Chương 19

Dương Viễn từ trong phòng thi bước ra, vốn lúc đầu hắn thấy thời gian còn một nửa mới hết giờ, vậy mà không ngờ vừa ra cổng đã bắt gặp Tiếu Mạn Sinh đang ngồi xổm ngẩn người.
Thật ra khuôn mặt của Dương Thuần và Dương Viễn đều không chê vào đâu được, Dương gia từ trên xuống dưới người nào cũng mang nhan sắc động lòng người. Từ nhỏ Dương Viễn đã thích đem cô thay đủ loại váy vóc, càng biết cô hợp với loại quần áo tinh xảo cầu kì, từ nhỏ toàn bộ đồ Dương Thuần mặc trên người đều chọn theo ý thích của hắn. Hiện tại, chiếc váy cô đang mặc trên người là bộ hắn vừa ý nhất, khiến cho khuôn mặt vốn không chút huyết sắc của cô càng phá lệ khiến người khác yêu thương. Một vài nam nhân cùng trường đi ngang qua đều ngoái lại nhìn nhiều thêm vài lần. Dương Viễn chẳng hiểu sao có chút không thoải mái, trừng mắt nhìn người vừa đi ngang qua, đá Tiếu Mạn Sinh đang ngồi xổm trên đất một cái:
- Này, đừng nói chị không làm được bài liền bỏ ra ngoài sớm đấy nhé, thật mất mặt Dương gia.- Nghĩ nghĩ một lúc, hắn lại âm dương quái khí nói:- Nhưng mà chị cứ yên tâm. Cho dù chị không được nhận vào trường em cũng sẽ nuôi chị đến cuối đời.
Tròng dây xích vào cổ tao nuôi không khác gì sủng vật chứ gì? Chị mày không quên trên cổ vẫn có một cái vòng kim loại đâu, không cần nhắc, cảm ơn!
Tiếu Mạn Sinh xoa xoa cái mông bị đạp đau, bàn tay vuốt ve chuỗi Phật châu trên tay, cười đến hiền lành, không nói không rằng, chẳng oán thán thêm một câu. Dương Viễn lại bĩu môi, người của Dương gia sao có thể nhu nhược thế chứ, rốt cuộc là sai lệch đến thế nào.
Chính là, đợi đến khi kết quả thi xuất hiện, Dương Viễn muốn cười cũng không cười nổi nữa. Cái người hắn nghĩ không làm được bài đó chễm chệ ngồi trên ngôi vị đầu của bảng điểm thi viết. Vốn có ba người đạt điểm thi viết trọn 100 điểm. Vấn đề là vào lúc xếp thứ hạng, chữ cái đầu trong tên của Dương Thuần đều cao hơn Dương Viễn là Lam Yến, vậy nên được vinh dự đưa lên đầu bảng. Tiếu Mạn Sinh chỉ hận lửa cháy chưa đủ lớn còn muốn đổ thêm dầu:
- Thật may a. Nếu ta mà đổi tên cho ngươi e rằng đã mất một danh đứng đầu rồi.
Dương Viễn tức mà không có chỗ phát, cuối cùng không nhịn được, lại đạp cho Tiếu Mạn Sinh hai cái, hại cô phun ra một ngụm máu. Lần này Tiếu Mạn Sinh nhận đòn một cách vui vẻ, cam tâm mà hưởng thụ, không hề ghi hận hắn một chút nào. Sau lần thi viết, cuộc thi thứ hai là cơ giáp. Cơ giáp theo như Tiếu Mạn Sinh tìm hiểu chính là vũ khí chính được sử dụng tại tinh tế, đa số dị năng đã không còn nữa, gen con người không ngừng thay đổi, các loại dị năng dần mất đi. Dù hiện tại cơ giáp đều được sử dụng tinh thần lực để điều khiển nhưng nếu không có cơ giáp làm vật dẫn, con người cũng không biết phát động tinh thần lực như thế nào. Tiếu Mạn Sinh lúc này mới hiểu trình độ hố người của Dương gia cũng đâu phải bình thường. Dương gia cho Dương Thuần và Dương Viễn đều được luyện tập quyền cước đấu đá bình thường nhưng cơ giáp lại chỉ có một mình Dương Viễn được sờ tới, thậm chí luyện tập đến mức xuất thần nhập hóa. Vào ngày tổ chức cuộc thi, Tiếu Mạn Sinh hoàn toàn choáng ngợp trước cái khối sắt to lớn kia, bị dọa đến ngây người rồi làm sao đây.
