Chương 104: Đồng gia sơn trại

Dương Thu Tri ôm xác sơn đại vương đưa ra đặt trước cửa động, lớn tiếng nói: "Các vị huynh đệ! Sơn đại vương toan tính gian dâm con gái của tù trưởng Đồng trại. Mọi người cũng biết, tù trưởng Dát Cát Ước có thủ hạ là Đồng binh hơn nghìn, người Đồng xung quanh nghe ông ta kêu gọi, hô lên một tiếng là đầy Tuyết Phong Sơn này chỗ nào cũng có người, mọi người tự bảo hộ không xuể đâu..."
"Rắm thối! Mọi người đừng nghe tên điển sứ chó này nói bậy!" Một tráng hán nhắm thủ súng thẳng vào Dương Thu Trì, độc ác bảo: "Bọn chúng khẳng định là giết Sơn đại vương rồi, giết chúng đi! Báo thù cho sơn đại vương!" Lại có mấy đại hán vung đao múa kiếm hò hét định xông lên.
Dương Thu Trì thấy chúng sơn tặc thần tình do dự, sau khi bị đại hán đó phiến động một phen, tình tự bắt đầu lung lay, cần phải hành động dứt khoát, nhanh chóng khống chế cục diện mới được. Nhân lúc đại hán hò hét gọi mọi người cũng lên, hắn chợt lắc người, chớp mắt đã đến trước mặt đại hán đó, chụp lấy cánh tay của y, một tay chụp thắt lưng, mượn thế cử y qua khỏi đầu, rồi quát một tiếng cực lớn giống như sấm dậy, quẳng tráng hán này lên vách đá ở cửa động, khiến cho cái sọ khỉ của y đụng mạnh vào đá, bộp một cái vỡ ra, chết ngay tại trận.
Chiêu thỏ nhảy ưng lạc này tốc độ cực nhanh, chúng sơn tặc căn bản chưa kịp phản ứng thì đại hán đã bị Dương Thu Trì ném chết.
Nhân các đầu lĩnh của sơn tặc còn đang sửng sờ, Dương Thu Trì xuất thủ như gió, tay không đoạt vũ khí, chớp mắt đã cướp hết vũ khí của đầu lĩnh sơn tặc, đem quẳng ngay trước cửa động, rồi hai tay cầm hai cây súng toại phát, đưa tay trái hướng lên trời bóp cò. Tiếng súng vang lên, mọi người đều ngẩn ngơ, hiện trường tức thời yên tĩnh hẳn lại.
Dương Thu Trì lớn tiếng nói: "Các vị huynh đệ, mọi người đều vì cuộc sống bức bách mà trở thành thảo khấu, chỉ muốn sống mà thôi, đều không muốn chọc giận lão tù trưởng đại ma đầu của Đồng trại, khiến cho không ai còn chốn dung thân. Nhưng sơn đại vương không nghe lời khuyên của nhị đại vương, vì để thỏa mãn thú dục của hắn mà chẳng màn đến sinh tử của mọi người, còn muốn giết nhị đại vương." Nói đến đây, Dương Thu Trì nhấc thi thể của Sơn đại vương lên giữ bằng một tay, "CHo nên Dương mỗ thấy không được, nổ súng giết chết hắn rồi!"
Chúng sơn tặc nghe nói sơn đại vương chết rồi, đều hoảng loạn cả. Nhưng khi thấy Dương Thu Trì vừa rồi thần dũng, hiện tại lại dùng một tay nâng sơn đại vương nặng hơn trăm cân lên, lại nói là chính hắn giết sơn đại vương, đều bị chấp nhiếp hết.
Dương Thu trì quẳng thi thể của sơn đại vương tới trước mặt của mấy đầu lĩnh sơn tặc, nói: 'Hiện giờ sơn đại vương của các ngươi đã chết! Sơn trại hiện giờ quy nhị đại vương thống lĩnh! Dương mỗ đã đáp ứng nhị đại vương của các ngươi, tuyệt không mang binh đến chinh tiễu." Nói đến đây, Dương Thu Trì quay sang đại hán mặt đen: "Nhị đại vương, xử lí sự tình sau đó thế nào thì tự ngươi quyết đi."

