Chương 21: Bảo Vật Trong Núi Và Cơ Hội Buôn Bán

Editor: Aubrey.

Quả trâu cổ còn có tên khác là quả vẩy ốc, là một loại thực vật dây leo, bản thân nó thường dùng để làm thuốc, nhưng thật ra nó vẫn là một món ăn ngon.

Dư Thanh Trạch nhìn một đám dây leo lớn bám trên tảng đá, có rất nhiều quả trâu cổ ở xung quanh. Hắn vô cùng kinh hỉ, đây là một món tuyệt phẩm vô cùng thích hợp để giải nhiệt vào mùa hè.

Hắn còn nhớ, khi hắn còn nhỏ, ở nhà ông nội, mỗi lần đến mùa hè, trong thôn sẽ có rất nhiều trâu cổ bò đầy tường. Người trong thôn rất thích hái trâu cổ về làm món thạch bông cỏ, sau khi nấu xong, chỉ cần cho thêm một ít mật ong hoặc đường cát, ăn vào rất mát lạnh, giống thạch trái cây vậy, thật sự rất ngon.

Phương pháp chế biến rất đơn giản, hắn vẫn còn nhớ rõ.

Sau khi phát hiện thứ tốt, Dư Thanh Trạch không còn ý định rửa sạch danh tiếng mắt mù của mình nữa. Hắn chọn mấy quả trâu cổ to mọng nhất, rồi hái xuống.

Bởi vì vai trái bị thương, nên hắn không nâng tay trái nổi, chỉ có thể hái bằng tay còn lại. Cũng may mấy quả trâu cổ này không mọc cao, tảng đá được chúng bám lên khá thấp, hắn hái rất dễ dàng.

Cách đó không xa, Thường Hạo phát hiện thêm một cây nấm, nhóc hưng phấn nhổ lên, giơ lên cao, định khoe khoang một phen. Nhưng khi quay đầu lại, nhóc phát hiện Dư Thanh Trạch không làm việc đàng hoàng, không lo tìm nấm, mà chỉ lo hái cái gì đó.

"Dư đại ca, ngươi đang làm gì vậy? Ta lại tìm thấy nấm rồi này, có tới hai cây lận!" Nếu ngươi không tìm nhanh, thì sẽ không đuổi kịp ta đâu. Thường Hạo cầm nấm đi đến chỗ Dư Thanh Trạch, tò mò nhìn đống trái cây trên mặt đất.

"Quả này không ăn được, ngươi hái làm gì?"

"Ăn được, chiều nay ta sẽ làm cho ngươi ăn, bảo đảm ngươi sẽ thích!" Dư Thanh Trạch không quay đầu lại, chỉ nhón chân, hái một quả trâu cổ cao hơn đầu của hắn, màu sắc của quả trâu cổ này xanh đậm, thịt quả bên trong chắc chắn sẽ rất nhiều.

"Cái này ăn được sao? Không phải là thuốc sao?" Thường Hạo rất ngạc nhiên, nhóc biết loại quả này đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ biết nó có thể ăn được. Ngoài ra, nhóc chỉ từng thấy Dư đại phu hái chúng để làm thuốc mà thôi.

Cuối cùng Dư Thanh Trạch cũng hái được quả trâu cổ kia xuống, hắn mỉm cười, giải thích: "Có rất nhiều dược liệu, bản thân chúng cũng là đồ ăn."

"Ồ... Vậy chúng có ngon không?" Đây là vấn đề mà Thường Hạo quan tâm nhất: "Khi ăn có mùi thuốc hay không?"

Dư Thanh Trạch gõ lên ót của nhóc, cười mắng: "Nhóc tham ăn, có mùi thuốc thì ngươi không ăn à?"

Thường Hạo cười hì hì vuốt cái ót, mặt dày đáp: "Nếu thật sự ăn ngon, cho dù có mùi thuốc thì ta cũng chịu được."

Dư Thanh Trạch cười cười, hắn xoay người, tiếp tục hái thêm.

Thường Hạo không tìm nấm nữa, dù sao cũng tìm không ra, còn không bằng đi hái loại quả này. Trước mắt có sẵn rất nhiều, nhóc không cần tốn công đi tìm.

Hai người hái được rất nhiều, Dư Thanh Trạch thấy nhiêu đây cũng đủ rồi. Hắn và Thường Hạo dùng áo của mình bọc lại, rồi đi tìm Thường gia gia và Thường Nhạc.

Thường gia gia và Thường Nhạc thấy bọn họ hái loại quả này cũng rất kinh ngạc, nhưng Dư Thanh Trạch nói loại quả này ăn được, vậy chắc là thật sự có thể ăn. Dù bây giờ Dư Thanh Trạch có chỉ vào cỏ dưới đất và nói hắn có thể biến bọn chúng thành mỹ vị, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không hoài nghi, còn rất vui vẻ mà ăn hết.

Thường gia gia và Thường Nhạc cũng hái được nhiều nấm, khoảng ba bốn cân, bỏ hết vào giỏ, Dư Thanh Trạch và Thường Hạo cũng bỏ mấy quả trâu cổ vào một cái giỏ khác.

Bọn họ mang theo thu hoạch của mình cùng nhau về nhà.

Tết Trung Nguyên ở nơi này không cần kiêng cử ăn uống, còn có một tập tục rất quan trọng đó là phải ăn vịt. Mục đích là để xua đuổi âm khí, ngăn chặn quỷ hồn.

