Chương 106: Axit đậm đặc

Dương Thu Trì chợt động lòng, không động thanh sắc đáp: "Ta cần thổ ti đại nhân điều tra xem trong các tiệm sắc của tứ hương bát lí, bao quát cả vùng khai khoáng dã luyện, đem sản phẩm khai và luyện của họ đến đây, ta muốn tìm nguyên liệu từ đó. Chuyện này cần phải nhanh chóng, sớm chừng nào hay chứng ấy."
"Không thành vấn đề! Ta lập tức đi bố trí."
Hôm sau, khi Dương Thu Trì chờ Dát Cát Ước điều tra lấy các mẫu vật, đã mang các xương khô lâu đó đến phòng của mình, đất sét cần cũng được đưa đến.
A Hạnh Ny cô nương nghe Dương Thu Trì có thể hoàn nguyên gương mặt từ đầu lâu, từ đó tìm ra mẫu thân của nàng, cho nên mừng rỡ muốn đến xem Dương Thu Trì làm cách nào. Dương Thu Trì uyển chuyển cự tuyệt, nhưng mặt khác hắn cũng cần nàng trợ giúp.
Hắn dò hỏi A Hạnh Ny về tuổi tác của mẫu thân nàng lúc đó, chiều cao, thể trọng và tình huống ăn mặc. Hắn từ tình huống của hộp sọ mà phán đoán tuổi tác tương đối của những người này, lọc chọn ra phân nửa, sau đó đánh giác kích thước phần đầu và các bộ phận mặt của A Hạnh Ny, tiến tới một bước chọn ra ba đầu lâu có kích thước tương tự. Từ đó, hắn phán đoán một trong ba người này có một là mẫu thân của A Hạnh Ny.
Công tác chuẩn bị xong đâu đấy, hắn bắt đầu phục hồi mặt mũi của những đầu lâu này.
Diện mạo của con người do hộp sọ và các tổ chức mềm chung quanh tạo thành. Hình thái của hộp sọ quyết định dáng vẻ cơ bản của gương mặt, các bộ vị to nhỏ, hình trạng và tỷ lệ, và đó là cái giá đỡ cho diện mạo. Tuy các tổ chức mềm của mặt sẽ biến hóa theo tuổi tác, nhưng loại biến hóa này khá ít, đều có quy luật có thể tuân theo. Do đó, căn cứ vào nhân loại học, pháp y có thể tính toán và thống kê các bộ vị thông thường cũng như da thịt của diện mạo, từ đó dùng đất sét khôi phục lại nguyên hình. Nếu có thể biết được lúc người chết tử vong mập ốm và ăn mặc thế nào, có thể tính toán chính xác hơn nữa.
Có hai cha con Dát Cát Ước và A Hạnh Ny trợ giúp nhớ lại, công tác phục nguyên của Dương Thu Trì tiến triển thuận lợi phi thường. Vốn hắn cần thời gian ba ngày, đến ngày thứ hai thì đã phục hồi lại 3 đầu lâu, trong đó có một quả nhiên là có bảy phần giống A Hạnh Ny, hai người còn lại không biết của ai.
Thi hài của mỗi một thi thể và đầu tóc đều được Dát Cát Ước phân biệt bảo lưu, cho nên Dương Thu Trì yêu cầu lấy ra án chiếu theo màu da của A Hạnh Ny thực hiện việc tu phục lần cuối.
Sau khi hoàn công, Dương Thu Trì không vội cho Dát Cát Ước và A Hạnh Ny đến xem ngay. Hắn muốn chờ kết quả điều tra, đó là thứ hắn quan tâm nhất. Điều đó quan hệ đến việc hắn có thể kiến lập một chi quân đội hiện đại hóa xưng bá Đại minh hay không!

Sang ngày thứ ba, người được phái đi điều tra đều đã mang mẫu trở về, tổng cộng hơn chục loại khác nhau. Điều làm hắn vô cùng thất vọng chính là trong hơn mười mẫu vật này không có axit nitric, axit sulfuric và cồn ethanol là những tài liệu cơ bản để chế tạo đạn cơ bản nhất.
