Chương 73: Ưu thế lớn nhất – Tiên Thiên đấu khí

Mắt Hàn Phong ánh lên một tia giễu cợt, hai tên này thực lực cùng lắm chỉ là nhân giai tứ phẩm mà thôi, hắn đương nhiên không sợ.
 
Lúc này, Tàn Lang sau khi được tên kia đồng ý, lập tức lao vào Hàn Phong.
 
- Tiểu tử, hưởng thụ đi!
 
Tàn Lang tàn nhẫn cười.
 
Nhìn Tàn Lang tiếp cận, Hàn Phong không nói câu gì, nghiêng người, chớp mắt đã thấy biến mất trước mắt Tàn Lang.
 
Tàn Lang thấy mục tiêu biến mất, nhất thời ngây ra.
 
Sau lưng truyền đến một tiếng hét lớn:
 
- Cẩn thận!
 
Lời chưa dứt, Tàn Lang đã cảm thấy lưng mình đau nhói, cả người như mất đi toàn bộ sức lực, ngã khuỵu xuống đất, nhất thời không sao đứng dậy nổi.
 
- Đồ khốn! Tên tiểu tử này giấu nghề!
 
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tàn Lang, tên cao hơn giận dữ hét lên một tiếng, lao thẳng về phía Hàn Phong. Bản thân hắn cũng không dám khinh địch nên vừa lao lên đã dùng toàn bộ sức lực.
 
Chỉ có điều, Hàn Phong như đã đoán ra ý đồ của hắn, vặn người, nhấc chân, lúc đối phương còn chưa tiếp cận, trực tiếp cho ngay một đá vào ngực.
 
Tên kia như bị sét đánh, toàn thân rung lên bần bật, ngã gục xuống đất.
 
Nhẹ nhàng hạ gục hai người, Hàn Phong đến trước mặt tên cao kều kia, nhìn đối phương, lạnh lùng nói
 
- Bây giờ có thể nói cho ta biết, là ai phái các ngươi đến?
 
Hắn giận dữ nhìn Hàn Phong, nghiến răng nói:
 
- Hừ! Hôm nay ta nhận thua, không ngờ tình báo lại có sai sót, vốn cứ tưởng chỉ là một tiểu tử bình thường, ai ngờ vẫn còn ẩn tàng thực lực.
 
- Đừng phí lời! Mau nói, là ai phái các ngươi đến!
 
Hàn Phong dẫm chên lên ngực đối phương, hai mắt tràn đầy lãnh ý.
 
Ai ngờ tên kia cười lạnh một tiếng, sau đó nói:
 
- Muốn moi được thông tin từ miệng bọn ta, nằm mơ!
 
Liền sau đó, không ngờ hắn lại hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt trở nên vô cùng đau đớn, một dòng máu đen trào ra từ khóe miệng.
 
Hàn Phong biến sắc, quỳ xuống xem xét thì đã thấy hắn ngừng thở.
 
Quay sang tên còn lại, cũng đã chết từ lâu.
 
Nhìn hai thi thể trước mặt, Hàn Phong khom người, cẩn thận tìm kiếm, đáng tiếc không tìm được bất cứ manh mối nào, nhất thời thở dài ngao ngán.
 
Ngộ nhỡ bị bắt, lập tức uống thuốc tự sát, không để lại cho kẻ thù bất cứ manh mối nào. Huấn luyện thủ hạ như vậy, rốt cục sau lưng họ là một thế lực như thế nào, Hàn Phong chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
 
Cả quãng đường, Hàn Phong cứ nghĩ mãi chuyện vừa nãy, rốt cục hai tên đó từ đâu đến, sao có thể biết được chuyện trong Phong Vân thương hội, nói như vậy, nhất định phải có nội ứng trong Phong Vân thương hội. Xem ra Tất Thanh Sơn vẫn chưa phát hiện ra chuyện này, hắn nhất định phải thông báo cho đối phương biết.
 
Không biết sau thất bại lần này, chúng có còn phái người đến nữa không.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi nhủ thầm, lần này phiền phức thật rồi, tự nhiên lại bị để ý, cảm giác này khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng hắn cũng chẳng biết làm gì.
 
Sau này chỉ cần cẩn thận hành sự rồi tính sau.
 
Lúc Hàn Phong quay về nhà, trừ La Mạn ra, những người khác đều đang có mặt ở nhà.
 
Nhìn thấy Hàn Phong, Tiểu Bạch đang chơi cùng với Trầm Ngọc, vội vàng xòe móng vuốt, lắc lư cơ thể nặng nề, chạy về phía Hàn Phong.
 
- Hội đấu giá hôm nay thế nào?
 
Trầm Ngọc thấy Hàn Phong quay về, tiến lên hỏi.
 
Thấy mọi người đều có mặt, Hàn Phong đành phải tạm thời bỏ qua chuyện vừa xảy ra, quay sang nói với Trầm Ngọc:
 
- Mọi chuyện đều thuận lợi.
 
Trầm Ngọc nghe vậy, cũng không hỏi thêm gì nữa.
 
Hàn Phong thấy mọi người đều đang nhìn mình tò mò, liền tìm một chỗ ngồi, đang định kể lại chuyện ở hội đấu giá cho bọn Bố Lôi Địch nghe.
 
Thì đột nhiên nghe thấy tiếng Trầm Ngọc quát:
 
- Tiểu Bạch, không được bắt nạt Tiểu Hắc!
 
Hàn Phong nghi hoặc xoay người, nhìn về phía Trầm Ngọc.
 
Lúc này, bên cạnh Trầm Ngọc đang có hai thân ảnh, một đen một trắng.
 
Thân ảnh màu trắng không cần phải đoán đương nhiên là Tiểu Bạch.
 
Còn thứ đen đen bên cạnh, Hàn Phong chưa từng nhìn thấy bao giờ, hiếu kì, Hàn Phong bước ba bước về phía Trầm Ngọc.
 
