Chương 121: Sư đồ

Trác Dật nhìn thấy thiếu niên tuổi tác còn nhỏ hơn mình, dĩ nhiên đối xử với bọn họ như vậy, biểu tình không khỏi bị kiềm hãm, lập tức nói:
 
- Ngươi là ai? Đây cũng là đạo đãi khách của Huyền Thiên Tông các ngươi sao?
 
- Huyền Thiên Tông đối với hạng người khác nhau tự nhiên có phương pháp riêng biệt.
 
Trác Dật còn muốn nói điều gì, bất quá lại bị Doãn Băng Hinh bên cạnh ngăn cản, hơi chút quan sát hai mắt Hàn Phong, nhìn thấy thiếu niên này dĩ nhiên tùy ý đứng trước thiên giai cường giả, trong lòng cũng là ngạc nhiên vô cùng, nhưng biết lúc này hắn có thiên giai cường giả trợ trận, nếu tiếp tục tranh luận thì kẻ phải chịu thiệt chính là mình.
 
Vì vậy. Doãn Băng Hinh có chút khinh thường mở miệng nói:
 
- Huyền Thiên Tông bất quá cũng chỉ là loại tông môn giỏi ỷ lớn hiếp nhỏ, đệ tử đánh không lại, liền thế hệ trước xuất thủ, ngày hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức, ta rất mọng đợi quý tông tại Thiên Thánh Đại Hội có thể đạt được thành tích tốt!
 
Nói xong, Doãn Băng Hinh liền nháy mắt với Trác Dật, hai người cũng không quay đầu lại mà xuống núi.
 
Phí Lão đứng bên cạnh Hàn Phong, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
 
- Bất quá là hai gã đệ tử tâm cao khí ngạo của Thiên Thánh Cốc, không cần để ý tới bọn họ. Thật vất vả mới về tới, ta cũng không muốn tạo ra phiền phức không cần thiết.
 
- Đã như vậy, lão đầu tử ta đây cũng không quản nữa.
 
Phí Lão vuốt râu, nhàn nhạt cười nói.
 
Hai người tùy ý nói chuyện như vậy lọt vào trong mắt đám người Đoạn Nhạc khiến họ càng không thể tin nổi.
 
Nhìn ngữ khí nói chuyện của thiếu niên, tựa hồ vô cùng quen thuộc với cường giả.
 
Mà lúc này, Mạnh Hùng trải qua thời gian ngắn điều tức, không khỏi đi tới, vui vẻ nói:
 
- Hàn Phong. ngươi rốt cuộc đã trở về?
 
Lời này của Mạnh Hùng vừa nói ra, Đoạn Nhạc cùng Triệu Lâm Lâm đều sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt.
 
Hàn Phong?
 
Hàn Phong nghe được thanh âm của Mạnh Hùng, cũng xoay người lại, nhìn vẻ mặt kích động của ba người, khẽ cười nói:
 
- Đã lâu không gặp!
 
- Hàn Phong, thật sự là ngươi sao?
 
Đoạn Nhạc nghe vậy, không khỏi kinh hỉ bước tới, vỗ vai Hàn Phong, vui vẻ nói:
 
- Tiểu tử ngươi hai năm qua đã đi dâu, chúng ta còn tưởng ngươi gặp phải chuyện gì rồi chứ?
 
Lúc này, Mạnh Hùng cùng Triệu Lâm Lâm cũng bắt đầu hỏi thăm Hàn Phong một phen.
 
Hàn Phong từ trong ánh mắt của bọn họ có thể cảm nhận được sự vui mừng, trong lòng cũng là cảm động.
 
Chỉ bất quá, mấy người Mạnh Hùng tựa hồ nhớ tới bên cạnh Hàn Phong còn có một lão giả thực lực mạnh mẽ, nhất thời sắc mặt cứng lại, vội vàng thi lễ, ngữ khí cung kính nói:
 
- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, tiểu tử Mạnh Hùng vô cùng cảm kích.
 
Phí Lão nghe vậy, chỉ mỉm cười, không có nhiều lời.
 
Hàn Phong thấy thế, khoát khoát tay nói:
 
- Các ngươi không cần quá mức khẩn trương, Phí Lão là bằng hữu của ta.
 
Mấy người Mạnh Hùng cùng Đoạn Nhạc vừa nghe đều là trợn mắt há miệng, có chút không thể tin nổi nhìn Hàn Phong.
 
Bọn họ thật sự không ngờ, Hàn Phong có thể là bằng hữu của vị tiền bối kia.
 
Với điều này, Hàn Phong cũng không giải thích, đơn giản mặc kệ bọn họ.
 
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chui qua đoàn người, nguyên lai là một thiếu nử mười hai mười ba tuổi, đang mở to mắt đánh giá Hàn Phong.
 
Tựa hồ đối với Hàn Phong trước mắt, thiếu nữ cảm thấy hết sức hứng thú, trong mắt không ngừng hiện lên vẻ tò mò.
 
Hàn Phong cũng nhìn thiếu nữ trước mặt. nhất thời cảm thấy quen thuộc.
 
Bất quá hắn còn chưa kịp nhớ ra nàng là ai, thiếu nữ đã mở miệng nói:
 
- Ngươi chính là Hàn Phong mà sư phụ hay nhắc tới?
 
Nguyên lai thiếu nữ đó là Lâm Phỉ Vân do Lâm Nguyệt lúc trước thu nhận.
 
Nghe được câu hỏi của nàng, Hàn Phong cũng lặng người.
 
Lập tức nhìn về phía thiếu nữ trước mắt, trong đầu nhất thời hiện ra rất nhiều hình ảnh từ kiếp trước.
 
Nguyên lai là nàng, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới.
 
Thiếu nữ trước mắt, hắn cũng biết, hơn nữa quan hệ giữa hai ngươi vô cùng thân thiết.
 
