Chương 82: Chịu hình

Chấp Hình Ti.

Trong tiềm thức Dương Quỳnh, nơi truyền thuyết này nhất định phải âm trầm khủng bố một chút. Dụng cụ tra ấn bày đầy đất, sau đó trên mặt đất là máu tươi đọng lại thành màu đen. Nhưng nằm ngoài dự kiến của nàng, Chấp Hình Ti hoàn toàn không phải như vậy. Tuy rằng không tính là ấm áp, nhưng tuyệt đối không âm trầm.

Dương Quỳnh bị đưa vào một gian phòng, có chút giống với nha môn công đường trong phim truyền hình. Dương Quỳnh vừa nhìn thấy như vậy, đoán chừng là phải hầu tòa rồi.

Trong phòng có hơn mười cung nữ đứng ở hai bên, bộ dạng đều vô cùng đanh thép. Ở giữa là hai nữ nhân đang ngồi, một người trong đó là Doãn Cung Chính của Cung Chính Cục, người còn lại Dương Quỳnh không biết.

Doãn Cung Chính thấy Dương Quỳnh bị dẫn vào, nhưng vẫn khách khí nói: “Nữ quan Thanh Diệp đã được bỏ cung tịch, đương nhiên không giống những cung nữ khác. Người đâu, dọn chỗ.”

Không nghĩ tới còn có thể được ngồi, Dương Quỳnh có chút thụ sủng nhược kinh.

“Mời nữ quan Thanh Diệp tiến lên, chỉ là xin ý kiến một vài tình huống mà thôi.” Doãn Cung Chính nói chuyện vẫn rất khách khí. Bên cạnh có cung nữ đưa lên một bản ghi chép. Dương Quỳnh nhận lấy xem kỹ. Nghi hoặc trong lòng đại khái đã rõ ràng được vài phần.

Hóa ra khi Trần Chiêu nghi thừa nhận mình chính là chủ mưu đằng sau chuyện ám sát thì đồng thời cũng khai ra một số đồng đảng. Một trong số đó chính là Dương Quỳnh. Trần Chiêu nghi xác nhận Dương Quỳnh cũng là người biết rõ chuyện này, cho nên trước đó mới có chuẩn bị sẵn. Ở bữa tiệc tẩy trần một mình địch lại mấy tên thích khách, cứu Khang phi cùng Chu Cẩm phi. Sau đó danh lợi song thu, trở thành tâm phúc trong cung. Chuyện này cũng được Hoắc Tiệp dư chứng thực. Nàng cũng nhận được tin tức, cho nên trước đêm yến tiệc mới cố ý sinh bệnh, tránh được một trận tàn sát.

Dương Quỳnh xem hết bản ghi chép, ngẩng đầu nhìn Doãn Cung Chính, chờ câu hỏi của nàng.

Doãn Cung Chính ho nhẹ một tiếng, “Nữ quan Thanh Diệp, lời Trần Chiêu nghi nói có phải là thật hay không?”

“Hoàng toàn là nói bậy.” Dương Quỳnh đáp.

Doãn Cung Chính gật đầu, “Thế nhưng quả thật là ngươi thông qua chuyện lần đó mà lập đại công. Ngươi là một cung nữ nho nhỏ, làm sao lại có bản lĩnh lớn như vậy, một mình địch lại mấy tên thích khách?”

Dương Quỳnh nhíu mày. Đây là logic kiểu gì vậy? Ta cứu người chẳng lẽ cũng sai sao? “Cung Chính đại nhân, ta tập võ cũng chỉ là để phòng thân. Ngày đó tình hình khẩn cấp, nếu ta là cung nữ của Khang phi nương nương, đương nhiên muốn bảo hộ nàng chu toàn. Lập công hay không lập công, lúc ấy ta không có cơ hội để suy nghĩ. Cung Chính đại nhân, người nên biết, vì cứu hai vị nương nương, ta suýt nữa bỏ mạng, người cảm thấy ta sẽ dùng mạng đánh cược để lập đại công sao? Loại chuyện buôn bán lỗ vốn như vậy, đại nhân sẽ làm sao?”

