Chương 51: Chương 51

Tiệc mừng nước Vệ thắng nước Lạc, nhưng lại để hoàng tử nước Lạc tham dự, còn đặc biệt ngồi ở một góc có thể thấy được toàn cảnh quân thần đang ăn mừng, quả đúng là trêu ngươi.

Sao hắn có thể bình tĩnh như thế nhỉ? Hắn cũng mới mười hai thôi mà.
“Đông Ca, vị kia là hoàng tử nước Lạ phải không? Ta thấy hình như hắn không thoải mái cho lắm.” Di Nguyệt nói nhỏ.

Đông Ca cúi sát người nàng, đáp: “Vâng.

Nhưng chúng ta không làm được gì đâu ạ, là hoàng tử đồng ý tham dự bữa tiệc này.”
Di Nguyệt ngỡ ngàng trong chốc lát.

Kiếp trước, chiến sự thắng lợi đi cùng với tang sự của Thái tử, cái nàng tham dự là một lễ tang của người kế vị đất nước chứ không phải một bữa tiệc mừng linh đình thế này.

Vậy nên, phản ứng của Tử Kì làm nàng bất ngờ.
Nàng chỉ nhớ kiếp trước, trong khi mọi người trong cung xa lánh nàng, hắn lại không hề tỏ thái độ gì cả.

Đôi khi, nàng còn tưởng là hắn thương cảm với mình.

Nhưng sau này, lúc nàng gả cho hắn, lúc nào hắn đối xử với nàng cũng lạnh nhạt, luôn ngủ lại Trường Xuân cung chứ không ghé qua chỗ nàng nửa bước.

Nàng không biết gì về hắn cả, nàng chỉ biết rằng hắn có một vị muội muội tên là Thường Hi.
“Nguyệt nhi, con mệt sao?” Hoàng hậu chú ý tới nàng, hỏi.

Di Nguyệt mỉm cười lắc đầu: “Không ạ, con chỉ hơi tò mò một chút.”
“Nguyệt nhi của trẫm tò mò cái gì, hửm? Lại đây phụ hoàng giải đáp cho con.

Lại đây lại đây, lại ngồi cùng phụ hoàng.” Đây không phải lần đầu nàng cùng ngồi với Quang Thuận đế trong yến tiệc nên Di Nguyệt cũng rất tự nhiên đi tới cạnh ông.

Quang Thuận đế bế nàng đặt lên đùi, đút cho nàng một quả nho, hỏi: “Nguyệt nhi muốn hỏi gì?”
“Phụ hoàng, vì sao hoàng tử nước Lạc lại dự tiệc? Con tưởng cậu ta phải hận lắm.”
“Ừm, phụ hoàng cũng không chắc.

Lúc biết cậu ta đồng ý trẫm cũng hơi bất ngờ.

Nhưng trẫm nghĩ trẫm đoán được lí do.” Quang Thuận đế ngẫm nghĩ rồi đáp.

Có lẽ vì đã uống qua mấy lần rượu nên ông cũng không quá tỉnh táo, có thể sẵn sàng trả lời những điều mà bình thường ông không muốn cho nữ nhi biết.
“Phụ hoàng kể con nghe đi, được không?”
“Ừm… Hắn là Duẫn Tử Kì, thất hoàng tử nước Lạc.

Mẫu thân thân sinh của hắn là Hoàng quý phi, từng nhận được vô vàn sủng ái, địa vị có thể nói là át cả trung cung hoàng hậu.

Cũng bởi mẫu thân, thêm vào đó là sự thông minh trầm ổn nên Lạc đế cũng vô cùng yêu thích hắn.

Bởi vậy, vị trí Thái tử nước Lạc trước kia vốn là chưa định được, thậm chí còn có tin đồn rằng Lạc đế chuẩn bị sắc phong hắn là Thái tử.

“ Quang Thuận đế uống thêm một ngụm rượu, vỗ vỗ lưng nàng để nàng dựa vào.

“Tuy nhiên, sau đó Hoàng Quý Phi bị buộc tội thông ***, bị tống vào lãnh cung và đã được ban chết.

Từ đó, hắn như trở thành đồ bỏ đi.

Vừa rồi vì để cầu hòa mà Lạc đế đã không chút lưu tình đem hắn làm con tin, mặc kệ sống chết.

Trẫm nghĩ, hắn với Lạc quốc là hận.”
“Ồ…” Di Nguyệt nhận ra thì ra hiểu biết của nàng về hắn lại thiếu sót nhiều như vậy.

Mấy ngày sau yến tiệc, Di Nguyệt trằn trọc rồi cũng quyết định đi tìm gặp Tử Kì.

Dẫu sao nàng cũng nợ hắn thật nhiều, à không, phải nói là rất nhiều.