May mắn chính là, cơ giáp sử dụng tình thần lực để điều khiển, người có tinh thần lực càng cao, độ phù hợp với cơ giáp càng lớn. Còn cô ấy hả, cô không thiếu nhất chính là tinh thần lực đấy. Tiếu Mạn Sinh chỉ muốn chống eo cười lớn. Xem bà đây ngược chết các ngươi.
Tiếu Mạn Sinh lúc còn đi học là một trạch nữ chưa từng động tay động chân với ai lần nào, một bộ dạng dịu dàng như nước hồ thu. Lần này, ngồi trong cơ giáp, không ngừng quật ngã một người lại một người. Cảm giác phải nói...
Mẹ nó sướng đến run rẩy.
Thảo nào thằng nhóc Dương Viễn lại đánh người thành nghiện như vậy.
Tiếu Mạn Sinh đánh được nửa chừng liền chậm rãi giảm dần tốc độ, bày ra bên ngoài một bộ nỏ mạnh hết đà. Cô cũng đã tính toán từ trước, người của Dương gia chưa từng dạy cô sử dụng cơ giáp, khi bắt đầu cuộc thi Dương Viễn mới đặc biệt nói qua cho cô một chút cách vận hành, nếu như cô lại đoạt nhất bảng nữa, không cần nói đến Dương Viễn sẽ bóp chết cô mà Dương gia cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ. Mà quan trọng nhất chính là, vừa sung sức đánh đấm một trận, Tiếu Mạn Sinh cảm thấy đói rồi. Là do cái thân thế này quá yếu, không thể bỏ đói, không thể ngủ muộn, mấy năm trời cuối cùng dưỡng cô thành ra như vậy.
Cuối cùng Tiếu Mạn Sinh bị một cơ giác màu bạc đánh hỏng buồng điều khiển, bị cưỡng chế thoát li trận chiến, phán định thua cuộc, đứng thứ tư trong bảng xếp hạng. Cô cười đến híp mắt, thứ hạng này mà còn không nhận được giấy nhập học thì cô liền dùng đậu hũ đập đầu tự tử luôn đi. Xoa xoa cái bụng đang sôi sục, Tiếu Mạn Sinh liếc qua bảng xếp hạng điện tử một lần nữa, đúng lúc thứ hạng được cập nhập, một cái tên quen thuộc xuất hiện.
_ _ Dương Viễn, thứ hạng hai cuộc thi viết, hạng ba thi đấu cơ giáp.
Thằng nhóc này lại bị loại ngay sát sau cô cơ à? Theo như cô theo dõi từ đầu trận đấu, Dương Viễn chính là người có tiềm năng leo lên đầu bảng nhất mà. Dương Viễn cảm nhận được ánh mắt của Tiếu Mạn Sinh, trừng mắt nhìn cô một cái sau đó hậm hực đi ra ngoài. Hướng hắn rẽ đến lại cùng hướng cô chuẩn bị đi, là đến nhà ăn. Tiếu Mạn Sinh nghiêng đầu, chẳng lẽ hắn ta đói? Cũng không thề, Dương Viễn ngoại trừ ba bữa chính cùng một bữa điểm tâm vào bốn giờ chiều chưa bao giờ ăn thêm bất cứ thứ gì khác. Chẳng lẽ là vì biết cô đói nên mới không tập trung vào trận đấu dẫn đến thua trận. Nghĩ đến khả năng này, Tiếu Mạn Sinh rùng mình, đừng, em trai, ngươi cứ tiếp tục đóng vai đứa em bệnh thần kinh thời kì cuối đi, đừng cố sắm vai em trai thân thiện làm gì cả, da gà rớt đầy đất rồi này.
