Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo

“Thần thiếp thay mặt hoàng nhi tạ ơn bệ hạ.” Lý hoàng hậu cười dịu dàng nhìn hai tờ giấy trải trên bàn.

Nàng có nghe nói, vì hai cái tên này mà Quang Thuận đế đã phải băn khoăn suốt một thời gian, đặc biệt là tên tự của Cửu công chúa.

Quang Thuận đế muốn tìm cho tiểu nữ nhi nhà mình một cái tên thật hay, thật cao quý sao cho xứng với thân phận và những đặc ân mà nàng sẽ nhận được.

Bạch Ngọc, Kim Dao, Nhã Trân,… rồi chốt lại là một chữ Nguyệt.

Được hoàng đế hao tâm tổn sức chọn tên như thế, sau này nữ nhi chắc chắn sẽ nhận được vô vàn sủng ái.
Tiếp theo đó, Quang Thuận đế lại bày ra vài bản vẽ khóa trường mệnh.

Hoàng hậu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó quyết định bế hai đứa trẻ đến bên các bản vẽ, hỏi: “Các con muốn chọn cái nào?”
Thập tam hoàng tử không hiểu, vẫn giương đôi mắt long lanh nhìn quanh một chút rồi mở miệng ngáp một cái.

Trong khi đó, Di Nguyệt hào hứng quơ tay về phía một bản vẽ ở ngoài cùng.

Chiếc khóa trường mệnh này chính là chiếc khóa mà tiền kiếp nàng đã sử dụng.

Tiền kiếp hạnh phúc chẳng được bao lâu, nhưng sao nàng vẫn muốn chọn một thứ đại diện cho quá khứ bất hạnh đó?
Là bởi nàng muốn tự mình thay đổi vận mệnh của chính mình chứ không phải tâm linh mà tin vào những vật đại diện xung quanh.

Thêm vào đó, chiếc khóa này đã thấm máu biết bao nhiêu người, nó còn đại diện cho mối hận thù mà nàng đang mang, nhắc nhở nàng về sứ mệnh mà mình phải hoàn thành: bảo vệ người thân, tiêu diệt Hiền phi và báo đáp Duẫn Tử Kì.
“Nguyệt nhi của trẫm thích cái này sao?” Quang Thuận đế cầm bản vẽ lên, gật đầu: “Vậy sẽ chọn cái này.”
.
.
.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bẵng đi mười một tháng sau, Di Nguyệt tròn một tuổi.

Trong suốt thời gian qua, Quang Thận đế vẫn thường xuyên lui tới Trường Xuân cung, hoàn toàn không ghé qua chỗ của phi tần nào khác.

Vị thế của Hoàng hậu vốn đã cao, nay lại như trở thành độc tôn khi mà hoàng đế mặc kệ biết bao hoa thơm cỏ lạ, chỉ dừng chân ở chỗ Hoàng hậu.

Người ta nói đó là nhờ phúc khí của hai tiểu phúc tinh mà hoàng hậu hạ sinh.
Lại nói về hai tiểu phúc tinh, không chỉ trong cung mà trong dân gian đều gọi đôi long phượng thai này như thế.

Ngoài ra còn có lời đồn rằng hai người chính là Tiền đồng Ngọc nữ do nhà trời phái xuống để cứu dân, cơn mưa ngày sinh hạ hai người chính là điềm báo.

Cũng nhờ cơn mưa ấy và những cơn mưa sau đó, sản xuất được phục hồi nhanh chóng và có phần phát triển hơn trước.

Lời đồn này lan truyền rộng rãi trong dân chúng, trở thành một giai thoại nhỏ.

Thế nhưng, nó cũng mang đến không ít rắc rối.
Tỉ như phi tần trên dưới hậu cung, mười một vị hoàng tử và tám nàng công chúa còn lại, mấy ai không ghen ghét vì chuyện này? Cùng là nữ nhân của hoàng đế, sao có kẻ lại được ân sủng cả một thời gian dài, có kẻ lại chăn bông gối chiếc, phòng không gối lạnh phí cả tuổi xuân để chờ đợi mỏi mòn.

Cùng là nhi tử, nhi nữ, dòng máu chảy trong người đều là dòng máu hoàng gia, sao có kẻ được hoàng đế bế bồng chăm sóc, được hưởng mọi đặc ân, có kẻ lại chẳng mấy khi được ngó ngàng, có khi cái tên cũng chẳng được nhớ tới? Chính điều này đã gây ra sự hờn oán trong tam cung lục viện, mà mũi nhọn đều hướng về phía Trường Xuân cung.
Nhưng Di Nguyệt ở Trường Xuân cung chẳng tài nào biết được, bởi nàng đang sống trong sự sủng ái vô vàn, sự bảo bọc tuyệt đối của Quang Thuận đế.

Hôm nay là sinh thần một tuổi của các nàng, cũng là ngày mà nàng tỏa sáng, trở thành nàng công chúa nhận “có giá trị” nhất trong số chín nàng công chúa dưới gối Quang Thuận đế.
Quang Thuận đế ban cho nàng phong hào Thiên Di, đồng thời cấp một Sa châu ở phía Nam trù phú cho nàng làm đất phong.

Lợi tức hàng năm từ vùng Sa châu đủ để nàng sống vô lo vô nghĩ cả đời.

Trong tiệc sinh thần, Di Nguyệt cũng gặp lại một người mà nàng khó có thể quên được – Lâm Quang Hạo.
Lâm Quang Hạo thân là đích trưởng tử phủ Thái phó, lại là hảo bằng hữu của Thái tử nên đích thân tới tiệc sanh thần.

Y vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, một thân lam y sạch sẽ, tay cầm quạt mỉm cười nho nhã.