Hôm qua, gia gia đã mua sẵn một con vịt trong thôn.

Sau khi về nhà, trời đã gần giữa trưa, bọn họ vội bắt tay vào công đoạn chuẩn bị nấu cơm.

Thường Hạo nấu cơm, Thường gia gia thì giết vịt.

Dư Thanh Trạch nhờ Thường Nhạc chặt gà ra thành từng khúc rồi bỏ vô nồi nước sôi. Sau đó, bọn họ cho nấm vào nồi, gừng, tỏi, đặt lên bếp lò, rồi nhờ Thường Hạo nhóm lửa để hầm gà.

Tiếp theo, Thường Nhạc đi rửa rau, Dư Thanh Trạch thì giúp Thường gia gia vặt lông vịt.

Xử lý xong một con vịt, chặt ra, chừa lại nửa con để dành chiều ăn. Còn một nửa, Dư Thanh Trạch quyết định sẽ làm món vịt kho gừng.

"Nhạc ca nhi, hôm nay ngươi làm đồ ăn đi." Dư Thanh Trạch nói.

Thường Nhạc nhìn hắn, xua tay, y nói mình chưa từng làm món vịt kho gừng, ngay cả tên của món này cũng chưa từng nghe qua. Hơn nữa, y cũng chưa thấy Dư Thanh Trạch làm bao giờ, nên y không thể làm.

Dư Thanh Trạch cầm tay của y, nói: "Không sao đâu, ta sẽ dạy cho ngươi, ngươi chỉ cần dựa theo những gì ta nói mà làm thôi."

Thường Nhạc do dự.

Dư Thanh Trạch chỉ tay trái của mình: "Tay của ta nâng không nổi."

Thường Nhạc nghe vậy, lập tức gật đầu. Cũng do y chủ quan, hiện tại Dư đại ca đang là người bệnh, sao có thể tự nấu ăn, y bắt đầu băn khoăn.

Dư Thanh Trạch mỉm cười, thật ra, hắn vẫn còn tay phải, dùng một tay để nấu hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng hắn muốn được nhìn Thường Nhạc làm một lần.

Hơn nữa, nếu muốn có trù nghệ tốt, mỗi ngày phải chăm chỉ rèn luyện. Nhưng với điều kiện vật chật ở thế giới này, hắn không thể bắt Thường Nhạc lãng phí đồ ăn để luyện tập, nên hắn chỉ có thể dạy y từng bước một, vừa học vừa rèn luyện, một công đôi việc.

Trước tiên là chặt vịt, toàn bộ quá trình, Dư Thanh Trạch không động thủ, hắn chỉ ở một bên chỉ cách làm cho Thường Nhạc.

Bếp lò bên kia, nồi gà hầm đã có mùi thơm bay ra, ùng ục ùng ục, tràn ngập mùi thơm của nấm, ngửi một hơi, khiến cho người ta không khỏi chảy nước miếng.

"Thật thơm!" Thường Hạo vừa nhóm lửa, vừa tới gần nồi gà, dùng sức hít một hơi, thơm vô cùng.

Thường Nhạc chép miệng, có hơi đói.

"Tiểu Hạo, lửa lớn quá, chỉnh nhỏ lại một chút. Nếu không, lát nữa nồi thịt sẽ khét đấy." Dư Thanh Trạch thấy nước trong nồi tràn ra, lập tức nhắc Thường Hạo.

"Ấy! Được." Thường Hạo nhanh chóng rút bớt hai thanh củi, ca của nhóc rất thích uống lèo, nếu trong nồi không có nước lèo thì y sẽ không uống.

Bên này, Thường Nhạc làm theo sự chỉ dẫn của Dư Thanh Trạch. Trước tiên, y chặt vịt ra thành từng khúc, rồi cho thêm gừng, ớt đỏ cắt thành lát. Nấu một nồi nước sôi, cho vịt vào, rồi vớt ra để ráo. Sau đó, y chuẩn bị chảo dầu, cho gừng và tỏi vào phi thơm, cho vịt vào chảo, xào cho đến khi thịt ngả vàng, bỏ thêm vài lát gừng, lại tiếp tục xào. Tiếp theo, lần lượt theo thứ tự, y đổ xì dầu, giấm trắng, rượu vào rồi xào đều. Cuối cùng, y đổ thêm một ít nước, không ngập qua thịt, chỉnh lửa nhỏ một chút, còn thừa một ít nước lèo, y cho ớt và muối vào, khuấy đều, rồi đổ vào chảo, rải một ít hành thái, cuối cùng cũng hoàn thành.

Dọn dẹp bàn xong, Thường Nhạc nhìn món vịt kho gừng trong chén, thịt vịt màu vàng óng, gừng được bao phủ bởi nước sốt, từng lát ớt đỏ tươi kết hợp với màu xanh thẫm của hành lá, khiến cho màu sắc của món ăn trở nên phong phú, vừa nhìn là muốn ăn.

Đây là chính tay y làm, Thường Nhạc nở nụ cười tươi, y lấy đũa đưa cho Dư Thanh Trạch, cho hắn nếm thử trước.

Dư Thanh Trạch cầm đũa, gắp một khối cho vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống. Hắn lập tức giơ ngón cái lên: "Ừm! Mùi vị rất ngon."

