Chương 97: Cho mượn

Cung Phượng Từ.

Khang phi vừa vào cửa liền nhìn thấy một bầy oanh oanh yến yến* đang vây quang tân sủng Tôn Tiệp dư nói cười. Chu Cẩm phi cũng mới tiến vào, nhìn thấy như vậy thì rất không phục. Khang phi gọi một tiếng, “Tỷ tỷ.”

(*chim oanh chim yến)

Chu Cẩm phi quay đầu lại, cười nói: “Chúng ta đúng là chân trước chân sau nha.”

Theo sau Khang phi vào là Giang Mỹ nhân. Nàng nghe xong cũng cười nói: “Thần thiếp cùng hai vị nương nương cũng đúng là chân trước chân sau.”

Khang phi cùng Chu Cẩm phi đều thiện ý khẽ cười. Tôn Tiệp dư ở một bên nghe thấy, nói: “Lời này của Giang Mỹ nhân là không để ý đến thân phận rồi. Khang phi nương nương và Cẩm phi nương nương là thân phận gì, ngươi lại là thân phận gì, sao có thể vơ đũa cả nắm được?”

Chu Cẩm phi vốn dĩ nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Tôn Tiệp dư rất không vừa mắt, nghe nói hôm qua Hoàng thượng ngủ lại Loan Hương Cư, chẳng trách hôm nay nàng ta lại càng ngông cuồng như vậy. Đang muốn mở miệng, lại bị Khang phi kéo lại. Chu Cẩm phi không cam lòng quay đầu, thấy Khang phi nháy mắt ra hiệu với mình, rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo lại, oán hận trừng mắt nhìn Tôn Tiệp dư một cái, lúc này mới đến chỗ của mình ngồi xuống.

Giang Mỹ nhân đương nhiên không dám giống như Chu Cẩm phi, chỉ cúi đầu không nói lời nào, yên lặng đến vị trí của mình ngồi xuống.

Tôn Tiệp dư thấy mình nói chuyện như vậy cũng không ai quản, không khỏi lại càng liều lĩnh hơn. Nàng đến trước mặt Khang phi, thi lễ nói: “Khang phi nương nương, năm mới Hoàng thượng thưởng cho người một bộ vũ y, thần thiếp thấy kiểu dáng mới mẻ, hơn nữa thần thiếp lại thích khiêu vũ, không biết thần thiếp có thể mượn xem một chút hay không?”

Khang phi nhẹ nhàng cười, hỏi: “Tôn Tiệp dư muốn mượn Hoa thái nghê thường?”

“Đúng vậy. Không biết Khang phi nương nương có đồng ý hay không?” Tôn Tiệp dư thấy vẻ mặt Khang phi hiền lành, lá gan cũng lớn hơn.

“Một bộ vũ y mà thôi, sao lại không đồng ý được? Hơn nữa Tôn Tiệp dư mượn để xem, không phải mượn để mặc. Bổn cung cũng không phải người keo kiệt. Lát nữa, ngươi phái cung nữ đến lấy đi.”

Tôn Tiệp dư hơi biến sắc. Quả thật nàng định mượn sẽ không trả lại. Nói mượn để xem đương nhiên chỉ là cái cớ, xiêm y kia hoa lệ vô cùng, nàng chưa từng thấy bao giờ. Mặc nó khiêu vũ nhất định sẽ rất đẹp. Ban thưởng cho Khang phi không biết khiêu vũ, chẳng phải là phung phí của trời sao? Mặc dù Khang phi nói như vậy, nhưng Tôn Tiệp dư cũng không quá để bụng. Hiện tại nàng được sủng ái, ngày nào đó mặc Hoa thái nghê thường ở trước mặt Hoàng thượng biểu diễn một phen, Hoàng thượng sẽ lập tức biết vũ y này thưởng sai người rồi, sau đó sẽ thưởng lại cho nàng, có gì là không thể?

“Vậy, đa tạ Khang phi nương nương.”

Chu Cẩm phi thấy ánh mắt tính kế của Tôn Tiệp dư, quay đầu cũng thấy ánh mắt mưu tính ngầm của Khang phi. Chẳng qua mưu tính của Khang phi giấu thật sự rất sâu. Sâu đến mức nếu không phải người quen biết, sẽ không thể nhìn ra.

