Chương 19: Trở thành phụ thân

Trường Xuân Đường nằm trong Tử Yên Thành, từ đây muốn đến Vũ Đấu Môn ở Mạc La Thành phải đi khoảng năm sáu ngày.
Hy Bình phải ly khai Lãnh Như Băng, tuy trong lòng không muốn chút nào, nhưng không hiểu sao hắn lại sợ nghe mấy câu nói tàn nhẫn lúc nàng tỉnh lại. Hắn nghĩ chắc nàng cũng không làm chuyện khờ dại gì đâu, ít nhất trước đây cô nàng chưa giết được hắn, giờ sẽ có tinh thần để đứng lên, để sống có ý nghĩa, để tìm giết cái tên hỗn đản là mình!
Vì vậy Hy Bình không lo về Lãnh Như Băng làm hại bản thân, mà sợ nàng truy theo rút kiếm làm hại đến hắn. Tuy nhiên hắn lại tự an ủi: "Muốn giết ta à? Biết đâu tới lúc đó giết ta không được, lại bị ta giết trên giường, rên la ầm trời."
Hy Bình lắc đầu cười, tiếp tục cất bước lên đường.
Đi được bốn ngày đường thì tới Diễm Dương Sơn.
Đang đi trên sơn đạo, chỉ lo lắng là không có chỗ nghỉ chân, bỗng nhiên nghe được tiếng người truyền lại từ phía trước, chắc là có thôn trang, liền tăng cước bộ, âm thanh càng rõ dần, Hy Bình lắng nghe, đôi mày nhíu lại.
"Mẹ! Mẹ."
"Ngon thì chạy đi! Mẹ kiếp, nữ nhân này chắc sẽ vừa miệng bọn ta, công tử đối với hai huynh đệ chúng ta cũng không bạc, hé hé."
Hy Bình vừa nghe đã nhận ra âm thanh, thì ra là thủ hạ bại tướng, không biết bọn này có đang làm chuyện gì nên thân không?
Trong khoảnh khắc, Hy Bình đã thấy được hiện trường.
Trong cảnh hoàng hôn bên đường sơn đạo, chỉ thấy Thiên Địa Nhị Kiệt cười khả ố, Địa Kiệt đang bế một tiểu nữ hài khoảng sáu bảy tuổi, trước mặt bọn chúng là một thiếu phụ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám vừa thoát y xong, không còn một mảnh vải trên thân. Ánh sáng còn lại của hoàng hôn xuyên qua rừng núi, rọi lên làn da trắng muốt, tô điểm thêm vẻ tuyệt mỹ mê người.
Địa Kiệt cười nham nhở nói:
- Trước tiên hãy múa lên, đúng, đưa chân lên cao, tốt…
Thiên Kiệt muốn bước tới ôm lấy thiếu phụ du dương một phen, chợt nghe tiếng cười hề hề của Hy Bình từ phía sau:
- Hai vị đại ca, lâu rồi không gặp, bọn huynh gặp được mỹ nhân mà không có nghĩa khí chút nào, có hàng tốt lại không giới thiệu cho huynh đệ!"
Thiên Địa Nhị Kiệt quay đầu lại nhìn thấy Hy Bình, hai gã sợ cứng đơ người ra, chỉ biết đứng đó như trời trồng, thần tình càng khẩn trương hơn khi thấy hắn từng bước tiến tới.
Hy Bình liếc nhìn bọn họ, thấy người thiếu phụ lõa thể, phút trước còn kinh hãi tột bậc, giờ ánh mắt si ngốc, thần tình đầy khủng bố, nàng nghĩ thì ra hai tên trước chỉ là hạ nhân, giờ chui ra một tên nam nhân đầu trâu xấu xí, nàng làm sao không kinh sợ cho được?
Hy Bình nhịn không nổi, nuốt nước bọt, nói:
- Hai vị, người đẹp này ta đây rất thích, nhường cho ta đi!
Thiên Địa Nhị Kiệt đương nhiên trong lòng không bằng lòng, thầm chửi mười tám đời tổ tông của Hy Bình, nhưng ngoài mặt hào sảng nói:
- Ố, không biết thì thôi chứ khi đã biết đây là ý thích của huynh thì bọn đệ đương nhiên xin dâng tặng! Bọn đệ xin đi đây, không cản trở huynh phong lưu vui sướng.
Thiên Địa Nhị Kiệt vừa bắt đầu bước đi, đứa bé trong lòng Địa Kiệt khóc ré lên:
- Mẹ, con muốn mẹ, oa oa.
Hy Bình chạy lên chặn họ lại:
- Hai vị, tiểu hài này, ta cũng cần.
Địa Kiệt ngập ngừng:
- Nhưng mà …
Hy Bình nói:
- Bọn ngươi không được đem đứa bé đi! Bọn ngươi đem nó đi thì mỹ nhân của ta sẽ thương tâm, miễn cưỡng làm việc đó với ta không hứng thú chút nào, nếu ta trả đứa bé này lại như một lễ vật, nàng sẽ vui mừng, khi mây mưa sẽ vui hơn, như thế mới tốt.