Dương Thu Trì gọi Dát Cát Ước và A Hạnh Ny đến nói đã phục nguyên thành công, mở khăn trùm, lộ ra ba đầu người.
Dát Cát Ước vừa nhìn, toàn thân ngẩn cả ra, ngơ ngẩn nhìn một đầu tượng trong số đó, run run khẽ sờ mó, lệ già tung hoành.
A Hạnh Ny khóc quỳ dập đầu mấy cái, dùng tiếng của người Đồng nói cái gì đó.
Dương Thu Trì im lặng lùi ra ngoài cửa, nhìn sao đầy trời, thở than cho mộng tưởng hiện đại hóa quân đội của mình bị phá diệt. Pháp y thường phải học qua tri thức về súng ống, biết thành phần cấu tạo của đạn dược, nhưng làm thế nào để từ các mỏ quặng luyện ra các thành phần này thì không biết, và cũng không có biện pháp chế tạo súng pháo. Hiện giờ khó khăn lắm mới từ đặc trưng của lổ đạn phát hiện có người có thể nắm được tri thức đề luyện này, nhưng không biết đó là ai, cũng không tìm được nơi hạ lạc. Dù gì thì viện đạn này hình thành từ mười năm trước, người này trong Miêu tộc hay là Đồng tộc vẫn rất khó nói.
Qua một lúc, Dát Cát Ước ôm cái đầu tượng đã phục nguyên của vợ ra vái dài: "Đa tạ Dương đại nhân đã tìm được di hài của chuyết kinh."
Dương Thi Trì miễn cưỡng cười, trả một lễ: "Không cần khách khí."
Dát Cát Ước ôm cái đầu đã phục nguyên đó trở về điện thờ, A Hạnh Ny lưu lại, gạt lệ đến bên cạnh Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì hỏi: "Hai cái đầu tượng còn lại là của ai?"

A Hạnh Ny đáp: "Nghe cha nói đó là thị nữ của mẹ em. Dương đại nhân thật có bản lãnh, người không nhìn qua họ, mà có thể phục nguyên giống y như thật."
Dương Thu Trì thở dài, thầm nghĩ, trong loạn thế này bản lãnh đó thì có là gì? Ai!
A Hạnh Ny thấy hắn rầu rầu không vui, hỏi vì sao, Dương Thu Trì thuận miệng đáp: "Ta muốn tìm một loại hỏa dược, đáng tiếc là không tìm thấy."
"Hỏa dược? Hỏa dược gì?"
"Là loại hỏa súng sử dụng, nhưng không giống như vậy lắm."
A Hạnh Ny gật gật đầu: "Em dẫn ngài đi gặp Vô Trần đạo trưởng được không, ông ấy có thể sẽ có biện pháp giúp ngài."
"Vô trần đạo trưởng?"
"Dạ, chính là đạo trưởng dạy Hán ngữ cho em đó, ông ta nhất mực ở trong sơn trại giúp phụ thân em luyện đan."

Luyện đan? Tinh thần của Dương Thu Trì chấn động. Đúng a, hắn sao lại quên người này chú, hỏa dược không phải là luyện đan sư của đạo gia thời cổ đại phát minh ra trong quá trình luyện đơn hay sao? Luyện đơn sư luyện chế đơn dược chủ yếu là các viên thuốc chứa khoáng vật, là những thứ luyện ra từ quặng mỏ. Nói không chừng trong số luyện đơn sư này đã nắm được phương pháp đề luyện các nguyên liệu hóa học dùng để phối trí thuốc súng lắm à!
Thật đúng là sơn cùng thủy tận tìm chẳng thấy, liễu ám hoa minh cứ sờ sờ a! Dương Thu Trì vội hỏi: "Vô Trần đạo trưởng đang ở đâu?"