Thỉnh an trở về, quả nhiên cung nữ của Tôn Tiệp dư tìm tới cửa. Khang phi phân phó Thiên Linh đem Hoa thái nghê thường giao cho nàng. Tuy rằng trong lòng Thiên Linh rất không muốn, nhưng vẫn giao y phục ra.

Lúc này Như Quyên, Thiên Linh đều căm giận bất bình. Dương Quỳnh đứng ở vị trí của mình, tuy rằng không nói lời nào, nhưng cũng cảm thấy Khang phi đã quá nhường nhịn rồi.

Khang phi nhìn mấy người các nàng cười nói: “Chút chuyện nhỏ này lại làm các ngươi tức giận thành như vậy?”

“Nương nương, Tôn Tiệp dư kia thật sự khinh người quá đáng!” Như Quyên nói.

“Nàng là tân sủng, đương nhiên ngạo mạn. Chuyện trong cung không phải đều là như vậy sao? Phong thủy luân chuyển, có lên ắt sẽ có xuống. Để tùy nàng đi.” Khang phi thản nhiên nói.

Thiên Linh luôn không nói nhiều, lúc này cũng không nhịn được nữa, nói: “Nương nương, Tôn Tiệp dư ngang ngược như vậy, nô tì nghĩ, y phục kia chắc chắn nàng sẽ không trả lại cho người.”

Khang phi cười nói: “Tất nhiên nàng sẽ không trả lại.” Một câu này, làm cho Thiên Linh cùng Như Quyên đều kinh ngạc nhìn Khang phi. Nếu không trả lại, vì sao còn muốn đưa cho nàng? Khang phi tiếp tục nói: “Bổn cung chính là muốn cho nàng biết, đồ của Cung Lung Hoa ta, nàng lấy không được.”

Trong phòng không có kẻ ngu dốt. Khang phi nói đến đây, mấy người đều hiểu được. Khang phi là đang tương kế tựu kế, đào hố cho Tôn Tiệp dư nhảy vào. Trên mặt Thiên Linh cùng Như Quyên đều hiện nụ cười. Khang phi nhìn các nàng vui mừng như trẻ nhỏ, lắc lắc đầu. Không thể nhẫn, thì không thể làm đại sự.

Tôn Tiệp dư lấy được Hoa thái nghê thường, ánh mắt chăm chú, nhìn hơn nửa ngày cũng không nhìn ra được đây là loại vải dệt gì. Vuốt thì trơn mượt, cầm lại nhẹ nhàng.

Thiên Thanh nói: “Nương nương, nếu người mặc bộ này thì nhất định chính là quốc sắc thiên hương.”

Tôn Tiệp dư đang có ý đó, lập tức thay đồ. Quả nhiên Hoa thái nghê thường không giống với những bộ vũ y khác, nhẹ nhàng phiêu dật, cảm giác giống như tiên tử. Thiên Thanh cùng mấy cung nữ khác đều tấm tắc khen ngợi.

Thiên Thanh nói: “Nương nương, vũ y này giống như được làm ra cho người vậy, thật sự quá hợp!”

Một cung nữ khác tên Thủy Bích cũng nói: “Vũ y này đáng ra nên ban cho nương nương chúng ta mới phải. Tại sao lại thưởng cho Cung Lung Hoa?”

Thiên Thanh nói: “Nhất định là Khang phi nương nương nhìn thấy vũ y này trước, nên xin Hoàng thượng thưởng cho nàng.”

Thủy Bích nói: “Khang phi nương nương lại không biết múa, cần vũ y làm gì? Không bằng để nương nương chúng ta mặc.”

Tôn Tiệp dư quay mấy vòng, càng cảm thấy mình mặc vũ y này rất hợp. Không nhịn được nhảy một khúc, cảm thấy so với bất cứ lúc nào cũng có cảm giác hơn, lập tức vui sướng dị thường.

Thiên Thanh đề nghị nói: “Nương nương, người mặc bộ y phục này đi gặp Hoàng thượng đi. Hoàng thượng vừa thấy sẽ thưởng bộ y phục này cho người ngay.”

