không có nữ nhi, chính là xem ngươi như nữ nhi mình sinh ra.” Nói liền để Mục Thanh Ca ngồi ở bên cạnh mình, sau đó mắt nhìn Tứ hoàng tử còn thất thần nói: “Minh nhi, ngươi ngồi bên cạnh Thanh Ca đi.”

“Dạ, mẫu hậu.”

Mục Thanh Ca nhìn Hoàng Hậu nương nương cực kỳ nhiệt tình trong lòng rất không thoải mái, Hoàng Hậu nương nương tiếp tục kéo Mục Thanh Ca, “Bổn cung còn nhớ rõ ngươi khi còn nhỏ cứ thích quấn lấy bổn cung gọi mẫu thân, hiện tại ngươi trưởng thành, cũng hiểu chuyện, nói vậy Dung Tuyết nơi xa có biết cũng nhắm mắt.”

Mục Thanh Ca chỉ cười không nói, Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Thanh Ca, việc ngày ấy bổn cung cũng nghe nói, bổn cung cái nhi tử hỗn trướng này đều là bị bổn cung sủng hư, bổn cung đã thay ngươi giáo huấn hắn, ngươi nếu cảm thấy trong lòng còn tức giận, cứ trước mặt bổn cung hung hăng trách cứ với hắn.”

“Nương nương, lâu như vậy Thanh Ca sớm đã nghĩ thông suốt, ở trêи cung yến liền đã nói, chung quy là Thanh Ca cùng Tứ hoàng tử vô duyên, Tứ hoàng tử trong lòng có người, Thanh Ca tất nhiên thành toàn.” Mục Thanh Ca không có cho Hoàng Hậu cơ hội mở miệng, “Hơn nữa việc ngày ấy, Thanh Ca cũng nghĩ tới, Tứ hoàng tử giữ gìn người mình âu yếm mới có thể tức giận với Thanh Ca, Thanh Ca bội phục nhất là người thâm tình, sao có thể trách tội với Tứ hoàng tử.”

Hoàng Hậu nghe được Mục Thanh Ca nói, sắc mặt hơi đổi, nàng nói lời này chứa hàm nghĩa không cần nghĩ cũng biết, Hoàng Hậu đưa mắt ra hiệu với Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử mở miệng nói: “Thanh Ca, ngươi không cần hiểu lầm, ta cũng không thích Lan nhi…ta chỉ là vẫn luôn đem nàng trở thành muội muội thương tiếc, ta đối với ngươi mới là chân ái…”

“Tứ hoàng tử, lời này nếu như bị Chỉ Lan muội muội nghe được không chừng có bao nhiêu thương tâm, thân là tỷ tỷ của Chỉ Lan muội muội, vì muội muội suy nghĩ, Tứ hoàng tử lời này về sau vẫn là chớ nói cho thỏa đáng.”

Hoàng Hậu cười nói: “Ngươi nha đầu ngốc này, Minh nhi nói đều là lời thật lòng, hắn a sao có thể thích nha đầu Chỉ Lan kia, bất quá chính là bởi vì xem nàng là muội muội thôi, thật ra làm ngươi hiểu lầm.”

Hoàng Hậu trân trọng lôi kéo tay Mục Thanh Ca nói: “Thanh Ca, ngươi yên tâm, về sau ngươi gả cho Minh nhi, bổn cung nhất định sẽ để hắn thương yêu ngươi thật tốt, hơn nữa quả quyết sẽ không cho hắn cưới Chỉ Lan, vị trí Hoàng tử phi chỉ có thể thuộc về ngươi, hơn nữa…bổn cung có thể cam đoan với ngươi, về sau ngươi tất nhiên là nữ nhân tôn quý nhất thế gian.”

Điều kiện như vậy thì bất luận kẻ nào cũng cự tuyệt không được, nữ nhân tôn quý nhất thế gian, vậy chẳng phải là ngôi vị Hoàng Hậu sao? Nếu là người khác tất nhiên động tâm, chỉ tiếc Mục Thanh Ca chưa từng nghĩ tới, “Nương nương, Thanh Ca hướng tới chính là tự do tự tại, mà không phải thâm vây trong cung.”

