Chương 62

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Anh ở đây.”

Mấy câu của Lâm Yến đúng lúc hỏi vào điểm mấu chốt.

Vẻ mặt Phó Duyên rất không ổn, anh ta vội vàng gật đầu với Lâm Yến, sau đó đi nhanh về phía tiểu khu, “Con phố phía sau hiện trường vụ án vừa khéo là một trường trung học tư nhân, bọn tôi xem lại camera theo dõi gần đó thì đúng lúc nhìn thấy mấy đứa học sinh trèo tường đi qua ngã tư lúc nửa đêm, bọn tôi đã điều tra đám học sinh này cả đêm.”

Lâm Yến nắm tay Trình Thư Nặc, đi theo Phó Duyên, “Học sinh ư?”

Tôn Ngộ đi ở phía sau cùng giải thích, “Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của bên pháp y, thời gian tử vong của nạn nhân kết hợp với thời gian co cứng tử thi, thì thời điểm vứt xác có lẽ là vào khoảng từ một đến ba giờ sáng, trong camera thời điểm mấy học sinh đó đi qua con phố nọ vừa khéo là 2 giờ rưỡi.

Tôn Ngộ liếc nhìn Trình Thư Nặc vẫn luôn im lặng bên cạnh Lâm Yến. Trình Thư Nặc thấy cậu nhìn sang thì nhìn về phía cậu với vẻ khó hiểu.

Hai người đối mặt mấy giây, Trình Thư Nặc chợt nhớ tới tấm ảnh nhìn thấy trên xe vừa nãy, cái ngã tư đó khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, trong một chốc lại không nhớ ra, nhưng lúc này Tôn Ngộ nhắc đến trường học thì cô lập tức phản ứng.

Đó là chỗ gần trường của Dư Tề, cô từng đưa Dư Tề về trường, nhưng số lần không nhiều lắm, nên ấn tượng không sâu đậm.

Tay phải của Trình Thư Nặc bị Lâm Yến nắm, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông bao vây lấy cô, Trình Thư Nặc miễn cưỡng vững giọng hỏi: “Là trường trung học Lê Ân phải không?”

Phó Duyên còn chưa lên tiếng thì Tôn Ngộ đã gật đầu, so với Phó Duyên thì cậu ta hiểu rõ tình hình của Trình Thư Nặc hơn.

Trình Thư Nặc hỏi như vậy thì Lâm Yến cũng lập tức nhận ra điều gì đó, anh nắm tay Trình Thư Nặc thật chặt, rồi lên tiếng hỏi Phó Duyên nhanh hơn cô: “Có phải trong đám học sinh có người tên là Dư Tề không?”

Giọng điệu của anh có chút vội vã, Phó Duyên cũng quay đầu rất nhanh: “Đúng vậy.”

Tim Trình Thư Nặc đập nhanh, cô nhớ lại câu ‘Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?’ vừa nãy của Lâm Yến, liên tưởng đến khả năng nào đó, khi Trình Thư Nặc bước lên bậc thang thì chân trật một cái, suýt nữa thì ngã xuống, may mà Lâm Yến đỡ cô.

Tôn Ngộ và Phó Duyên đã chạy lên trước, qua một lúc lâu mà thang máy không đi xuống, nên hai người chạy cầu thang bộ lên.

Lâm Yến không lập tức theo sau, trong lòng bàn tay Trình Thư Nặc đều là mồ hôi lạnh, anh kéo Trình Thư Nặc dừng lại, rồi thấp giọng nói: “Tiểu Nặc, em đừng lo.”

Lâm Yến ngăn cản cô, Trình Thư Nặc bị buộc phải dừng lại, giọng cô run lên, “Liệu em trai em có xảy ra chuyện gì không?”

Tuy cô và người nhà bên này của mẹ không gần gũi lắm, nhưng cũng không hi vọng họ xảy ra chuyện bất trắc gì.

Lâm Yến thả tay Trình Thư Nặc ra, anh cũng hoàn toàn không ngờ được sự việc sẽ phát triển theo hướng này, nhưng dù sao anh vẫn tỉnh táo lại nhanh hơn Trình Thư Nặc. Hai tay Lâm Yến đặt lên bả vai Trình Thư Nặc, xoay người lại nhìn thẳng cô, cố hết sức dịu dàng nói: “Tiểu Nặc à, Phó Duyên bọn họ đã lên rồi, nếu vẫn chưa xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn bọn họ có thể ngăn cản được.”