Doãn Cung Chính thay đổi sắc mặt, nữ nhân ở bên cạnh nàng lớn tiếng nói: “Cung Chính đại nhân việc gì phải cùng nàng vô nghĩa, đã vào Chấp Hình Ti, đều phải nếm chút khổ mới chịu nói thật.”

Sắc mặt Dương Quỳnh cũng trầm xuống. Nàng không phải người nóng tính. Nếu là nói chuyện hòa nhã thì thế nào cũng được, nhưng nếu là mạnh bạo, nàng chung quy cũng đã từng giết người, vẫn sẽ có vài phần hung ác.

“Không biết vị này là...”

Doãn Cung Chính giới thiệu nói: “Vị này chính là cung nữ chấp sự (quản lý, trông coi) Chấp Hình Ti, Ly Yên cô cô.”

“Thanh Diệp tiếp kiến Ly Yên cô cô.” Dương Quỳnh khẽ gật đầu.

Nhưng Ly Yên sẽ không hòa nhã như Doãn Cung Chính. Nàng chưởng quản Chấp Hình Ti, là tâm phúc của Hoàng hậu. Đối với Thanh Diệp, nàng cũng đã nghe qua. Gần đây là cung nữ có danh tiếng nhất trong cung, hôm nay gặp cũng không thấy có gì đặc biệt.

“Trần Chiêu nghi đã khai ra ngươi, coi như ngươi không phải đồng mưu, nhất định cũng là người biết chuyện. Cụ thể như thế nào, ngươi còn không mau khai ra!” Ly Yên cao giọng nói.

Dương Quỳnh biết hôm nay gặp phải người không nói lý lẽ. Nàng cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Ly Yên, “Ly Yên cô cô, ta cùng với Trần Chiêu nghi xưa nay chưa từng qua lại, việc này lại là đại sự liên quan đến sinh tử, làm sao ta có thể biết được? Chẳng lẽ chỉ bằng lời nói một phía của Trần Chiêu nghi đã có thể định tội ta sao? Trần Chiêu nghi đã là người phải chết, đương nhiên muốn kéo theo nhiều người. Ta cứu Khang phi nương nương, phá hỏng kế hoạch của nàng, sớm đã bị nàng coi là cừu định. Dưới lập trường như vậy, lời của nàng cũng có thể tin sao?”

Ly Yên cười lạnh nói: “Thanh Diệp, đều nói ngươi không giỏi ăn nói. Theo ta thấy, lời đồn đại sai rồi. Xem cái miệng giả dối này, ra vẻ thông thạo, rõ ràng là xảo ngôn ngụy biện, ý đồ đổi trắng thay đen, vì mình cởi tội.”

Dương Quỳnh cảm thấy đời này mình chưa từng gặp phải người nào không nói lý lẽ như vậy. Chẳng lẽ Chấp Hình Ti trong truyền thuyết chính là nơi đức hạnh như thế này sao? Nàng liếc mắt nhìn Doãn Cung Chính, “Cung Chính đại nhân nói thế nào?”

Doãn Cung Chính dường như có chút khó xử, “Nữ quan Thanh Diệp, ta khuyên ngươi vẫn nên nói ra sự thật là tốt nhất.”

Dương Quỳnh nghe được lời này, hoàn toàn thất vọng rồi. Nàng lạnh lùng cười, “Sự thật là Trần Chiêu nghi nói hưu nói vượn, muốn kéo ta làm đệm lưng.”

“Ta thấy ngươi là muốn thoát tội mới đúng.” Lông mày của Ly Yên đều sắp dựng thẳng lên.

Dương Quỳnh nhìn chằm chằm Ly Yên, nói: “Nếu Ly Yên cô cô nhận định Thanh Diệp có tội, thì việc gì phải tiếp tục thẩm tra? Người trực tiếp định tội ta không phải là được rồi sao? Chúng ta còn ở nơi này mò mẫm làm trễ thì giờ làm gì?”

Ly Yên biến sắc, cả giận nói: “Đương nhiên là cần khẩu cung của ngươi! Nếu không ai ở chỗ này tốn thời gian với ngươi?”

“Khẩu cung? Khẩu cung gì? Khẩu cung ta cùng với Trần Chiêu nghi là đồng mưu?” Dương Quỳnh cười đến vô cùng khinh thường, “Ly Yên cô cô, chính người viết một bản không phải là được rồi sao. Ta thấy chuyện này đầu đuôi người rõ ràng nhất, cần gì phải hỏi ta?”