Đại hán mặt đen đầy vẻ cảm kích hạ giọng cảm ta Dương Thu Trì, rồi lớn tiếng nói: 'Các huynh đệ, vừa rồi Dương điển sứ nói gì mọi người đều nghe rõ, ai nguyện ý theo ta thì lưu lại, không nguyện ý thì có thể rời khỏi đây, nhưng nếu ai muốn làm loạn thì giết không tha!"
Các sơn tặc ở quanh đó ồn ào nghị luận cả lên.
Mấy đầu lĩnh sơn tặc nắm bắt tình thế cũng nhanh, đều quỳ xuống hết, dập đầu nói: 'Chúng tôi nguyện ý theo nhị đại vương!"
Nhị đại vương này ở trong sơn tặc có uy tín cực cao, hiện giờ lại có những đầu lĩnh theo cùng, những sơn tặc khác liền quỳ xuống dập đầu, phát thệ theo hầu nhị đại vương, không có ai li khai cả.
Dương Thu Trì thấy cục diện đã được khống chế, liền trở về trong động, đem tình hình kể lại sơ lược, chúng nữ bấy giờ mới yên tâm.
Đại hán mặt đen lập tức tiến hành điều chỉnh nhân sự trở lại, triệt đi người của sơn đại vương, đem thân tín của mình đề bạt lên làm tiểu đội trưởng, đồng thời lập ra đội củ sát phụ trách cảnh giới sơn trại, phát hiện ai náo loạn giết lập tức.
Sau khi mọi chuyện đã an bài ổn thỏa, y trở về sơn động biểu kỳ sự cảm tạ với Dương Thu Trì lần nữa, tự giới thiệu tên là Vũ Kỳ. Tiền chuộc của Dương Thu Trì đương nhiên là miễn luôn, rất may là thư tín còn chưa được đưa đi, cho nên y đem trả lại đôi bao tay cho Dương Thu Trì.

A Hạnh Ny nói nếu như thả nàng ra, nàng có thể bảo phụ thân không đánh lên sơn trại, còn đem tặng một nghìn lượng bạc cho họ. Đại hán mặt đen đương nhiên vui mừng hớn hở, luôn miệng cảm tạ. Dương Thu Trì lại khuyên y gia nhập vào đoàn luyện của mình, Vũ Kỳ lắc đầu cự tuyệt, nói là bản thân đã quen với tự do rừng núi, không muốn bị người quản thúc. Dương Thu Trì biết trước mắt mình không có đội ngũ ra hồn, cũng không tiền tài, có nói nữa cũng vô dụng.
Lúc này, trời đã hiện màu trắng bạc, Dương Thu Trì và tiểu quận chúa mang theo thân binh hộ vệ hộ tống A Hạnh Ny về đồng trại. Vũ Kỳ nhất mực tiễn hắn xuống chân núi mới vẫy tay tạm biệt.
Trời về chiều, đến được Đồng trại, con gái của tù trưởng bị bắt cóc, toàn Đồng trại đã loạn như ong vỡ tổ.
Dương Thu Trì cùng mọi người tiến lên Phong vũ kiều của Đồng gia, bị Đồng binh cảnh giới ngăn lại. A Hạnh Ny vén rèm kiệu, ra lệnh cho họ bẩm báo với phụ thân nói là có quý khách đến. Mấy Đồng binh mừng vui hớn hở, vội vã chạy về báo cáo.
Dương Thu Trì cũng xuống xe ngựa, cùng A Hạnh Ny đứng trên cầu chờ.
Phong Vũ kiều là kiến trúc đại biểu điển hình nhất của Đồng trại. Thường người đồng dựng trại cạnh núi và nguồn nước, Phong Vũ kiều đương nhiên cũng xây dựng ở trên dòng sống tiến vào thôn, toàn bộ khối kiến trúc đều khảm nạm mà thành, không dùng đến một cây đinh. Đứng trên cầu này, gió sông hiu hiu, vô cùng mát mẻ. Do đó, nơi này thường là chỗ dành cho người trong thôn nghỉ ngơi hóng gió, tự nhiên cũng thành chỗ để nam nữ thanh niên người Đồng kết bạn.

Chỉ chờ một chút, từ xa đã có một lão giả râu dài phất phơ mang theo một đám người đi như chạy tới. Vừa lên trên cầu treo, ông ta đã gọi: "A Ny...!"