Thật ra, so với mùi vị mà hắn làm, có hơi khác. Có điều, đối với người đầu tiên làm món này, như vậy cũng không tồi, hắn rất thích nhìn biểu tình vui vẻ của Thường Nhạc, nên phải làm cho y vui.

Thường Nhạc nghe vậy, hai mắt sáng lên, khóe miệng cũng cong lên. Y thoả mãn, bưng đồ ăn ra đặt lên bàn.

Nhận được sự hài lòng của sư phụ, y thật sự rất vui.

"Ngươi cũng ăn đi." Dư Thanh Trạch đổi đầu đũa, gắp một khối vịt, vô cùng tự nhiên mà đưa tới bên miệng Thường Nhạc.

Thường Nhạc nhìn đôi đũa bên miệng, sửng sốt, Dư đại ca tự nhiên đút y ăn. Y hơi do dự, không biết có nên ăn hay không.

"Sao vậy? Ăn đi, tự tay ngươi làm mà. A..." Dư Thanh Trạch thúc giục, còn dỗ y ăn.

Khuôn mặt của Thường Nhạc nóng lên, y không nghĩ nữa, đành há miệng, cắn một ngụm, ngậm khối thịt kia vào.

"Thế nào? Có phải mùi vị rất ngon không?" Dư Thanh Trạch cười tủm tỉm, hỏi.

Thường Nhạc cúi đầu, gật đầu, cả hai tai đều đỏ, căn bản không biết thịt vịt trong miệng có mùi vị gì. Y chỉ biết mặt mình đang rất nóng, lỗ tai cũng nóng, xấu hổ không thôi.

Dư Thanh Trạch nhìn phản ứng của y, khẽ mím môi cười.

Thường Hạo thì lén cúi đầu, che miệng cười.

Làm xong món vịt, nồi gà hầm nấm cũng sắp hầm xong rồi. Dư Thanh Trạch cho thêm một ít muối, nhờ Thường Hạo rút bớt củi ra.

Thường Nhạc xào thêm một đĩa rau, bữa trưa cứ như vậy hoàn thành.

Có gà, có vịt, một nồi gà hầm nấm vô cùng thơm ngon, còn có món vịt kho gừng vô cùng đưa cơm, lại thêm một đĩa rau xanh mượt. Đối với một gia đình nhà nông mà nói, đây đã là bữa cơm phong phú rồi.

Mỗi người uống một chén canh gà trước, nước canh tuyệt mỹ hoà quyện cùng thịt gà thơm nồng và những cây nấm thơm ngon. Khiến cho bọn họ ăn xong chỉ muốn ăn nữa, một nồi hầm đầy, rất nhanh đã thấy đáy.

Sau đó, bọn họ tiếp tục ăn những món khác.

Thường Nhạc đặc biệt để ý phản ứng của gia gia và đệ đệ khi ăn vịt, thấy bọn họ đều nói ngon, y lập tức vui vẻ như nở hoa, vô cùng thoả mãn.

Bữa trưa hôm nay được bọn họ chén sạch sẽ, no đến nỗi bụng tròn xoe.

Chỉ là, tiểu tham ăn vẫn chưa thoả mãn, nhóc nhớ đến mấy quả dại mà hồi sáng Dư Thanh Trạch hái, hắn còn nói sẽ làm đồ ăn ngon cho nhóc ăn.

Ngủ trưa xong, nhóc lập tức xuống bếp tìm Dư Thanh Trạch, nhắc nhở hắn: "Dư đại ca, chừng nào chúng ta làm quả trâu cổ kia?"

"Bây giờ sẽ làm." Biết Thường Hạo chờ đã lâu, Dư Thanh Trạch lập tức thực hiện.

Hắn đang cùng Thường Nhạc ở nhà bếp làm bánh ướt, thấy tiểu tham ăn đến, hắn đi rửa tay, bắt đầu động thủ.

Thường Nhạc cũng tạm dừng một chút, nhìn hắn làm trâu cổ.

Trước tiên, hắn cắt quả trâu cổ ra, cạo sạch hạt rồi bỏ vào một cái khăn vải sạch sẽ, gói lại thật chặt. Sau đó, hắn mang những hạt trâu cổ này bỏ vào nồi nước sôi để nguội mà hắn đã chuẩn bị lúc nãy.

Dư Thanh Trạch làm khá nhiều, hắn lấy nước lạnh mà lúc nãy bọn họ đã làm mì lạnh đổ vào một chậu gỗ, đổ hơn nửa chậu.

Qua vài phút, Dư Thanh Trạch thử bóp khăn vải. Sau đó, hắn nhờ Thường Nhạc đi rửa tay rồi dùng sức vò khăn, mục đích là để rửa sạch chất nhờn trong hạt. Toàn bộ quá trình, đều được thực hiện ở trong nước.

Đến khi không còn chất nhờn chảy ra nữa, Dư Thanh Trạch mới xách khăn ra, đặt qua một bên. Hắn nhặt một số hạt lúc nãy sơ ý làm rơi vào trong nước, rồi bỏ vào chậu gỗ.

Thường Hạo quan sát toàn bộ quá trình, mắt không chớp lấy một cái, bây giờ thấy Dư Thanh Trạch không làm nữa, nhóc lập tức hỏi: "Dư đại ca, làm xong rồi sao?"