Trình Thư Nặc lo lắng nhìn anh, Lâm Yến không biết cách an ủi người khác, cũng sẽ không nói dối, anh im lặng một lát, rồi mới tiếp tục nói ra loại khả năng thứ ba, “Nếu có xảy ra chuyện gì, thì em cũng đừng sợ, anh ở đây, vẫn sẽ luôn ở đây.”

Anh nói xong, cánh tay dịch xuống, ôm chặt lấy Trình Thư Nặc.

Trái tim Trình Thư Nặc kinh hoàng, cô cố gắng tỉnh táo lại, “Vừa nãy trên xe em vẫn còn nhắn tin cho mẹ, có lẽ là không sao đâu, phải không anh?”

“Ừ.” Lâm Yến nặng nề trả lời cô, sau đó buông cô ra, lại dắt cổ tay Trình Thư Nặc, kéo cô đi về phía thang máy, “Không sao đâu.”

Trình Thư Nặc nắm ngược lại tay Lâm Yến, lòng bàn tay của người đàn ông dày rộng, cũng ấm áp, dường như đã xoa dịu chút lo lắng và rối bời trong trái tim cô.

Thang máy dừng ở tầng tám, cửa thang máy mở ra, Trình Thư Nặc thấy cửa nhà mình mở rộng, cô ra khỏi thang máy, kéo Lâm Yến bước nhanh lên trước.

Hai người còn chưa tới gần thì Tôn Ngộ đã thò đầu ra ngoài cửa, cậu không nhìn Lâm Yến, mà an ủi Trình Thư Nặc: “Không sao đâu, đều ở đây cả.”

Trình Thư Nặc nghe thấy câu này của cậu ta thì rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng trở nên có sức sống.

Vẻ mặt Lâm Yến bình thường trở lại, anh nhìn về phía Tôn Ngộ, “Phó Duyên đang thẩm vấn à?”

Tôn Ngộ gật đầu, mặt tái đi, rõ là khó xử: “Nhưng tình hình không ổn lắm, dù sao thì vẫn là trẻ con, có lẽ là bị hoảng sợ, chẳng chịu nói gì cả.”

Trình Thư Nặc nghe đến đó thì cũng hiểu được đại khái, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn Dư Tề đã nhìn thấy cái gì đó, có phải là nhân chứng tận mắt nhìn thấy hay không cũng chưa chắc được. Nhưng có thể xác định một điều là, hơn nửa đêm Dư Tề trèo tường ra khỏi trường học, trong chuyện này chắc chắn đã xảy ra gì đó, nếu không với tính tình của thằng bé này, biểu hiện hai ngày nay cũng quá khác thường.

Khi Trình Thư Nặc vào nhà thì Dư Tề và mẹ Trình đang ngồi sóng vai với nhau, Phó Duyên ngồi ở một đầu khác của sô pha.

Nhìn thấy Trình Thư Nặc tới thì mẹ Trình đứng lên, sốt ruột hỏi: “Thư Nặc à, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Thằng bé Dư Tề này đang ở nhà bình thường, cũng không làm gì, sao cảnh sát lại tìm tới tận nhà thế?”

Trình Thư Nặc cũng không biết nhiều hơn mẹ Trình là mấy, lúc này cô lại không biết phải nói gì, trái lại Lâm Yến mở miệng trước, lịch sự giải thích: “Bác gái à bác yên tâm, cảnh sát bên này chỉ tới hỏi theo quy định thôi, chỉ cần Dư Tề phối hợp thì có lẽ sẽ không sao rồi ạ.”

Mẹ Trình lại ngồi xuống, kéo tay Dư Tề, nhìn về phía Phó Duyên ở phía đối diện, “Thằng bé này đã bị dọa thành như vậy rồi, mấy người còn muốn hỏi gì nữa?”