"Cha...!" A Hạnh Ny chạy phóng vào lòng phụ thân, nhớ lại chuyện kinh khủng tối qua, nhịn không được khóc rưng rức. Lão giả vừa an ủi con gái, cũng vừa rơi lệ nóng, các tùy tùng phía sau cũng nhòe lệ.
A Hạnh Ny dừng khóc, kéo phụ thân tới trước mặt Dương Thu Trì, dùng tiếng Hán nói: 'Phụ thân, vị này là Kiềm Dương huyện điển sứ Dương Thu Trì Dương đại nhân, là ân nhân cứu mạng của con, là Dương đại nhân và nhị trại chủ của Tuyết Phong trại đã cứu tính mệnh của con, nếu không con e rằng không còn gặp được cha được nữa..."
Lão giả đó chính là Tù trưởng Dát Cát Ước của Đồng trại. Ông ta bước lên một bước, vái một lễ dài: "Lão phu khấu tạ ân cứu mệnh của điển sứ đại nhân....!"
Bắt đầu từ Nguyên triều, triều đình đã sử dụng chính sách "Lấy thổ quan trị thổ dân', phân phong cho thủ lĩnh dân tộc thiểu số thành Tuyên úy sứ, Tuyển phủ sứ, thống lĩnh bá tánh đương đại, gọi chung là Thổ ti, được thế tập quan chức, phận biệt thuộc về Binh bộ và Lại bộ của trung ương, có quyền tự trị khá lớn, thậm chí có quận đội riêng. Nhưng trong những năm Vĩnh lạc của Minh Triều, hai vị tuyên úy sứ Tư châu và Tư Nam vì tranh đoạt địa bàn mà khai chiến, tạo thành chiến loạn, triều đình phái binh bình định xong, giải tán quân đội của các thổ ti, phế quan chức của thổ ti, cái lại thiết đặt Quý châu bố chánh sứ ti, thiết lập phủ huyện. Nhưng thổ ti về truyền thống thì thế lực trong dân chúng cũng không bị ảnh hưởng gì, đặc biệt là thời Minh mạt chiến loạn liên tục, thô ti mượn cớ khoách trương thế lực, lập đội vũ trang cho riêng mình trở lại. Triều đình lúc này đã không còn lực chỉnh trị họ nữa.
Dương Thu Trì đương nhiên biết thổ ti lợi hại thế nào, vội khom người đáp lễ.
Lập tức, A Hạnh Ny kể về sự tình đã trải qua, khiến lão thổ ti Dát Cát Ước đều rợn cả người, vội nghênh đón Dương Thu Trì vào trại như quý khách. Căn cứ lời hứa của A Hạnh Ny, ông ta phái người đưa lên tống tặng nhị trại chủ của Tuyết Phong trại một nghìn lượng bạc trắng.
Đồng trại ngay sau đó thiết yến khoản đãi bọn người của Dương Thu Trì, lão đạo dạy A Hạnh Ny tiếng Hán cũng ra dự tiệc. Các cô nương Đồng gia mỹ lệ còn hát sơn ca. Được A Hạnh Ny nhiệt tình mời rượu, Dương Thu Trì thoải mái uống, cuối cùng say khước.

Nửa đêm, hắn bị cơn khát làm tỉnh, gọi hai tiếng mà không ai đáp, bấy giờ mới nhớ là nha đầu tuỳ thân của mình là Quách Tuyết Liên không theo. Tiểu quận chúa tuy mang hai nha hoàn, nhưng chủ yếu phục thị nàng ta. Hai người ở hai chỗ cách nhau khá xa, đương nhiên không nghe thấy. Hắn đành khoác áo đứng dậy, từ tìm nước uống.
Uống nước xong rồi mà vẫn còn cảm thấy nóng, nhất thời không muốn ngủ nữa, Dương Thu Trì đẩy cửa ra vường, muốn hóng mát một chút.
Bọn họ là khách quý, được an bài ngụ trong nội trạch của lão thổ ti. Hắn đứng trên bậc đá, phát hiện phong của lão thổ ti còn để đèn sáng, liền muốn tìm ông ta nói chuyện, vì nếu có thể có Đồng binh của Đồng trại này làm hậu thuẫn, thì chuyện của hắn ổn hơn nhiều.