- Con tử nhãn huyền quy này từ đâu ra vậy?
 
Trầm Ngọc thấy Hàn Phong bước đến, lên tiếng hỏi:
 
- Là Tiểu Hắc, vật nuôi mà ta mua được ở chợ hôm qua, chỉ không biết tại sao Tiểu Bạch rất thích bắt nạt nó.
 
Hàn Phong lúc nãy không nhìn rõ, bây giờ được quan sát kĩ, nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, quay sang nói với Trầm Ngọc:
 
- Con tử nhãn huyền quy này mặc dù là vật nuôi bình thường, căn bản không có tính sát thương nhưng thọ mệnh của nó rất dài, hơn nữa mai của nó rất cứng, Tiểu Bạch không thể làm nó bị thương được. Hơn nữa, nhìn con tử nhãn huyền quy này có lẽ cũng phải gần tám trăm tuổi.
 
- Tám trăm tuổi?
 
Trầm Ngọc bị con số đó làm cho giật mình. Cô biết, cũng có người sống đến tám trăm một ngàn tuổi, nhưng đó đều là thiên giai cường giả. Hơn nữa, một số thiên giai ma thú cường đại cũng có tuổi thọ dài như vậy.
 
Bọn Tát Khắc cũng đã chạy đến xem, mọi người đều có chút hiếu kì với tử nhãn huyền quy. Chưa bao giờ họ nhìn thấy loại ma thú này, nghĩ cho cùng chỉ có quốc gia này mới có loại ma thú đó.
 
Nghe được sự thần kì của tử nhãn huyền quy từ miệng Hàn Phong, mọi người không giấu được vẻ ngạc nhiên.
 
Tát Khắc một lúc lâu sau mới thở dài nói:
 
- Thật là một quốc gia thần kì.
 
Trước ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh, con tử nhãn huyền quy có thể hình chỉ bằng một nửa Tiểu Bạch chẳng coi ra gì, lúc này nó đang rụt đầu, trốn trong chiếc mai chắc chắn của mình.
 
Tiểu Bạch hình như cũng rất hiếu kì với nhân vật kì lạ này, ngoẹo đầu ngoẹo cổ, thỉnh thoảng lại dùng móng cào cào vào chiếc mai cứng của tử nhãn huyền quy.
 
- Tiểu Bạch càng ngày càng nghịch ngợm, bất luận ta nói thế nào, chỉ cần có cơ hội nó liền chạy đến bắt nạt Tiểu Hắc!
 
Trầm Ngọc đứng một bên, giận dữ nói.
 
Bố Lôi Địch từ trước đến giờ luôn kiệm lời, nhìn con tử nhãn huyền quy, hình như hiểu ra điều gì, lạnh lùng nói:
 
- Con ma thú này không có công kích tính gì đặc biệt, nhưng Tiểu Bạch không thể làm gì nó, có thể thấy nó đã biết lợi dụng ưu thế của mình.
 
Dừng lại một lúc, Bố Lôi Địch nói tiếp:
 
- Bất luận là ma thú hay là người, đều phải biết vận dụng ưu thế của mình, ví dụ thiên giai cường giả, ưu thế lớn nhất của họ là tiên thiên đấu khí, mỗi thiên giai cường giả phải biết vận dụng ưu thế này của mình thì mới có thể mạnh hơn. Hơn nữa nếu như vận dụng tốt những ưu thế này, trong chiến đấu, có thể trực tiếp thay đổi chiến cục.
 
Mọi người nghi hoặc nhìn Bố Lôi Địch, không ngờ đối phương lại có thể nói ra những lời thâm thúy đến vậy.
 
Bố Lôi Địch lắc lắc đầu, nói:
 
- Không phải là ta nói, mà là trước đây lúc còn du lịch bên ngoài, ta đã nghe một ai đó nói qua. Bây giờ nhìn thấy con ma thú này, đột nhiên nhớ lại.
 
Mọi người nghe vậy, cũng không để ý thêm nữa.
 
Như để chứng minh những gì Bố Lôi Địch vừa nói, con tử nhãn huyền quy nãy giờ vẫn rụt đầu trong mai, tranh thủ lúc Tiểu Bạch sơ hở, thò cái đầu đen xì ra ngoài, ngoạm một miếng vào chân Tiểu Bạch.
 
Tiểu Bạch không ngờ mình lại trúng đòn của đối phương, đau quá kêu lên rối rít.
 
Tiểu Bạch giơ chân, định tát vào đầu tử nhãn huyền quy ai ngờ tử nhãn huyền quy giảo hoạt, biết Tiểu Bạch sẽ công kích, cũng không ham chiến, lập tức há miệng, rụt đầy vào mai.
 
Thấy đối phương giảo hoạt như vậy, Tiểu Bạch nhất thời đại nộ, dù sao nó cũng là Cửu u bạch hổ, đường đường thiên giai ma thú, mặc dù sức lực còn yếu, nhưng bị một con tử nhãn huyền quy không có một chút công kích tính nào tấn công, đương nhiên giận không thể tả.
 
Bực bội kêu lên mấy tiếng, Tiểu Bạch không ngừng cào cào mấy cái móng vuốt của mình vào chiếc mai cứng rắn của tử nhãn huyền quy.
 
Trầm Ngọc thấy vậy, vội vàng chạy đến bế Tiểu Bạch lên, ôm vào lòng, thì thầm nói:
 
- Tiểu Bạch, không được nghịch!
 
Tiểu Bạch kêu lên khe khẽ, có vẻ định cãi lại nhưng Trầm Ngọc không cho nó cơ hội, ôm nó sang một bên không để nó có cơ hội làm phiền tử nhãn huyền quy.
 
Tát Khắc lúc nãy cũng hiếu kì nên chạy lại nhìn, bây giờ thấy tử nhãn huyền quy lại rụt đầu vào mai, trong lòng có chút thất vọng.
 