Phó Duyên bị lời này làm cho ấp úng,  anh ta có thể dùng mọi cách để khiến một tên tội phạm hung ác phải mở miệng, nhưng lại không thể làm gì với một đứa trẻ đang quá sợ hãi.

Tất nhiên Tôn Ngộ cũng nhận ra điểm này, cậu canh trước cửa, đề nghị: “Hay là về cục cảnh sát trước, chắc là đồng chí nữ trong cục sẽ phù hợp hơn chúng ta.”

Cậu vừa dứt lời thì Dư Tề đã kéo tay mẹ Trình dùng sức lắc đầu: “Con không đi! Con không muốn tới cục cảnh sát đâu!”

Mẹ Trình nhanh chóng vỗ về cảm xúc của Dư Tề, phản bác Tôn Ngộ: “Con tôi lại không phạm pháp, mấy cậu dựa vào cái gì mà đưa người đi hả!”

Phó Duyên đau đầu bấm huyệt thái dương, nhún nhường: “Bọn cháu tuyệt đối không có ý gì khác, bây giờ con của bác có thể là nhân chứng quan trọng của vụ án trong tay bọn cháu, cảnh sát bọn cháu cần sự phối hợp và trợ giúp của các bác.”

Giọng anh ta rõ ràng, nhìn Lâm Yến và Trình Thư Nặc ở phía sau sô pha, rồi lại bắt quàng làm họ: “Con rể tương lai của bác còn coi như là một nửa anh em với cháu, chúng ta cũng xem như là người một nhà, bác yên tâm, bọn cháu tạm thời đưa Dư Tề đi cũng là hòng bảo vệ cậu ấy.”

Một người đàn ông gần 40 tuổi như anh ta đã cố gắng nói ra lời dễ nghe lắm rồi.

Trình Thư Nặc cũng nhìn ra được sự khó xử của anh ta, cô đi tới bên cạnh Phó Duyên, thử mở miệng: “Đội trưởng Phó à, nếu anh tin em, thì có thể để em thử xem không?”

Phó Duyên thấy Trình Thư Nặc đến gần, ánh mắt anh ta quay ra sau, tầm mắt vẫn luôn nhìn theo Lâm Yến ở bên cạnh Trình Thư Nặc, im lặng một lát, rồi anh ta đứng lên, đưa cuốn sổ trong tay cho Trình Thư Nặc, nói: “Cũng được, em hỏi dựa theo những gì viết trong đó là được.”

Trình Thư Nặc đưa tay nhận, cô cúi đầu nhìn nội dung trên giấy, vẫn chưa có phản ứng gì, Lâm Yến ở bên cạnh đã quan tâm mở miệng, thấp giọng nói bên tai cô: “Đừng áp lực, chúng ta lượng sức làm là được rồi.”

Anh buông tay Trình Thư Nặc ra, vỗ lưng cô như an ủi, “Nếu không được thì trong cục cảnh sát còn có nhóm cảnh sát phụ trách nghiên cứu tâm lí, em làm hết sức là được.”

Trình Thư Nặc gật đầu với anh, rồi đi tới ngồi xuống chỗ Phó Duyên ngồi ban đầu.

Đổi thành Phó Duyên đứng bên cạnh Lâm Yến, anh ta nói với Lâm Yến: “Cậu ra với tôi một chút, tôi có lời hỏi cậu.”

Lâm Yến vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Chờ việc này giải quyết xong chúng ta lại nói.”

Khi nói anh vẫn luôn nhìn về phía Trình Thư Nặc trên sô pha, ngón tay của cô vô thức gảy mép cuốn sổ ghi chép màu đen của Phó Duyên, Lâm Yến biết đây là thói quen của Trình Thư Nặc, khi căng thẳng, tay cô sẽ luôn chạm vào thứ gì đó để có cảm giác an toàn.

Cô rất căng thẳng.

Lâm Yến lùi sang trái, dành ra một khoảng cho Phó Duyên đi ra ngoài, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn về phía Trình Thư Nặc.

Trình Thư Nặc cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngước mắt nhìn Lâm Yến, nói thật thì, đây vẫn là lần đầu tiên Trình Thư Nặc tiếp xúc gần với cái chết như vậy, cô nhớ tới tấm ảnh cô gái mình nhìn thấy trên xe vừa nãy, mắt phải vẫn luôn nháy không ngừng.