Lâm Phỉ Vân chăm chú nhìn Hàn Phong, cũng không nói lời nào, sắc mặt có chút buồn bực, trừng mắt tức giận nói:
 
- Người ta hỏi ngươi đó, sao ngươi không trả lời ta?
 
Bị thiếu nữ này hỏi làm Hàn Phong giật mình tỉnh lại, khi nhìn vẻ mặt khả ái của nàng, trong lòng không khỏi buồn cười, vị sư tỷ này quả nhiên vẫn giống kiếp trước.
 
Bất quá, kiếp này nàng đã trở thành sư muội của mình, trong lòng Hàn Phong nghĩ lại.
 
- Ta chính là Hàn Phong, còn ngươi là ai?
 
Hàn Phong tuy rằng rõ ràng lai lịch của thiếu nữ trước mắt, nhưng vẫn làm bộ hỏi.
 
Lâm Phỉ Vân tròng mắt vừa chuyển, hiện lên vẻ giảo hoạt, nói:
 
- Ta không nói cho ngươi biết, hừ!
 
Nói xong, Lâm Phỉ Vân liền dạt mọi người sang hai bên, rồi chạy ra ngoài.
 
Đối với cử động này của Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong cũng mặc kệ, hiện tại nàng mới chỉ mười ba tuổi, tuy rằng so với tuổi tác của Hàn Phong cũng không lớn hơn, nhưng tâm trí vô cùng đơn thuần, tựa như một tiểu hài tử vậy.
 
Mạnh Hùng nhìn thấy Hàn Phong kinh ngạc thì nhếch miệng cười, thô lỗ nói:
 
- Hàn Phong, đây chính là tiểu sư muội mà sư phụ ngươi mới vừa thu nhận. Ngươi đã trở về, từ sau phải trông coi nàng, đừng để nàng làm phiền ta nữa. Một năm qua ta bị nàng lăn qua lăn lại đến thảm.
 
Nghe được Mạnh Hùng nói như thế, Hàn Phong không cần nghĩ cũng biết, trong thời gian này, Lâm Phỉ Vân không ít lần trêu chọc hắn. Việc này kiếp trước hắn đã từng trải qua rất nhiều, tự nhiên hiểu rõ tại sao Mạnh Hùng lại có vẻ mặt thống khổ như vậy.
 
Nghĩ thế, Hàn Phong cũng chỉ lắc đầu cười khổ không ngớt.
 
Kế tiếp sau khi trò chuyện vài câu cùng mọi người, Hàn Phong liền rời khỏi.
 
Lúc này, hắn đi tới tiểu viện của Lâm Nguyệt.
 
Tới gần sân, trong lòng Hàn Phong cũng không khỏi có chút kích động.
 
Đúng lúc này, cánh cửa phòng chợt chi nha một tiếng rồi mở ra, một đạo thân ảnh quen thuộc chậm rãi bước tới.
 
Lâm Nguyệt vốn đang nằm nghỉ, ai ngờ tiểu đồ đệ của nàng cả cửa cũng không thèm gõ, đột nhiên vội vã lao vào phòng.
 
Khiến Lâm Nguyệt bất ngờ chính là nàng tới chỉ để ngủ cùng mình.
 
Khi ngồi dậy, thấy được là tiểu đồ đệ mà mình thương yêu, mặc dù không có ý muốn trách cứ, nhưng nàng vẫn giả vờ mắng:
 
- Vân nhi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khi muốn vào phòng thì phải gõ cửa, ngươi lại cứ thế lao vào…
 
- Ai nha! Sư phụ, lần sau con sẽ chú ý hơn.
 
Lâm Phỉ Vân đi tới bên giường, nói.
 
Lâm Nguyệt thấy thế, biết tiểu đồ đệ này của mình tính tình vốn đã như vậy, đành sẵng giọng nói:
 
- Ngươi nha, cũng không biết phải nói sao với ngươi mới tốt nữa.
 
Lâm Phỉ Vân không để ý tới lời nói của Lâm Nguyệt, ngược lại có chút kích động kéo tay áo nàng, nói:
 
- Sư phụ, để con nói cho người biết một chuyện.
 
- Chuyện gì lại làm tiểu Vân nhi của chúng ta kích động như vậy.
 
Lâm Nguyệt yêu thương vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Vân, cười nói.
 
- Vừa rồi, ta đã gặp Hàn Phong sư huynh.
 
Lâm Phỉ Vân nhìn Lâm Nguyệt, nói rõ ràng từng chữ.
 
Bỗng nhiên, Lâm Phỉ Vân có thể cảm giác được bàn tay của Lâm Nguyệt đang vuốt ve khuôn mặt của mình có chút run rẩy.
 
Chợt, Lâm Nguyệt phục hồi tinh thần lại, không khỏi vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lâm Phỉ Vân:
 
- Vân nhi, không được nói dối.
 
- Vân nhi không có nói dối, vốn con cũng không biết Hàn Phong sư huynh, nhưng Mạnh Hùng đã nói thế, nên con vội chạy ngay về đây báo cho người biết.
 
Lâm Phỉ Vân thấy Lâm Nguyệt không tin, vẻ mặt bất mãn nói.
 
Nghe được Lâm Phỉ Vân nói như thế, biểu tình trên mặt Lâm Nguyệt rốt cục có một tia biến hóa.
 
- Vân nhi, con nói thật chứ? Con ở đâu gặp được hắn?
 
Lâm Nguyệt không khỏi gấp giọng hỏi.
 
Nhìn thấy Lâm Nguyệt rốt cục tin tưởng mình, Lâm Phỉ Vân liền đem sự tình xảy ra vừa rồi kể lại một lượt.
 
Lúc này, trong lòng Lâm Nguyệt càng thêm tin tưởng lời nói của Lâm Phỉ Vân.
 
Nghĩ đến tên đồ đệ hai năm trước thất tung của mình, trong lòng Lâm Nguyệt nhất thời kích động không thôi.
 