Về phần Hàn Phong, lúc này hắn đang chớp chớp mắt nhìn tử nhãn huyền quy trước mặt.
 
Nói một cách chính xác, Hàn Phong đang tưởng tượng ra cảnh tử nhãn huyền quy và Tiểu Bạch đánh nhau.
 
Bản thân tử nhãn huyền quy không có công kích lực, thứ duy nhất nó có thể dựa vào là cái mai cứng, chỉ cần nó giấu toàn bộ cơ thể vào trong, có thể đảm bảo cho mình không bị thương.
 
Kì thực điều này cũng không quan trọng, quan trọng là, Hàn Phong nghĩ đến hàm ý ẩn giấu bên trong những lời Bố Lôi Địch vừa nói.
 
- Ưu thế lớn nhất của cường giả ma thú là tiên thiên đấu khí, các thiên giai cường giả phải biết vận dụng ưu thế này thì mới có thể khiến cho mình mạnh hơn.
 
- Ưu thế lớn nhất… tiên thiên đấu khí…
 
Hàn Phong cứ nhắc đi nhắc lại những lời đó trong đầu.
 
- Bố Lôi Địch nói, ưu thế lớn nhất của thiên giai cường giả là tiên thiên đấu khí, hắn cũng có tiên thiên đấu khí, nói vậy ưu thế lớn nhất của hắn là tiên thiên đấu khí mà người khác không có.
 
Hàn Phong nghĩ thầm.
 
- Cũng có thể nói, nếu như mình có thể phát huy ưu thế này, thực lực của mình sẽ được nâng lên cực điểm. Nhưng làm thế nào để phát huy được nó?
 
Hàn Phong nhíu mày nghĩ.
 
- Hàn Phong? Sao lại đứng ngẩn ra vậy?
 
Trầm Ngọc thấy Hàn Phong nửa ngày không nói gì, nghi hoặc hỏi.
 
Được Trầm Ngọc nhắc nhở, Hàn Phong lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng nói:
 
- Ta đột nhiên có minh ngộ, về phòng tu luyện trước, thời gian này đừng đến làm phiền ta!
 
Bỏ lại một câu, Hàn Phong quay người chạy thẳng về phòng. Sau khi đóng chặt cửa, hắn liền xếp bằng chân ngồi xuống, không ngừng suy nghĩ.
 
- Ưu thế của mình là tiên thiên đấu khí, vậy rốt cục phải làm thế nào mới có thể phát huy được ưu thế tiên thiên đấu khí?
 
Hàn Phong nghĩ nửa ngày, cảm thấy hình như mình đã chạm được vào một cái gì đó, bây giờ chỉ cần tiến lên một bước là đã có thể chạm vào cánh cổng lớn.
 
Chỉ có điều, bước cuối cùng ấy làm khó hắn cả nửa ngày nay.
 
Nhắm chặt mắt, Hàn Phong bắt đầu cảm nhận sự biến hóa của tiên thiên đấu khí trong cơ thể.
 
Dù sao cũng nghĩ không thông, vậy thì vừa cảm nhận vừa nghĩ vậy.
 
Lúc này, Hàn Phong không cố ý điều khiển đấu khí trong cơ thể. Bởi vì có tiên thiên đấu khí giúp đỡ, Hàn Phong dù không tu luyện mỗi ngày, đấu khí trong cơ thể vẫn có thể từ từ tăng trưởng.
 
Chỉ có điều hắn phát hiện, tốc độ tăng trưởng của đấu khí lúc này hình như không tương đồng với tốc độ tăng phẩm cấp. Điều này khiến Hàn Phong có chút nghi hoặc.
 
Với tốc độ này, đợi sau này tiến nhập địa giai cảnh giới, tiên thiên đấu khí ưu thế không phải sẽ biến mất sao.
 
Nhưng kiếp trước lúc tiến nhập tiên giai chi cảnh, rõ ràng cảm nhận đấu khí trong cơ thể thỉnh thoảng lại không ngừng tăng trưởng, hơn nữa tốc độ tăng trưởng nhanh hơn bây giờ gấp mười lần, thậm chí một trăm lần.
 
Nghĩ đến đây Hàn Phong cảm thấy vấn đề có lẽ nằm ở đây. Chỉ cần giải quyết được vấn đề, sau này không cần phải tu luyện, tiên thiên đấu khí vẫn có thể giúp hắn tăng trưởng đấu khí.
 
Tìm ra điểm then chốt, Hàn Phong mừng thầm, ra sức loại bỏ tạp niệm, ý thủ đan điền.
 
Ý thức dần dần dung nhập vào cơ thể, phân tán ra mỗi góc.
 
Hắn làm vậy không phải tu luyện, mà là không ngừng cảm nhận tiên thiên đấu khí biến hóa, hi vọng có thể tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề.
 
Thời gian cứ thế trôi qua từng giọt, Hàn Phong đã ngồi đó chẵn một ngày một đêm.
 
Trong khoảng thời gian một ngày một đêm đó, toàn bộ sự chú ý của Hàn Phong đều dồn vào sự biến hóa của tiên thiên đấu khí trong cơ thể.
 
Trải qua một ngày quan sát tỉ mỉ, Hàn Phong cuối cùng cũng có một tia minh ngộ.
 
Lúc không bị hắn không chế, tiên thiên đấu khí trong cơ thể hắn cứ thế chạy theo một lộ tuyến đã được định trước, chứ không chạy theo lộ tuyến mà  quyết yêu cầu như khi hắn tu luyện. Điểm này ngay từ đầu hắn đã biết rõ.
 
Tu vi của hắn càng cao, năng lượng cần thiết đương nhiên càng nhiều, tiên thiên đấu khí thì vẫn hấp thu năng lượng bên ngoài theo một lộ tuyến nhất định.
 
