Chương 43: Tề Ngôn xác thật là hoạt bát

Tề Ngôn không có xem thời gian, không biết bao lâu nữa Tiểu Nhã sẽ tới, nhưng việc cô có thể xác định chính là Tiểu Nhã vẫn chưa xuống máy bay, mà sân bay đến khách sạn ít nhất hai mươi phút.

Cô đã nói địa chỉ khách sạn cho Tiểu Nhã, cũng nói số phòng cho Tiểu Nhã, không cần lo lắng.

Tề Ngôn không có trực tiếp trả lời, mà lại hôn Thẩm Kiến Sơ, đè cổ cô ấy thu lấy độ ấm của cô ấy, cất lên tiếng gọi mềm mại giữa kẽ hở của hai đôi môi: "Chị gái."

Thẩm Kiến Sơ lập tức trở nên không còn lý trí, cô ấy nắm lấy mắt cá chân Tề Ngôn, bắt đầu hôn môi không ngừng.

Ý thức của Tề Ngôn trở nên mơ hồ, cảm giác đã lâu trong thân thể xuất hiện trở lại, máu toàn thân đều nhảy lên theo trái tim.

Không gian của sô pha không lớn, vì phòng ngừa ngã xuống, Tề Ngôn thường thường phải căng cứng cơ thể, lúc đầu Thẩm Kiến Sơ còn đỡ cô, nhưng khi hai người cảm nhận được cảm giác sung sướng đến sau sự căng chặt của cơ bắp, Thẩm Kiến Sơ liền buông tay ra.

Tề Ngôn không ngừng không ngừng bị Thẩm Kiến Sơ đưa đến một nơi đã thật lâu không có tới, cô lưu luyến quên phản hồi, cô không muốn trở về.

......

Vốn là muốn lên giường đến một lần nữa, nhưng di động của Tề Ngôn lại vang lên không đúng lúc.

Thẩm Kiến Sơ vùi đầu trên vai Tề Ngôn, một hồi lâu mới đứng dậy, cô ấy lấy khăn giấy ướt lau tay, nhặt di động rơi trên mặt đất của Tề Ngôn lên.

"Là Tiểu Nhã sao?" Tề Ngôn suy yếu hỏi.

Thẩm Kiến Sơ: "Ừm."

Tề Ngôn: "Cô ấy chắc là đến khách sạn."

Điện thoại đã tắt, Tề Ngôn cầm lấy di động không có lập tức gọi lại, mà đặt điện thoại ở một bên, dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt. Thẩm Kiến Sơ đứng lên, lấy khăn quàng cổ đang để trên ghế mà cô ấy dùng mấy ngày nay lại đây, khoác trên người Tề Ngôn.

Thẩm Kiến Sơ: "Chị lau cho em một chút nhé?"

Tề Ngôn lập tức khẽ rụt lại: "Không cần."

Thẩm Kiến Sơ: "Lên giường nằm đi, sô pha lạnh."

Tề Ngôn nhỏ giọng: "Không cần."

Thẩm Kiến Sơ sờ sờ đầu Tề Ngôn, nhẹ nhàng hôn một cái trên trán cô: "Chị đi phòng tắm, em nằm nghỉ ngơi một lát đi."

Mỗi lần xong việc Tề Ngôn đều muốn nghỉ ngơi thật lâu, đôi khi còn có thể trực tiếp ngủ.

Rõ ràng là một người rất chăm chỉ và không chậm trễ, nhưng mỗi lần làm chuyện này xong, lại có thể kéo dài tới mức Thẩm Kiến Sơ đều không có cách nào, dỗ dành ôm ôm mới có thể nghe Tề Ngôn nói mấy câu, mới bằng lòng đứng dậy, như là đã chịu ủy khuất rất lớn từ Thẩm Kiến Sơ.

Thẩm Kiến Sơ để cô từ từ, ôm chăn ở trên giường lại đây đắp lên cho Tề Ngôn. Tề Ngôn mau chóng chui vào trong chăn, Thẩm Kiến Sơ muốn đi phòng tắm, di động Tề Ngôn lại vang lên.