Trong hai năm qua, không có lúc nào, nàng không nghĩ tới sinh tử của đồ đệ, hôm nay hắn rốt cuộc đã trở về, sự lo lắng thấp thỏm trong lòng coi như hoàn toàn buông bỏ.
 
Nghĩ tới đây, Lâm Nguyệt cũng mặc kệ, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
 
Lúc này, Hàn Phong vừa đi tới sân, nhìn thấy cửa phòng từ từ mở ra, trong lòng cũng đồng thời kích động.
 
Khi bóng người quen thuộc từ trong phòng đi ra, Hàn Phong cũng khó lòng khống chế được nội tâm kích động, không khỏi tiến về phía trước vài bước, đi tới trước mặt người kia.
 
Trong lòng Hàn Phong cảm thấy tràn ngập ấm áp, khóe miệng hơi run run hô lên:
 
- Sư phụ, con đã trở về.
 
Lâm Nguyệt lẳng lặng nhìn Hàn Phong đang đứng trước mặt, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
 
Nàng nhớ tới lúc trước Hàn Phong mới được mình dẫn về Huyền Thiên, chẳng qua là một tiểu hài tử cao chưa tới vai nàng, nhưng hôm nay đứng chung một chỗ, hắn đã mơ hồ cao hơn nàng một nửa cái đầu.
 
Trên mặt cũng ít đi vài phần trẻ con, mà thay vào đó là một chút ổn trọng cùng thành thục.
 
Nhìn đồ đệ đã hai năm xa cách, Lâm Nguyệt cũng vô cùng xúc động, chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Phong, vô ý thức giơ bàn tay trắng noãn, vuốt nhẹ lên mặt hắn.
 
Cảm nhận được bàn tay ấm áp, nõn nà của Lâm Nguyệt đang vuốt nhẹ trên mặt mình, Hàn Phong có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói:
 
- Sư phụ, con đã không còn là một tiểu hài tử nữa rồi.
 
Khanh khách!
 
Nghe vậy, Lâm Nguyệt nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Phong, cũng nhịn không được cười thành tiếng.
 
Lâm Nguyệt có chút hơi giận hỏi:
 
- Hai năm qua, ngươi đã đi dâu? Dĩ nhiên không một tiếng mà bỏ đi, ngươi có biệt sư phụ lo lắng nhiều thế nào hay không?
 
Nói tới chữ cuối cùng, khóe mắt Lâm Nguyệt không khỏi có chút ửng hồng. Tuy rằng nàng cùng Hàn Phong ở chung không lâu, nhưng Lâm Nguyệt đặt trên người hắn rất nhiều tình cảm, Hàn Phong cũng đem lại cho những hồi ức đẹp đẽ.
 
Có thể nói, Hàn Phong không chỉ là đồ đệ của nàng, mà còn như người thân của nàng, nên hôm nay gặp lại hắn, Lâm Nguyệt mới không thể khống chế được tâm tình như thế.
 
Hàn Phong thấy hai mắt Lâm Nguyệt hơi đỏ lên, cũng hiểu được trong hai năm mình biến mất, nàng nhất định đã lo lắng rất nhiều. Trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn cùng cảm động.
 
Bất quá Hàn Phong cũng không hề hối hận, nếu không nhờ thể, hắn sao có thể tìm được Trầm Ngọc và Tiêu Linh, lại làm thế nào quen biết được với thiên tài thương nghiệp như La Mạn.
 
Lúc này, Lâm Phỉ Vân vốn núp ở phía sau, cũng ló cái đầu nhỏ ra, mở to đôi mắt hiếu kỳ đánh giá hai người.
 
Khi nàng nhìn thấy hai mắt Lâm Nguyệt ửng đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng một mảnh kinh ngạc, nàng chưa từng thấy bộ dáng như vậy của sư phụ mình, nhất thời cho rằng Hàn Phong sư huynh khi dễ sư phụ.
 
Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Vân không khỏi giận dữ, từ trong phòng xông tới, vung nắm đấm nhỏ đánh lên ngực Hàn Phong. Đồng thời trong miệng lớn tiếng trách mắng:
 
- Ngươi là đồ xấu xa, dĩ nhiên khi dễ sư phụ, xem chiêu!
 
Đối với công kích này, Lâm Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng.
 
Bất quá đấu khí của Lâm Phỉ Vân chỉ là cơ sở cửu phẩm, lấy thực lực hiện tại của Hàn Phong dù có đứng im cũng không bị bất cứ thương tổn gì.
 
Nhưng Hàn Phong không dám dùng đấu khí hộ thể, lo lắng sẽ đả thương tiểu nha đầu này.
 
Rơi vào đường cùng, Hàn Phong đành phải xuất thủ, nhẹ nhàng giữ lấy nắm đấm nhỏ của Lâm Phỉ Vân.
 
Hàn Phong tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị ngã, nhất thời giơ tay đỡ lấy, thuận lợi ôm cả thân thể của Lâm Phỉ Vân vào trong ngực.
 
Hàn Phong chỉ cảm thấy thân thể của tiểu nha đầu này không ngờ trơn bóng như vậy, hơn nữa vóc người cũng khá lả lướt.
 
Vốn trong đầu Hàn Phong không chút tà niệm, hiện tại cũng không khỏi hơi rung động.
 
Lúc này, Lâm Nguyệt cũng đã kịp có phản ứng, nhanh chóng bước tớ nói:
 
- Vân nhi, ngươi làm cái gì vậy?
 
- A! Buông!
 
Bị Hàn Phong đột nhiên ôm một cái như vậy, Lâm Phỉ Vân chỉ càm thấy một cỗ khí tức nam tử kéo tới, trong lòng không khỏi quýnh lên, sắc mặt hoảng loạn hô.
 
Nghe Lâm Phỉ Vân hô to, Hàn Phong cũng có chút xấu hổ, vội vàng buông nàng ra, nhanh chóng thu hồi hai tay.
 