Nếu như vậy, cũng chẳng trách được tại sao lợi ích của tiên thiên đấu khí mỗi lúc một ít.
 
Hàn Phong nghĩ, kiếp trước sau khi mình tiến nhập thiên giai, tiên thiên đấu khí cũng theo một lộ tuyến đặc định không ngừng tự cho chảy trong người hắn, giống như một bộ phần hoàn toàn độc lập với cơ thể Hàn Phong.
 
Nhưng lúc đó, hắn tiến nhập thiên giai rồi mới có tiên thiên đấu khí, nên ngau từ đầu năng lượng mà tiên thiên đấu khí hấp thu đã vô cùng nồng hậu, không ít ỏi như bây giờ.
 
Vốn dĩ Hàn Phong dừng lại ở giai đoạn cơ bản mà không cảm thấy gì, bây giờ thực lực của hắn ngày một nâng cao, tác dụng của tiên thiên đấu khí gần như càng ngày càng không rõ ràng.
 
Đương nhiên, đây là so với trước kia, tiên thiên đấu khí cường đại thế nào không cần phải đoán, trừ tu luyện ra, trong chiến đấu, ưu thế mà tiên thiên đấu khí triển hiện nhiều không kể siết.
 
Nếu không, cùng là nhân giai tứ phẩm, mặc dù võ kĩ mà Hàn Phong học có tinh diệu đến đâu, cũng không thể giải quyết hai kẻ theo dõi nhẹ nhàng đến vậy.
 
Sau khi phát hiện vấn đề, Hàn Phong lại nghĩ đến ý tứ bên trong lời mà Bố Lôi Địch nói.
 
Lợi dụng triệt để ưu thế bản thân!
 
Không sai, ưu thế của hắn là tiên thiên đấu khí, chỉ cần lợi dụng tốt điều này, khẳng định tốt cho việc tu luyện.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong bắt đầu tập trung tinh thần, thử dùng ý thức không chế tiên thiên đấu khí, dùng phương pháp tu luyện hàng ngày, từ từ dẫn nó đi khắp cơ thể.
 
Dưới sự dẫn dắt của hàn Phong, tiên thiên đấu khí đang tản lạc khắp cơ thể dần dần tụ hợp lại với nhau, không ngừng gột rửa từng sợi dây kinh mạch bên trong cơ thể.
 
Ngoài ra, kinh mạch trong người cùng mạnh hơn một phần, mặc dù chỉ là tăng trưởng rất ót nhưng Hàn Phong vẫn có thể cảm nhận ra.
 
Lúc này, khói trắng đang từ từ bốc ra từ cơ thể Hàn Phong, toàn thân hắn đỏ rực như tôm luộc.
 
Theo thời gian, tiên thiên đấu khí không ngừng hấp thu năng lượng bên ngoài, từ từ hình thành nên một khối năng lượng khổng lồ kiên cố.
 
Khối năng lượng cuồn cuộn đó không ngừng chảy vào kinh mạch bên trong cơ thể, không ngừng mở rộng kinh mạch và cường hóa nhục thể dưới sự không chế gắt gao của Hàn Phong.
 
Lúc này, tiên thiên đấu khí trong cơ thể Hàn Phong không ngừng lớn mạnh, dần dần cũng trở nên to lớn như kinh mạch cơ thể.
 
Hàn Phong phát hiện, tiên thiên đấu khí chỉ cần đi theo lộ tuyến tu luyện của mình, tốc độ hấp thu năng lượng bên ngoài nhanh hơn bình thường rất nhiều lần.
 
Thì ra là vậy! Thì ra tiên thiên đấu khí cường đại như vậy, Hàn Phong mặc dù nói tu luyện hết một ngày một đêm nhưng thời gian tu luyện thực sự chỉ có vài giây vài phút. Không ngờ tiên thiên đấu khí dưới sự không chế của mình lại tăng trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được!
 
Bởi vì kiếp trước Hàn Phong mới tiến nhập thiên giai chưa lâu, lại tự nhiên sống lại nên đương nhiên vẫn có thể hiểu được sự ảo diệu của tiên thiên đấu khí.
 
Mặc dù kiếp này bất ngờ có được tiên thiên đấu khí trước, nhưng Hàn Phong không nghĩ tiên thiên đấu khí vẫn còn diệu dụng đó, hắn tưởng, tác dụng lớn nhất của tiên thiên đấu khí trừ chiến đấu ra, chỉ là không ngừng hấp thu năng lượng bên ngoài, bổ sung đấu khí cho cơ thể.
 
Được Bố Lôi Địch nhắc nhở, Hàn Phong mới hiểu ra trước đây mình lãng phí như thế nào.
 

