Chương 12: Cái giá phải trả

Ngay lập tức, một nam nhân có vóc dáng cao gầy, mang đao ở eo, mang theo bảy tám dân tráng tay cầm xích sắt người đầy mùi rượu loạng choạng đi đến.
Tên béo khom lưng cười nói: "Lý trưởng tới rồi!” Hắn xoay ngón tay chỉ về phía Dương Thu Trì: “Là bọn họ! Bọn người ngang ngược này không biết từ đâu đến đây, đã thua không ít ngân lượng tại sòng bạc chúng tôi. Đã thua rồi ngược lại còn vu khống chúng tôi lừa bịp! Lý trưởng đại nhân mau bắt bọn họ đi hỏi tội!”
Tên lý trưởng dường như đã uống say, nhướn hai mắt lờ mờ liếc nhìn Dương Thu Trì hỏi: “ Là ngươi làm loạn à?”. Hắn nhìn trên bàn đánh bạc có một đống ngân lượng, nói: “ Nhiều bạc như vậy, ngươi trộm từ đâu ra vậy?
Dương Thu Trì nhíu mày lại, trong mắt hiện lên đầy sát khí, lạnh nhạt hừ lên một tiếng, quát: “ Bắt hắn cho ta!”
“Tuân lệnh!”
Bên ngoài, Từ Thạch Lăng đã đứng đợi sẵn, dẫn thoe hơn mười cao thủ tinh anh của Cẩm y vệ lập tức xông vào. Họ nhanh nhẹn gọn gàng ép tên lý trưởng và bảy tám dân tráng và công sai xuống đất, thuận tiện dùng luôn cả dây xích của bọn chúng mang đến trói chúng.
“ Phản rồi! Quả thật là các ngươi làm phản hết rồi! Các ngươi là đạo tặc! Đã cướp bóc ngân lượng rồi còn dám ẩu đả quan lại! Tử tội! Đây là tử tội!”. Mặt mày tên lý trưởng bị Từ Thạch Lăng đánh một cước nằm dài trên đất, miệng kêu oai oải. Mấy tên tùy tùng khác cũng đứng lên kêu la ầm ĩ.
Lúc này Dương Thu Trì mở một nụ cười nhạt, nói với Từ Thạch Lăng: “Cho hắn xem thử người đá vào mặt hắn là ai!”
Từ Thạch Lăng lấy lệnh bài của Cẩm y vệ ra, ngồi xổm xuống, mắt sáng ngời : “Hãy mở mắt chó của ngươi ra xem rõ chúng ta là ai!”
“ A...ôi...Má ơi!...Cẩm... Cẩm y vệ...!”

Ngay lập tức giữa sân đều yên lặng, không một tiếng động. Chỉ trong chốc lát, tên chưởng quầy trong sòng bạc toàn thân run lẩy bẩy. Rầm một tiếng, chân hắn đã quỳ trên mặt đất. Một bên dập đầu, một bên tự tát vào tai: “Cẩm y vệ đại gia...Tiểu nhân có mắt không tròng, cầu xin lão gia khai ân tha mạng cho...”
Lùi lại vài bước, cho đến lúc này Trương Yến Yến mới biết lúc này đây bọn họ đang trêu nhằm tổ ong bắp cày rồi. Trò lừa bịp đã bị Cẩm y vệ bắt được, trái lại còn chơi xấu, không có gì tốt để giải thích cả, bỏ chạy cũng không dám, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Ở đằng kia, lý trưởng hồn phải phách tán, không ngừng cầu xin.
Dương Thu Trì lệnh: “Thả hắn ra!”
Từ Thạch Lăng thả chân ra, lôi hắn đứng dậy. Đột nhiên nghe có mùi gì nằng nặng, cúi thấp đầu xuống phát hiện ra nơi đáy quần của hắn đã lấm tấm ướt. Đây chắc là do sợ quá đến mức vãi ra quần rồi!
Dương Thu Trì nói: “Lý trưởng đại nhân, chúng ta đi ngang qua quý trấn, nghe danh quý trấn có người đánh bạc tài như thần, lại là một mỹ nữ," Nói đến đây, Dương Thu Trì liếc nhìn Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi không nói gì chỉ le lưỡi ra, rồi quay đầu lại trừng mắt nhìn Từ Thạch Lăng và Hạ Bình. Hai người vội vàng cười trừ, tỏ vẻ xin lỗi.
