Chương 73: Hỏi chàng cần chi

Dương Thu Trì mừng rỡ, thì ra là lão tăng này cũng đến kiếp này. Tìm được lão tăng, nói không chừng có thể điểm tỉnh Liễu Nhược Băng, để nàng có thể nhớ lại kiếp trước. Hắn cao hứng đến nỗi có mong muốn hoa chân múa tay, vội gật đầu: "Đúng a, đúng a, như vậy là nói chúng ta đúng là đồng môn rồi, làm tỷ đệ vậy là bái đúng rồi đó nghe! Sư phụ lão nhân gia đâu?"
Liễu Nhược Băng không hề hồi đáp, hỏi ngược lại: "Đệ bái sư khi nào?"
Đầu óc Dương Thu Trì chuyển rất nhanh, không thể nói quá sớm, đặc biệt là nói trước khi có Liễu Nhược Băng, nếu không Liễu Nhược Băng sẽ hỏi sư phụ vì sao không nhắc. Hơn nữa, nếu nói sớm, hắn theo sư phụ học lâu như vậy thế mà chỉ được ba công phu mèo quào, chẳng phải là khiến người ta cười rụng răng hay sao? Hắn đành đáp: "À... ba năm về trước, sư phụ chỉ dạy cho đệ nửa năm, sau đó bỏ đi."
"Vậy sao?" Liễu Nhược Băng nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn nổi cả da gà.
"Đúng vậy, sao thế, có gì không phải sao?"
"Sư phụ lão nhân gia người từ mười năm trước... đã viên tịch rồi!"
Tiêu đời! Nổ quá banh xác rồi! Dương Thu Trì vội chữa: "À không, đệ quên rồi, là, là mười năm trước, dường như là có mười ba năm gì đó, hắc hắc."
Liễu Nhược Băng nhìn kỹ hắn một hồi, thở dài nói: "Đệ đó nha, nói năng điên tam đảo tứ, cũng không biết câu nào là thật. Nhưng mà, võ công của đệ đúng là của bổn môn, điểm này chẳng sai được. Thôi vậy, nếu như đệ đã không nói, ta cũng lười hỏi."

Dương Thu Trì vội nói: "Đúng a tỷ tỷ, tỷ ngủ một giấc đi cho khỏe, chờ tỷ chữa khỏi thương thế rồi, còn phải báo thù nữa."
"Báo thù gì?"
"Ối dào! Tên Trầm Lỗi dùng quỷ kế âm độc hại tỷ, suýt lấy mạng của tỷ, dù sao cũng không thể để vậy thôi a. Tuy tỷ vừa rồi nói Trầm Tuyết Phỉ giúp cứu mạng của tỷ, lần này tha cho ca ca cô ấy, nhưng chính chủ phía sau đó không nói sẽ tha, chúng ta tìm y báo thù vậy."
"Chánh chủ là ai?"
"Trương Hiến Trung! Nếu không phải lão nói muốn bầm tỷ ra làm vạn... cái gì đó, Trầm Lỗi sẽ không dùng kế âm độc này hại tỷ bị thương, đương nhiên phải tìm lão báo thù rồi."
Liễu Nhược Băng điềm đạm cười: "Khi ta ở Phượng Dương đã làm y bị thương, y suýt chết đi. Y đương nhiên muốn tìm ta báo phục. Nếu nói báo thù thì là y báo thù. Ta hành tẩu giang hồ, làm bị thương không ít cao thủ võ lâm, có người chết luôn, ngoài ra cũng giết rất nhiều ác hán khi áp người ta. Những con cái đồ đệ của họ muốn tìm ta giết, ta đều tiếp thụ thiêu chiến. Nhưng đều là bị động tiếp thụ, chứ ta không chủ động tìm họ kết liễu đâu. Tên Trương Hiến Trung này cũng vậy, ta và hắn chẳng có ân oán gì. Nếu là con người như hắn, không đáng để ta phí tâm đi giết. Lúc trước ở Phượng Dượng làm hắn bị thương, là vì hắn đồ thành lạm sát vô cớ, vì cứu người nên thuận tiện tặng hắn một tiêu. Hắn hiện giờ phái người tìm ta, làm ta bị thương là bản lĩnh của hắn. Nếu như ta đi giết hắn nữa, hắn lại phái người giết ta, những người khác tìm ta báo thù ta cũng đối đãi như vậy, tiên hạ thủ vi cường, oan oan tương báo đến chừng nào mới dứt đây? Ta không làm chuyện gì được nữa, suốt này cứ giết người hay sao?"