Chapter
1 Chương 1: Giấc mộng bốn trăm năm
2 Chương 2: Phụ tử tình thâm
3 Chương 3:  Ngạo Thị Thiên Địa Quyết
4 Chương 4: Tiến cảnh thần tốc
5 Chương 5: Tâm nguyện báo ân
6 Chương 6: Đổ cuộc
7 Chương 7: Kinh hỉ ở chợ
8 Chương 8: Phương thuốc thần kỳ
9 Chương 9: Đổi trắng thay đen
10 Chương 10: Chiến đấu khó tin!
11 Chương 11: Lấy yếu thắng mạnh
12 Chương 12: Tâm pháp thần bí
13 Chương 13: Phần Tẫn Bát Hoang
14 Chương 14: Xuân quang sạ tiết
15 Chương 15: Tiên thiên đấu khí
16 Chương 16: Tìm bí mật trong bảo khố
17 Chương 17: Phạt kinh tẩy tuỷ
18 Chương 18: Gặp lại cừu nhân
19 Chương 19: Sư đồ gặp nhau
20 Chương 20: Lần thứ hai nhập môn
21 Chương 21: Âm thầm chỉ điểm
22 Chương 22: Bạn cũ đoàn tụ
23 Chương 23: Quyết đấu
24 Chương 24: Phách Viêm tam thức
25 Chương 25: Lần thứ hai tiến cấp
26 Chương 26: Xấu hổ!
27 Chương 27: Giáo huấn khó quên!
28 Chương 28: Kẻ phản bội ngày xưa
29 Chương 29: Tu luyện đặc thù
30 Chương 30: Củng cố cảnh giới
31 Chương 31: Nổi cơn thịnh nộ
32 Chương 32: Đại lễ đưa đến
33 Chương 33: Đan dược
34 Chương 34: Giết!
35 Chương 35: Thiên tài dược vương
36 Chương 36: Phương pháp nuôi dưỡng Tử La thảo
37 Chương 37: Cường hoá linh tê kiếm
38 Chương 38: Nhân tài tiềm ẩn
39 Chương 39: Giúp đỡ
40 Chương 40: Nghĩ cách cứu người
41 Chương 41: Đối đầu đại địch
42 Chương 42: Ngàn dặm đào sinh
43 Chương 43: U Ám sâm lâm
44 Chương 44: Chiến đấu trong U Ám sâm lâm
45 Chương 45: Kim Nhãn linh quy
46 Chương 46: Trúng độc
47 Chương 47: Cảnh tượng kinh nhân
48 Chương 48: Khoảnh khắc kinh hồn
49 Chương 49: Tìm đường sống trong chỗ chết!
50 Chương 50: Lưỡng cường tranh phong
51 Chương 51: Tiểu Bạch Hổ đáng yêu
52 Chương 52: Cuộc gặp gỡ trong rừng
53 Chương 53: Thiên tài kinh doanh tương lai
54 Chương 54: Nhìn xa trông rộng
55 Chương 55: Thiếu niên thần bí
56 Chương 56: Thoát hiểm
57 Chương 57: U lan thảo
58 Chương 58: Phong ba vào thành
59 Chương 59: Bảo vật hiếm có
60 Chương 60: Thiên thạch Huyền Thiên
61 Chương 61: Tuyệt ảnh mê tung
62 Chương 62: Niềm tin của thiếu nữ
63 Chương 63: Khách quý
64 Chương 64: Tiểu Bạch thần kì
65 Chương 65: Tiếng đàn sâu trong kí ức
66 Chương 66: Công chúa Khuynh Thành
67 Chương 67: Tấn cấp lần nữa
68 Chương 68: Trao đổi cầm nghệ
69 Chương 69: Vô cùng kì diệu
70 Chương 70: Hợp tác
71 Chương 71: Hội đấu giá
72 Chương 72: Theo dõi
73 Chương 73: Ưu thế lớn nhất – Tiên Thiên đấu khí
74 Chương 74: Tấn cấp ngũ phẩm
75 Chương 75: Trương Tử Lăng
76 Chương 76: Liên Linh phát uy
77 Chương 77: Bản nhạc tuyệt diệu
78 Chương 78: Mạc gia
79 Chương 79: Đầu tư siêu lãi
80 Chương 80: Đúc lại linh tê kiếm
81 Chương 81: Thanh Liên Bảo Đan – Uy thế của Tiểu Bạch
82 Chương 82: Liên Linh mất tích
83 Chương 83: Mặc cảm về diện mạo
84 Chương 84: Xuân quang mê hoặc
85 Chương 85: Liên Linh cùng nhập hội
86 Chương 86: Ác khách đến tửu lầu
87 Chương 87: Sát cơ – Thủ đoạn của Đỗ thành chủ
88 Chương 88: Cường địch
89 Chương 89: Đòi bắt người
90 Chương 90: Giật mình
91 Chương 91: Thiên giai cường giả Bố Lôi Địch
92 Chương 92: Quyền quý
93 Chương 93: Hai vị điện hạ
94 Chương 94: Hãm hại
95 Chương 95: Đối chiến cùng cường giả
96 Chương 96: Phát hiện của Tiểu Bạch
97 Chương 97: Giao Long Châu
98 Chương 98: Bao vây
99 Chương 99: Thiên Giai đụng độ Thiên Giai
100 Chương 100: Giật mình kinh ngạc
101 Chương 101: Đoàn tụ
102 Chương 102: Nguy cơ của Thiên Nguyệt đế quốc
103 Chương 103: Giải nguy
104 Chương 104: Đế quốc thoát nạn
105 Chương 105: Thiên đại công lao
106 Chương 106: Ban thưởng
107 Chương 107: Đột phá
108 Chương 108: Trở về
109 Chương 109: Quyết định của Tiêu Linh
110 Chương 110: Xấu hổ kiều diễm
111 Chương 111: Dung nhan tuyệt thế
112 Chương 112: Hồi phục dung nhan
113 Chương 113: Nhân giai đỉnh phong
114 Chương 114: Trùng kích địa giai
115 Chương 115: Hải quái
116 Chương 116: Hộ thuyền
117 Chương 117: Huyền Thiên Tông
118 Chương 118: Trở về cố thổ
119 Chương 119: Trở lại sơn môn
120 Chương 120: Doãn Băng Hinh
121 Chương 121: Sư đồ
