Ngọc Ngân thấy sắc mặt Vệ Giới biến đổi thành nhiều màu khác nhau dưới ánh lửa thì không khỏi đồng tình hỏi.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Đột nhiên Vệ Giới cong môi, “Ta có thể làm sao được? Nhưng vẫn cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này.”
“Nếu hai người bọn họ là tỷ muội sinh đôi, ngươi và ta chung một chiếc thuyền đấy. Ta cho ngươi biết tất nhiên cũng là có tính toán của mình. Hai huynh đệ chúng ta đã độc thân nhiều năm như vậy, đuổi theo nương tử cũng sắp đuổi tới chân trời góc biển rồi, dù sao cũng phải thương lượng được một biện pháp ổn thỏa đúng không? Nếu không đợi bọn họ đến Long đế quốc thật, cho dù bây giờ chúng ta là người lãnh đạo đại lục Tứ Phương cũng chưa chắc có tác dụng ở Long đế quốc. đặc biệt dựa vào gương mặt của hai người bọn họ, còn có Hắc Ngột Lân gì đó trong người Linh Diên lúc trước, ngươi cảm thấy có thể là người bình thường sao?”
Ngọc Ngân càng nghĩ trong lòng càng không yên, ba tên thợ giày bằng một Gia Cát Lượng, hắn ta và Vệ Giới chung quy cũng hơn được ba tên thợ giày thối đúng không?
“Ngươi có cách gì?”
Ngọc Ngân sầu thảm nói, “Ta còn cách nào khác nữa? Nếu ta có cách thì cần gì phải nói sự thật này cho ngươi biết, nhờ ngươi tới nghĩ biện pháp giúp ta chứ?”
Vệ Giới khẽ nhíu mày, “Tình huống của ngươi và ta không giống nhau lắm.”
Ngọc Ngân gật gù, “Chuyện này ta cũng biết, nhưng ít nhiều gì vị kia nhà ngươi vẫn còn trí nhớ, còn tiểu vô lương tâm của ta vậy mà lại quên mất ta!”
Ngọc Ngân nghĩ đến đây liền buồn bực vô cùng, bởi vì đến giờ hắn ta vẫn không hiểu tại sao một người có thể thay đổi hoàn toàn như vậy, chẳng lẽ tiểu nha đầu hắn ta nhìn thấy năm đó thật sự chỉ là tưởng tượng?
Vừa rồi Vệ Giới bị Ngọc Ngân đả kích, bây giờ tìm được cơ hội thì không quên châm chọc: “Nếu Công Tử Diễn chính là Hoa Nhan, vậy thực lực của ngươi, chẳng phải là…?” Dứt lời, Vệ Giới không quên ghét bỏ nhìn Ngọc Ngân một cái.
Bởi vì thực lực hiện tại của Ngọc Ngân chỉ ở vị trí bạch giai, mà còn là một tử cấp vừa tiến vào bạch giai, một sao đó, trình độ bạch giai một sao, nếu đứng trước mặt Công Tử Diễn tuyệt đối bị giết trong nháy mắt!
Sự ghét bỏ trần trụi của Vệ Giới chẳng những không khiến Ngọc Ngân tổn thương lòng tự trọng mà còn tức giận liếc hắn.
“Nói ngươi ngu ngốc về mặt tình cảm mà ngươi còn không tin. Thực lực của ta yếu, nhưng hôm nay gia ở đại lục Tứ Phương, ngươi tưởng rằng ta có một vị sư phụ trâu bò và hai sư huynh đệ của thế gia đại tộc Long đế quốc như ngươi, có thể mở cửa sau đến đế quốc tu luyện như ngươi sao? Nếu tiểu gia ta đến Long đế quốc mà thực lực vẫn yếu như vậy thì tự ta cũng cảm thấy xấu hổ. Không phải tình huống khác nhau hả? Hơn nữa yếu một chút thì sao? Yếu một chút mới có thể được nương tử nhà mình bảo vệ hiểu không?”
Không ngờ, ánh mắt của Vệ Giới càng thêm châm chọc, “Ngươi muốn để nữ nhân bảo vệ ngươi sao? Không thấy mất mặt hả? Mệt cho ngươi còn nói ra được.”
Ngọc Ngân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vệ Giới, bất giác lắc đầu, “Chậc chậc, ngươi đúng là không hiểu tình cảm chút nào. Cũng đúng, Vệ Giới ngươi là ai chứ? Ngươi chính là Chiến vương điện hạ tiếng tăm lừng lẫy, đường đường Chiến vương nếu sống dưới cánh chim nữ nhân, nói ra rất mất mặt. Nhưng đó là ngươi, không phải tiểu gia ta. Ta không giống với ngươi, nữ nhân của ta mạnh, tuy rằng linh lực ta không bằng nàng nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Ít nhất tiểu gia ta còn thành thạo một nghề, vậy tính ra thì cũng coi như cân bằng.”