Dư Thanh Trạch gật đầu: "Đúng vậy, chờ cho nó đông lại là được, qua hai hoặc ba khắc nữa là có thể ăn."

Thường Hạo chỉ vào chậu nước, trợn mắt há hốc miệng, hỏi: "Cứ như vậy mà uống, uống cái chậu nước này?"

Dư Thanh Trạch bật cười, nói: "Một lát sau nó sẽ không còn là nước nữa, mà này, ngươi đừng động vào đấy. Cứ để yên như vậy, lát nữa sẽ có bất ngờ dành cho ngươi." Thấy Thường Hạo định thò tay vào nước, Dư Thanh Trạch lập tức ngăn nhóc lại.

Trong nhà không có mật ong, nhưng vẫn còn một bình nước đường. Hắn múc ra một ít, đổ thêm chút nước vào làm cho đường tan ra, đợi lát nữa là có thể dùng.

Thường Hạo không nhúc nhích canh chừng bên cạnh chậu nước, muốn chờ thành quả có thể khiến cho nhóc kinh ngạc. Nhưng nhìn một hồi, mà vẫn không có biến hoá gì, nhóc ngồi xổm lâu đến mức chân tê rần, đành phải đứng lên, giúp ca của nhóc nhóm lửa làm bánh ướt.

Nhóm lửa trong chốc lát, nhóc lại chạy qua bên kia nhìn.

Cứ chạy qua chạy lại năm sáu lần như vậy, nhóc mới đột ngột phát hiện nước trong chậu đã không còn giống như lúc đầu.

"Đông lại rồi, đông lại rồi! Ca, mau đến đây xem, nó đông lại rồi!" Thường Hạo khiếp sợ, chỉ vào trong chậu, kêu ca của nhóc lại đây xem.

Thường Nhạc nghe vậy, tò mò đi tới, nước trong chậu đã hoàn toàn thay đổi, nó đã bị đông lại, còn chuyển sang trạng thái trong suốt.

Dư Thanh Trạch đi tới, hắn thấy vậy, nói: "Có thể ăn được rồi!"

Hắn lấy bốn cái chén nhỏ, dùng muỗng múc từng cái, cho đến khi đựng đầy bốn chén. Hắn cho thêm một ít nước đường, đưa cho Thường Hạo và Thường Nhạc: "Nếm thử đi."

Hai người cầm chén, những khối thạch trong suốt trong chén toả ra ánh sáng long lanh, giống như những viên bảo thạch. Bọn họ chỉ cần đặt muỗng xuống, là có thể cắt chúng ra, thật là mềm.

Thường Hạo dùng muỗng múc một khối, bỏ vào trong miệng, cảm giác mát lạnh lập tức tràn đầy khoang miệng, khiến cả tinh thần của nhóc chấn động. Những khối đá lạnh này mang theo vị ngọt, nhóc vừa nhai, mấy khối đá lạnh này lập tức trôi tuột vào trong cổ họng của nhóc.

Thường Hạo: "..." Cũng tốt, không cần nhai!

"Ngon quá!" Thường Hạo múc thêm một muỗng lớn, không ngừng xì xụp ăn ngon lành.

Thường Nhạc cũng ăn thử, biểu tình của y cũng vô cùng kinh hỉ. Ban đầu, y tưởng quả trâu cổ cũng là đồ ăn giống như mì lạnh và bánh ướt, nhưng hoá ra nó có vị như thế này, có thể được xem là đồ ngọt.

Cơ mà, thật sự ăn rất ngon, mát lạnh, sảng khoái, vừa mềm vừa giòn. Ban nãy làm bánh ướt quá nóng, hiện tại cả người thoải mái hẳn lên. Y chưa từng ăn món nào ngọt như vậy, món này gọi là "nước đông lạnh" sao?

Dư Thanh Trạch thấy phản ứng của bọn họ, hắn rất hài lòng mỉm cười. Sau đó, hắn bưng một chén ra nhà chính, đưa cho Thường gia gia đang sửa lại cái cuốc.

Thường gia gia ăn xong, cũng vô cùng tán thưởng. Ông không sửa cuốc nữa, trời nóng như vậy, xuống nhà bếp ăn hai chén trâu cổ rồi tính tiếp!

"Dư đại ca, món trâu cổ này, có phải chúng ta cũng có thể bán hay không? Trên núi còn rất nhiều, ăn ngon như vậy, cách làm cũng đơn giản, kẻ nào ngốc mới không bán. Hơn nữa, chắc chắn sẽ bán rất chạy!" Thường Hạo vừa ăn, còn không quên nhớ đến việc làm ăn của bọn họ. Từ khi đi theo bọn họ buôn bán, đối với món nào ăn được, nhóc sẽ nghĩ xem có thể bán hay không, có thể kiếm được tiền hay không.

Thường gia gia và Thường Nhạc cũng gật đầu tán đồng.

Dư Thanh Trạch nói: "Có thể bán, ta đã suy nghĩ rồi, cũng định mang món này đi bán. Chắc chắn sẽ được hoan nghênh hơn cả chè đậu xanh, cách làm cũng đơn giản, mua thêm một ít đường là được. Nếu có mật ong, mùi vị sẽ càng ngon hơn."

Hạ quyết tâm, bọn họ lập tức bàn bạc ngày mai sẽ đi lên núi hái thêm.

