Quyển 4 – Chương 9: Hồi kinh

Edit: Boringrain

Thủy Băng Tuyền lạnh nhạt quét mắt qua bốn đứa trẻ đang run như cầy sấy quỳ trên mặt đất. Hai trai, hai gái.

“Ngẩng đầu lên.” Giọng nàng từ tốn, không nhanh không chậm, không cao không thấp, nhưng vì vậy lại càng tăng thêm áp lực vô hình, khiến những cái đầu nhỏ bé càng cúi rạp xuống đất, vai run lây bẩy. Tuy chúng là những tài năng trăm người chọn một, nhưng dù thiên phú cỡ nào, lanh lợi đến đâu, cũng chỉ là những đứa trẻ bốn năm tuổi đầu, không tránh khỏi sợ hãi trước khí thế áp đảo của nàng.

Dẫu vậy, chúng vẫn chậm chạp ngẩng đầu lên, những cặp mặt đen láy trong trẻo vừa chạm đến đôi mắt sáng ngời, sắc bén của Thủy Băng Tuyền, lập tức cụp xuống theo phản xạ…

Hồng Hồ đứng cạnh căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, phu nhân làm mọi chuyện đều có lý do riêng. Nhưng khí thế của người đôi khi mạnh mẽ đến nỗi ngay hắn còn không dám đối diện ngước nhìn, huống chi những đứa trẻ này?

“Sao các ngươi lại cúi đầu? Bé trai ở giữa trả lời ta xem.” Thủy Băng Tuyền lại nhàn nhạt cất tiếng.

“Vì… Vì Bảo Nhi sợ ạ!” Chất giọng run run non nớt, không giấu nổi sự sợ hãi, lắp bắp trả lời.

Thủy Băng Tuyền không hỏi gì thêm, chỉ với tay bế Tiểu Miêu, đoạn nói với Thu Nhi: “Trải thảm lót để thế tử chơi cùng những đứa trẻ này.” Tuy Tiểu Miêu rất ngoan ngoãn, lại không hay quấy khóc, nhưng không phải ai cũng có thể lấy lòng nó. Giữa Thu Nhi và Cảnh Trúc, rõ ràng Tiểu Miêu thích Thu Nhi hơn. Cũng vì vậy, nàng mới giữ Thu Nhi lại, và cho Cảnh Trúc quản lý mọi việc trong phủ.

Thảm được trải ra trước mặt mấy đứa trẻ, kế đó Thủy Băng Tuyền đặt Tiểu Miêu ngồi vào trong.

Đoạn, nàng ung dung ngồi xuống ghế thưởng trà, ngắm nhìn bức tranh thú vị giữa đứa trẻ ba tháng tuổi cùng bốn đứa nhóc choi choi giương mắt nhìn nhau…

Những gương mặt sợ sệt dần chuyển sang vẻ hiếu kỳ…

“Hồng Hồ, trước cứ giữ chúng lại. Mỗi ngày ta sẽ dạy chúng một canh giờ, thời gian còn lại, ngươi hãy dạy võ cho chúng, cả Đồng Nhi nữa.” Bọn họ sau này sẽ là những cánh tay đắc lực của Tiểu Miêu, nàng phải dốc hết khả năng dạy dỗ từ bây giờ.

Tiểu Miêu lúc này còn nhỏ, cần đến nàng để mắt từng li từng tí, nhưng chừng ba năm nữa, con sẽ phải học cách tự lập.

Ở cái thời đại dùng võ công tranh bá xưng hùng này, chân tay Tiểu Miêu không thể sánh với người ta, thì đầu óc nhất định phải hơn người.

Nàng và Dĩ Bác lót sẵn đường lụa, che mưa chắn gió, bảo vệ Tiểu Miêu trước mọi giông bão. Nhưng rồi cũng sẽ đến ngày con buộc phải rời xa vòng tay họ, đến lúc đó, con phải có năng lực tự sinh tồn. Không thể học võ cũng không sao, người khác có thể học thay nó, quan trọng là làm sao khiến họ cam tâm tình nguyện trở thành tay chân của mình.

Nàng có thể cho Tiểu Miêu một cuộc sống cậu ấm cô chiêu, vô lo vô sầu, Dĩ Bác lại càng không cần phải nói. Nhưng, Tiểu Miêu nhất định phải là một cậu ấm đặc biệt!

Nửa canh giờ sau

Vì bản tính trẻ con, bốn đứa trẻ ấy thoáng cái đã quên mất sự sợ hãi, thoải mái trêu đùa Tiểu Miêu…

Thủy Băng Tuyền cong môi tươi cười.

…………..

Rạng đông trời vừa hửng nắng, triều thần lục đục kéo nhau vào chầu.

Giữa đại điện, Trữ Thiên Kỳ quét mắt một vòng, lại như vô tâm lướt qua Hoàng Quốc Cửu.

“Có việc thượng tấu, không việc bãi triều!”

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần có việc thượng tấu.” Hoàng quốc cửu đại nhân dợm bước ra giữa đại điện, lớn giọng nói.

“Nói đi.” Trữ Thiên Kỳ đáp với ngữ điệu bình thản, nhưng sống lưng vốn cương cứng bất giác thả lỏng tựa về sau, mí mắt sụp xuống.

Hoàng đại nhân cung kính mà rằng: “Khởi bẩm hoàng thượng, nhờ có Bắc vương phi, dân chúng Bắc cảnh đã thoát cảnh lầm than, công lao trời biển không sao kể siết. Lại thêm Bắc vương qua đời, vừa rồi người còn bị ám sát phải sinh non, vất vả muôn trùng. Thần khẩn xin hoàng thượng phá lệ, ân chuẩn cho Bắc vương phi được hồi kinh thăm nhà.” Lời lẽ thống thiết, giọng điệu thành khẩn, thần tình ngay thẳng, hệt như bậc đại trung.