Sự xuất hiện của y đã làm cho không ít công chúa phải động tâm.

Tỉ như đại công chúa, nhị công chúa và tam công chúa đều suýt soát tuổi y.
Thái tử Tống Minh Viễn, ca ca ruột cùng mẫu thân với nàng đang trò chuyện cùng y.

Sau một lúc nhìn y chăm chú, Di Nguyệt quyết định bò lại chỗ y trong khi Tịch Dương đang mải mê với mấy món đồ chơi.

Nàng và ca ca đang được đặt trong một tấm thảm bằng lông thú lớn với mấy món đồ chơi với đủ thứ hình dáng, còn Minh Viễn và Quang Hạo thì đang đứng ở một bên.

Rất nhanh, nàng đã bò tới chỗ hai người.
“Nguyệt nhi, sao lại bò ra đây rồi?” Minh Viễn thấy nàng, vội đưa tay bế lên.

Di Nguyệt nằm trong lòng ca ca nhưng đôi mắt to tròn vẫn luôn hướng về phía Quang Hạo, thấp thoáng còn có ý cười.

Nhưng nó cũng chỉ đơn thuần là ý cười khi gặp lại cố nhân và nhìn thấy y bình an.

Tấm chân tình mà nàng dành cho y đã dừng lại ở quá khứ, bây giờ cũng chỉ là một miền hồi ức xa xôi.
“Cửu công chúa điện hạ thật khả ái.” Quang Hạo hơi nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười, Di Nguyệt cũng cười đáp lại hắn.

Nụ cười của trẻ con thật ngây thơ và hồn nhiên biết bao.

Chẳng biết kiếp trước có giống thế này, có phải vì nụ cười này của nàng không mà y lại hết sức ưu ái nàng..

Chapter
1 Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2 Chương 2: Quyên Sinh
3 Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4 Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5 Chương 5: Di Nguyệt
6 Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7 Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8 Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9 Chương 9: Tai Nạn
10 Chương 10: Độc
11 Chương 11: Phát Hiện Độc
12 Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13 Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14 Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15 Chương 15: Khẩu Chiến
16 Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17 Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18 Chương 18: Điệp Quý Nhân
19 Chương 19
20 Chương 20: Tra Án
21 Chương 21: Manh Mối
22 Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23 Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24 Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25 Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41 Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42 Chương 42
43 Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44 Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45 Chương 45: Gặp Nạn
46 Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47 Chương 47: 47: Cơ Hội
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50 Chương 50: Chương 50
51 Chương 51: Chương 51
52 Chương 52: Chương 52
53 Chương 53: Chương 53
54 Chương 54: Chương 54
55 Chương 55: Chương 55
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Chương 57
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Chương 60
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Chương 62
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Chương 65
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: Chương 69
70 Chương 70: Chương 70
71 Chương 71: Chương 71
72 Chương 72: Chương 72
73 Chương 73: Chương 73
74 Chương 74: Chương 74
75 Chương 75: Chương 75
76 Chương 76: Chương 76
77 Chương 77: Chương 77
78 Chương 78: Chương 78
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: Chương 80
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Nàng Vốn Là Phượng Hoàng Trên Cao
2
Chương 2: Quyên Sinh
3
Chương 3: Kết Thúc Là Đánh Dấu Cho Khởi Đầu
4
Chương 4: Trường Xuân Cung Đắc Sủng
5
Chương 5: Di Nguyệt
6
Chương 6: Gặp Lại Lâm Quang Hạo
7
Chương 7: Ngũ Công Chúa Tống Tuệ Nhi
8
Chương 8: Ai Chẳng Biết Phụ Hoàng Thương Muội Nhất
9
Chương 9: Tai Nạn
10
Chương 10: Độc
11
Chương 11: Phát Hiện Độc
12
Chương 12: Một Văn Một Võ Thì Nên Chọn Bên Nào
13
Chương 13: Lục Công Chúa Tống Thanh Ân
14
Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao
15
Chương 15: Khẩu Chiến
16
Chương 16: Người Của Ta Muốn Là Có Thể Đụng
17
Chương 17: Phong Thái Như Vậy Mới Xứng Là Bảo Bối Của Trẫm
18
Chương 18: Điệp Quý Nhân
19
Chương 19
20
Chương 20: Tra Án
21
Chương 21: Manh Mối
22
Chương 22: Hướng Mũi Nghi Ngờ
23
Chương 23: Mùi Hương Ở Liễu Hòa Cung
24
Chương 24: Hiền Phi Mang Thai
25
Chương 25: Sự Thật Về Thập Công Chúa Tống Khởi An
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40: Ai Nói Không Bị Phát Hiện
41
Chương 41: Cái Kết Của Hiền Phi
42
Chương 42
43
Chương 43: Người Của Mình Cũng Rất Nguy Hiểm
44
Chương 44: Lên Núi Lễ Phật
45
Chương 45: Gặp Nạn
46
Chương 46: 46: Trẻ Con Mà Ăn Nói Xất Xược Thế À
47
Chương 47: 47: Cơ Hội
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: 49: Tên Hắn Là Duẫn Tử Kì
50
Chương 50: Chương 50
51
Chương 51: Chương 51
52
Chương 52: Chương 52
53
Chương 53: Chương 53
54
Chương 54: Chương 54
55
Chương 55: Chương 55
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Chương 57
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Chương 60
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Chương 62
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Chương 65
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: Chương 69
70
Chương 70: Chương 70
71
Chương 71: Chương 71
72
Chương 72: Chương 72
73
Chương 73: Chương 73
74
Chương 74: Chương 74
75
Chương 75: Chương 75
76
Chương 76: Chương 76
77
Chương 77: Chương 77
78
Chương 78: Chương 78
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: Chương 80