Khuôn mặt Hoàng Hậu cứng đờ, tự do tự tại? Từ khi nào, nàng niên thiếu cũng nghĩ như thế, chỉ là nhân sinh có quá nhiều không thể nề hà, “Ngươi nha đầu ngốc này, bổn cung thời tuổi trẻ cũng suy nghĩ như ngươi, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, bổn cung không hy vọng ngươi về sau hối hận.”

Chapter
1 Chương 1: Tướng phủ ngốc nữ
2 Chương 2: Hẻm nhỏ tương ngộ
3 Chương 3: Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần
4 Chương 4: Tiểu nha đầu, lại đây
5 Chương 5: Trích tiên bán hạ
6 Chương 6: Bổn vương muốn ngươi
7 Chương 7: Mục Thanh Ca, ngươi chớ có quá phận
8 Chương 8: Thất hoàng tử
9 Chương 9: Tao ngộ đùa giỡn
10 Chương 10: Chỉ trích
11 Chương 11: Cung yến
12 Chương 12: Cung yến nguy cảnh
13 Chương 13: Mũi nhọn vừa lộ ra
14 Chương 14: Phế hôn
15 Chương 15: Ban danh Quận chúa
16 Chương 16: Thụy Dương quận chúa
17 Chương 17: Không chiếm được liền hủy
18 Chương 18: Vi sư rất muốn nhìn xem
19 Chương 19: Bổn hoàng tử kêu ngươi xin lỗi
20 Chương 20: Trừ bổn vương, không ai có thể khi dễ ngươi
21 Chương 21: Nhất định không hối hận
22 Chương 22: Tương tự cố nhân
23 Chương 23: Ta không thích ngươi
24 Chương 24: Chưa từng để tâm nói gì đến hy vọng
25 Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26 Chương 26: Cửu vương gia cách ta xa một chút
27 Chương 27: Ám vệ Lăng Phong
28 Chương 28: Ngươi có thể không đi theo ta không?
29 Chương 29: Ngươi cảm thấy ta sẽ chịu uy hiếp của ngươi
30 Chương 30: Chẩn trị Hạo Hiên
31 Chương 31: Hẹn hò
32 Chương 32: Nguyên lai Vương gia vẫn là thích nữ nhân
33 Chương 33: Thay máu
34 Chương 34: Uy hiếp
35 Chương 35: Ngươi chính là nữ nhân của bổn vương
36 Chương 36: Bổn vương dựa vào cái gì phải giúp ngươi
37 Chương 37: Chỉ cần ta có thể làm được
38 Chương 38: Ta càng vui khi còn tồn tại nói cho ngươi
39 Chương 39: Bởi vì là ngươi
40 Chương 40: Âm mưu
41 Chương 41: Tuyệt không phản bội
42 Chương 42: Đau triệt nội tâm
43 Chương 43: Điền hồ
44 Chương 44: Thanh Hà quận chúa
45 Chương 45: Mệnh ta là của ta
46 Chương 46: Ta không thích bị người phản bội
47 Chương 47: Ta chính là Bán Hạ
48 Chương 48: Phượng Tuyệt Trần giận
49 Chương 49: Dì Vân chết
50 Chương 50: Khổ hình
51 Chương 51: Tê tâm liệt phế