Nhưng, đằng sau những lời ấy là ý gì, đa phần triều thần trong điện đều ngầm hiểu. Chẳng qua hoàng thượng vì sợ Bắc cảnh quá lớn mạnh mà gấp gáp triệu Bắc vương phi hồi kinh. Chuyến thăm nhà này, ai biết sẽ mất bao lâu.

Trữ Thiên Khang vẫn giữ nguyên sắc mặt, thầm cười lạnh, tới rồi đây!

Trữ Thiên Kỳ lại tỏ vẻ sửng sốt ra chiều bất ngờ lắm, gương mặt tuấn tú đăm chiêu suy nghĩ, lát sau mới miễn cưỡng hỏi: “Ý Khang vương thế nào?”

Trữ Thiên Khang tiến lên trước một bước, khom lưng đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, từ xưa đến nay, Thanh Lăng vẫn có lệ không cho phép vương đất phong ra khỏi vùng đất của mình. Bắc vương phi lúc này cũng xem như là vương của Bắc cảnh, sao có thể tùy tiện triệu hồi về kinh!” Hơn nữa, việc về thăm nhà, không phải nên do Bắc vương phi đề nghị trước sao? Trữ Thiên Khang thầm nghĩ.

Trữ Thiên Kỳ nhìn xoáy vào Trữ Thiên Khang, khóe môi nhếch lên nụ cuời mờ ám, đoạn hắn quay sang các đại thần khác, hỏi: “Còn các vị khanh gia thì sao?”

“Bẩm hoàng thượng, vi thần tán thành sở tấu của Hoàng đại nhân. Bắc vương phi lập được đại công, nên phá lệ một lần.” Quan viên theo phe Hoàng đại nhân đều tỏ ý tán đồng.

“Khải tấu hoàng thượng, thái hậu cầu kiến!” Đột nhiên có gã thái giám hớt ha hớt hải từ ngoài chạy vào báo.

Trữ Thiên Kỳ tức thì đứng lên: “Mau mời vào.”

Trữ Thiên Khang cong miệng cười điềm nhiên ra dáng thần tử trung hiếu. Nhưng vừa cúi đầu, đáy mặt đã xoẹt qua một tia châm biếm. Xem ra chuyến này, hoàng thượng nhất quyết triệu bằng được Thất tẩu hồi kinh, đến Thái hậu cũng đã ra mặt rồi.

“Tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Đại thần trong điện cung kính quỳ gối ngênh đón thái hậu đương triều. Phượng bào kim sắc, tôn nghiêm cao quý, đầu cài trâm phượng hoàng lóng lánh, mặt được trang điểm cẩn thận kỹ càng, ngẩng cao đầu chậm rãi đi từng bước.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu, hôm nay mẫu hậu lên điện có việc gì dạy bảo?” Trữ Thiên Kỳ hơi cúi người, giọng điệu hiếu thảo ôn hòa.

Hoàng thái hậu (thái hậu họ Hoàng) lúc này mới nhàn nhạt liếc mắt qua các vị đại thần còn đang quỳ gối hành lễ, bèn nói: “Các ái khanh bình thân.”

Đoạn quay sang Trữ Thiên Kỳ: “Hôm nay ai gia đến đây, muốn thay cố nhân cầu hoàng thượng ân chuẩn cho Tuyền Nhi hồi kinh. Chẳng mấy nữa là đến ngày giỗ đầu của Thủy phu nhân, xem như ai gia làm chút gì cho Thanh Thanh, hy vọng hoàng thượng thành toàn.” Gương mặt từ ái, giọng điệu u buồn xót thương lại không che được nỗi bất an mơ hồ đang lớn dần lên trong lòng Hoàng thái hậu. Không hiểu sao bà ta luôn có cảm giác, chuyến hồi kinh lần này của Thủy Băng Tuyền, sẽ mang theo tai ương vạ gió đến cho con bà. Nhưng hoàng nhi nói cũng không sai. Bắc cảnh không thể lớn mạnh thêm nữa, Thủy Băng Tuyền nhất định phải trở về.

“Khẩn cầu hoàng thượng ân chuẩn Bắc vương phi về tế mẫu thân.” Được lời của thái hậu, xem như chuyện đã định, hết thảy triều thần dù đồng ý hay không đều đồng loạt quỳ xin.

Trữ Thiên Khang nhếch mép cười khảy, rồi cũng quỳ theo.

Trữ Thiên Kỳ thả lưng ngồi lên long ỷ, híp mắt đăm chiêu, lát sau mới miễn cưỡng nói: “Lý công công, truyền chỉ, trẫm phá lệ ân chuẩn cho Bắc vương phi hồi kinh bái tế mẫu thân! Bãi triều!” Vậy là không lâu nữa, hắn sẽ lại được gặp nàng. Lần này, hắn sẽ giữ nàng thật chặt, tuyệt đối không để nàng đi Bắc cảnh nữa.

“Tạ ơn hoàng thượng!” Hoàng thái hậu vui mừng bật khóc.

“Mẫu hậu, trẫm đưa người hồi cung!”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn, tuế, Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Chúng triều thần lớn giọng hô vang.

Nhìn mẹ con Trữ Thiên Kỳ dắt nhau ra cửa điện, Trữ Thiên Khang từ tốn đứng lên, nhếch mép cười khảy. Hai mẹ con này thật giỏi đóng kịch. Gì mà cố nhân, hồi kinh thăm nhà… Thảo nào, Giang Dĩ Bác lại nói đây là cơ hội tốt nhất.

…….

Thủy Băng Tuyền phải bật cười trước vẻ hưng phấn đến ngây ngốc của Thủy Hoằng Văn: “Chúc mừng đại ca lên chức cha.” Yên Nhi vừa sinh được một nữ hài nhỏ nhắn đáng yêu, khó trách Thủy Hoằng Văn lại sung sướng thế kia. Còn tưởng chuyện nàng tác hợp cho hai người họ chỉ mới hôm qua thôi, thoắt cái, đã gần một năm rồi…

“Ha ha, cảm ơn muội, đại ca giờ rất vui.” Thủy Hoằng Văn cưới đến híp cả mắt đáp.