Dương Thu Trì ngẩn người, không biết Băng nhi có phải là theo lão tăng với thời gian quá dài hay không mà cũng hiểu được cái lý của thiện, cầm lên được mà bỏ xuống cũng được. Hắn nói: "Lời tỷ tỷ cũng có lý, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta tất phạm người. Hắn đến tìm chúng ta, chúng ta lấy răng đền răng, nếu mà không đến, thì chuyện này coi như xong, chúng ta không cần chủ động tìm hắn chi cho phiền, đúng không?"
Liễu Nhược Băng mỉm cười gật đầu.

Dương Thu Trì lại nói: "Nhưng mà, tên Trương Hiến Trung này giết người như ma, người thần đều hận, giết hắn cũng là vì dân trừ hại a."
"Giết người như ma, vì dân trừ hại?" Liễu Nhược Băng cười điềm đạm, "Có câu Nhất tướng công thành vạn cốt khô, thời thế này là thời của hào kiệt khởi binh, có mấy vị không giết người như ma chứ? Bao quát cả hoàng thượng đương thời, lạm sát cũng không ít a? Còn về vì dân trừ hại, thì càng không dễ nói. Triều đình hủ bại, người dân không thể sống nổi mới nổi lên tạo phản. Ta nếu đem mấy người này giết hết, lão bá tánh có thể sống những ngày tốt đẹp hay không? Chỉ e rằng khổ hơn!"
Dương Thu Trì ngẫn ra: "Đúng a, vậy chúng ta làm cái gì đây?"
'Dưỡng thương, ta cần mấy tháng để khôi phục, mấy tháng này không thể động võ, chờ thương dưỡng khỏi rồi, sẽ hành tẩu giang hồ y như cũ."
"Vâng, được, theo tỷ tỷ hành tẩu giang hồ, như vậy mới thích!"
"Cái này... để sau này hẳn nói. Chỉ sợ là đệ chịu khổ không nổi! Đệ hay là tìm chỗ nào đó an bày cho xong đi."
"Đệ đương nhiên là được! Hay tin đệ!"

Liễu Nhược Băng quét nhìn hắn, không nói nữa.
Nói chuyện một hồi, Liễu Nhược Băng hơi mệt, mới trầm trầm ngủ đi. Quách Tuyết Liên ở bên cạnh hầu, thấy Liễu Nhược Băng ngủ rất trầm ổn, nhịn không được phục cạnh giường mà ngủ.
Dương Thu Trì lo lắng cho thương thế của Liễu Nhược Băng, ngồi trên ghế cạnh, lòng nghĩ đến sự lãng mạn khi cùng Liễu Nhược Băng tiếu ngạo giang hồ, bất giác nghe lòng sôi sục, khó có thể ngủ yên.
Mấy ngày sau, bọn họ nhất mực ẩn tàng trong địa thất, ăn lương khô, uống nước giếng. Thân thể Liễu Nhược Băng từ từ khôi phục, có thể tự do hoạt động, đương nhiên là không thể vận khí đề công.
Mới đầu Dương Thu Trì còn ít nhiều lo là Trầm Tuyết Phỉ nói hớ, tiết lộ nơi tàng thân của Liễu Nhược Băng. Nhưng liên tục mấy ngày bình tĩnh quá đi, Trương tặc quân không đến trạch viện tìm kiếm, cũng không thấy Trầm Tuyết Phỉ đến.
Năm ngày sau, Dương Thu Trì làm gan bò lên miệng giếng quan sát tình hình, phát hiện trong thành đã khôi phục trật tự cơ bản, còn mở kho phát lương, có thể mua lương thực thực phẩm. Ngày tháng đang khôi phục lại bình thường, bấy giờ hắn mới thở phào. Chỉ cần không để binh sĩ Trương Hiến Trung phát hiện Liễu Nhược Băng, thì nơi đây còn khá an toàn.