Dương Thu Trì tiếp tục: “Nếu như là có một thần bài, thì chúng ta cũng muốn có chút kinh nghiệm, tiện thể cũng tiêu khiển luôn, cốt yếu cũng chỉ là giải trí mà thôi. Thật không nghĩ rằng cái gọi là đánh bạc như thần, thật sự là trò lừa bịp người khác thôi. Bị chúng ta lật tẩy trò bịp, tìm được người ẩn núp dùng dụng cụ để giúp ả thắng tiền, thật không ngờ sòng bạc này không những thua không chung tiền, mà còn đòi bắt chúng ta tống vào nha môn! Nha môn thì chúng ta sẽ đi, để làm cho rõ vấn đề này. Vừa hay lý trưởng đại nhân cũng đã đến, quả là quan phụ mẫu của bá tánh a.”
Lý trưởng vừa rồi nhìn thấy lệnh bài cẩm y vệ của Từ Thạch Lăng với quan hàm là tòng tam phẩm đồng tri, tương đương quan phó cấp tỉnh! Y từ nhỏ đến lớn chưa hề nhìn thấy quan nào lớn như vậy, huống chi lại là quan của Cẩm y vệ sát tinh. Vị thiếu gia trẻ tuổi này lại có lai lịch hơn. Vừa rồi y vừa vào đã vu oan cho bọn họ là đã trộm tiền ở đâu đó, hiện giờ không biết sẽ bị trừng phạt thế nào, nên khó trách y sợ hãi đến mức vãi ra quần, toàn thân run rẩy không ngừng.
Bây giờ y lại nghe Dương Thu Trì nói như đùa bỡn vậy, khiến y sợ đến không nói nên lời, môi run run, lấp bấp mãi.

Tên chưởng sòng bạc xem ra có chút kinh nghiệm hơn. Hắn tương đối bình tĩnh, vội quay đấu lại kêu vội: “ Nhanh lên! Mau gọi quản gia mang một vạn bốn ngàn lượng...À không, phải mang hai vạn lượng đến đây đưa cho mấy vị Cẩm y vệ đại gia.”
Dương Thu Trì lạnh lùng cười: “ Chúng ta thắng một vạn bốn nghìn lượng, ngươi đưa hai vạn lượng là ý gì? Chúng ta thật sự là giống kẻ làm tiền sao?”
“À, không , không...Đại lão gia, số dôi ra chính là lão tiểu nhân hiếu thuận các vị Cẩm y vệ đây, chỉ là chút tâm ý.”
Tên quản gia vẻ mặt đau khổ nói: “Chưởng quầy, ngân khố của chúng ta cả bạc lẫn tiền cũng chỉ có hơn một vạn ba nghìn lượng thôi a...”
Tên chưởng quầy mập lúc này mới phản ứng lại, vừa xấu hổ vừa sợ hãi nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tặc lưỡi bảo: “Hì hì, không thể nhìn ra được, trong cái thị trấn nhỏ này cũng có một sòng bạc nho nhỏ mà ngân khố lại có tới một vạn ba ngàn lượng bạc trắng. Đổ thần của các ngươi quả là biết cách kiếm tiền cho các ngươi a. Mau mang một vạn ba nghìn đó ra đây!" Dương Thu Trì quay sang nói với Từ Thạch Lăng: “Ngươi hãy đi theo trông coi chúng, đừng để chúng giở trò đó!”
Người giữ tiền lúc này mới đứng lên, gật đầu cúi người dẫn theo vài tên tiểu nhị đi vào quầy lấy bạc mang ra.
Dương Thu Trì hỏi lý trưởng: “Tiền này cũng là do chúng ta vừa thắng được, tức là có thể mang đi đúng không lý trưởng đại nhân?”, Lý trưởng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Thế thì được rồi!”. Dương Thu Trì nói: “Ta thấy trên trấn của ngươi có rất nhiều người ăn xin và cũng còn không ít người cùng khổ. Tiền thắng cược của ta là để phân phát cho những người nghèo khổ đó. Nhưng ta không biết chính xác người nào là nghèo khổ. Chắc rằng lý trưởng biết được điều đó. Nhưng ta vẫn chưa yên tâm, ngươi vừa thấy mặt đã nói chúng ta là kẻ lấy trộm tiền. Điều này cũng giống như bóp méo sự thật, đảo lộn đen trắng ...”