Trước khi Tề Ngôn với tới di động, Thẩm Kiến Sơ đã cầm điện thoại lên.

Thẩm Kiến Sơ nói: "Để chị nghe giúp em."

Tề Ngôn lười nhác ừ một tiếng, thu cánh tay trở về.

"Tề Ngôn," sau khi nhận điện thoại, Tiểu Nhã ở bên kia hỏi: "Tôi đến khách sạn, cô ở nơi nào vậy?"

Thẩm Kiến Sơ: "Chào cô, tôi là Thẩm Kiến Sơ."

Tiểu Nhã: "À chào cô, Tề Ngôn đâu rồi?"

Thẩm Kiến Sơ: "Cô đã nhận phòng chưa?"

Tiểu Nhã: "Vẫn chưa, tôi vừa mới tới cửa."

Thẩm Kiến Sơ: "Trực tiếp lấy chứng minh nhận phòng, đã đặt giúp cho cô rồi, chúng tôi ở bên này có chút việc, lát nữa công việc kết thúc sẽ gọi điện thoại cho cô, làm phiền cô chờ một lát."

Tiểu Nhã: "Không có gì không có gì, tôi ở trong phòng chờ hai người."

Thẩm Kiến Sơ: "Được."

Cúp điện thoại, Thẩm Kiến Sơ đặt điện thoại lại tại chỗ, cô ấy khẽ vỗ về cái đầu nhỏ chỉ lộ ra bên ngoài một chút của Tề Ngôn, nói: "Tiểu Nhã đã tới rồi."

Tề Ngôn: "Ừm."

Thẩm Kiến Sơ cảm thấy, không để Tề Ngôn nghe điện thoại thực sáng suốt, giọng nói của Tề Ngôn quá không thích hợp.

Cô ấy tắm rửa một chút rồi đi ra, Tề Ngôn còn nằm, tư thế hầu như không thay đổi, cái đầu nhỏ lộ ra cũng vẫn y nguyên.

Thẩm Kiến Sơ nghi ngờ hay là Tề Ngôn đã ngủ rồi, cô ấy đi qua, ngồi xổm xuống nhặt quần áo Tề Ngôn lên, vỗ vào chăn hai cái, hỏi: "Ngủ rồi?"

Tề Ngôn từ trong chăn phát ra một tiếng rất trầm: "Ừm."

Thẩm Kiến Sơ cười một chút: "Tiểu Nhã đã tới rồi, em ngủ đi, chúng ta để cô ấy chờ, không sao cả."

Mười giây sau khi Thẩm Kiến Sơ nói những lời này, rốt cuộc trong chăn cũng động đậy.

Tề Ngôn lộ đầu ra từng chút từng chút, lại chậm rãi ngồi dậy, sau đó xoay người, ôm lấy Thẩm Kiến Sơ.

Thẩm Kiến Sơ sửa sang lại đầu tóc có hơi lộn xộn của Tề Ngôn: "Ôm em đi vào nhé?"

Tề Ngôn lắc đầu: "Không cần."

Thẩm Kiến Sơ: "Rất lạnh, nhanh lên đi thôi."

Tề Ngôn từ phòng tắm đi ra, cũng tỉnh táo lại rất nhiều, nhưng cô không đi đến bên cạnh Thẩm Kiến Sơ, mà là đứng ở bên cạnh hành lang, dựa vào tường.

Thẩm Kiến Sơ ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy chính là Tề Ngôn đang cắm hai tay vào túi, cúi đầu nhìn sàn nhà. Thẩm Kiến Sơ cũng nhìn xuống theo ánh mắt của Tề Ngôn, không thấy gì cả.

"Làm sao vậy?" Thẩm Kiến Sơ hỏi một câu, kêu Tề Ngôn: "Lại đây."

Tề Ngôn ngẩng đầu cười một chút, không có đi qua.

Trong nháy mắt Thẩm Kiến Sơ như hiểu ra cái gì, cô ấy khép máy tính lại, đi đến bên cạnh Tề Ngôn.

Tề Ngôn vẫn nhìn sàn nhà, Thẩm Kiến Sơ nhéo cằm Tề Ngôn một chút, nhưng không có ý muốn để cô ngẩng đầu lên, chỉ vuốt từng cái.