Vốn Tôn Tiệp dư cũng muốn làm như vậy, nhưng ngẫm lại hay là thôi đi. Đối phương suy cho cùng cũng là Khang phi, là một trong tứ phi chỉ đứng sau Hoàng hậu. Trong cung vẫn luôn đồn đại là Khang phi không dễ chọc, cũng không biết là thật hay giả. Nói thế nào thì mình cũng mới chỉ là một Tiệp dư, ngay cả cửu tần cũng không phải, ngang nhiên chống lại Khang phi như vậy, có chút không khôn ngoan. Huống chi mấy lần trước khiêu khích Khang phi, Khang phi cũng không có động tĩnh gì. Loại tình huống này chỉ có hai khả năng, nếu không phải đối phương quá khiếp nhược, thì chính là đối phương đang chờ cơ hội phản công. Bất luận là cái nào, mình cũng không cần phải nhanh như vậy đã đối nghịch với Khang phi. Vẫn nên chờ một chút, xem phản ứng của Khang phi rồi nói sau.

Cứ như vậy bình an vô sự qua tháng Giêng. Tôn Tiệp dư không nhắc lại chuyện vũ y, Khang phi cũng giống như đã quên mất.

“Gần đây Khang phi đang làm gì? Ta nghe nói nàng hồi cung thì không ra ngoài nữa, ngay cả Chu Cẩm phi muốn gặp nàng cũng chỉ có thể đến Cung Lung Hoa.” Tôn Tiệp dư rốt cuộc vẫn là chột dạ, sợ Khang phi đóng cửa không ra là vì đang tính kế mình.

Thiên Thanh nói: “Nô tì cũng không biết. Người của Cung Lung Hoa đều rất kín miệng. Không hỏi được cái gì.”

“Như vậy thì càng phải biết.” Tôn Tiệp dư tính toán, nói với Thiên Thanh, “Ngươi đi tìm một nha đầu thông mình, đến Cung Lung Hoa nghe ngóng chút tình hình.”

Thiên Thanh phái người đi. Không quá nửa ngày liền nghe nói Cung Lung Hoa phát hiện người lạ, bị nhóm thái giám trong cung bắt được, đánh gần chết, bỏ lại ở bên ngoài. Tôn Tiệp dư vội vàng lệnh Thiên Thanh đi xem, quả nhiên là tiểu cung nữ các nàng phái đi.

Tôn Tiệp dư không dám đưa người về Loan Hương Cư, lệnh cho thái giám kiểm tra đưa tiểu cung nữ đến một chỗ hẻo lánh, để nàng tự mình tra hỏi.

“Ngươi nhìn thấy cái gì?”

Tiểu cung nữ nằm trên mặt đất, yếu ớt nói: “Nô tì không nhìn được bất cứ thứ gì.”

“Phế vật!” Tôn Tiệp dư mắng một tiếng, lại hỏi: “Các nàng hỏi ngươi những gì?”

Tiểu cung nữ cố hết sức lắc đầu, “Cái gì cũng không hỏi. Gặp mặt liền đánh, nô tì còn không biết xảy ra chuyện gì thì đã bị đánh đến bất tỉnh.”

“Nương nương.” Thiên Thanh nói: “Nếu Khang phi nương nương muốn tra xét thì nhất định đã đưa nàng đến Chấp Hình Ti. Làm như thế này, ý tứ chính là không muốn truy cứu.”

Tôn Tiệp dư cảm thấy có lý, thấy tiểu cung nữ bị thương rất nặng nhưng tính mạng ngược lại không đáng lo. Để nàng ở chỗ này thì càng phiền phức, đành phải đưa nàng về Loan Hương Cư.

“Tại sao không truy cứu?” Dương Quỳnh khó hiểu.

Khang phi nhìn mấy ngón tay của mình, chậm rãi nói: “Bổn cung chỉ muốn dọa Tôn Tiệp dư. Một chút thiệt nhỏ này, để nàng ăn cũng không có ý nghĩa.”

Dương Quỳnh xoay xoay cái cổ, cảm thấy Tôn Tiệp dư này đúng là tự tìm đường chết. Bây giờ ánh mắt Khang phi nhìn nàng, giống như đang nhìn miếng thịt trên thớt vậy.