"Trong sơn động ở hậu sơn!"
"Mau! Mau dẫn ta đi gặp!"
Lúc này trời đã tối rồi, thấy Dương Thu Trì tinh thần phấn chấn, A Hạnh Ny cũng cao hứng theo, không kịp cho phụ thân biết, dẫn Dương Thu Trì ra hậu viện đến hậu sơn.
Đi nửa thời thần sau, họ đến một đạo quan ở lưng chừng núi.
Đạo quan này khuất mình trong khu rừng rậm rạp. Khi gỏ cửa, một tiểu đạo nói Vô Trần đạo trưởng vào núi khai quặng chưa về, không ở trong đạo quan.
A Hạnh Ny rất thất vọng, nhưng Dương Thu Trì thì mừng rỡ, vì vừa khéo có thể mượn dịp này để điều tra. Hắn miệng nói không sao, yêu cầu A Hạnh Ny dẫn mình đi xem xét các nơi trong đạo quan.
Đạo quan này thuộc về sở hữu tư nhân của thổ tri Dát Cát Ước của Đồng trại, A Hạnh Ny thường theo Vô Trần đạo trưởng học Hán ngữ, do đó đối với đạo quan quen thuộc phi thường, lập tức dẫn Dương Thu Trì đi khắp nơi xem xét.
Đạo quan này không lớn, nhanh chóng đã đi xem xong, từ sau đạo quan có một sơn động, đó là phòng luyện đơn của Vô Trần đạo trưởng. Sơn động rất lớn, chất đầy các loại đá quặng, còn có một số thùng đậy kín. Hai tiểu đồng đang ở bên cạnh lò luyện đan cháy phừng phừng đang kéo đẩy bể gió thổi lửa luyện đơn. Khi thấy A Hạnh Ny vào, họ vội đứng dậy chào, chấp tay thẳng người.
Dương Thu Trì không hiểu quặng đá cho lắm, không biết đây là những thứ gì, nhưng các thùng chứa gợi sự chú ý cho hắn, hắn mượn ánh sáng tới xem, thấy bên trong là dịch thể màu vàng.

Hai tiểu đạo sĩ dường như muốn ngăn Dương Thu Trì đụng vào thùng đó, nhưng không dám, đưa mắt nhìn nhau, không biết làm sao cho phải.
Dương Thu Trì nhìn dịch thể trong thùng, chợt động tâm, lấy một búa sắt từ một bên cằm cán đưa vào trong đó, lát sau lấy ra xem, phát hiện trên đó có một lớp màng ô xi hóa mỏng màu trắng.
Hắn mừng như điên, vì dịch thể trong thùng này có khả năng là axit nitric đậm đặc mà hắn mộng mị dĩ cầu. Đây là chất căn bản để chế thuốc súng và thuốc nổ!
Chính vào lúc này, ở phía sau truyền tới một tiếng quát khẽ: "Đại nhân! Nguy hiểm! Đừng đụng vào thứ đó!"
Dương Thu Trì quay đầu lại, thấy ở cửa động có một lão đạo, một mắt đã mù, trên mặt đầy vết xẹo, một tay đưa ra chỉ có ba ngón, cánh tay còn lại chỉ phất phơ cái ống, rõ ràng là đã bị cụt.
Anh Hạnh Ny hoan hô một tiếng: "Đạo trưởng! Người về rồi!" Xong nàng chạy đến kéo cánh tay tàn khuyết của ông ta, "Con mang Dương đại nhân đến đây thăm người, các tiểu đạo nói người vào núi khai quặng, không ngờ vừa kịp người về."
Thì ra người đó chính là Vô Trần đạo trưởng. Ông ta khẽ mỉm cười với A Hạnh Ny, nụ cười trông còn khủng bố hơn, nhưng A Hạnh Ny dường như đã quen rồi.