Thành thạo một nghề?
Ánh mắt Vệ Giới lóe lên, “Ngươi đang nói đến y thuật của ngươi sao?”
“Trước kia gọi là y thuật, hiện tại thì không phải. Mấy năm nay trong quá trình tìm kiếm Hoa Nhan, ta đã vô tình nhận được một quyển kiến thức nhập môn của luyện dược sư. Sau khi ta đặc biệt nghiên cứu, thật trùng hợp, hình như thực lực của gia ở phương diện này nổi trội hơn linh lực, tuy rằng chưa kiểm tra chính thức nhưng thực lực cũng sẽ không quá tệ.”
Vệ Giới hiếm khi nghiêm nghị nhìn hắn ta một cái, “Nếu ngươi có thể đạt được chứng nhận của Công hội Luyện dược sư, quả thực có thể bù đắp thiếu hụt về linh lực của ngươi.”
Dù sao số lượng luyện dược sư trên đại lục này (bao gồm Long đế quốc) thật sự quá ít. Thường nói vật hiếm thì quý, cho dù chỉ là một luyện dược sư sơ cấp cũng có thể cứu một đống tu luyện giả.
Để trở thành luyện dược sư còn cần ưu thế bẩm sinh được trời ưu ái. Ngọc Ngân chính là đệ tử quan môn của một đời y thánh Mai Viên, người duy nhất, y thuật tất nhiên cực tốt, chỉ có điều mấy năm nay dưới ánh sáng chói mắt của Linh Diên nên có vẻ hơi ảm đạm mà thôi.
Trước khi Linh Diên xuất hiện, nhất bộ liên hoa Liên Hoa công tử chính là đối tượng bốn nước tranh nhau để được chữa bệnh, thực lực của hắn ta cũng là phát triển dựa vào nghề nghiệp của mình, thực lực đã sớm sánh ngang với đại sư của Dược Vương cốc và Linh gia trang.
Trọng điểm Ngọc Ngân để ý hiển nhiên không phải chuyện đó, “Thực lực thế nào tạm thời chúng ta không nói đến, sắp tới ngươi định làm thế nào?”
Tuy rằng Linh Diên đã nhận lời trở về với hắn ta, nhưng lời nói của nữ nhân này, hắn ta thật sự không dám tin. So với Hoa Nhan, rõ ràng Linh Diên này càng gian trá hơn.
Nếu Hoa Nhan vẫn là Hoa Nhan năm đó thì thôi, cố tình lại biến thành Công Tử Diễn mặt đơ, đây rõ ràng là tiết tấu muốn hắn ta mặt nóng dán mông lạnh mà!
“Tất nhiên là nương tử ở đâu ta sẽ ở đó!”
Nhiệm vụ lần này của hắn chính là đuổi theo vợ, khó khăn lắm mới có thể buông xuống gánh nặng nước Tư U lớn như vậy, tất nhiên hắn phải cố gắng lên kế hoạch cho tương lai của mình.
“Nhưng nương tử của ngươi rõ ràng còn khó đối phó hơn vị nhà ta!”
Tuy rằng Công Tử Diễn mất trí nhớ nhưng hắn ta hoàn toàn có thể theo đuổi lại, còn tình huống của Vệ Giới lại không giống với hắn ta. Trước đây hắn đã làm tổn thương Linh Diên, bây giờ muốn tìm lại chỉ e không dễ dàng như vậy.
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần quản tốt bản thân, đừng tới chỗ ta góp vui là được.”
Nếu không phải có thẹn trong lòng, Vệ Giới tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân nhẫn nại đến mức này.
Có lẽ là vì đã có “mất đi” ba năm trước mới khiến hắn hiểu thấu, hai người ở bên nhau khó khăn cỡ nào.
“Chuyện này thì ngươi yên tâm đi, chính ta còn không quản được, làm gì có thời gian đi xem các ngươi hành hạ cẩu? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi cảm thấy lần này hai nha đầu kia sẽ tính toán thế nào?”
Ngọc Ngân nói đến đây không khỏi may mắn cảm thán: “May mà ta đã chuyển trận địa đến đây, như vậy cho dù bọn họ đi từ hướng nào chúng ta cũng có cơ hội biết.”