Hắn vào mặc kỹ lại áo quần, tự tin bước tới, vừa định gõ cửa thì chợt nghe bên trong có tiếng người, lắng nghe thì là của lão thổ ti, dường như là đang lầm rầm nói một mình, hoặc là quỳ lại khấn cầu gì đó.
Dương Thu Trì thấy cửa sổ hơi hé, vội bước đến nhìn vào trong, quả nhiên thấy lão thổ ti đang ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn, cúi đầu tụng niệm kinh văn. Hắn ngước mắt nhìn hương án, không khỏi giật nãy mình, vì trên đó có bày hơn chục cái đầu lâu!
Dương Thu Trì đang nghi hoặc, thì nghe lão thổ ti Dát Cát Ước trong phòng lớn tiếng hỏi: "Bên ngoại có phải là Dương điển sứ Dương đại nhân? Xin mời vào!"
NẠP THIẾP KÝ II

Chapter
1 Chương 1: Biến cố tân hôn
2 Chương 2: Từ biệt nhau tại chân cầu
3 Chương 3: Trưởng tử
4 Chương 4: Kiến Văn hiện tung
5 Chương 5: Xuất nhậm tuần phủ
6 Chương 6: Cục cưng
7 Chương 7: Chỉnh trang đi tuần
8 Chương 8: Nữ đổ thần của tiểu trấn
9 Chương 9: Mẹ con người ăn mày
10 Chương 10: Kỳ quái?
11 Chương 11: Chuyển bại thành thắng
12 Chương 12: Cái giá phải trả
13 Chương 13: "Quyên" tiền cứu trợ
14 Chương 14:
15 Chương 15: Bản cáo trạng bị chôn vùi
16 Chương 16: Định Hải
17 Chương 33: Bài trừ hiềm nghi
18 Chương 34: Băng nhi, là nàng sao?
19 Chương 35: Tìm kiếm việc làm
20 Chương 36: Tuần vệ
21 Chương 37: Đầu độc kỳ quái
22 Chương 38: Thanh xuân dụ hoặc
23 Chương 39: Nửa chén rượu thừa
24 Chương 40: Tiến lùi chừng mực
25 Chương 41: Nữ sát thủ áo trắng
26 Chương 42: Nét tựa hoa đào
27 Chương 43: Ghi lòng tạc dạ
28 Chương 44: Lãnh cung Vương phi
29 Chương 45: Từ của Lý Thanh Chiếu
30 Chương 46: Những ngày sống lặng
31 Chương 47: Hồng hồng xinh xinh
32 Chương 48: Tâm sự
33 Chương 65: Âm tổn
34 Chương 66: Tìm kiếm dấu vết
35 Chương 67: Gặp lại Băng nhi
36 Chương 68: Ranh giới sống chết
37 Chương 69: Tây Vực bạch đầu xà
38 Chương 70: Tiểu thiếp
39 Chương 71: Cự hôn
40 Chương 72: Mọi việc trở lại từ đầu
41 Chương 73: Hỏi chàng cần chi
42 Chương 74: Tặng thiếp
43 Chương 75: Đao hạ lưu nhân
44 Chương 76: Đại náo đô ti phủ
45 Chương 77: Đi về đâu?
46 Chương 78: Ràng buộc cả đời
47 Chương 79: Thông minh quá hóa dại
48 Chương 80: Luận ái tình
49 Chương 97: Địa phương đoàn luyện
50 Chương 98: Thỏ khôn ba hang
51 Chương 99: Công tượng
52 Chương 100: Cắt tai hay chặt ngón?
53 Chương 101: Tâm tình với thổ phỉ
54 Chương 102: Áp trại phu nhân
55 Chương 103: Đánh không lại, sử dụng hàng nóng!
56 Chương 104: Đồng gia sơn trại
57 Chương 105: Lổ đạn đánh dấu thời đại mới
58 Chương 106: Axit đậm đặc
59 Chương 107: Cái giá của tội ác
60 Chương 108: Bảo tàng chỉ cấp chính chủ
61 Chương 109: Dùng hôn nhân đổi vàng bạc
62 Chương 110: Điên loan đảo phượng
63 Chương 111: Binh lâm thành hạ
64 Chương 112: Viện binh
65 Chương 129: Phá vỡ quy củ