Dương Thu Trì bỏ nắp thùng xuống, bước tới chấp tay: "Chào đạo trưởng! Dương mỗ mạo muội đến thăm, không gặp đạo trưởng, hiếu kỳ nhất thời làm động đến vật của đạo trưởng, xin tha thứ cho."
NẠP THIẾP KÝ II

Chapter
1 Chương 1: Biến cố tân hôn
2 Chương 2: Từ biệt nhau tại chân cầu
3 Chương 3: Trưởng tử
4 Chương 4: Kiến Văn hiện tung
5 Chương 5: Xuất nhậm tuần phủ
6 Chương 6: Cục cưng
7 Chương 7: Chỉnh trang đi tuần
8 Chương 8: Nữ đổ thần của tiểu trấn
9 Chương 9: Mẹ con người ăn mày
10 Chương 10: Kỳ quái?
11 Chương 11: Chuyển bại thành thắng
12 Chương 12: Cái giá phải trả
13 Chương 13: "Quyên" tiền cứu trợ
14 Chương 14:
15 Chương 15: Bản cáo trạng bị chôn vùi
16 Chương 16: Định Hải
17 Chương 33: Bài trừ hiềm nghi
18 Chương 34: Băng nhi, là nàng sao?
19 Chương 35: Tìm kiếm việc làm
20 Chương 36: Tuần vệ
21 Chương 37: Đầu độc kỳ quái
22 Chương 38: Thanh xuân dụ hoặc
23 Chương 39: Nửa chén rượu thừa
24 Chương 40: Tiến lùi chừng mực
25 Chương 41: Nữ sát thủ áo trắng
26 Chương 42: Nét tựa hoa đào
27 Chương 43: Ghi lòng tạc dạ
28 Chương 44: Lãnh cung Vương phi
29 Chương 45: Từ của Lý Thanh Chiếu
30 Chương 46: Những ngày sống lặng
31 Chương 47: Hồng hồng xinh xinh
32 Chương 48: Tâm sự
33 Chương 65: Âm tổn
34 Chương 66: Tìm kiếm dấu vết
35 Chương 67: Gặp lại Băng nhi
36 Chương 68: Ranh giới sống chết
37 Chương 69: Tây Vực bạch đầu xà
38 Chương 70: Tiểu thiếp
39 Chương 71: Cự hôn
40 Chương 72: Mọi việc trở lại từ đầu
41 Chương 73: Hỏi chàng cần chi
42 Chương 74: Tặng thiếp
43 Chương 75: Đao hạ lưu nhân
44 Chương 76: Đại náo đô ti phủ
45 Chương 77: Đi về đâu?
46 Chương 78: Ràng buộc cả đời
47 Chương 79: Thông minh quá hóa dại
48 Chương 80: Luận ái tình
49 Chương 97: Địa phương đoàn luyện
50 Chương 98: Thỏ khôn ba hang
51 Chương 99: Công tượng
52 Chương 100: Cắt tai hay chặt ngón?
53 Chương 101: Tâm tình với thổ phỉ
54 Chương 102: Áp trại phu nhân
55 Chương 103: Đánh không lại, sử dụng hàng nóng!
56 Chương 104: Đồng gia sơn trại
57 Chương 105: Lổ đạn đánh dấu thời đại mới
58 Chương 106: Axit đậm đặc
59 Chương 107: Cái giá của tội ác
60 Chương 108: Bảo tàng chỉ cấp chính chủ
61 Chương 109: Dùng hôn nhân đổi vàng bạc
62 Chương 110: Điên loan đảo phượng
63 Chương 111: Binh lâm thành hạ
64 Chương 112: Viện binh
65 Chương 129: Phá vỡ quy củ
66 Chương 130: Trù kiến quân đội
67 Chương 131: Ông trời đùa cợt
68 Chương 132: U U động phòng
69 Chương 133: Ràng buộc
70 Chương 134: Luyện binh
71 Chương 135: Trọng binh áp cảnh
72 Chương 136: Vượt qua hẻm núi
73 Chương 137: Núi đè
74 Chương 138: Liệt hoả đồ thành
75 Chương 139: Công chiếm Bảo Khánh
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Biến cố tân hôn
2
Chương 2: Từ biệt nhau tại chân cầu
3
Chương 3: Trưởng tử
4
Chương 4: Kiến Văn hiện tung
5
Chương 5: Xuất nhậm tuần phủ
6
Chương 6: Cục cưng
7
Chương 7: Chỉnh trang đi tuần
8
Chương 8: Nữ đổ thần của tiểu trấn
9
Chương 9: Mẹ con người ăn mày
10
Chương 10: Kỳ quái?