Trái lại Lâm Yến lại bình tĩnh ung dung hơn rất nhiều, anh đáp lại ánh mắt của Trình Thư Nặc, khẽ gật đầu với cô, rồi lại nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trình Thư Nặc cảm thấy áp lực trong lòng đã bớt đi một chút, cô nhìn về phía Dư Tề đang im lặng ở đối diện, dịu dàng nói: “Là chị đây, tiểu Tề à, nếu em có lời gì thì có thể nói với chị.”

Dư Tề kéo tay mẹ Trình, cậu vẫn không chịu nói, cũng không chịu ngẩng đầu lên.

Phó Duyên vòng qua Lâm Yến ra ngoài, nói với Tôn Ngộ: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, cậu canh ở đây nhé.”

Anh ta vừa nói vừa đi ra ngoài, ai ngờ anh ta vừa dứt lời thì Dư Tề vẫn luôn im lặng trên sô pha bỗng căng thẳng bật dậy, nhìn về phía Phó Duyên như đang cầu cứu: “Chú cảnh sát! Chú đừng đi!”

Động tác tìm thuốc của Phó Duyên dừng lại, anh ta quay đầu nhìn cậu.

Dư Tề lén nhìn Lâm Yến cách đó mấy bước, rồi lại tha thiết nhìn về phía Phó Duyên, cậu siết chặt tay, “Chú cảnh sát, chẳng…chẳng phải chú bảo sẽ bảo vệ tôi sao?”

Phó Duyên mỉm cười, lấy điếu thuốc ra, anh ta vốn chẳng phải loại nghiêm túc gì, cười tủm tỉm quay về: “Chú có đi đâu, chẳng phải chú hỏi gì cháu cũng không nói sao, chú bí cách rồi, nên ra ngoài hút điếu thuốc bình tĩnh một chút.”

Anh ta ngậm đầu lọc vào miệng, “Chị và anh rể cháu đang ở đây đó.”

Phó Duyên nói xong, sờ cái bật lửa rồi lại ra ngoài, Dư Tề lại càng kích động kêu lên, trong tiếng hét toáng lên của mẹ Trình, Dư Tề giẫm lên sô pha, nhảy qua lưng ghế, chạy về phía Phó Duyên, kích động ầm ĩ: “Chú cảnh sát, chú sẽ bắt kẻ xấu đúng không?”

Phó Duyên làm rớt cả điếu thuốc ra khỏi miệng bởi hành động này của cậu ta, anh ta rốt cuộc cũng bực, trong phòng này lại không có ai khác, thằng nhóc này kích động thế làm gì, còn chưa đợi anh ta hỏi một câu thì cậu nhóc đã run rẩy mở miệng: “Chẳng…chẳng phải chú hỏi tôi tối thứ sáu hôm đó có nhìn thấy gì không sao? Thứ bảy trường bọn tôi phải học bù, nên thứ sáu tôi cùng mấy đứa bạn chạy ra, lén đi net chơi điện tử!”

Nghe thế, Tôn Ngộ đóng cửa phòng lại, đi tới cạnh Phó Duyên, “Sau đó thì sao?”

Dư Tề kéo Phó Duyên, căng thẳng nhìn về phía Tôn Ngộ đang hỏi, “Vốn là tôi đi với đám bạn, đã bàn là…đã bàn là muốn đi thâu đêm, đang chơi thì đột ngột mất điện, ông chủ hoàn tiền cho bọn tôi rồi đuổi bọn tôi về. Sau đó bọn tôi định về trường, khi sắp tới trường thì mấy người khác còn nói muốn đổi chỗ khác chơi điện tử, tôi nghĩ chẳng thú vị gì nên không đi với bọn họ mà quay về trường một mình…Khi đi qua con hẻm phía sau trường…”

Giọng cậu ta không ngừng thấp xuống, khi nói đến điểm mấu chốt thì lại im bặt.

Ngoài mẹ Trình ra thì mấy người trong phòng đều căng thẳng trước lời của Dư Tề.

Trình Thư Nặc đứng lên, cũng đi về phía cửa, nhưng lại bị Lâm Yến ngăn lại.