Địa Kiệt nhìn qua Thiên Kiệt nói:
- Lão Đại, huynh tính thế nào?
Thiên Kiệt do dự một hồi rồi nói nhỏ:
- Lão Tam, hôm nay chúng ta không được may mắn, thôi phóng thích tiểu thư đi. Về thôi, công tử cũng không trách chúng ta được, thật không thể trêu vào người này.
Thiên Địa Nhị Kiệt sau đó bỏ đi, tiểu nữ hài nhảy phốc vào lòng thiếu phụ lõa thể khóc to lên, thiếu phụ ôm con vào lòng, gương mặt đầy nước mắt.
Hy Bình bước tới trước họ, nhẹ nhành nói:
- Người đẹp, mặc y phục vào trước đã. Nhìn hình dáng nàng bây giờ làm ta có lòng muốn phạm tội đó.
Thiếu phụ đỏ mặt e thẹn, buông tiểu hài ra, muốn mặc lại y phục nhưng liếc mắt thấy Hy Bình hai mắt lạc thần đang nhìn như lướt trên người mình, nàng e thẹn nói:
- Ngươi có thể quay người đi không?
Hy Bình gạt đi, nói:
- Sợ cái gì chứ, cái không nên thấy ta cũng thấy hết rồi, nàng mặc y phục là phần nàng, ta xem phần ta, đâu liên can gì. Nàng có một thân hình tuyệt hảo vốn nên để cho ta ngắm thưởng.
Thiếu phụ không ngờ ân nhân của mình lại trơ tráo như vậy, đành phải mặc y phục dưới con mắt xăm soi của hắn.
Sau khi mặc lại y phục, thiếu phụ dắt tay tiểu hài, bước tới hai bước, nói:
- Đa tạ ân công cứu giúp! Tuyết Nhi mau tạ ơn bá bá.
Tuyết Nhi nghiêng mình chào, nhìn Hy Bình thanh tao nói:
- Đa tạ bá bá xấu xí.
Hy Bình nghe xong không biết nên khóc hay cười, nói:
- Cái gì?
Thiếu phụ tạ lỗi:
- Ân công, nó là đứa nhỏ, xin người đừng giận! Tuyết Nhi, bá bá là bá bá, không được gọi là bá bá xấu xí.
Tuyết Nhi không đồng ý nói:
- Mẹ, bá bá quả thật rất xấu xí.
Hy Bình cảm thấy rất thú vị, ngồi xuống trước mặt nó cười nói:
- Cháu là Tuyết Nhi? Bá bá rất xấu xí, cháu có sợ không?
Tuyết Nhi đáp:
- Không sợ, bá bá xấu xí là người tốt.
Hy Bình trong lòng như hoa nở, vuốt ve đầu nó nói:
- Bá bá xấu xí bồng cháu nhé?
Tuyết Nhi hoan hỉ đáp:
- Tốt lắm!
Hy Bình bồng Tuyết Nhi đặt nó ngồi lên vai, hướng về thiếu phụ nói:
- Hai người đi đâu vậy?
Thiếu phụ đáp:
- Chúng tôi đi Mạc La Thành.
Trên đường đi, Hy Bình biết được thiếu phụ tên gọi Đỗ Tư Tư, tiểu hài tên Niệm Tuyết Nhi, mẹ con họ đi Mạc La thành thăm thân nhân. Vô tình gặp Thiên Địa Nhị Kiệt, dùng con nàng uy hiếp nàng thoát y và định gian dâm, may gặp Hy Bình đi ngang cứu được mẹ con nàng.
Hy Bình trực giác cho thấy thiếu phụ có nhiều chuyện giấu sâu kín trong lòng, nhưng nàng không nói ra vì nàng có nỗi khổ tâm, dù sao hắn và nàng chỉ là bình thủy tương phùng, nàng giấu chắc cũng vì lý do đó.
Không thể vừa mới gặp nhau là cái gì cũng khai thật ra hết. Hoàng Hy Bình hắn cũng không thể, nên bảo rằng tên mình là Hoàng Ngưu.
Tuyết Nhi nghe vậy lấy làm thú vị, tiện thể gọi hắn là Ngưu bá bá. Hắn lấy làm khoan khoái cười lớn.
Sau khi cười xong, Hy Bình hỏi:
- Tuyết Nhi, cha cháu đâu, sao không đi cùng?
Tuyết Nhi đột nhiên ngưng cười, rơi nước mắt đáp:
- Tuyết Nhi không có cha!
Hy Bình trong lòng thấy kỳ quái, hướng về Đỗ Tư Tư, thấy trên gương mặt tú lệ có nỗi buồn vời vợi, trong đôi mắt mỹ lệ ẩn hiện nhãn tình u oán vô hạn.
Hy Bình biết là vấn đề này không thể hỏi được, đành nín thin không biết nói gì, thầm nghĩ, có thể cha đứa bé này đã chết sau khi nó sinh ra, nên nó mới nói là không có cha.
Ôi, quả là đáng thương, đúng là cô nhi quả phụ, Hy Bình đối với mẹ con họ bắt đầu có một sự đồng cảm chân thành.