Có lẽ đã bị ký ức kiếp trước ảnh hưởng, vì vậy khi Hàn Phong tiếp xúc với Lâm Phỉ Vân, tinh không có quá nhiều cố kỵ, ngược lại hắn quên mất mình và nàng mới chỉ là lần đầu gặp mặt.
 
Lúc này Lâm Nguyệt đã đi tới, trước tiên trừng mắt với Hàn Phong, rối kéo bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Vân, kiểm tra trên dưới một phen rồi nói:
 
- tiểu tử thối ngươi, mời vừa trở về liền đã khi dễ sư muội, hai năm không gặp, ngươi thật mạnh a!
 
Hàn Phong nghe vậy, chỉ có thể xấu hổ sờ mũi, không có giải thích thêm.
 
Cũng không thể đi tính toán với một tiểu cô nương.
 
Kế đó, Lâm Nguyệt kéo Lâm Phỉ Vân đến bên người, nhẹ giọng nói:
 
- Vân nhi, đây là Hàn Phong sư huynh của ngươi, về sau ngươi phải cùng sư huynh chung sống hòa thuận.
 
- A!
 
Lâm Phỉ Vân liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt, lại quay đầu nhìn Hàn Phong, hơi chút hiếu kỳ nói một tiếng.
 
Hàn Phong thấy thế, không khỏi mỉm cười lại với nàng.
 
Bất quá Lâm Phỉ Vân chỉ là quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng. Hiển nhiên chuyện vừa rồi vẫn để bụng.
 
Lâm Nguyệt thấy thế, trước tiên đưa Lâm Phỉ Vân trở về, rồi dẫn Hàn Phong vào trong phòng, thăm hỏi chuyện hai năm qua.
 
Hàn Phong hơi chút suy nghĩ, liền đem chuyện trong hai năm qua kể tóm tắt một lượt.
 
Đương nhiên một ít chuyện rùng rợn, Hàn Phong tịnh không nói ra, chủ yếu là sợ Lâm Nguyệt quá mức lo lắng.
 
Sư đồ hai năm không gặp, vừa thấy mặt liền trò chuyện tới đêm mới thôi.
 
Lâm Phỉ Vân phải trở về, chủ yếu là vì lúc này trong tông đột nhiên xuất hiện vài người không rõ lai lịch.
 
Bất quá, những người đó nói là bằng hữu của Hàn Phong, nên Lâm Phỉ Vân đành phải chạy đến xác minh.
 
Nhờ có Lâm Phỉ Vân nhắc nhở, Hàn Phong mới nhờ tới, vừa rồi vì quá kích động khi gặp lại Lâm Nguyệt nên đã quên mất đám người Trầm Ngọc cùng Tiêu Linh.
 
Lâm Nguyệt nghe được là bằng hữu do Hàn Phong dẫn theo, cũng cảm thấy hiếu kỳ, nên cùng hắn đi tới diễn võ trường.
 
Lúc này, Trầm Ngọc cùng Tiêu Linh đều đang ngồi trong tiểu viện, mấy người Mạnh Hùng cũng đứng ở gần đó, vẻ mặt hiếu kỳ đánh giá bọn họ.
 
Nhất là khi nhìn thấy dung mạo của Tiêu Linh cùng Trầm Ngọc, mấy thiếu niên như Đoạn Nhạc đều là đỏ mắt mà nhìn.
 
Tuy nói dung mạo Doãn Băng Hinh của Thiên Thánh Cốc cũng không thua kém hai nàng, nhưng so với cả hai, trên người Doãn Băng Hinh nhiều hơn một phần băng lãnh ngạo khí khiến đám người Đoạn Nhạc cảm thấy thập phần khó chịu.
 
Nhất là lúc trước tỷ thí lời nói khinh miệt của nàng càng khiến Đoạn Nhạc giận dữ vô cùng.
 
Hàn Phong lại đi tới diễn võ trường, thấy mấy người đang buồn chán ngồi ở đó, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ.
 
Sau đó, Hàn Phong vội vàng đem mọi người giới thiệu cho Lâm Nguyệt.
 
Lâm Nguyệt từ trước lúc đến đây đã từ miệng của Hàn Phong biết đến hai nàng. Bất quá nàng cũng không ngờ cả hai lại xinh đẹp như vậy.
 
Quan trọng chính là ánh mắt của hai thiếu nữ này đều hướng về phía đồ đệ của mình, Lâm Nguyệt phát hiện quan hệ của bọn họ không rõ ràng.
 
Lâm Nguyệt không khỏi quan sát tinh tế hai nàng, sau đó lại dùng ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Hàn Phong vài lần.
 
Cảm nhận được ánh mắt có chút trêu chọ của Lâm Nguyệt, nét mặt của Hàn Phong cũng lộ ra một tia xấu hổ.
 