122 Chương 122: Tu vi đột tăng
123 Chương 123: Sư huynh muội
124 Chương 124: Âu Dương Y Y
125 Chương 125: Kiểm tra nhập môn
126 Chương 126: Môn đồ tuyệt hảo
127 Chương 127: Trắc thí nhập môn của Phí Lão
128 Chương 128: Môn đồ Thiên giai
129 Chương 129: Tiến bộ
130 Chương 130: Thanh lý môn hộ
131 Chương 131: Địa giai nhị phẩm
132 Chương 132: Thiên tài
133 Chương 133: Thiên Thánh Đại Hội
134 Chương 134: Xung đột
135 Chương 135: Chèn ép
136 Chương 136: Kiêu ngạo tan biến
137 Chương 137: Giao dịch đại hội
138 Chương 138: Bích Linh Cổ Mộc!
139 Chương 139: Oan gia ngõ hẹp
140 Chương 140: Hồi Dung Sinh Huyết Đan
141 Chương 141: Ngũ Sắc Tuyết Liên
142 Chương 142: Hỗ trợ
143 Chương 143: Đại hội mở màn
144 Chương 144: Luận võ
145 Chương 145: Tiêu Linh xuất trận
146 Chương 146: Cường giả đỉnh phong tương lai
147 Chương 147: Hàn Phong lên đài
148 Chương 148: Dâm tặc ?
149 Chương 149: Mập mờ
150 Chương 150: Gặp gỡ trên đường đi
151 Chương 151: May mắn vô cùng
152 Chương 152: Vận may hay là thực lực ?
153 Chương 153: Thực lực của Hàn Phong
154 Chương 154: Đối thủ
155 Chương 155: Theo ngươi liền
156 Chương 156: Hàn Phong đấu Chu Di
157 Chương 157: Cường giả đối chiến
158 Chương 158: Yêu cầu nho nhỏ
159 Chương 159: Đánh giá thấp
160 Chương 160: Đánh tới cùng
161 Chương 161: Một chiêu
162 Chương 162: Oan gia tụ hội
163 Chương 163: Coi nhẹ ngươi
164 Chương 164: Điệp ảnh thiên huyễn đấu điệp ảnh thiên huyễn
165 Chương 165: Xuất thủ
166 Chương 166: Cả gan làm càn
167 Chương 167: Vòng đấu thứ tám
168 Chương 168: Ta sẽ đánh bại ngươi!
169 Chương 169: Kết thúc vòng tám
170 Chương 170: Băng Tuyết Tế
171 Chương 171: Trận chiến kết thúc
172 Chương 172: Địa giai chi chiến
173 Chương 173: Ta chính là Hàn Phong
174 Chương 174: Tốc độ thăng cấp đáng sợ
175 Chương 175: Chiến thắng
176 Chương 176: Thánh Thụ
177 Chương 177: Trở lại thiên giai?
178 Chương 178: Kì dị
179 Chương 179: Thoáng cái đã bốn trăm năm
180 Chương 180: Long Bào Hao
181 Chương 181: Cảm giác tử vong
182 Chương 182: Tinh thần hải tăng vọt
183 Chương 183: Thoát khỏi Hư Linh Huyễn Cảnh
184 Chương 184: Điên cuồng thăng cấp
185 Chương 185: Mưa gió nổi lên
186 Chương 186: Trở lại tông môn
187 Chương 187: Xuất thủ
188 Chương 188: Tiểu Bạch phát uy
189 Chương 189: Huyết Sát Huyền Chưởng
190 Chương 190: Hoàng thất xuất thủ
191 Chương 191: Đại lễ tặng cho hoàng thất
192 Chương 192: Lại đột phá
193 Chương 193: Huyền Ky Tử khiếp sợ
194 Chương 194: Đoạt Thiên Đan
195 Chương 195: Tìm kiếm cố nhân
196 Chương 196: Tin tức bất ngờ
197 Chương 197: Kỷ Thanh Thanh
198 Chương 198: Đuổi tận giết tuyệt
199 Chương 199: Đến Băng Tuyết Các
200 Chương 200: Linh Ngọc Băng Thể
201 Chương 201: Vũ Hoàng Điện
202 Chương 202: Làm khách Băng Tuyết Các
203 Chương 203: Hoạt Hóa Sinh Linh Đan
204 Chương 204: Bạo Đan
205 Chương 205: Phát hiện kinh ngạc
206 Chương 206: Xuân quang
207 Chương 207: Tô Du đại trưởng lão
208 Chương 208: Thiên giai đối chiến
209 Chương 209: Phát hiện của Hàn Phong
210 Chương 210: Ly Khai
211 Chương 211: Trầm Ngọc thiên phú kinh người
212 Chương 212: Biến hóa của Huyền Thiên Tông
213 Chương 213: Chuẩn bị trước thiên giai
214 Chương 214: Tiến giai gặp khó
215 Chương 215: Trở lại Thiên giai
216 Chương 216: Cửu Chuyển Huyền Công
217 Chương 217: Tiến cảnh thần tốc
218 Chương 218: Vô tình gặp được
219 Chương 219: Bị cản đường
220 Chương 220: Tin đồn từ đế đô
221 Chương 221: Trên đường trở lại đế đô
222 Chương 222: Phương tung của giai nhân
223 Chương 223: Cầm nghệ hội
224 Chương 224: Động thủ
225 Chương 225: Phí Lão ra tay
226 Chương 226: Tiến cung
227 Chương 227: Ban thưởng
228 Chương 228: Yêu cầu của Tiêu Tấn
229 Chương 229: Địa đồ kỳ quái
230 Chương 230: Tiêu Vũ điều tra
231 Chương 231: Sự cố chấp của Tiêu Linh
232 Chương 232: Tìm tới cửa
233 Chương 233: Giáo huấn
234 Chương 234: Thế cục đế đô
235 Chương 235: Phát hiện khiếp sợ
236 Chương 236: Giúp hay không giúp
237 Chương 237: Kiều diễm
Chapter