Lại qua hơn nửa tháng, hôm nay Khang phi gọi Dương Quỳnh vào phòng luyện vũ lần thứ hai, “Bổn cung cho ngươi xem thiên sí vũ một lần nữa, ngươi nhìn xem cảm giác như thế nào?”

Dương Quỳnh vừa nghe xong thì cảm thấy áp lực trong nháy mắt gia tăng. Lần trước đại khái là vì trả lời không tốt, làm cho nàng hơn một tháng qua không được xem múa. Lần này nên đáp như thế nào? Múa tốt hay không tốt?

Khang phi hoàn toàn không để ý đến rối rắm trong lòng Dương Quỳnh, đi tới giữa phòng, bắt đầu múa. Dương Quỳnh đã xem qua thiên sí vũ một lần, lần này Khang phi múa vẫn hoàn toàn giống như lần trước. Bởi vì cơ hội hiếm có, Dương Quỳnh xem vô cùng chăm chú. Dần dần, Dương Quỳnh phát hiện ra, vũ đạo của Khang phi không giống như lần trước. Động tác vẫn như vậy, nhưng cảm giác lại hoàn toàn thay đổi. Rất nhanh, Dương Quỳnh phát hiện mình hoàn toàn không thể suy nghĩ được nữa, ánh mắt dõi theo vũ tư của Khang phi, dĩ nhiên lại không dứt ra được.

Khúc múa hoàn tất, Dương Quỳnh gần như quên cả hô hấp. Cho đến khi Khang phi đi tới hỏi cảm giác của nàng, thì Dương Quỳnh mới phát giác mình dĩ nhiên khóc, “Ta...” Miệng nàng động nửa ngày, thế nhưng lại không thể tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung khúc múa vừa rồi.

Khang phi cẩn thận quan sát vẻ mặt của Dương Quỳnh, một lúc sau cười nói: “Đây chính là hiệu quả mà bổn cung cần.”

“A?” Dương Quỳnh không hiểu. Điệu múa này là phải múa cho người ta khóc hay sao?

Nhưng Khang phi lại không hảo tâm giải thích cho nàng, chỉ thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.” Thiên sí vũ múa thành công, đối với nàng không có ích lợi gì đáng nói, nhưng đối với Lục Khuynh Nương lại khác.

Mười chín tháng hai, tin tức truyền đến, Lục Khuynh Nương đã về tới đế đô. Khoảng ngày hai mươi sẽ vào cung diện Thánh.

Loại tin tức này là không đùa được. Tôn Tiệp dư cũng nhận được tin. Nàng hưng phấn nói: “Lục sư phụ muốn vào cung!”

Thiên Thanh nói: “Nô tì nghe nói, Lục sư phụ với tiên Thái hậu có chút giao tình, chỉ là Lục sư phụ không chịu nói mà thôi. Xem ra Hoàng thượng rất kính trọng Lục sư phụ.”

Tôn Tiệp dư gật đầu nói: “Không sai. Nếu Lục sư phụ tiến cung, nhất định sẽ triệu ta vào, đến lúc đó tất nhiên là muốn ta khiêu vũ trợ hứng.”

“Nương nương, khi đó người có thể mặc bộ Hoa thái nghê thường, áp chế danh tiếng của tất cả mọi người rồi.” Thiên Thanh cũng hưng phấn theo.

Đang suy nghĩ, có tiểu cung nữ vào bẩm báo, nói nữ quan Thanh Diệp của Cung Lung Hoa đang đợi ở cửa.

Nụ cười của Tôn Tiệp dư cứng lại trên mặt, “Lúc này nàng tới làm gì?”

Thiên Thanh nói: “Nhất định là đến đòi bộ Hoa thái nghê thường kia!”

Tôn Tiệp dư cười lạnh: “Ta còn tưởng Khang phi nương nương lợi hại thế nào, đây còn không phải là sợ ngày mai ta đoạt mất danh tiếng của nàng sao. Ngươi đi đuổi nàng đi, nói bổn cung đi vắng, y phục cũng phải có bổn cung quyết định mới dám trả lại.”

“Vâng.” Thiên Thanh lĩnh mệnh đi ra cửa, thấy Dương Quỳnh đang chờ ở ngoài, đi cùng còn có một cung nữ, chính là Yên Xảo ngày ấy khắc khẩu với nàng.