Chapter
1 Chương 1: Giấc mộng bốn trăm năm
2 Chương 2: Phụ tử tình thâm
3 Chương 3:  Ngạo Thị Thiên Địa Quyết
4 Chương 4: Tiến cảnh thần tốc
5 Chương 5: Tâm nguyện báo ân
6 Chương 6: Đổ cuộc
7 Chương 7: Kinh hỉ ở chợ
8 Chương 8: Phương thuốc thần kỳ
9 Chương 9: Đổi trắng thay đen
10 Chương 10: Chiến đấu khó tin!
11 Chương 11: Lấy yếu thắng mạnh
12 Chương 12: Tâm pháp thần bí
13 Chương 13: Phần Tẫn Bát Hoang
14 Chương 14: Xuân quang sạ tiết
15 Chương 15: Tiên thiên đấu khí
16 Chương 16: Tìm bí mật trong bảo khố
17 Chương 17: Phạt kinh tẩy tuỷ
18 Chương 18: Gặp lại cừu nhân
19 Chương 19: Sư đồ gặp nhau
20 Chương 20: Lần thứ hai nhập môn
21 Chương 21: Âm thầm chỉ điểm
22 Chương 22: Bạn cũ đoàn tụ
23 Chương 23: Quyết đấu
24 Chương 24: Phách Viêm tam thức
25 Chương 25: Lần thứ hai tiến cấp
26 Chương 26: Xấu hổ!
27 Chương 27: Giáo huấn khó quên!
28 Chương 28: Kẻ phản bội ngày xưa
29 Chương 29: Tu luyện đặc thù
30 Chương 30: Củng cố cảnh giới
31 Chương 31: Nổi cơn thịnh nộ
32 Chương 32: Đại lễ đưa đến
33 Chương 33: Đan dược
34 Chương 34: Giết!
35 Chương 35: Thiên tài dược vương
36 Chương 36: Phương pháp nuôi dưỡng Tử La thảo
37 Chương 37: Cường hoá linh tê kiếm
38 Chương 38: Nhân tài tiềm ẩn
39 Chương 39: Giúp đỡ
40 Chương 40: Nghĩ cách cứu người
41 Chương 41: Đối đầu đại địch
42 Chương 42: Ngàn dặm đào sinh
43 Chương 43: U Ám sâm lâm
44 Chương 44: Chiến đấu trong U Ám sâm lâm
45 Chương 45: Kim Nhãn linh quy
46 Chương 46: Trúng độc
47 Chương 47: Cảnh tượng kinh nhân
48 Chương 48: Khoảnh khắc kinh hồn
49 Chương 49: Tìm đường sống trong chỗ chết!
50 Chương 50: Lưỡng cường tranh phong
51 Chương 51: Tiểu Bạch Hổ đáng yêu
52 Chương 52: Cuộc gặp gỡ trong rừng
53 Chương 53: Thiên tài kinh doanh tương lai
54 Chương 54: Nhìn xa trông rộng
55 Chương 55: Thiếu niên thần bí
56 Chương 56: Thoát hiểm
57 Chương 57: U lan thảo
58 Chương 58: Phong ba vào thành
59 Chương 59: Bảo vật hiếm có
60 Chương 60: Thiên thạch Huyền Thiên
61 Chương 61: Tuyệt ảnh mê tung
62 Chương 62: Niềm tin của thiếu nữ
63 Chương 63: Khách quý
64 Chương 64: Tiểu Bạch thần kì
65 Chương 65: Tiếng đàn sâu trong kí ức
66 Chương 66: Công chúa Khuynh Thành
67 Chương 67: Tấn cấp lần nữa
68 Chương 68: Trao đổi cầm nghệ
69 Chương 69: Vô cùng kì diệu
70 Chương 70: Hợp tác
71 Chương 71: Hội đấu giá
72 Chương 72: Theo dõi
73 Chương 73: Ưu thế lớn nhất – Tiên Thiên đấu khí
74 Chương 74: Tấn cấp ngũ phẩm
75 Chương 75: Trương Tử Lăng
76 Chương 76: Liên Linh phát uy
77 Chương 77: Bản nhạc tuyệt diệu
78 Chương 78: Mạc gia
79 Chương 79: Đầu tư siêu lãi
80 Chương 80: Đúc lại linh tê kiếm
81 Chương 81: Thanh Liên Bảo Đan – Uy thế của Tiểu Bạch
82 Chương 82: Liên Linh mất tích
83 Chương 83: Mặc cảm về diện mạo
84 Chương 84: Xuân quang mê hoặc
85 Chương 85: Liên Linh cùng nhập hội
86 Chương 86: Ác khách đến tửu lầu
87 Chương 87: Sát cơ – Thủ đoạn của Đỗ thành chủ
88 Chương 88: Cường địch
89 Chương 89: Đòi bắt người
90 Chương 90: Giật mình
91 Chương 91: Thiên giai cường giả Bố Lôi Địch
92 Chương 92: Quyền quý
93 Chương 93: Hai vị điện hạ
94 Chương 94: Hãm hại
95 Chương 95: Đối chiến cùng cường giả
96 Chương 96: Phát hiện của Tiểu Bạch
97 Chương 97: Giao Long Châu
98 Chương 98: Bao vây
99 Chương 99: Thiên Giai đụng độ Thiên Giai
100 Chương 100: Giật mình kinh ngạc
101 Chương 101: Đoàn tụ
102 Chương 102: Nguy cơ của Thiên Nguyệt đế quốc
103 Chương 103: Giải nguy
104 Chương 104: Đế quốc thoát nạn
105 Chương 105: Thiên đại công lao
106 Chương 106: Ban thưởng
107 Chương 107: Đột phá
108 Chương 108: Trở về
109 Chương 109: Quyết định của Tiêu Linh
110 Chương 110: Xấu hổ kiều diễm
111 Chương 111: Dung nhan tuyệt thế
112 Chương 112: Hồi phục dung nhan
113 Chương 113: Nhân giai đỉnh phong
114 Chương 114: Trùng kích địa giai
115 Chương 115: Hải quái
116 Chương 116: Hộ thuyền
117 Chương 117: Huyền Thiên Tông
118 Chương 118: Trở về cố thổ
119 Chương 119: Trở lại sơn môn
120 Chương 120: Doãn Băng Hinh
121 Chương 121: Sư đồ