Lời này hoàn toàn chọc giận Ly Yên. Nàng luôn luôn dựa vào khổ hình để bắt các cung nữ thái giám nhận tội. Đối với Dương Quỳnh tiên lễ hậu binh tất cả cũng chỉ vì e ngại Doãn Cung Chính ở đây. Không ngờ Thanh Diệp này không chỉ không nhận tội, còn châm chọc khiêu khích nàng. Loại chuyện này là rất nhiều năm nay nàng chưa từng gặp phải.

“Xem ra không dùng hình là ngươi không chịu khai. Người đâu, trước tiên đánh hai mươi đại bản!” Ly Yên ra lệnh một tiếng, lập tức có hai cung nữ to khỏe kéo Dương Quỳnh ép ngã xuống đất, còn có hai cung nữ khác cầm bản tử chuẩn bị động thủ.

“Ly Yên cô cô, ta kính ngươi là lão nhân trong cung, tư lịch* còn đó. Không ngờ ngươi lại thẩm tra vụ án như vậy. Dùng trọng hình, sao có thể có được chân tướng? Chẳng lẽ đây là kết quả Hoàng hậu nương nương muốn sao?” Cũng không phải Dương Quỳnh sợ hai mươi đại bản kia, nhưng có thể không bị đánh hoặc không cần bị đánh vẫn tốt hơn.

(*Tư lịch: tư cách và sự từng trải)

Doãn Cung Chính cũng cảm thấy không ổn. Ly Yên là tâm phúc của Hoàng hậu, nhưng nàng không phải. Làm thủ lĩnh của Cục Cung Chính, nàng không thể phụ thuộc vào bất kì thế lực bên nào, nếu không liền không xứng với một chữ “Chính“. Nhưng mà không phụ thuộc, lại cũng không thể đắc tội. Dương Quỳnh là tâm phúc của Khang phi, Doãn Cung Chính biết động Dương Quỳnh, thì chính là đắc tội với Khang phi. Thế nhưng Khang phi nương nương này là người không thể đắc tội nhất. Bỏ qua thân phận sủng phi của nàng không nói, vẻn vẹn chuyện phát sinh mấy tháng nay, chỉ cần tỉ mỉ ngẫm lại, liền phát hiện dường như chuyện nào cũng có ít nhiều liên quan đến Khang phi. Mỗi lần Doãn Cung Chính nghĩ đến đây, đều cảm thấy không rét mà run.

“Ly Yên, ngươi xem Thanh Diệp là nữ quan tứ phẩm, làm việc như vậy, hình như không quá thỏa đáng.” Chức quan của Doãn Cung Chính mặc dù ở phía trên Ly Yên, thế nhưng người ta là người của Hoàng hậu, dựa cây đại thụ được hóng mát mà.

Ly Yên luôn ngang ngược kiêu ngạo quen rồi. Ở trong Chấp Hình Ti này, nàng được quyền sinh sát tuyệt đối. Hơn nữa nàng cũng rất hưởng thụ loại quyền lợi này.

“Cung Chính đại nhân, người không thể mềm lòng. Những người này đều là như vậy, không đánh chắc chắn sẽ không nhận tội. Hoàng hậu nương nương còn chờ chúng ta hồi báo đó.”

Câu nói sau cùng dường như vô cùng có tác dụng, Doãn Cung Chính cũng không kiên trì nữa.

“Bắt đầu hành hình!” Theo tiếng ra lệnh của Ly Yên, đại bản rất nặng liền đánh xuống.

Cơ hồ là lần thứ nhất, Dương Quỳnh liền biết mình sai lầm rồi. Đại bản của Chấp Hình Ti nhất định là đặc chế (chế tạo đặc biệt), cảm giác đánh vào người đều chui vào trong thịt. Loại đau đớn như kim châm muối xát này trong nháy mắt liền bao phủ nàng.

Dựa vào ý chí cực kì cứng cỏi, Dương Quỳnh chịu qua hai mươi đại bản, sững người không nói tiếng nào, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, dính chặt vào tóc của nàng.