52 Chương 52: Không phải sợ, khóc đi
53 Chương 53: Lăng trì
54 Chương 54: Giả điên
55 Chương 55: Nàng còn có đệ đệ
56 Chương 56: Thiếu niên
57 Chương 57: Nháo sự
58 Chương 58: Cha con gặp nhau
59 Chương 59: Không mất mặt
60 Chương 60: Kinh mã
61 Chương 61: Bỏ xe tốt
62 Chương 62: Loạn côn đánh chết
63 Chương 63: Hủy dung
64 Chương 64: Bàn tay
65 Chương 65: Trúng độc
66 Chương 66: Ta biết ngươi cũng hận bà ta
67 Chương 67: Uyên ương tắm
68 Chương 68: Một cái bàn tay mà thôi, đáng giá
69 Chương 69: Ta muốn bất quá chỉ là một Mục Thanh Ca
70 Chương 70: Ghen ghét
71 Chương 71: Túi tiền uyên ương
72 Chương 72: Vu oan
73 Chương 73: Giá họa
74 Chương 74: Ngày sinh Mục tướng
75 Chương 75: Nạp tế
76 Chương 76: Nhằm vào
77 Chương 77: Một màn múa động lòng người
78 Chương 78: Việc nhỏ mà thôi
79 Chương 79: Hạ dược
80 Chương 80: Bắt gian trên giường
81 Chương 81: Câu dẫn
82 Chương 82: Một tờ hưu thư
83 Chương 83: Báo thù
84 Chương 84: Hoa hồng Tây Tạng năm đó
85 Chương 85: Đi theo
86 Chương 86: Đồn đãi vớ vẩn
87 Chương 87: Trị mặt
88 Chương 88: Thay da
89 Chương 89: Cố ý
90 Chương 90: Phạt quỳ
91 Chương 91: Ban rượu độc
92 Chương 92: Trừ ngươi ra, sẽ không có người khác
93 Chương 93: Hôn sự Mộ Dung Thanh
94 Chương 94: Tự phụ
95 Chương 95: Giá lớn của mỹ mạo
96 Chương 96: Ước hẹn ở Kính Hồ
97 Chương 97: Pháo hoa
98 Chương 98: Trù tính
99 Chương 99: Săn thu
100 Chương 100: Trò chơi
101 Chương 101: Đánh người
102 Chương 102: Ám sát
103 Chương 103: Nữ nhân yêu duy nhất
104 Chương 104: Nói hết
105 Chương 105: Thánh chỉ tứ hôn
106 Chương 106: Đương trường cự hôn
107 Chương 107: Kỳ hạn một năm
108 Chương 108: Vì ngươi che mưa chắn gió
109 Chương 109: Hoàng kim mê mắt người
110 Chương 110: Ngươi rốt cuộc là ai
111 Chương 111: Phượng hoàng bàn niết, chỉ đợi ngày về
112 Chương 112: Tình thương của cha, hồ Lô ngào đường
113 Chương 113: Đoạn tụ
114 Chương 114: Ta sẽ không buông tay
115 Chương 115: Sính lễ
116 Chương 116: Yết kiến Thái Hậu
117 Chương 117: Ban vòng
118 Chương 118: Phượng Tuyệt Trần mất khống chế
119 Chương 119: Nguyên nhân chết
120 Chương 120: Gặp mặt
121 Chương 121: Điệu hổ ly sơn
122 Chương 122: Vũ nhục đòn hiểm
123 Chương 123: Nữ nhân bổn vương
124 Chương 124: Bị phạt
Chapter