122 Chương 122: Tu vi đột tăng
123 Chương 123: Sư huynh muội
124 Chương 124: Âu Dương Y Y
125 Chương 125: Kiểm tra nhập môn
126 Chương 126: Môn đồ tuyệt hảo
127 Chương 127: Trắc thí nhập môn của Phí Lão
128 Chương 128: Môn đồ Thiên giai
129 Chương 129: Tiến bộ
130 Chương 130: Thanh lý môn hộ
131 Chương 131: Địa giai nhị phẩm
132 Chương 132: Thiên tài
133 Chương 133: Thiên Thánh Đại Hội
134 Chương 134: Xung đột
135 Chương 135: Chèn ép
136 Chương 136: Kiêu ngạo tan biến
137 Chương 137: Giao dịch đại hội
138 Chương 138: Bích Linh Cổ Mộc!
139 Chương 139: Oan gia ngõ hẹp
140 Chương 140: Hồi Dung Sinh Huyết Đan
141 Chương 141: Ngũ Sắc Tuyết Liên
142 Chương 142: Hỗ trợ
143 Chương 143: Đại hội mở màn
144 Chương 144: Luận võ
145 Chương 145: Tiêu Linh xuất trận
146 Chương 146: Cường giả đỉnh phong tương lai
147 Chương 147: Hàn Phong lên đài
148 Chương 148: Dâm tặc ?
149 Chương 149: Mập mờ
150 Chương 150: Gặp gỡ trên đường đi
151 Chương 151: May mắn vô cùng
152 Chương 152: Vận may hay là thực lực ?
153 Chương 153: Thực lực của Hàn Phong
154 Chương 154: Đối thủ
155 Chương 155: Theo ngươi liền
156 Chương 156: Hàn Phong đấu Chu Di
157 Chương 157: Cường giả đối chiến
158 Chương 158: Yêu cầu nho nhỏ
159 Chương 159: Đánh giá thấp
160 Chương 160: Đánh tới cùng
161 Chương 161: Một chiêu
162 Chương 162: Oan gia tụ hội
163 Chương 163: Coi nhẹ ngươi
164 Chương 164: Điệp ảnh thiên huyễn đấu điệp ảnh thiên huyễn
165 Chương 165: Xuất thủ
166 Chương 166: Cả gan làm càn
167 Chương 167: Vòng đấu thứ tám
168 Chương 168: Ta sẽ đánh bại ngươi!
169 Chương 169: Kết thúc vòng tám
170 Chương 170: Băng Tuyết Tế
171 Chương 171: Trận chiến kết thúc
172 Chương 172: Địa giai chi chiến
173 Chương 173: Ta chính là Hàn Phong
174 Chương 174: Tốc độ thăng cấp đáng sợ
175 Chương 175: Chiến thắng
176 Chương 176: Thánh Thụ
177 Chương 177: Trở lại thiên giai?
178 Chương 178: Kì dị
179 Chương 179: Thoáng cái đã bốn trăm năm
180 Chương 180: Long Bào Hao
181 Chương 181: Cảm giác tử vong
182 Chương 182: Tinh thần hải tăng vọt
183 Chương 183: Thoát khỏi Hư Linh Huyễn Cảnh
184 Chương 184: Điên cuồng thăng cấp
185 Chương 185: Mưa gió nổi lên
186 Chương 186: Trở lại tông môn
187 Chương 187: Xuất thủ
188 Chương 188: Tiểu Bạch phát uy
189 Chương 189: Huyết Sát Huyền Chưởng
190 Chương 190: Hoàng thất xuất thủ
191 Chương 191: Đại lễ tặng cho hoàng thất
192 Chương 192: Lại đột phá
193 Chương 193: Huyền Ky Tử khiếp sợ
194 Chương 194: Đoạt Thiên Đan
195 Chương 195: Tìm kiếm cố nhân
196 Chương 196: Tin tức bất ngờ
197 Chương 197: Kỷ Thanh Thanh
198 Chương 198: Đuổi tận giết tuyệt
199 Chương 199: Đến Băng Tuyết Các
200 Chương 200: Linh Ngọc Băng Thể
201 Chương 201: Vũ Hoàng Điện
202 Chương 202: Làm khách Băng Tuyết Các
203 Chương 203: Hoạt Hóa Sinh Linh Đan
204 Chương 204: Bạo Đan
205 Chương 205: Phát hiện kinh ngạc
206 Chương 206: Xuân quang
207 Chương 207: Tô Du đại trưởng lão
208 Chương 208: Thiên giai đối chiến
209 Chương 209: Phát hiện của Hàn Phong
210 Chương 210: Ly Khai
211 Chương 211: Trầm Ngọc thiên phú kinh người
212 Chương 212: Biến hóa của Huyền Thiên Tông
213 Chương 213: Chuẩn bị trước thiên giai
214 Chương 214: Tiến giai gặp khó
215 Chương 215: Trở lại Thiên giai
216 Chương 216: Cửu Chuyển Huyền Công
217 Chương 217: Tiến cảnh thần tốc
218 Chương 218: Vô tình gặp được
219 Chương 219: Bị cản đường
220 Chương 220: Tin đồn từ đế đô
221 Chương 221: Trên đường trở lại đế đô
222 Chương 222: Phương tung của giai nhân
223 Chương 223: Cầm nghệ hội
224 Chương 224: Động thủ
225 Chương 225: Phí Lão ra tay
226 Chương 226: Tiến cung
227 Chương 227: Ban thưởng
228 Chương 228: Yêu cầu của Tiêu Tấn
229 Chương 229: Địa đồ kỳ quái
230 Chương 230: Tiêu Vũ điều tra
231 Chương 231: Sự cố chấp của Tiêu Linh
232 Chương 232: Tìm tới cửa
233 Chương 233: Giáo huấn
234 Chương 234: Thế cục đế đô
235 Chương 235: Phát hiện khiếp sợ
236 Chương 236: Giúp hay không giúp
237 Chương 237: Kiều diễm
Chapter