Từ khi hái được trâu cổ và nấm ở trên núi, Dư Thanh Trạch càng có hứng thú với ngọn núi kia. Trên núi có rất nhiều sơn trân dị bảo, đi nhiều một chút, nói không chừng, sẽ phát hiện thêm nhiều thứ tốt thì sao?

Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch đi theo Thường Nhạc và Thường Hạo lên núi. Thường gia gia thì ở nhà một mình, nửa buổi sáng trôi qua, đến giữa trưa, nhà bọn họ bất ngờ nghênh đón hai vị khách mà bọn họ không ngờ đến.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên Đến Dị Thế
2 Chương 2: Ca Nhi Lớn Tuổi
3 Chương 3: Muốn Nuốt Luôn Đầu Lưỡi
4 Chương 4: Đánh Hạt Thóc
5 Chương 5: Bắt Trộm
6 Chương 6: Cuộc Làm Ăn Đầu Tiên
7 Chương 7: Hợp Tác
8 Chương 8: Thuê Nhà Và Đầu Cá Hấp Ớt
9 Chương 9: Hộ Tịch
10 Chương 10: Nga Nga Nga
11 Chương 11: Bắt Đầu Rung Động
12 Chương 12: Tướng Phu Phu
13 Chương 13: Phu Phu Bày Kế Hoạch
14 Chương 14: Khai Trương Rồi!
15 Chương 15: Vang Dội Toàn Thành
16 Chương 16: Cùng Nghề
17 Chương 17: Các Loại Cháo
18 Chương 18: Gây Chuyện
19 Chương 19: Biến Cố
20 Chương 20: Kinh Hỉ Và Chuyện Cũ
21 Chương 21: Bảo Vật Trong Núi Và Cơ Hội Buôn Bán
22 Chương 22: Khách Tới Thăm
23 Chương 23: Tiến Thêm Một Bước
24 Chương 24: Thái Lão Gia
25 Chương 25: Nhạc Ca Nhi Dũng Mãnh
26 Chương 26: Thái Phủ
27 Chương 27: Sợ Nhất Là Bầu Không Khí Đột Ngột Yên Tĩnh
28 Chương 28: Ta Có Người Mình Thích Rồi
29 Chương 29: Bị Ghét?
30 Chương 30: Có Phải Ngươi Đang Tránh Mặt Ta Không?
31 Chương 31: Lẩu Quan Đông Và Tết Ca Nhi
32 Chương 32: Hẹn Hò
33 Chương 33: Thổ Lộ
34 Chương 34: Ngươi Chính Là Ca Nhi Tốt Nhất Trong Lòng Ta
35 Chương 35: Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ô Quy
36 Chương 36: Cả Nhà Tổng Động Viên, Giúp Nhạc Ca Nhi Tự Tin
37 Chương 37: Tác Dụng Của Khuê Mật
38 Chương 38: Muốn Ngươi Nhìn Thấy Ta Đẹp Hơn
39 Chương 39: Nhạc Ca Nhi, Ta Tự Hào Về Ngươi
40 Chương 40: Dáng Vẻ Thẹn Thùng Của Ngươi, Ta Cũng Rất Thích!
41 Chương 41: Buôn Bán Bánh Trung Thu Gặp Khó Khăn
42 Chương 42: Sự Ảnh Hưởng Của Danh Môn Và Kế Hoạch Tiếp Theo
43 Chương 43: Đoạt Tất Cả Về Tay
44 Chương 44: Tửu Sắc Say Lòng Người
45 Chương 45: Mua Ruộng
46 Chương 46: Nhập Tịch, Chủ Bộ
47 Chương 47: Hoảng Sợ
48 Chương 48: Cầu Hôn
49 Chương 49: Đại Giang
50 Chương 50: Khách Tới Cửa
51 Chương 51: Hoạt Động Mới Và Gia Bảo
52 Chương 52: Trợ Giúp
53 Chương 53: Tiệc Mừng Thọ Của Triệu Phủ
54 Chương 54: Cấp Cứu
55 Chương 55: Bị Bắt Nạt
56 Chương 56: Mặt Bằng
57 Chương 57: Muốn Để Ngươi Nở Mày Nở Mặt Gả Cho Ta
58 Chương 58: Ý Tưởng Mở Tiệm Ăn Vặt
59 Chương 59: Hội Ngắm Hoa Ở Thái Phủ
60 Chương 60: Buổi Khai Trương Thử Nghiệm
61 Chương 61: Ngày Khai Trương Đại Cát
62 Chương 62: Ngủ Chung Một Giường?
63 Chương 63: Khoảng Thời Gian Vui Vẻ Bên Nhau
64 Chương 64: Ngày Tết Đoan Ngọ Ngọt Ngào
65 Chương 65: Sức Hút Của Món Mới
66 Chương 66: Món Mới Của Vương Ký
67 Chương 67: Lão Vương Cách Vách Đắc Ý
68 Chương 68: Xảy Ra Chuyện
69 Chương 69: Nguyên Nhân
70 Chương 70: Giải Quyết Việc Riêng Hay Việc Công?
71 Chương 71: Trời Lạnh Vương Phá
72 Chương 72: Chứng Thực
73 Chương 73: Quà Sinh Nhật
74 Chương 74: Có Người Coi Trọng Ngươi
75 Chương 75: Nhạc Ca Nhi Lẳng Lặng Học Cách Khoe Ân Ái
76 Chương 76: Tiệm Của Ta Không Chào Đón Ngươi!
77 Chương 77: Ngươi Có Để Ý Hay Không?
78 Chương 78: Chó Dại Và Nhà Ở
79 Chương 79: Người Nhà
80 Chương 80: Nôn Nóng
81 Chương 81: Vận Động Toàn Thôn
82 Chương 82: Kiếm Tiền Đến Khí Thế Ngất Trời