“Tiểu nhân có tội, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần! Cầu xin đại gia tha mạng!” Lý trưởng quỳ xuống mặt đất, dập đầu bình bình như trống.
Dương Thu Trì không mảy mai để ý tới hắn, nói tiếp: “ Cũng may là ta có mang theo vị sư gia. Hãy để hắn phân xét chuyện này.” Nói rồi vẫy tay ra hiệu cho Kim sư gia đang đứng ở cửa: “Kim sư gia lại đây, sư gia nói xem phải nên làm như thế nào để xác định ai là người cùng khổ thật sự đây?”
Kim sư gia nói: “Phàm những người cùng khổ, không có một mái nhà đến nỗi phải ly hương ăn xin. Còn những người dân địa phương thì lao động khổ cực, lại phải chịu nhiều loại thuế đương nhiên đó là những người nghèo khổ rồi”.
“Rất có đạo lý!”Dương Thu Trì nói với lý trưởng: “Ngươi hãy mau gọi người đi mang danh sách những người phải chịu thuế lại đây!”
Lý trưởng dập đầu đến choáng váng, thậm chí chưa nghe rõ từng lời nói của Dương Thu Trì, vẫn còn đang dập đầu cầu xin tha thứ. Từ Thạch Lăng lôi y dậy đưa lại gần để có thể nghe rõ lời Dương Thu Trì một lần nữa. Lúc này lý trưởng mới phản ứng lại, cuống quýt đáp ứng, sai một tên tùy tùng nhanh chóng đi lấy danh sách.
Dương Thu Trì liếc nhìn Trương Yến Yến đang cúi đầu quỳ một bên, quay sang chưởng quầy sòng bạc hỏi: “Chưởng quầy, các ngươi mở sòng bạc có chấp nhận trò lừa bịp không?”
“Không...không chính xác, lừa bịp rõ ràng là gạt tiền của người khác, làm thế nào mà chấp nhận được.” Tên chưởng quầy run rẩy trả lời.
“Nếu có người giở trò lừa bịp thì theo quy tắc trong hội các ngươi sẽ thế nào?”
Nghe xong lời này, thân thể Trương Yến Yến run lên, hai gối như khụy xuống, cầu khẩn van xin: “Đại lão gia, hãy tha cho tôi đi, tôi có mắt không tròng, đã mạo phạm đến đại gia rồi...”
“Ngươi không phải mạo phạm ta, ngươi đã lừa bịp, hãm hại lừa đảo dân chúng. Ngươi tại sòng bạc làm vậy cũng là lừa đảo, lừa bịp để lấy tiền làm giàu, đương nhiên phải bị pháp luật trừng trị. Ta cũng đang vui vẻ trong lòng. Nếu các ngươi đã nói là có quy củ vậy thì hãy thực hiện quy củ đó đi.”

Dương Thu Trì vừa nói những lời này, mắt cũng chằm chằm nhìn chưởng quầy. Tên chưởng quầy đương nhiên biết chiêu thí xe giữ tướng, đành cắn răng kêu lên: “Người đâu, đến đây chặt bỏ hai cánh tay của cô ta cho ta.”
Hai người chưa bị thương vội mang đao đến định chặt tay Trương Yến Yến. Trương Yến Yến sợ hãi đến mặt mày thất sắc, cầu xin tha thứ liên tục.
Dương Thu Trì cốt ý chỉ là dọa cô ta, thật sự là không muốn chặt , đang muốn bảo là mọi người bỏ qua, thì Tống Vân Nhi đã lên tiếng trước: “Chờ một chút!”. Nàng ta đi đến nói với Trương Yến Yến: “Đưa tay ngươi ra ta xem!”
Vừa rồi Trương Yến Yến cũng đã biết sự lợi hại của Tống Vân Nhi, không dám cãi lời, hoảng sợ đưa hai tay trước Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi nắm hai tay cô ta, khẽ mỉm cười, lắc mạnh tay, lập tức ngón tay nhanh như điện chia ra điểm vào các lóng tay của Trương Yến Yến. Ả này hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức ngồi phịch xuống đất.