Tiếu Mạn Sinh vừa ôm tâm trạng thấp thỏm như thể người Trái Đất lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài hành tinh, lo sợ mà đi theo phía sau Dương Viễn đang không ngừng phát ra khí lạnh. Thằng nhóc này không đoạt được hạng nhất thì đều khó chịu trong người, cô không ngứa da mà đi trêu chọc nó, chỉ lặng lẽ theo sau chờ đồ ăn dâng lên. Tiếu Mạn Sinh cực kì thích ăn đồ cay, cảm giác cay xé lưỡi kích thích vị giác quả thực khiến cho cô muốn ngừng mà không ngừng được. Dù cho mấy năm nay cô luôn miệng nói mình theo Phật nhưng không thể ăn uống thanh đạm đi được, mỗi bữa đều phải có chút cay mới nuốt trôi, nếu như là vị cay cay ngọt ngọt thì càng yêu thích không buông. Vừa vào nhà ăn, cô hỏi cũng không cần mà lựa cho Dương Viễn một cốc sữa, bản thân thì gọi một suất sườn xào chua ngọt và gà sốt cay. Trong nhà ăn đã đông người hơn hẳn, số người sau khi thi xong cũng không phải là ít, nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy còn một bàn trống. Không hiểu sao những bàn khác đều chen chúc người ngồi, bàn đó lại chỉ có một người thiếu niên ngồi đó lặng lẽ ăn suất cơm của mình, xung quanh như có một bức tường vô hình xây lên. Tiếu Mạn Sinh không thích ăn đứng, tiểu thiếu gia Dương Viễn đương nhiên cũng không có chuyện đứng, hai người liền dời bước đến bàn trống duy nhất kia.
- Xin lỗi, bọn ta có thể ngồi chỗ này không?- Tiếu Mạn Sinh cúi đầu nhìn thiếu niên kia hỏi.
Ánh mắt đặt vào suất cơm mà hắn đang ăn, Tiếu Mạn Sinh hít vào một hơi. Mẹ nó, thằng cha này định cosplay Phật tử à, cơm trắng với rau, không hề có lấy một miếng thịt, ăn như vậy mà còn lớn lên đẹp đẽ được thế, nhất định phải cảm tạ trời đất.
Người thiếu niên kia hướng hai người gật đầu, không nói gì. Dương Viễn tuyệt đối sẽ không ngồi cạnh người khác, hắn lựa chọn ngồi đối diện người thiếu niên kia, tự lấy cốc sữa của mình để trước mặt. Mà Tiếu Mạn Sinh thì sẽ không bao giờ ngồi cạnh Dương Viễn, đang trong nhà ăn mà thằng nhóc này ngứa tay đánh cô thì cái khuôn mặt già này biết giấu đi đâu, cô cũng đau thích chịu ngược, Tiếu Mạn Sinh chọn ngồi cạnh mỹ thiếu niên. Thời điểm lúc cúi đầu, cổ áo dựng cao của Tiếu Mạn Sinh hơi trễ xuống, lộ ra vòng kim loại màu đen lạnh lẽo. Mỹ thiếu niên nghiêng người vừa vặn nhìn thấy, ánh mắt lóe lên tia sáng.
***
Tiểu kịch trường:
Ngại quá ta đứng nhất rồi: Năm mới rồi các ngươi có ước nguyện gì không (๑˃̵ᴗ˂̵)و
Bệnh thần kinh giai đoạn cuối: Xích ngươi lại nuôi đến cuối đời.
Cosplay Phật tử: Nhìn bộ dạng người bị xích lại, nếu như có thể mỗi sáng đều thấy thì càng tốt, ha ha...
Ngại quá ta đứng nhất rồi: Ha ha... ᕦ(ಠ_ಠ)ᕤ