83 Chương 83: Tết Mồng Tám Tháng Chạp Và Hà Đại Phu
84 Chương 84: Đồ Khô Bán Chạy
85 Chương 85: Tiểu Tâm Tư
86 Chương 86: Ăn Tết Thôi!
87 Chương 87: Xây Nhà Mới
88 Chương 88: Thành Thân
89 Chương 89: Cùng Nhau Nghiên Cứu
90 Chương 90: Ngày Nghỉ Sau Tân Hôn
91 Chương 91: Thân Thế Của Gia Bảo
92 Chương 92: Đau Thương
93 Chương 93: Lựa Chọn
94 Chương 94: Tuyển Chọn Đồ Đệ
95 Chương 95: Đại Giang Trở Lại
96 Chương 96: Hợp Tác Với Đại Giang
97 Chương 97: Huyện Lệnh Mới
98 Chương 98: Mùi Của Bún Ốc Bị Nhiều Người Ghét Bỏ
99 Chương 99: Tiền Công Tuỳ Ngươi Tính
100 Chương 100: Ra Oai Phủ Đầu
101 Chương 101: Diệu Kế Thuần Phu Và Ánh Nến Bữa Tối
102 Chương 102: Hương Mãn Lâu
103 Chương 103: Nông Cụ Mới, Cây Trồng Mới Và Cửa Hàng Mới
104 Chương 104: Giả Hiếu Nhân
105 Chương 105: Tới Gần Từng Bước Một
106 Chương 106: Của Hiếm Thì Đắt
107 Chương 107: Tửu Lâu Khai Trương
108 Chương 108: Thái Đại Nhân Tới Chơi
109 Chương 109: Là Đồng Đạo?
110 Chương 110: Mục Đích Của Thái Đại Nhân
111 Chương 111: Có Rồi?
112 Chương 112: Khiêu Khích
113 Chương 113: Mấu Chốt
114 Chương 114: Diệp Đại Phu
115 Chương 115: Duyên Phận
116 Chương 116: Nhân Duyên Từ Chuyện Xưa
117 Chương 117: Kinh Hỉ
118 Chương 118: Đồng Loạt Tăng Giá
119 Chương 119: Đối Sách
120 Chương 120: Vận May
121 Chương 121: Kẻ Đứng Sau
122 Chương 122: Hắn Còn Non Lắm
123 Chương 123: Tức Đến Méo Mũi
124 Chương 124: Nhóm Ông Lớn
125 Chương 125: Quan Hệ Nội Bộ Tan Vỡ
126 Chương 126: Chỗ Dựa
127 Chương 127: Nói Xấu
128 Chương 128: Ta Không Chịu!
129 Chương 129: Thực Hiện Lời Hứa
130 Chương 130: Câu Cá
131 Chương 131: Nhân Chứng Vật Chứng Đều Có Đủ
132 Chương 132: Thăng Đường
133 Chương 133: Xoay Chuyển Tình Thế
134 Chương 134: Tề Tựu Nơi Công Đường
135 Chương 135: Giam Giữ Và Quấy Nhiễu
136 Chương 136: Giằng Co Và Nhân Chứng
137 Chương 137: Đối Chất
138 Chương 138: Vạch Trần Và Kết Quả
139 Chương 139: Biến Hoá
140 Chương 140: Tiệc Hải Sản
141 Chương 141: Kịch Bản Sắp Đặt
142 Chương 142: Hướng Ra Biển Lớn
143 Chương 143: Trông Dáng Vẻ Không Giống Biết Đánh Nhau
144 Chương 144: Dáng Vẻ Lúc Ăn Giấm Của Ngươi Đẹp Lắm
145 Chương 145: Bế Công Chúa
146 Chương 146: Tiết Đại Thiếu Gia Của Ta
147 Chương 147: Bạch Thuật Ca Ca
148 Chương 148: Ta Sốt Ruột, Ta Rất Gấp!
149 Chương 149: Nhiều Tin Vui
150 Chương 150: Chuyện Đó, Ngươi Biết Chưa?
151 Chương 151: Tiến Hành Chưng Bánh Bao [1]
152 Chương 152: Tiến Hành Chưng Bánh Bao [2]
153 Chương 153: Cha Ngốc, Cữu Cữu Ngốc, Thúc Thúc Ngốc
154 Chương 154: Bé Con Ra Đời
155 Chương 155: Bé Con Mất Tích
156 Chương 156: Manh Mối
157 Chương 157: Nguy Cơ
158 Chương 158: Thạch Sanh Tự Sát
159 Chương 159: Tình Có Thể Hiểu, Tội Không Thể Tha
160 Chương 160: Tên Của Bé Con
161 Chương 161: Âm Thanh Của Hạnh Phúc
162 Chương 162: Phiên Ngoại: Nỗi Khổ Tâm Của Bé Nhị Đản
163 Chương 163: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [1]
164 Chương 164: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [2]
165 Chương 165: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [3]
166 Chương 166: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [4]
167 Chương 167: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [5]
168 Chương 168: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [6]
169 Chương 169: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [7]
170 Chương 170: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [8]
171 Chương 171: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [9]
Chapter