Updated 237 Episodes

1
Chương 1: Giấc mộng bốn trăm năm
2
Chương 2: Phụ tử tình thâm
3
Chương 3:  Ngạo Thị Thiên Địa Quyết
4
Chương 4: Tiến cảnh thần tốc
5
Chương 5: Tâm nguyện báo ân
6
Chương 6: Đổ cuộc
7
Chương 7: Kinh hỉ ở chợ
8
Chương 8: Phương thuốc thần kỳ
9
Chương 9: Đổi trắng thay đen
10
Chương 10: Chiến đấu khó tin!
11
Chương 11: Lấy yếu thắng mạnh
12
Chương 12: Tâm pháp thần bí
13
Chương 13: Phần Tẫn Bát Hoang
14
Chương 14: Xuân quang sạ tiết
15
Chương 15: Tiên thiên đấu khí
16
Chương 16: Tìm bí mật trong bảo khố
17
Chương 17: Phạt kinh tẩy tuỷ
18
Chương 18: Gặp lại cừu nhân
19
Chương 19: Sư đồ gặp nhau
20
Chương 20: Lần thứ hai nhập môn
21
Chương 21: Âm thầm chỉ điểm
22
Chương 22: Bạn cũ đoàn tụ
23
Chương 23: Quyết đấu
24
Chương 24: Phách Viêm tam thức
25
Chương 25: Lần thứ hai tiến cấp
26
Chương 26: Xấu hổ!
27
Chương 27: Giáo huấn khó quên!
28
Chương 28: Kẻ phản bội ngày xưa
29
Chương 29: Tu luyện đặc thù
30
Chương 30: Củng cố cảnh giới
31
Chương 31: Nổi cơn thịnh nộ
32
Chương 32: Đại lễ đưa đến
33
Chương 33: Đan dược
34
Chương 34: Giết!
35
Chương 35: Thiên tài dược vương
36
Chương 36: Phương pháp nuôi dưỡng Tử La thảo
37
Chương 37: Cường hoá linh tê kiếm
38
Chương 38: Nhân tài tiềm ẩn
39
Chương 39: Giúp đỡ
40
Chương 40: Nghĩ cách cứu người
41
Chương 41: Đối đầu đại địch
42
Chương 42: Ngàn dặm đào sinh
43
Chương 43: U Ám sâm lâm
44
Chương 44: Chiến đấu trong U Ám sâm lâm
45
Chương 45: Kim Nhãn linh quy
46
Chương 46: Trúng độc
47
Chương 47: Cảnh tượng kinh nhân
48
Chương 48: Khoảnh khắc kinh hồn
49
Chương 49: Tìm đường sống trong chỗ chết!
50
Chương 50: Lưỡng cường tranh phong
51
Chương 51: Tiểu Bạch Hổ đáng yêu
52
Chương 52: Cuộc gặp gỡ trong rừng
53
Chương 53: Thiên tài kinh doanh tương lai
54
Chương 54: Nhìn xa trông rộng
55
Chương 55: Thiếu niên thần bí
56
Chương 56: Thoát hiểm
57
Chương 57: U lan thảo
58
Chương 58: Phong ba vào thành
59
Chương 59: Bảo vật hiếm có
60
Chương 60: Thiên thạch Huyền Thiên
61
Chương 61: Tuyệt ảnh mê tung
62
Chương 62: Niềm tin của thiếu nữ
63
Chương 63: Khách quý
64
Chương 64: Tiểu Bạch thần kì
65
Chương 65: Tiếng đàn sâu trong kí ức
66
Chương 66: Công chúa Khuynh Thành
67
Chương 67: Tấn cấp lần nữa
68
Chương 68: Trao đổi cầm nghệ
69
Chương 69: Vô cùng kì diệu
70
Chương 70: Hợp tác
71
Chương 71: Hội đấu giá
72
Chương 72: Theo dõi
73
Chương 73: Ưu thế lớn nhất – Tiên Thiên đấu khí
74
Chương 74: Tấn cấp ngũ phẩm
75
Chương 75: Trương Tử Lăng
76
Chương 76: Liên Linh phát uy
77
Chương 77: Bản nhạc tuyệt diệu
78
Chương 78: Mạc gia
79
Chương 79: Đầu tư siêu lãi
80
Chương 80: Đúc lại linh tê kiếm
81
Chương 81: Thanh Liên Bảo Đan – Uy thế của Tiểu Bạch
82
Chương 82: Liên Linh mất tích
83
Chương 83: Mặc cảm về diện mạo
84
Chương 84: Xuân quang mê hoặc
85
Chương 85: Liên Linh cùng nhập hội
86
Chương 86: Ác khách đến tửu lầu
87
Chương 87: Sát cơ – Thủ đoạn của Đỗ thành chủ
88
Chương 88: Cường địch
89
Chương 89: Đòi bắt người
90
Chương 90: Giật mình
91
Chương 91: Thiên giai cường giả Bố Lôi Địch
92
Chương 92: Quyền quý
93
Chương 93: Hai vị điện hạ
94
Chương 94: Hãm hại
95
Chương 95: Đối chiến cùng cường giả
96
Chương 96: Phát hiện của Tiểu Bạch
97
Chương 97: Giao Long Châu
98
Chương 98: Bao vây
99
Chương 99: Thiên Giai đụng độ Thiên Giai
100
Chương 100: Giật mình kinh ngạc
101
Chương 101: Đoàn tụ
102
Chương 102: Nguy cơ của Thiên Nguyệt đế quốc
103
Chương 103: Giải nguy
104
Chương 104: Đế quốc thoát nạn
105
Chương 105: Thiên đại công lao
106
Chương 106: Ban thưởng
107
Chương 107: Đột phá
108
Chương 108: Trở về
109
Chương 109: Quyết định của Tiêu Linh
110
Chương 110: Xấu hổ kiều diễm
111
Chương 111: Dung nhan tuyệt thế
112
Chương 112: Hồi phục dung nhan
113
Chương 113: Nhân giai đỉnh phong
114
Chương 114: Trùng kích địa giai
115
Chương 115: Hải quái
116
Chương 116: Hộ thuyền
117
Chương 117: Huyền Thiên Tông
118
Chương 118: Trở về cố thổ
119
Chương 119: Trở lại sơn môn
120
Chương 120: Doãn Băng Hinh