"Ngượng ngùng sao?" Thẩm Kiến Sơ cúi thấp đầu hỏi.

Tề Ngôn hơi mỉm cười, mắt thường có thể thấy được, lỗ tai đỏ lên.

Thẩm Kiến Sơ: "Vừa rồi lúc kêu chị nhanh lên một chút, cũng không phải bộ dáng này."

"Này!" Tề Ngôn lập tức ngẩng đầu, cô đầu tiên là che miệng Thẩm Kiến Sơ lại, nhưng nghĩ Thẩm Kiến Sơ đã nói, lại nhẹ nhàng đánh tay Thẩm Kiến Sơ một chút: "Đừng nói chuyện đó."

Nghĩ đến Tiểu Nhã còn ở dưới lầu chờ, thời gian cũng không còn sớm, Tề Ngôn không thể thẹn thùng bao lâu, cô kéo nhẹ tay Thẩm Kiến Sơ, nói: "Đi thôi, chúng ta đi xuống."

Nhưng Thẩm Kiến Sơ không lập tức đáp ứng, mà kéo Tề Ngôn lại.

Tề Ngôn: "Làm sao vậy?"

Thẩm Kiến Sơ hơi nâng cằm, ý bảo cổ của Tề Ngôn: "Đổi quần áo đi, hoặc mang cái khăn quàng cổ."

Tề Ngôn lập tức hiểu rõ Thẩm Kiến Sơ đang nói cái gì, nhưng cô không thay quần áo ngay, mà là đi đến trước gương.

Quả thật, phải đổi.

Kỳ thật Tiểu Nhã cũng không phải chờ bao lâu, cô ấy cho rằng Thẩm Kiến Sơ với Tề Ngôn còn mất nhiều thời gian, mới khởi động máy tính, chuông cửa đã vang lên.

Lại lần nữa nhìn thấy hai người kia đồng thời xuất hiện ở trước mặt mình, Tiểu Nhã vẫn có hơi không quen.

Lần này hai người còn tay trong tay, thời gian mới qua mấy ngày mà.

Tiểu Nhã thu hồi ánh mặt không quá lễ phép của chính mình: "Hai người xong rồi sao?"

Tề Ngôn gật đầu: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Tiểu Nhã gật đầu: "Được, chờ tôi một phút, tôi tắt máy tính đổi đôi giày."

Một năm này Tiểu Nhã thường xuyên đi công tác cùng Tề Ngôn, đối với cô ấy mà nói Tề Ngôn là sếp, cũng là bạn bè, hai người rất ít có xung đột, cũng rất ít khi không được tự nhiên lúc ở chung.

Nhưng hôm nay có hơi không giống.

Bình thường cô ấy và Tề Ngôn cùng nhau đi ra ngoài, cô ấy đều đứng ở bên cạnh Tề Ngôn, hôm nay cô ấy đứng ở phía sau Tề Ngôn và Thẩm Kiến Sơ, rốt cuộc nhìn thẳng vào vị trí của mình, cô ấy là một trợ lý.

Thậm chí thang máy mở cửa, cô ấy còn chủ động tiến lên đỡ cửa thang máy. Có lẽ là lần đầu tiên làm việc này, Tề Ngôn dùng ánh mắt rất nghi hoặc nhìn cô ấy một cái.

Tiểu Nhã cũng bị buồn cười, làm ra vẻ tự nhiên hỏi: "Buổi tối ăn cái gì?"

Tề Ngôn hỏi Thẩm Kiến Sơ cùng một câu: "Buổi tối ăn cái gì?"

Thẩm Kiến Sơ: "Tiểu Nhã có thể ăn món Nhật không?"

Vấn đề là hỏi Tiểu Nhã, nhưng đôi mắt lại nhìn Tề Ngôn.

Tề Ngôn như là một cái ống truyền lời, truyền lời nói trở lại: "Cô có thể ăn món Nhật không?"

Tiểu Nhã gật đầu: "Có thể."