“Yên Nhi mỹ lệ thoát tục, đại ca tiêu sái anh tuấn, nữ nhi của hai người, hẳn phải nghiêng thành đổ nước, khiến chúng sinh điên đảo ấy nhỉ?” Thủy Băng Tuyền chớp mắt lúng liếng cười. Theo di truyền học hiện đại, nói đứa bé này khuynh thành tuyệt sắc, hẳn cũng không sai.

Lan man một hồi, nàng chợt nghĩ không biết rồi Tiểu Miêu sẽ giống ai? Nàng hay Dĩ Bác? Có lẽ giống ai cũng không phải hạng kém cỏi tầm thường.

“Đợi đầy tháng, ta sẽ đưa mẫu tử Yên Nhi về thăm nhà.” Thành thân đã lâu mà hắn vẫn chưa dẫn Yên Nhi về ra mắt, mẫu thân hắn ở nhà cũng trông ngóng cô con dâu này đến sốt ruột rồi.

Thủy Băng Tuyền cười cười, hồi kinh ư? Sợ rằng nàng còn về trước huynh ấy nữa ấy chứ!

“À, ừ, huynh mau về chăm sóc mẹ con Yên Nhi đi.”

“Muội có muốn ăn gì, hay mua gì ở Kinh thành không, huynh sẽ mang về cho muội.” Thủy Hoằng Văn đã đứng lên, vẫn không quên quan tâm hỏi.

Nhưng nàng chỉ lắc đầu đáp: “Không cần đâu.”

“Cũng phải, có thứ gì ở kinh thành mà Bắc cảnh không có đâu. Vậy đại ca về trước nhé.” Thủy phủ ở sát bên cạnh, chỉ đi vài bước đã tới nơi.

“A, phải rồi, khi nào Dĩ Bác về?” Thủy Hoằng Văn dợm đi mà vẫn như không yên tâm điều gì, ngần ngừ một lát cũng quay lại hỏi.

“Huynh ấy tạm thời không về Bắc cảnh nữa.” Có lẽ đang ngày ngóng đêm trông nàng sớm hồi kinh cũng nên.

“Sao lại vậy.” …

“Huynh về mau đi. Rảnh rỗi muội sẽ đưa Tiểu Miêu sang thăm tiểu mỹ nhân của chúng ta.” Thủy Băng Tuyền lảng sang chuyện khác, híp mắt đùa nói.

Biết Thủy Băng Tuyền không muốn nhiều lời, Thủy Hoằng Văn cũng không nài ép, chỉ ra dáng anh cả vỗ vỗ lên vai nàng, an ủi: “Tuyền Nhi, muội nhất định phải hạnh phúc.” Với thâm tình của Giang Dĩ Bác, hẳn không có chuyện hắn ruồng bỏ mẫu tử Tuyền Nhi, vậy chẳng nhẽ kinh thành xảy ra chuyện?

Thủy Băng Tuyền cúi đầu, cảm thấy dòng suối dịu ngọt mang tên tình thân chảy qua tim mình: “Đương nhiên rồi.”

“Có chuyện gì nhất định phải báo cho huynh biết đấy.”

Nhìn theo bóng lưng Thủy Hoằng Văn, khóe môi nàng không nén được nụ cười tươi tắn. Lần này hồi kinh, nàng cũng nên thử một lần mở cửa trái tim, đón nhận những người thân của nàng ở thời đại này.

Bèn dợm bước xoay người vào phòng trong, nơi Tiểu Miêu đang vui đùa cùng 4 đứa trẻ nọ, thấy Tiểu Miêu đã lim dim hai mắt, nằm cuồn tròn hệt chú mèo nhỏ vừa chơi đến mệt nhoài.

Nhác thấy nàng, Thu Nhi vội khom lưng thỉnh an, bốn đứa bé kia cùng cuống quít quỳ gối trên thảm, nhưng đều biết ý tứ không dám làm ồn. Qua vài ngày được dạy dỗ, xem chừng chúng đều đã thành thạo các quy tắc của nàng.

“Lui xuống trước đi. Ta ra ngay đây.” Nàng nhất định phải huấn luyện chúng trở thành những thủ hộ tốt nhất bên cạnh Tiểu Miêu.

“Dạ.” Chất giọng trong trẻo, non nớt đồng thanh đáp. Mới có vài ngày, mà trông chúng đã có vẻ thành thục già dặn trước tuổi rồi.

Thủy Băng Tuyền dịu dàng bế Tiểu Miêu đặt lên giường, vỗ nhẹ vài cái, Tiểu Miêu đã chép miệng ngủ say. Nàng vuốt mái tóc lơ thơ vài sợi mềm mại của con, ánh mắt hiền từ ấm áp.

“Thu Nhi, ngươi ở đây canh chừng thái tử.”. “Dạ.”

………

Mặt trăng rỏ những giọt lấp lánh ánh bạc xuống dãy mái ngói lưu ly phủ Bắc Vương, ánh lên sắc xanh huyền bí mông lung. Thủy Băng Tuyền tựa người bên cửa sổ, mặc cho làn gió xuân mơn trớn qua đường cong tinh tế trên gương mặt, lướt qua suối tóc mượt dài tựa bàn tay ai đó đang dịu dàng luồn qua.

Trời đêm yên tĩnh thanh vắng, nhưng sao lòng người lại chẳng lặng yên. Nàng đặt chân đến thế giới này mới được một năm có lẻ, nhưng lại như đã trải qua cả một đời người.

Sắp tới đây sẽ là ngày giỗ của Trương Thanh Thanh, Trữ Thiên Kỳ lại có thể bỉ ổi đến mức mượn cái cớ này để buộc nàng hồi kinh.

