Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng

“Con biết lỗi chưa?” Quang Thuận đế hỏi.

Di Nguyệt rũ mi mắt, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, nữ nhi biết lỗi.”
“Vậy phải làm gì?” Quang Thuận đế lại hỏi, vô cũng kiên nhẫn.
“Phải nhận lỗi.” Di Nguyệt xoay người, hướng về phía Thất công chúa khẽ nói: “Thất hoàng tỷ, muội thành thật xin lỗi vì đã gây chuyện với tỷ.”
Rõ ràng là cả hai gây sự với nhau, nhưng đến sau cùng Di Nguyệt chỉ xin lỗi, còn Thất công chúa lại phải chịu phạt.

Rõ ràng là một sự thiên vị.

Thế nhưng không một ai dám lên tiếng cả.

Chỉ có kẻ ngốc mới dám lên tiếng lúc này.

Hơn nữa, thật sự chuyện này từ đầu thất công chúa đã sai, Di Nguyệt cùng lắm cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.

Gậy ông đập lưng ông, âu cũng do tính tình của Tinh Mỹ mà ra.
.
.
.

Cung yến qua được khoảng một tuần, chuyện trong cung đâu lại vào đấy.

Một sáng tinh mơ, Di Nguyệt dạo chơi trong Ngự hoa viên thì bắt gặp Hiền phi.

Có thể nói, nàng ta là một trong những bông hoa rực rỡ nhất trong vô vàn hoa lạ trong cung Quang Thuận đế.
Hiền phi mặc bộ y phục có phần rực rỡ, theo sau là hai nha hoàn một che dù, một tỉ mẩn hầu hạ.

Nàng ta nhẹ nhàng chạm vào cài cánh hoa, trông cực kì đẹp mắt.

Nhìn Hiền phi rất vô hại, nếu không phải có kiếp trước, cả đời nàng cũng không nghĩ con người nàng ta lại mưu mô xảo quyệt, thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.
Xuân Thi là người thông minh, được hoàng hậu dạy bảo cẩn thận nhất để chăm sóc Di Nguyệt thật chu đáo.

Nàng ấy và những người khác đã được dặn dò là nếu Di Nguyệt vô tình gặp được những phi tần khác thì phải hết sức chú ý, tốt nhất là đừng để có tiếp xúc quá gần.

Hạ Uyển cũng tương tự.

Bởi thế, khi trông thấy Hiền phi ở bên kia, Hạ Uyển liền lên tiếng: “Công chúa, hay chúng ta rẽ sang đường khác nhé?”
Thế nhưng, không ngờ Hiền phi lại nhanh hơn một bước.

Nàng ta tiến lại gần chỗ nàng, khẽ cười: “Thần thiếp thỉnh an Cửu công chúa điện hạ.”
Di Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng ta, gật gật đầu cho qua.

Nàng còn chưa kịp nói gì, nàng ta đã lên tiếng bắt bẻ: “Không biết… sao vừa nhìn thấy thần thiếp là công chúa liền muốn tránh? Hay là sợ làm bẩn mắt?” Hiền phi dùng khăn che nửa bên miệng, khẽ cười.
Là làm bẩn mắt chứ không nói ai làm bẩn mắt ai.

Tức là nửa muốn khiêu khích nàng làm bẩn mắt nàng ta? Hừ! Có cửa sao?
“Nương nương nghĩ nhiều rồi.

Do chủ tử của nô tỳ còn nhỏ lại thích nghịch ngợm, sợ làm mất nhã hứng ngắm hoa của nương nương nên mới muốn đi đường khác.” Xuân Thi thấy nàng lười đáp lời nên lên tiếng.

Nhún nhường một chút cũng không sao, nhưng nếu để Cửu công chúa thật sự lên tiếng thì sẽ gặp rắc rối a!
“Thì ra là vậy…” Hiền phi híp mắt cười.

Hai nha hoàn này xem ra không tồi, còn dám lên tiếng bảo vệ chủ tử.

Nhưng người của kẻ thù càng thông minh thì càng nguy hiểm, nàng ta nghĩ mình nên dạy dỗ lại một chút.

“Hay cho hai nha hoàn các ngươi lại dám lên tiếng đối chất như vậy… không biết hoàng hậu nương nương dạy dỗ thế nào mà lại để hai kẻ xất xược này đến bên cạnh Cửu công chúa, sợ là sẽ dạy hư nàng mất.

Chi bằng để ta dạy dỗ lại một chút…”
Hiền phi híp mắt cười nguy hiểm.

Nha hoàn bên cạnh như hiểu ý, lấy ra một cái roi mây.

Dường như nàng ta thường hay phạt nha hoàn như thế nên trong người luôn có sẵn.
“A ~ Hay cho việc dạy dỗ thay.” Di Nguyệt chợt lên tiếng, giọng trong trẻo như tiếng chuông ngân.