Hắn thấy trạch viện bị cướp sạch loạn cả lên. Rất may là khi mua trạch viện này còn lại chút ít bạc, hắn lưu lại Quách Tuyết Liên lo cho Liễu Nhược Băng, còn hắn thì đi mua đồ dùng mới, bố trí nhà cửa, mua lương thực, thịt rau. Quách Tuyết Liên tay nghề không tệ, làm những món khá ngon. Dương Thu Trì tự thân mang xuống địa thất cho Liễu Nhược Băng. Ăn mấy ngày lương khô, cuối cùng cũng có thể ăn được đồ ăn nóng hổi, Liễu Nhược Băng dùng bữa rất ngon.
Khi đi mùa đồ, hắn thấy trên thị tập có một bản cáo thị, đến xem thì biết là sau khi Trương Hiến Trung công chiếm Vũ Xương xong, đã tự phong làm "Đại tây vương", kiến lập chính quyền Đại Tây ở Vũ Xương, thiết trí chính phủ y như Minh triều, thiết lập lục bộ ngũ phủ, cải tên phủ Vũ Xương thành Thiên thụ phủ. Y còn cho thiết lập ngũ thành binh mã ti, mở khoa thi cử, chiêu hiền nạp sĩ, ban ấn quan châu, huyện và các quan phó. Chỉ có điều lúc này y còn chưa xưng hoàng đế, chỉ sau này tiến chiếm Tứ Xuyên xong mới chính thức lập Đại Tây quốc. Vũ Xương đại tây vương chỉ là tiền thần của Đại Tây quốc.
Ngày hôm sau, Trầm Tuyết Phỉ đến, cho Dương Thu Trì biết là mấy ngày nay sở dĩ nàng không đến là trong thành rất loạn, ca ca của nàng không cho nàng ra ngoài. Nàng cho Dương Thu Trì biết là mấy ngày trước Trương Hiến Trung đã hạ lệnh đem Sở vương và các con dìm xuống sông chết hết. Ca ca Trầm Lỗi của nàng là quan hành hình, biết muội muội bị Sở vương làm nhục quá đáng, cho nên toàn bộ quá trình có đem theo Trầm Tuyết Phỉ cho nàng xem, cho nên không có cách gì đi thăm bọn hắn.

Dương Thu Trì tuy không có hảo cảm gì với Sở vương, nhưng nghe lão chết thảm cũng cảm thấy ngậm ngùi. Khi nghe Trầm Tuyết Phỉ nói nàng tận mắt chứng kiến Sở vương và mọi người bị dìm xuống sống chết, xem ra có tác dụng rất tốt để trị liệu chứng ảo giác tâm thần phân liệt của nàng, có thể từ đây tiêu trừ nguyên nhân sản sinh ảo giác, từ từ tìm về cảm giác an toàn. Hắn dặn nàng tiếp tục uống thuốc, học cách ứng phó ảo giác.
Trầm Tuyết Phỉ gật đầu đáp ứng, lại cho Dương Thu Trì biết là nàng thấy vệ đội trưởng Lưu Dũng và các hộ vệ của Sở vương đều bị binh sĩ của anh nàng bắt sống, hiện giam trong lao, có khả năng sẽ xử tử mấy ngày tới.
Nói chuyện một hồi, Trầm Tuyết Phỉ muốn thăm Liễu Nhược Băng. Dương Thu Trì mang nàng xuống giếng, nhưng Liễu Nhược Băng thần tình đạm bạc, không nói gì với nàng nhiều, Trầm Tuyết Phỉ chỉ buồn thảm đi ra, nói với Dương Thu Trì rằng ca ca Trầm Lỗi của nàng muốn gặp hắn.
Dương Thu Trì hơi bất ngờ, nhưng ngưng thần suy nghĩ, xem ra là Trầm Lỗi muốn gặp hắn chẳng phải là muốn gây bất lợi cho hắn, nếu không thì phái người tới là được rồi. Hắn bèn nói với Liễu Nhược Băng xong, lưu lại Quách Tuyết Liên lo lắng cho nàng, sau đó theo Trầm Tuyết Phỉ đến chỗ của Trầm Lỗi.