Tế mẫu ư? Nỗi căm hận tràn vào đáy mắt, nét trào phúng hiển hiện trên môi. Nàng chưa kịp tính toán với hắn cái chết của Trương Thanh Thanh, hắn đã vội vội vàng vàng đả động đến như muốn nhắc nhở nàng vậy. Lần này, còn có cả thái hậu đứng ra cầu tình?

Được lắm! Đến lúc đó hối hận e đã muộn rồi.

….

Sớm hôm sau

“Tham kiến Vương phi.” Thân tướng quân cung kính, không hề thiếu mực lễ nghi quân thần. Tuy chỉ là một võ tướng, nhưng hắn không phải hạng ngu dốt suốt ngày chỉ biết múa thương lộng đao. Chưa kể đến vị thế của Bắc vương phi ở Bắc cảnh, chỉ dựa vào việc hoàng thượng nhường nhịn vị vương phi này vài phần, cũng đủ để hắn không dám đắc tội rồi.

Huống chi hai cái như trời giáng mà vị này ban cho Hoàng quốc cửu đại nhân vẫn còn khắc sâu trong tâm trí hắn, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn phải cẩn trọng, chu toàn, cung kính có thừa.

Thủy Băng Tuyền hững hờ gật đầu, nói có lệ: “Tướng quân khách khí rồi.” Cục diện này nàng vốn đã liệu sẵn. Nhưng thánh chỉ hồi kinh chập tối qua mới tới, vậy mà vừa sáng ra, cấm vệ quân đã mở đường đợi sẵn. Nàng không gấp về, Trữ Thiên Kỳ hắn gấp cái gì chứ? Vội vã điệu nàng rời đi, thì Bắc cảnh sẽ sớm về tay hắn sao?

Chiếc xe ngựa được chuẩn bị cho nàng không thua kém gì chiếc xe Thiên Hợp đặc biệt chuẩn bị khi xưa, có chăng chính là độ xa hoa tôn quý càng tăng thêm một bậc…

“Hồng Hồ, ngươi và Hắc Bạch lưỡng ưng lên đánh xe ngựa. Cảnh Trúc, Thu Nhi và xe hầu hạ.”

“Dạ.” Hồng Hồ nghe thấy liền nhanh chân bước tới.

“Nhưng thưa vương phi…” Thân tướng quân mặt mày nhăn nhó khó xử. Xe ngựa này tự khắc có xa phu, Bắc vương phi tự ý đổi người, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

“Thân tướng quân, ta chỉ tin tưởng họ.” Lẫn trong giọng nói điềm đạm thản nhiên là đôi chút lạnh lùng.

“Dạ, thuộc hạ đã hiểu.” Thân tướng quân quay sang gật đầu ra hiệu, gã xa phu lập tức nhảy xuống xe, nhường dây cương cho hai người Hắc, Bạch.

“Sắp xếp năm người Đồng Nhi ngồi xe phía sau.” Hồi kinh lần này không biết phải đi bao lâu, mà việc học tập của bọn chúng lại không thể gián đoạn, nàng buộc lòng phải đưa cả chúng theo.

“Dạ.”

Lúc này, Thủy Băng Tuyền mới quay sang Trữ Hy: “Trữ quận vương, Bắc cảnh trông cậy cả vào huynh.”

Mọi việc nàng đều đã phân phó ổn thỏa, tin chắc bọn họ sẽ không khiến nàng phải thất vọng.

Trữ Hy vẫn không thôi cau mày, nét mặt cương nghị, rành rọt đáp: “Vương phi yên tâm, Trữ Hy sẽ không phụ sự ủy thác của người.” Hoàng thượng triệu nàng về kinh lúc này, chỉ e lành ít dữ nhiều.

Thủy Băng Tuyền dứt khoát quay đầu về phía trước, lạnh giọng hô: “Khởi hành.”

Thân tương quân liền phất tay, ra hiệu cho đội cấm vệ quân lững thững lên đường…

Dân chúng biết tin Vương phi hồi kinh tế mẫu thì đến đưa tiễn, đứng đầy suốt dọc con đường lớn vừa được xây xong.

Cao Nho An dõi mắt dõi theo đội cấm vệ quân đang khuất dần, đuôi mày vẫn không thôi nhíu chặt. Liệu chỉ đơn giản là triệu người về thăm nhà? Nhưng Vương phi thông minh xuất chúng, hẳn đã liệu định đến tình huống tệ nhất.

Như quả hoàng thượng thật sự muốn thu hồi Bắc cảnh, hắn thề chết cũng phải bảo vệ thành quả của người.

……

Hoàng ân mênh mông như biển, đặc biệt phá lệ ân chuẩn Bắc vương phi hồi kinh. Vinh dự bậc này không phải ai cũng có được…

Đây là chủ đề buôn chuyện mới nhất ở các trà quán tửu lâu, đặc biệt là những quán trà ở kinh thành, người ta ngồi kín hết chỗ, chỉ vì được chen vài lời đàm luận về Bắc vương phi.

Cũng bởi ở kinh thành người ta vẫn chưa quên được vị Thủy tam tiểu thư thất học ngu dốt suốt ngày bám theo Lục hoàng tử, lại ngang tàng hống hách không ai bằng. Dè đâu, ngôi vị hoàng hậu vô duyên chỉ có thể làm một Bắc vương phi ở cái xứ khỉ ho cò gáy. Chưa được bao lâu Bắc vương đã qua đời, để lại mẹ góa, con côi. Bi đát…

Chậc chậc, ai ai cũng lắc đầu cảm thương cho số phận long đong chìm nổi của Thủy tiểu thư năm đó, nhưng trong bụng lại hả hê, mắng đáng đời…

Nam vương phủ uy nghi lộng lẫy, Nam thành, Nam cảnh.

Trữ Thiên Dung cúi đọc mật báo trong tay, môi nhếch cười. Thăm nhà ư? Cái cớ tầm thường này chỉ có thể lừa bọn dân đen ngu muội mà thôi.