Updated 237 Episodes

1
Chương 1: Giấc mộng bốn trăm năm
2
Chương 2: Phụ tử tình thâm
3
Chương 3:  Ngạo Thị Thiên Địa Quyết
4
Chương 4: Tiến cảnh thần tốc
5
Chương 5: Tâm nguyện báo ân
6
Chương 6: Đổ cuộc
7
Chương 7: Kinh hỉ ở chợ
8
Chương 8: Phương thuốc thần kỳ
9
Chương 9: Đổi trắng thay đen
10
Chương 10: Chiến đấu khó tin!
11
Chương 11: Lấy yếu thắng mạnh
12
Chương 12: Tâm pháp thần bí
13
Chương 13: Phần Tẫn Bát Hoang
14
Chương 14: Xuân quang sạ tiết
15
Chương 15: Tiên thiên đấu khí
16
Chương 16: Tìm bí mật trong bảo khố
17
Chương 17: Phạt kinh tẩy tuỷ
18
Chương 18: Gặp lại cừu nhân
19
Chương 19: Sư đồ gặp nhau
20
Chương 20: Lần thứ hai nhập môn
21
Chương 21: Âm thầm chỉ điểm
22
Chương 22: Bạn cũ đoàn tụ
23
Chương 23: Quyết đấu
24
Chương 24: Phách Viêm tam thức
25
Chương 25: Lần thứ hai tiến cấp
26
Chương 26: Xấu hổ!
27
Chương 27: Giáo huấn khó quên!
28
Chương 28: Kẻ phản bội ngày xưa
29
Chương 29: Tu luyện đặc thù
30
Chương 30: Củng cố cảnh giới
31
Chương 31: Nổi cơn thịnh nộ
32
Chương 32: Đại lễ đưa đến
33
Chương 33: Đan dược
34
Chương 34: Giết!
35
Chương 35: Thiên tài dược vương
36
Chương 36: Phương pháp nuôi dưỡng Tử La thảo
37
Chương 37: Cường hoá linh tê kiếm
38
Chương 38: Nhân tài tiềm ẩn
39
Chương 39: Giúp đỡ
40
Chương 40: Nghĩ cách cứu người
41
Chương 41: Đối đầu đại địch
42
Chương 42: Ngàn dặm đào sinh
43
Chương 43: U Ám sâm lâm
44
Chương 44: Chiến đấu trong U Ám sâm lâm
45
Chương 45: Kim Nhãn linh quy
46
Chương 46: Trúng độc
47
Chương 47: Cảnh tượng kinh nhân
48
Chương 48: Khoảnh khắc kinh hồn
49
Chương 49: Tìm đường sống trong chỗ chết!
50
Chương 50: Lưỡng cường tranh phong
51
Chương 51: Tiểu Bạch Hổ đáng yêu
52
Chương 52: Cuộc gặp gỡ trong rừng
53
Chương 53: Thiên tài kinh doanh tương lai
54
Chương 54: Nhìn xa trông rộng
55
Chương 55: Thiếu niên thần bí
56
Chương 56: Thoát hiểm
57
Chương 57: U lan thảo
58
Chương 58: Phong ba vào thành
59
Chương 59: Bảo vật hiếm có
60
Chương 60: Thiên thạch Huyền Thiên
61
Chương 61: Tuyệt ảnh mê tung
62
Chương 62: Niềm tin của thiếu nữ
63
Chương 63: Khách quý
64
Chương 64: Tiểu Bạch thần kì
65
Chương 65: Tiếng đàn sâu trong kí ức
66
Chương 66: Công chúa Khuynh Thành
67
Chương 67: Tấn cấp lần nữa
68
Chương 68: Trao đổi cầm nghệ
69
Chương 69: Vô cùng kì diệu
70
Chương 70: Hợp tác
71
Chương 71: Hội đấu giá
72
Chương 72: Theo dõi
73
Chương 73: Ưu thế lớn nhất – Tiên Thiên đấu khí
74
Chương 74: Tấn cấp ngũ phẩm
75
Chương 75: Trương Tử Lăng
76
Chương 76: Liên Linh phát uy
77
Chương 77: Bản nhạc tuyệt diệu
78
Chương 78: Mạc gia
79
Chương 79: Đầu tư siêu lãi
80
Chương 80: Đúc lại linh tê kiếm
81
Chương 81: Thanh Liên Bảo Đan – Uy thế của Tiểu Bạch
82
Chương 82: Liên Linh mất tích
83
Chương 83: Mặc cảm về diện mạo
84
Chương 84: Xuân quang mê hoặc
85
Chương 85: Liên Linh cùng nhập hội
86
Chương 86: Ác khách đến tửu lầu
87
Chương 87: Sát cơ – Thủ đoạn của Đỗ thành chủ
88
Chương 88: Cường địch
89
Chương 89: Đòi bắt người
90
Chương 90: Giật mình
91
Chương 91: Thiên giai cường giả Bố Lôi Địch
92
Chương 92: Quyền quý
93
Chương 93: Hai vị điện hạ
94
Chương 94: Hãm hại
95
Chương 95: Đối chiến cùng cường giả
96
Chương 96: Phát hiện của Tiểu Bạch
97
Chương 97: Giao Long Châu
98
Chương 98: Bao vây
99
Chương 99: Thiên Giai đụng độ Thiên Giai
100
Chương 100: Giật mình kinh ngạc
101
Chương 101: Đoàn tụ
102
Chương 102: Nguy cơ của Thiên Nguyệt đế quốc
103
Chương 103: Giải nguy
104
Chương 104: Đế quốc thoát nạn
105
Chương 105: Thiên đại công lao
106
Chương 106: Ban thưởng
107
Chương 107: Đột phá
108
Chương 108: Trở về
109
Chương 109: Quyết định của Tiêu Linh
110
Chương 110: Xấu hổ kiều diễm
111
Chương 111: Dung nhan tuyệt thế
112
Chương 112: Hồi phục dung nhan
113
Chương 113: Nhân giai đỉnh phong
114
Chương 114: Trùng kích địa giai
115
Chương 115: Hải quái
116
Chương 116: Hộ thuyền
117
Chương 117: Huyền Thiên Tông
118
Chương 118: Trở về cố thổ
119
Chương 119: Trở lại sơn môn
120
Chương 120: Doãn Băng Hinh