66 Chương 130: Trù kiến quân đội
67 Chương 131: Ông trời đùa cợt
68 Chương 132: U U động phòng
69 Chương 133: Ràng buộc
70 Chương 134: Luyện binh
71 Chương 135: Trọng binh áp cảnh
72 Chương 136: Vượt qua hẻm núi
73 Chương 137: Núi đè
74 Chương 138: Liệt hoả đồ thành
75 Chương 139: Công chiếm Bảo Khánh
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Biến cố tân hôn
2
Chương 2: Từ biệt nhau tại chân cầu
3
Chương 3: Trưởng tử
4
Chương 4: Kiến Văn hiện tung
5
Chương 5: Xuất nhậm tuần phủ
6
Chương 6: Cục cưng
7
Chương 7: Chỉnh trang đi tuần
8
Chương 8: Nữ đổ thần của tiểu trấn
9
Chương 9: Mẹ con người ăn mày
10
Chương 10: Kỳ quái?
11
Chương 11: Chuyển bại thành thắng
12
Chương 12: Cái giá phải trả
13
Chương 13: "Quyên" tiền cứu trợ
14
Chương 14:
15
Chương 15: Bản cáo trạng bị chôn vùi
16
Chương 16: Định Hải
17
Chương 33: Bài trừ hiềm nghi
18
Chương 34: Băng nhi, là nàng sao?
19
Chương 35: Tìm kiếm việc làm
20
Chương 36: Tuần vệ
21
Chương 37: Đầu độc kỳ quái
22
Chương 38: Thanh xuân dụ hoặc
23
Chương 39: Nửa chén rượu thừa
24
Chương 40: Tiến lùi chừng mực
25
Chương 41: Nữ sát thủ áo trắng
26
Chương 42: Nét tựa hoa đào
27
Chương 43: Ghi lòng tạc dạ
28
Chương 44: Lãnh cung Vương phi
29
Chương 45: Từ của Lý Thanh Chiếu
30
Chương 46: Những ngày sống lặng
31
Chương 47: Hồng hồng xinh xinh
32
Chương 48: Tâm sự
33
Chương 65: Âm tổn
34
Chương 66: Tìm kiếm dấu vết
35
Chương 67: Gặp lại Băng nhi
36
Chương 68: Ranh giới sống chết
37
Chương 69: Tây Vực bạch đầu xà
38
Chương 70: Tiểu thiếp
39
Chương 71: Cự hôn
40
Chương 72: Mọi việc trở lại từ đầu
41
Chương 73: Hỏi chàng cần chi
42
Chương 74: Tặng thiếp
43
Chương 75: Đao hạ lưu nhân
44
Chương 76: Đại náo đô ti phủ
45
Chương 77: Đi về đâu?
46
Chương 78: Ràng buộc cả đời
47
Chương 79: Thông minh quá hóa dại
48
Chương 80: Luận ái tình
49
Chương 97: Địa phương đoàn luyện
50
Chương 98: Thỏ khôn ba hang
51
Chương 99: Công tượng
52
Chương 100: Cắt tai hay chặt ngón?
53
Chương 101: Tâm tình với thổ phỉ
54
Chương 102: Áp trại phu nhân
55
Chương 103: Đánh không lại, sử dụng hàng nóng!
56
Chương 104: Đồng gia sơn trại
57
Chương 105: Lổ đạn đánh dấu thời đại mới
58
Chương 106: Axit đậm đặc
59
Chương 107: Cái giá của tội ác
60
Chương 108: Bảo tàng chỉ cấp chính chủ
61
Chương 109: Dùng hôn nhân đổi vàng bạc
62
Chương 110: Điên loan đảo phượng
63
Chương 111: Binh lâm thành hạ
64
Chương 112: Viện binh
65
Chương 129: Phá vỡ quy củ
66
Chương 130: Trù kiến quân đội
67
Chương 131: Ông trời đùa cợt
68
Chương 132: U U động phòng
69
Chương 133: Ràng buộc
70
Chương 134: Luyện binh
71
Chương 135: Trọng binh áp cảnh
72
Chương 136: Vượt qua hẻm núi
73
Chương 137: Núi đè
74
Chương 138: Liệt hoả đồ thành
75
Chương 139: Công chiếm Bảo Khánh