Hắn nghĩ là mình thông minh, an ủi cô bé:
- Tuyết Nhi đừng khóc, cha cháu đi tới một nơi xa lắm, bất quá sau này sẽ trở về.
Tuyết Nhi nín khóc, chùi nước mắt hỏi:
- Thật vậy?
Hy Bình ngập ngừng nói láo:
- Đương nhiên là vậy! Nếu cha cháu không về, ta sẽ làm cha cháu.
Bên cạnh, Đỗ Tư Tư mặt đỏ lên, tựa hồ như không bằng lòng, đó cũng là đương nhiên, hắn muốn làm cha Tuyết Nhi, chẳng lẽ nàng lại không phải là thê tử của hắn? Tuy hắn đã cứu nàng nhưng không thể ép nàng gả cho hắn, hừ, hắn lại không tự nhìn lại mình, vừa già vừa xấu.
Nhưng Tuyết Nhi lại vui mừng, nó kêu lớn lên:
- Cha! Cha!
Đỗ Tư Tư ngăn lại:
- Tuyết Nhi, không được gọi!
Hy Bình cùng Tuyết Nhi đồng thời quay đầu lại nhìn thấy mặt Đỗ Tư Tư đỏ nhừ, vừa thẹn vừa giận. Hy Bình mới sực nhớ lại, nếu Tuyết Nhi gọi hắn là cha, hắn đã chiếm tiện nghi với mỹ phụ này, làm nàng không được vui.
Tuyết Nhi chu mỏ cãi lại:
- Không, con nhất quyết gọi là cha! Cha! Ngưu phụ thân!
Hy Bình nghe vậy vô cùng đắc ý, không quan tâm đến cảm nghĩ của Đỗ Tư Tư nữa, chỉ để ý tới trả lời Tuyết Nhi, cuối cùng nói:
- Cha thì là cha, không cần phải gọi là Ngưu phụ thân, lại đây, gọi lại vài lần cho cha nghe, Tuyết Nhi thông minh, miệng mồm lại ngọt ngào, cha rất thích Tuyết Nhi, cha hát cho Tuyết Nhi nghe nhé.
Tuyết Nhi hét lên:
- Được, cha hát cho Tuyết Nhi nghe.
Hy Bình cao hứng hát trọn bài "
Con diều", Tuyết Nhi nghe xong vỗ tay chan chát tán thưởng:
- Cha hát nghe rất êm tai, Tuyết Nhi phải lắng nghe!
Hy Bình rung động, đây là thính giả chân thành nhất từ ngày hắn sinh ra, thuận miệng hát tiếp:
- La la. ta hát bài ca, cho Tuyết Nhi khả ái của ta, nó là đứa bé thân mật đáng yêu, hiện đang ngồi trên vai ta vỗ tay… la la la.
Tuyết Nhi lần này vỗ tay cật lực, hoan hô ầm trời.
Đỗ Tư Tư tựa hồ đã quen với trò chơi của hai người này, nàng cũng không có ý ngăn chặn, một người là con nàng, một người là ân nhân, hai người hiện tại như hai đứa con nít.
Tuy nhiên, điều kinh dị là nàng không hề phản cảm với cái "
chiêu bài ca hát" của Hy Bình mà mọi người đều bỏ chạy, mà cũng giống như con, nàng lấy làm thú vị và thích nghe, đúng là mẹ con như nhau.
Hy Bình tới giờ mới được hai người tri âm xuất hiện, vui mừng không biết tới chừng nào.
Trong ký ức hắn, ngoài cha, mẹ, đệ đệ, muội muội ra, không có ai chân tâm thành ý nghe hắn ca hát, bao gồm cả tên Tứ Cẩu. Hôm nay đột nhiên được tri âm, mà tới hai, làm gì mà không vui cho được.
Vì vậy, trên đường đi âm thanh ca hát không lúc nào ngừng, tiếng vỗ tay hòa chung với tiếng hoan hô của tiểu hài nhập thành một cảnh nhiệt náo phi phàm.
Màn đêm cuối cùng cũng tới, mọi vật đều chìm vào bóng đen hắc ám, nhưng nhiều khi sự tồn tại của bóng đêm lại là thế giới ôn nhu.
Hy Bình cùng mẹ con Đỗ Tư Tư đi ra khỏi sơn đạo, tới được một sơn trang nhỏ tên gọi Nhiên Hoa Thôn, ở nơi này không có khách sạn, họ đành gõ cửa một hộ nông gia, một người nông phụ khoảng trên dưới ba mươi xuất hiện, thấy ba người họ, rất lấy làm ngạc nhiên.
Hy Bình mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ, bọn ta trên đường hành trình, không tìm kiếm được chỗ nghỉ qua đêm, có thể cho bọn ta tá túc một đêm không?
Bên trong vang ra âm thanh nam nhân:
- Mẹ nó ơi, chuyện gì đó?
Nông phụ quay đầu lại nói:
- Cha nó à, có gia đình muốn nghỉ chân ở nhà mình, cha nó thấy sao?
Nông phu nói:
- Giờ đã quá muộn rồi, họ còn đi đâu được nữa, cho họ vào nhà đi.
Hy Bình thay mặt ba người cảm tạ, đi theo nông phụ vào nhà.