Tề Ngôn lại truyền đi lời nói mà tất cả mọi người có thể nghe: "Tiểu Nhã có thể ăn."

Ra thang máy, Tiểu Nhã lại tự nhiên đứng ở phía sau hai người. Tề Ngôn quàng tay Thẩm Kiến Sơ, hai người tay nắm cùng nhau đặt trong túi áo khoác Thẩm Kiến Sơ, bả vai dựa vào gần nhau, một chút khe hở cũng không có.

Giờ phút này hai người đang nói chuyện về vài món tác phẩm được bày trên kệ thủy tinh của một tiệm điêu khắc ở bên tay phải tầng một.

Tề Ngôn nói: "Ngày hôm qua em nhìn thoáng qua, không nhìn kỹ, viết tên đại sư điêu khắc trứ danh Thái Vu Khanh của Nguyên Thị, chị biết Thái Vu Khanh không?"

Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Không biết."

Tề Ngôn nhún vai: "Nguyên Thị thật ra có tới mấy đại sư, nhưng Thái Vu Khanh em cũng chưa từng nghe qua, trở về em hỏi cô giáo một chút."

Thẩm Kiến Sơ cười: "Cô giáo sẽ nói cho em biết đây là viết bậy, ngày hôm qua lúc ăn cơm bọn họ có nói qua việc này em không nghe được sao?"

Tề Ngôn lắc đầu: "Không có nha, nói gì vậy?"

Thẩm Kiến Sơ: "Nói hai câu thôi, chưa nói gì nhiều, sợ bị người khác nghe được, cho rằng đoàn người này tới khách sạn làm gì đâu, mọi người muốn khiêm tốn một chút."

Tề Ngôn suy nghĩ trong chốc lát: "Khi đó em đang làm gì? Vì sao em không có một chút ấn tượng nào?"

Thẩm Kiến Sơ: "Em cũng chỉ lo nhìn chị, múc canh cho chị gỡ xương cá cho chị đút chị ăn cơm."

Tề Ngôn dùng sức vào cánh tay, có lẽ là ở trong túi nắm tay Thẩm Kiến Sơ: "Nói bậy! Em nào có như vậy, khẳng định là em đi lấy đồ ăn," Muốn chứng minh mình không có như vậy, Tề Ngôn nỗ lực suy nghĩ vài giây, a một tiếng: "Trên đường em đi lấy nước chấm, có phải nói lúc ấy hay không?"

Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Phải phải phải."

Tề Ngôn dùng giọng điệu không phục nói: "Phải thì nói phải, phải phải phải có ý gì."

Thẩm Kiến Sơ: "Là đúng vậy."

Tề Ngôn: "Vốn dĩ là vậy."

Tiểu Nhã cúi đầu sờ sờ cái trán của mình một chút. Cách thức hai người phía trước ở chung với nhau, có hơi ra ngoài dự kiến của cô ấy.

Cô ấy không tin Tề Ngôn sẽ múc canh gỡ xương cá đút Thẩm Kiến Sơ ăn cơm, cô ấy nghe ra được, Thẩm Kiến Sơ là đang chọc Tề Ngôn.

Thỉnh thoảng cô ấy cùng Tề Ngôn ở bên ngoài, cũng có ít chàng trai cô gái có cảm tình với Tề Ngôn, sẽ dùng một ít lời nói chứa ám chỉ mập mờ để nói chuyện với Tề Ngôn, nhưng từ trước đến nay Tề Ngôn trả lời đều rất khách sáo, mỗi một chữ đều đẩy người khác ra bên ngoài, một chút đường sống cũng không cho.

Với Thẩm Kiến Sơ thì không giống.

Xác thật là không giống.

Thẩm Kiến Sơ đã kêu xe, xe dừng lại, Tiểu Nhã tự giác ngồi ở phía trước.

Lúc này Tề Ngôn mới quan tâm đến công việc của mình.

"Mấy ngày nay Hải Thành thế nào?" Tề Ngôn hỏi.

Tiểu Nhã quay đầu: "Có mấy người muốn hợp tác đã gọi điện thoại đến, tôi nói chờ cô trở về sẽ liên hệ lại, tôi sàng lọc chọn mấy người, bây giờ đưa cho cô xem sao?"