Hắn trải qua nhiều khó khăn như vậy, tới lúc vừa lập được cơ đồ không lâu thì lại bị nàng – người mà hắn tin tưởng phản bội, làm cho nước mất nhà tan, hắn chết cũng không được toàn thây.

Bởi vậy, nàng muốn bù đắp cho hắn.
Di Nguyệt mang theo Xuân Thi và Hạ Uyển, đi lại xung quanh cửa Tĩnh Cung đã mấy ngày, nhưng lại không thấy ai mở cửa.

Tới ngày thứ bảy, đang lúc nàng chán nản thì rốt cuộc hắn cũng đã chịu ra ngoài.
Hắn mặc một bộ y phục mà xám tro vô cục đơn bạc, đôi mày kiếm chau lại khi nhìn thấy thân ảnh áo đỏ là nàng, sau đó liền xoay người bỏ vào trong.
“Nè chờ đã…” Di Nguyệt vội lên tiếng gọi.

Hắn không xoay người lại, chỉ có đôi mắt sắc nhọn như chứa cả dao găm liếc về phía nàng.

Hai nha hoàn theo sau cũng bị hắn dọa sợ, song rất nhanh lại chuyển thành tức giận.
Tử Kì không mấy quan tâm.

Hắn xoay người bỏ vào.

Hạ Uyển nhanh mồm nhanh miệng lại gọi: “Không nghe thấy sao? Công chúa của chúng ta đang gọi đó.”
Duẫn Tử Kì quay lại, chỉ nhìn một lúc rồi mới lẳng lặng đáp: “Có việc gì?”
Giọng điệu của hắn vô cùng lạnh nhạt, như thể không muốn kéo dài cuộc trò chuyện này nữa.
“Đây là công chúa tôn quý nhất nước Vệ đó, đừng có mà vô lễ!” Hạ Uyển có chút giận.

Công chúa của các nàng từ nhỏ tới lớn đều được người ta nhìn vào ngưỡng mộ và tôn sùng, lần đầu thấy có kẻ xất xược như vậy.

Công chúa lớn lên đáng yêu như vậy, các công tử được nàng bắt chuyện đều vô cùng yêu thích, sao lại có kẻ không biết điều thế này?
“Hạ Hạ, không được vô lễ.” Di Nguyệt nhắc nhở.
Đúng là trớ trêu… từ hoàng tử được muôn vàn sủng ái, chỉ kém chút là trở thành nhất quốc chi quân, nay lại thành chất tử mà một nha hoàn cũng có thể lên giọng khó dễ.

Chapter
1 Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2 Chương 2: Quyên Sinh
3 Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4 Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5 Chương 5: Di Nguyệt
6 Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7 Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8 Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9 Chương 9: Tai Nạn
10 Chương 10: Độc
11 Chương 11: Phát Hiện Độc
12 Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13 Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14 Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15 Chương 15: Khẩu Chiến
16 Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17 Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18 Chương 18: Điệp Quý Nhân
19 Chương 19
20 Chương 20: Tra Án
21 Chương 21: Manh Mối
22 Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23 Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24 Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25 Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41 Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42 Chương 42
43 Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44 Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45 Chương 45: Gặp Nạn
46 Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47 Chương 47: 47: Cơ Hội
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50 Chương 50: Chương 50
51 Chương 51: Chương 51
52 Chương 52: Chương 52
53 Chương 53: Chương 53
54 Chương 54: Chương 54
55 Chương 55: Chương 55
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Chương 57
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Chương 65
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: Chương 69
70 Chương 70: Chương 70
71 Chương 71: Chương 71
72 Chương 72: Chương 72
73 Chương 73: Chương 73
74 Chương 74: Chương 74
75 Chương 75: Chương 75
76 Chương 76: Chương 76
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: Chương 78
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: Chương 80
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2
Chương 2: Quyên Sinh
3
Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4
Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5
Chương 5: Di Nguyệt
6
Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7
Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8
Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9
Chương 9: Tai Nạn
10
Chương 10: Độc
11
Chương 11: Phát Hiện Độc
12
Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13
Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14
Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15
Chương 15: Khẩu Chiến
16
Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17
Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18
Chương 18: Điệp Quý Nhân
19
Chương 19
20
Chương 20: Tra Án
21
Chương 21: Manh Mối
22
Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23
Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24
Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25
Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41
Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42
Chương 42
43
Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44
Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45
Chương 45: Gặp Nạn
46
Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47
Chương 47: 47: Cơ Hội
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50
Chương 50: Chương 50
51
Chương 51: Chương 51
52
Chương 52: Chương 52
53
Chương 53: Chương 53
54
Chương 54: Chương 54
55
Chương 55: Chương 55
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Chương 57
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Chương 65
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: Chương 69
70
Chương 70: Chương 70
71
Chương 71: Chương 71
72
Chương 72: Chương 72
73
Chương 73: Chương 73
74
Chương 74: Chương 74
75
Chương 75: Chương 75
76
Chương 76: Chương 76
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: Chương 78
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: Chương 80