Lâm Yến kéo Trình Thư Nặc về phía mình, nghiêng đầu thấp giọng nói bên tai cô: “Trước tiên cứ từ từ đã, xem Dư Tề nói thế nào.”

Trình Thư Nặc thấy anh nói thế thì cũng đứng yên.

Cánh tay của Phó Duyên bị Dư Tề nắm chặt, anh ta mặc một cái áo khoác mỏng, cánh tay bị thằng nhãi này véo đau, “Cháu đừng căng thẳng, cứ nói với chú.”

Anh ta gắng sức thấp giọng, khiến giọng mình nghe có vẻ không nghiêm túc quá, “Sau đó thì sao, khi một mình cậu đi qua con hẻm nhỏ thì nhìn thấy gì?”

Dư Tề đứng phía bên tay phải Phó Duyên, Tôn Ngộ mặc đồng phục cảnh sát đứng bên trái cậu ta, Dư Tề nuốt nước miếng, “Tôi nhìn thấy một người đàn ông, hắn ta đứng trước cột điện chụp ảnh một người phụ nữ trên mặt đất.”

Cậu cố gắng nói tiếp, “Ngay từ đầu tôi chẳng thấy có vấn đề gì, tưởng là người yêu nửa đêm chụp ảnh trên phố, chơi chơi thế, tôi bước tiếp, trèo tường về trường. Nhưng hôm sau cảnh sát mấy người lại tới, bảo là có người chết…Sáng hôm qua mấy người giăng hàng rào phong tỏa chỗ đó, rất nhiều cảnh sát…”

Tôn Ngộ đi từng bước lên trước, sắc bén bắt lấy điểm mấu chốt, “Cậu có còn nhớ rõ dáng vẻ người đàn ông mà mình nhìn thấy lúc ấy như thế nào không?”

Dư Tề gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Mẹ Trình rốt cuộc cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình huống, bà đi về phía Dư Tề, “Mau nói cho cảnh sát đi con, biết gì thì nói hết ra, việc không liên quan gì tới chúng ta cả.” Bà vỗ cánh tay Dư Tề, “Mẹ và chị đều ở đây, cảnh sát cũng ở đây, sợ cái gì chứ.”

Nghe lời mẹ nói xong, Dư Tề ngẩng đầu lên lần nữa, cậu nhìn mẹ, ánh mắt di chuyển, lại nhìn hai người cảnh sát cao to bên cạnh.

Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát.

Dư Tề giơ tay lên, giây tiếp theo, cậu quay đầu, chỉ về phía Lâm Yến cách đó mấy bước.

“Là anh ta, tôi đã nhìn thấy anh ta!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Hôm nay Yến Yến không ăn thịt, không vui, khổ sở, tự kỉ rồi.”

Trình Thư Nặc: “Anh mất trí nhớ rồi à?”

Lâm Yến: “Chỉ là anh đói thôi.”

Trình Thư Nặc: “…”

Họ Lục nào đó: “Yến Yến á? Ghê quá đi, cẩu tặc đi ra chịu đòn đi.”

Lâm Yến: “…”