Tề Ngôn lắc đầu: "Hiện tại không xem, đêm nay không làm việc."

Tiểu Nhã gật đầu: "Được."

Mùa xuân đã trôi qua một nửa, gió đêm thổi vào dường như cũng không quá lạnh. Xe chạy trên đường, Tề Ngôn đột nhiên gọi Tiểu Nhã một tiếng.

Tề Ngôn: "Tiểu Nhã, cô xem nơi này có giống khu phố mà lần trước chúng ta đi Vân Thị hay không?"

Tiểu Nhã buông điện thoại xuống một chút, ngẩng đầu lên.

Nhưng Tiểu Nhã còn chưa có trả lời, Tề Ngôn lại nói chuyện.

Tề Ngôn: "Chị đi qua Vân Thị chưa?"

Tiểu Nhã xác định những lời này không phải nói với cô ấy.

Quả nhiên, Thẩm Kiến Sơ nói: "Đi qua."

Tề Ngôn: "Chị cảm thấy giống không? Chính là có một viện bảo tàng rất lớn, quẹo qua bên này, lại quẹo đến bên kia là đến, khu phố đó cũng giống như vậy."

Thẩm Kiến Sơ cười một chút: "Em nói rất cụ thể, chị có thể lập tức nghĩ tới."

Tề Ngôn bị chọc cười: "Không phải, viện bảo tàng kia tên là gì?"

Tiểu Nhã không tự giác cũng nở nụ cười. Viện bảo tàng còn không phải là tên Viện bảo tàng Vân Thị sao.

Nhưng cô ấy không tính toán trả lời, cô ấy vẫn nên chơi di động là tốt nhất.

Tề Ngôn xác thật là hoạt bát.

Chapter
1 Chương 1: Cô ấy là vợ trước của tôi
2 Chương 2: Cô sẽ kết hôn với người như thế nào
3 Chương 3: Hôn lễ
4 Chương 4: Đã lâu không gặp
5 Chương 5: Vì sao ly hôn?
6 Chương 6: Em rất nhớ chị
7 Chương 7: Cắt móng tay đi
8 Chương 8: Bữa sáng
9 Chương 9: Em ấy rất thích con
10 Chương 10: Có được Wechat
11 Chương 11: Buông Thẩm Kiến Sơ
12 Chương 12: Đối đãi với chị thật tốt
13 Chương 13: Em rất thích chị Tề Ngôn
14 Chương 14: Ôm Tề Ngôn gắt gao
15 Chương 15: Tề Ngôn, em còn yêu tôi không
16 Chương 16: Tôi có thể theo đuổi em ấy không?
17 Chương 17: Cùng vợ trước dây dưa như vậy là không đúng
18 Chương 18: Tôi còn có thể cùng Thẩm Kiến Sơ ở bên nhau không
19 Chương 19: Ăn cơm với vợ trước
20 Chương 20: Vẽ Tề Ngôn
21 Chương 21: Kẻ lừa đảo Thẩm Kiến Sơ
22 Chương 22: Chỉ nghĩ về Tề Ngôn
23 Chương 23: Chờ mong
24 Chương 24: Dắt tay
25 Chương 25: Em nhớ chị
26 Chương 26: Cậu muốn tái hôn sao?
27 Chương 27: Cục cưng chỉ có thể là em
28 Chương 28: Chị là khách
29 Chương 29: Hôn hôn
30 Chương 30: Tôi đang theo đuổi em
31 Chương 31: Hâm mộ
32 Chương 32: Tôi có thể ôm em một lát không?
33 Chương 33: Cũng không cần khóc nữa
34 Chương 34: Tại sao lại hôn nữa
35 Chương 35: Thẩm Kiến Sơ, chị có yêu em không?
36 Chương 36: Chị có bạn gái rồi
37 Chương 37: Nhớ em
38 Chương 38: Cho chị hôn một chút
39 Chương 39: Chị có thể cho em nhiều hơn
40 Chương 40: Thích chị không?
41 Chương 41: Ngủ muộn
42 Chương 42: Đã ngủ chưa?
43 Chương 43: Tề Ngôn xác thật là hoạt bát
44 Chương 44: Chị mỗi ngày đều tới hỏi
45 Chương 45: Chị phải đối xử tốt với cậu ấy
46 Chương 46: Chị biết tất cả
47 Chương 47: Tiểu thư Thẩm cô ấy rất yêu cô
48 Chương 48: Em còn muốn chị hay không
49 Chương 49: Sau này sẽ không khóc nữa
50 Chương 50: Cô Tề buổi tối có ở lại không?
51 Chương 51: Thoạt nhìn em không còn yêu thích chị
52 Chương 52: Chị đang theo đuổi cô Tề của các em
53 Chương 53: Gọi vợ cô giáo
54 Chương 54: Sao cục cưng lại tốt như vậy
55 Chương 55: Tiên nữ lại đây
56 Chương 56: Kết thúc
Chapter