Editor: Nhá hàng trước đã :V mai tính sau

Chapter
1 Chương 1-1: Tiết tử
2 Chương 1-2: Xuyên không
3 Chương 2: Lộ diện
4 Chương 3: Khang phi
5 Chương 4: Đưa cơm
6 Chương 5: Hạ độc
7 Chương 6: Liên minh
8 Chương 7: Song sinh
9 Chương 8: Thích khách
10 Chương 9: Tặng lễ
11 Chương 10: Chuyển cơ
12 Chương 11: Phục vị
13 Chương 12: Cẩm phi
14 Chương 13: Theo dõi
15 Chương 14: Điều tra
16 Chương 15: Trúng độc
17 Chương 16: Đánh chết
18 Chương 17: Bóng đen
19 Chương 18: Viết chữ
20 Chương 19: Chiêu nghi
21 Chương 20: Lễ phục
22 Chương 21: Nô tài
23 Chương 22: Phạt quỳ
24 Chương 23: Chiến tranh lạnh
25 Chương 24: Mảnh giấy
26 Chương 25: Xem bệnh
27 Chương 26: Trị thương
28 Chương 27: Hoàng hậu
29 Chương 28: Trang điểm
30 Chương 29: Yến hội
31 Chương 30: Liều mạng
32 Chương 31: Dưỡng thương
33 Chương 32: Cảm tạ
34 Chương 33: Thục phi
35 Chương 34: Hứa hẹn
36 Chương 35: Thăm bệnh
37 Chương 36: Mục đích
38 Chương 37: Phong hàn
39 Chương 38: Thân thế
40 Chương 39: Mời khách
41 Chương 40: Đỏ mặt
42 Chương 41: Tra hỏi
43 Chương 42: Bắt người
44 Chương 43: Câu đố
45 Chương 44: Viết chữ
46 Chương 45: Áo lông cáo
47 Chương 46: Phát hiện
48 Chương 47: Thủ lĩnh
49 Chương 48: Xuân dương
50 Chương 49: Thổ lộ
51 Chương 50: Xảy ra chuyện
52 Chương 51: Cắt cử
53 Chương 52: Lương tri
54 Chương 53: Lục soát cung
55 Chương 54: Cáo trạng
56 Chương 55: Đối thực
57 Chương 56: Bảo kiếm
58 Chương 57: Lo lắng
59 Chương 58: Giúp đỡ
60 Chương 59: Nguyên do
61 Chương 60: Chứng cứ
62 Chương 61: Đối thoại
63 Chương 62: Dứt khoát
64 Chương 63: Lệnh bài
65 Chương 64: Phong thưởng
66 Chương 65: Hiến nghệ
67 Chương 66: Tử gián
68 Chương 67: Ngày trước
69 Chương 68: Ấm giường
70 Chương 69: Nữ quan
71 Chương 70: Giật dây
72 Chương 71: Mưu tính
73 Chương 72: Cầu viện
74 Chương 73: Làm chủ
75 Chương 74: Nhắc nhở
76 Chương 75: Giấu diếm
77 Chương 76: Bắt cung
78 Chương 77: Giải thoát
79 Chương 78: Công thẩm
80 Chương 79: Phản cung
81 Chương 80: Tình ý
82 Chương 81: Bạch đào
83 Chương 82: Chịu hình
84 Chương 83: Thả người
85 Chương 84: Trị thương
86 Chương 85: Thanh tỉnh
87 Chương 86: Khảo nghiệm
88 Chương 87: Tức giận
89 Chương 88: Uống rượu
90 Chương 89: Năm mới
91 Chương 90: Vũ phổ
92 Chương 91: Thủ thương
93 Chương 92: Bác gân
94 Chương 93: Quan sát
95 Chương 94: Vũ đạo
96 Chương 95: Ngang ngược
97 Chương 96: Triền miên
98 Chương 97: Cho mượn
99 Chương 98: Yêu cầu
100 Chương 99: Giáo huấn
101 Chương 100: Thiên sí
102 Chương 101: Bí mật
103 Chương 102: Giảng giải
104 Chương 103: Mê man
105 Chương 104: Thức tỉnh
106 Chương 105: Tấn phong
107 Chương 106: Hiềm nghi
108 Chương 107: Quy hàng