- -----oOo------

Chapter
1 Chương 1: Nói cái gì, nói anh vẫn còn tình cảm với tôi sao?
2 Chương 2: Quần sắp rớt rồi, cô cũng chủ động quá rồi đó
3 Chương 3: Mọi mặt đều kém hơn một chút?
4 Chương 4: Luật sư Lâm rốt cuộc là xem cái cột điện thành cô gái nào vậy?
5 Chương 5: Kiểu của đàn ông lớn tuổi không thích hợp với cậu đâu
6 Chương 6: Thế nào, anh cũng muốn lên ngồi sao?
7 Chương 7: Con trai...của tôi à?
8 Chương 8: Tôi có phải là đàn ông hay không, chẳng lẽ cô còn không rõ sao?
9 Chương 9: Đại luật sư Lâm à, anh đây là đang ghen sao? Ăn giấm chua của tôi?
10 Chương 10: Trình Thư Nặc, bây giờ cô có độc thân không?
11 Chương 11: Cũng không phải là lần đầu tiên ôm cô, còn sợ cái gì?
12 Chương 12: Luật sư Lâm muốn tôi thêm anh ấy vào nhóm
13 Chương 13: Tôi thay thế nó
14 Chương 14: Đôi tay như vậy, cũng đã từng xâm chiếm toàn bộ của cô
15 Chương 15: Hôn một cái đã, rồi sẽ thả em đi
16 Chương 16: Lâm Yến ôm lấy eo cô, đè cô lên vách tường
17 Chương 17: Chúng ta đi thuê phòng
18 Chương 18: Áo ngực cô ném vào bồn tắm, quần lót thì cô vứt trên đất
19 Chương 19: Hoàn toàn chiếm hữu cô, để cô chỉ thuộc về mình
20 Chương 20: Thì bây giờ cậu đã là vợ mình
21 Chương 21: Lâm Yến thật sự hôn xuống, hai cánh môi đè lên
22 Chương 22: Là không cứng lên được, hay là thời gian không đủ?
23 Chương 23: Phát súng chia tay
24 Chương 24: Ngủ xong thì cút
25 Chương 25: Lúc đó anh đã rất muốn gặp em
26 Chương 26: Anh bấm eo cô, cắn lấy môi cô
27 Chương 27: Đều là bạn trai cũ, vì sao lại đối xử khác biệt như vậy chứ?
28 Chương 28: Va chạm
29 Chương 29: “Tối Nay Đừng Đi, Ở Lại Với Anh Được Không?”
30 Chương 30: “Lần Đầu Tiên Với Đàn Anh Lâm.”
31 Chương 31: Theo Đuổi Con Gái Thì Phải Dẻo Miệng Một Tý
32 Chương 32: Lấy Thân Báo Đáp Được Không?
33 Chương 33: Vậy Vì Sao Lại Chia Tay Với Anh?
34 Chương 34: Em Cảm Thấy Nếu Như Anh Không Có Cảm Giác Gì Với Em Thì Em Có Thể Ngủ Với Anh Sao?
35 Chương 35: Là Mình Bám Lấy Cô Ấy
36 Chương 36: Sao Lại Bảo Là Trình Thư Nặc Sẽ Gặp Nguy Hiểm?
37 Chương 37: Khi Lâm Yến Nghe Thấy Tiếng Gọi “A Yến” Thì Tựa Như Đã Cách Một Đời
38 Chương 38: Sức Khoẻ Kém Đến Thế Rồi Mà Vẫn Còn Nhiệt Tình Vậy À?
39 Chương 39: Không Có Gì, Chỉ Là Muốn Ôm Em Một Cái Thôi
40 Chương 40: Cả Ngày Nghĩ Làm Thế Nào Để Theo Đuổi Em
41 Chương 41: Bận Yêu Đương
42 Chương 42: Ai Muốn Làm Ấm Giường Cho Anh Chứ!
43 Chương 43: Bỗng Nhiên Anh Muốn Được Đằng Chân Lân Đằng Đầu
44 Chương 44
45 Chương 45: Vượt Qua Vô Vàn Khó Khăn, Bò Lên Trên Giường Em
46 Chương 46
47 Chương 47: “Nhẹ Một Chút.”
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80: Hoàn chính văn
81 Chương 81: Ngoại truyện 1
82 Chương 82: Ngoại truyện 2
83 Chương 83: Ngoại truyện 3
84 Chương 84: Ngoại truyện 4
85 Chương 85: Ngoại truyện 5
86 Chương 86: Ngoại truyện 6
87 Chương 87: Ngoại truyện 7
88 Chương 88: Ngoại truyện 8
89 Chương 89: Ngoại truyện 9
90 Chương 89
91 Chương 88
92 Chương 87