Updated 171 Episodes

1
Chương 1: Xuyên Đến Dị Thế
2
Chương 2: Ca Nhi Lớn Tuổi
3
Chương 3: Muốn Nuốt Luôn Đầu Lưỡi
4
Chương 4: Đánh Hạt Thóc
5
Chương 5: Bắt Trộm
6
Chương 6: Cuộc Làm Ăn Đầu Tiên
7
Chương 7: Hợp Tác
8
Chương 8: Thuê Nhà Và Đầu Cá Hấp Ớt
9
Chương 9: Hộ Tịch
10
Chương 10: Nga Nga Nga
11
Chương 11: Bắt Đầu Rung Động
12
Chương 12: Tướng Phu Phu
13
Chương 13: Phu Phu Bày Kế Hoạch
14
Chương 14: Khai Trương Rồi!
15
Chương 15: Vang Dội Toàn Thành
16
Chương 16: Cùng Nghề
17
Chương 17: Các Loại Cháo
18
Chương 18: Gây Chuyện
19
Chương 19: Biến Cố
20
Chương 20: Kinh Hỉ Và Chuyện Cũ
21
Chương 21: Bảo Vật Trong Núi Và Cơ Hội Buôn Bán
22
Chương 22: Khách Tới Thăm
23
Chương 23: Tiến Thêm Một Bước
24
Chương 24: Thái Lão Gia
25
Chương 25: Nhạc Ca Nhi Dũng Mãnh
26
Chương 26: Thái Phủ
27
Chương 27: Sợ Nhất Là Bầu Không Khí Đột Ngột Yên Tĩnh
28
Chương 28: Ta Có Người Mình Thích Rồi
29
Chương 29: Bị Ghét?
30
Chương 30: Có Phải Ngươi Đang Tránh Mặt Ta Không?
31
Chương 31: Lẩu Quan Đông Và Tết Ca Nhi
32
Chương 32: Hẹn Hò
33
Chương 33: Thổ Lộ
34
Chương 34: Ngươi Chính Là Ca Nhi Tốt Nhất Trong Lòng Ta
35
Chương 35: Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ô Quy
36
Chương 36: Cả Nhà Tổng Động Viên, Giúp Nhạc Ca Nhi Tự Tin
37
Chương 37: Tác Dụng Của Khuê Mật
38
Chương 38: Muốn Ngươi Nhìn Thấy Ta Đẹp Hơn
39
Chương 39: Nhạc Ca Nhi, Ta Tự Hào Về Ngươi
40
Chương 40: Dáng Vẻ Thẹn Thùng Của Ngươi, Ta Cũng Rất Thích!
41
Chương 41: Buôn Bán Bánh Trung Thu Gặp Khó Khăn
42
Chương 42: Sự Ảnh Hưởng Của Danh Môn Và Kế Hoạch Tiếp Theo
43
Chương 43: Đoạt Tất Cả Về Tay
44
Chương 44: Tửu Sắc Say Lòng Người
45
Chương 45: Mua Ruộng
46
Chương 46: Nhập Tịch, Chủ Bộ
47
Chương 47: Hoảng Sợ
48
Chương 48: Cầu Hôn
49
Chương 49: Đại Giang
50
Chương 50: Khách Tới Cửa
51
Chương 51: Hoạt Động Mới Và Gia Bảo
52
Chương 52: Trợ Giúp
53
Chương 53: Tiệc Mừng Thọ Của Triệu Phủ
54
Chương 54: Cấp Cứu
55
Chương 55: Bị Bắt Nạt
56
Chương 56: Mặt Bằng
57
Chương 57: Muốn Để Ngươi Nở Mày Nở Mặt Gả Cho Ta
58
Chương 58: Ý Tưởng Mở Tiệm Ăn Vặt
59
Chương 59: Hội Ngắm Hoa Ở Thái Phủ
60
Chương 60: Buổi Khai Trương Thử Nghiệm
61
Chương 61: Ngày Khai Trương Đại Cát
62
Chương 62: Ngủ Chung Một Giường?
63
Chương 63: Khoảng Thời Gian Vui Vẻ Bên Nhau
64
Chương 64: Ngày Tết Đoan Ngọ Ngọt Ngào
65
Chương 65: Sức Hút Của Món Mới
66
Chương 66: Món Mới Của Vương Ký
67
Chương 67: Lão Vương Cách Vách Đắc Ý
68
Chương 68: Xảy Ra Chuyện
69
Chương 69: Nguyên Nhân
70
Chương 70: Giải Quyết Việc Riêng Hay Việc Công?
71
Chương 71: Trời Lạnh Vương Phá
72
Chương 72: Chứng Thực
73
Chương 73: Quà Sinh Nhật
74
Chương 74: Có Người Coi Trọng Ngươi
75
Chương 75: Nhạc Ca Nhi Lẳng Lặng Học Cách Khoe Ân Ái
76
Chương 76: Tiệm Của Ta Không Chào Đón Ngươi!
77
Chương 77: Ngươi Có Để Ý Hay Không?
78
Chương 78: Chó Dại Và Nhà Ở
79
Chương 79: Người Nhà
80
Chương 80: Nôn Nóng
81
Chương 81: Vận Động Toàn Thôn
82
Chương 82: Kiếm Tiền Đến Khí Thế Ngất Trời
83
Chương 83: Tết Mồng Tám Tháng Chạp Và Hà Đại Phu
84
Chương 84: Đồ Khô Bán Chạy
85
Chương 85: Tiểu Tâm Tư
86
Chương 86: Ăn Tết Thôi!
87
Chương 87: Xây Nhà Mới
88
Chương 88: Thành Thân
89
Chương 89: Cùng Nhau Nghiên Cứu
90
Chương 90: Ngày Nghỉ Sau Tân Hôn