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1-1: Tiết tử
2
Chương 1-2: Xuyên không
3
Chương 2: Lộ diện
4
Chương 3: Khang phi
5
Chương 4: Đưa cơm
6
Chương 5: Hạ độc
7
Chương 6: Liên minh
8
Chương 7: Song sinh
9
Chương 8: Thích khách
10
Chương 9: Tặng lễ
11
Chương 10: Chuyển cơ
12
Chương 11: Phục vị
13
Chương 12: Cẩm phi
14
Chương 13: Theo dõi
15
Chương 14: Điều tra
16
Chương 15: Trúng độc
17
Chương 16: Đánh chết
18
Chương 17: Bóng đen
19
Chương 18: Viết chữ
20
Chương 19: Chiêu nghi
21
Chương 20: Lễ phục
22
Chương 21: Nô tài
23
Chương 22: Phạt quỳ
24
Chương 23: Chiến tranh lạnh
25
Chương 24: Mảnh giấy
26
Chương 25: Xem bệnh
27
Chương 26: Trị thương
28
Chương 27: Hoàng hậu
29
Chương 28: Trang điểm
30
Chương 29: Yến hội
31
Chương 30: Liều mạng
32
Chương 31: Dưỡng thương
33
Chương 32: Cảm tạ
34
Chương 33: Thục phi
35
Chương 34: Hứa hẹn
36
Chương 35: Thăm bệnh
37
Chương 36: Mục đích
38
Chương 37: Phong hàn
39
Chương 38: Thân thế
40
Chương 39: Mời khách
41
Chương 40: Đỏ mặt
42
Chương 41: Tra hỏi
43
Chương 42: Bắt người
44
Chương 43: Câu đố
45
Chương 44: Viết chữ
46
Chương 45: Áo lông cáo
47
Chương 46: Phát hiện
48
Chương 47: Thủ lĩnh
49
Chương 48: Xuân dương
50
Chương 49: Thổ lộ
51
Chương 50: Xảy ra chuyện
52
Chương 51: Cắt cử
53
Chương 52: Lương tri
54
Chương 53: Lục soát cung
55
Chương 54: Cáo trạng
56
Chương 55: Đối thực
57
Chương 56: Bảo kiếm
58
Chương 57: Lo lắng
59
Chương 58: Giúp đỡ
60
Chương 59: Nguyên do
61
Chương 60: Chứng cứ
62
Chương 61: Đối thoại
63
Chương 62: Dứt khoát
64
Chương 63: Lệnh bài
65
Chương 64: Phong thưởng
66
Chương 65: Hiến nghệ
67
Chương 66: Tử gián
68
Chương 67: Ngày trước
69
Chương 68: Ấm giường
70
Chương 69: Nữ quan
71
Chương 70: Giật dây
72
Chương 71: Mưu tính
73
Chương 72: Cầu viện
74
Chương 73: Làm chủ
75
Chương 74: Nhắc nhở
76
Chương 75: Giấu diếm
77
Chương 76: Bắt cung
78
Chương 77: Giải thoát
79
Chương 78: Công thẩm
80
Chương 79: Phản cung
81
Chương 80: Tình ý
82
Chương 81: Bạch đào
83
Chương 82: Chịu hình
84
Chương 83: Thả người
85
Chương 84: Trị thương
86
Chương 85: Thanh tỉnh
87
Chương 86: Khảo nghiệm
88
Chương 87: Tức giận
89
Chương 88: Uống rượu
90
Chương 89: Năm mới
91
Chương 90: Vũ phổ
92
Chương 91: Thủ thương
93
Chương 92: Bác gân
94
Chương 93: Quan sát
95
Chương 94: Vũ đạo
96
Chương 95: Ngang ngược
97
Chương 96: Triền miên
98
Chương 97: Cho mượn
99
Chương 98: Yêu cầu
100
Chương 99: Giáo huấn
101
Chương 100: Thiên sí
102
Chương 101: Bí mật
103
Chương 102: Giảng giải
104
Chương 103: Mê man
105
Chương 104: Thức tỉnh
106
Chương 105: Tấn phong
107
Chương 106: Hiềm nghi
108
Chương 107: Quy hàng