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Nói cái gì, nói anh vẫn còn tình cảm với tôi sao?
2
Chương 2: Quần sắp rớt rồi, cô cũng chủ động quá rồi đó
3
Chương 3: Mọi mặt đều kém hơn một chút?
4
Chương 4: Luật sư Lâm rốt cuộc là xem cái cột điện thành cô gái nào vậy?
5
Chương 5: Kiểu của đàn ông lớn tuổi không thích hợp với cậu đâu
6
Chương 6: Thế nào, anh cũng muốn lên ngồi sao?
7
Chương 7: Con trai...của tôi à?
8
Chương 8: Tôi có phải là đàn ông hay không, chẳng lẽ cô còn không rõ sao?
9
Chương 9: Đại luật sư Lâm à, anh đây là đang ghen sao? Ăn giấm chua của tôi?
10
Chương 10: Trình Thư Nặc, bây giờ cô có độc thân không?
11
Chương 11: Cũng không phải là lần đầu tiên ôm cô, còn sợ cái gì?
12
Chương 12: Luật sư Lâm muốn tôi thêm anh ấy vào nhóm
13
Chương 13: Tôi thay thế nó
14
Chương 14: Đôi tay như vậy, cũng đã từng xâm chiếm toàn bộ của cô
15
Chương 15: Hôn một cái đã, rồi sẽ thả em đi
16
Chương 16: Lâm Yến ôm lấy eo cô, đè cô lên vách tường
17
Chương 17: Chúng ta đi thuê phòng
18
Chương 18: Áo ngực cô ném vào bồn tắm, quần lót thì cô vứt trên đất
19
Chương 19: Hoàn toàn chiếm hữu cô, để cô chỉ thuộc về mình
20
Chương 20: Thì bây giờ cậu đã là vợ mình
21
Chương 21: Lâm Yến thật sự hôn xuống, hai cánh môi đè lên
22
Chương 22: Là không cứng lên được, hay là thời gian không đủ?
23
Chương 23: Phát súng chia tay
24
Chương 24: Ngủ xong thì cút
25
Chương 25: Lúc đó anh đã rất muốn gặp em
26
Chương 26: Anh bấm eo cô, cắn lấy môi cô
27
Chương 27: Đều là bạn trai cũ, vì sao lại đối xử khác biệt như vậy chứ?
28
Chương 28: Va chạm
29
Chương 29: “Tối Nay Đừng Đi, Ở Lại Với Anh Được Không?”
30
Chương 30: “Lần Đầu Tiên Với Đàn Anh Lâm.”
31
Chương 31: Theo Đuổi Con Gái Thì Phải Dẻo Miệng Một Tý
32
Chương 32: Lấy Thân Báo Đáp Được Không?
33
Chương 33: Vậy Vì Sao Lại Chia Tay Với Anh?
34
Chương 34: Em Cảm Thấy Nếu Như Anh Không Có Cảm Giác Gì Với Em Thì Em Có Thể Ngủ Với Anh Sao?
35
Chương 35: Là Mình Bám Lấy Cô Ấy
36
Chương 36: Sao Lại Bảo Là Trình Thư Nặc Sẽ Gặp Nguy Hiểm?
37
Chương 37: Khi Lâm Yến Nghe Thấy Tiếng Gọi “A Yến” Thì Tựa Như Đã Cách Một Đời
38
Chương 38: Sức Khoẻ Kém Đến Thế Rồi Mà Vẫn Còn Nhiệt Tình Vậy À?
39
Chương 39: Không Có Gì, Chỉ Là Muốn Ôm Em Một Cái Thôi
40
Chương 40: Cả Ngày Nghĩ Làm Thế Nào Để Theo Đuổi Em
41
Chương 41: Bận Yêu Đương
42
Chương 42: Ai Muốn Làm Ấm Giường Cho Anh Chứ!
43
Chương 43: Bỗng Nhiên Anh Muốn Được Đằng Chân Lân Đằng Đầu
44
Chương 44
45
Chương 45: Vượt Qua Vô Vàn Khó Khăn, Bò Lên Trên Giường Em
46
Chương 46
47
Chương 47: “Nhẹ Một Chút.”
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80: Hoàn chính văn
81
Chương 81: Ngoại truyện 1
82
Chương 82: Ngoại truyện 2
83
Chương 83: Ngoại truyện 3
84
Chương 84: Ngoại truyện 4
85
Chương 85: Ngoại truyện 5
86
Chương 86: Ngoại truyện 6
87
Chương 87: Ngoại truyện 7
88
Chương 88: Ngoại truyện 8
89
Chương 89: Ngoại truyện 9
90
Chương 89
91
Chương 88
92
Chương 87