“Vương gia, theo người thấy…” Kẻ thứ hai trong phòng dè dặt lên tiếng – Cung Thác. Hắn vẫn đang đắn đo liệu lúc này trở về Bắc cảnh thừa cơ gây loạn, thì Cung gia hắn có thể đảo ngược thế cờ chăng?

“Tĩnh quan kỳ biến, có lẽ thời cơ của ta là đây.” Lần này, hắn có thể biết được chân tướng của Bắc vương phi, liệu có phải là người của hoàng thượng không. Nếu phải, thì công nhận, hoàng thượng quá cao tay. Còn nếu không… Ha hả, vậy thì cược một ván giang sơn vạn dặm.

“Cung mỗ về Bắc cảnh trước.” Hiểu ý Trữ Thiên Dung, Cung Thác nhanh chóng gật đầu.

“Được, chú ý đến mọi động tĩnh ở Bắc cảnh.” Hắn có trực giấc Bắc vương phi không phải do hoàng thượng phái đi. Và linh tính nói cho hắn biết, thế cục hiện tại chỉ là trời quang trước bão. Không hiểu khi trận bão thật sự đến, sẽ có thêm bao số phận đổi thay?

…………

Đông Uyển, Thủy phủ, Kinh thành

Thủy lão gia luôn tay luôn mồm chỉ huy đám hạ nhân quét tước, bài trí lại Đông Uyển. Đây là chỗ ở của mẹ con Tuyền Nhi trước kia, con bé hồi kinh, chắc chén sẽ ở lại Đông Uyển này.

“Lão gia, việc nay cứ giao cho hạ nhân là được, không phải hôm nay đã định sẽ đi thăm Ngọc Nhi sao?” Nhị phu nhân đứng bên cạnh lạnh lùng quét mặt một vòng, vừa chạm tới Thủy lão gia, ánh mắt liền biến đổi sóng sánh nhu tình, giọng điệu yêu kiều mềm mại.

Hai tay bà ta siết chặt như muốn vò nát cái khăn tay, răng nghiến đay đáy. Vốn tưởng Trương Thanh Thanh không còn, bà nghiễm nhiên sẽ trở thành phu nhân danh chính ngôn thuận, dè đâu, vẫn chỉ là mơ tưởng hão huyền.

Cũng không biết con ranh Thủy Băng Tuyền ăn nhằm cái gì, mà đột nhiên trở nên lợi hại như vây. Một nữ nhân có thể thay đổi cái xứ Bắc cảnh chó ăn đá gà ăn sỏi… Nức tiếng cả thiên hạ!

Cũng không biết con nhãi ranh Thủy Băng Tuyền ăn nhằm cái gì, mà đột nhiên trở nên lợi hại như vậy. Có thể làm mưa làm gió ở cái xứ Bắc cảnh cho ăn đá gà ăn sỏi ấy… Vang danh thiên hạ!

“Nàng đi một mình đi, ngày mai Tuyền Nhi đã về tới nơi rồi, ta phải đích thân thu xếp mới an tâm được.” Nói đoạn, Thủy lão gia mặc kệ bà ta đứng đó, mà thẳng bước vào phòng trong.

“Quản gia, phòng của Tam tiểu thư phải giữ nguyên như cũ, không được có chút thay đổi gì!” Trong số đám con cái của mình, giờ chỉ có Tuyền Nhi là khiến ông lo nhất! Cô nhi quả phụ, rồi sẽ sống sao đây…

Nhị phu nhân cắn môi, hậm hực xoay nguýt bỏ đi. Hứ, có gì hơn người chứ, Ngọc Nhi của bà giờ cũng là Khang vương phi, xá gì một quả phụ Thủy Băng Tuyền…

Nam uyển

Tam phu nhân híp mắt suy tư, bà nghe nói, nương tử của Hoàng Văn là do Thủy Băng Tuyền mai mối, hơn nữa, tình cảm hai huynh muội dạo gần đây vô cùng tốt.

“Người đâu.”

“Dạ, phu nhân có gì căn dặn.”

“Ngươi đến y phường, dặn họ gấp rút hoàn thành những bộ y phục ta đã đặt trước! Ngày mai mang đến cho ta.” Số y phục này vốn là chuẩn bị cho hài tử của Hoằng Văn. Nay lại vừa khéo.

Phong nhị ỷ có con gái làm Vương phi mà không coi ai ra gì, kiêu căng hống hách… Chuyến này, bà phải kéo bằng được Bắc vương phi về phía mình. Một mũi tên trúng ba con nhạn. Vừa giảm bớt uy phong của phòng nhì, vừa giúp Hoàng Văn có chỗ dựa vững chắc ở Bắc cảnh, còn có thể cho Hoằng Võ trụ vững ở Kinh thành…

………..

Giang gia xa hoa lộng lẫy.

Dòng suối nhỏ len qua ngọn giả sơn, róc rách êm tai, đôi bên bờ là hai hàng kỳ thạch lung linh sặc sỡ. Ở giữa là bậc thang bằng đá nối lên đình tứ giác nằm len giữa những rặng liễu xanh ươm, mái ngói lưu ly cong vút, ánh lên sắc xanh dưới những giọt nắng vàng, hệt chốn tiên thành.

“Chủ tử.” Vô Tâm khẽ tiếng gọi.

Giang Dĩ Bác đặt quyển sách xuống bàn, nhướng mày hỏi: “Trương thiếu gia hồi kinh chưa?” Ở kinh thành, thế lực của Trương gia không phải là nhỏ, hắn đặc biệt cho người đi tìm Trương Quang Duệ, cốt để đề phòng bất trắc.

“Dạ, Trương thiếu gia vừa hồi phủ, đã nhận lời mời của người.”

“Ta biết rồi, lui ra đi.” Hôm nay tâm tình hắn thật sự rất tốt, đầu mày đuôi mắt đâu đâu cũng là nét tươi cười. Tuyền Nhi, ngày mai đã được gặp nàng rồi, nàng có nhớ ta chăng?