Khi công chiếm Vũ Xương, Trầm Lỗi giết một nhà phú hào không chịu quy hàng, đem tòa trạch viện hào hoa này biến thành cơ sở của hắn.
Hai người vào phòng khách ngồi một hồi, Trầm Lỗi huyênh hoang bước ra, cười ha ha ngoắc tay bảo Dương Thu Trì đến ngồi xuống, hàn huyên mấy câu xong, nói: "Dương huynh đệ, nghe xá muội nói, ngươi là ân nhân cứu mạng của muội ấy. Ta là người có ân phải báo, tìm ngươi tới là muốn hỏi ngươi có yêu cầu gì, ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện."
NẠP THIẾP KÝ II

Chapter
1 Chương 1: Biến cố tân hôn
2 Chương 2: Từ biệt nhau tại chân cầu
3 Chương 3: Trưởng tử
4 Chương 4: Kiến Văn hiện tung
5 Chương 5: Xuất nhậm tuần phủ
6 Chương 6: Cục cưng
7 Chương 7: Chỉnh trang đi tuần
8 Chương 8: Nữ đổ thần của tiểu trấn
9 Chương 9: Mẹ con người ăn mày
10 Chương 10: Kỳ quái?
11 Chương 11: Chuyển bại thành thắng
12 Chương 12: Cái giá phải trả
13 Chương 13: "Quyên" tiền cứu trợ
14 Chương 14:
15 Chương 15: Bản cáo trạng bị chôn vùi
16 Chương 16: Định Hải
17 Chương 33: Bài trừ hiềm nghi
18 Chương 34: Băng nhi, là nàng sao?
19 Chương 35: Tìm kiếm việc làm
20 Chương 36: Tuần vệ
21 Chương 37: Đầu độc kỳ quái
22 Chương 38: Thanh xuân dụ hoặc
23 Chương 39: Nửa chén rượu thừa
24 Chương 40: Tiến lùi chừng mực
25 Chương 41: Nữ sát thủ áo trắng
26 Chương 42: Nét tựa hoa đào
27 Chương 43: Ghi lòng tạc dạ
28 Chương 44: Lãnh cung Vương phi
29 Chương 45: Từ của Lý Thanh Chiếu
30 Chương 46: Những ngày sống lặng
31 Chương 47: Hồng hồng xinh xinh
32 Chương 48: Tâm sự
33 Chương 65: Âm tổn
34 Chương 66: Tìm kiếm dấu vết
35 Chương 67: Gặp lại Băng nhi
36 Chương 68: Ranh giới sống chết
37 Chương 69: Tây Vực bạch đầu xà
38 Chương 70: Tiểu thiếp
39 Chương 71: Cự hôn
40 Chương 72: Mọi việc trở lại từ đầu
41 Chương 73: Hỏi chàng cần chi
42 Chương 74: Tặng thiếp
43 Chương 75: Đao hạ lưu nhân
44 Chương 76: Đại náo đô ti phủ
45 Chương 77: Đi về đâu?
46 Chương 78: Ràng buộc cả đời
47 Chương 79: Thông minh quá hóa dại
48 Chương 80: Luận ái tình
49 Chương 97: Địa phương đoàn luyện
50 Chương 98: Thỏ khôn ba hang
51 Chương 99: Công tượng
52 Chương 100: Cắt tai hay chặt ngón?
53 Chương 101: Tâm tình với thổ phỉ
54 Chương 102: Áp trại phu nhân
55 Chương 103: Đánh không lại, sử dụng hàng nóng!
56 Chương 104: Đồng gia sơn trại
57 Chương 105: Lổ đạn đánh dấu thời đại mới
58 Chương 106: Axit đậm đặc
59 Chương 107: Cái giá của tội ác
60 Chương 108: Bảo tàng chỉ cấp chính chủ
61 Chương 109: Dùng hôn nhân đổi vàng bạc
62 Chương 110: Điên loan đảo phượng
63 Chương 111: Binh lâm thành hạ
64 Chương 112: Viện binh
65 Chương 129: Phá vỡ quy củ
66 Chương 130: Trù kiến quân đội
67 Chương 131: Ông trời đùa cợt