Một hán tử tầm người trung bình ra đón vào, Hy Bình khách sáo nói chuyện, nói rõ lý do.
Nông phu bảo nông phụ ra sau làm nhanh mấy món ăn vì thấy họ có vẻ đói. Có hai anh em đang ngủ ở phòng khác giờ cũng thức giấc, thay đổi chăn mền sạch sẽ rồi nhường phòng lại cho bọn Hy Bình ba người.
Sau khi ba người Hy Bình ăn xong, nông phụ dọn dẹp xong bàn ăn, rồi cùng chồng trở về phòng riêng.
Hy Bình cùng Đỗ Tư Tư đi vào phòng kia, thì thấy chiếc giường gỗ chỉ đủ chỗ cho hai người nằm, Hy Bình nhường cho mẹ con Đỗ Tư Tư ngủ trên giường, còn mình thì tiếp tục phát huy truyền thống ngủ dưới đất!
Tuyết Nhi không chịu cho Hy Bình ngủ dưới đất, muốn hắn ôm nó ngủ, Đỗ Tư Tư năn nỉ dỗ dành thế nào nó cũng không chịu.
Đỗ Tư Tư đành nói:
- Sàn nhà toàn là bùn đất, rất dơ dáy, ngươi lên giường ngủ đi!
Vì có mỹ nhân yêu cầu, Hy Bình đương nhiên không cự tuyệt, không khách khí nằm lên trên giường.
Tuyết Nhi rúc mình vào ngực Hy Bình, nhoẻn miệng cười nói:
- Cha, con ôm cha ngủ ngon.
Hy Bình ngước đầu nhìn Đỗ Tư Tư, thấy mặt nàng đỏ lên, hai mắt nhãn tình u oán nhìn hắn.
Hắn đối mặt nàng, không nhịn được toát ra một nụ cười ngọt ngào, tay phải vuốt ve nhẹ nhàng trên cổ nàng, ôm nàng lại, làm cho nàng xích vào người hắn, đầu nàng nằm trên cánh tay cường tráng của hắn…
Không hiểu sao, Đỗ Tư Tư không cự tuyệt động tác thân mật của hắn, nằm gối đầu trên tay hắn yên tĩnh ngủ ngon lành.
Sáng sớm, Hy Bình đưa cho gia đình nông phu một ít bạc vụn, cùng với mẹ con Đỗ Tư Tư lên đường.
Hy Bình cùng với Tuyết Nhi, một lớn một nhỏ, trên đường lúc nói lúc hát, lúc khen lúc cười, có với nhau khoảng thời gian thật vui vẻ, bên cạnh Đỗ Tư Tư không tham dự cũng không ngăn cản, chỉ thấy đôi mắt nhìn bọn họ với nhãn thần kỳ quái, không biết trong lòng nghĩ gì.
Người qua đường thấy gia đình này rất kỳ dị, người vợ trẻ trung mỹ miều bao nhiêu thì người chồng già xấu bấy nhiêu, nhưng lại sinh ra một con bé xinh xắn khả ái.
Tới buổi chiều thì tới Mông Sơn trấn, Hiệp Hỉ khách sạn.
Vì có tiền lệ trước, Hy Bình cùng mẹ con Đỗ Tư Tư ngủ chung trên giường.
Vì Tuyết Nhi chơi đùa mệt mỏi, nằm ôm ngực Hy Bình ngủ rất nhanh, Đỗ Tư Tư cũng như đêm trước nằm ngủ trên tay Hy Bình.
Lần này, nhích lại gần Hy Bình thủ thỉ bên tai:
- Ngày mai tới thành rồi, chúng ta phải phân khai, ta chân thành cảm tạ người đã cứu ta, cũng cảm tạ người đã đem lại cho Tuyết Nhi niềm vui lớn. Thật tiếc thay, phụ thân Tuyết Nhi.
Hy Bình nghe trong giọng nàng có cả tiếng khóc, bèn an ủi:
- Nàng đừng buồn, Tuyết Nhi đã có ta là cha. Đương nhiên ta không có ý chiếm tiện nghi trên nàng gì đâu, nhưng ta lại thích Tuyết Nhi. Hay là thế này, nàng là mẹ Tuyết Nhi, ta làm cha Tuyết Nhi, hai người không liên quan với nhau."

Đỗ Tư Tư trừng mắt nhìn hắn, nghĩ: "Sao mà không liên quan, ngươi ôm ta mà ngủ, giờ còn dám nói không liên quan?"
Nàng tuy rằng không biết có thích Hy Bình hay không, nhưng càng nghĩ càng giận, thò tay nhéo đùi hắn một cái, giận dữ nói:
- Ngươi không được nói vậy!
Hy Bình bị nhéo không dám cử động, lại không dám la lên vì sợ Tuyết Nhi thức giấc, hắn nghiêng mặt đáp:
- Ta không có nói bậy, chúng ta quả không có liên can .
Đỗ Tư Tư nghe xong, phẫn uất nói:
- Hai người không liên can, sao ngươi ôm ta chặt vậy?