Nói không ngoa, ngọn núi năm đó Bạch Tra thả ra giống như được tạo riêng cho bọn họ vậy, nhìn bao quát được Bất Dạ thành, bất kể hai tỷ muội đi con đường nào bọn họ cũng có thể nhận ra.
“Đừng mừng vội, thuật dịch dung của Linh Diên không phải trò đùa. Cách xa như vậy, nếu bọn họ thật sự muốn gạt chúng ta, chưa chắc ngươi sẽ biết. Đặc biệt là, ngươi cảm thấy Bất Dạ thành không có mật đạo sao?”
Lời này vừa dứt, hai người lập tức trao đổi một ánh mắt rồi thoắt cái đứng dậy.
Ngọc Ngân khoa trương trợn mắt “Không, không thể nào, ngươi nói xem bây giờ liệu có phải bọn họ đã rời khỏi Bất Dạ thành rồi không?”
Vệ Giới cũng bị suy nghĩ này của bị dọa, nhưng nếu đã nói ra miệng mà không đi xem thì thật sự không thể an tâm. Hai người vừa tính toán như vậy liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cưỡi tọa kỵ của mình bay tới Bất Dạ thành.
Bây giờ trận pháp trong Bất Dạ thành đã được phá hoàn toàn, tiến vào dễ dàng hơn trước kia, nhưng trận pháp nội bộ Bất Dạ thành lại chưa bỏ hết, vì thế hai người dính phải ám toán không ít.
Ngọc Ngân vừa đi vừa tránh né tia sáng chướng mắt kia, “Nha đầu chết tiệt này, nếu để ta tìm được nhất định sẽ trị nàng một trận ra trò. Đi cũng không chịu nói với lão tử một tiếng, làm hại lão tử ở bên ngoài chịu đói chịu rét, đúng là vô lương tâm!”
“Bất Dạ thành có nhiều đồ đạc cần thu dọn như vậy, sao bọn họ lại nhanh thế?”
Nhưng hai người không biết đồ của Bất Dạ thành có nhiều hơn nữa thì với thần khí nghịch thiên của Linh Diên, chỉ cần “vèo vèo vèo” là chuyển tất cả mọi thứ vào không gian tùy thân của mình. Trước trước sau dau chỉ một canh giờ đã thu dọn thỏa đáng.
Lúc Vệ Giới và Ngọc Ngân ý thức được có lẽ bọn họ đã đi đã qua một canh giờ, lúc ấy hai tỷ muội đã sớm rời khỏi thông qua mật đạo nội bộ của Bất Dạ thành.
Vì vậy sau khi hai người tìm kiếm khắp nơi trong trong ngoài ngoài Bất Dạ thành một lần dưới áp lực cực lớn đã một canh giờ nữa trôi qua, lúc này Linh Diên và Công Tử Diễn đã sớm ngồi tọa kỵ của mình bay đến Phượng Trì sơn trang rồi.
Vệ Giới và Ngọc Ngân đánh vào không khí một cái, tuy rằng tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ số thông minh của hai người này cũng không phải bị suy giảm, sau khi Vệ Giới suy nghĩ một lát lập tức nhảy lên lưng Phượng Mị: “Đi, tới Phượng Trì sơn trang.”
Ngọc Ngân vỗ trán mình,”Đúng vậy đúng vậy, lúc trước tứ thiếu gia Phượng Trì đồng loạt xuất hiện rồi vội vàng rời khỏi, sao vương phi nhà ngươi có thể không đi cảm ơn bọn họ, ôn chuyện với bọn họ được? Nhất định bây giờ bọn họ đang ở Phượng Trì sơn trang, ta và ngươi cùng đi, chờ ta một chút!”
So với tọa kỵ của Công Tử Diễn và Vệ Giới, tọa kỵ của Ngọc Ngân khiến người ta có chút… không biết nên khóc hay nên cười.
Đó là một con khổng tước có lông vũ sặc sỡ chói mắt đặc biệt huênh hoang, cũng giống như chủ tử của nó, vô cùng đỏm dáng. Mới xuất hiện đã nháy mắt với Phượng Mị một cái, Phượng Mị nhìn mà toàn thân khẽ run rẩy, vội vỗ cánh nhanh chóng bay lên.
Ngọc Ngân nhìn khổng tước nhà mình còn đang làm dáng, không khỏi hừ lạnh một tiếng, đập vào gáy nó một phát, “Đồ khổng tước đỏm dáng, đến lúc nào rồi mà còn ở đây động dục? Đó là phượng hoàng, không phải chủng tộc như tiểu tử ngươi có thể ngấp nghé, còn không mau đuổi theo?”
Updated 525 Episodes