91
Chương 91: Thân Thế Của Gia Bảo
92
Chương 92: Đau Thương
93
Chương 93: Lựa Chọn
94
Chương 94: Tuyển Chọn Đồ Đệ
95
Chương 95: Đại Giang Trở Lại
96
Chương 96: Hợp Tác Với Đại Giang
97
Chương 97: Huyện Lệnh Mới
98
Chương 98: Mùi Của Bún Ốc Bị Nhiều Người Ghét Bỏ
99
Chương 99: Tiền Công Tuỳ Ngươi Tính
100
Chương 100: Ra Oai Phủ Đầu
101
Chương 101: Diệu Kế Thuần Phu Và Ánh Nến Bữa Tối
102
Chương 102: Hương Mãn Lâu
103
Chương 103: Nông Cụ Mới, Cây Trồng Mới Và Cửa Hàng Mới
104
Chương 104: Giả Hiếu Nhân
105
Chương 105: Tới Gần Từng Bước Một
106
Chương 106: Của Hiếm Thì Đắt
107
Chương 107: Tửu Lâu Khai Trương
108
Chương 108: Thái Đại Nhân Tới Chơi
109
Chương 109: Là Đồng Đạo?
110
Chương 110: Mục Đích Của Thái Đại Nhân
111
Chương 111: Có Rồi?
112
Chương 112: Khiêu Khích
113
Chương 113: Mấu Chốt
114
Chương 114: Diệp Đại Phu
115
Chương 115: Duyên Phận
116
Chương 116: Nhân Duyên Từ Chuyện Xưa
117
Chương 117: Kinh Hỉ
118
Chương 118: Đồng Loạt Tăng Giá
119
Chương 119: Đối Sách
120
Chương 120: Vận May
121
Chương 121: Kẻ Đứng Sau
122
Chương 122: Hắn Còn Non Lắm
123
Chương 123: Tức Đến Méo Mũi
124
Chương 124: Nhóm Ông Lớn
125
Chương 125: Quan Hệ Nội Bộ Tan Vỡ
126
Chương 126: Chỗ Dựa
127
Chương 127: Nói Xấu
128
Chương 128: Ta Không Chịu!
129
Chương 129: Thực Hiện Lời Hứa
130
Chương 130: Câu Cá
131
Chương 131: Nhân Chứng Vật Chứng Đều Có Đủ
132
Chương 132: Thăng Đường
133
Chương 133: Xoay Chuyển Tình Thế
134
Chương 134: Tề Tựu Nơi Công Đường
135
Chương 135: Giam Giữ Và Quấy Nhiễu
136
Chương 136: Giằng Co Và Nhân Chứng
137
Chương 137: Đối Chất
138
Chương 138: Vạch Trần Và Kết Quả
139
Chương 139: Biến Hoá
140
Chương 140: Tiệc Hải Sản
141
Chương 141: Kịch Bản Sắp Đặt
142
Chương 142: Hướng Ra Biển Lớn
143
Chương 143: Trông Dáng Vẻ Không Giống Biết Đánh Nhau
144
Chương 144: Dáng Vẻ Lúc Ăn Giấm Của Ngươi Đẹp Lắm
145
Chương 145: Bế Công Chúa
146
Chương 146: Tiết Đại Thiếu Gia Của Ta
147
Chương 147: Bạch Thuật Ca Ca
148
Chương 148: Ta Sốt Ruột, Ta Rất Gấp!
149
Chương 149: Nhiều Tin Vui
150
Chương 150: Chuyện Đó, Ngươi Biết Chưa?
151
Chương 151: Tiến Hành Chưng Bánh Bao [1]
152
Chương 152: Tiến Hành Chưng Bánh Bao [2]
153
Chương 153: Cha Ngốc, Cữu Cữu Ngốc, Thúc Thúc Ngốc
154
Chương 154: Bé Con Ra Đời
155
Chương 155: Bé Con Mất Tích
156
Chương 156: Manh Mối
157
Chương 157: Nguy Cơ
158
Chương 158: Thạch Sanh Tự Sát
159
Chương 159: Tình Có Thể Hiểu, Tội Không Thể Tha
160
Chương 160: Tên Của Bé Con
161
Chương 161: Âm Thanh Của Hạnh Phúc
162
Chương 162: Phiên Ngoại: Nỗi Khổ Tâm Của Bé Nhị Đản
163
Chương 163: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [1]
164
Chương 164: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [2]
165
Chương 165: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [3]
166
Chương 166: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [4]
167
Chương 167: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [5]
168
Chương 168: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [6]
169
Chương 169: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [7]
170
Chương 170: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [8]
171
Chương 171: Phiên Ngoại: Lạc Minh Đạt Và Lạc Phu Lang [9]