Hy Bình biết nàng hiểu lầm ý của hắn, giải thích:
- Tư Tư, nàng nghĩ lầm rồi, hai người không liên can là ý nói sau này nàng lấy ai, ta vẫn coi Tuyết Nhi là con ta, nó là một đứa bé khả ái và thông minh, nó chịu coi lão đầu xấu xí này là cha, ta đã vui mừng lắm rồi.
Hy Bình nói láo như ăn cơm bữa, Đỗ Tư Tư không phát hiện một chút sơ hở nào, bàn tay nàng vẫn bấu vào đùi Hy Bình nói:
- Nguyên lai là vậy, sao lão đầu ngươi không nói sớm, hại ta cứ tưởng ngươi thông minh muốn chiếm tiện nghi, ta nhéo chết ngươi.
Hy Bình hét lớn:
- Úi cha, đau chết ta được, đàn bà thối tha, dám hãm hại lão tử ta, nếu không vì nữ nhi bảo bối của ta ở đây, ta sẽ dùng bạo trị bạo, để biết lão tử không phải hảo nhân, úi da. lại nữa.
Đỗ Tư Tư hình như đã lượng thứ cho hắn, dịu giọng nói:
- Sau này ngươi có nhớ tới. tới. Tuyết Nhi, hãy tới Bích Lục Kiếm Trang.
Đỗ Tư Tư không nói thêm nữa, yên tĩnh ngủ trên tay Hy Bình.

Chapter
1 Chương 1: Sơn thôn kỳ biến
2 Chương 2: Thú liệp đại hội
3 Chương 3: Thất chích thải điệp
4 Chương 4: Hổ báo nữ lang
5 Chương 5: Si Tình Công Tử
6 Chương 6: Lôi Kiếp thần đao
7 Chương 7: Đại náo kỹ viện
8 Chương 8: Thố hải nan bình
9 Chương 9: Đêm mưa bão bùng
10 Chương 10: Cáo biệt tiêu cục
11 Chương 11: Người đẹp xe thơm
12 Chương 12: Vì nàng đổ máu
13 Chương 13: Cho nàng hơi ấm
14 Chương 14: Trăng vẫn chưa tròn
15 Chương 15: Như đã từng quen
16 Chương 16: Ôm nàng vào mộng
17 Chương 17: Ma quỷ thiên sứ
18 Chương 18: Tối sơ chiếm hữu
19 Chương 19: Trở thành phụ thân
20 Chương 20: Tuấn ca ăn mày
21 Chương 21: Cùng nàng tắm chung
22 Chương 22: Mỹ nữ tụ tập
23 Chương 23: Trăng vẫn chưa sáng
24 Chương 24: Bức ngã thú nhĩ!
25 Chương 25: Túy nhân chi dạ
26 Chương 26: Khoái lai thưởng ngã
27 Chương 27: Ái ngã cân ngã
28 Chương 28: Nhĩ ngôn ngã thuyết
29 Chương 29: Y nhân bí mật
30 Chương 30: Ái đích vô nại
31 Chương 31: Nguyệt điểu mông lung
32 Chương 32: Dữ lang cộng vũ
33 Chương 33: Vô hạn tình hoài
34 Chương 34: Biện mệnh ngũ lang
35 Chương 35: Ái đích cáo bạch
36 Chương 36: Võ sanh chủng mã
37 Chương 37: Giảo nhĩ như hà
38 Chương 38: Phong tao phụ nhân
39 Chương 39: Các hiển thần thông
40 Chương 40: Thiên Phong Song Kiều
41 Chương 41: Lang Đạo truy tùy
42 Chương 42: Long hổ phân thân
43 Chương 43: Chí ái sa mạc
44 Chương 44: Hà thủy du du
45 Chương 45: Bạch Hoạt chi nhân
46 Chương 46: Hoàng hôn cù triền
47 Chương 47: Cuồng dã Bạch Dương
48 Chương 48: Xuất chinh chi tiền
49 Chương 49: Bạch Dương chi chiến
50 Chương 50: Xạ nhập phương tâm
51 Chương 51: Hôn ước thủy mạt
52 Chương 52: Vô lại lão công
53 Chương 53: Nhĩ ái ngã mạ
54 Chương 54: Tề thuyết tòng tiền
55 Chương 55: Thiên Tự bí mật
56 Chương 56: Tặng quân giai nhân
57 Chương 57: Minh Nguyệt tiệm minh
58 Chương 58: Nhất dạ phong tình
59 Chương 59: Tiên duyên nam nữ
60 Chương 60: Tuyết Kình Chi Nữ
61 Chương 61: Vị tri thiêu chiến
62 Chương 62: Nhân yêu phụ thân
63 Chương 63: Trư ca lạt muội
64 Chương 64: Thất hãm dã mã
65 Chương 65: Sủng nam sinh hoạt
66 Chương 66: Mộng chuyển bạch dương
67 Chương 67: Khai thác chi mê
68 Chương 68:  Nam nữ chi chiến
69 Chương 69: Dã mã chi hành
70 Chương 70: Tầm Hoa Khai Thác
71 Chương 71: Dã Mã đại điển
72 Chương 72: Tâm Linh Cảm Ứng