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1-1: Mở đầu
2 Quyển 1 - Chương 1-2: Xuyên qua
3 Quyển 1 - Chương 2: Thủy phủ
4 Quyển 1 - Chương 3
5 Quyển 1 - Chương 4
6 Quyển 1 - Chương 5
7 Quyển 1 - Chương 6
8 Quyển 1 - Chương 7
9 Quyển 1 - Chương 8
10 Quyển 1 - Chương 9
11 Quyển 1 - Chương 10
12 Quyển 1 - Chương 11
13 Quyển 1 - Chương 12
14 Quyển 1 - Chương 13
15 Quyển 1 - Chương 14
16 Quyển 1 - Chương 15
17 Quyển 1 - Chương 16
18 Quyển 1 - Chương 17
19 Quyển 1 - Chương 18
20 Quyển 1 - Chương 19
21 Quyển 1 - Chương 20
22 Quyển 1 - Chương 21
23 Quyển 1 - Chương 22: Ván cờ
24 Quyển 1 - Chương 23: Sóng gió bắt đầu
25 Quyển 1 - Chương 24: Bức tranh biến mất
26 Quyển 1 - Chương 25: Tâm tư
27 Quyển 1 - Chương 26: Đùa giỡn
28 Quyển 1 - Chương 27: Mỗi người một tâm tư
29 Quyển 1 - Chương 28: Bị cự tuyệt
30 Quyển 1 - Chương 29: Bị cự tuyệt (II)
31 Quyển 1 - Chương 30: Thủy Lão Gia
32 Quyển 1 - Chương 31: Ra điều kiện
33 Quyển 1 - Chương 32: Hứng thú
34 Quyển 1 - Chương 33: Viếng thăm
35 Quyển 1 - Chương 34: Viếng thăm (ii)
36 Quyển 1 - Chương 35
37 Quyển 1 - Chương 36: Ám muội
38 Quyển 1 - Chương 37: Thua
39 Quyển 1 - Chương 38: Động tâm
40 Quyển 1 - Chương 39: Khách đến
41 Quyển 1 - Chương 40: Có độc
42 Quyển 1 - Chương 41: Chuyện cũ
43 Quyển 1 - Chương 42: Thăm dò
44 Quyển 1 - Chương 43: Nhiệm vụ
45 Quyển 1 - Chương 44: Thân phận
46 Quyển 1 - Chương 45: Dạo chơi trên sông
47 Quyển 1 - Chương 46: Rớt xuống sông
48 Quyển 1 - Chương 47
49 Quyển 1 - Chương 48
50 Quyển 1 - Chương 49
51 Quyển 1 - Chương 50
52 Quyển 1 - Chương 51
53 Quyển 2 - Chương 52
54 Quyển 2 - Chương 53
55 Quyển 2 - Chương 54
56 Quyển 2 - Chương 55
57 Quyển 2 - Chương 56
58 Quyển 2 - Chương 57: Rời Kinh Đi Bắc Cảnh
59 Quyển 2 - Chương 58: Rời Kinh Đi Bắc Cảnh (Ii)
60 Quyển 2 - Chương 59: Đổi Thay Diệu Kỳ
61 Quyển 2 - Chương 60: Bệnh Cũ
62 Quyển 2 - Chương 61: Thanh Tỉnh
63 Quyển 2 - Chương 62: Vượt Núi
64 Quyển 2 - Chương 63: Bắc Vương Phủ
65 Quyển 2 - Chương 64: Yên Tiệc (I)
66 Quyển 2 - Chương 65: Yến Tiệc (Ii)
67 Quyển 2 - Chương 66: Yến hội
68 Quyển 2 - Chương 67: Hoàng nê hà
69 Quyển 2 - Chương 68: Nổi sóng
70 Quyển 2 - Chương 69: Thiên tuyệt tán
71 Quyển 2 - Chương 70: Không buông tay
72 Quyển 2 - Chương 71: Tổn thương
73 Quyển 2 - Chương 72: Khám bệnh từ thiện
74 Quyển 2 - Chương 73: Giết gà
75 Quyển 2 - Chương 74: Tình yêu và tổn thương
76 Quyển 2 - Chương 75: Tiếp chỉ
77 Quyển 2 - Chương 76: Lễ khởi công
78 Quyển 2 - Chương 77: Minh thưởng cường bức (ăn cướp trắng trợn)
79 Quyển 2 - Chương 78: Độc cốc mê tình
80 Quyển 2 - Chương 79: Ba người cùng đau