68 Chương 132: U U động phòng
69 Chương 133: Ràng buộc
70 Chương 134: Luyện binh
71 Chương 135: Trọng binh áp cảnh
72 Chương 136: Vượt qua hẻm núi
73 Chương 137: Núi đè
74 Chương 138: Liệt hoả đồ thành
75 Chương 139: Công chiếm Bảo Khánh
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Biến cố tân hôn
2
Chương 2: Từ biệt nhau tại chân cầu
3
Chương 3: Trưởng tử
4
Chương 4: Kiến Văn hiện tung
5
Chương 5: Xuất nhậm tuần phủ
6
Chương 6: Cục cưng
7
Chương 7: Chỉnh trang đi tuần
8
Chương 8: Nữ đổ thần của tiểu trấn
9
Chương 9: Mẹ con người ăn mày
10
Chương 10: Kỳ quái?
11
Chương 11: Chuyển bại thành thắng
12
Chương 12: Cái giá phải trả
13
Chương 13: "Quyên" tiền cứu trợ
14
Chương 14:
15
Chương 15: Bản cáo trạng bị chôn vùi
16
Chương 16: Định Hải
17
Chương 33: Bài trừ hiềm nghi
18
Chương 34: Băng nhi, là nàng sao?
19
Chương 35: Tìm kiếm việc làm
20
Chương 36: Tuần vệ
21
Chương 37: Đầu độc kỳ quái
22
Chương 38: Thanh xuân dụ hoặc
23
Chương 39: Nửa chén rượu thừa
24
Chương 40: Tiến lùi chừng mực
25
Chương 41: Nữ sát thủ áo trắng
26
Chương 42: Nét tựa hoa đào
27
Chương 43: Ghi lòng tạc dạ
28
Chương 44: Lãnh cung Vương phi
29
Chương 45: Từ của Lý Thanh Chiếu
30
Chương 46: Những ngày sống lặng
31
Chương 47: Hồng hồng xinh xinh
32
Chương 48: Tâm sự
33
Chương 65: Âm tổn
34
Chương 66: Tìm kiếm dấu vết
35
Chương 67: Gặp lại Băng nhi
36
Chương 68: Ranh giới sống chết
37
Chương 69: Tây Vực bạch đầu xà
38
Chương 70: Tiểu thiếp
39
Chương 71: Cự hôn
40
Chương 72: Mọi việc trở lại từ đầu
41
Chương 73: Hỏi chàng cần chi
42
Chương 74: Tặng thiếp
43
Chương 75: Đao hạ lưu nhân
44
Chương 76: Đại náo đô ti phủ
45
Chương 77: Đi về đâu?
46
Chương 78: Ràng buộc cả đời
47
Chương 79: Thông minh quá hóa dại
48
Chương 80: Luận ái tình
49
Chương 97: Địa phương đoàn luyện
50
Chương 98: Thỏ khôn ba hang
51
Chương 99: Công tượng
52
Chương 100: Cắt tai hay chặt ngón?
53
Chương 101: Tâm tình với thổ phỉ
54
Chương 102: Áp trại phu nhân
55
Chương 103: Đánh không lại, sử dụng hàng nóng!
56
Chương 104: Đồng gia sơn trại
57
Chương 105: Lổ đạn đánh dấu thời đại mới
58
Chương 106: Axit đậm đặc
59
Chương 107: Cái giá của tội ác
60
Chương 108: Bảo tàng chỉ cấp chính chủ
61
Chương 109: Dùng hôn nhân đổi vàng bạc
62
Chương 110: Điên loan đảo phượng
63
Chương 111: Binh lâm thành hạ
64
Chương 112: Viện binh
65
Chương 129: Phá vỡ quy củ
66
Chương 130: Trù kiến quân đội
67
Chương 131: Ông trời đùa cợt
68
Chương 132: U U động phòng
69
Chương 133: Ràng buộc
70
Chương 134: Luyện binh
71
Chương 135: Trọng binh áp cảnh
72
Chương 136: Vượt qua hẻm núi
73
Chương 137: Núi đè
74
Chương 138: Liệt hoả đồ thành
75
Chương 139: Công chiếm Bảo Khánh