Updated 56 Episodes

1
Chương 1: Cô ấy là vợ trước của tôi
2
Chương 2: Cô sẽ kết hôn với người như thế nào
3
Chương 3: Hôn lễ
4
Chương 4: Đã lâu không gặp
5
Chương 5: Vì sao ly hôn?
6
Chương 6: Em rất nhớ chị
7
Chương 7: Cắt móng tay đi
8
Chương 8: Bữa sáng
9
Chương 9: Em ấy rất thích con
10
Chương 10: Có được Wechat
11
Chương 11: Buông Thẩm Kiến Sơ
12
Chương 12: Đối đãi với chị thật tốt
13
Chương 13: Em rất thích chị Tề Ngôn
14
Chương 14: Ôm Tề Ngôn gắt gao
15
Chương 15: Tề Ngôn, em còn yêu tôi không
16
Chương 16: Tôi có thể theo đuổi em ấy không?
17
Chương 17: Cùng vợ trước dây dưa như vậy là không đúng
18
Chương 18: Tôi còn có thể cùng Thẩm Kiến Sơ ở bên nhau không
19
Chương 19: Ăn cơm với vợ trước
20
Chương 20: Vẽ Tề Ngôn
21
Chương 21: Kẻ lừa đảo Thẩm Kiến Sơ
22
Chương 22: Chỉ nghĩ về Tề Ngôn
23
Chương 23: Chờ mong
24
Chương 24: Dắt tay
25
Chương 25: Em nhớ chị
26
Chương 26: Cậu muốn tái hôn sao?
27
Chương 27: Cục cưng chỉ có thể là em
28
Chương 28: Chị là khách
29
Chương 29: Hôn hôn
30
Chương 30: Tôi đang theo đuổi em
31
Chương 31: Hâm mộ
32
Chương 32: Tôi có thể ôm em một lát không?
33
Chương 33: Cũng không cần khóc nữa
34
Chương 34: Tại sao lại hôn nữa
35
Chương 35: Thẩm Kiến Sơ, chị có yêu em không?
36
Chương 36: Chị có bạn gái rồi
37
Chương 37: Nhớ em
38
Chương 38: Cho chị hôn một chút
39
Chương 39: Chị có thể cho em nhiều hơn
40
Chương 40: Thích chị không?
41
Chương 41: Ngủ muộn
42
Chương 42: Đã ngủ chưa?
43
Chương 43: Tề Ngôn xác thật là hoạt bát
44
Chương 44: Chị mỗi ngày đều tới hỏi
45
Chương 45: Chị phải đối xử tốt với cậu ấy
46
Chương 46: Chị biết tất cả
47
Chương 47: Tiểu thư Thẩm cô ấy rất yêu cô
48
Chương 48: Em còn muốn chị hay không
49
Chương 49: Sau này sẽ không khóc nữa
50
Chương 50: Cô Tề buổi tối có ở lại không?
51
Chương 51: Thoạt nhìn em không còn yêu thích chị
52
Chương 52: Chị đang theo đuổi cô Tề của các em
53
Chương 53: Gọi vợ cô giáo
54
Chương 54: Sao cục cưng lại tốt như vậy
55
Chương 55: Tiên nữ lại đây
56
Chương 56: Kết thúc