81 Quyển 2 - Chương 80: Yêu hận chung đường
82 Quyển 2 - Chương 81: Hợp tác
83 Quyển 2 - Chương 82: Đau cũng cam lòng
84 Quyển 2 - Chương 83: Hữu duyên vô phận
85 Quyển 3 - Chương 1: Bắt đầu tiếp nhận
86 Quyển 3 - Chương 2: Suy nghĩ chu toàn
87 Quyển 3 - Chương 3: Kiếm tiền
88 Quyển 3 - Chương 4: Có thai
89 Quyển 3 - Chương 5: Không thể kiềm chế
90 Quyển 3 - Chương 6: Dựng xây tân thành
91 Quyển 3 - Chương 7: Hữu ý
92 Quyển 3 - Chương 8: Thay đổi chiến lược
93 Quyển 3 - Chương 9: Kỳ diệu máy thai *
94 Quyển 3 - Chương 10: Trúc tu lộ (xây tường thành, mở đường xá)
95 Quyển 3 - Chương 11: Thương cơ vô hạn
96 Quyển 3 - Chương 12: Nam nhân mỹ sắc
97 Quyển 3 - Chương 13: Thiếu Chủ Trầm Gia
98 Quyển 3 - Chương 14: Tay trong tay
99 Quyển 3 - Chương 15: Đấu thầu
100 Quyển 3 - Chương 16: Đấu thầu (2)
101 Quyển 3 - Chương 17: Ra là thế
102 Quyển 3 - Chương 18: Chỉ cưới nàng
103 Quyển 3 - Chương 19: Thêm nỗi muộn phiền
104 Quyển 3 - Chương 20: Mở ra ký ức
105 Quyển 3 - Chương 21: Bỏ lỡ cơ hội tốt
106 Quyển 3 - Chương 22: Bên nhau hạnh phúc
107 Quyển 3 - Chương 23: Yêu và được yêu
108 Quyển 4 - Chương 1: Chấp nhất cuồng điên
109 Quyển 4 - Chương 2: Đau xé lòng
110 Quyển 4 - Chương 3: Trở lại vương phủ
111 Quyển 4 - Chương 4: Dậy sóng
112 Quyển 4 - Chương 5: Bắt đầu
113 Quyển 4 - Chương 6: Nhổ cỏ tận gốc
114 Quyển 4 - Chương 7: Hòa làm một
115 Quyển 4 - Chương 8: Hình ảnh đẹp nhất
116 Quyển 4 - Chương 9: Hồi kinh
117 Quyển 4 - Chương 10: Canh phòng cẩn mật
118 Quyển 4 - Chương 11: Dẫn lửa thiêu thân
119 Quyển 4 - Chương 12: Mẹ nào con nấy
120 Quyển 4 - Chương 13: Cung yến
121 Quyển 4 - Chương 14: Tiểu miêu chơi xấu
122 Quyển 4 - Chương 15: Thăm tướng phủ
123 Quyển 4 - Chương 16: Cha con dĩ bác
124 Quyển 4 - Chương 17: Ngày giỗ phong ba
125 Quyển 4 - Chương 18: Người tốt hơn
126 Quyển 4 - Chương 19: Thái hậu tức giận
127 Quyển 4 - Chương 20: Tiến cung làm khách
128 Quyển 4 - Chương 21: Không thể giữ lại
129 Quyển 4 - Chương 22: Mượn đao giết người
130 Quyển 4 - Chương 23: Phương vu sảy thai
131 Quyển 5 - Chương 1: Trở về bắc cảnh
132 Quyển 5 - Chương 2: Giang dĩ bác cầu hôn
133 Quyển 5 - Chương 3: Những ngày chuẩn bị
134 Quyển 5 - Chương 4: Đại hôn lễ
135 Quyển 5 - Chương 5: Áo cưới
136 Quyển 5 - Chương 6: Phí hoài đêm xuân
137 Quyển 5 - Chương 7: Thờ ơ đứng nhìn
138 Quyển 5 - Chương 8: Không thể không cược
139 Quyển 5 - Chương 9
140 Quyển 5 - Chương 10
141 Quyển 5 - Chương 11: Ai cũng có tâm tư
142 Quyển 5 - Chương 12: Nợ ân tình
143 Quyển 5 - Chương 13: Kết cục (thượng)
144 Quyển 5 - Chương 14: Kết cục (hạ)
Chapter