Nàng đi lên hai bước, đừng trước người của mình, phong thái giống Quang Thuận đế đến bảy, tám phần khẽ cười: “Người của ta, ai cho Hiền phi nương nương cái quyền ấy? Hửm?”
Hiền phi hơi sững người một chút.

Nàng ta có nghe người ta đồn Di Nguyệt được cưng chiều, ngang ngược thành thói, chẳng coi ai ra gì.

Nhưng nàng ta cứ tưởng nàng cũng lắm cũng chỉ là một tiểu hài tử được cưng chiều bảo bọc, bị dọa nạt một chút liền sợ hãi khóc lóc.

Nào ngờ… khẩu khí cũng thật lớn!
“Hẳn Cửu công chúa đã quên, thần thiếp tuy không so được với hoàng hậu nương nương nhưng ít nhiều cũng là chủ tử trong cung.

Không lẽ… muốn dạy dỗ nha hoàn cũng không thể hay sao?” Đúng vậy.

Phi vị dù không so được với phượng vị, nhưng nàng ta cũng ở hàm tòng nhị phẩm.

Nhất đẳng nha hoàn thì đã sao? Vẫn là dưới quyền của nàng ta.
Nhưng nàng ta lại quên một điều vô cùng quan trọng.

Nha hoàn ở đâu cũng có thể, riêng nha hoàn ở Dạ Tinh cung thì tuyệt đối không thể!
“A ~ Chính là như vậy đấy! Nha hoàn ở Dạ Tinh cung, sợ là Hiền phi nương nương muốn cũng không thể đụng vào một sợi tóc của các nàng.

Người của Cửu công chúa ta, ta không cho phép, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu, còn có người thứ ba có thể đe dọa sao?” Di Nguyệt không ngần ngại lên tiếng.

Người ở Dạ Tinh cung của nàng thì chính là của nàng, chỉ là của riêng nàng.
Hiền phi sững sờ, không nghĩ Di Nguyệt lại có thể lớn gan đến vậy.

Thái độ của nàng vô cùng bình tĩnh như thể đó là một điều đương nhiên.

Mà chính xác thì nó vốn là điều đương nhiên.

Di Nguyệt là ai? Hiền phi có thể so sánh được sao? Cho dù có đem chuyện này nháo tới tai Quang Thuận đế thì Di Nguyệt cũng chẳng chịu thiệt gì.

Chỉ sợ Hiền phi sẽ gánh hậu quả..

Chapter
1 Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2 Chương 2: Quyên Sinh
3 Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4 Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5 Chương 5: Di Nguyệt
6 Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7 Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8 Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9 Chương 9: Tai Nạn
10 Chương 10: Độc
11 Chương 11: Phát Hiện Độc
12 Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13 Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14 Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15 Chương 15: Khẩu Chiến
16 Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17 Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18 Chương 18: Điệp Quý Nhân
19 Chương 19
20 Chương 20: Tra Án
21 Chương 21: Manh Mối
22 Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23 Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24 Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25 Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41 Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42 Chương 42
43 Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44 Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45 Chương 45: Gặp Nạn
46 Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47 Chương 47: 47: Cơ Hội
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50 Chương 50: Chương 50
51 Chương 51: Chương 51
52 Chương 52: Chương 52
53 Chương 53: Chương 53
54 Chương 54: Chương 54
55 Chương 55: Chương 55
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Chương 57
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Chương 65
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: Chương 69
70 Chương 70: Chương 70
71 Chương 71: Chương 71
72 Chương 72: Chương 72
73 Chương 73: Chương 73
74 Chương 74: Chương 74
75 Chương 75: Chương 75
76 Chương 76: Chương 76
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: Chương 78
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: Chương 80
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2
Chương 2: Quyên Sinh
3
Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4
Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5
Chương 5: Di Nguyệt
6
Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7
Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8
Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9
Chương 9: Tai Nạn
10
Chương 10: Độc
11
Chương 11: Phát Hiện Độc
12
Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13
Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14
Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15
Chương 15: Khẩu Chiến
16
Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17
Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18
Chương 18: Điệp Quý Nhân
19
Chương 19
20
Chương 20: Tra Án
21
Chương 21: Manh Mối
22
Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23
Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24
Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25
Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41
Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42
Chương 42
43
Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44
Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45
Chương 45: Gặp Nạn
46
Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47
Chương 47: 47: Cơ Hội
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50
Chương 50: Chương 50
51
Chương 51: Chương 51
52
Chương 52: Chương 52
53
Chương 53: Chương 53
54
Chương 54: Chương 54
55
Chương 55: Chương 55
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Chương 57
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Chương 65
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: Chương 69
70
Chương 70: Chương 70
71
Chương 71: Chương 71
72
Chương 72: Chương 72
73
Chương 73: Chương 73
74
Chương 74: Chương 74
75
Chương 75: Chương 75
76
Chương 76: Chương 76
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: Chương 78
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: Chương 80