121
Chương 121: Sư đồ
122
Chương 122: Tu vi đột tăng
123
Chương 123: Sư huynh muội
124
Chương 124: Âu Dương Y Y
125
Chương 125: Kiểm tra nhập môn
126
Chương 126: Môn đồ tuyệt hảo
127
Chương 127: Trắc thí nhập môn của Phí Lão
128
Chương 128: Môn đồ Thiên giai
129
Chương 129: Tiến bộ
130
Chương 130: Thanh lý môn hộ
131
Chương 131: Địa giai nhị phẩm
132
Chương 132: Thiên tài
133
Chương 133: Thiên Thánh Đại Hội
134
Chương 134: Xung đột
135
Chương 135: Chèn ép
136
Chương 136: Kiêu ngạo tan biến
137
Chương 137: Giao dịch đại hội
138
Chương 138: Bích Linh Cổ Mộc!
139
Chương 139: Oan gia ngõ hẹp
140
Chương 140: Hồi Dung Sinh Huyết Đan
141
Chương 141: Ngũ Sắc Tuyết Liên
142
Chương 142: Hỗ trợ
143
Chương 143: Đại hội mở màn
144
Chương 144: Luận võ
145
Chương 145: Tiêu Linh xuất trận
146
Chương 146: Cường giả đỉnh phong tương lai
147
Chương 147: Hàn Phong lên đài
148
Chương 148: Dâm tặc ?
149
Chương 149: Mập mờ
150
Chương 150: Gặp gỡ trên đường đi
151
Chương 151: May mắn vô cùng
152
Chương 152: Vận may hay là thực lực ?
153
Chương 153: Thực lực của Hàn Phong
154
Chương 154: Đối thủ
155
Chương 155: Theo ngươi liền
156
Chương 156: Hàn Phong đấu Chu Di
157
Chương 157: Cường giả đối chiến
158
Chương 158: Yêu cầu nho nhỏ
159
Chương 159: Đánh giá thấp
160
Chương 160: Đánh tới cùng
161
Chương 161: Một chiêu
162
Chương 162: Oan gia tụ hội
163
Chương 163: Coi nhẹ ngươi
164
Chương 164: Điệp ảnh thiên huyễn đấu điệp ảnh thiên huyễn
165
Chương 165: Xuất thủ
166
Chương 166: Cả gan làm càn
167
Chương 167: Vòng đấu thứ tám
168
Chương 168: Ta sẽ đánh bại ngươi!
169
Chương 169: Kết thúc vòng tám
170
Chương 170: Băng Tuyết Tế
171
Chương 171: Trận chiến kết thúc
172
Chương 172: Địa giai chi chiến
173
Chương 173: Ta chính là Hàn Phong
174
Chương 174: Tốc độ thăng cấp đáng sợ
175
Chương 175: Chiến thắng
176
Chương 176: Thánh Thụ
177
Chương 177: Trở lại thiên giai?
178
Chương 178: Kì dị
179
Chương 179: Thoáng cái đã bốn trăm năm
180
Chương 180: Long Bào Hao
181
Chương 181: Cảm giác tử vong
182
Chương 182: Tinh thần hải tăng vọt
183
Chương 183: Thoát khỏi Hư Linh Huyễn Cảnh
184
Chương 184: Điên cuồng thăng cấp
185
Chương 185: Mưa gió nổi lên
186
Chương 186: Trở lại tông môn
187
Chương 187: Xuất thủ
188
Chương 188: Tiểu Bạch phát uy
189
Chương 189: Huyết Sát Huyền Chưởng
190
Chương 190: Hoàng thất xuất thủ
191
Chương 191: Đại lễ tặng cho hoàng thất
192
Chương 192: Lại đột phá
193
Chương 193: Huyền Ky Tử khiếp sợ
194
Chương 194: Đoạt Thiên Đan
195
Chương 195: Tìm kiếm cố nhân
196
Chương 196: Tin tức bất ngờ
197
Chương 197: Kỷ Thanh Thanh
198
Chương 198: Đuổi tận giết tuyệt
199
Chương 199: Đến Băng Tuyết Các
200
Chương 200: Linh Ngọc Băng Thể
201
Chương 201: Vũ Hoàng Điện
202
Chương 202: Làm khách Băng Tuyết Các
203
Chương 203: Hoạt Hóa Sinh Linh Đan
204
Chương 204: Bạo Đan
205
Chương 205: Phát hiện kinh ngạc
206
Chương 206: Xuân quang
207
Chương 207: Tô Du đại trưởng lão
208
Chương 208: Thiên giai đối chiến
209
Chương 209: Phát hiện của Hàn Phong
210
Chương 210: Ly Khai
211
Chương 211: Trầm Ngọc thiên phú kinh người
212
Chương 212: Biến hóa của Huyền Thiên Tông
213
Chương 213: Chuẩn bị trước thiên giai
214
Chương 214: Tiến giai gặp khó
215
Chương 215: Trở lại Thiên giai
216
Chương 216: Cửu Chuyển Huyền Công
217
Chương 217: Tiến cảnh thần tốc
218
Chương 218: Vô tình gặp được
219
Chương 219: Bị cản đường
220
Chương 220: Tin đồn từ đế đô
221
Chương 221: Trên đường trở lại đế đô
222
Chương 222: Phương tung của giai nhân
223
Chương 223: Cầm nghệ hội
224
Chương 224: Động thủ
225
Chương 225: Phí Lão ra tay
226
Chương 226: Tiến cung
227
Chương 227: Ban thưởng
228
Chương 228: Yêu cầu của Tiêu Tấn
229
Chương 229: Địa đồ kỳ quái
230
Chương 230: Tiêu Vũ điều tra
231
Chương 231: Sự cố chấp của Tiêu Linh
232
Chương 232: Tìm tới cửa
233
Chương 233: Giáo huấn
234
Chương 234: Thế cục đế đô
235
Chương 235: Phát hiện khiếp sợ
236
Chương 236: Giúp hay không giúp
237
Chương 237: Kiều diễm