Tống Vân Nhi nói: “Được rồi, ta chỉ làm bị thương khoảng sáu phần kinh mạch của ngươi thôi. Sau này, hai tay ngươi dùng giặt quần áo, nấu cơm cũng không có vấn đề gì. Nhưng cũng không có thể linh hoạt như trước kia được. Như vậy trên đời này sẽ không có khả năng lừa gạt người khác nữa.”
Trương Yến Yến toát mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng nói: “ Đa tạ..Tạ đại gia đã nương tay hạ thủ.”
Dương Thu Trì gật đầu nói: “Tốt, xử phạt như vậy tốt rồi, có thể cho cô ta không thể giả làm thánh thần lừa gạt tiền bạc được nữa, đã có thể để cho cô ta một đường sống”. Quay đầu nói với tên chưởng quầy: “Trương Yến Yến là người trong hội của ngươi, cô ấy giả làm thần hẳn là ngươi cũng phải gánh một phần trách nhiệm chứ?”
NẠP THIẾP KÝ II

Chapter
1 Chương 1: Biến cố tân hôn
2 Chương 2: Từ biệt nhau tại chân cầu
3 Chương 3: Trưởng tử
4 Chương 4: Kiến Văn hiện tung
5 Chương 5: Xuất nhậm tuần phủ
6 Chương 6: Cục cưng
7 Chương 7: Chỉnh trang đi tuần
8 Chương 8: Nữ đổ thần của tiểu trấn
9 Chương 9: Mẹ con người ăn mày
10 Chương 10: Kỳ quái?
11 Chương 11: Chuyển bại thành thắng
12 Chương 12: Cái giá phải trả
13 Chương 13: "Quyên" tiền cứu trợ
14 Chương 14:
15 Chương 15: Bản cáo trạng bị chôn vùi
16 Chương 16: Định Hải
17 Chương 33: Bài trừ hiềm nghi
18 Chương 34: Băng nhi, là nàng sao?
19 Chương 35: Tìm kiếm việc làm
20 Chương 36: Tuần vệ
21 Chương 37: Đầu độc kỳ quái
22 Chương 38: Thanh xuân dụ hoặc
23 Chương 39: Nửa chén rượu thừa
24 Chương 40: Tiến lùi chừng mực
25 Chương 41: Nữ sát thủ áo trắng
26 Chương 42: Nét tựa hoa đào
27 Chương 43: Ghi lòng tạc dạ
28 Chương 44: Lãnh cung Vương phi
29 Chương 45: Từ của Lý Thanh Chiếu
30 Chương 46: Những ngày sống lặng
31 Chương 47: Hồng hồng xinh xinh
32 Chương 48: Tâm sự
33 Chương 65: Âm tổn
34 Chương 66: Tìm kiếm dấu vết
35 Chương 67: Gặp lại Băng nhi
36 Chương 68: Ranh giới sống chết
37 Chương 69: Tây Vực bạch đầu xà
38 Chương 70: Tiểu thiếp
39 Chương 71: Cự hôn
40 Chương 72: Mọi việc trở lại từ đầu
41 Chương 73: Hỏi chàng cần chi
42 Chương 74: Tặng thiếp
43 Chương 75: Đao hạ lưu nhân
44 Chương 76: Đại náo đô ti phủ
45 Chương 77: Đi về đâu?
46 Chương 78: Ràng buộc cả đời
47 Chương 79: Thông minh quá hóa dại
48 Chương 80: Luận ái tình
49 Chương 97: Địa phương đoàn luyện
50 Chương 98: Thỏ khôn ba hang
51 Chương 99: Công tượng
52 Chương 100: Cắt tai hay chặt ngón?
53 Chương 101: Tâm tình với thổ phỉ
54 Chương 102: Áp trại phu nhân
55 Chương 103: Đánh không lại, sử dụng hàng nóng!
56 Chương 104: Đồng gia sơn trại
57 Chương 105: Lổ đạn đánh dấu thời đại mới
58 Chương 106: Axit đậm đặc
59 Chương 107: Cái giá của tội ác
60 Chương 108: Bảo tàng chỉ cấp chính chủ
61 Chương 109: Dùng hôn nhân đổi vàng bạc
62 Chương 110: Điên loan đảo phượng
63 Chương 111: Binh lâm thành hạ