“Đúng là xương cốt cứng rắn.” Ly Yên đắc ý nhìn Dương Quỳnh nằm rạp trên mặt đất vô cùng chật vật. Mông Dương Quỳnh đã thành một màu đỏ thẫm, “Thế nào? Đã chịu nhận tội chưa?”

“Ngươi muốn ta nhận cái gì?” Dương Quỳnh biết mình không thể giả ngu nữa. Ly Yên này không biết bị ai sai khiến, xem ra là sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Nếu đã như vậy, thì cũng chỉ có thể tự mình tìm đường sống. Dương Quỳnh thủy chung tin tưởng, Khang phi sẽ cứu mình ra. Hiện tại nàng nhất định phải kéo dài thời gian, chờ Khang phi tới cứu.

“Đương nhiên là ngươi cùng đám người Trần Chiêu nghi bí mật mưu đồ.”

Dương Quỳnh ra vẻ trầm tư, “Ngươi cho ta suy nghĩ.”

Ly Yên càng thêm đắc ý nhìn thoáng qua Doãn Cung Chính, rõ ràng ra vẻ khoe khoang.

Thời gian Dương Quỳnh suy nghĩ chính là một nén nhang, cho đến khi Ly Yên ý thức được Dương Quỳnh căn bản là đang kéo dài thời gian, thẹn quá hóa giận lại đánh nàng hai mươi đại bản. Dương Quỳnh chịu được một nửa liền ngất đi, sau khi bị giội bát nước lạnh liền tỉnh lại, tiếp tục đánh, Dương Quỳnh lại bất tỉnh, lại bị giội nước lạnh.

Doãn Cung Chính không nhìn nổi nữa, ngăn lại nói: “Ly Yên, ngươi tiếp tục đánh như vậy nàng liền mất mạng.”

Ly Yên nhớ rõ Hoàng hậu đã phân phó, không được để Thanh Diệp chết. Cho nên nàng cũng không dám hạ tử thủ. Mắt thấy Dương Quỳnh quả thật không được tốt, liền nói: “Nếu Cung Chính đại nhân đã nói vậy, ta đương nhiên là phải làm theo. Người đâu, khiêng Thanh Diệp xuống, trông nom cẩn thận, không được để nàng chết.”

Doãn Cung Chính lúc này mới nhẹ thở ra một hơi. Nàng đứng dậy nhìn sắc trời liền nói: “Sắc trời không còn sớm, ta đi trước. Ngày mai lại đến thẩm vấn Thanh Diệp.”

“Vâng, cung tiễn Cung Chính đại nhân.” Ly Yên cung kính tiễn bước Doãn Cung Chính.

Cung Lung Hoa.

Khang phi tựa ở trên giường. Như Quyên đang cầm dùi mỹ nhân đấm chân cho nàng. Khang phi đọc sách trong chốc lát, nói: “Ngươi lui xuống đi. Bổn cung gọi ngươi lại tới.”

“Vâng.” Tuy rằng Như Quyên rất muốn hỏi Khang phi định cứu Thanh Diệp thế nào, nhưng nàng rốt cuộc vẫn không hỏi. Nàng tin Khang phi nhất định có biện pháp.

Sau khi Như Quyên rời khỏi, Khang phi nói: “Vào đi.”

Cửa sổ bên cạnh khẽ động, một người áo đen trở mình tiến vào: “Tham kiến nương nương.” Hắc y nhân nói. Hai con ngươi sáng ngời lóe quang.

Sau khi Trần Chiêu nghi xảy ra chuyện, Mặc Diệp giống như những nô tài khác bị bắt vào Chấp Hình Ti. Khang phi sử dụng vài thủ đoạn, cho người thay thế để Mặc Diệp ra ngoài, an bài làm người hầu ở một nơi không ai chú ý.

Khang phi buông sách nói: “Mặc Diệp, Thanh Diệp vào Chấp Hình Ti. Ngươi đi tìm Phùng Mỹ nhân, nói cho nàng biết có thể mở miệng.”

“Vâng.” Mặc Diệp nói xong, lại không nhúc nhích.

“Còn có việc?” Khang phi hỏi.

Mặc Diệp nói: “Nương nương, Chấp Hình Ti không phải nơi tốt đẹp để lưu lại, kính xin nương nương sớm ngày cứu nàng ra.”