Updated 144 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1-1: Mở đầu
2
Quyển 1 - Chương 1-2: Xuyên qua
3
Quyển 1 - Chương 2: Thủy phủ
4
Quyển 1 - Chương 3
5
Quyển 1 - Chương 4
6
Quyển 1 - Chương 5
7
Quyển 1 - Chương 6
8
Quyển 1 - Chương 7
9
Quyển 1 - Chương 8
10
Quyển 1 - Chương 9
11
Quyển 1 - Chương 10
12
Quyển 1 - Chương 11
13
Quyển 1 - Chương 12
14
Quyển 1 - Chương 13
15
Quyển 1 - Chương 14
16
Quyển 1 - Chương 15
17
Quyển 1 - Chương 16
18
Quyển 1 - Chương 17
19
Quyển 1 - Chương 18
20
Quyển 1 - Chương 19
21
Quyển 1 - Chương 20
22
Quyển 1 - Chương 21
23
Quyển 1 - Chương 22: Ván cờ
24
Quyển 1 - Chương 23: Sóng gió bắt đầu
25
Quyển 1 - Chương 24: Bức tranh biến mất
26
Quyển 1 - Chương 25: Tâm tư
27
Quyển 1 - Chương 26: Đùa giỡn
28
Quyển 1 - Chương 27: Mỗi người một tâm tư
29
Quyển 1 - Chương 28: Bị cự tuyệt
30
Quyển 1 - Chương 29: Bị cự tuyệt (II)
31
Quyển 1 - Chương 30: Thủy Lão Gia
32
Quyển 1 - Chương 31: Ra điều kiện
33
Quyển 1 - Chương 32: Hứng thú
34
Quyển 1 - Chương 33: Viếng thăm
35
Quyển 1 - Chương 34: Viếng thăm (ii)
36
Quyển 1 - Chương 35
37
Quyển 1 - Chương 36: Ám muội
38
Quyển 1 - Chương 37: Thua
39
Quyển 1 - Chương 38: Động tâm
40
Quyển 1 - Chương 39: Khách đến
41
Quyển 1 - Chương 40: Có độc
42
Quyển 1 - Chương 41: Chuyện cũ
43
Quyển 1 - Chương 42: Thăm dò
44
Quyển 1 - Chương 43: Nhiệm vụ
45
Quyển 1 - Chương 44: Thân phận
46
Quyển 1 - Chương 45: Dạo chơi trên sông
47
Quyển 1 - Chương 46: Rớt xuống sông
48
Quyển 1 - Chương 47
49
Quyển 1 - Chương 48
50
Quyển 1 - Chương 49
51
Quyển 1 - Chương 50
52
Quyển 1 - Chương 51
53
Quyển 2 - Chương 52
54
Quyển 2 - Chương 53
55
Quyển 2 - Chương 54
56
Quyển 2 - Chương 55
57
Quyển 2 - Chương 56
58
Quyển 2 - Chương 57: Rời Kinh Đi Bắc Cảnh
59
Quyển 2 - Chương 58: Rời Kinh Đi Bắc Cảnh (Ii)
60
Quyển 2 - Chương 59: Đổi Thay Diệu Kỳ
61
Quyển 2 - Chương 60: Bệnh Cũ
62
Quyển 2 - Chương 61: Thanh Tỉnh
63
Quyển 2 - Chương 62: Vượt Núi
64
Quyển 2 - Chương 63: Bắc Vương Phủ
65
Quyển 2 - Chương 64: Yên Tiệc (I)
66
Quyển 2 - Chương 65: Yến Tiệc (Ii)
67
Quyển 2 - Chương 66: Yến hội
68
Quyển 2 - Chương 67: Hoàng nê hà
69
Quyển 2 - Chương 68: Nổi sóng
70
Quyển 2 - Chương 69: Thiên tuyệt tán
71
Quyển 2 - Chương 70: Không buông tay
72
Quyển 2 - Chương 71: Tổn thương
73
Quyển 2 - Chương 72: Khám bệnh từ thiện
74
Quyển 2 - Chương 73: Giết gà
75
Quyển 2 - Chương 74: Tình yêu và tổn thương
76
Quyển 2 - Chương 75: Tiếp chỉ
77
Quyển 2 - Chương 76: Lễ khởi công
78
Quyển 2 - Chương 77: Minh thưởng cường bức (ăn cướp trắng trợn)
79
Quyển 2 - Chương 78: Độc cốc mê tình
80
Quyển 2 - Chương 79: Ba người cùng đau
81
Quyển 2 - Chương 80: Yêu hận chung đường
82
Quyển 2 - Chương 81: Hợp tác
83
Quyển 2 - Chương 82: Đau cũng cam lòng
84
Quyển 2 - Chương 83: Hữu duyên vô phận
85
Quyển 3 - Chương 1: Bắt đầu tiếp nhận
86
Quyển 3 - Chương 2: Suy nghĩ chu toàn
87
Quyển 3 - Chương 3: Kiếm tiền
88
Quyển 3 - Chương 4: Có thai
89
Quyển 3 - Chương 5: Không thể kiềm chế
90
Quyển 3 - Chương 6: Dựng xây tân thành
91
Quyển 3 - Chương 7: Hữu ý
92
Quyển 3 - Chương 8: Thay đổi chiến lược
93
Quyển 3 - Chương 9: Kỳ diệu máy thai *
94
Quyển 3 - Chương 10: Trúc tu lộ (xây tường thành, mở đường xá)
95
Quyển 3 - Chương 11: Thương cơ vô hạn
96
Quyển 3 - Chương 12: Nam nhân mỹ sắc
97
Quyển 3 - Chương 13: Thiếu Chủ Trầm Gia
98
Quyển 3 - Chương 14: Tay trong tay
99
Quyển 3 - Chương 15: Đấu thầu
100
Quyển 3 - Chương 16: Đấu thầu (2)
101
Quyển 3 - Chương 17: Ra là thế
102
Quyển 3 - Chương 18: Chỉ cưới nàng
103
Quyển 3 - Chương 19: Thêm nỗi muộn phiền
104
Quyển 3 - Chương 20: Mở ra ký ức
105
Quyển 3 - Chương 21: Bỏ lỡ cơ hội tốt
106
Quyển 3 - Chương 22: Bên nhau hạnh phúc
107
Quyển 3 - Chương 23: Yêu và được yêu
108
Quyển 4 - Chương 1: Chấp nhất cuồng điên
109
Quyển 4 - Chương 2: Đau xé lòng
110
Quyển 4 - Chương 3: Trở lại vương phủ
111
Quyển 4 - Chương 4: Dậy sóng
112
Quyển 4 - Chương 5: Bắt đầu
113
Quyển 4 - Chương 6: Nhổ cỏ tận gốc
114
Quyển 4 - Chương 7: Hòa làm một
115
Quyển 4 - Chương 8: Hình ảnh đẹp nhất
116
Quyển 4 - Chương 9: Hồi kinh
117
Quyển 4 - Chương 10: Canh phòng cẩn mật
118
Quyển 4 - Chương 11: Dẫn lửa thiêu thân
119
Quyển 4 - Chương 12: Mẹ nào con nấy
120
Quyển 4 - Chương 13: Cung yến
121
Quyển 4 - Chương 14: Tiểu miêu chơi xấu
122
Quyển 4 - Chương 15: Thăm tướng phủ
123
Quyển 4 - Chương 16: Cha con dĩ bác
124
Quyển 4 - Chương 17: Ngày giỗ phong ba
125
Quyển 4 - Chương 18: Người tốt hơn
126
Quyển 4 - Chương 19: Thái hậu tức giận
127
Quyển 4 - Chương 20: Tiến cung làm khách
128
Quyển 4 - Chương 21: Không thể giữ lại
129
Quyển 4 - Chương 22: Mượn đao giết người
130
Quyển 4 - Chương 23: Phương vu sảy thai
131
Quyển 5 - Chương 1: Trở về bắc cảnh
132
Quyển 5 - Chương 2: Giang dĩ bác cầu hôn
133
Quyển 5 - Chương 3: Những ngày chuẩn bị
134
Quyển 5 - Chương 4: Đại hôn lễ
135
Quyển 5 - Chương 5: Áo cưới
136
Quyển 5 - Chương 6: Phí hoài đêm xuân
137
Quyển 5 - Chương 7: Thờ ơ đứng nhìn
138
Quyển 5 - Chương 8: Không thể không cược
139
Quyển 5 - Chương 9
140
Quyển 5 - Chương 10
141
Quyển 5 - Chương 11: Ai cũng có tâm tư
142
Quyển 5 - Chương 12: Nợ ân tình
143
Quyển 5 - Chương 13: Kết cục (thượng)
144
Quyển 5 - Chương 14: Kết cục (hạ)