64 Chương 112: Viện binh
65 Chương 129: Phá vỡ quy củ
66 Chương 130: Trù kiến quân đội
67 Chương 131: Ông trời đùa cợt
68 Chương 132: U U động phòng
69 Chương 133: Ràng buộc
70 Chương 134: Luyện binh
71 Chương 135: Trọng binh áp cảnh
72 Chương 136: Vượt qua hẻm núi
73 Chương 137: Núi đè
74 Chương 138: Liệt hoả đồ thành
75 Chương 139: Công chiếm Bảo Khánh
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Biến cố tân hôn
2
Chương 2: Từ biệt nhau tại chân cầu
3
Chương 3: Trưởng tử
4
Chương 4: Kiến Văn hiện tung
5
Chương 5: Xuất nhậm tuần phủ
6
Chương 6: Cục cưng
7
Chương 7: Chỉnh trang đi tuần
8
Chương 8: Nữ đổ thần của tiểu trấn
9
Chương 9: Mẹ con người ăn mày
10
Chương 10: Kỳ quái?
11
Chương 11: Chuyển bại thành thắng
12
Chương 12: Cái giá phải trả
13
Chương 13: "Quyên" tiền cứu trợ
14
Chương 14:
15
Chương 15: Bản cáo trạng bị chôn vùi
16
Chương 16: Định Hải
17
Chương 33: Bài trừ hiềm nghi
18
Chương 34: Băng nhi, là nàng sao?
19
Chương 35: Tìm kiếm việc làm
20
Chương 36: Tuần vệ
21
Chương 37: Đầu độc kỳ quái
22
Chương 38: Thanh xuân dụ hoặc
23
Chương 39: Nửa chén rượu thừa
24
Chương 40: Tiến lùi chừng mực
25
Chương 41: Nữ sát thủ áo trắng
26
Chương 42: Nét tựa hoa đào
27
Chương 43: Ghi lòng tạc dạ
28
Chương 44: Lãnh cung Vương phi
29
Chương 45: Từ của Lý Thanh Chiếu
30
Chương 46: Những ngày sống lặng
31
Chương 47: Hồng hồng xinh xinh
32
Chương 48: Tâm sự
33
Chương 65: Âm tổn
34
Chương 66: Tìm kiếm dấu vết
35
Chương 67: Gặp lại Băng nhi
36
Chương 68: Ranh giới sống chết
37
Chương 69: Tây Vực bạch đầu xà
38
Chương 70: Tiểu thiếp
39
Chương 71: Cự hôn
40
Chương 72: Mọi việc trở lại từ đầu
41
Chương 73: Hỏi chàng cần chi
42
Chương 74: Tặng thiếp
43
Chương 75: Đao hạ lưu nhân
44
Chương 76: Đại náo đô ti phủ
45
Chương 77: Đi về đâu?
46
Chương 78: Ràng buộc cả đời
47
Chương 79: Thông minh quá hóa dại
48
Chương 80: Luận ái tình
49
Chương 97: Địa phương đoàn luyện
50
Chương 98: Thỏ khôn ba hang
51
Chương 99: Công tượng
52
Chương 100: Cắt tai hay chặt ngón?
53
Chương 101: Tâm tình với thổ phỉ
54
Chương 102: Áp trại phu nhân
55
Chương 103: Đánh không lại, sử dụng hàng nóng!
56
Chương 104: Đồng gia sơn trại
57
Chương 105: Lổ đạn đánh dấu thời đại mới
58
Chương 106: Axit đậm đặc
59
Chương 107: Cái giá của tội ác
60
Chương 108: Bảo tàng chỉ cấp chính chủ
61
Chương 109: Dùng hôn nhân đổi vàng bạc
62
Chương 110: Điên loan đảo phượng
63
Chương 111: Binh lâm thành hạ
64
Chương 112: Viện binh
65
Chương 129: Phá vỡ quy củ
66
Chương 130: Trù kiến quân đội
67
Chương 131: Ông trời đùa cợt
68
Chương 132: U U động phòng
69
Chương 133: Ràng buộc
70
Chương 134: Luyện binh
71
Chương 135: Trọng binh áp cảnh
72
Chương 136: Vượt qua hẻm núi
73
Chương 137: Núi đè
74
Chương 138: Liệt hoả đồ thành
75
Chương 139: Công chiếm Bảo Khánh