“Đây là đương nhiên.” Khang phi nhìn Mặc Diệp, “Bổn cung sẽ không để Thanh Diệp ở đó chờ quá lâu đâu.”

Chapter
1 Chương 1-1: Tiết tử
2 Chương 1-2: Xuyên không
3 Chương 2: Lộ diện
4 Chương 3: Khang phi
5 Chương 4: Đưa cơm
6 Chương 5: Hạ độc
7 Chương 6: Liên minh
8 Chương 7: Song sinh
9 Chương 8: Thích khách
10 Chương 9: Tặng lễ
11 Chương 10: Chuyển cơ
12 Chương 11: Phục vị
13 Chương 12: Cẩm phi
14 Chương 13: Theo dõi
15 Chương 14: Điều tra
16 Chương 15: Trúng độc
17 Chương 16: Đánh chết
18 Chương 17: Bóng đen
19 Chương 18: Viết chữ
20 Chương 19: Chiêu nghi
21 Chương 20: Lễ phục
22 Chương 21: Nô tài
23 Chương 22: Phạt quỳ
24 Chương 23: Chiến tranh lạnh
25 Chương 24: Mảnh giấy
26 Chương 25: Xem bệnh
27 Chương 26: Trị thương
28 Chương 27: Hoàng hậu
29 Chương 28: Trang điểm
30 Chương 29: Yến hội
31 Chương 30: Liều mạng
32 Chương 31: Dưỡng thương
33 Chương 32: Cảm tạ
34 Chương 33: Thục phi
35 Chương 34: Hứa hẹn
36 Chương 35: Thăm bệnh
37 Chương 36: Mục đích
38 Chương 37: Phong hàn
39 Chương 38: Thân thế
40 Chương 39: Mời khách
41 Chương 40: Đỏ mặt
42 Chương 41: Tra hỏi
43 Chương 42: Bắt người
44 Chương 43: Câu đố
45 Chương 44: Viết chữ
46 Chương 45: Áo lông cáo
47 Chương 46: Phát hiện
48 Chương 47: Thủ lĩnh
49 Chương 48: Xuân dương
50 Chương 49: Thổ lộ
51 Chương 50: Xảy ra chuyện
52 Chương 51: Cắt cử
53 Chương 52: Lương tri
54 Chương 53: Lục soát cung
55 Chương 54: Cáo trạng
56 Chương 55: Đối thực
57 Chương 56: Bảo kiếm
58 Chương 57: Lo lắng
59 Chương 58: Giúp đỡ
60 Chương 59: Nguyên do
61 Chương 60: Chứng cứ
62 Chương 61: Đối thoại
63 Chương 62: Dứt khoát
64 Chương 63: Lệnh bài
65 Chương 64: Phong thưởng
66 Chương 65: Hiến nghệ
67 Chương 66: Tử gián
68 Chương 67: Ngày trước
69 Chương 68: Ấm giường
70 Chương 69: Nữ quan
71 Chương 70: Giật dây
72 Chương 71: Mưu tính
73 Chương 72: Cầu viện
74 Chương 73: Làm chủ
75 Chương 74: Nhắc nhở
76 Chương 75: Giấu diếm
77 Chương 76: Bắt cung
78 Chương 77: Giải thoát
79 Chương 78: Công thẩm
80 Chương 79: Phản cung
81 Chương 80: Tình ý
82 Chương 81: Bạch đào
83 Chương 82: Chịu hình
84 Chương 83: Thả người
85 Chương 84: Trị thương
86 Chương 85: Thanh tỉnh
87 Chương 86: Khảo nghiệm
88 Chương 87: Tức giận
89 Chương 88: Uống rượu
90 Chương 89: Năm mới
91 Chương 90: Vũ phổ
92 Chương 91: Thủ thương
93 Chương 92: Bác gân
94 Chương 93: Quan sát
95 Chương 94: Vũ đạo
96 Chương 95: Ngang ngược
97 Chương 96: Triền miên
98 Chương 97: Cho mượn
99 Chương 98: Yêu cầu
100 Chương 99: Giáo huấn
101 Chương 100: Thiên sí
102 Chương 101: Bí mật
103 Chương 102: Giảng giải
104 Chương 103: Mê man
105 Chương 104: Thức tỉnh
106 Chương 105: Tấn phong
107 Chương 106: Hiềm nghi