73 Chương 73: Li Tiền Kích Tình
74 Chương 74: Bạch Dương chi tai
75 Chương 75: Trì lai đích ái
76 Chương 76: Âm dương chi chiến
77 Chương 77: Khảng tạng chi vẫn
78 Chương 78: Trướng nội mê cảnh
79 Chương 79: Cáo biệt Bạch Dương
80 Chương 80: Cửu biệt tân hôn
81 Chương 81: Nhạ Thượng Vô Lại
82 Chương 82: Long Xà Tương Ngộ
83 Chương 83: Phật tiền nhất bão
84 Chương 84: Ôn tuyền diệu ni
85 Chương 85: Nguyệt Ánh Thi Tâm
86 Chương 86: Nan dĩ hồi vị
87 Chương 87: Anh hùng cứu mỹ nhân
88 Chương 88: Hoan bi vô ngôn
89 Chương 89: Thần dạ giao tế
90 Chương 90: Quyết đấu sàng thượng
91 Chương 91: Trọng tụ viễn dương
92 Chương 92: Huynh muội chi mê
93 Chương 93: Mân côi chi dạ
94 Chương 94: Địa ngục huynh muội
95 Chương 95: Địa ngục phu phụ
96 Chương 96: Nhất dạ phu thê
97 Chương 97: Địa ngục huyết chiến
98 Chương 98: Thiên Sơn bất tài
99 Chương 99: Hương diễm nan đề
100 Chương 100: Tân đích nhất tiên
101 Chương 101: Thiên tự tuyệt học
102 Chương 102: Thuỷ mộng Đỗ Quyên
103 Chương 103: Cường gian truyền thuyết
104 Chương 104: Thiên Trúc vũ nữ
105 Chương 105: Duyên Túy trường dạ
106 Chương 106: Cừu ái đồng độ
107 Chương 107: Tráng sĩ mỹ nữ
108 Chương 108: Phủ cầm nữ nhân
109 Chương 109: La phủ tuyệt xướng
110 Chương 110: Thái Hoa cường nhân
111 Chương 111: Thánh toả hồn phách
112 Chương 112: Dạ khứ mộng tại
113 Chương 113: Đương ngã nhập mộng
114 Chương 114: Vạn diệu chi am
115 Chương 115: Ôn tuyền phong vận
116 Chương 116: Để ta chọc ghẹo
117 Chương 117: Hồ Mâu Nhất Tiếu
118 Chương 118: Công Cẩu Tình Thoại
119 Chương 119: Tình xưa trốn cũ
120 Chương 120: Tân nhân truyện xướng
121 Chương 121: Vị vong thần dục
122 Chương 122: Yêu không hối hận
123 Chương 123: Thuỳ tại phiến thuỳ
124 Chương 124: Bảo nguyệt lạc sa
125 Chương 125: Cái Bang tổng luận
126 Chương 126: Nhu vân tâm tự
127 Chương 127: Dị tình dụ hoặc
128 Chương 128: Hồi xuân Mộng Lôi
129 Chương 129: Các vi ngẫu tượng
130 Chương 130: Túy Tâm Nguyệt Vũ
131 Chương 131: Tiến thối chi gian
132 Chương 132: Dạ Lộ Khinh Nhu
133 Chương 133: Xà Ảnh Phi Thăng
134 Chương 134: Mẫu Tử Đồng Thai
135 Chương 135: Ái Đích Diễn Dịch
136 Chương 136: Cao Thủ Quá Chiêu
137 Chương 137: Tề Tập Long Thành
138 Chương 138: Bạch Phát U Nữ
139 Chương 139: Thi Vận Vô Hối
140 Chương 140: Cẩu Tiên Tịnh Thang
141 Chương 141: Cựu Tình Trọng Tụ
142 Chương 142: Thanh Phong Cô Tuyết
143 Chương 143: Nguyệt Thượng Sao Đầu
144 Chương 144: Thi đích quốc độ
145 Chương 145: Chúng Tụ Nhất Đường
146 Chương 146: Ấu Thì Mật ước
147 Chương 147: Hoạ Lý Hoàng Hôn
148 Chương 148: Đại Địa Chi Ước
149 Chương 149: Dạ Sắc di mạn
150 Chương 150: Hùng tình diệu tâm
151 Chương 151: Lãng đãng dã mã
152 Chương 152: Tương Kiến Dĩ Vãn
153 Chương 153: Bí mật chi đổ
154 Chương 154: Tạp loạn vô chương
155 Chương 155: Phong tuyết hà xuy
156 Chương 156: Huyết đích hô hoán
157 Chương 157: Điệp phi hoa nộ
158 Chương 158: Thanh Phong Bối Hậu
159 Chương 159: Thú tính phục nhiên
160 Chương 160: Phong nhân đồng xuất
161 Chương 161: Tử vong chi thi
162 Chương 162: Hi Mộng nhất Chiến
163 Chương 163: Thú Tính Hồi Quy
164 Chương 164: Ma thê chi thuyết
165 Chương 165: Vô tâm phiền não
166 Chương 166: Ôn nhu bạo lực