Updated 124 Episodes

1
Chương 1: Tướng phủ ngốc nữ
2
Chương 2: Hẻm nhỏ tương ngộ
3
Chương 3: Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần
4
Chương 4: Tiểu nha đầu, lại đây
5
Chương 5: Trích tiên bán hạ
6
Chương 6: Bổn vương muốn ngươi
7
Chương 7: Mục Thanh Ca, ngươi chớ có quá phận
8
Chương 8: Thất hoàng tử
9
Chương 9: Tao ngộ đùa giỡn
10
Chương 10: Chỉ trích
11
Chương 11: Cung yến
12
Chương 12: Cung yến nguy cảnh
13
Chương 13: Mũi nhọn vừa lộ ra
14
Chương 14: Phế hôn
15
Chương 15: Ban danh Quận chúa
16
Chương 16: Thụy Dương quận chúa
17
Chương 17: Không chiếm được liền hủy
18
Chương 18: Vi sư rất muốn nhìn xem
19
Chương 19: Bổn hoàng tử kêu ngươi xin lỗi
20
Chương 20: Trừ bổn vương, không ai có thể khi dễ ngươi
21
Chương 21: Nhất định không hối hận
22
Chương 22: Tương tự cố nhân
23
Chương 23: Ta không thích ngươi
24
Chương 24: Chưa từng để tâm nói gì đến hy vọng
25
Chương 25: Anh hùng cứu mỹ nhân
26
Chương 26: Cửu vương gia cách ta xa một chút
27
Chương 27: Ám vệ Lăng Phong
28
Chương 28: Ngươi có thể không đi theo ta không?
29
Chương 29: Ngươi cảm thấy ta sẽ chịu uy hiếp của ngươi
30
Chương 30: Chẩn trị Hạo Hiên
31
Chương 31: Hẹn hò
32
Chương 32: Nguyên lai Vương gia vẫn là thích nữ nhân
33
Chương 33: Thay máu
34
Chương 34: Uy hiếp
35
Chương 35: Ngươi chính là nữ nhân của bổn vương
36
Chương 36: Bổn vương dựa vào cái gì phải giúp ngươi
37
Chương 37: Chỉ cần ta có thể làm được
38
Chương 38: Ta càng vui khi còn tồn tại nói cho ngươi
39
Chương 39: Bởi vì là ngươi
40
Chương 40: Âm mưu
41
Chương 41: Tuyệt không phản bội
42
Chương 42: Đau triệt nội tâm
43
Chương 43: Điền hồ
44
Chương 44: Thanh Hà quận chúa
45
Chương 45: Mệnh ta là của ta
46
Chương 46: Ta không thích bị người phản bội
47
Chương 47: Ta chính là Bán Hạ
48
Chương 48: Phượng Tuyệt Trần giận
49
Chương 49: Dì Vân chết
50
Chương 50: Khổ hình
51
Chương 51: Tê tâm liệt phế
52
Chương 52: Không phải sợ, khóc đi
53
Chương 53: Lăng trì
54
Chương 54: Giả điên
55
Chương 55: Nàng còn có đệ đệ
56
Chương 56: Thiếu niên
57
Chương 57: Nháo sự
58
Chương 58: Cha con gặp nhau
59
Chương 59: Không mất mặt
60
Chương 60: Kinh mã
61
Chương 61: Bỏ xe tốt
62
Chương 62: Loạn côn đánh chết
63
Chương 63: Hủy dung
64
Chương 64: Bàn tay
65
Chương 65: Trúng độc
66
Chương 66: Ta biết ngươi cũng hận bà ta
67
Chương 67: Uyên ương tắm
68
Chương 68: Một cái bàn tay mà thôi, đáng giá
69
Chương 69: Ta muốn bất quá chỉ là một Mục Thanh Ca
70
Chương 70: Ghen ghét
71
Chương 71: Túi tiền uyên ương
72
Chương 72: Vu oan
73
Chương 73: Giá họa
74
Chương 74: Ngày sinh Mục tướng
75
Chương 75: Nạp tế
76
Chương 76: Nhằm vào
77
Chương 77: Một màn múa động lòng người
78
Chương 78: Việc nhỏ mà thôi
79
Chương 79: Hạ dược
80
Chương 80: Bắt gian trên giường
81
Chương 81: Câu dẫn
82
Chương 82: Một tờ hưu thư
83
Chương 83: Báo thù
84
Chương 84: Hoa hồng Tây Tạng năm đó
85
Chương 85: Đi theo
86
Chương 86: Đồn đãi vớ vẩn
87
Chương 87: Trị mặt
88
Chương 88: Thay da
89
Chương 89: Cố ý
90
Chương 90: Phạt quỳ
91
Chương 91: Ban rượu độc
92
Chương 92: Trừ ngươi ra, sẽ không có người khác
93
Chương 93: Hôn sự Mộ Dung Thanh
94
Chương 94: Tự phụ
95
Chương 95: Giá lớn của mỹ mạo
96
Chương 96: Ước hẹn ở Kính Hồ
97
Chương 97: Pháo hoa
98
Chương 98: Trù tính
99
Chương 99: Săn thu
100
Chương 100: Trò chơi
101
Chương 101: Đánh người
102
Chương 102: Ám sát
103
Chương 103: Nữ nhân yêu duy nhất
104
Chương 104: Nói hết
105
Chương 105: Thánh chỉ tứ hôn
106
Chương 106: Đương trường cự hôn
107
Chương 107: Kỳ hạn một năm
108
Chương 108: Vì ngươi che mưa chắn gió
109
Chương 109: Hoàng kim mê mắt người
110
Chương 110: Ngươi rốt cuộc là ai
111
Chương 111: Phượng hoàng bàn niết, chỉ đợi ngày về
112
Chương 112: Tình thương của cha, hồ Lô ngào đường
113
Chương 113: Đoạn tụ
114
Chương 114: Ta sẽ không buông tay
115
Chương 115: Sính lễ
116
Chương 116: Yết kiến Thái Hậu
117
Chương 117: Ban vòng
118
Chương 118: Phượng Tuyệt Trần mất khống chế
119
Chương 119: Nguyên nhân chết
120
Chương 120: Gặp mặt
121
Chương 121: Điệu hổ ly sơn
122
Chương 122: Vũ nhục đòn hiểm
123
Chương 123: Nữ nhân bổn vương
124
Chương 124: Bị phạt