108 Chương 107: Quy hàng
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1-1: Tiết tử
2
Chương 1-2: Xuyên không
3
Chương 2: Lộ diện
4
Chương 3: Khang phi
5
Chương 4: Đưa cơm
6
Chương 5: Hạ độc
7
Chương 6: Liên minh
8
Chương 7: Song sinh
9
Chương 8: Thích khách
10
Chương 9: Tặng lễ
11
Chương 10: Chuyển cơ
12
Chương 11: Phục vị
13
Chương 12: Cẩm phi
14
Chương 13: Theo dõi
15
Chương 14: Điều tra
16
Chương 15: Trúng độc
17
Chương 16: Đánh chết
18
Chương 17: Bóng đen
19
Chương 18: Viết chữ
20
Chương 19: Chiêu nghi
21
Chương 20: Lễ phục
22
Chương 21: Nô tài
23
Chương 22: Phạt quỳ
24
Chương 23: Chiến tranh lạnh
25
Chương 24: Mảnh giấy
26
Chương 25: Xem bệnh
27
Chương 26: Trị thương
28
Chương 27: Hoàng hậu
29
Chương 28: Trang điểm
30
Chương 29: Yến hội
31
Chương 30: Liều mạng
32
Chương 31: Dưỡng thương
33
Chương 32: Cảm tạ
34
Chương 33: Thục phi
35
Chương 34: Hứa hẹn
36
Chương 35: Thăm bệnh
37
Chương 36: Mục đích
38
Chương 37: Phong hàn
39
Chương 38: Thân thế
40
Chương 39: Mời khách
41
Chương 40: Đỏ mặt
42
Chương 41: Tra hỏi
43
Chương 42: Bắt người
44
Chương 43: Câu đố
45
Chương 44: Viết chữ
46
Chương 45: Áo lông cáo
47
Chương 46: Phát hiện
48
Chương 47: Thủ lĩnh
49
Chương 48: Xuân dương
50
Chương 49: Thổ lộ
51
Chương 50: Xảy ra chuyện
52
Chương 51: Cắt cử
53
Chương 52: Lương tri
54
Chương 53: Lục soát cung
55
Chương 54: Cáo trạng
56
Chương 55: Đối thực
57
Chương 56: Bảo kiếm
58
Chương 57: Lo lắng
59
Chương 58: Giúp đỡ
60
Chương 59: Nguyên do
61
Chương 60: Chứng cứ
62
Chương 61: Đối thoại
63
Chương 62: Dứt khoát
64
Chương 63: Lệnh bài
65
Chương 64: Phong thưởng
66
Chương 65: Hiến nghệ
67
Chương 66: Tử gián
68
Chương 67: Ngày trước
69
Chương 68: Ấm giường
70
Chương 69: Nữ quan
71
Chương 70: Giật dây
72
Chương 71: Mưu tính
73
Chương 72: Cầu viện
74
Chương 73: Làm chủ
75
Chương 74: Nhắc nhở
76
Chương 75: Giấu diếm
77
Chương 76: Bắt cung
78
Chương 77: Giải thoát
79
Chương 78: Công thẩm
80
Chương 79: Phản cung
81
Chương 80: Tình ý
82
Chương 81: Bạch đào
83
Chương 82: Chịu hình
84
Chương 83: Thả người
85
Chương 84: Trị thương
86
Chương 85: Thanh tỉnh
87
Chương 86: Khảo nghiệm
88
Chương 87: Tức giận
89
Chương 88: Uống rượu
90
Chương 89: Năm mới
91
Chương 90: Vũ phổ
92
Chương 91: Thủ thương
93
Chương 92: Bác gân
94
Chương 93: Quan sát
95
Chương 94: Vũ đạo
96
Chương 95: Ngang ngược
97
Chương 96: Triền miên
98
Chương 97: Cho mượn
99
Chương 98: Yêu cầu
100
Chương 99: Giáo huấn
101
Chương 100: Thiên sí
102
Chương 101: Bí mật
103
Chương 102: Giảng giải
104
Chương 103: Mê man
105
Chương 104: Thức tỉnh
106
Chương 105: Tấn phong
107
Chương 106: Hiềm nghi
108
Chương 107: Quy hàng