167 Chương 167: Phiêu nhiên nhi lai
168 Chương 168: Đại địa đính hôn
169 Chương 169: Đính Hôn Phong Vũ
170 Chương 170: U Mộng Tương Ngộ
171 Chương 171: Cổ Phong Diệu Vận
172 Chương 172: Nhu Thanh Tiêu Âm
173 Chương 173: Thiên Vũ Địa Mặc
174 Chương 174: Quyền Khuynh Đại Địa
175 Chương 175: Bí Thám Mật Nghị
176 Chương 176: Chân Ái Tiên Duyên
177 Chương 177: Hỏa Hoa Thủy Thảo
178 Chương 178: Mộng Tỉnh Thì Phân
179 Chương 179: Tranh Chiến Thái Âm
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1: Sơn thôn kỳ biến
2
Chương 2: Thú liệp đại hội
3
Chương 3: Thất chích thải điệp
4
Chương 4: Hổ báo nữ lang
5
Chương 5: Si Tình Công Tử
6
Chương 6: Lôi Kiếp thần đao
7
Chương 7: Đại náo kỹ viện
8
Chương 8: Thố hải nan bình
9
Chương 9: Đêm mưa bão bùng
10
Chương 10: Cáo biệt tiêu cục
11
Chương 11: Người đẹp xe thơm
12
Chương 12: Vì nàng đổ máu
13
Chương 13: Cho nàng hơi ấm
14
Chương 14: Trăng vẫn chưa tròn
15
Chương 15: Như đã từng quen
16
Chương 16: Ôm nàng vào mộng
17
Chương 17: Ma quỷ thiên sứ
18
Chương 18: Tối sơ chiếm hữu
19
Chương 19: Trở thành phụ thân
20
Chương 20: Tuấn ca ăn mày
21
Chương 21: Cùng nàng tắm chung
22
Chương 22: Mỹ nữ tụ tập
23
Chương 23: Trăng vẫn chưa sáng
24
Chương 24: Bức ngã thú nhĩ!
25
Chương 25: Túy nhân chi dạ
26
Chương 26: Khoái lai thưởng ngã
27
Chương 27: Ái ngã cân ngã
28
Chương 28: Nhĩ ngôn ngã thuyết
29
Chương 29: Y nhân bí mật
30
Chương 30: Ái đích vô nại
31
Chương 31: Nguyệt điểu mông lung
32
Chương 32: Dữ lang cộng vũ
33
Chương 33: Vô hạn tình hoài
34
Chương 34: Biện mệnh ngũ lang
35
Chương 35: Ái đích cáo bạch
36
Chương 36: Võ sanh chủng mã
37
Chương 37: Giảo nhĩ như hà
38
Chương 38: Phong tao phụ nhân
39
Chương 39: Các hiển thần thông
40
Chương 40: Thiên Phong Song Kiều
41
Chương 41: Lang Đạo truy tùy
42
Chương 42: Long hổ phân thân
43
Chương 43: Chí ái sa mạc
44
Chương 44: Hà thủy du du
45
Chương 45: Bạch Hoạt chi nhân
46
Chương 46: Hoàng hôn cù triền
47
Chương 47: Cuồng dã Bạch Dương
48
Chương 48: Xuất chinh chi tiền
49
Chương 49: Bạch Dương chi chiến
50
Chương 50: Xạ nhập phương tâm
51
Chương 51: Hôn ước thủy mạt
52
Chương 52: Vô lại lão công
53
Chương 53: Nhĩ ái ngã mạ
54
Chương 54: Tề thuyết tòng tiền
55
Chương 55: Thiên Tự bí mật
56
Chương 56: Tặng quân giai nhân
57
Chương 57: Minh Nguyệt tiệm minh
58
Chương 58: Nhất dạ phong tình
59
Chương 59: Tiên duyên nam nữ
60
Chương 60: Tuyết Kình Chi Nữ
61
Chương 61: Vị tri thiêu chiến
62
Chương 62: Nhân yêu phụ thân
63
Chương 63: Trư ca lạt muội
64
Chương 64: Thất hãm dã mã
65
Chương 65: Sủng nam sinh hoạt
66
Chương 66: Mộng chuyển bạch dương
67
Chương 67: Khai thác chi mê
68
Chương 68:  Nam nữ chi chiến
69
Chương 69: Dã mã chi hành
70
Chương 70: Tầm Hoa Khai Thác
71
Chương 71: Dã Mã đại điển
72
Chương 72: Tâm Linh Cảm Ứng
73
Chương 73: Li Tiền Kích Tình
74
Chương 74: Bạch Dương chi tai
75
Chương 75: Trì lai đích ái
76
Chương 76: Âm dương chi chiến
77
Chương 77: Khảng tạng chi vẫn
78
Chương 78: Trướng nội mê cảnh
79
Chương 79: Cáo biệt Bạch Dương
80
Chương 80: Cửu biệt tân hôn
81
Chương 81: Nhạ Thượng Vô Lại
82
Chương 82: Long Xà Tương Ngộ
83
Chương 83: Phật tiền nhất bão
84
Chương 84: Ôn tuyền diệu ni
85
Chương 85: Nguyệt Ánh Thi Tâm
86