11
Chương 11: Chuyển bại thành thắng
12
Chương 12: Cái giá phải trả
13
Chương 13: "Quyên" tiền cứu trợ
14
Chương 14:
15
Chương 15: Bản cáo trạng bị chôn vùi
16
Chương 16: Định Hải
17
Chương 33: Bài trừ hiềm nghi
18
Chương 34: Băng nhi, là nàng sao?
19
Chương 35: Tìm kiếm việc làm
20
Chương 36: Tuần vệ
21
Chương 37: Đầu độc kỳ quái
22
Chương 38: Thanh xuân dụ hoặc
23
Chương 39: Nửa chén rượu thừa
24
Chương 40: Tiến lùi chừng mực
25
Chương 41: Nữ sát thủ áo trắng
26
Chương 42: Nét tựa hoa đào
27
Chương 43: Ghi lòng tạc dạ
28
Chương 44: Lãnh cung Vương phi
29
Chương 45: Từ của Lý Thanh Chiếu
30
Chương 46: Những ngày sống lặng
31
Chương 47: Hồng hồng xinh xinh
32
Chương 48: Tâm sự
33
Chương 65: Âm tổn
34
Chương 66: Tìm kiếm dấu vết
35
Chương 67: Gặp lại Băng nhi
36
Chương 68: Ranh giới sống chết
37
Chương 69: Tây Vực bạch đầu xà
38
Chương 70: Tiểu thiếp
39
Chương 71: Cự hôn
40
Chương 72: Mọi việc trở lại từ đầu
41
Chương 73: Hỏi chàng cần chi
42
Chương 74: Tặng thiếp
43
Chương 75: Đao hạ lưu nhân
44
Chương 76: Đại náo đô ti phủ
45
Chương 77: Đi về đâu?
46
Chương 78: Ràng buộc cả đời
47
Chương 79: Thông minh quá hóa dại
48
Chương 80: Luận ái tình
49
Chương 97: Địa phương đoàn luyện
50
Chương 98: Thỏ khôn ba hang
51
Chương 99: Công tượng
52
Chương 100: Cắt tai hay chặt ngón?
53
Chương 101: Tâm tình với thổ phỉ
54
Chương 102: Áp trại phu nhân
55
Chương 103: Đánh không lại, sử dụng hàng nóng!
56
Chương 104: Đồng gia sơn trại
57
Chương 105: Lổ đạn đánh dấu thời đại mới
58
Chương 106: Axit đậm đặc
59
Chương 107: Cái giá của tội ác
60
Chương 108: Bảo tàng chỉ cấp chính chủ
61
Chương 109: Dùng hôn nhân đổi vàng bạc
62
Chương 110: Điên loan đảo phượng
63
Chương 111: Binh lâm thành hạ
64
Chương 112: Viện binh
65
Chương 129: Phá vỡ quy củ
66
Chương 130: Trù kiến quân đội
67
Chương 131: Ông trời đùa cợt
68
Chương 132: U U động phòng
69
Chương 133: Ràng buộc
70
Chương 134: Luyện binh
71
Chương 135: Trọng binh áp cảnh
72
Chương 136: Vượt qua hẻm núi
73
Chương 137: Núi đè
74
Chương 138: Liệt hoả đồ thành
75
Chương 139: Công chiếm Bảo Khánh