121
Chương 121: Sư đồ
122
Chương 122: Tu vi đột tăng
123
Chương 123: Sư huynh muội
124
Chương 124: Âu Dương Y Y
125
Chương 125: Kiểm tra nhập môn
126
Chương 126: Môn đồ tuyệt hảo
127
Chương 127: Trắc thí nhập môn của Phí Lão
128
Chương 128: Môn đồ Thiên giai
129
Chương 129: Tiến bộ
130
Chương 130: Thanh lý môn hộ
131
Chương 131: Địa giai nhị phẩm
132
Chương 132: Thiên tài
133
Chương 133: Thiên Thánh Đại Hội
134
Chương 134: Xung đột
135
Chương 135: Chèn ép
136
Chương 136: Kiêu ngạo tan biến
137
Chương 137: Giao dịch đại hội
138
Chương 138: Bích Linh Cổ Mộc!
139
Chương 139: Oan gia ngõ hẹp
140
Chương 140: Hồi Dung Sinh Huyết Đan
141
Chương 141: Ngũ Sắc Tuyết Liên
142
Chương 142: Hỗ trợ
143
Chương 143: Đại hội mở màn
144
Chương 144: Luận võ
145
Chương 145: Tiêu Linh xuất trận
146
Chương 146: Cường giả đỉnh phong tương lai
147
Chương 147: Hàn Phong lên đài
148
Chương 148: Dâm tặc ?
149
Chương 149: Mập mờ
150
Chương 150: Gặp gỡ trên đường đi
151
Chương 151: May mắn vô cùng
152
Chương 152: Vận may hay là thực lực ?
153
Chương 153: Thực lực của Hàn Phong
154
Chương 154: Đối thủ
155
Chương 155: Theo ngươi liền
156
Chương 156: Hàn Phong đấu Chu Di
157
Chương 157: Cường giả đối chiến
158
Chương 158: Yêu cầu nho nhỏ
159
Chương 159: Đánh giá thấp
160
Chương 160: Đánh tới cùng
161
Chương 161: Một chiêu
162
Chương 162: Oan gia tụ hội
163
Chương 163: Coi nhẹ ngươi
164
Chương 164: Điệp ảnh thiên huyễn đấu điệp ảnh thiên huyễn
165
Chương 165: Xuất thủ
166
Chương 166: Cả gan làm càn
167
Chương 167: Vòng đấu thứ tám
168
Chương 168: Ta sẽ đánh bại ngươi!
169
Chương 169: Kết thúc vòng tám
170
Chương 170: Băng Tuyết Tế
171
Chương 171: Trận chiến kết thúc
172
Chương 172: Địa giai chi chiến
173
Chương 173: Ta chính là Hàn Phong
174
Chương 174: Tốc độ thăng cấp đáng sợ
175
Chương 175: Chiến thắng
176
Chương 176: Thánh Thụ
177
Chương 177: Trở lại thiên giai?
178
Chương 178: Kì dị
179
Chương 179: Thoáng cái đã bốn trăm năm
180
Chương 180: Long Bào Hao
181
Chương 181: Cảm giác tử vong
182
Chương 182: Tinh thần hải tăng vọt
183
Chương 183: Thoát khỏi Hư Linh Huyễn Cảnh
184
Chương 184: Điên cuồng thăng cấp
185
Chương 185: Mưa gió nổi lên
186
Chương 186: Trở lại tông môn
187
Chương 187: Xuất thủ
188
Chương 188: Tiểu Bạch phát uy
189
Chương 189: Huyết Sát Huyền Chưởng
190
Chương 190: Hoàng thất xuất thủ
191
Chương 191: Đại lễ tặng cho hoàng thất
192
Chương 192: Lại đột phá
193
Chương 193: Huyền Ky Tử khiếp sợ
194
Chương 194: Đoạt Thiên Đan
195
Chương 195: Tìm kiếm cố nhân
196
Chương 196: Tin tức bất ngờ
197
Chương 197: Kỷ Thanh Thanh
198
Chương 198: Đuổi tận giết tuyệt
199
Chương 199: Đến Băng Tuyết Các
200
Chương 200: Linh Ngọc Băng Thể
201
Chương 201: Vũ Hoàng Điện
202
Chương 202: Làm khách Băng Tuyết Các
203
Chương 203: Hoạt Hóa Sinh Linh Đan
204
Chương 204: Bạo Đan
205
Chương 205: Phát hiện kinh ngạc
206
Chương 206: Xuân quang
207
Chương 207: Tô Du đại trưởng lão
208
Chương 208: Thiên giai đối chiến
209
Chương 209: Phát hiện của Hàn Phong
210
Chương 210: Ly Khai
211
Chương 211: Trầm Ngọc thiên phú kinh người
212
Chương 212: Biến hóa của Huyền Thiên Tông
213
Chương 213: Chuẩn bị trước thiên giai
214
Chương 214: Tiến giai gặp khó
215
Chương 215: Trở lại Thiên giai
216
Chương 216: Cửu Chuyển Huyền Công
217
Chương 217: Tiến cảnh thần tốc
218
Chương 218: Vô tình gặp được
219
Chương 219: Bị cản đường
220
Chương 220: Tin đồn từ đế đô
221
Chương 221: Trên đường trở lại đế đô
222
Chương 222: Phương tung của giai nhân
223
Chương 223: Cầm nghệ hội
224
Chương 224: Động thủ
225
Chương 225: Phí Lão ra tay
226
Chương 226: Tiến cung
227
Chương 227: Ban thưởng
228
Chương 228: Yêu cầu của Tiêu Tấn
229
Chương 229: Địa đồ kỳ quái
230
Chương 230: Tiêu Vũ điều tra
231
Chương 231: Sự cố chấp của Tiêu Linh
232
Chương 232: Tìm tới cửa
233
Chương 233: Giáo huấn
234
Chương 234: Thế cục đế đô
235
Chương 235: Phát hiện khiếp sợ
236
Chương 236: Giúp hay không giúp
237
Chương 237: Kiều diễm