Chương 86: Nan dĩ hồi vị
87
Chương 87: Anh hùng cứu mỹ nhân
88
Chương 88: Hoan bi vô ngôn
89
Chương 89: Thần dạ giao tế
90
Chương 90: Quyết đấu sàng thượng
91
Chương 91: Trọng tụ viễn dương
92
Chương 92: Huynh muội chi mê
93
Chương 93: Mân côi chi dạ
94
Chương 94: Địa ngục huynh muội
95
Chương 95: Địa ngục phu phụ
96
Chương 96: Nhất dạ phu thê
97
Chương 97: Địa ngục huyết chiến
98
Chương 98: Thiên Sơn bất tài
99
Chương 99: Hương diễm nan đề
100
Chương 100: Tân đích nhất tiên
101
Chương 101: Thiên tự tuyệt học
102
Chương 102: Thuỷ mộng Đỗ Quyên
103
Chương 103: Cường gian truyền thuyết
104
Chương 104: Thiên Trúc vũ nữ
105
Chương 105: Duyên Túy trường dạ
106
Chương 106: Cừu ái đồng độ
107
Chương 107: Tráng sĩ mỹ nữ
108
Chương 108: Phủ cầm nữ nhân
109
Chương 109: La phủ tuyệt xướng
110
Chương 110: Thái Hoa cường nhân
111
Chương 111: Thánh toả hồn phách
112
Chương 112: Dạ khứ mộng tại
113
Chương 113: Đương ngã nhập mộng
114
Chương 114: Vạn diệu chi am
115
Chương 115: Ôn tuyền phong vận
116
Chương 116: Để ta chọc ghẹo
117
Chương 117: Hồ Mâu Nhất Tiếu
118
Chương 118: Công Cẩu Tình Thoại
119
Chương 119: Tình xưa trốn cũ
120
Chương 120: Tân nhân truyện xướng
121
Chương 121: Vị vong thần dục
122
Chương 122: Yêu không hối hận
123
Chương 123: Thuỳ tại phiến thuỳ
124
Chương 124: Bảo nguyệt lạc sa
125
Chương 125: Cái Bang tổng luận
126
Chương 126: Nhu vân tâm tự
127
Chương 127: Dị tình dụ hoặc
128
Chương 128: Hồi xuân Mộng Lôi
129
Chương 129: Các vi ngẫu tượng
130
Chương 130: Túy Tâm Nguyệt Vũ
131
Chương 131: Tiến thối chi gian
132
Chương 132: Dạ Lộ Khinh Nhu
133
Chương 133: Xà Ảnh Phi Thăng
134
Chương 134: Mẫu Tử Đồng Thai
135
Chương 135: Ái Đích Diễn Dịch
136
Chương 136: Cao Thủ Quá Chiêu
137
Chương 137: Tề Tập Long Thành
138
Chương 138: Bạch Phát U Nữ
139
Chương 139: Thi Vận Vô Hối
140
Chương 140: Cẩu Tiên Tịnh Thang
141
Chương 141: Cựu Tình Trọng Tụ
142
Chương 142: Thanh Phong Cô Tuyết
143
Chương 143: Nguyệt Thượng Sao Đầu
144
Chương 144: Thi đích quốc độ
145
Chương 145: Chúng Tụ Nhất Đường
146
Chương 146: Ấu Thì Mật ước
147
Chương 147: Hoạ Lý Hoàng Hôn
148
Chương 148: Đại Địa Chi Ước
149
Chương 149: Dạ Sắc di mạn
150
Chương 150: Hùng tình diệu tâm
151
Chương 151: Lãng đãng dã mã
152
Chương 152: Tương Kiến Dĩ Vãn
153
Chương 153: Bí mật chi đổ
154
Chương 154: Tạp loạn vô chương
155
Chương 155: Phong tuyết hà xuy
156
Chương 156: Huyết đích hô hoán
157
Chương 157: Điệp phi hoa nộ
158
Chương 158: Thanh Phong Bối Hậu
159
Chương 159: Thú tính phục nhiên
160
Chương 160: Phong nhân đồng xuất
161
Chương 161: Tử vong chi thi
162
Chương 162: Hi Mộng nhất Chiến
163
Chương 163: Thú Tính Hồi Quy
164
Chương 164: Ma thê chi thuyết
165
Chương 165: Vô tâm phiền não
166
Chương 166: Ôn nhu bạo lực
167
Chương 167: Phiêu nhiên nhi lai
168
Chương 168: Đại địa đính hôn
169
Chương 169: Đính Hôn Phong Vũ
170
Chương 170: U Mộng Tương Ngộ
171
Chương 171: Cổ Phong Diệu Vận
172
Chương 172: Nhu Thanh Tiêu Âm
173
Chương 173: Thiên Vũ Địa Mặc
174
Chương 174: Quyền Khuynh Đại Địa
175
Chương 175: Bí Thám Mật Nghị
176
Chương 176: Chân Ái Tiên Duyên
177
Chương 177: Hỏa Hoa Thủy Thảo
178
Chương 178: Mộng Tỉnh Thì Phân
179
Chương 179: Tranh Chiến Thái Âm